Lục Kiều Kiều sầm mặt buông súng xuống, rút ra một con dao trong ống tay áo bước tới trước mặt Jack, nhét súng vào tay anh, mắng khẽ một câu: "Đồ ngốc, đầu toàn óc lợn…" đoạn đẩy anh ta sang một bên.
Jack nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều, chớ làm bừa!"
Lục Kiều Kiều cũng nhìn anh ta, quát lớn: "Tránh ra! Tôi đi cởi trói cho anh ta, tên ngốc!"
Jack tránh đường, Lục Kiều Kiều cúi xuống cắt đứt sợi thừng trói tay Lâm Phụng Tường, nói: "Lâm huynh, ban nãy đắc tội rồi."
Lâm Phụng Tường xoa xoa cổ tay, tự tháo sợi thừng dưới chân, ngơ ngác nhìn mấy quái nhân trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay trước mắt mình.
Mạnh Hiệt chắp tay nói: "Lâm huynh chớ lấy làm lạ, ban nãy chúng tôi chỉ lo huynh là do thám triều đình phái tới, nên mới cố ý thăm dò. Vì triều đình lo ngại dân chúng làm loạn, trước nay vẫn cấm người dân tập võ. Nếu vừa rồi huynh không muốn chết ở đây, mà muốn chúng tôi trói giải lên nha môn, chúng tôi cũng đã có sẵn phương án, nhưng dáng vẻ Lâm huynh coi nhẹ cái chết thật khiến người ta kính phục…"
"Đừng nói vậy, cũng khó trách các vị, tôi là kẻ thân mang trọng tôi, các vị muốn xử lý thế nào đều là cái số của tôi, tôi không có gì để nói, vừa rồi thật cảm ơn vị huynh đệ người Tây đây." Lâm Phụng Tường đứng dậy, vỗ vai Jack.
Đã làm rõ người này không phải nhằm vào mình, Lục Kiều Kiều cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với anh ta nữa. Hồng Tuyên Kiều đề nghị với Lâm Phụng Tường: "Nếu Lâm huynh chưa có nơi nào để đi, không ngại tới thôn chúng tôi dừng chân an cư trước…"
Lâm Phụng Tường vội vàng đáp: "Thế sao được, Phụng Tường đến chỗ các vị sẽ làm liên lụy mọi người, tôi chỉ là ngưỡng mộ Hồng cô nương, cứ vướng vít mãi mới mạo hiểm tới gặp cô một lần… giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi." Nói đoạn cúi gằm đầu.
Hồng Tuyên Kiều cười nói: "Chúng tôi bên đó chỉ là một thôn nhỏ hẻo lánh, người của quan phủ chục năm chẳng ghé một lần, đối với anh mà nói cũng tương đối an toàn, nếu anh đồng ý có thể tới giúp đỡ Bái Thượng đế hội chúng tôi, đồng thời học đạo lý của Thượng đế, tôi và Jack tiên sinh đều là đạo hữu thờ Thượng đế cả."
Lâm Phụng Tường chắp tay nói: "Nếu như thế thì thật chẳng mong gì hơn, đại ân đại đức này Phụng Tường không biết lấy gì báo đáp…"
"Vậy lấy thân đền đáp đi… Vận đào hoa đến rồi đúng không nào?" Lục Kiều Kiều cầm tẩu thuốc đi qua hai người họ, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, tiện miệng buông một câu, khiến mọi người có mặt đều cười rộ lên, Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều cũng cười, nhưng nụ cười rất mờ ám.
Mạnh Hiệt nói: "Hôm nay cũng chơi kha khá rồi, thu dọn đồ đạc quay về trấn Phù Dung trước, ngày mai lại lên núi xem phong thủy, mọi người thấy thế nào?"
Lục Kiều Kiều lập tức đồng ý: "Được, về trấn sớm một chút, tôi còn muốn mua cho Tiểu Văn mấy bộ đồ nữa."
Góc ngã tư trung tâm trấn Phù Dung tọa lạc một trà lâu hai tầng.
Đây là trà lâu có đẳng cấp nhất ở trấn Phù Dung, phong thái đậm nét cổ xưa. Sáng sớm dân chúng các thôn gần đó đều đổ về đây uống trà sớm, qua bữa cơm ban trưa, đến buổi chiều lại là thời gian ngồi nghỉ ngơi uống trà.
Tầng hai là khu nhã tọa được chia thành những gian riêng rẽ, buổi chiều khách đông, trong một gian phòng nhìn chếch ra ngã tư đường, cửa sổ mở toang, nhưng lại buông mành trúc.
Bên cửa sổ kê một chiếc bàn, ngồi quanh bàn là năm người đàn ông tuổi tác chênh lệch, ăn vận khác nhau, có người mặc như thương nhân, có người lại như tú tài nho sinh, bọn họ uống trà, chốc chốc lại nhìn xuống ngã tư đường phía dưới.
Một người đàn ông ăn vận như thương nhân không ngồi trên bàn, mà chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, từ sau tấm mành cửa nhìn xuống đám người đang qua lại dưới lầu.
Con phố bên dưới bày đầy các sạp hàng, hai bên là các hiệu buôn lớn nhỏ, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đang càn quét từng cửa tiệm, mua đồ ăn vặt lại mua áo quần, mua đồ trang sức lại mua phấn thơm bút kẻ lông mày, tận hưởng lạc thú mua sắm. Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường đã dắt bốn con ngựa về trước, Jack và An Long Nhi dắt một con ngựa đứng giữa ngã tư, đợi hai nàng mỹ nữ mua xong đồ là chất lên lưng ngựa.
Người đàn ông trung niên trên trà lâu nhìn Lục Kiều Kiều chạy qua chạy lại, nói mà không hề ngoái đầu: "Con bé này quả thật không vừa, lần trước trên dãy Kê Đề đụng độ với hai gã giám chính, một chết một gãy chân tàn phế, giờ còn suýt nữa dắt mũi chúng ta… hừm hừm…"
Một người mặc áo dài màu vàng đất theo kiểu tú tài nói: "Quốc sư, cứ bám theo thế này làm hao tổn không ít nhân lực của cải của chúng ta, có thể bắt về trực tiếp tra hỏi hay không? Con bé chắc cũng chẳng chịu nổi mấy bận giày vò đâu, sẽ nhanh chóng tông tốc ra…"
"Lục đại nhân, bắt ngươi về tra hỏi liệu ngươi có khai ra không? Nếu cô ta không biết, thì đâu thể khai ra được, cố bức chỉ khiến cô ta nói xằng nói bậy; nếu cô ta biết, cũng có thể nói bừa, chỉ cần Long Quyết không ở trên người cô ta, người giấu Long Quyết lập tức sẽ giấu kỹ hơn nữa." Quốc sư thủng thỉnh giải thích cho Lục Hữu.
Lục Hữu là một trong năm viên quan được phủ Quốc sư điều tới từ Khâm Thiên giám, bốn người còn lại đều là bạn đồng liêu của y.
"Trừ phi chúng ta chắc chắn trên người cô ta có Long Quyết, bằng không, để cô ta đi tìm tốt hơn nhiều so với chúng ta tự đi tìm." Quân sư vẫn chắp tay sau lưng nhìn xuống dưới lầu, từng tia nắng len qua mành cửa sổ hắt lên mặt ông ta. "Chuyện Tôn Tham, các ngươi ra tay nặng quá đấy…"
"Nhưng Quốc sư nói, phải bảo vệ an toàn cho Lục Kiều Kiều, Tôn Tham khi đó đã kề dao vào cổ cô ta, không ra tay thì không ổn." Một thương nhân dáng người mập mạp lên tiếng.
"Tam Thu câu mệnh tiễn… Ôi chao, Tiêu đại nhân định thử pháp lực của mình hay là định cứu người đây? Không sai, ngươi không giết hắn ngay tại chỗ, nhưng tối hôm đó chính là ngày Thủ Canh Tân, đây chẳng rõ ràng là muốn lấy mạng hắn hay sao? Tôn Tham là người mượn về từ Đạo Lục ty, hắn chết rồi ngươi phải bẩm báo với Liễu đạo trưởng, hắn không chết ngươi coi như ép hắn làm phản, giờ Lục Kiều Kiều đã cứu sống hắn, hắn sẽ không đời nào về triều đình báo cáo nữa. Nghĩ tích cực thì Lục Kiều Kiều đã cho ngươi một cơ hội rút lui trước mặt Liễu đạo trưởng, nghĩ tiêu cực thì… ngươi đã để cho Lục Kiều Kiều một cái miệng biết nói…"
Giọng điệu của Quốc sư vẫn rất bình tĩnh, cũng không trách cứ gì Tiêu Kiếm đang ngồi bên cạnh, nhưng vẻ uy nghiêm toát ra từ nét mặt ôn hòa, cộng thêm phần cắt nghĩa hợp tình hợp lý, lại khiến người nghe tâm phục khẩu phục.
"Chớ xem thường một tên tiểu quan bát phẩm chạy việc, võ công của hắn chưa chắc đã kém các ngươi, các ngươi là quan lục phẩm cao hơn hắn mấy bậc, thì có thể ra tay hạ sát hắn, ta giữ chức quan tam phẩm cũng hơn các ngươi mấy bậc, liệu có thể bắn tên sau lưng các ngươi hay không?"
Câu nói này của Quốc sư có ý mập mờ uy hiếp với năm viên Quan chính, ông ta quay người lại nói: "Các vị đại nhân hãy hợp tác cho tốt, chúng ta đều làm việc cho triều đình, giang sơn xã tắc nặng hơn hết thảy."
"Vâng." Năm viên quan khẽ đồng thanh trả lời.
"Tôn Tham hai năm nay thực hiện công việc theo dõi rất tốt, không hiểu sao hôm trước lại như phát điên…" Quốc sư lẩm bẩm nói. "Tiêu đại nhân ngài luôn có mặt tại hiện trường phải không? Tình hình khi đó thế nào?"
Tiêu Kiếm có tướng phú quý, ăn vận thương nhân lập tức trả lời: "Khi hạ quan đuổi đến nơi thì bọn họ đang đối mặt trên đồi Song Long, Tôn Tham bắt trói một cô gái, định uy hiếp người còn lại."
"Đúng là điên rồi, hắn chạy trốn là được, còn uy hiếp người ta làm gì? Hắn muốn gì?" Quốc sư chau mày, thắc mắc hỏi Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm nói: "Hắn muốn Lục Kiều Kiều nổ súng bắn chết Jack, Lục Kiều Kiều đương nhiên không thể làm vậy, nên giằng co với hắn..."
"Giết Jack? Giết Jack làm gì?" Quốc sư trầm ngâm giây lát, gần như đồng thời thốt lên với Tiêu Kiếm: "Hắn thích Lục Kiều Kiều?"
"Ta hiểu rồi… hiểu rồi… Lục Kiều Kiều này cũng khá lắm, người theo cô ta hai năm liền lại nảy sinh tình cảm… Nói như vậy, Tôn Tham sẽ không về kinh báo cáo nữa, hắn sẽ làm phản."
Trong lúc Quốc sư còn đang lầm bầm tự nhủ, Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi: "Vậy có cần…"
Ý tứ phía sau chính là muốn nhổ cỏ tận gốc, bằng không bên cạnh Lục Kiều Kiều lại mọc ra thêm một trợ thủ.
Quốc sư lần này dứt khoát hơn nhiều, Tiêu Kiếm còn chưa nói xong, ông ta đã tiếp lời: "Ông lo chuyện này đi, phía Liễu đạo trưởng ta sẽ giải thích."
"Trên ngọn Phù Dung có một chính huyệt chân long, giải tượng Ngũ Xà Hạ Dương, mấy năm trước Phó sứ Chương đại nhân đã phái người tới cắt đứt long khí của huyệt này, có lẽ các ngài cũng tham dự vào hành động đó. Có vị đại nhân nào từng xử lý long huyệt này không?"
Quốc sư từ Kinh thành tới Quảng Đông chưa lâu, để đích thân truy tìm Long Quyết, lúc xuất phát từ Quảng Châu mới dẫn theo năm viên Quan chính là thủ hạ của Phó sứ phủ Quốc sư Chương Bỉnh Hàm, thời gian hợp tác cũng chưa thể xem là dài. Nhưng Chương Bỉnh Hàm đã dẫn đầu một nhóm quan viên sở trường huyền học phong thủy trong cung, đóng quân tại Quảng Đông năm năm, chuyên môn khảo sát long mạch ở Quảng Đông, vẽ ra bản đồ long mạch chi tiết. Bọn họ chủ động truy tìm long mạch, điểm ra các long huyệt có Thiên tử khí cũng lập tức tiến hành phá hoại. Năm viên quan trước mặt Quốc sư, đều là những cao thủ phong thủy đã cộng sự cùng Chương Bỉnh Hàm nhiều năm, từng chia nhau tham gia các hành động công phá long huyệt ở khắp nơi.
Kim Lập Đức vóc người thấp bé tháo vát, ăn vận kiểu con buôn nói: "Có hạ quan, cái huyệt đó đã bị rò long khí ở nơi kín đáo trên đường long mạch chảy qua, nên chắc không còn tác dụng gì lớn."
Quốc sư gật đầu nói: "Làm tốt lắm, hành sự không nhất định phải đại động can qua, đạt hiệu quả là được. Ta muốn cho Lục Kiều Kiều một thử thách tại đây, xem cô ta rốt cuộc tài cán ra sao, khi cô ta lên núi các ngài nhớ gọi thêm ta, ta cũng đi xem Ngũ Xà Hạ Dương…"
Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đi phía trước nói nói cười cười, Jack và An Long Nhi dắt theo con ngựa chất đầy hàng hóa trên lưng theo sau.
Lục Kiều Kiều nói với Hồng Tuyên Kiều: "Hồng tỉ tỉ, Tiểu Văn xin nhờ cả vào tỉ đấy, ở đây có ít bạc, nếu cô ấy có gặp bất trắc gì mong chị giúp đỡ cho."
"Ôi dào, cô không cần đưa tôi tiền đâu." Hồng Tuyên Kiều vội vàng đẩy lại tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc Lục Kiều Kiều vừa nhét vào tay. "Tiểu Văn gia nhập Tuyên đạo hội khắc có cơm ăn, trong Tuyên đạo hội mọi nhu yếu phẩm thường ngày đều được phân phát theo nhu cầu, cuộc sống của cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu, cô cứ yên tâm."
Cô không hiểu được dụng tâm của Lục Kiều Kiều. Lý Tiểu Văn đã mang trong mình đứa con của Jack, nhưng lại không thể nói với bất kỳ ai, đàn bà hễ mang thai thì không thể làm ăn gì được nữa, có tiền bạc hỗ trợ là quan trọng nhất. Ngoài trên người có tiền, có một người chăm sóc cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều nhét tiền vào tay Hồng Tuyên Kiều, không nhằm mục đích gì khác ngoài đến khi Lý Tiểu Văn có chuyện thêm được một người coi sóc.
"Hồng tỉ tỉ, cứ coi như đây là tiền công đức tôi đóng góp cho Bái Thượng đế hội đi, chị nhất định phải nhận lấy." Lục Kiều Kiều không rõ Bái Thượng đế hội làm gì, nhưng cô biết, bất cứ nơi thờ thần thờ Phật nào cũng đều có thể thu nhận quyên góp từ thiện, đã nói là góp tiền công đức thì chả có lý nào lại không nhận.
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, quả thực cũng không tiện thoái thác, bèn cười rằng: "Được được, tôi thay mặt các huynh đệ tỉ muội cảm ơn thiện quyên của Kiều Kiều, Thượng đế nhất định sẽ phù hộ cho cô được bình an."
Bốn người gần về tới trang viên đang trú ngụ, thì bắt gặp một người đàn ông đang đứng dựa bên cạnh cửa lớn.
Người này vận áo ngắn vải thô kiểu nông dân, trên đầu đội sùm sụp cái mũ cỏ, thấy bốn người tiến lại liền đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn cúi gằm đầu để mũ cỏ che sấp mặt.
Thấy Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều chậm rãi bước tới gần, gã liền nhặt cây tề mi côn bên bức tường vừa dựa ban nãy chống bên cạnh người. Động tác này quen thuộc quá, Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi đều không hẹn mà cùng kinh ngạc kêu lên:
"Tôn Tồn Chân!?"
"Tên yêu quái!?"
Jack nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều, chớ làm bừa!"
Lục Kiều Kiều cũng nhìn anh ta, quát lớn: "Tránh ra! Tôi đi cởi trói cho anh ta, tên ngốc!"
Jack tránh đường, Lục Kiều Kiều cúi xuống cắt đứt sợi thừng trói tay Lâm Phụng Tường, nói: "Lâm huynh, ban nãy đắc tội rồi."
Lâm Phụng Tường xoa xoa cổ tay, tự tháo sợi thừng dưới chân, ngơ ngác nhìn mấy quái nhân trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay trước mắt mình.
Mạnh Hiệt chắp tay nói: "Lâm huynh chớ lấy làm lạ, ban nãy chúng tôi chỉ lo huynh là do thám triều đình phái tới, nên mới cố ý thăm dò. Vì triều đình lo ngại dân chúng làm loạn, trước nay vẫn cấm người dân tập võ. Nếu vừa rồi huynh không muốn chết ở đây, mà muốn chúng tôi trói giải lên nha môn, chúng tôi cũng đã có sẵn phương án, nhưng dáng vẻ Lâm huynh coi nhẹ cái chết thật khiến người ta kính phục…"
"Đừng nói vậy, cũng khó trách các vị, tôi là kẻ thân mang trọng tôi, các vị muốn xử lý thế nào đều là cái số của tôi, tôi không có gì để nói, vừa rồi thật cảm ơn vị huynh đệ người Tây đây." Lâm Phụng Tường đứng dậy, vỗ vai Jack.
Đã làm rõ người này không phải nhằm vào mình, Lục Kiều Kiều cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với anh ta nữa. Hồng Tuyên Kiều đề nghị với Lâm Phụng Tường: "Nếu Lâm huynh chưa có nơi nào để đi, không ngại tới thôn chúng tôi dừng chân an cư trước…"
Lâm Phụng Tường vội vàng đáp: "Thế sao được, Phụng Tường đến chỗ các vị sẽ làm liên lụy mọi người, tôi chỉ là ngưỡng mộ Hồng cô nương, cứ vướng vít mãi mới mạo hiểm tới gặp cô một lần… giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi." Nói đoạn cúi gằm đầu.
Hồng Tuyên Kiều cười nói: "Chúng tôi bên đó chỉ là một thôn nhỏ hẻo lánh, người của quan phủ chục năm chẳng ghé một lần, đối với anh mà nói cũng tương đối an toàn, nếu anh đồng ý có thể tới giúp đỡ Bái Thượng đế hội chúng tôi, đồng thời học đạo lý của Thượng đế, tôi và Jack tiên sinh đều là đạo hữu thờ Thượng đế cả."
Lâm Phụng Tường chắp tay nói: "Nếu như thế thì thật chẳng mong gì hơn, đại ân đại đức này Phụng Tường không biết lấy gì báo đáp…"
"Vậy lấy thân đền đáp đi… Vận đào hoa đến rồi đúng không nào?" Lục Kiều Kiều cầm tẩu thuốc đi qua hai người họ, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, tiện miệng buông một câu, khiến mọi người có mặt đều cười rộ lên, Lâm Phụng Tường và Hồng Tuyên Kiều cũng cười, nhưng nụ cười rất mờ ám.
Mạnh Hiệt nói: "Hôm nay cũng chơi kha khá rồi, thu dọn đồ đạc quay về trấn Phù Dung trước, ngày mai lại lên núi xem phong thủy, mọi người thấy thế nào?"
Lục Kiều Kiều lập tức đồng ý: "Được, về trấn sớm một chút, tôi còn muốn mua cho Tiểu Văn mấy bộ đồ nữa."
Góc ngã tư trung tâm trấn Phù Dung tọa lạc một trà lâu hai tầng.
Đây là trà lâu có đẳng cấp nhất ở trấn Phù Dung, phong thái đậm nét cổ xưa. Sáng sớm dân chúng các thôn gần đó đều đổ về đây uống trà sớm, qua bữa cơm ban trưa, đến buổi chiều lại là thời gian ngồi nghỉ ngơi uống trà.
Tầng hai là khu nhã tọa được chia thành những gian riêng rẽ, buổi chiều khách đông, trong một gian phòng nhìn chếch ra ngã tư đường, cửa sổ mở toang, nhưng lại buông mành trúc.
Bên cửa sổ kê một chiếc bàn, ngồi quanh bàn là năm người đàn ông tuổi tác chênh lệch, ăn vận khác nhau, có người mặc như thương nhân, có người lại như tú tài nho sinh, bọn họ uống trà, chốc chốc lại nhìn xuống ngã tư đường phía dưới.
Một người đàn ông ăn vận như thương nhân không ngồi trên bàn, mà chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, từ sau tấm mành cửa nhìn xuống đám người đang qua lại dưới lầu.
Con phố bên dưới bày đầy các sạp hàng, hai bên là các hiệu buôn lớn nhỏ, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đang càn quét từng cửa tiệm, mua đồ ăn vặt lại mua áo quần, mua đồ trang sức lại mua phấn thơm bút kẻ lông mày, tận hưởng lạc thú mua sắm. Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường đã dắt bốn con ngựa về trước, Jack và An Long Nhi dắt một con ngựa đứng giữa ngã tư, đợi hai nàng mỹ nữ mua xong đồ là chất lên lưng ngựa.
Người đàn ông trung niên trên trà lâu nhìn Lục Kiều Kiều chạy qua chạy lại, nói mà không hề ngoái đầu: "Con bé này quả thật không vừa, lần trước trên dãy Kê Đề đụng độ với hai gã giám chính, một chết một gãy chân tàn phế, giờ còn suýt nữa dắt mũi chúng ta… hừm hừm…"
Một người mặc áo dài màu vàng đất theo kiểu tú tài nói: "Quốc sư, cứ bám theo thế này làm hao tổn không ít nhân lực của cải của chúng ta, có thể bắt về trực tiếp tra hỏi hay không? Con bé chắc cũng chẳng chịu nổi mấy bận giày vò đâu, sẽ nhanh chóng tông tốc ra…"
"Lục đại nhân, bắt ngươi về tra hỏi liệu ngươi có khai ra không? Nếu cô ta không biết, thì đâu thể khai ra được, cố bức chỉ khiến cô ta nói xằng nói bậy; nếu cô ta biết, cũng có thể nói bừa, chỉ cần Long Quyết không ở trên người cô ta, người giấu Long Quyết lập tức sẽ giấu kỹ hơn nữa." Quốc sư thủng thỉnh giải thích cho Lục Hữu.
Lục Hữu là một trong năm viên quan được phủ Quốc sư điều tới từ Khâm Thiên giám, bốn người còn lại đều là bạn đồng liêu của y.
"Trừ phi chúng ta chắc chắn trên người cô ta có Long Quyết, bằng không, để cô ta đi tìm tốt hơn nhiều so với chúng ta tự đi tìm." Quân sư vẫn chắp tay sau lưng nhìn xuống dưới lầu, từng tia nắng len qua mành cửa sổ hắt lên mặt ông ta. "Chuyện Tôn Tham, các ngươi ra tay nặng quá đấy…"
"Nhưng Quốc sư nói, phải bảo vệ an toàn cho Lục Kiều Kiều, Tôn Tham khi đó đã kề dao vào cổ cô ta, không ra tay thì không ổn." Một thương nhân dáng người mập mạp lên tiếng.
"Tam Thu câu mệnh tiễn… Ôi chao, Tiêu đại nhân định thử pháp lực của mình hay là định cứu người đây? Không sai, ngươi không giết hắn ngay tại chỗ, nhưng tối hôm đó chính là ngày Thủ Canh Tân, đây chẳng rõ ràng là muốn lấy mạng hắn hay sao? Tôn Tham là người mượn về từ Đạo Lục ty, hắn chết rồi ngươi phải bẩm báo với Liễu đạo trưởng, hắn không chết ngươi coi như ép hắn làm phản, giờ Lục Kiều Kiều đã cứu sống hắn, hắn sẽ không đời nào về triều đình báo cáo nữa. Nghĩ tích cực thì Lục Kiều Kiều đã cho ngươi một cơ hội rút lui trước mặt Liễu đạo trưởng, nghĩ tiêu cực thì… ngươi đã để cho Lục Kiều Kiều một cái miệng biết nói…"
Giọng điệu của Quốc sư vẫn rất bình tĩnh, cũng không trách cứ gì Tiêu Kiếm đang ngồi bên cạnh, nhưng vẻ uy nghiêm toát ra từ nét mặt ôn hòa, cộng thêm phần cắt nghĩa hợp tình hợp lý, lại khiến người nghe tâm phục khẩu phục.
"Chớ xem thường một tên tiểu quan bát phẩm chạy việc, võ công của hắn chưa chắc đã kém các ngươi, các ngươi là quan lục phẩm cao hơn hắn mấy bậc, thì có thể ra tay hạ sát hắn, ta giữ chức quan tam phẩm cũng hơn các ngươi mấy bậc, liệu có thể bắn tên sau lưng các ngươi hay không?"
Câu nói này của Quốc sư có ý mập mờ uy hiếp với năm viên Quan chính, ông ta quay người lại nói: "Các vị đại nhân hãy hợp tác cho tốt, chúng ta đều làm việc cho triều đình, giang sơn xã tắc nặng hơn hết thảy."
"Vâng." Năm viên quan khẽ đồng thanh trả lời.
"Tôn Tham hai năm nay thực hiện công việc theo dõi rất tốt, không hiểu sao hôm trước lại như phát điên…" Quốc sư lẩm bẩm nói. "Tiêu đại nhân ngài luôn có mặt tại hiện trường phải không? Tình hình khi đó thế nào?"
Tiêu Kiếm có tướng phú quý, ăn vận thương nhân lập tức trả lời: "Khi hạ quan đuổi đến nơi thì bọn họ đang đối mặt trên đồi Song Long, Tôn Tham bắt trói một cô gái, định uy hiếp người còn lại."
"Đúng là điên rồi, hắn chạy trốn là được, còn uy hiếp người ta làm gì? Hắn muốn gì?" Quốc sư chau mày, thắc mắc hỏi Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm nói: "Hắn muốn Lục Kiều Kiều nổ súng bắn chết Jack, Lục Kiều Kiều đương nhiên không thể làm vậy, nên giằng co với hắn..."
"Giết Jack? Giết Jack làm gì?" Quốc sư trầm ngâm giây lát, gần như đồng thời thốt lên với Tiêu Kiếm: "Hắn thích Lục Kiều Kiều?"
"Ta hiểu rồi… hiểu rồi… Lục Kiều Kiều này cũng khá lắm, người theo cô ta hai năm liền lại nảy sinh tình cảm… Nói như vậy, Tôn Tham sẽ không về kinh báo cáo nữa, hắn sẽ làm phản."
Trong lúc Quốc sư còn đang lầm bầm tự nhủ, Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi: "Vậy có cần…"
Ý tứ phía sau chính là muốn nhổ cỏ tận gốc, bằng không bên cạnh Lục Kiều Kiều lại mọc ra thêm một trợ thủ.
Quốc sư lần này dứt khoát hơn nhiều, Tiêu Kiếm còn chưa nói xong, ông ta đã tiếp lời: "Ông lo chuyện này đi, phía Liễu đạo trưởng ta sẽ giải thích."
"Trên ngọn Phù Dung có một chính huyệt chân long, giải tượng Ngũ Xà Hạ Dương, mấy năm trước Phó sứ Chương đại nhân đã phái người tới cắt đứt long khí của huyệt này, có lẽ các ngài cũng tham dự vào hành động đó. Có vị đại nhân nào từng xử lý long huyệt này không?"
Quốc sư từ Kinh thành tới Quảng Đông chưa lâu, để đích thân truy tìm Long Quyết, lúc xuất phát từ Quảng Châu mới dẫn theo năm viên Quan chính là thủ hạ của Phó sứ phủ Quốc sư Chương Bỉnh Hàm, thời gian hợp tác cũng chưa thể xem là dài. Nhưng Chương Bỉnh Hàm đã dẫn đầu một nhóm quan viên sở trường huyền học phong thủy trong cung, đóng quân tại Quảng Đông năm năm, chuyên môn khảo sát long mạch ở Quảng Đông, vẽ ra bản đồ long mạch chi tiết. Bọn họ chủ động truy tìm long mạch, điểm ra các long huyệt có Thiên tử khí cũng lập tức tiến hành phá hoại. Năm viên quan trước mặt Quốc sư, đều là những cao thủ phong thủy đã cộng sự cùng Chương Bỉnh Hàm nhiều năm, từng chia nhau tham gia các hành động công phá long huyệt ở khắp nơi.
Kim Lập Đức vóc người thấp bé tháo vát, ăn vận kiểu con buôn nói: "Có hạ quan, cái huyệt đó đã bị rò long khí ở nơi kín đáo trên đường long mạch chảy qua, nên chắc không còn tác dụng gì lớn."
Quốc sư gật đầu nói: "Làm tốt lắm, hành sự không nhất định phải đại động can qua, đạt hiệu quả là được. Ta muốn cho Lục Kiều Kiều một thử thách tại đây, xem cô ta rốt cuộc tài cán ra sao, khi cô ta lên núi các ngài nhớ gọi thêm ta, ta cũng đi xem Ngũ Xà Hạ Dương…"
Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đi phía trước nói nói cười cười, Jack và An Long Nhi dắt theo con ngựa chất đầy hàng hóa trên lưng theo sau.
Lục Kiều Kiều nói với Hồng Tuyên Kiều: "Hồng tỉ tỉ, Tiểu Văn xin nhờ cả vào tỉ đấy, ở đây có ít bạc, nếu cô ấy có gặp bất trắc gì mong chị giúp đỡ cho."
"Ôi dào, cô không cần đưa tôi tiền đâu." Hồng Tuyên Kiều vội vàng đẩy lại tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc Lục Kiều Kiều vừa nhét vào tay. "Tiểu Văn gia nhập Tuyên đạo hội khắc có cơm ăn, trong Tuyên đạo hội mọi nhu yếu phẩm thường ngày đều được phân phát theo nhu cầu, cuộc sống của cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu, cô cứ yên tâm."
Cô không hiểu được dụng tâm của Lục Kiều Kiều. Lý Tiểu Văn đã mang trong mình đứa con của Jack, nhưng lại không thể nói với bất kỳ ai, đàn bà hễ mang thai thì không thể làm ăn gì được nữa, có tiền bạc hỗ trợ là quan trọng nhất. Ngoài trên người có tiền, có một người chăm sóc cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều nhét tiền vào tay Hồng Tuyên Kiều, không nhằm mục đích gì khác ngoài đến khi Lý Tiểu Văn có chuyện thêm được một người coi sóc.
"Hồng tỉ tỉ, cứ coi như đây là tiền công đức tôi đóng góp cho Bái Thượng đế hội đi, chị nhất định phải nhận lấy." Lục Kiều Kiều không rõ Bái Thượng đế hội làm gì, nhưng cô biết, bất cứ nơi thờ thần thờ Phật nào cũng đều có thể thu nhận quyên góp từ thiện, đã nói là góp tiền công đức thì chả có lý nào lại không nhận.
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, quả thực cũng không tiện thoái thác, bèn cười rằng: "Được được, tôi thay mặt các huynh đệ tỉ muội cảm ơn thiện quyên của Kiều Kiều, Thượng đế nhất định sẽ phù hộ cho cô được bình an."
Bốn người gần về tới trang viên đang trú ngụ, thì bắt gặp một người đàn ông đang đứng dựa bên cạnh cửa lớn.
Người này vận áo ngắn vải thô kiểu nông dân, trên đầu đội sùm sụp cái mũ cỏ, thấy bốn người tiến lại liền đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn cúi gằm đầu để mũ cỏ che sấp mặt.
Thấy Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều chậm rãi bước tới gần, gã liền nhặt cây tề mi côn bên bức tường vừa dựa ban nãy chống bên cạnh người. Động tác này quen thuộc quá, Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi đều không hẹn mà cùng kinh ngạc kêu lên:
"Tôn Tồn Chân!?"
"Tên yêu quái!?"
Danh sách chương