Trước cửa Quảng An Vương phủ là hàng vệ binh đứng nghiêm nghị, nơi bậc thang chỗ hai con sư tử bằng đá có một đám chim sẻ líu ríu đậu ở đó, chúng là loài có linh tính, nghe tiếng người ra ngoài thì líu lo kêu mấy tiếng rồi ào ào bay đi xa.

Tiết Tái Hưng xoay người lên ngựa, đang lúc kéo dây cương quay đầu rời đi thì chợt nhớ tới điều gì đó, bèn quay đầu lại,

"Sáu ngày nữa là sinh thần mười tuổi của khuyển tử, quý phủ có tổ chức gia yến, không biết liệu điện hạ có nể mặt mà đến nhà thăm chơi?"

Lý Nguyên Mẫn cười khẽ: "Đương nhiên rồi."

Tiết Tái Hưng gật đầu, ánh mắt hắn lướt qua gương mặt ngậm ý cười kia một lát, trong lòng càng thêm rung động, nhưng hắn kìm chế được, hầu kết lăn lộn, cúi đầu giơ tay chào một cái rồi giục ngựa rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở cuối con đường, những vui cười trêи mặt Lý Nguyên Mẫn biến mất, trong mắt như có băng giá, vội vàng quay vào trong.

Người hầu cũng lục tục chạy theo.

Đi vào hậu viện, thấy Nghê Liệt đang quỳ trêи mặt đất, dáng lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Đằng sau hắn là hai người thị vệ đang cầm trường côn bối rối đứng ở đó, vừa thấy Lý Nguyên Mẫn bước vào thì lại càng hốt hoảng, cúi đầu vái chào.

"Điện hạ..."

Đôi mắt phượng của Lý Nguyên Mẫn nheo lại, trước là quan sát Nghê Liệt, thấy trêи người hắn không có dấu vết bị đánh thì trong lòng vô cớ nhẹ nhõm, sau lại bỗng dưng bùng lên lửa giận, giận đám thị vệ tự ý trái lời, cũng giận mình vì cảm giác nhẹ nhõm vừa rồi.

—— Ai cũng đoán được, y sẽ không thật sự trừng phạt hắn.

Không khỏi nổi giận: "Ngay cả mệnh lệnh của bản vương cũng không chịu nghe theo? Ai cho các ngươi tự tiện như thế?"

Hai người kia hai mặt nhìn nhau, sau đó hổ thẹn cúi đầu. Chu Đại Võ đứng bên ngoài nhìn vào, rốt cuộc không đành lòng mà bắt đầu khuyên lơn: "Điện hạ, A Liệt..."

Không chờ hắn kịp dứt lời, Lý Nguyên Mẫn đã quát lớn: "Rốt cuộc là ý đồ của kẻ nào!"

Trong viện lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chưa từng thấy Quảng An Vương nổi giận như vậy.

Bỗng nhiên, hai người thị vệ kia quỳ sụp xuống, một trong hai kẻ ngẩng đầu nhìn y, vô cùng khẩn thiết: "Điện hạ, tấm lòng trung của Nghê Tham lĩnh với người sáng tỏ như mặt trời. Hắn là người cẩn thận tỉ mỉ, chắn chắn chưa bao giờ có ý xúc phạm người, hẳn là có hiểu lầm gì đó, kính xin điện hạ suy xét!"

Lý Nguyên Mẫn cười nhạo: "Cho nên các người muốn cãi lời bản vương chứ gì!"

Hai thị vệ lập tức dập đầu lạy: "Thuộc hạ không dám!"

"Không dám ư... Bản vương xem ra, các ngươi đây kẻ nào kẻ nấy thật sự là to gan! Giỏi lắm! Cả vương phủ to lớn này, lại không ai thèm nghe lời bản vương!"

Lý Nguyên Mẫn giận đến nỗi siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch, những người còn lại trong viện không ai dám thở mạnh một tiếng.

Chu Đại Võ nuốt nước miếng, dè dặt bước lên vài bước: "Điện hạ, mấy hôm nữa Nghê Tham lĩnh phải mang binh lên phía bắc hội hợp với Đại doanh Giang Bắc để tập trận thủy quân. Để tránh làm lỡ việc lớn, chi bằng hãy tạm tha cho Nghê Tham lĩnh vài ngày... Nếu người thật sự muốn trách phạt, cũng xin đợi đến khi xong việc ở Giang Bắc rồi trở về, điện hạ thấy có được không?"

Chu Đại Võ vốn luôn tuân mệnh y, chưa bao giờ phản đối, thế nhưng bây giờ cũng khép nép xin tha cho kẻ đang quỳ trêи đất.

Lý Nguyên Mẫn không ngờ rằng Nghê Liệt được người trong phủ tin phục như thế, trong lòng y vừa vui mừng, vừa thống khổ.

Phần y vui mừng bởi vì đứa trẻ này lại có uy vọng lớn như vậy trong lòng người khác, vui mừng vì có nhiều người thật tâm thật lòng muốn che chở cho hắn; phần y thống khổ bởi vì nếu như hắn không nhớ kỹ lần trừng phạt này, lại sinh việc thị phi, điều đó có thể sẽ phá vỡ những nỗ lực suốt đời này của y —— căn cơ của hai người họ quá nông cạn, trước quyền lực tựa như núi cao, bọn họ không thể tự do sống theo ý mình.

Nghĩ đến kết cục của hai người trong kiếp trước, y nén nước mắt, cắn chặt răng, cả giận nói: "Các ngươi đi ra ngoài!"

Thị vệ vừa muốn thưa vài câu, nhưng bị Chu Đại Võ trừng mắt cho một cái thì ngập ngừng, đành phải vái chào rồi cùng ra ngoài cửa, chỉ trong giây lát, cửa lớn bị khép lại.

Lồng ngực Lý Nguyên Mẫn phập phồng, khóe mắt hồng hồng, gương mặt lạnh tựa như băng, giận dữ nhìn người trước mặt.

"Nằm sấp xuống!"

Nghê Liệt nhìn y, cổ họng nghèn nghẹn, nhưng cuối cùng vẫn từ từ nằm xuống.

Lý Nguyên Mẫn nhìn xung quanh, nhặt lấy một cây gậy thô ráp, căm giận nói: "Nếu kẻ khác không đánh, bản vương tự đánh!"

Y nâng gậy, đánh mạnh lên ʍôиɠ Nghê Liệt, Nghê Liệt không nói một tiếng nào, yên lặng chịu đựng một gậy này.

"Lần tới còn dám làm vậy nữa không!" Lý Nguyên Mẫn run giọng hỏi.

Nghê Liệt không đáp.

Lý Nguyên Mẫn cắn răng, nén lại đau lòng, lại đánh thêm một gậy nữa, nhưng Nghê Liệt vẫn không đáp.

Cảm giác vô lực ùa vào tâm trí Lý Nguyên Mẫn, y ném gậy đi rồi khuỵu xuống trêи mặt đất, kéo hắn ngồi dậy rồi đánh đấm liên tục.

Nghê Liệt mím môi, vẫn không thốt nên lời, hắn để mặc cho y trút giận, chỉ nhìn y đăm đăm.

Lý Nguyên Mẫn bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim tan nát, y né tránh ánh nhìn kia, luống cuống cầm lại gậy gỗ rơi trêи đất, nhưng bỗng nhiên rêи khẽ một tiếng, là đầu ngón tay y bị vụn gỗ sần sùi trêи thân gậy làm trầy xước, chảy máu.

Người đang quỳ trêи mặt đất phản ứng còn nhanh hơn cả y, hắn đột nhiên tiến lên, bắt lấy cánh tay bị thương, phát hiện ra không chỉ có vết trầy do vụn gỗ, bàn tay trắng nõn mềm mại kia còn có những vết hồng do cầm gậy quá chặt.

Lý Nguyên Mẫn dùng dằng, lại muốn cầm gậy lên.

Nghê Liệt nắm chặt tay y, nhất quyết không cho, hắn thở hổn hển một lúc rồi mới rầu rĩ nói: "Người đừng đánh, hãy để người khác đánh."

Lý Nguyên Mẫn không cầm lòng được nữa, viền mắt đỏ bừng, đánh vào ngực hắn, giọng nói lạc đi vì uất ức: "Ta muốn tự tay đánh đấy!"

Y không ngừng giãy giụa, cuồng loạn, khăng khăng đòi nhặt lấy chiếc gậy kia mới chịu.

Trong ánh mắt Nghê Liệt là muôn trùng sóng dậy, hắn giữ chặt lấy tay y, ôm ngang người Lý Nguyên Mẫn, mặc cho y vẫn còn đang giãy giụa, sau đó đi thẳng vào trong buồng.

Hắn đặt người lên giường lớn, rồi đi đến mấy chỗ tủ kệ, tìm được một chiếc roi mềm, sau đó cởi sạch áo ngoài, cởi trần quỳ trước mặt y, hai tay nâng chiếc roi kia trình lên cho y.

Trong mắt Lý Nguyên Mẫn ầng ậc nước, y ngẩn người nhìn chiếc roi da, chuôi roi được bao bọc bởi một lớp da trơn mềm, khảm ngọc thạch bóng nhẵn, sẽ không làm tổn thương tay người cầm như gậy gỗ thông thường. Chiếc roi Long Cốt này tuy bề ngoài bình thường, nhưng thân roi là từ huyền thiết và huyết tơ Tây Vực bện thành, nên bền cứng vô cùng, thậm chí nếu vung mạnh có thể làm vỡ cả đá tảng.

Lý Nguyên Mẫn cầm lấy chuôi roi, chảy nước mắt, run giọng nói: "Ngươi biết chắc rằng ta sẽ không thật sự đánh ngươi, có đúng không?"

Y bất chấp tất cả, ném chiếc roi lên người hắn, cũng không thèm quan tâm đến dáng vẻ thảm thiết của bản thân, vừa khóc vừa cầm đồ vật ném lung tung về phía hắn: "Ngươi ỷ rằng ta không nỡ! Ngươi bắt nạt ta có đúng không!"

Nghê Liệt thấy y khóc lóc như vậy thì nóng nảy buồn bực vô cùng, nhưng không dám chạy đến ôm y, đành phải quỳ đó làm bia cho y ném.

Trong lúc hỗn loạn, Lý Nguyên Mẫn chụp lấy một khối ngọc chặn giấy trêи bàn, ném về phía Nghê Liệt, vô tình đụng vào trán hắn. Góc viền sắc nhọn của khối ngọc đập vào da thịt, thành vết bầm rướm máu. Lý Nguyên Mẫn hốt hoảng kêu lên một tiếng, vội vàng nhào tới nâng mặt hắn lên mà săm soi, cả người run rẩy.

Nghê Liệt lau đi vết máu trêи trán, ôm y dỗ dành: "Ta không sao."

Sức lực trêи người Lý Nguyên Mẫn dường như bay biến hết, từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa, y ôm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn mà òa khóc nức nở.

Tầm mắt nhòe đi, y nhớ đến tuổi thơ ấu bi thảm, bị ức hϊế͙p͙ đủ đường, nhớ đến chiếc đai trinh tiết đầy khuất nhục và chà đạp, nhớ đến khi cả hai người cách nhau tầng tầng lớp lớp rèm che, không nhìn thấy được nhau, nhớ đến sự bí bách ngạt thở đầy đau khổ khi lụa trắng ghìm siết cổ... Trong lòng y dâng lên sự sợ hãi không sao kìm chế được, khiến y run rẩy hết đợt này đến đợt khác.

Y không bao giờ muốn trở lại với ác mộng đời trước.

Y không dám đi sai nửa bước, vì e sợ những hạnh phúc bình yên lúc này, thứ mà y vất vả lắm mới chiếm được, bỗng chốc tan biến như sương khói.

—— Kiếp trước đau khổ quá, bây giờ y mới hưởng được chút ngọt ngào, y nhất định không để cho bất kỳ ai phá hoại.

Nhưng người trước mắt không thể nào hiểu được những hoang mang, lo được lo mất của y, y một mình gánh chịu tất cả, nhưng chẳng thể tâm sự cùng ai. Cho nên một khi những bất an này bị khơi gợi, cũng chỉ biết nhu nhược khóc lóc, gây sự một cách vô cớ.

Từ trước đến nay, Nghê Liệt chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của y. Trái tim hắn đau đớn, luống cuống khi thấy người trong lòng khóc thê thiết như vậy. Những buồn bực tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại đau xót, bất an, bối rối.

Hắn vừa hôn vừa ɭϊếʍ nước mắt y, nhưng nước mắt nhiều đến như vậy, ướt đẫm cả gương mặt, như thể y đang tan ra thành nước. Y khóc nhiều đến nỗi cả người run bần bật, khiến cho Nghê Liệt nôn nóng vô cùng, không biết làm thế nào mới phải, cũng không biết vì sao y lại thương tâm như thế. Hắn ước gì mình có thể thay y gánh vác khổ sở, nhưng bây giờ lại chẳng thể làm gì, cảm giác bất lực ấy làm hắn như muốn phát điên.

Chỉ đành phải khàn giọng nói: "Đừng khóc!"

Hắn cúi người, lau đi nước mắt cho y. Sau đó dường như không thể nhẫn nại hơn nữa, bèn dịu dàng nâng mặt y, áp vào lồng ngực mình, dường như chỉ có làm như vậy mới giảm bớt những bất lực đau xót trong lòng.

Trong tiếng tim đập mạnh mẽ mà gấp gáp, Lý Nguyên Mẫn có thể cảm nhận được những bất an và lo lắng của hắn, trong lòng y lại càng thêm chua chát.

Có lẽ là do trong kiếp trước chưa từng có một thời khắc nào thật sự hạnh phúc, cho nên tận đáy lòng y vẫn khăng khăng cho rằng mọi niềm vui hạnh phúc trêи đời đều không dành cho mình. Kiếp này, y không ngừng thôi miên, thuyết phục bản thân gạt đi những suy nghĩ như vậy. Trước mắt người ngoài, y là Quảng An Vương - kẻ đã tự tay gây dựng một cơ đồ, là điện hạ cao quý như trăng rằm, là người bảo vệ của một vùng đất bao la, nhưng thật ra, ở nơi sâu kín nhất trong tâm hồn, y chẳng qua vẫn là đứa trẻ yếu đuối, đáng thương như trong kiếp trước.

Lý Nguyên Mẫn víu chặt vạt áo Nghê Liệt, khóc lóc đến nỗi không thốt nên lời, những hậm hực, sợ hãi và nỗi căm ghét bản thân đè nén trong đáy lòng nhiều năm bỗng chốc trào ra.

Y nghĩ thầm, y mắng mỏ đứa bé này có tác dụng gì đâu, chẳng qua là y sợ bản thân mình không thể bảo vệ được hắn mà thôi, y trút giận lên người hắn, chỉ để che giấu sự vô năng bất lực của mình. Y chính là con người đê hèn như thế.

Kiếp trước, y dốc toàn lực mới có thể giúp hắn rời khỏi hoàng cung, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn trở thành con người đáng sợ như vậy; kiếp này, y tự ý thay đổi số phận của hắn, dụ dỗ hắn vào một mối tình không lối thoát. Y sợ hãi biết bao, sợ rằng tất cả những việc này sẽ dẫn đến kết cục còn tồi tệ hơn cả kiếp trước.

Y muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để tất cả mọi sự đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay y, để người trước mắt không cần phải nhịn nhục kẻ ngoài, có thể trắng trợn bày ra những bất mãn của hắn.

Nhưng lúc này y chẳng thể làm gì, chỉ có thể trút lên người hắn tất thảy phẫn nộ và bất lực của bản thân.

Sau giờ Ngọ ngày đông, không mấy ai lại qua chốn này.

Bọn họ không ngừng khinh nhờn, chiếm đoạt thân thể nhau, trắng trợn, trần trụi, chẳng biết kiêng dè.

Cả người Lý Nguyên Mẫn sũng nước, đông về lạnh như thế, nhưng trêи tóc y vẫn đẫm mồ hôi. Gương mặt đẹp đẽ trong ngần ửng hồng rực rỡ, cả người y quấn chặt lấy người kia.

"Hức... A Liệt... A Liệt..."

Tựa như một chú cá bắn lên khỏi mặt nước, thân thể y oằn người lên vì khổ sở, nhưng linh hồn y lại say mê cái cảm giác tự do như muốn bay lên ấy.

Y vẫn khóc lóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, chóp mũi đỏ chót phập phồng, đến là đáng thương, nhưng vẫn không cho người thanh niên dừng lại.

"A Liệt... A Liệt của ta..."

Y khóc đến nỗi thở không ra hơi.

Trái tim đau đớn đến tê dại, nếu như trêи đời này có ai có thể cứu rỗi y, thì người đó chỉ có thể là người trước mắt này.

Là A Liệt của y, A Liệt duy nhất của y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện