Cô đang chờ anh về.

Kỷ Nghiêu còn nhớ khi chú Trần tra được manh mối, buổi tối trước ngày xuất phát đi tìm con gái, khi đó anh chỉ tầm mười tuổi đứng trước cửa nhà chào tạm biệt chú Trần.

Chú Trần nói chờ đến khi chú tìm được con gái sẽ đưa hai đứa đi công viên, hứa dạy cho anh Taekwondo, dặn anh không được đánh nhau phải ngoan ngoãn chờ ông quay về.

Lời hứa này Kỷ Nghiêu đã đợi suốt 19 năm.

Khi đó anh liền hiểu ra, một người ra ngoài nhất định phải tuân thủ lời hứa, nhất định phải bình an trở về, không được phụ lòng người ở lại chờ.

Kỷ Nghiêu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cám ơn em đã chờ tôi về.” Ngữ điệu thật thà, trong đó mang theo chút nghiêm túc, không giống lời cám ơn hay hứa hẹn.

Anh cợt nhả quen rồi, bây giờ lại tỏ ra chân thành lại khiến Hàn Tích bỗng chốc thấy không quen.

Cô quan sát anh từ trên xuống dưới: “Quần áo anh sao ẩm vậy?”

Kỷ Nghiêu từ sông lên quần áo ướt đẫm, đứng trên bờ một tiếng đồng hồ gió thổi cũng ráo nước nhưng ống quần vẫn còn chưa khô hẳn.

“Không hổ danh là pháp y, cái gì cũng không thoát khỏi mắt em.”

Hàn Tích cảm nhận được sự vui sướng len lỏi trong đáy lòng, cô không những nhận ra được quần áo anh còn ướt mà từ khi anh mời cô đến nhà ăn bữa tối dưới nến cô đã biết được làm gì có người dì họ nào, đây rõ ràng là nhà của anh.

Kỷ Nghiêu tròn mắt nhìn người phụ nữ đối diện: “Không phải vừa rồi trên ban công em mặc váy ư… tại sao biến thành thế này rồi. Đây là lừa người em có biết không?”

Hàn Tích mặc bộ đồ thể thao ngắn tay, đúng là cô đã thay quần áo trước khi gặp anh, chiếc áo ngủ vừa rồi quá gợi cảm, cô không quen xuất hiện trước mặt người lạ.

Cô học theo dáng vẻ của anh, khẽ nhướn mày, hỏi ngược lại: “Tôi mặc gì đâu liên quan đến anh?”

Kỷ Nghiêu cười cười: “Em ngủ đi, mai là thứ bảy cứ ngủ thẳng giấc cho thoải mái.” Nói xong anh hắt hơi một cái.

Ngâm mình dưới nước, còn đứng trước gió lâu như vậy cho dù cường tráng mức nào cũng bị cảm.

Hàn Tích nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cảm rồi?”

Kỷ Nghiêu sờ sờ mũi, khoát khoát tay: “Làm gì có, tôi không yếu ớt như vậy!”

Anh nhìn vào đôi mắt cô, nhếch môi nở nụ cười gian tà: “Nhảy mũi là vì có người nhớ tôi.”

Lại hắt hơi thêm một cái nữa.

Hàn Tích: “Anh chờ một chút để tôi lấy cho anh liều thuốc cảm.” Chín phần là anh bị cảm rồi.

Người đàn ông này cũng thật là, bình thường tối ngày tìm cô làm nũng, pháp y Hàn thế này pháp y Hàn thế kia; đến khi bị bệnh thật thì mạnh miệng.

Hàn Tích trở ra, đưa thuốc cho anh: “Ngày ba lần, lần hai viên. Nếu ngày mai sốt phải đi bệnh viện khám.”

Kỷ Nghiêu nhận lấy: “Pháp y Hàn cho thuốc phải uống cho bằng hết, không bệnh cũng uống.”

Vẫn còn mạnh miệng.

Hàn Tích cười cười: “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau Hàn Tích dậy sớm như ngày thường, cô có thói quen chạy bộ buổi sáng. Chạy một vòng về đến nhà cảm thấy không yên tâm anh bệnh nhân nhà đối diện nên gọi điện thoại cho anh.

Kỷ Nghiêu mở mắt nhìn, là số của Hàn Tích, anh nhanh chóng nhận máy: “Alo, một đêm không gặp như cách ba thu.” Lời vừa ra khỏi miệng, anh phát hiện cổ họng mình khàn đi.

Anh cố gắng nuốt nước miếng thấm giọng, điều chỉnh một chút: “Chào buổi sáng.”

Hàn Tích: “Tôi vừa chạy bộ về, có mua điểm tâm, tôi mang qua cho anh được không?”

Kỷ Nghiêu ngồi bật dậy: “Được, rất được, cực kỳ được.”

Chuông cửa vang lên.

Hàn Tích cầm trong tay một chén cháo ngũ cốc, trứng luộc và dưa cải do chính tay cô muối.

Cánh cửa mở ra.

Người đàn ông mặc bộ pyjama ngắn tay màu xanh nhạt, hai cúc trên không cài, có thể thấy thấp thoáng cơ ngực cường tráng, chưa cạo râu nên có thể nhìn ra được ria mép nhàn nhạt.

Vì mới tỉnh ngủ nên cặp mắt còn mông lung, cũng có thể vì được trông thấy cô nên trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng rạng rỡ.

Kỷ Nghiêu mời Hàn Tích vào nhà, anh sờ sờ mép: “Không được, để em bắt gặp dáng vẻ luộm thuộm này của tôi rồi, em phải có trách nhiệm.”

Hàn Tích đặt bữa sáng lên bàn, quay đầu lại liếc anh một cái, đã ốm mà vẫn lắm lời.

Kỷ Nghiêu đóng cửa phòng khách, “Tôi đi rửa mặt rồi quay lại ngay.” Nói rồi anh đi về hướng phòng ngủ.

Hàn Tích đổ cháo trắng vào chén sứ trắng, bóc trứng rồi đặt lên mâm nhỏ.

Vừa quay đầu nhìn người đàn ông từ trong phòng ngủ bước ra như biến thành con người khác.

Râu cạo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, mặc chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, quần tây xám đậm, vớ sậm màu và giày da đen.

Chỉ thiếu đèn pha thôi là đủ tiêu chuẩn diễn trên sàn chữ T.

Hàn Tích biểu thị khâm phục anh, rốt cục anh làm sao có thể chỉnh tề thế này trong thời gian ngắn.

Kỷ Nghiêu một tay đút túi quần, đi từng bước từ tốn.

Giọng anh trầm ấm: “Chào.”

Hàn Tích ngẩng đầu: “Còn xịt nước hoa?”

Bệnh cũng đừng nên đỏm dáng như vậy được không? Kỷ Nghiêu đứng ngay sau lưng Hàn Tích, cô khom lưng loay hoay với chén cháo, anh cũng khom lưng giống cô. Cô thẳng người, anh cũng đứng thẳng, hơi thở cùng bờ môi đều duy trì khoảng cách không xa không gần bên tai cô.

“Em thích mùi hương này không?”

Mùi hương này rất thích hợp với anh, vừa nhã nhặn lại vừa gợi cảm, cũng giống như anh vậy.

Tim cô chợt xao xuyến, vội đáp lại: “Anh thích là được rồi!”

Hai người đến gần, hơi thở của anh vây lấy cô làm cô luống cuống.

Anh chậm rãi đến gần, đôi môi gần như đụng đến vành tai cô, hơi thở nóng rực lan tỏa, toàn thân nóng rẫy.

Giữa lúc cho rằng anh sẽ làm gì đó với mình thì anh đột nhiên kéo giãn khoảng cách, mỉm cười: “Ăn sáng.”

Anh trêu người ta một nửa, bỏ lại người bị trêu chọc toàn thân ngứa ngáy.

Kỷ Nghiêu quay sang bàn ăn chụp một tấm hình, chụp luôn cả một nửa cánh tay của Hàn Tích.

Sau đó anh gửi ảnh vào nhóm chat, cách hành văn vô cùng lập dị.

Buổi sáng thức giấc, em và ánh dương đều ở bên, thật tốt.

Gửi xong anh cất di động sang một bên, cúi đầu ăn cháo, ăn hai muỗng ngẩng đầu nhìn cô.

Hàn Tích: “Tôi không đi.”

Kỷ Nghiêu gật đầu thỏa mãn.

Hàn Tích lấy di động kiểm tra tin nhắn wechat, liếc thấy tin nhắn “tào lao” của anh trong nhóm chat.

Phía dưới rất nhiều người bình luận.

Mì Dương Xuân không thích ăn mì: Mẹ kiếp, mặt trời muốn xuống núi rồi còn bày đặt, sáng sớm, sớm cái mốc.

Tiểu Chu Nha: Cái này… Chị Tích? Cmn, có phải tôi đã phát hiện một bí mật kinh thiên động địa gì không?

Không được gọi tôi là Tĩnh Tĩnh: Không được bắt nạt pháp y Hàn!

Nhóc Tường ‰☆ dặm dặm phấn: Đội trưởng Kỷ uy vũ!

Người đẹp Chu chính là Chu Lỵ (trả lời tin nhắn Tiểu Chu Nha): +1



Hàn Tích quay màn hình điện thoại trước mặt Kỷ Nghiêu: “Nói thế này người khác chắc chắn sẽ hiểu lầm.”

Kỷ Nghiêu ăn cháo xong, đẩy chén đũa ra một chút, lấy khăn tay lau miệng, “Hiểu lầm gì chứ?”

Hàn Tích không biết nên nói thế nào, tức đến đỏ mặt: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết.”

Kỷ Nghiêu cười cười đứng dậy: “Buổi sáng, em và anh mặt trời, dễ khiến người ta hiểu lầm chúng ta tối hôm qua đã ngủ cùng nhau?!”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thật sự sợ đã chọc giận cô nên anh lấy di động của mình: “Để tôi giải thích cho bọn họ.”

Sau đó trả lời nhóm chat.

Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Mọi người đừng hiểu lầm, là trẫm sinh trọng bệnh, Hàn thái y tâm tính thiện lương đến đây bố thí chút đồ ăn.

Không hổ danh là đồng nghiệp, nhanh chóng hiểu rõ.

Tiểu Diêu: Tôi đoán lần này là đội trưởng Kỷ bị ép trả lời.

Mì Dương Xuân không thích ăn mì: Nhìn là biết ha ha ha ha.



Hàn Tích không quản anh, chuẩn bị về nhà.

Kỷ Nghiêu đưa cô ra cửa: “Hôm nay trời đẹp, thích hợp ra ngoài, em cùng tôi ra ngoài đi dạo một vòng đi.”

Hàn Tích xoay người: “Không được đi!” Cô cuối tuần đều ở trong nhà, thỉnh thoảng sẽ cùng La Hải Diêu ra ngoài ăn cơm.

Đúng lúc này di động cô reo lên, là La Hải Diêu gọi tới.

“Alo, Hải Diêu.”

Kỷ Nghiêu đứng ở cửa nghe cô nhận điện thoại. Vừa mở miệng đã gọi tên thân mật của người đàn ông khác, anh bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Hải Diêu, tại sao lại thân mật như thế chứ!

Kỷ Nghiêu tựa vào khung cửa ánh mắt lười biếng nhìn sang.

Hàn Tích vừa gọi điện thoại vừa đút tay vào túi lấy chìa khóa, vì thao tác một tay nên cầm không chắc, chiếc chìa khóa rơi xuống đất.

Cô ngồi xuống nhặt lên, không ngờ đã có một bàn tay nhanh hơn giành lấy.

Kỷ Nghiêu nhặt chìa khóa lên, ngón trỏ xuyên qua khoen chìa khóa, xoay xoay mấy vòng: “Bảo bối, em đánh rơi chìa khóa rồi.”

Hàn Tích đưa tay giật lấy nhưng Kỷ Nghiêu không cho. Anh giơ cao tay, cô thấp hơn anh nên cô không với tới.

Hàn Tích đành cúp điện thoại, cô cũng không cần đoạt vì anh đã mở cửa giúp cô. Cô thật tình vẫn không hiểu anh đang giở trò gì. Cô xoay người hỏi anh: “Dì họ của anh đi công tác nước ngoài còn chưa về sao?”

Kỷ Nghiêu: “Dì họ của tôi tình cờ gặp được một đoạn nhân duyên thần kỳ, kết hôn ở nước ngoài, đồng thời giao lại căn hộ này cho đứa cháu trai duy nhất, cũng chính là chàng soái ca trước mặt em đây, Kỷ Nghiêu!”

Hàn Tích mỉm cười, đẩy cửa vào nhà.

Hai ngày cuối tuần, hai người ở trong nhà đủ hai ngày. Kỷ Nghiêu rất thích loại cảm giác này, người mình yêu ở ngay căn nhà đối diện.

Tuần làm việc mới bắt đầu, vùi đầu căng thẳng.

Kỷ Nghiêu và Triệu Tĩnh Tĩnh đã lật tung toàn bộ hệ thống cơ sở dữ liệu phạm tội nhưng không tìm được tên phục vụ bị gù lưng xuất hiện trên du thuyền trong bữa tiệc của Tưởng Vi.

Nói cách khác người này chưa từng bị cảnh sát bắt.

Trương Tường nghiên cứu tất cả các hoạt động của Tưởng Vi, cũng không phát hiện người này.

Sau quá trình điều tra hắn đã mất tích không thấy tăm hơi.

Tưởng Vi thì ra cũng không tốt đẹp như bề ngoài, người thì đẹp, tâm tính lại quá xấu xí, làm mấy trò quyên góp giả tạo, không ít tin tức ngủ với đại gia. Trương Tường thở dài, người hâm một quả nhiên không nên quá đào sâu vào cuộc sống sinh hoạt của thần tượng.

Sau đó Trương Tường đã bắt đầu chuyển sang ngôi sao khác, đối thủ một mất một còn của Tưởng Vi, Đàm Lâm.

Đàm Lâm là Hoa hậu, sau này mới tiến vào giới giải trí, trước giờ vẫn chỉ dạo chơi thôi, năm nay vừa diễn một bộ phim võ hiệp kinh điển, một lần thành danh.

Fan Tưởng Vi và fan Đàm Lâm bắt đầu đối đầu, hai bên đều giằng co cho rằng nữ thần của mình mới là đệ nhất mỹ nữ, thậm chí có người còn tổ chức một cuộc bầu chọn.

Trương Tường không hề do dự mà dành phiếu bầu cho Đàm Lâm.

Kỷ Nghiêu đứng sau lưng Trương Tường, lên tiếng: “Di tình biệt luyến (1) hả nhóc Tường?!”

(1) Thay người yêu như thay áo

Trương Tường giật nảy mình, đột nhiên anh ấy cảm giác mình là một tra nam.

Kỷ Nghiêu tiếp tục: “Cậu lấy tư liệu quê nhà của Tưởng Vi, gửi bằng email, tất cả thông tin bao gồm sinh ở bệnh viện nào, học ở đâu, thậm chí cả chuyện yêu đương, gửi hết cho tôi mọi tin tức cậu có thể moi ra được.”

Trước khi tan ca, Kỷ Nghiêu nhận được tư liệu về Tưởng Vi.

Trong tài liệu quê của Tưởng Vi ở một vùng núi xa xôi ở tỉnh H, cô ta không tốt nghiệp trung học mà ra đi làm. Mười năm trước cô ta cùng một người đàn ông mua vé xe lửa đến thành phố Nam Tuyền. Từ đó về sau không có bất kỳ ghi chép nào chứng tỏ cô ta trở về quê nữa.

Triệu Tĩnh Tĩnh bấm số điện thoại nhà Tưởng Vi.

Người nghe điện thoại là trưởng thôn, cả thôn chỉ có một chiếc điện thoại bàn, người dân ở đây không có di động vì địa phương quá lạc hậu lại là thôn vùng cao nên không có tín hiệu.

Triệu Tĩnh Tĩnh giới thiệu mình rồi nói tiếp: “Xin hỏi cha mẹ của Tưởng Vi có ở đây không? Có thể mời họ đến tiếp điện thoại được không?”

Trưởng thôn nói một tràng tiếng địa phương, cả đội hình sự nghe không hiểu.

Bên kia rốt cục cũng đổi sang một ông giáo già biết tiếng phổ thông đến nhận điện.

“Con gái nhà ông Tưởng à? Đồ bất hiếu, cả mười năm không về. Tháng trước bố nó chết nó cũng không về, không có tin tức gì, mẹ nó không biết cách nào để liên lạc với nó, căn bản cũng không biết nó ở đâu.”

Ông giáo thở dài: “Nhà lão Tưởng coi như đứa con gái này chết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện