Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu gặp lại Hạ Hải Lâu sau chuyến du lịch đến đảo Faroe.
Anh không lập tức tập trung ánh mắt của mình vào mục tiêu trước mắt mà quay sang đánh giá chi tiết trong căn phòng này trước.
Anh nhìn thấy một chiếc máy tính nối tiếp với các thiết bị ngoại vi, thấy những viên thuốc đủ màu sắc sặc sỡ rơi vung vãi từ miệng lọ thuốc bị ngã đổ, mấy bình rượu bằng thủy tinh đặt chen chúc kề sát nhau trên chiếc bàn tròn cạnh Hải Hải Lâu, gạt tàn chất đầy tàn thuốc dường như vẫn còn tản khói lượn lờ trong không khí, ngoài ra còn có khói bụi dính trên mu bàn tay Hạ Hải Lâu cùng một mẩu tàn thuốc khác rơi trên tấm thảm dưới đất.
Sau đó ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của Hạ Hải Lâu.
Vấn đề về mặt tinh thần dường như không thể phá hỏng được vẻ ngoài hoàn mỹ của đối phương.
Đáng tiếc là ánh mắt vằn tơ máu, hơi thở gấp gáp cùng những vảy máu thấp thoáng lộ ra bên dưới lớp quần áo lại chứng minh rằng Hạ Hải Lâu không hề ổn.
Trái ngược với Cố Trầm Chu đang bình tĩnh đánh giá, phản ứng của Hạ Hải Lâu lại đơn giản hơn rất nhiều: Sau khi cười xong rồi, hắn không hề do dự đứng bật dậy, bước vài bước vượt qua khoảng cách giữa hai người rồi nắm thật chặt cổ tay đối phương vào giữa lòng bàn tay mình.
Là cảm giác ấm áp và rắn chắc, còn có cả mạch đập nhảy lên chỉ thuộc về duy nhất thân thể của con người.
Trong nháy mắt này, những áo giác còn có thể giả mạo được lúc trước đột nhiên trở nên mờ nhạt hơn cả trang giấy.
Không thể thay thể được cảm giác chân thật rõ ràng lại tuyệt vời như vậy, lại tựa như chỉ có thể không ngừng giả mạo tiếp.
Lồng ngực bởi vì cuồn cuộn quá nhiều loại cảm xúc mà bị đâm đến phát đau, đau đớn lại hóa thành dục vọng càng dày đặc hơn khiến hắn khao khát được chiếm lấy đối phương và cũng được đối phương chiếm lấy.
Hạ Hải Lâu lập tức đẩy ngã người xuống chiếc ghế mình vừa ngồi, bản thân cũng quỳ xuống hôn chuẩn xác lên đôi môi của đối phương – mỗi một ngày mỗi một giờ, những cảnh này đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, là cánh tay của Cố Trầm Chu, là thân thể của Cố Trầm Chu, là ánh mắt, sống mũi, đôi môi của Cố Trầm Chu. Từ lúc ngủ đến khi tỉnh, rồi lại từ lúc tỉnh đến khi ngủ say, hắn không lúc nào là không ngừng tìm kiếm Cố Trầm Chu. Hắn thực sự đã gần như không phân biệt nổi thật giả nữa.
Đôi môi mềm mại, khoang miệng ẩm ướt ấm áp, còn cả đầu lưỡi mịn màng trong khoang miệng của anh.
Hạ Hải Lâu siết chặt lấy thân thể của người nằm bên dưới. Hắn không muốn gặp Cố Trầm Chu là vì hắn hoàn toàn không chắc chắn có thể khống chế được bản thân, hiện giờ gặp được người thật rồi, hắn cũng thực sự không còn bất cứ khả năng tự kiềm chế nào. Cho dù chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng nhất, hắn cũng cảm nhận được dòng điện rất nhỏ đang nổ vang trong mỗi một tế bào, từ đỉnh đầu cho đến mỗi ngón tay, mỗi một điểm cực nhỏ trên thân thể đều đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng mê say.
Trong khoảnh khắc này, Hạ Hải Lâu dường như đã có thể hiểu được vẻ mê say trên gương mặt ả đàn bà vừa ngồi cùng với Cố Trầm Chu khi nãy.
Cho dù không có tác dụng của chất cồn, liệu còn ai có thể bỏ qua được sự hấp dẫn tỏa ra trên người Cố Trầm Chu? Quả là hoàn toàn theo bản năng giống như ong mật đi thu gom mật hoa vậy, bất kể có được bao nhiêu thì hắn vẫn cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể nuốt chửng đối phương vào trong bụng mình, đối với người khác mà nói sao có thể không có chút cảm xúc nào?
Suy nghĩ thấu hiểu như vậy còn chưa kịp lướt qua thì lửa giận cùng sự lãnh khốc lại xô đến ào ạt hơn chiếm cứ tâm hồn Hạ Hải Lâu.
… Thật muốn giết chết bọn chúng, giết chết mỗi một kẻ gặp mặt, đụng chạm hay muốn thu hút sự chú ý của Cố Trầm Chu. Giết tất cả bọn chúng, kẻ nào cũng giết, chỉ cần giữ lại một mình Cố Trầm Chu là đủ rồi –
“Ưm –“
Đôi chút tiếng vang tràn ra khỏi cổ họng giúp Hạ Hải Hải Lâu đã có phần kích động bừng tỉnh.
Hắn lập tức thu hồi dòng suy nghĩ bị phân tán, đặt lực chú ý tập trung vào người nằm bên dưới, cũng ý thức được hai tay mình đã trượt vào trong quần áo đối phương, trực tiếp dán lên người đối phương mà vuốt ve xoa nắn.
Chút không khí còn tích trữ được trong ***g ngực đã hao hết gần như không còn, Hạ Hải Lâu lưu luyến buông đôi môi đối phương ra, nghiên đầu hít sâu một hơi rồi lại lập tức quay đầu bắt lấy biểu cảm trên gương mặt Cố Trầm Chu:
Có chút thờ ơ nhưng không có quá nhiều chán ghét – điểm này có thể nhìn ra được từ việc đối phương không hề ngăn hành động của hắn lại – đây có nghĩa là anh đồng ý đón nhận ư…?
Cố Trầm Chu thực ra cũng có chút ngoài ý muốn.
Thân thể anh không ngờ còn khát vọng Hạ Hải Lâu hơn tưởng tưởng của anh nhiều. Anh không chỉ không bài xích hành động của Hạ Hải Lâu, thậm chí anh còn cảm thấy có chút vui vẻ: Thực ra việc này cũng không có gì là không tốt, cả hai người đều cực kì hưởng thụ; nhưng đồng thời cũng chẳng có gì hay, vấn đề gì cũng không thể giải quyết được rồi.
Nếu chỉ đơn thuần là sự hưởng thụ trên xác thịt, anh đâu thiếu chỗ có thể tìm được?
Cố Trầm Chu gần như là cay nghiệt nghĩ như vậy.
Hạ Hải Lâu đã… quá mức điên cuồng.
“Anh sao có thể… Ừm – Tìm được nơi này? Khi nãy là anh bóp méo trình tự quay chụp của camera trong khách sạn đúng không?”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu chợt vang lên, ngữ âm có hơi mờ hồ – điều này chẳng có gì lạ, đối phương đang cắn lên phần cổ anh, răng nanh cùng đầu lưỡi đều đang bận rộn không ngớt, đương nhiên cũng không rảnh để tâm đến những âm tiết đang tràn ra từ trong cổ họng mình.
Hạ Hải Lâu nói xong câu đó, cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho phần cổ của Cố Trầm Chu đã bị hắn cắn đến đỏ lên, hắn cầm lấy bàn tay Cố Trầm Chu chậm rãi liếm mút từng ngón tay một, cực kì chuyên chú tựa như một vị chủ nhân đang cẩn thận lau rửa món bảo vật mà hắn yêu thương như sinh mệnh của mình.
“Cậu quên ông ngoại tôi làm ngành nào à?”
Cố Trầm Chu tựa vào ghế ngồi, không ngăn cản động tác của Hạ Hải Lâu nhưng cũng không có bao nhiêu nhiệt tình hưởng ứng.
Nhưng như vậy với Hạ Hải Lâu mà nói đã hoàn toàn đủ rồi.
Vẻ mặt Hạ Hải Lâu càng lúc càng si mê, động tác mỗi lúc một cẩn thận, cũng không quên trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Sao có thể chứ? Em đã cố ý điều tra, khách sạn này hoàn toàn không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm.”
“Cho dù không có bất cứ liên quan nào, dựa vào thể diện của nhà họ Thẩm, chẳng lẽ muốn bắt chuyện đôi câu ở nơi này còn không được?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại đối phương.
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ rồi mỉm cười rầu rĩ, hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay đã được tẩy rửa hoàn toàn một lượt của Cố Trầm Chu xuống, tiếp tục cởi nút cài trên áo đối phương, bắt đầu hôn lên ***g ngực trần trụi lộ ra:
“Nói như vậy cũng không sai… Thế vụ camera giám thị của khách sạn thì sao?”
“Lúc tôi đi ra khỏi phòng gọi điện thoại đã kêu bọn họ liên lục truyền phát hình ảnh trùng lặp vài lần.”
Cố Trầm Chu kiên nhẫn giải thích, việc tìm ra được Hạ Hải Lâu cũng không có quá nhiều chỗ không thể lý giải: Đối phương chơi mấy thứ thiết bị điện tử rất giỏi, lúc nào cũng chú ý đến hành động của anh từng phút từng giây rồi tính ra kết quả chính xác, còn cực đoan đến mức không thể dễ dàng bỏ qua cho những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh – như vậy có nghĩa là đối phương lúc nào cũng có thể giám thị anh thông qua thiết bị điện tử, lúc thấy anh ở cùng một cô gái khác thì chắc chắn sẽ có hành động.
Về phần vì sao có thể xác định Hạ Hải Lâu đang ở ngay trong khách sạn này: Anh đã dùng đến một phần tài liệu đen mà trước đó Hạ Hải Lâu gửi qua và cũng đã xử lý được gần hết thế lực của đối phương. Tuy rằng chỉ cần Hạ Nam Sơn còn đó, Hạ Hải Lâu vĩnh viễn không bao giờ thực sự thiếu tay sai, nhưng giữa những kẻ tay sai ấy chắc chắn sẽ xuất hiện vài kẽ hở để người khác lợi dụng.
Anh tạo ra kẽ hở này, còn nhờ vào danh tiếng của nhà họ Thẩm để chào hỏi chủ nhân của nơi này trước một tiếng, sau khi có được máy ghi hình của khách sạn đã dễ dàng tìm ra được căn phòng mà Hạ Hải Lâu đang trú ngụ. Sau đó anh tìm người tung hỏa mù về phía Hạ Hải Lâu trước một khoảng thời gian, sau đó mới có thể hoàn toàn bắt được Hạ Hải Lâu cùng ở trong một khách sạn với mình.
Quá trình này không quá phức tạp, thậm chí còn có vẻ quá mức đơn giản, anh vốn không cần lo nghĩ suy tính, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút đã có thể thông thấu mọi chuyện, tựa như Vệ Tường Cẩm đã nói, Hạ Hải Lâu hiện tại rất bất lực.
Hạ Hải Lâu có lẽ… Đã thực sự mất đi lí trí.
Hai người ngồi cùng trên một chiếc ghế đang làm cùng một chuyện, cũng đang cân nhắc về cùng một chuyện.
Những lời mà Cố Trầm Chu nói ra đều nhắc đến chuyện ở trong khách sạn ngày hôm nay, còn về điều kiện tiên quyết để làm thế nào hoàn thành được việc ‘Hạ Hải Lâu sẽ đích thân đến khách sạn’ lại không cần giải thích quá nhiều.
Chuyện này cũng không cần giải thích.
Hắn bỏ thuốc chuốc Cố Trầm Chu ở trên thuyền, Cố Trầm Chu chia tay với hắn; hắn dùng Tiết Minh San để kéo bức mành mở màn cho sự tranh đấu giữa hai người, Cố Trầm Chu đương nhiên phải đáp lại hắn; hắn lại giao phần tài liệu đen đó cho Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu không thể nào không ra tay – Với hắn.
Đây là sự tiến triển tự nhiên đến mức nào.
Hắn thật sự không biết có phải là lần này hắn đã bị Cố Trầm Chu bắt được hay không?
Sao có thể chứ! Nhưng hắn chỉ là thực sự rất muốn gặp anh…
Tiểu Chu…
Hắn tự thì thào với chính mình ở trong lòng, trong một thoáng thất thần đã để tiếng gọi tràn ra khỏi cổ họng.
Cố Trầm Chu nghe thấy Hạ Hải Lâu gọi mình một tiếng nhưng không nghe thấy câu tiếp theo, thầm đoán có lẽ đối phương cũng không biết bản thân đang nói gì. Anh thu gom suy nghĩ tản mạn của mình lại, đặt lực chú ý lên người Hạ Hải Lâu, thứ đầu tiên ánh vào trong mắt lại là hàng mi rũ xuống đầy thành kính.
Người ở bên trên dường như có cảm nhận được ánh mắt của anh, hắn ngước mắt lên mỉm cười với anh, nụ cười không hề có một chút âm trầm nào.
Cố Trầm Chu hơi nghiêng người dậy đặt một nụ hôn lên khóe môi đối phương, ánh mắt theo đó rơi xuống rồi dừng trên mu bàn tay trái của Hạ Hải Lâu.
Khói bụi, bỏng rộp, vết sẹo, còn có những vết máu chưa hoàn toàn khô ở giữa kẽ những ngón tay.
Nụ hôn của anh dừng lại bên khóe môi của Hạ Hải Lâu lâu hơn một chút, đồng thời cũng nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng từ xa đến gần. Có lẽ vì nền nhà đã được trải thảm, loạt tiếng bước chân truyền vào trong tai quả thực rất mơ hồ vô định, tựa như vọng lại từ nơi chân trời vậy.
Có vẻ như Hạ Hải Lâu cũng nghe thấy những tiếng bước chân này, động tác của hắn đột nhiên trở nên thô bạo hơn, ngón tay hắn nghiền áp nhéo ngắt điểm nổi lên trước ngực Cố Trầm Chu, sau đó lại trượt xuống xoa nắn an ủi biểu trưng dục vọng ở bên dưới… Cho đến khi cánh cửa phòng vẫn luôn khép kín bất chợt bị đẩy ra!
Lần này, Hạ Hải Lâu đang đối diện với cửa phòng trực tiếp cầm một chai rượu lên quăng mạnh về phía người đi vào!
Bình rượu bằng thủy tinh vẫn còn sót chút rượu suýt chút nữa đập thẳng vào đầu người dẫn đầu, cả đám người giật nảy mình, bước chân cũng khựng lại ngay cửa phòng.
Hạ Hải Lâu lập tức sửa sang lại quần áo cho Cố Trầm Chu. Rất lâu trước kia hắn đã từng nghĩ đến chuyện ép Cố Trầm Chu cùng hắn và một đám người khác chơi một party NP, nhưng hiện giờ, hắn đã không thể tha thứ cho việc dù chỉ một ngón tay của Cố Trầm bị người khác liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái.
Hai người đều ngồi ở trên ghế, quần áo trên người không bị cởi ra quá nhiều, kéo khóa lên, cài nút lại, Hạ Hải Lâu cài lại chiếc khuy cuối cùng trên áo Cố Trầm Chu đã bị hắn cởi ra trước đó, nhưng hắn không hề đứng dậy mà đột nhiên cúi đầu xuống dùng sức hôn một nụ hôn thật sâu lên môi đối phương, cạy mở khớp hàm của đối phương rồi vói đầu lưỡi vào trong khoang miệng anh –
Tiếng nước rất nhỏ vang lên bên tai hai người, Cố Trầm Chu nâng tay lên, ngón tay lướt qua mu bàn tay của Hạ Hải Lâu, lướt qua đùi cùng ***g ngực của đối phương rồi cuối cùng đặt ở trên vai hắn.
Anh bình tĩnh đẩy đối phương ra.
Giống như không khí cần cho việc sinh tồn bị rút sạch đi một cách tàn nhẫn, toàn bộ động tác của Hạ Hải Lâu đột ngột dừng lại giống như bị ấn nút tạm dừng. Vài giây sau, hắn kết thúc nụ hôn mang theo mùi máu tươi này, thuận theo lực đạo của Cố Trầm Chu mà đứng dậy khỏi ghế ngồi, tùy tiện sửa sang lại quần áo một chút, trên mặt đang mang theo nụ cười mỉm thờ ơ.
Lúc này hắn mới liếc mắt nhìn đám người đứng ở cửa phòng, chỉ trong nháy mắt Hạ Hải Lâu đã dùng giọng điệu hiểu rõ kéo dài ngữ giọng:
“Là bác sĩ Khâu và Thư kí trưởng Vu đấy à –“
Người đàn ông trung niên đứng đầu suýt chút nữa bị chai rượu đập trúng chính là Thư kí trưởng mới được đề bạt sau khi Hạ Nam Sơn đến tỉnh Phúc Huy, gương mặt ông ta mang theo nụ cười mỉm cực kỳ quen mắt trong chốn quan trường:
“Giám đốc Hạ, Thủ tướng có vài việc muốn bàn bạc với cậu nên kêu chúng tôi đến đây đón cậu quay về tỉnh Phúc Huy.”
Sau khi nói hết câu, ông ta không hề đợi Hạ Hải Lâu trả lời mà trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho vài vệ sĩ cùng đến bước lên dẫn người đi.
Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng, không đợi mấy người kia túm lấy hắn đã tự mình đi ra ngoài cửa, chỉ là trước khi phải rời đi theo người của Hạ Nam Sơn, hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua Cố Trầm Chu, thấy được đối phương đã đứng dậy khỏi ghế, đang ung dung vuốt phẳng lại những nếp gấp trên quần áo của mình.
Hắn lại cười một tiếng, không nói thêm gì khác mà chỉ rời đi giữa đám người vây quanh.
Lúc Hạ Hải Lâu nhấc chân rời đi, Cố Trầm Chu đã chỉnh trang lại quần áo của mình một cách hoàn hảo, anh không hề để ý đến Hạ Hải Lâu mới đi chưa được vài bước, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, tay đưa ra bắt tay ông ta:
“Lần này làm phiền thư ký Vu rồi.”
Bước chân của Hạ Hải Lâu thoáng khựng lại.
“Không phiền, không phiền chút nào.”
Đã biết được thân phận của Cố Trầm Chu, thư ký Vu không dám đặc biệt phô trương vội vàng cười nói:
“Thủ tướng Hạ còn kêu tôi chuyển lời cảm ơn đến Cục trưởng Cố.”
“Giám đốc Hạ?”
Một trong số những người vây quanh Hạ Hải Lâu khách khí hỏi một tiếng.
Hạ Hải Lâu lạnh lùng liếc xéo đối phương một cái, không trì hoãn thêm đã lập tức rời đi. Ở ngay phía sau hắn, Cố Trầm Chu tiếp tục trò chuyện với thư ký Vu:
“Có lẽ hai ngày sắp tới lại phải làm phiền bác Hạ rồi.”
Thư ký Vu nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, thầm nghĩ xưng hô này thật thân thiết làm sao, ông ta nói thêm vài câu khách sáo rồi mới xoay người đuổi theo đám người đã rời đi trước đó.
Cố Trầm Chu mỉm cười nhìn đối phương rời đi, sau đó mới dựa vào tường châm một điếu thuốc, sau khi rít một hơi thấy chán ghét, anh nâng mu bàn tay lên quệt môi một cái, thầm nghĩ lần này đúng là đã khiến nhà nào đó mất mặt rồi.
Anh không lập tức tập trung ánh mắt của mình vào mục tiêu trước mắt mà quay sang đánh giá chi tiết trong căn phòng này trước.
Anh nhìn thấy một chiếc máy tính nối tiếp với các thiết bị ngoại vi, thấy những viên thuốc đủ màu sắc sặc sỡ rơi vung vãi từ miệng lọ thuốc bị ngã đổ, mấy bình rượu bằng thủy tinh đặt chen chúc kề sát nhau trên chiếc bàn tròn cạnh Hải Hải Lâu, gạt tàn chất đầy tàn thuốc dường như vẫn còn tản khói lượn lờ trong không khí, ngoài ra còn có khói bụi dính trên mu bàn tay Hạ Hải Lâu cùng một mẩu tàn thuốc khác rơi trên tấm thảm dưới đất.
Sau đó ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của Hạ Hải Lâu.
Vấn đề về mặt tinh thần dường như không thể phá hỏng được vẻ ngoài hoàn mỹ của đối phương.
Đáng tiếc là ánh mắt vằn tơ máu, hơi thở gấp gáp cùng những vảy máu thấp thoáng lộ ra bên dưới lớp quần áo lại chứng minh rằng Hạ Hải Lâu không hề ổn.
Trái ngược với Cố Trầm Chu đang bình tĩnh đánh giá, phản ứng của Hạ Hải Lâu lại đơn giản hơn rất nhiều: Sau khi cười xong rồi, hắn không hề do dự đứng bật dậy, bước vài bước vượt qua khoảng cách giữa hai người rồi nắm thật chặt cổ tay đối phương vào giữa lòng bàn tay mình.
Là cảm giác ấm áp và rắn chắc, còn có cả mạch đập nhảy lên chỉ thuộc về duy nhất thân thể của con người.
Trong nháy mắt này, những áo giác còn có thể giả mạo được lúc trước đột nhiên trở nên mờ nhạt hơn cả trang giấy.
Không thể thay thể được cảm giác chân thật rõ ràng lại tuyệt vời như vậy, lại tựa như chỉ có thể không ngừng giả mạo tiếp.
Lồng ngực bởi vì cuồn cuộn quá nhiều loại cảm xúc mà bị đâm đến phát đau, đau đớn lại hóa thành dục vọng càng dày đặc hơn khiến hắn khao khát được chiếm lấy đối phương và cũng được đối phương chiếm lấy.
Hạ Hải Lâu lập tức đẩy ngã người xuống chiếc ghế mình vừa ngồi, bản thân cũng quỳ xuống hôn chuẩn xác lên đôi môi của đối phương – mỗi một ngày mỗi một giờ, những cảnh này đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, là cánh tay của Cố Trầm Chu, là thân thể của Cố Trầm Chu, là ánh mắt, sống mũi, đôi môi của Cố Trầm Chu. Từ lúc ngủ đến khi tỉnh, rồi lại từ lúc tỉnh đến khi ngủ say, hắn không lúc nào là không ngừng tìm kiếm Cố Trầm Chu. Hắn thực sự đã gần như không phân biệt nổi thật giả nữa.
Đôi môi mềm mại, khoang miệng ẩm ướt ấm áp, còn cả đầu lưỡi mịn màng trong khoang miệng của anh.
Hạ Hải Lâu siết chặt lấy thân thể của người nằm bên dưới. Hắn không muốn gặp Cố Trầm Chu là vì hắn hoàn toàn không chắc chắn có thể khống chế được bản thân, hiện giờ gặp được người thật rồi, hắn cũng thực sự không còn bất cứ khả năng tự kiềm chế nào. Cho dù chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng nhất, hắn cũng cảm nhận được dòng điện rất nhỏ đang nổ vang trong mỗi một tế bào, từ đỉnh đầu cho đến mỗi ngón tay, mỗi một điểm cực nhỏ trên thân thể đều đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng mê say.
Trong khoảnh khắc này, Hạ Hải Lâu dường như đã có thể hiểu được vẻ mê say trên gương mặt ả đàn bà vừa ngồi cùng với Cố Trầm Chu khi nãy.
Cho dù không có tác dụng của chất cồn, liệu còn ai có thể bỏ qua được sự hấp dẫn tỏa ra trên người Cố Trầm Chu? Quả là hoàn toàn theo bản năng giống như ong mật đi thu gom mật hoa vậy, bất kể có được bao nhiêu thì hắn vẫn cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể nuốt chửng đối phương vào trong bụng mình, đối với người khác mà nói sao có thể không có chút cảm xúc nào?
Suy nghĩ thấu hiểu như vậy còn chưa kịp lướt qua thì lửa giận cùng sự lãnh khốc lại xô đến ào ạt hơn chiếm cứ tâm hồn Hạ Hải Lâu.
… Thật muốn giết chết bọn chúng, giết chết mỗi một kẻ gặp mặt, đụng chạm hay muốn thu hút sự chú ý của Cố Trầm Chu. Giết tất cả bọn chúng, kẻ nào cũng giết, chỉ cần giữ lại một mình Cố Trầm Chu là đủ rồi –
“Ưm –“
Đôi chút tiếng vang tràn ra khỏi cổ họng giúp Hạ Hải Hải Lâu đã có phần kích động bừng tỉnh.
Hắn lập tức thu hồi dòng suy nghĩ bị phân tán, đặt lực chú ý tập trung vào người nằm bên dưới, cũng ý thức được hai tay mình đã trượt vào trong quần áo đối phương, trực tiếp dán lên người đối phương mà vuốt ve xoa nắn.
Chút không khí còn tích trữ được trong ***g ngực đã hao hết gần như không còn, Hạ Hải Lâu lưu luyến buông đôi môi đối phương ra, nghiên đầu hít sâu một hơi rồi lại lập tức quay đầu bắt lấy biểu cảm trên gương mặt Cố Trầm Chu:
Có chút thờ ơ nhưng không có quá nhiều chán ghét – điểm này có thể nhìn ra được từ việc đối phương không hề ngăn hành động của hắn lại – đây có nghĩa là anh đồng ý đón nhận ư…?
Cố Trầm Chu thực ra cũng có chút ngoài ý muốn.
Thân thể anh không ngờ còn khát vọng Hạ Hải Lâu hơn tưởng tưởng của anh nhiều. Anh không chỉ không bài xích hành động của Hạ Hải Lâu, thậm chí anh còn cảm thấy có chút vui vẻ: Thực ra việc này cũng không có gì là không tốt, cả hai người đều cực kì hưởng thụ; nhưng đồng thời cũng chẳng có gì hay, vấn đề gì cũng không thể giải quyết được rồi.
Nếu chỉ đơn thuần là sự hưởng thụ trên xác thịt, anh đâu thiếu chỗ có thể tìm được?
Cố Trầm Chu gần như là cay nghiệt nghĩ như vậy.
Hạ Hải Lâu đã… quá mức điên cuồng.
“Anh sao có thể… Ừm – Tìm được nơi này? Khi nãy là anh bóp méo trình tự quay chụp của camera trong khách sạn đúng không?”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu chợt vang lên, ngữ âm có hơi mờ hồ – điều này chẳng có gì lạ, đối phương đang cắn lên phần cổ anh, răng nanh cùng đầu lưỡi đều đang bận rộn không ngớt, đương nhiên cũng không rảnh để tâm đến những âm tiết đang tràn ra từ trong cổ họng mình.
Hạ Hải Lâu nói xong câu đó, cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho phần cổ của Cố Trầm Chu đã bị hắn cắn đến đỏ lên, hắn cầm lấy bàn tay Cố Trầm Chu chậm rãi liếm mút từng ngón tay một, cực kì chuyên chú tựa như một vị chủ nhân đang cẩn thận lau rửa món bảo vật mà hắn yêu thương như sinh mệnh của mình.
“Cậu quên ông ngoại tôi làm ngành nào à?”
Cố Trầm Chu tựa vào ghế ngồi, không ngăn cản động tác của Hạ Hải Lâu nhưng cũng không có bao nhiêu nhiệt tình hưởng ứng.
Nhưng như vậy với Hạ Hải Lâu mà nói đã hoàn toàn đủ rồi.
Vẻ mặt Hạ Hải Lâu càng lúc càng si mê, động tác mỗi lúc một cẩn thận, cũng không quên trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Sao có thể chứ? Em đã cố ý điều tra, khách sạn này hoàn toàn không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm.”
“Cho dù không có bất cứ liên quan nào, dựa vào thể diện của nhà họ Thẩm, chẳng lẽ muốn bắt chuyện đôi câu ở nơi này còn không được?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại đối phương.
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ rồi mỉm cười rầu rĩ, hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay đã được tẩy rửa hoàn toàn một lượt của Cố Trầm Chu xuống, tiếp tục cởi nút cài trên áo đối phương, bắt đầu hôn lên ***g ngực trần trụi lộ ra:
“Nói như vậy cũng không sai… Thế vụ camera giám thị của khách sạn thì sao?”
“Lúc tôi đi ra khỏi phòng gọi điện thoại đã kêu bọn họ liên lục truyền phát hình ảnh trùng lặp vài lần.”
Cố Trầm Chu kiên nhẫn giải thích, việc tìm ra được Hạ Hải Lâu cũng không có quá nhiều chỗ không thể lý giải: Đối phương chơi mấy thứ thiết bị điện tử rất giỏi, lúc nào cũng chú ý đến hành động của anh từng phút từng giây rồi tính ra kết quả chính xác, còn cực đoan đến mức không thể dễ dàng bỏ qua cho những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh – như vậy có nghĩa là đối phương lúc nào cũng có thể giám thị anh thông qua thiết bị điện tử, lúc thấy anh ở cùng một cô gái khác thì chắc chắn sẽ có hành động.
Về phần vì sao có thể xác định Hạ Hải Lâu đang ở ngay trong khách sạn này: Anh đã dùng đến một phần tài liệu đen mà trước đó Hạ Hải Lâu gửi qua và cũng đã xử lý được gần hết thế lực của đối phương. Tuy rằng chỉ cần Hạ Nam Sơn còn đó, Hạ Hải Lâu vĩnh viễn không bao giờ thực sự thiếu tay sai, nhưng giữa những kẻ tay sai ấy chắc chắn sẽ xuất hiện vài kẽ hở để người khác lợi dụng.
Anh tạo ra kẽ hở này, còn nhờ vào danh tiếng của nhà họ Thẩm để chào hỏi chủ nhân của nơi này trước một tiếng, sau khi có được máy ghi hình của khách sạn đã dễ dàng tìm ra được căn phòng mà Hạ Hải Lâu đang trú ngụ. Sau đó anh tìm người tung hỏa mù về phía Hạ Hải Lâu trước một khoảng thời gian, sau đó mới có thể hoàn toàn bắt được Hạ Hải Lâu cùng ở trong một khách sạn với mình.
Quá trình này không quá phức tạp, thậm chí còn có vẻ quá mức đơn giản, anh vốn không cần lo nghĩ suy tính, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút đã có thể thông thấu mọi chuyện, tựa như Vệ Tường Cẩm đã nói, Hạ Hải Lâu hiện tại rất bất lực.
Hạ Hải Lâu có lẽ… Đã thực sự mất đi lí trí.
Hai người ngồi cùng trên một chiếc ghế đang làm cùng một chuyện, cũng đang cân nhắc về cùng một chuyện.
Những lời mà Cố Trầm Chu nói ra đều nhắc đến chuyện ở trong khách sạn ngày hôm nay, còn về điều kiện tiên quyết để làm thế nào hoàn thành được việc ‘Hạ Hải Lâu sẽ đích thân đến khách sạn’ lại không cần giải thích quá nhiều.
Chuyện này cũng không cần giải thích.
Hắn bỏ thuốc chuốc Cố Trầm Chu ở trên thuyền, Cố Trầm Chu chia tay với hắn; hắn dùng Tiết Minh San để kéo bức mành mở màn cho sự tranh đấu giữa hai người, Cố Trầm Chu đương nhiên phải đáp lại hắn; hắn lại giao phần tài liệu đen đó cho Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu không thể nào không ra tay – Với hắn.
Đây là sự tiến triển tự nhiên đến mức nào.
Hắn thật sự không biết có phải là lần này hắn đã bị Cố Trầm Chu bắt được hay không?
Sao có thể chứ! Nhưng hắn chỉ là thực sự rất muốn gặp anh…
Tiểu Chu…
Hắn tự thì thào với chính mình ở trong lòng, trong một thoáng thất thần đã để tiếng gọi tràn ra khỏi cổ họng.
Cố Trầm Chu nghe thấy Hạ Hải Lâu gọi mình một tiếng nhưng không nghe thấy câu tiếp theo, thầm đoán có lẽ đối phương cũng không biết bản thân đang nói gì. Anh thu gom suy nghĩ tản mạn của mình lại, đặt lực chú ý lên người Hạ Hải Lâu, thứ đầu tiên ánh vào trong mắt lại là hàng mi rũ xuống đầy thành kính.
Người ở bên trên dường như có cảm nhận được ánh mắt của anh, hắn ngước mắt lên mỉm cười với anh, nụ cười không hề có một chút âm trầm nào.
Cố Trầm Chu hơi nghiêng người dậy đặt một nụ hôn lên khóe môi đối phương, ánh mắt theo đó rơi xuống rồi dừng trên mu bàn tay trái của Hạ Hải Lâu.
Khói bụi, bỏng rộp, vết sẹo, còn có những vết máu chưa hoàn toàn khô ở giữa kẽ những ngón tay.
Nụ hôn của anh dừng lại bên khóe môi của Hạ Hải Lâu lâu hơn một chút, đồng thời cũng nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng từ xa đến gần. Có lẽ vì nền nhà đã được trải thảm, loạt tiếng bước chân truyền vào trong tai quả thực rất mơ hồ vô định, tựa như vọng lại từ nơi chân trời vậy.
Có vẻ như Hạ Hải Lâu cũng nghe thấy những tiếng bước chân này, động tác của hắn đột nhiên trở nên thô bạo hơn, ngón tay hắn nghiền áp nhéo ngắt điểm nổi lên trước ngực Cố Trầm Chu, sau đó lại trượt xuống xoa nắn an ủi biểu trưng dục vọng ở bên dưới… Cho đến khi cánh cửa phòng vẫn luôn khép kín bất chợt bị đẩy ra!
Lần này, Hạ Hải Lâu đang đối diện với cửa phòng trực tiếp cầm một chai rượu lên quăng mạnh về phía người đi vào!
Bình rượu bằng thủy tinh vẫn còn sót chút rượu suýt chút nữa đập thẳng vào đầu người dẫn đầu, cả đám người giật nảy mình, bước chân cũng khựng lại ngay cửa phòng.
Hạ Hải Lâu lập tức sửa sang lại quần áo cho Cố Trầm Chu. Rất lâu trước kia hắn đã từng nghĩ đến chuyện ép Cố Trầm Chu cùng hắn và một đám người khác chơi một party NP, nhưng hiện giờ, hắn đã không thể tha thứ cho việc dù chỉ một ngón tay của Cố Trầm bị người khác liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái.
Hai người đều ngồi ở trên ghế, quần áo trên người không bị cởi ra quá nhiều, kéo khóa lên, cài nút lại, Hạ Hải Lâu cài lại chiếc khuy cuối cùng trên áo Cố Trầm Chu đã bị hắn cởi ra trước đó, nhưng hắn không hề đứng dậy mà đột nhiên cúi đầu xuống dùng sức hôn một nụ hôn thật sâu lên môi đối phương, cạy mở khớp hàm của đối phương rồi vói đầu lưỡi vào trong khoang miệng anh –
Tiếng nước rất nhỏ vang lên bên tai hai người, Cố Trầm Chu nâng tay lên, ngón tay lướt qua mu bàn tay của Hạ Hải Lâu, lướt qua đùi cùng ***g ngực của đối phương rồi cuối cùng đặt ở trên vai hắn.
Anh bình tĩnh đẩy đối phương ra.
Giống như không khí cần cho việc sinh tồn bị rút sạch đi một cách tàn nhẫn, toàn bộ động tác của Hạ Hải Lâu đột ngột dừng lại giống như bị ấn nút tạm dừng. Vài giây sau, hắn kết thúc nụ hôn mang theo mùi máu tươi này, thuận theo lực đạo của Cố Trầm Chu mà đứng dậy khỏi ghế ngồi, tùy tiện sửa sang lại quần áo một chút, trên mặt đang mang theo nụ cười mỉm thờ ơ.
Lúc này hắn mới liếc mắt nhìn đám người đứng ở cửa phòng, chỉ trong nháy mắt Hạ Hải Lâu đã dùng giọng điệu hiểu rõ kéo dài ngữ giọng:
“Là bác sĩ Khâu và Thư kí trưởng Vu đấy à –“
Người đàn ông trung niên đứng đầu suýt chút nữa bị chai rượu đập trúng chính là Thư kí trưởng mới được đề bạt sau khi Hạ Nam Sơn đến tỉnh Phúc Huy, gương mặt ông ta mang theo nụ cười mỉm cực kỳ quen mắt trong chốn quan trường:
“Giám đốc Hạ, Thủ tướng có vài việc muốn bàn bạc với cậu nên kêu chúng tôi đến đây đón cậu quay về tỉnh Phúc Huy.”
Sau khi nói hết câu, ông ta không hề đợi Hạ Hải Lâu trả lời mà trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho vài vệ sĩ cùng đến bước lên dẫn người đi.
Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng, không đợi mấy người kia túm lấy hắn đã tự mình đi ra ngoài cửa, chỉ là trước khi phải rời đi theo người của Hạ Nam Sơn, hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua Cố Trầm Chu, thấy được đối phương đã đứng dậy khỏi ghế, đang ung dung vuốt phẳng lại những nếp gấp trên quần áo của mình.
Hắn lại cười một tiếng, không nói thêm gì khác mà chỉ rời đi giữa đám người vây quanh.
Lúc Hạ Hải Lâu nhấc chân rời đi, Cố Trầm Chu đã chỉnh trang lại quần áo của mình một cách hoàn hảo, anh không hề để ý đến Hạ Hải Lâu mới đi chưa được vài bước, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, tay đưa ra bắt tay ông ta:
“Lần này làm phiền thư ký Vu rồi.”
Bước chân của Hạ Hải Lâu thoáng khựng lại.
“Không phiền, không phiền chút nào.”
Đã biết được thân phận của Cố Trầm Chu, thư ký Vu không dám đặc biệt phô trương vội vàng cười nói:
“Thủ tướng Hạ còn kêu tôi chuyển lời cảm ơn đến Cục trưởng Cố.”
“Giám đốc Hạ?”
Một trong số những người vây quanh Hạ Hải Lâu khách khí hỏi một tiếng.
Hạ Hải Lâu lạnh lùng liếc xéo đối phương một cái, không trì hoãn thêm đã lập tức rời đi. Ở ngay phía sau hắn, Cố Trầm Chu tiếp tục trò chuyện với thư ký Vu:
“Có lẽ hai ngày sắp tới lại phải làm phiền bác Hạ rồi.”
Thư ký Vu nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, thầm nghĩ xưng hô này thật thân thiết làm sao, ông ta nói thêm vài câu khách sáo rồi mới xoay người đuổi theo đám người đã rời đi trước đó.
Cố Trầm Chu mỉm cười nhìn đối phương rời đi, sau đó mới dựa vào tường châm một điếu thuốc, sau khi rít một hơi thấy chán ghét, anh nâng mu bàn tay lên quệt môi một cái, thầm nghĩ lần này đúng là đã khiến nhà nào đó mất mặt rồi.
Danh sách chương