Nguyên Viễn không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ Tạ Kinh Niên đè cậu ra ức hiếp cả đêm, cũng may lúc ngủ cậu nằm trong lòng đối phương, nên giảm bớt được chút đau nhức và mỏi mệt.

Khi mở mắt dậy đã gần trưa rồi, ảnh hưởng của rượu và thuốc đều đã tiêu tan hết, nhưng mà tỉnh táo rồi lại càng khiến cậu thấy mất mặt, bởi vì Tạ Kinh Niên đang nằm khỏa thân trước mắt cậu, trên cơ ngực vẫn còn dấu răng của cậu.

“Dậy rồi là ngơ ngẩn thế à?”

Nguyên Viễn nghe tiếng ngước mắt nhìn, vừa khéo chạm phải ánh mắt Tạ Kinh Niên, hai người nhìn nhau chằm chằm, chắc đều đang nghĩ tối qua là tình một đêm hay là tình yêu không kiềm nén được. Cậu dùng ngón tay trỏ sờ vào dấu răng trên ngực Tạ Kinh Niên, nói: “Ý anh là gì đây, không phải xem em là em trai sao?”

Tạ Kinh Niên sờ eo Nguyên Viễn, giống như là có qua có lại, nói: “Em trai ăn khá ngon.”

Nguyên Viễn đỏ mặt, ngoại trừ thẹn thùng còn có tức giận, cậu nhịn eo đau chân nhức mà giãy dụa ngồi dậy, sau đó ngồi trước mặt Tạ Kinh Niên, bắt đầu bảo vệ quyền của mình: “Tối qua anh không có nói như vậy, anh cực kỳ dữ luôn, hỏi em có biết tự giác không hả, hỏi em sau này còn đi ăn cơm với người ta không, hỏi em sau khi uống rượu còn thân mật với người khác không, mẹ nó em thân mật với ai hả?! Rõ ràng là anh quan tâm tới em đến mức không nhịn được, vậy mà vẫn còn ra vẻ, nếu như anh không thừa nhận anh thích em, em sẽ nói là anh say rượu cưỡng gian em!”

Có vẻ như Tạ Kinh Niên không thèm nghe, giơ tay lên chọc chọc vào đầu v* Nguyên Viễn, nói: “Sưng rồi, lần sau phải nhẹ hơn.”

“Mẹ kiếp anh có còn là người không hả!” Nguyên Viễn tức đến độ ngồi phịch lên người Tạ Kinh Niên, vừa đấm vừa đá, cậu quậy xong đột nhiên lại im re, ngước mắt lên nhìn về phía Tạ Kinh Niên, “Còn có lần sau nữa à? Anh nói cho rõ ràng chút coi.”

Tạ Kinh Niên ôm chặt lấy cậu, giọng điệu lại rất thong thả: “Anh đồng ý thử cặp bồ với em.”

“Thử á?! Bà nội cha anh!” Nguyên Viễn hoàn toàn bùng nổ, “Thử cặp bồ là cái gì hả! Em đã cho anh chịch rồi mà anh còn bảo thử á! Anh phải thật sự cặp bồ với em!”

“Ai cặp bồ với ai vậy?” Euler ôm chăn của mình đẩy cửa đi vào, nghe câu được câu mất, sau khi cậu ta nhìn rõ cảnh tượng trên giường thì nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó đi lên trùm chăn lên người Nguyên Viễn, “Anh cua được anh Niên rồi hả, hay là anh bán thân để làm khách mời song ca?”

Tạ Kinh Niên bị chọc cười, nói: “Cua được rồi.”

Euler thở phào một hơi, vỗ vai Nguyên Viễn, dặn dò: “Anh Nguyên à, không cần biết anh là xuất phát từ tình cảm hay là từ lợi ích, ở với anh Niên chắc chắn là tốt hơn với ông kim chủ xấu quắc, chúc mừng anh.”

Nguyên Viễn không biết nên cám ơn hay nên giận: “Mấy cái câu móc tim móc phổi này nói riêng với anh là được rồi, em như vậy anh lúng túng lắm đó.”

Đợi Euler đi ra ngoài đi tắm, Tạ Kinh Niên ngồi dậy ôm cả Nguyên Viễn và chăn lên, cảnh cáo: “Lúc trước em tìm mọi cách để quyến rũ anh là vì để anh dẫn dắt em hay là giúp đỡ em đều được, bây giờ đã hẹn hò với anh rồi em thật lòng bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng mà sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có ai gọi cũng đi như chó hoang nữa.”

Nguyên Viễn nhíu mày: “Anh gọi là cỏ dại không được sao, chó hoang khó nghe thế.”

Tạ Kinh Niên cúi đầu hôn lên mặt cậu, khẽ nói: “Khó nghe thì khó nghe vậy, chỉ cần em ‘kêu’ dễ nghe là được.”

“Thế à.” Nguyên Viễn thò hai cánh tay từ trong chăn ra, sau đó bám lên cổ Tạ Kinh Niên, quyết định thẳng thắn, “Thật ra tối qua em bị chuốc thuốc, cho nên có hơi hưng phấn, nếu không thì chắc cũng không có ‘kêu’ dễ nghe như vậy đâu.”

Tạ Kinh Niên ngược lại rất khoan dung: “Không sao, sau này luyện tập với em thêm nhiều lần nữa là được.”

Thu dọn xong xuôi đúng lúc đến giờ cơm trưa, Nguyên Viễn muốn lặng lẽ đi thăm Phương Tri Cẩn, nhưng mà vừa ra khỏi phòng đã bắt gặp Hoắc Học Xuyên ngồi trên sô pha nhăn mặt, balo của cậu còn vứt trên bàn trà, vì thế cậu đi tới giả vờ lấy balo, nói: “Anh Xuyên, buổi trưa ăn gì, em gọi đồ ăn ngoài.”

Hoắc Học Xuyên nói: “Tôi no rồi, cậu ăn một mình đi.”

“Đừng như vậy mà.” Nguyên Viễn cầm balo của mình lên, bởi vì miệng balo đang mở toang nên bị rơi ra một cái gói nhựa nhỏ, cậu cũng không để ý, “Anh Tiểu Phương chưa dậy sao? Em thấy ảnh đâu có uống nhiều bằng em đâu ta.”

Hoắc Học Xuyên nhặt cái gói nhựa lên, nhìn chằm chằm ba viên thuốc bên trong, hỏi: “Cậu uống xuân dược rồi còn đóng gói mang về nữa à? Cậu là ca sĩ thần tượng hay là thiếu gia câu lạc bộ đêm?”

Nguyên Viễn vội vàng lắc đầu: “Em không biết, hôm qua em uống nhiều quá nên đi ra ngoài nôn, nôn xong quay lại phát hiện dưới đáy ly có chất cặn màu trắng.” Cậu nhìn chằm chằm cái bịch thuốc đó, “Đây chắc là những người đó nhét vào túi của em, lúc đó em vừa chóng mặt vừa nóng, nên không để ý.”

“Không để ý, vậy chọc vào đằng sau cậu có phải cậu sẽ để ý không?” Hoắc Học Xuyên nhét gói thuốc vào túi, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, đi được hai bước thì dừng lại, “Lần nào cũng là anh Đẩu tìm cậu à?”

Nguyên Viễn thành thật đáp: “Hầu như là vậy, có chuyện gì sao?”

Hoắc Học Xuyên nghe xong rồi đi, không trả lời. Anh về đến phòng, lững thững đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó vứt gói thuốc vào ngăn kéo trên tủ đầu giường.

“Hỏi rồi, chắc là thuốc trợ hứng, nhưng mà người ta uống thuốc nên mới hưng phấn, còn em mắc gì mà cũng hăng hái thế?” Hoắc Học Xuyên duỗi tay bóp cổ Phương Tri Cẩn, ngón cái của anh ấn ngay trên động mạch của Phương Tri Cẩn, “Lúc anh bế em về suýt chút nữa là ném thẳng em từ ban công xuống, mẹ nó anh không buông tay hoàn toàn chỉ là vì sợ bị đi tù thôi.”

Hai tay Phương Tri Cẩn giữ lấy cổ tay Hoắc Học Xuyên, còn mơn trớn lên xuống, cậu biết Hoắc Học Xuyên không dùng sức, chỉ là trút giận thôi, nên cậu thuận theo nói: “Rõ ràng là vì tình yêu mà, anh xem xét tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta nên mới tha cho em một mạng đúng không, em sai rồi, ăn cơm xong chúng ta đi xem nhà nha, sau khi chuyển ra ngoài rồi thì sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Hoắc Học Xuyên thu tay về, sau đó thô bạo lật người Phương Tri Cẩn lại, quát: “Thoa thuốc! Tự vểnh mông lên coi!”

Buổi chiều hai người lén lút đi xem nhà, xem xong tiện đường về sở nghỉ hưu, lúc Hoắc Học Xuyên tặng Mẫu Đơn cho người ta vẫn chưa ra giêng, bây giờ cây đào trong sân đã nở hoa rồi.

“Ông ngoại, con tới rồi nè.” Phương Tri Cẩn cười tươi đến nỗi như có thể làm tan băng giá, sau khi vào nhà liền bám lấy ông Hoắc, Ông Hoắc thấy cậu cũng vui mừng, nào trà nào hoa quả bày đầy bàn, vẫn không ngừng cằn nhằn chuyện diễn cậu bé câm.

Hoắc Học Xuyên bị lạnh nhạt nãy giờ, nói: “Ai là cháu ruột của ông hả, con còm nhom rồi đây này, ông chẳng thèm hỏi han con câu nào, tuần sau con lại về đoàn phim rồi, ông muốn gặp cũng không gặp được đâu.”

Ông Hoắc còn chẳng thèm liếc tới: “Mày mau đi đi, hôm nào trên tin tức nói mày đi mua bán chim, tao sẽ đến trại tạm giam gặp mày.”

Hai người hàn huyên cùng ông hết nửa buổi chiều, đến trời tối mới chuẩn bị về, trước khi đi ông Hoắc đột nhiên lẩm bẩm như đang nói chuyện một mình: “Hai đứa cũng không hoà thuận, chuyển ra ngoài ở chung có phải sẽ cãi nhau suốt ngày không?”

Phương Tri Cẩn vẫn luôn cười, nhưng mà ánh mắt lại không thả lỏng như vậy, nói: “Ông ngoại, tụi con chỉ đùa với nhau thế thôi, sao có thể ghét nhau thật chứ.”

Hoắc Học Xuyên thì thoải mái hơn: “Ông tưởng tụi con chuyển ra ngoài là đụng nhau hoài chắc, chỉ riêng một tháng này thôi con bay đi bay về một trăm tám chục chuyến rồi đó, sau này bận hơn nữa sẽ càng khó gặp mặt, chuyển ra ngoài là để sống rộng rãi thoải mái hơn thôi.”

“Cũng phải.” Ông Hoắc tự làm người ta mất tự nhiên, rồi lại tự mình đổi cách nói, “Giúp đỡ lẫn nhau, bạn bè gắn kết, hai đứa dù sao cũng là bạn từ nhỏ, so đo cạnh tranh với nhau cũng không là gì, cũng tốt.”

Sau khi rời khỏi sở nghỉ hưu, Phương Tri Cẩn lo lắng hỏi: “Anh nghĩ ông ngoại có phát hiện ra gì không? Ông xuất thân là lính trinh sát đó.”

Hoắc Học Xuyên không trả lời trực tiếp: “Em cứ liếc mắt đưa tình vài lần nữa đi, đừng nói là ông ngoại, đến cả hoa đào ngoài sân cũng sẽ rơi xuống vì tình yêu.”

Ngày lập hạ, album thứ ba chính thức phát hành, phong cách lần này có mục đích rất rõ ràng, chính là hướng đến các cô gái trẻ, còn những fan chị lớn anh lớn thì không đáng quan tâm. Rèn giũa hơn một năm, Delete tạo ra được ba ông hoàng nhân khí, cả nhóm cũng lọt vào top ba nhóm nhạc thần tượng trong nước.

Công ty nhận show và đại ngôn cho bọn họ, nhưng những cái này thời gian lên hình ít, Hoắc Học Xuyên có thể tham gia thì tham gia, còn nếu không được thì thôi, lần nào vừa kết thúc cũng phải lập tức về lại đoàn phim.

Buổi tối hai bên đều có công việc, một người ở trường quay đóng cảnh đêm, năm người còn lại ở đài truyền hình quay show, Phương Tri Cẩn hát vẫn chưa có tiến bộ gì lớn, nhưng mà mặt của fan rất dày, đã xem cậu là diễn viên rồi, cảm thấy cậu hát dở cũng không sao. Hơn nữa bây giờ nhân khí của cậu tăng cao, cũng tự tin hơn trước rất nhiều, đứng nhảy trên sân khấu cũng rất thần thái, cũng có thể nói là ưu điểm của cậu không thể che giấu được.

“Anh Tiểu Phương, uống nước đi.” Nguyên Viễn cầm hai chai nước khoáng tới, đưa cho Phương Tri Cẩn một chai. Phương Tri Cẩn nhận lấy rồi uống ngay, không nhìn Nguyên Viễn, chủ yếu là vì chuyện đêm đó quá hoang đường, hai người đều hơi khó xử.

Nguyên Viễn vẫn luôn muốn nói cám ơn Phương Tri Cẩn vì lúc đó đã giúp cậu thoát thân, nhưng lại sợ nhắc tới đêm đó là lại lúng túng, bèn nói bâng quơ: “Quay xong chắc cũng mười một giờ rồi, thật ghen tị với anh Xuyên đi quay phim không ở đây, em buồn ngủ gần chết rồi.”

Phương Tri Cẩn cầm chai nước nói: “Tối nay anh ấy có cảnh quay đêm, tới một giờ lận, còn khổ hơn chúng ta.”

Đang nói chuyện thì đạo diễn nhắc nhở còn ba phút nữa sẽ tiếp tục, Phương Tri Cẩn trốn sang một bên sân khấu, nhân lúc đang rảnh thì gọi điện thoại cho Hoắc Học Xuyên, sau khi bên kia nghe máy cậu nói: “Vẫn chưa quay xong phải không? Lúc nãy em đã đặt thức ăn khuya cho đoàn phim của anh đó, người ta đưa đến chưa?”

Bên chỗ Hoắc Học Xuyên rất náo nhiệt, nói: “Đang ăn đây, càng ăn càng nhớ em.”

“Vậy anh phải ăn cho nhiều vào, đừng để no bể bụng là được.” Phương Tri Cẩn xem giờ, có hơi lưu luyến không nỡ cúp, “Em đi quay đây, trước khi ngủ anh phải gửi ảnh quân phục cho em đấy.”

Hoắc Học Xuyên cúp điện thoại, sau đó vừa ăn khuya vừa học thoại lần nữa, mười phút sau cảnh quay đêm bắt đầu, anh kiểm tra túi máu rồi lên. Cảnh quay này là phải đuổi theo xe rồi đánh đấm, anh lái xe quân đội đuổi theo một chiếc sidecar (*), sau khi tông vào thì làm vỡ kính chắn gió, sau đó nhảy lên nắp capo đánh nhau với đối phương.

(*) sidecar:

htb1phhsbf6tbknjszjiq6zkvfxaw

Kính chắn gió được chế tạo riêng, chỉ cần đụng khuỷu tay là có thể vỡ, người đóng thế đã chực sẵn một bên, nhưng Hoắc Học Xuyên từ chối, hồi xưa ở trường quân đội anh còn từng đấm vỡ kính thật, chút chuyện này có là gì.

Còn phía bên kia thì vui vẻ hơn nhiều, bầu không khí trong trường quay rất sôi động, tiết mục tương tác với fan càng sôi nổi hơn, tiết mục cuối cùng bọn họ phải hát ca khúc b-side (*) của album thứ ba, ánh đèn tối đi, bọn họ ở cánh gà thay đồ chuẩn bị lên sân khấu.

(*) Trong mấy album, single hoặc EP thường chia ra a-side và b-side, a-side là ca khúc chủ đề, còn b-side là những ca khúc bonus thêm.

Biên Mai Tuyết nói: “Mấy ông có thấy không? Tổng giám ngồi ở hàng đầu đó.”

“Anh ấy mới vừa tới mà phải không, làm em giật cả mình.” Euler cố ý kéo áo vest xuống, để lộ cơ ngực càng nhiều càng tốt, chỉnh trang xong phát hiện Nguyên Viễn vén áo không nhúc nhích, “Anh sao thế? Nhăn nhúm hết rồi này.”

Nguyên Viễn thở dài một hơi: “Trường quay nóng ghê, chơi trò chơi cứ phải chạy suốt, anh thấy chóng mặt quá.”

“Uống nước, hít thở sâu chúng ta sắp lên sân khấu rồi.” Phương Tri Cẩn sửa soạn xong, vỗ tay bảo mọi người tập hợp, Hoắc Học Xuyên không có mặt cũng tốt, cậu có thể được trải nghiệm một lần làm đội trưởng.

Âm nhạc sôi động vang lên, năm người xếp đội hình mới để biểu diễn, không có Hoắc Học Xuyên ở phía sau khua tay khua chân loạn xạ thì lại càng đẹp mắt hơn, sau khi hết nhạc ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, MC lên sân khấu để nói lời kết thúc: “Thật ra hôm nay có một vị khán giả vô cùng có tiếng nói đến trường quay, tại sao lại nói là có tiếng nói ư, vì thần tượng của các bạn đều phải nghe lời người này.”

Ống kính quay đi, quay cận cảnh tổng giám, MC giới thiệu xong lại hỏi: “Tổng giám, lần này anh tới đây có chỉ thị gì không ạ?”

Tổng giám nói: “Không có chỉ thị, chỉ có một bất ngờ.”

Năm người kia lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và chờ mong, trong lòng lại nghĩ không biết tổng giám lại muốn làm gì, tổng giám nhìn vào máy quay, nói với tất cả những người hâm mộ đang theo dõi chương trình: “Delete sẽ tổ chức concert đầu tiên, mong mọi người ủng hộ.”

Concert? Phắc! Concert!

Lần này thì đúng là kinh ngạc thật sự, Phương Tri Cẩn sửng sốt không phản ứng gì, Biên Mai Tuyết kích động chạy nhảy điên cuồng trên sân khấu, Euler vừa xoay mặt đi đã muốn khóc, Tạ Kinh Niên ở phía sau đã túm eo Nguyên Viễn bế lên xoay vòng vòng.

Vừa hoảng loạn vừa vui mừng kết thúc buổi ghi hình, Phương Tri Cẩn vừa đi vừa nhấn số, suýt đụng người ta mấy lần, cậu phải mau chóng nói với Hoắc Học Xuyên tin này, nhưng chuông reo rất lâu Hoắc Học Xuyên vẫn chưa bắt.

Chắc là anh đang quay phim, vì thế cậu gửi tin nhắn thoại, cậu vừa nhấn nút gửi đi xong đã có điện thoại gọi tới, cậu bắt máy ngay lập tức, kích động nói: “Chúng ta sắp tổ chức concert rồi! Concert đó! Mẹ nó em hát dở như vậy cũng rất chờ mong luôn á! Có phải anh vui mừng lắm không!”

Bên trong truyền tới giọng của chị trợ lý: “Tiểu Hoắc vừa nãy xảy ra chút sự cố, nhưng mà đã sắp đến bệnh viện rồi, đều tại người kia không biết lái sidecar, đúng thật là. Tiểu Phương, em có chuyện gì muốn chị truyền lời không?”

Phương Tri Cẩn nghe được nửa câu đã sững sờ rồi, lưỡi cũng run lẩy bẩy.

“Không cần đâu ạ, báo địa chỉ cho em, bây giờ em ra sân bay.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện