Trên đường vẫn còn tối thui, Nguyên Viễn lại giống như nhìn thấy một chùm sáng, cậu cũng không biết tại sao mình lại tin lời Tạ Kinh Niên, có thể là vì men rượu vẫn chưa tan hết.

Tạ Kinh Niên đi phía trước, cậu chần chừ một lát cũng vào theo, sau đó nhẹ nhàng túm lấy cánh tay Tạ Kinh Niên, động tác nắm tay cậu vẫn chưa làm được, thôi thì cứ bắt đầu từ đây vậy.

Sau khi lên xe không có ai nói chuyện, Nguyên Viễn cũng ngại dựa vào vai Tạ Kinh Niên ngủ, huống hồ cậu đã không còn buồn ngủ nữa rồi. Ngược lại, Tạ Kinh Niên hình như rất mệt, cứ nhắm mắt suốt.

Gần bốn giờ về đến ký túc xá, mỗi người vào một phòng tắm, Nguyên Viễn nhìn gương mới phát hiện lớp trang điểm của mình đã nhòe nhoẹt, cậu tẩy trang xong rồi rửa mặt, làm đi làm lại mấy lần, lúc đi ra da mặt đã ửng đỏ.

Tạ Kinh Niên tắm xong không về phòng, lẳng lặng ngồi trên sô pha, giống như đang đợi Nguyên Viễn. Cậu bưng ly nước đi tới, sau đó đưa cho Tạ Kinh Niên, nói: “Anh Niên, em phải làm những gì? Phải trải giường cho anh sao?”

“Cậu không phải là bảo mẫu.” Tạ Kinh Niên uống hết nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyên Viễn, “Sau này đừng ra ngoài chơi nữa.”

Nguyên Viễn gật gật đầu, miệng lại không đưa ra đáp án rõ ràng, cậu sợ Tạ Kinh Niên lại nói thêm điều kiện gì, liền dụi mắt nói: “Anh Niên, em buồn ngủ.”

Tạ Kinh Niên đứng dậy, cùng cậu đi về phòng, lúc đi đến cửa hắn nói: “Về ngủ đi.”

“Vậy… làm quả nhi của anh có phải là cùng anh làm cái…” Nguyên Viễn bỗng nhiên rất căng thẳng.

Tạ Kinh Niên chỉ nói hai chữ: “Không cần.”

Cửa phòng đóng lại, Nguyên Viễn giống như thay đổi thành một người khác, bổ nhào về giường mình, nhảy tưng tưng trên giường. Euler bị tiếng động của Nguyên Viễn đánh thức, trở mình lại hỏi: “Anh bị điên hả, mới sáng sớm mà tăng động cái gì…”

Nguyên Viễn nhảy lên giường Euler, sau đó chui vào trong chăn cậu ta, nói: “Ler à (*), em phải cảm ơn anh thật đàng hoàng đấy, nếu như anh một phát lên trời, chắc chắn có thể kéo em theo, em cũng có thể nổi tiếng rồi.”

(*) Ler à là cách gọi riêng của Nguyên Viễn

Euler mơ màng đáp lại: “Anh tìm được kim chủ rồi à? Có xấu không?”

“Biến đi, tạm thời không tìm nữa.” Nguyên Viễn nhìn bộ dạng ngu ngốc của Euler là hết hứng, vì thế cậu về giường mình, nghĩ một hồi, kim chủ thật sự đúng là khảo nghiệm năng lực chịu đựng tâm lý của mình, kim chủ vừa đẹp trai vừa dịu dàng chỉ tồn tại trong phim truyền hình và tiểu thuyết thôi, ngoài đời cậu gặp ông nào cũng thấy ghê tởm.

Nếu như hầu hạ Tạ Kinh Niên là có thể nổi tiếng, vậy thì quá hời rồi, lại còn không cần hiến thân. Sau khi nổi tiếng địa vị của cậu sẽ tăng cao, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người chủ động tới tìm mình, cho nên không cần gấp.

Hơn nữa, tối nay tuy là tình cờ, nhưng mà những lời đáng thương tội nghiệp đó đều là cậu cố ý nói, chính là muốn thử may mắn, xem coi có thể dựa vào lòng thương hại của Tạ Kinh Niên để xin một bản nhạc không, không ngờ cậu còn chưa nhắc tới, Tạ Kinh Niên đã chủ động nói rồi, còn muốn làm cậu nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Nguyên Viễn ôm chăn cười hềnh hệch, tay trái túm rất chặt, đầu ngón tay vừa khéo đâm vào vết sẹo trên lòng bàn tay.

Buổi sáng ekip chương trình đến ký túc xá lắp máy quay, không có các nhân viên thì biểu hiện của họ sẽ tự nhiên hơn, nhưng mà nhất cử nhất động đều bị ghi hình lại, mọi người vẫn chưa quen được.

Phương Tri Cẩn đưa chó về nhà, lúc quay về có đi mua thức ăn, sáu người vây quanh bàn ăn cơm, giống như là rất thân thiết vậy. Nguyên Viễn không dễ gì vào giấc lại phải thức dậy, cố gắng chống đỡ để ghi hình, cậu hỏi: “Anh Xuyên, đội của anh định hát gì vậy?”

Hoắc Học Xuyên trả lời: “Nhạc trữ tình, không phải anh Đẩu nói tụi này hát nhạc trữ tình à, còn các cậu thì sao?”

Phương Tri Cẩn gặm gà rán nói: “Vẫn chưa nghĩ ra, phong cách gì tụi em cũng thích hết.”

Thôi em bớt đi, Hoắc Học Xuyên lười nói cậu, rút một tờ giấy lau miệng, lau xong tiện tay lau luôn vết dầu trên miệng Phương Tri Cẩn, Phương Tri Cẩn hết hồn, lập tức nhìn người khác, cũng may không ai chú ý, cậu lườm Hoắc Học Xuyên một cái, trách anh không cẩn thận.

Ăn cơm xong ai làm việc người nấy, tiếng nhạc cụ truyền ra từ trong phòng Hoắc Học Xuyên, một người đánh piano, một người chơi bass, một người ráp lời. Ca khúc của bọn họ đã viết được đại khái rồi, đặt tên là “Đèn đỏ thì đi”.

Đội kia vẫn còn đang mù mờ, tuy rằng cũng đã suy nghĩ ra chút chút rồi, nhưng mà quả thật là không đủ. Nguyên Viễn buồn ngủ díp cả mắt, dựa vào người Euler ngủ mất tiêu luôn rồi, Euler định hỏi câu “một phát lên trời” lúc nãy là có ý gì, nhưng mà thấy Nguyên Viễn như vậy cũng không cách nào mở miệng được.

Buổi chiều máy quay cuối cùng cũng tắt, nhóm nhạc trữ tình cuối cùng cũng dừng lại, Tạ Kinh Niên vào bếp nấu nước lê nhuận cổ họng, Nguyên Viễn vừa tỉnh dậy âm thầm đi vào theo, nói: “Em cũng muốn uống.”

Tạ Kinh Niên vạch trần cậu: “Có gì nói thẳng.”

Nguyên Viễn lại gần: “Khi nào mới đưa bài hát cho em.”

Tạ Kinh Niên nhìn nước đang đun nói: “Xem email.”

“Đã gửi cho em rồi sao?!” Nguyên Viễn vui mừng, cậu kiễng chân hôn lên mặt Tạ Kinh Niên một cái, ai ngờ hôn xong bị đẩy ra. Tạ Kinh Niên chùi chùi, nói: “Không cần phải làm như vậy.”

Cũng đúng, giữa hát chính và quả nhi không có tình cảm, cũng không có tình dục. Nguyên Viễn xin lỗi rồi ra ngoài, nhưng lại không kìm được mà đỏ mặt, giống như bị làm nhục vậy, hoàn lương thất bại.

Cậu lắc lắc đầu hít thở sâu, sau đó về phòng mở laptop, tìm thấy bài hát Tạ Kinh Niên gửi cho mình. Cả nhạc và lời đều làm xong hết rồi, tên là “Cây bưởi”, chỗ kí tên cũng đã sửa, người viết lời và nhạc đều là Euler.

Nguyên Viễn lại chạy đi tìm Tạ Kinh Niên, hỏi: “Có thể sửa người viết lời là tên em không? Như vậy fan sẽ cho rằng đều là Euler tự mình sáng tác.”

Tạ Kinh Niên nói: “Không được, điều cậu cần làm chính là thể hiện cho tốt.”

Nửa tháng sau, ekip âm nhạc chuyên nghiệp của công ty bắt đầu nghiệm thu tác phẩm của họ, “Đèn đỏ thì đi” hoàn toàn thông qua, được đánh giá rất cao, sau đó là “Cây bưởi”, ngoại trừ độ khó thấp thì dường như tất cả mọi mặt đều được điểm cao nhất, ở mục độ chú ý còn được đánh năm sao.

Một bài độ khó cao, độ truyền bá cũng sẽ hữu hạn, một bài độ khó thấp, nhưng nếu tuyên truyền thành công thì có thể nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ. Bộ phận thiết kế và tuyên truyền đều phải tăng ca, độ chú ý năm sao chính là đoán trước sẽ bùng nổ, bọn họ bỏ phương án ban đầu đi, dốc hết toàn lực làm chuẩn bị tuyên truyền “Cây bưởi”.

Mọi người đều đi cả, Phương Tri Cẩn còn đứng trước cửa sổ hành lang nhìn ra xa, ưu phiền quá rồi.

Điện thoại đột nhiên rung lên, cậu cầm lên nhìn thì thấy là Hoắc Học Xuyên, Hoắc Học Xuyên ở trong phòng nghỉ phía sau, chỉ cách một bức tường một cánh cửa mà thôi. Cậu nghe máy nhưng lại im lặng, đợi đối phương nói trước.

Hoắc Học Xuyên hỏi: “Còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

Phương Tri Cẩn không đáp, nhỏ giọng nói: “Bọn họ hình như đang cô lập em.”

“Hai đứa nó vốn dĩ chung một hội mà, ai chung đội với tụi nó là tụi nó cô lập thôi.” Hoắc Học Xuyên rất ít khi an ủi người khác, lúc này anh đang dùng hết toàn bộ năng lực của mình, “Nhưng mà chỉ có bốn câu quả thật là quá ít.”

Mắt Phương Tri Cẩn tối sầm: “Là sáu câu, có hai câu là làm nền.”

Hoắc Học Xuyên nhịn không được bật cười: “Từ nhỏ hát đã không mở nổi miệng, hát hợp xướng thì thật giả lẫn lộn, mỗi lần có kết quả thi âm nhạc đều ôm lấy anh đòi đi chửi giáo viên, em nói xem em còn có thể làm sao đây?”

Phương Tri Cẩn thở dài một hơi, cậu nào biết phải làm sao, quả thật cậu hát rất dở, cũng không thích hát, nhưng bọn họ là nhóm nhạc, là ca sĩ, phải hát nổi tiếng rồi mới có thể phát triển cái khác, hát giỏi rồi mới diễn được, ngay bước đầu tiên cậu đã làm không xong.

Album này cậu và Euler là người “nâng kiệu” cho Nguyên Viễn, âm sắc và tiêu chuẩn của Nguyên Viễn đều quá hợp với ca khúc này, hơn nữa Euler còn chủ động đề nghị giảm bớt câu hát, như thế thành ra cậu và Euler thậm chí có hơi dư thừa, nhưng Euler dù sao cũng là tác giả viết bài hát, cho nên chỉ có mình cậu là vô dụng.

Hoắc Học Xuyên nói: “Bài hát cũng đã thu âm rồi, album này đã không thể cứu vớt được nữa, từ bây giờ bắt đầu luyện tập hàng ngày, album tiếp theo chúng ta được chia thêm mấy câu nữa, có được không?”

Phương Tri Cẩn hỏi: “Anh giúp em sao?”

Hoắc Học Xuyên từ chối: “Em vẫn nên tìm giáo viên chuyên môn đi, đừng tiếc tiền.”

“Vậy em tìm anh Niên.” Phương Tri Cẩn xoay người nhìn về phía cửa phòng nghỉ.

Cửa phòng nghỉ mở ra, Hoắc Học Xuyên hằn học đi ra, nói: “Anh giúp em, cái đồ phiền phức.”

Mọi sự đã xong, chỉ đợi ra mắt ca khúc. Nguyên Viễn ngày nào cũng đắc ý đến nổi bong bóng, hận không thể lúc ngủ cũng cười, Euler nhỏ tuổi lại thiếu hiểu biết, cũng theo đó ngưỡng vọng về tương lai, Nguyên Viễn lúc trước còn cầu xin cậu ta hát ít lại, cậu ta vốn dĩ còn có ý kiến, nhưng mà đã lỡ được người ta giúp đỡ, cho nên cũng ngại phản kháng.

“Tiểu Nguyên, ‘Cây bưởi’ rốt cuộc ở đâu ra vậy?” Euler ngày nào cũng chân thành hỏi câu này.

Nguyên Viễn nói: “Bạn anh viết đó, ây, em đừng có lo nhiều vậy.” Euler gật đầu, thấy hơi có lỗi, nói: “Anh Tiểu Phương liệu có ý kiến gì không, anh ấy chỉ có bốn câu.”

“Anh ấy có cống hiến gì không?” Nguyên Viễn hỏi ngược lại. Euler lắc đầu phủ nhận, Nguyên Viễn thêm một câu rất qua loa: “Không sao đâu, tính anh Tiểu Phương rất tốt, anh ấy có thể thông cảm mà.”

Đây gọi là “thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí”, Nguyên Viễn thầm nhủ. Từ lâu cậu đã biết Phương Tri Cẩn là loại người gì, lúc trước giả vờ vô ý nói cho bọn họ biết Tạ Kinh Niên có bài hát, còn giả vờ đùa giỡn gì mà trộm bản nhạc, thật ra là đã chắc chắn bọn họ sau khi biết tin này sẽ tìm cách đi lấy, sau đó mình ngồi không hưởng thụ.

Cho anh ta đắc ý đến chết.

Tối hôm phát hành ca khúc, mọi người đều tụ lại, trên bàn trà bày đầy bia và đồ ăn vặt, Hoắc Học Xuyên chiếm chỗ sớm, ngồi ngay vị trí đắt giá chính giữa sô pha, sau đó Biên Mai Tuyết và Euler tới, Euler là em út, tự giác dời xuống đất ngồi. Đợi Nguyên Viễn cầm điện thoại đi tới, hỏi: “Bắt đầu chưa?”

Tám giờ rưỡi, kênh âm nhạc phát sóng MV ca khúc của họ, đồng thời các trang âm nhạc lớn, các web video cũng đăng tải “Đèn đỏ thì đi” và “Cây bưởi”, làm rất phô trương, nhưng thật ra MV chỉ là cắt ghép lại quá trình sáng tác mà thôi.

Album này lọt vào các bảng xếp hạng chuyên nghiệp, mánh khóe cũng là  “thành viên độc lập sáng tác”, chính là vì muốn chứng minh thực lực ca sĩ của Delete với khán giả và người hâm mộ. Đoạn teaser lúc trước cũng giành được hạng nhất lượt xem tại các trang web đăng tải video, lần này khả năng bùng nổ của họ là rất cao, nhưng có thể hot được bao lâu thì chưa biết.

“Anh Niên, mau lại đây!” Tạ Kinh Niên tắm xong quấn khăn đi ra, Nguyên Viễn vội vàng vẫy tay, đợi Tạ Kinh Niên đi tới, cậu né sang một chút chừa chỗ cho Tạ Kinh Niên. Bốn người ngồi là chật kín, cậu nhấc mông lên, lẳng lặng ngồi lên chân Tạ Kinh Niên, sợ Tạ Kinh Niên lại đẩy cậu ra, liền quay đầu lại giải thích: “Hết chỗ rồi…”

Hoắc Học Xuyên nhìn thấy hết, tò mò hỏi: “Uầy, hai người thân nhau từ khi nào vậy?”

“Tại chật quá mà.” Nguyên Viễn giả vờ đứng dậy, “Anh Xuyên, hay là em ngồi chỗ anh nhé.” Hoắc Học Xuyên ngã sang một bên, sợ hãi nói: “Đừng tới đây, giữ khoảng cách đi được không, người ta kì thị đồng tính đó.”

Đang tranh cãi, chương trình đã bắt đầu rồi, tiếng nhạc của “Đèn đỏ thì đi” vang lên, đội nhạc trữ tình xuất hiện trên màn ảnh, hết bài là đến “Cây bưởi”, Nguyên Viễn đã im phăng phắc, bất tri bất giác đã nằm gọn trong lòng Tạ Kinh Niên, lúc này Phương Tri Cẩn mới từ trong phòng đi ra, cậu đứng sau sô pha nghe hết cả bài hát.

Thật sự là rất hay.

Bộ phận tuyên truyền mạng của Ái Giản tăng ca suốt đêm, dốc hết sức đẩy album mới của Delete, các bảng xếp hạng lớn đều bị càn quét, trong vòng hai tiếng sau khi phát hành, lượt nghe và chấm điểm đều bị “Cây bưởi” độc chiếm. Ảnh đế Uông tổng cũng đích thân đăng weibo tuyên truyền, vật thử nghiệm của bọn họ cuối cùng cũng có kết quả rồi.

Buổi tối nay thật sự làm người ta kích động, trước tiên không nói đến hai người được hưởng lợi lớn nhất là Nguyên Viễn và Euler, danh khí của nhóm tăng lên cũng có chỗ tốt với mọi người. “Cây bưởi” từ hạng năm hot search lên thẳng hạng nhất, Nguyên Viễn cũng theo đó lên hạng ba.

Trên tivi đã phát xong rồi, bọn họ ai về phòng người nấy, chỉ có Hoắc Học Xuyên còn ngồi trên sô pha, cũng chỉ có Phương Tri Cẩn còn đứng sau sô pha. Nguyên Viễn vui sướng đến độ không thể ngồi yên, cậu xông vào phòng Tạ Kinh Niên đóng cửa lại, sau đó bổ nhào đến trước mặt Tạ Kinh Niên ôm lấy hắn.

“Anh Niên! Em cần phải hôn anh!” Nguyên Viễn hôn điên cuồng khắp mặt Tạ Kinh Niên, hôn xong chủ động lau mặt cho hắn, “Xin lỗi, tại em vui quá!”

Tạ Kinh Niên nói: “Có thể vui, nhưng đừng có đắc ý mà vênh váo.”

Nguyên Viễn vội vàng đồng ý, sau đó lại vui vẻ chạy về phòng, cậu và Euler chỉ trong một đêm mà thu được một lượng fan lớn, Phương Tri Cẩn lại gần như trong suốt, không nổi lên được bọt nước gì, nhưng mà cũng nằm trong dự liệu.

Trong phòng khách yên tĩnh, Phương Tri Cẩn cúi người từ phía sau ôm lấy Hoắc Học Xuyên, mệt mỏi nói: “Em ghen tị quá à.”

Hoắc Học Xuyên không nhúc nhích, nói: “Cái này mới không thực tế.”

Lúc này Phương Tri Cẩn còn chưa hiểu, một tuần sau khi độ hot của bọn họ đã giảm bớt, trang giải trí đột nhiên đăng một tin, ca khúc “Cây bưởi” của Delete nghi ngờ sao chép, các trang âm nhạc lớn tạm thời gỡ bài hát.

Ca khúc bị sao chép là một bài hát tên “Bưởi đắng”, được đăng trên một tài khoản weibo rất ít người theo dõi, người đăng bài hát vẫn chưa liên hệ, nhưng chỉ cần so sánh sẽ nghe ra giai điệu của “Cây bưởi” có phần tương tự.

Euler đã hoàn toàn thẫn thờ, trang chủ cá nhân của cậu ta đã bị bao phủ bởi những lời nghi ngờ và chửi rủa, vì cậu ta là người sáng tác ca khúc “Cây bưởi”, Nguyên Viễn cũng bị kéo theo, cậu không biết phải giải thích với Euler thế nào, cũng không ngờ Tạ Kinh Niên lại lừa gạt mình.

“Anh Xuyên, anh có thể ra ngoài một lúc không? Em có chuyện muốn nói với anh Niên.” Nguyên Viễn bần thần đứng ngoài cửa.

Hoắc Học Xuyên đi ra, Tạ Kinh Niên nằm dựa vào đầu giường, Nguyên Viễn đi vào ngồi ở giường đối diện, hỏi: “Em đắc tội với anh sao? Tại sao lại chơi em như vậy?”

Tạ Kinh Niên nói: “Tôi đồng ý làm cậu nổi tiếng, không bao gồm cả Euler, tâm huyết tôi sáng tác đem gả cho người khác, cậu thật sự nghĩ tôi coi tiền như rác à?”

“… Tác giả của ‘Bưởi đắng’ cũng là anh ư?” Nguyên Viễn trợn mắt nhìn Tạ Kinh Niên, giọng run rẩy, “Anh đã lên kế hoạch hết rồi sao?”

“Tiểu Nguyên, đừng sợ.” Tạ Kinh Niên cười nhìn cậu, “Tôi đã nói sẽ làm cậu nổi tiếng, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”

Nguyên Viễn đờ đẫn đi về, Hoắc Học Xuyên đi vào nằm xuống, anh trở mình xoay lưng lại với Tạ Kinh Niên, nói: “Chuyện sao chép là anh tuồn tin cho trang giải trí, đợi đến khi độ chủ đề và thảo luận lên tới đỉnh điểm, anh sẽ ra nhận lại ‘Bưởi đắng’, đến lúc đó công ty sẽ nói ‘Cây bưởi’ chỉ là kí tên sai, sau đó anh đưa ‘Bưởi đắng’ cho Nguyên Viễn hát solo, phỏng chừng hai người có thể hot tới trời luôn.”

Tạ Kinh Niên khựng lại: “Sao cậu biết?”

Hoắc Học Xuyên bật cười một tiếng: “Em từng nghe rồi, lúc trước người hát chính đó thường xuyên cúp tiết đi đến một quán bar dưới lòng đất, hát chính đó là thần tượng của em, anh ta từng hát bài này rồi.” Anh nói xong liền xoay người lại, nhìn thẳng vào Tạ Kinh Niên.

“Từ lâu đã biết anh rồi, anh Kinh Niên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện