Hai phòng ngủ đối diện mỗi phòng đều ồn theo một cách khác nhau, Nguyên Viễn còn đang bám lấy Tạ Kinh Niên nói sảng, Biên Mai Tuyết còn đang ngáy rầm trời. Phòng khách tối đen yên tĩnh giống như đang ở thế giới khác vậy, chỉ có Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn đang giằng co với nhau.

Phương Tri Cẩn túm chặt chăn của mình: “Không được, em muốn ngủ một mình.” 

Hoắc Học Xuyên gập eo hơi mệt, dứt khoát ngồi xổm xuống, đang nhìn chằm chằm mặt Phương Tri Cẩn, nhưng mà tối quá không nhìn thấy gì. Anh có ý đồ kéo chăn cậu ra, nói: “Đây là vật dụng công cộng, cậu ngại ồn có thể ngủ sô pha, tôi ngại ồn cũng có thể ngủ sô pha.”

“Anh có hiểu thứ tự trước sau không hả?” Phương Tri Cẩn đập vào tay anh để anh buông ra, sau đó dùng sức bọc người lại, sợ khí lạnh tràn vào, “Với lại, chỗ có chút xíu à, anh thì bự, nằm không nổi đâu.”

Hoắc Học Xuyên tiến gần hơn một chút, giọng cũng nhỏ đi, “Sao cậu biết tôi bự, cảm ơn, quá khen rồi.”

“Anh có biết xấu hổ không hả.” Phương Tri Cẩn không ngờ cái người này còn biết trêu chọc cậu, đành trả lời một cách mỉa mai, “Bự thì có tác dụng gì đâu, eo lại không tốt, đến cả đẩy hông (*) cũng không làm được.”

(*) đẩy hông:

u24485608642116605739ampfm26ampgp0

Hoắc Học Xuyên không nói gì, ai bảo anh nhảy dở làm chi, ngáp một cái đứng dậy, lúc này thì quả thật buồn ngủ rồi. Anh lại về phòng xem thử, bên trong vẫn còn thầy Tạ ơi thầy Tạ à, đành đi sang phòng thứ ba.

Euler vẫn chưa ngủ, thấy anh vào liền chào hỏi: “Anh Xuyên, anh và Tiểu Viễn đổi phòng hả?”

“Ừm.” Anh trèo lên giường Nguyên Viễn, đầy mùi bưởi, anh nghi là Nguyên Viễn từng ăn bưởi trên giường. Trở mình bực bội nói: “Chắc là phải lòng Tạ Kinh Niên rồi, ở phòng bên kia đang chơi tình thầy trò.”

Tạ Kinh Niên bị đè đến nỗi tê cả chân, hắn cũng từ bỏ việc chống cự, mệt mỏi hỏi: “Bây giờ em đi xuống ngủ đàng hoàng có được không, thầy ôm em.” 

“Ôm em làm gì.” Nguyên Viễn mơ hồ nói một câu, sau đó nhắm mắt lại lăn xuống bên cạnh, suýt nữa là rớt xuống giường. Tạ Kinh Niên thở ra một hơi, sau đó xốc chăn lên, đợi Nguyên Viễn lăn vào chăn rồi đắp lại, xem như là có thể ngủ được rồi.

Lúc trước chung chăn với Hoắc Học Xuyên quá chật, bây giờ đổi thành Nguyên Viễn ngược lại còn dư, Nguyên Viễn xoay lưng lại với Tạ Kinh Niên, sau đó liền chui vào trong ngực Tạ Kinh Niên. Tạ Kinh Niên không nhịn được, hỏi: “Cậu cao bao nhiêu vậy?”

Nguyên Viễn sắp ngủ rồi: “Một mét bảy lăm.”

“Đừng có lấy thông tin trên mạng, nói thật đi.” Tạ Kinh Niên hơi nghiêng người, để tấm chăn hoàn toàn ôm lấy hai người, Nguyên Viễn làu bàu nói: “Em nói thật mà… công ty muốn viết cho em một mét bảy tám, em không cho… người ta hông có như vậy đâu…”

Tạ Kinh Niên phì cười một tiếng, nói: “Được rồi được rồi, ngủ đi.”

Hôm sau tỉnh dậy ai cũng mơ màng, Phương Tri Cẩn nằm trên sô pha cả đêm, vai hơi đau. Tạ Kinh Niên và Nguyên Viễn chen chúc, đương nhiên cũng khó chịu khỏi phải nói, Hoắc Học Xuyên còn đỡ, chỉ là bị mùi bưởi xông lên nhức cả đầu.

Chỉ có Biên Mai Tuyết là ngủ ngon, đi ra còn hỏi Phương Tri Cẩn: “Sao cậu lại ngủ ở sô pha?”

Phương Tri Cẩn cười cười: “Tôi xem tivi, lười quá nên ngủ đây luôn.”

Sau khi rửa ráy xong mọi người cùng ngồi ăn sáng, ăn xong phải đến công ty họp. Bọn họ debut hơn nửa tháng rồi, cũng tham gia được một ít hoạt động rồi, hôm nay phải họp để bàn bạc.

Hoắc Học Xuyên gặm bánh mì hỏi: “Tiểu Nguyên, sao giường cậu lại có mùi bưởi?”

Nguyên Viễn bóc một cây xúc xích, đáp: “Tinh dầu bưởi lúc trước em mang tới đó, thơm lắm phải không? Mấy anh em, lần sau về nhà em sẽ mang cho mỗi người một lọ.”

“Nhà em làm gì vậy?” Phương Tri Cẩn tò mò hỏi.

“Nhà em có mấy trăm cây bưởi, một phần bán cho siêu thị, một phần làm đồ uống, còn một phần làm tinh dầu, đều là tự nhiên hết đó.” Nguyên Viễn chưa từng nhắc tới chuyện trong gia đình, thật ra bọn họ chưa có ai nói cả. Biên Mai Tuyết không có khái niệm gì, nói: “Là nông dân phải không?”

Nguyên Viễn lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải! Người làm thuê nhà tui mới là nông dân, công xưởng nhà tui còn phải mướn công nhân nữa đó, ba tui ở trên trấn được gọi là chủ tịch Nguyên.”

Biên Mai Tuyết nói: “Lại còn chủ tịch Viên, tôi là chủ tịch Phương đây này.” (*)

(*) Viên: đồng âm với Nguyên, có nghĩa là tròn, “phương” là vuông

“Chủ tịch Phương làm gì mà đến lượt ông, tôi còn đang đợi đây.” Phương Tri Cẩn lên tiếng giảng hòa, sợ Nguyên Viễn và Biên Mai Tuyết gây lộn. Cậu nói xong đột nhiên chuyển hướng sang Hoắc Học Xuyên, hỏi: “Đội trưởng, nhà anh làm gì vậy?”

Hoắc Học Xuyên nhìn gương mặt cười rạng rỡ của Phương Tri Cẩn, vân vê ngón tay, sau đó thong thả nói: “Không làm gì cả, về hưu hết rồi, tất cả đều dựa vào tôi.”

Đang nói, anh Đẩu mở cửa phòng khách ra, thấy bọn họ chưa ăn xong liền quát tháo. Dọn dẹp đồ đạc xong ra ngoài, không biết lát nữa họp có sếp tổng xuất hiện hay không. 

Thật ra công ty có hai sếp tổng, không chia lớn nhỏ, nhưng mà một người không bận tâm gì đến công ty, một người lại trăm công nghìn việc, cái người trăm công nghìn việc ấy tính tình không tốt, rất bá đạo, người không bận tâm gì thì chỉ tùy theo bản thân, có phim hay thì nhận, vô cùng dễ chịu.

Đến công ty, bọn họ đi lên tầng mười lăm, vừa thấy người sếp trăm công nghìn việc có mặt, ai cũng khép nép không dám lên tiếng. Người đại diện phát cho mọi người tài liệu đã chuẩn bị sẵn, nói: “Phí tổng, đây là một vài số liệu gần đây.”

Sếp tổng liếc một cái, sau đó nhìn về phía bọn họ, dùng phương thức quét hình, từng gặp rất nhiều người, giao tiếp với đủ hạng người, quét một vòng như thế là đã có nhận thức đại khái rồi.

Sếp tổng nói: “Nhân viên công ty đều chú trọng vào các diễn viên, các cậu debut làm nhóm nhạc thần tượng thật ra là một thí nghiệm cho cả hai việc, thành công hay không chẳng ai biết trước được, nhưng mà công ty nhất định sẽ quy hoạch rõ ràng cho các cậu, đến lúc đó chuyển thành diễn viên hay ca sĩ thì phải xem các cậu thích hợp với cái nào. Bình thường thì quản lý cấp cao trong công ty đều không quản thúc được nhiều như thế, cũng không kiểm soát gắt gao, ekip đi cùng các cậu cũng xem như là lãnh đạo của công ty, các cậu phải phối hợp thật nghiêm túc.”

Sáu người đồng loạt gật đầu, còn có chút được cổ vũ, ý của sếp tổng là về tương lai sau này. Khi bọn họ còn đang tính toán phải nhập hội với ai, tính toán xem phải giành ống kính như thế nào, thì sếp tổng đã nhìn xa như vậy rồi.

“Ra mắt gần một tháng rồi, nhanh thật.” Sếp tổng lại liếc nhìn tư liệu, “Nhân khí này nọ hiện tại không cần phải nghiên cứu, chỉ có một ca khúc debut, khán giả cũng không nhớ được ai là ai. Tháng sau đợi chương trình vừa quay xong được phát sóng, đến lúc đó sẽ xem thế nào.”

Biên Mai Tuyết và Nguyên Viễn đều rất tự tin, biểu hiện của hai người trên chương trình rất xuất sắc, dù không nhớ ai thì chắc cũng sẽ nhớ hai người họ. Tạ Kinh Niên và Phương Tri Cẩn thì hoàn toàn ở một trạng thái khác, hai người ít thoại ít cảnh quay, biểu hiện cũng bình thường.

Sếp nói mấy câu rồi đi, dù sao bọn họ cũng là nhóm người mới, không được chú trọng quá nhiều, sau đó người đại diện và tổng giám phụ trách bọn họ lại gia nhập vào, rỉ rả ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Họp xong thì được tự do hoạt động, Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên muốn đến trường, hai người họ xuất thân chính quy, Hoắc Học Xuyên là học viện hí kịch, Tạ Kinh Niên là học viện âm nhạc, bây giờ không bận thì phải cố gắng lên lớp.

Euler và Nguyên Viễn thì thầm: “Bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?”

Nguyên Viễn nhát cáy, lần trước bị mắng vẫn chưa quên, lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ tốt xấu gì cũng phải đợi ra khỏi công ty rồi bàn. Hoắc Học Xuyên không cho bọn họ cơ hội, trực tiếp nói: “Hoặc là ở công ty luyện tập, hoặc là về ký túc xá ngủ, không được đi đâu hết.”

Euler đâu có chịu, nhưng mà cũng đành nghe lời, nói: “Vậy em đi tập thể hình.” Nguyên Viễn gầy nhom, trước giờ chưa từng tập thể hình, dù sao thì cậu cũng không đi con đường đó, Biên Mai Tuyết ngược lại rất hứng thú, cứ nhất định đòi đi cùng Euler, chắc là muốn giảm cân.

Cảm giác lạc đàn, Nguyên Viễn hỏi Phương Tri Cẩn: “Anh Tiểu Phương, anh có về ký túc xá không?”

Phương Tri Cẩn nói: “Anh phải về nhà một chuyến, hơn một tuần rồi chưa về, mẹ anh gọi cho anh mấy cuộc rồi.” Nguyên Viễn vừa nghe liền ngưỡng mộ, “Ra ngoài làm việc khổ quá đi, thôi em về ký túc xá ngủ vậy.”

Bọn họ rời khỏi công ty thì ai đi đường nấy, Hoắc Học Xuyên mấy ngày rồi chưa đến trường, hôm nay đúng lúc có tiết đọc thoại, giáo viên dạy môn này rất nghiêm khắc, ở trên xe anh cũng đọc thầm bài để chuẩn bị, nếu không đến lúc đó sẽ chết rất khó coi.

Hai chiếc xe một trước một sau, Hoắc Học Xuyên ngồi xe đằng trước, Phương Tri Cẩn ngồi xe sau, đến trước ngã tư học viện hí kịch hai xe rẽ hai hướng, sau đó Hoắc Học Xuyên xuống xe trước cửa học viện, chiếc xe của Phương Tri Cẩn rẽ vào khu dân cư bên kia.

Trước căn hộ ba tầng, Phương Tri Cẩn xuống xe, chưa vào sân nhà thì điện thoại đã vang lên, cậu nghe máy: “Alo, mẹ, con đến nhà rồi, đang vào cửa đây.”

Phương Phi nói: “Mẹ đang ở công ty, buổi chiều về mẹ làm đồ ăn ngon cho con, có thể ở nhà ăn tối không?”

“Được chứ, hai ngày này không có chuyện gì hết.” Phương Tri Cẩn mở cửa vào nhà, “Mẹ còn tự tay làm à, bảo dì làm đại cái gì cũng được mà, nếu mẹ bận thì thôi cúp máy đi, con chơi với Lâm Lâm.”

Cúp điện thoại, đúng lúc dì từ sảnh nhỏ đi ra, chào hỏi cậu: “Tri Cẩn về rồi à, hồi sáng hoa vừa đưa đến, dì đang trồng vào vườn đây.” Dì này làm việc ở nhà cậu mấy năm rồi, còn thân hơn cả cô dì chú bác trong nhà, cậu hỏi: “Lâm Lâm đâu rồi ạ?”

Dì cười đáp: “Ở trên sân thượng phơi nắng đấy.”

Phương Tri Cẩn thay giày, đi thẳng lên cầu thang, vừa đi vừa gọi: “Phương Tử Lâm! Phương Tử Lâm mau xuống đây!”

Ngay sau đó trên lầu truyền tới tiếng bước chân phi như bay, còn có tiếng kêu, Phương Tri Cẩn ngồi xổm xuống chờ, mấy giây sau một con chó sục Yorkshire nhào xuống lầu, vừa chạy vừa nhảy đến bên chân Phương Tri Cẩn, vừa túm vừa cào.

“Cắt lông cho cưng rồi hả, không buộc tóc cho cưng được nữa rồi.” Phương Tri Cẩn ôm chó lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện đâu đâu. Phương Tử Lâm vừa chạy xong nên nóng ran, thè lưỡi ra tản nhiệt, đến phòng nó được thả lên giường, có thể còn phải bồi chủ nhân ngủ nữa.

Phương Tri Cẩn thay quần áo lên giường nghỉ ngơi, Phương Tử Lâm cắn tay áo cậu, cậu giằng không ra, liền răn dạy nó: “Bỏ ra, cưng thèm đòn phải không?”

Phương Tử Lâm ẳng ẳng hai tiếng rồi bỏ ra, sau đó nhảy xuống giường chạy đến cửa phòng rồi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Tri Cẩn. Nhìn một hồi không có hiệu quả lại chạy về trước giường, đợi Phương Tri Cẩn duỗi tay ra lại chạy ra cửa.

“Tức thế không biết.” Phương Tri Cẩn thở dài, sau đó xuống giường đi xuống lầu một, Phương Tử Lâm phấn khởi chạy vòng vòng quanh chân cậu, còn lăn lộn ra sàn. Cậu hỏi dì: “Phương Tử Lâm chưa được ra ngoài chơi ạ?”

Dì nói: “Nó tự đi lang thang trong vườn hoa, thấy con về thì muốn để con dắt nó đi đấy.”

Phương Tri Cẩn đi tìm dây xích cột lên cho Phương Tử Lâm, sau đó đội mũ ra ngoài, lúc qua đường thì ôm nó lên, Phương Tử Lâm liền liếm cằm cậu. Sau khi đi vào học viện hí kịch, Phương Tử Lâm chạy thẳng vào sân bóng, dây xích cũng không giữ lại được.

Trong sân trường đều là nam thanh nữ tú, còn có các câu lạc bộ đang trình diễn flashmob, Phương Tri Cẩn tháo dây xích ra, ngồi một mình trên thảm cỏ. Trong khu dạy học số bốn vang chuông tan học, các giảng viên cuối cùng cũng chịu thả cho các sinh viên một con đường sống, hết một tiết đọc thoại, cổ họng chưa đau thì chưa tính là kết thúc, Hoắc Học Xuyên chạy thẳng ra máy bán hàng tự động mua nước.

Tuy là đã ra mắt rồi, nhưng mà tiền đồ như thế nào không ai nói trước được, đặc biệt là giới giải trí huyền ảo này, trên lớp có sinh viên từng đi thử vai bộ phim “Cánh diều”, Hoắc Học Xuyên nhịn không được mà tự hỏi, liệu cách thức bản thân bước vào cái giới này có đúng hay không. Vì “Con diều” là bộ phim khai niên năm sau của Ái Giản, nếu như người mới có thể vào được, vậy thì điểm khởi đầu rất cao.

Đi thong thả ra ngoài, chưa nghĩ ra nên về ký túc xá trường hay là ký túc xá công ty, hay là về nhà. Đang dừng lại suy tư, đột nhiên phía sau có người la lên một tiếng, xoay người liền nhìn thấy Phương Tri Cẩn ngồi xếp bằng trên bãi cỏ.

Hoắc Học Xuyên đi về phía cậu, lúc chỉ còn vài mét thì có một con chó xông tới.

“Ôi mẹ ơi! Mày đừng có đuổi theo tao!” Hoắc Học Xuyên sợ nhất là chó, không cần biết lớn hay nhỏ, anh nhanh chân bỏ chạy, chạy hơn một trăm mét quanh sân bóng. Con chó nhỏ đuổi theo không ngừng, giống như là quen biết người này vậy.

Phương Tri Cẩn la lên: “Phương Tử Lâm! Quay lại đây!”

Phương Tử Lâm phản ứng cực nhanh, quay đầu một cái là chạy về ngay. Hoắc Học Xuyên dừng lại thở hổn hển, đợi đến khi nhìn thấy Phương Tri Cẩn ôm lấy con chó mới quay về. Anh đi đến trước mặt Phương Tri Cẩn còn không dám lại gần, sợ chó bổ nhào về phía mình, “Cậu xích nó lại được không hả? Có trách nhiệm chút đi được không?”

Phương Tri Cẩn ôm chó nói: “Thế anh cao gần thước chín rồi còn sợ chó thì có đẹp mặt không?”

Hoắc Học Xuyên nói: “Mọi người đều hơn một mét, mắc gì mà tôi không được sợ chó.” Anh nói xong lại nhìn về phía Phương Tử Lâm, “Mày rượt theo tao làm gì, có quen mày không?”

Phương Tử Lâm không kêu ca gì, cực kỳ ngoan.

Hoắc Học Xuyên lại cười nói: “Đúng là chủ nào chó nấy, đức hạnh y như nhau.”

Phương Tri Cẩn lườm anh: “Đức hạnh gì? Anh thèm được chó rượt lắm phải không?”

Cái này thì đáng sợ thật, Hoắc Học Xuyên nói: “Đang khen cả hai đấy, trộm vía đứa nào cũng đẹp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện