Thuốc lá bị nhét vào trong miệng so với thuốc lá Hàn Triệu Nam từng hút qua có mùi vị hoàn toàn khác nhau, bên trong hơi khác, còn có một loại mùi nồng nặc. Từ lúc Hàn Triệu Nam ở cùng với Giản Ngôn Tây, anh đã không còn hút thuốc, lúc này thấy mùi vị này hoàn toàn khác với mùi nicotin, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giật điếu thuốc lá trong miệng xuống, cánh tay chặn điếu thuốc lá Minh Sở đang đưa lên môi. "Đây là gì?"

Minh Sở trợn to mắt, nhào tới muốn cướp thuốc lá trong tay Hàn Triệu Nam, hét lớn. "Trả lại cho tôi"

Trong lòng Hàn Triệu Nam chùn xuống, vốn dĩ chỉ là suy đoán, lại không ngờ phản ứng của Minh Sở rõ ràng đến vậy, liều mạng tiến tới cướp, nhưng vóc người của Hàn Triệu Nam cao to hơn cậu ta rất nhiều, anh ném điếu thuốc lá xuống đất, không chút lưu tình giẫm nát.

"Cậu điên rồi."

Minh Sở thở hổn hển, nhìn chằm chằm vụn thuốc dưới đất, cười haha, sau đó cười hì hì ngẩng đầu nhìn Hàn Triệu Nam. "Đừng như vậy..."

Đừng như vậy. Hàn Triệu Nam.

Ở Đế Đô không ai không biết danh tiếng Hàn Triệu Nam, ăn uống chơi gái đánh cược cái gì cũng đều dính, nhưng nếu đưa ma tuý cho anh, anh sẽ cười.

Minh Sở cười, hai cánh tay quấn lấy cánh tay trái Hàn Triệu Nam, thở dài nói. "A Nam, đừng như vậy."

"Lúc nào thì cậu dính vào thứ này?" Hàn Triệu Nam bình tĩnh. "Là ở nước Anh?"

Minh Sở cười nhạo, giống như làm ảo thuật, lấy ra hai điếu thuốc lá mới tinh, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lán, đưa hai điếu thuốc tới chóp mũi Hàn Triệu Nam, dụ dỗ nói. "Chơi rất vui, A Nam, chúng ta cùng thử đi, phiền não gì cũng quên mất, anh anh em em, cha cha mẹ mẹ đều quên sạch."

Thanh niên nở nụ cười, ánh đèn tối tăm chiếu xuống, Hàn Triệu Nam thấy vậy trong lòng không những không vui hơn mà còn càng ngày càng lạnh lùng, cau mày lấy thuốc lá trong tay Minh Sở, lạnh lùng nói. "Tôi không chơi, cũng chơi không nổi. Cậu làm chuyện như vậy, Quách Thành biết không?"

Đồ trên tay lần thứ hai bị cướp đi, Minh Sở nghe tên Quách Thành từ miệng Hàn Triệu Nam, biến sắc. "A Nam..."

"Minh Sở, đây không phải chuyện đùa." Hàn Triệu Nam cau mày nhìn Minh Sở nói. "Tôi biết cuộc sống ở nước ngoài không như trong nước, có những thứ mới mẻ có thể thử, nhưng cậu lại dính vào ma túy sao? Muốn chết à?"

Sắc mặt Minh Sở trắng bệch, cả người vô lực buông cánh tay Hàn Triệu Nam ra, viền mắt ửng đỏ dựa vào trên tường.

Hàn Triệu Nam tiếp tục nói. "Lần sau tôi thấy cậu còn như vậy..." Giọng nói anh dừng lại, trong lòng cảm thấy buồn bực, cũng không muốn nhiều lời với Minh Sở, xoay người rời khỏi hành lang. "Tôi sẽ nói cho anh trai cậu biết."

Cái gì!

Minh Sở trợn mắt lên, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè lên, kế hoạch hôm nay của cậu ta thất bại, không thể làm cho Hàn Triệu Nam dính ma túy, nhưng sao anh lại đối với mình như vậy? Dựa theo tính cách của Hàn Triệu Nam, nếu biết cậu ta nghiện sẽ không bỏ mặc như vậy. Lúc đang còn học trung học, anh vô cùng yêu thích cậu ta, tuy là to tình thất bại, cậu ta cũng đi Anh du học nhưng Hàn Triệu Nam vẫn đối xử với cậu ta như em trai, vừa rồi khi thấy cậu ta dính phải ma tuý, chỉ nhắc nhở một chút rồi thôi, thậm chí còn không yêu cầu cậu ta cai nghiện.

Đây là thái độ đối xử với người xa lạ.

Trong lòng Minh Sở hoảng hốt, nhìn gò má lạnh lùng của Hàn Triệu Nam, phát hiện ra từ nơi sâu xa nào đó đã có một thứ lặng lẽ thau đổi, còn bản thân mình lại không thể ngăn cản nổi. Cậu ta vội vã chạy lên phía trước, nắm lấy tay trái Hàn Triệu Nam, nước mắt chảy ra, mông lung nói. "A Nam, xin lỗi, cậu đừng..."

Hàn Triệu Nam ngừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Chỉ nghe Minh Sở ở phía sau nức nở nói. "A Nam, tôi sai rồi. Cậu đừng đối xử như vậy với tôi, có được không?"

Thái độ của anh đối với cậu ta quá lạnh nhạt.

Trong lòng Hàn Triệu Nam càng thất vọng hơn, Minh Sở dính vào ma túy là chuyện anh không nghĩ tới, đã thế cậu ta còn muốn kéo anh xuống nước. Có lẽ 20 tuổi còn chưa hiểu chuyện nhưng Minh Sở lại tưởng đưa một điếu thuốc cho anh là phá hủy con người anh dễ như ăn cháo sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như vây?

Hàn Triệu Nam buồn bực ra khỏi quán bar, gió lạnh thổi tới làm anh tỉnh táo hơn rất nhiều, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi vẫn cảm thấy tức giận.

Sao Minh Sở lại dính tới cái thứ chết người kia.

Làm bạn bè nhiều năm, trong long Hàn Triệu Nam còn chưa cảm thấy yên tâm, lấy di động ra gọi một cú điện thoại, người bên kia nói. "Hàn tiên sinh?"

"Giúp tôi điều tra một chút, chuyện Minh Sở ở nước ngoài du học trong mấy năm qua, chủ yếu là chuyện sao cậu ta nghiện ma túy" Hàn Triệu Nam nói tới đây giật mình một cái, cảm thấy cảnh tượng trước nhà vệ sinh có gì đó không đúng, đầu óc đột nhiên căng thẳng, do dự một chút rồi nói. "Điều tra thêm cái chuyện về nước mấy tháng nay của cậu ta, gặp ai, làm gì."

"Ok" Âm thanh nam nhân ở đầu dây kia vô cùng sung sướng, dù sao Hàn tiên sinh cũng là một vị khách hàng hào phóng. "Chuyện ở nước ngoài sẽ hơi chậm một chút, nửa tháng sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời."

Hàn Triệu Nam gật đầu, cúp điện thoại.

Minh Sở…

Vừa nãy anh không suy nghĩ kỹ càng, bây giờ lại cảm thấy kinh sợ, với tính cách của Minh Sở mà nói, bản thân chơi ma tuý lại còn kéo theo người bên cạnh dính vào, không có khả năng này. Dù sao bởi vì chuyện gia thế, Minh Sở luôn vô cùng tự ti, mặc dù sau khi về có chút tiến bộ nhưng cái tính cách ỷ lại vào người khác vẫn không thay đổi, so với chuyện kéo người khác chết chung vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.

Sao cậu ta lại làm vậy?

Tại sao lúc cậu ta đi du học đã từ chối tình cảm của anh, bây giờ về nước lại nhuộm tóc giống anh?

Tại sao?

Trong lòng Hàn Triệu Nam run lên, bỗng nhiên nhớ tới lúc bọn họ gặp mặt ở sơn trang, Minh Sở nhìn anh nở nụ cười, nhưng cất giấu trong đó...

Rõ ràng là dã tâm bừng bừng hưng phấn!

Hai tay Minh Sở run run, ngồi trên salon lắc lắc đầu, nói. "Thái độ hôm nay của Hàn Triệu Nam rất khác..."

Hàn Vũ Lương cau mày nói: "Nó từ chối?"

"Không chỉ từ chối. Thái độ cũng khác thường." Minh Sở táo bạo nói. "Với tính cách trước kia của anh ta, chơi ma tuý đã là gì. Bây giờ lại cảnh giác như thế, vừa ngửi được mùi đã đoán được là gì. Em dụ dỗ mãi anh ta cũng không hút..."

Đây không phải là chuyện Hàn Triệu Nam có thể làm. Có thứ gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, Hàn Triệu Nam đã thay đổi, không còn là người thoải mái cầm tiền tiêu xài, ngược lại còn có cả chính kiến của bản thân...

Trong lòng Hàn Vũ Lương không mấy tốt đẹp, kế hoạch của bọn họ là dùng Minh Sở, khiến Hàn Triệu Nam dính ma túy, sau đó dùng ma túy khống chế anh, chờ Hàn Triệu Nam nghiện nặng, mất khống chế.

Kẻ nghiện vô cùng yếu đuối, chỉ cần không có thuốc, Hàn Triệu Nam sẽ mất lý trí.

Kế hoạch này đã vô cùng hoàn hảo.

Hàn Triệu Nam là công tử bột, ai ai cũng biết, ăn uống chơi gái đánh cược chẳng thiếu thứ gì, hơn nữa còn thi thoảng làm cho người ta bất ngờ. Chuyện anh bị nghiện, Hàn Kiều và Hàn lao gia cũng nhắm mắt cho qua, cũng sẽ không ai quan tâm Hàn Triệu Nam sống thế nào.

Lúc đó, Hàn Triệu Nam sẽ bị giám định tinh thần, xác nhận anh là bị bệnh tâm thần, không tự điều khiển hành vi của bản thân mình nữa, đương nhiên 6% cổ phần trong tay cũng sẽ chuyển cho người kế thừa hợp pháp duy nhất là Hàn Nghị.

Trên tay Hàn Nghị nắm giữ 7% cổ phần, cộng thêm 6% của Hàn Triệu Nam nữa, có thể vượt qua 10% cổ phần của Hàn Kiều, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Hàn thị, sau khi Hàn lão gia qua đời, Hàn Nghị sẽ trở thành tổng tài của Hàn thị.

Mà anh ta và Hàn Vũ Đông là con trai Hàn Nghị xem trọng nhất, cuối cùng cũng sẽ được hưởng.

Chuyện này xảy ra khác với dự tính của mình, trong lúc bọn họ không để ý, Hàn Triệu Nam lại chậm rãi trưởng thành, tiến vào Sùng Minh, mà bọn họ lại chẳng để ý tới chuyện này, còn tưởng Hàn Triệu Nam vào đó ăn chơi.

Ánh mắt Hàn Vũ Lương lấp lóe, thầm nghĩ, hành động hôm nay của Minh Sở đã khiến Hàn Triệu Nam cảnh giác, rất có thể đã nghi ngờ bọn họ. Bây giờ nên làm thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện