Hạ Hải Lâu nằm trong bệnh viện ở kinh thành khoảng một tháng. Trong thời gian một tháng này, Cố Trầm Chu ngoại trừ hai ngày đầu còn liên tục chạy vào mỗi ngày một lần ra thì cũng biến mất tăm hơi – qua hai ngày đó, Cố Trầm Chu đã thẳng thắn nói với Hạ Hải Lâu rằng anh muốn về huyện Thanh Hương.

Hạ Hải Lâu khi ấy đã thầm chửi ‘f*ck’ trong lòng nhưng không hề nói gì cả – dù sao có nói cũng vô dụng – đã thả người đi.

Ngược lại là mấy tên bạn ở kinh thành lúc trước, vừa nghe tin hắn nằm viện đã tốp năm tốp ba cùng nhau đến đây, có vài kẻ còn cố ý mang theo nam nữ trẻ tuổi nói rằng để cho hắn dùng giải sầu.

Hạ Hải Lâu cảm thấy sao cũng được nên giữ lại toàn bộ coi như có người trò chuyện, nhưng chỉ sau khi Cố Trầm Chu đi vài ngày thì hắn đã xuống giường đi lại được, Hạ Hải Lâu nhìn vào gương sờ sờ gương mặt bị quấn kín băng gạc của mình, thầm nghĩ đám người cạnh hắn nói cười rộn rã thì thôi đi, dù sao cũng là giao dịch trả tiền nên chẳng có gì; ngược lại là Cố Trầm Chu, anh ta nhìn gương mặt này mà cũng có thể hôn được à…? Hết thời gian một tháng, vết thương trên đầu và trên mặt đều đã lành lặn, vết thương trên mặt không nghiêm trọng lắm nên ngoại trừ màu sắc của da thịt có phần khác biệt thì không để lại chút sẹo nào, chỉ riêng vết thương ở trên đầu. Bác sĩ chủ trì sau khi kiểm tra vài lần đã nói với Hạ Hải Lâu rằng sau này nơi đây sẽ để lại một vết sẹo, không mọc được tóc nữa, ông ta cũng an ủi Hạ Hải Lâu rằng cũng may, đám tóc xung quanh vết thương của cậu mọc rất dày, vừa đủ để che khuất.

Với mấy vết sẹo gì đó thì đàn ông dù sao cũng không phải là phụ nữ, Hạ Hải Lâu buồn bực chút rồi thôi, sau khi bác sĩ xác nhận không còn di chứng gì liền làm thủ tục xuất viện.

Mà hiện tại, công tác xây dựng lại huyện Thanh Hương của tỉnh Dương Hoài chỉ vừa mới bắt đầu.

Lãnh đạo trong tỉnh đích thân xuống an ủi quần chúng, quân đội hợp tác cổ động lòng người, các nơi đều đồng lòng chung tay cứu viện…

Khi tai họa giáng xuống, tất cả các loại biện pháp có thể dùng thì đều được dùng. Các con phố tan hoang và các đống đổ nát đều dược dọn sạch, người dân bị mất nhà cửa trong tai họa được sắp xếp thỏa đáng đến những khu trú ngụ tạm thời, trật tự trên thị trường cũng bắt đầu khôi phục, các đơn vị làm việc cũng chuyển từ ngoài trời vào dưới các tòa nhà… Tất cả đều được tiến hành một cách trật tự.

Nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như các khu nhà ở trong thành phố, các công trình trọng điểm và phục vụ công cộng, sinh thái nông nghiệp, xí nghiệp công thương,… đã được đánh giá theo hệ thống một cách toàn diện sau khi gặp thảm họa, sau khi đánh giá sẽ đưa khoản trợ cấp đền bù xuống cho các cá nhân và xí nghiệp, ngoài ra còn phải xây dựng lại quy hoạch quần thể kiến trúc và cân nhắc khả năng chống chịu thiên tai của khối kiến trúc. Hơn nữa sau thảm họa lần này, bởi vì huyện Thanh Hương gặp nạn toàn diện nên trong quá trình tái xây dựng cũng phải tiến hành đánh giá tổng hợp tài nguyên thiên nhiên khí hậu, tầm quan trọng của sinh thái, mức nguy hiểm của thiên tai, mức độ phát triển kinh tế, tiến hành quy hoạch toàn diện huyện Thanh Hương, nhiệm vụ có thể nói là nhiều như sao trên trời lại vô cùng nặng nề.

Không nói đến việc khác, chỉ riêng Cố Trầm Chu vốn là phó Chủ nhiệm phụ trách thu hút đầu tư của Cục Chiêu thương, bởi vì đã từng du học ngành kinh tế nên cũng bị điều động đi họp[Dự thảo công tác quy hoạch kinh tế trong ba năm tới ở huyện Thanh Hương] mà tỉnh chỉ thị xuống, phải chứng thực rõ ràng phương hướng và chi tiết phát triển kinh tế trong ba năm tương lai, còn phải làm thêm một bản báo cáo bao gồm trình tự tiến hành xây dựng cụ thể. Anh viết đã vài lần nhưng đều bị gửi về, bắt phải làm ra bản báo cáo khác phù hợp với ý của tỉnh hơn.

Tháng Mười hai qua mau, tháng Một đến gần, phương Nam lúc trước còn sót lại chút khí nóng bức cuối cùng cũng thực sự bước vào mùa đông, buổi sáng đứng dậy thở nhẹ một hơi vào trong không khí là có thể nhìn thấy một luồng khói trắng xuất hiện bồng bềnh tản ra bốn phía.

Mùa đông ở phía Nam không lạnh như phương Bắc nhưng lại đặc biệt ẩm thấp, vả lại dường như ở đây cũng không mấy người có thói quen mở lò sưởi, Cố Trầm Chu ngồi lì trong văn phòng hai ngày suýt thì bị cảm chỉ đành mang theo khăn quàng cổ và găng tay theo đi làm mỗi ngày, dù ngồi trong văn phòng cũng phải bọc mình lại kín mít.

Bản[Một vài điểm lưu ý về ‘Bản dự thảo quy hoạch công cuộc phát triển kinh tế của huyện Thanh Hương trong ba năm tới’] đang nằm trong máy tính trên bàn làm việc. Cố Trầm Chu đang lục tìm tài liệu trong tủ tư liệu bên cạnh thì nghe thấy điện thoại nội bộ trên bàn kêu vang. Anh đặt tài liệu xuống, bước vài bước đến cạnh bàn làm việc nhấc điện thoại lên:

“A lô?”

“Xin chào, có phải là Chủ nhiệm Cố không ạ? Tôi là Tiểu Trương ở phòng trực ban.”

Người ở đầu kia điện thoại khách sáo chào hỏi, Cố Trầm Chu hiện giờ chỉ là được điều động tạm, tuy được đổi thành một mình một văn phòng nhưng chức vụ tạm thời vẫn không đổi, bởi vậy những người khác trong cơ quan vẫn gọi Cố Trầm Chu là Chủ nhiệm Cố.

“Có chuyện gì?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Là thế này, bên ngoài có một người tự xưng là Hạ Hải Lâu nói muốn gặp anh, người đó nói là bạn của anh…”

Tiểu Trương nói.

“Cho cậu ta vào đi.”

Cố Trầm Chu đáp. Văn phòng của anh hiện giờ nằm ở đối diện cổng chính của ủy ban huyện, hơn nữa tòa nhà cũng không cao lắm, chỉ gồm có ba tầng. Đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy rõ ràng cổng lớn của tòa nhà thuộc ban lãnh đạo huyện, Hạ Hải Lâu hơi nghiêng đầu ngồi trong xe thể thao không mui, vẻ mặt nhìn không rõ lắm nhưng dáng vẻ dường như có phần thờ ơ.

Không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của Cố Trầm Chu hay không, lúc bảo vệ ở phòng trực ban tránh đường cho Hạ Hải Lâu đi vào, Hạ Hải Lâu chợt ngẩng đầu lên nhìn lướt qua vị trí mà Cố Trầm Chu đang đứng.

Khoảng cách rất xa nhưng ánh mắt hai người vẫn giao nhau giữa không trung.

Hạ Hải Lâu vừa mỉm cười phải không?

Cố Trầm Chu thầm nghĩ trong lòng, thấy Hạ Hải Lâu đã lái xe vào trong nên cũng không đứng lâu cạnh cửa sổ nữa, anh vừa quay đầu dọn dẹp lại bàn làm việc thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra.

“Đổi chỗ rồi?”

Hạ Hải Lâu còn chưa đi vào phòng làm việc đã lên tiếng hỏi một câu này trước. Sau khi đi vào nhìn thấy Cố Trầm Chu thì Hạ Hải Lâu đang chuẩn bị nói gì đó rõ ràng là có hơi sửng sốt:

“Anh ngồi trong phòng cũng đeo khăn quàng cổ à?”

“Muốn uống chút trà không?”

Cố Trầm Chu không trả lời mà hỏi Hạ Hải Lâu.

“Uống rượu đi.”

Hạ Hải Lâu thành thật đề nghị.

Cố Trầm Chu cầm bình đựng lá trà trong tủ ra, lại nhấc siêu nước nóng từ trên bếp đun xuống chuẩn bị pha trà.

Hạ Hải Lâu lập tức thầm nghĩ nếu anh đã có quyết định rồi thì còn hỏi tôi làm gì, lại nghe thấy Cố Trầm Chu hỏi:

“Đến đây lúc nào?”

“Vừa mới đến.”

Hạ Hải Lâu đáp. Nơi nhỏ bé như huyện Thanh Hương này vốn không có gì để giải trí, huống chi vừa mới trải qua một trận động đất, khắp nơi không có gì khác ngoài mặt đất bằng phẳng, nếu thật sự mở nóc của xe thể thao không mui ra lái một vòng thì rất có thể sẽ bị bụi đất chôn kín – huống chi mục đích mà Hạ Hải Lâu đến nơi này, từ đầu chí cuối chỉ có một mình Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu rót nước vào ấm trà, lại nhanh chóng đổ nước tráng trà đi rồi mới rót nước sôi vào một lần nữa, lát sau anh rót hai chén trà, đưa một chén cho Hạ Hải Lâu:

“Tôi đã chuyển ra khỏi kí túc xá dành cho công chức.”

“Ừ?”

Hạ Hải Lâu miết nhẹ mép chén rồi cầm lên, vừa nhấp môi thử nhiệt độ thì nghe thấy Cố Trầm Chu nói:

“Nếu cậu mới đến đây lại chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, cậu có muốn vào ở cùng với tôi không?”

“Khụ!”

Hạ Hải Lâu sơ ý bị nước trà nóng làm sặc!

Nước trà nóng rẫy rớt một nửa lên mu bàn tay còn một nửa thì văng xuống đầu gối, Hạ Hải Lâu bị đau nên phủi tay liên tục, cuối cùng Cố Trầm Chu đành đưa khăn qua, hắn vội vàng cầm lấy lau mu bàn tay:

“Anh vừa nói cái gì thế?”

Hắn cảm thấy hình như vừa rồi bản thân nghe nhầm.

“Có muốn ở cùng tôi không?”

Cố Trầm Chu hòa nhã nhắc lại lần nữa, sau đó đứng dậy cầm một phong thư từ trong ngăn kéo bàn ra.

“Chìa khóa và địa chỉ nhà ở trong này, cậu có thể đi xem thử.”

Hạ Hải Lâu vẫn ngây người đón lấy thứ kia rồi lại nghe Cố Trầm Chu nói:

“Cậu có muốn đi xem nhà trước không? Phòng của cậu tôi chưa bố trí gì cả, cậu muốn thêm cái gì thì tự mình làm đi.”

“Cũng được…”

Hạ Hải Lâu lưu loát tiếp một câu, sau khi được Cố Trầm Chu nhắc thì đi ra khỏi văn phòng. Cố Trầm Chu ở đằng sau hắn còn tốt bụng nhắc nhở đối phương rằng địa chỉ trên tờ giấy nằm cách kí túc xá công chức ba con phố.

Hạ Hải Lâu cầm phong thư đứng trên cầu thang quay đầu lại nhìn cửa văn phòng, thầm nghĩ mình đây còn chưa kịp uống xong một chén trà đã bị người đuổi ra ngoài, nhưng mà –

Hắn cầm phong thư làm từ loại giấy mềm dai rất đẹp trong tay kéo hai ba cái xé mở, trước tiên lấy một chiếc chìa khóa màu đồng cổ, sau đó lại rút được một chiếc thẻ mở cửa – là loại thẻ giống như thẻ mở phòng khách sạn – cuối cùng còn một tờ giấy viết thư được gập lại thành ba, mặt trái của giấy viết thư có ghi địa chỉ nhà, mở ra xem còn thấy vài câu chào đón, bên dưới có hình vẽ đơn giản mô tả bố trí trong phòng nhìn qua rất đẹp mắt.

Thứ này dù thế nào cũng không thể là do Cố Trầm Chu làm được.

Hạ Hải Lâu vừa đi xuống cầu thang vừa lật mặt trái của tờ giấy lên xem địa chỉ được ghi ở mặt kia:

Phòng 403, tòa nhà số 6, số 33 tiểu khu Ngọc Lâu, đường Ngọc Kính, Bắc Hoài Lâm.

Địa chỉ trên thư quả thực là không cách kí túc xá dành cho công chức xa lắm…

Làm theo lời Cố Trầm Chu dặn lúc trước, Hạ Hải Lâu lái xe chậm rãi đi qua ba con phố lập tức nhìn thấy tiểu khu Ngọc Kính trên địa chỉ.

Tiểu khu Ngọc Kính này cũng không phải khu nhà mới được xây trong thành phố, lịch sử của tiểu khu này có thể lội ngược lại đến mấy chục năm trước, thuộc kiểu kiến trúc Tây Âu được xây dựng trước khi chính phủ chính thức được thành lập.

Tiểu khu này nghe nói lúc ấy là để dành cho thành phần trí thức của huyện Thanh Hương mới đi du học về ở, lối kiến trúc phương Tây kết hợp một cách khéo léo với vườn cây kiểu phương Đông, có đủ đình đài lầu các, vườn hoa ao cá không thiếu một thứ gì.

Đương nhiên, nếu nói đến hiện tại thì việc sau khi đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài về nước làm việc đã không phải là chuyện gì mới mẻ. Nơi này ngoại trừ một vài khu thắng cảnh trọng điểm ở huyện Thanh Hương thỉnh thoảng có khách du lịch từ bên ngoàighé thăm thì cũng chỉ có vài người dân có chút tiền trong tay thuê ở.

Khá thú vị là trong trận động đất quét qua toàn bộ huyện Thanh Hương lần này có rất nhiều tòa nhà cao tầng mới xây bị sụp đổ, mà đám nhà ở cũ kĩ đã có tuổi thọ mấy chục năm này, ngoại trừ đồ dùng trong nhà không thể may mắn tránh thoát cùng vài mảng tường bên ngoài bong tróc ra thì không hề xuất hiện bất cứ vấn đề nào khác.

Xe chạy đến trước cổng tiểu khu Ngọc Kính, cánh cổng song sắt lớn cao ngất được chạm trổ hoa văn rộng mở vào bên trong nhưng thanh chắn đã được hiện đại hóa vẫn tận trung với công việc mà chắn ngang đường. Hạ Hải Lâu thấy bảo vệ trực ngồi trong phòng bảo an chỉ mở to mắt nhìn theo hắn chứ hoàn toàn không hề có ý định đi ra, hắn nhìn thiết bị ở cạnh xe, cân nhắc một lát rồi lấy tấm thẻ được đặt trong phong thư ra, kéo nhẹ một đường lên dụng cụ ở sát cửa kính xe, ‘tích’ một tiếng, thanh chắn vắt ngang trước mặt từ từ nâng lên, Hạ Hải Lâu phóng qua cổng rồi đánh xe chạy thẳng vào trong tiểu khu!

Giờ là thời gian đi làm nên trong tiểu khu không có ai cả, Hạ Hải Lâu chạy xe hơn nửa vòng lớn trong tiểu khu, sau khi đã nhìn rõ cảnh sắc xung quanh một lượt thì mới cho xe vào bãi đỗ tạm cạnh tòa nhà số sáu, dùng thang máy ở đằng sau tòa nhà đi lên căn 403 được viết trên địa chỉ, hắn đầu tiên là ngắm nghía cửa chính được sơn trắng tinh cùng tay nắm cửa khắc hoa văn làm bằng thép rồi mới tra chiếc chìa khóa màu đồng cổ trong tay vào.

Chìa khóa vừa khít với lỗ khóa, xoay nửa vòng thì cửa mở ra, Hạ Hải Lâu bước vào trong.

Giống như những căn nhà khác ở bên ngoài, gian này rộng khoảng hơn một trăm mét vuông gồm hai phòng lớn và hai buồng nhỏ, vật dụng trong nhà đã khá cũ kĩ, sô pha được bọc vải, vách tường đều dán giấy hoa văn, ngăn tủ hay giá sách các loại nếu không phải làm bằng sắt thì cũng được làm bằng gỗ. Một vài vật bài trí nhỏ như bình hoa hay hộp mứt đều có màu sắc sặc sỡ – hoặc trắng bóc hoặc đỏ rực –giống như hoa tường vi khiến người ta đau cả mắt.

Hạ Hải Lâu có chút chán ghét đặt mấy hộp đựng mứt và bình sữa trong tay xuống, bước trên tấm thảm dày đi về phía phòng ngủ.

Hắn chọn mở cửa căn phòng gần nhất ra, cách bài trí trong phòng ngủ hoàn toàn khác so với phòng khách ở bên ngoài: Một chiếc giường lớn cùng tủ quần áo và bàn làm việc, trên bàn có một chiếc máy vi tính, đây chính là toàn bộ đồ vật có ở trong phòng. Hạ Hải Lâu nhìn một lượt toàn bộ vách tường màu lam cùng tấm thảm màu xám ở cuối giường rồi đóng cửa phòng lại, mở cửa phòng đối diện ra.

Đây là phòng ngủ của Cố Trầm Chu.

Tất cả vật dụng hắn nhìn thấy trong kí túc xá đợt trước đã được chuyển vào đây, trên giá treo đồ cũng vắt một hai chiếc mũ và quần áo. Hắn đi vào mở một ngăn tủ, trong tủ có treo một loạt áo và một loạt quần.

Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ rồi chợt quay lại gian phòng trước đó, đi thẳng đến tủ quần áo trước mặt mở cửa tủ ra –

Trong ngăn tủ cũng không trống rỗng giống như bề ngoài, một đống quần áo còn nguyên mác nằm trong túi được treo ngay ngắn chỉnh tề. Hắn tùy tiện kéo một ngăn kéo ra thì thấy bên trong có đặt một loạt kẹp áo được xếp ngay ngắn. Hắn lại mở ngăn bên cạnh, lần này là một loạt caravat sắp xếp gọn gàng.

Hạ Hải Lâu lập tức hưng phấn, hắn lần lượt mở từng ngăn kéo một ra giống như đang mở quà năm mới vậy, từ caravat, tất đến kẹp áo và đồng hồ phối với quần áo đến vài chiếc vòng hạt đeo cổ, từng ngăn kéo trong chiếc tủ quần áo lớn như vậy đều được đặt vài thứ vụn vặt. Hạ Hải Lâu kéo đến tận bàn làm việc, trong ngăn kéo bàn không ngờ còn có đặt hai cuốn sổ và hai chiếc bút. Hắn lại lộn ra bên ngoài một vòng, lục tìm ra được một lọ gel nước dùng để cố định kiểu tóc còn chưa bóc tem trong ngăn tủ ở toilet, hắn chợt không nhịn được cười.

“… A ha ha, đây nhất định không phải là do Cố Trầm Chu chuẩn bị! Hai cọng lông kia của anh ta thì cần gì dùng đến gel nước!”

Hạ Hải Lâu cười lăn lộn khoảng chừng năm phút đồng hồ rồi mới ôm bụng ngồi xuống sô pha, rút di động định gọi điện thoại cho Cố Trầm Chu, nhưng chần chừ một lát, hắn vẫn nhanh chóng nhấc ngón tay khỏi nút số một, khom người xuống lục lọi bên dưới bàn trà thì quả nhiên mò được nhãn hiệu mình hay dùng ở dưới đó.

‘Xùy’ một tiếng, Hạ Hải Lâu lấy bật lửa trong túi ra châm thuốc, sau đó kẹp vào giữa răng nanh rít một hơi.

Ý cười trên môi hắn từ từ tán đi, gương mặt giấu ở sau lớp sương khói lượn lờ bay lên nhìn không rõ lắm.

Khi Cố Trầm Chu tan làm quay về tiểu khu Ngọc Kính, vừa bước qua cửa phòng đã nhìn thấy Hạ Hải Lâu ngồi trên sô pha, hai chân thon dài duỗi thẳng đặt hẳn lên bàn tràn, vừa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh vừa uống bia.

Anh hơi khựng lại ở chỗ huyền quan giây lát rồi thay giày đi vào trong phòng khách.

“… Cậu thật sự định dùng bia rượu để lấp đầy bụng?”

Trong lúc nói chuyện, Cố Trầm Chu đã dọn hai cái chai rỗng trên bàn trà ném vào trong thùng rác.

“Càng uống càng đói bụng.”

Ba chai bia với Hạ Hải Lâu mà nói thì chẳng có gì đáng kể, hắn vừa oán giận với Cố Trầm Chu vừa vung tay lên, cái chai không trong tay rơi vào trong thùng rác cách đó vài bước:

“Tối nay ăn gì?”

“Cậu muốn ăn món gì?”

Cố Trầm Chu hỏi vậy rồi lại nói:

“Nếu không đặc biệt muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi.”

“Món cay Tứ Xuyên?”

“Lần trước không phải cậu nói rằng muốn ăn cá tươi hấp à?”

Cố Trầm Chu đang nói đến chuyện Hạ Hải Lâu thèm ăn khi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật.

Hạ Hải Lâu nghe nhắc đến như vậy thì lập tức nghĩ ra:

“Anh không nói thì tôi đúng là đã quên mất!”

“Đi thôi.”

Cố Trầm Chu nói xong thì kéo khăn quàng kín quanh cổ, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Hải Lâu đặt hai chân xuống, tắt điều hoa đang liên tục phả ra hơi ấm rồi cầm áo khoác vắt trên sô pha lên, chạy theo Cố Trầm Chu.

Hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, trò chuyện câu được câu không:

“Bình thường anh chỉ ăn cơm trong căng tin thôi à?”

“Ừ.”

“Thế mấy thứ trong tủ kia?”

“Tôi cho người tùy tiện chọn vài thứ theo nhãn hiệu mà cậu thường dùng.”

“Hình như tôi còn nhìn thấy một lọ gel nước trong tủ ở toilet…”

“… Cậu không cần?”

“… Tôi cần.”

“Phòng cậu được sắp xếp cũng không tệ lắm.”

“Hở?”

Hạ Hải Lâu nhanh chóng cân nhắc vẻ ngoài của chính mình phản chiếu lại trên tay vịn có thể soi ra bóng người trong thang máy một chút, sau đó quay đầu cười mờ ám với Cố Trầm Chu:

“Hay là chúng ta ngủ cùng một giường?”

“Được.”

“What??”

“Tôi nói là được, cậu muốn thì ngủ cùng nhau đi.”

Cố Trầm Chu nhắc lại lần nữa, âm cuối vừa dứt thì thang máy cũng kêu ‘đinh’ một tiếng, dừng lại ở tầng một.

Cửa thang máy mở sang hai bên, Cố Trầm Chu đi ra bên ngoài trước, Hạ Hải Lâu lại xoay người nhìn vào tay vịn xem xem có phải vẻ mặt của mình đã đơ rồi hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện