Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm một trước một sau ngã lăn ra đất.

Dư chấn rất mạnh nhưng không kéo dài lâu, không đến ba mươi giây, thế giới chấn động điên đảo mạnh mẽ đến mức sắp sập đột nhiên yên lặng không chút rung động trở lại, lặng lẽ giống hệt như lúc nó xuất hiện.

Tim Cố Trầm Chu đập thình thịch, anh vươn tay đẩy nhẹ đám bê tông rơi trên người mình và Vệ Tường Cẩm sang bên cạnh nhưng không đẩy được chút nào mà ngược lại còn khiến phần ra nơi lòng bàn tay bị cọ rách:

“Có bị đập trúng không?”

Anh nghiêng đầu hỏi Vệ Tường Cẩm nhưng ánh mắt lại không đặt lên Vệ Tường Cẩm.

“Hình như trật khớp vai… Nhưng không sao cả.”

Vệ Tường Cẩm trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu cũng có chút bất an. Giống như Cố Trầm Chu, ánh mắt anh ta không hướng về phía đối phương mà cùng nhìn về một chỗ giống như Cố Trầm Chu.

Vẫn là Cố Trầm Chu giãy dụa đứng dậy trước. Anh đứng dậy, vẫy vẫy bàn tay đang nóng rát rồi đi đến trước mặt Hạ Hải Lâu, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai đối phương lay nhẹ:

“Hạ Hải Lâu? Hạ Hải Lâu?”

Thanh niên nằm sấp trên mặt đất không hề có phản ứng.

Cố Trầm Chu hít sâu một hơi, dùng tay cẩn thận nâng đầu đối phương lên một chút.

“Sao rồi?”

Vệ Tường Cẩm ở bên cạnh cũng đứng dậy, tay ấn xuống một bên bả vai, không kìm được bèn lên tiếng hỏi.

Cố Trầm Chu ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh một lượt: Trong cơn dư chấn mạnh vừa rồi cũng không chỉ vài người bọn họ gặp nguy hiểm, một đống đất đá lớn nhỏ khác lại nện xuống từ trên đám nhà cửa sụp đổ khiến rất nhiều người bị thương, một vài bộ đội vốn đứng quanh đống phế tích tiến hành cứu viện, thậm chí còn cả mấy người vì nhà cửa lại sập thêm lần nữa mà bị chôn vùi đến nửa thân người, đều đang nằm rên rỉ một chỗ cầu cứu…

Thảm họa vẫn đang tiếp diễn.

“Gọi xe cấp cứu.”

Cố Trầm Chu nói, anh xòe tay ra, trên ngón tay dính đầy máu.

“Đầu Hạ Hải Lâu bị đập rách rồi…”

Vệ Tường Cẩm nghẹn lời, muốn nói mà không nói nổi nên lời, anh xoay người bước đi vài bước lớn tiếng hô đám người vẫn chưa bị thương trong đội ngũ nhanh chóng đi nâng đám cột bê tông hoặc giúp người bị thương, còn mình thì đi ra ngã tư đường, vừa dặn bác sĩ nhanh chóng đi xem Hạ Hải Lâu vừa tự đi đến trung tâm chữa bệnh, kêu bọn họ phái xe cấp cứu đến đây.

Bác sĩ được phân đến con phố bên này cầm hộp dụng cụ của mình chậm rãi bước sang.

Cố Trầm Chu lùi về phía sau vài bước, vốn là muốn nhường ra một chỗ, nhưng vị bác sĩ mặc áo choàng dài trắng toát lại chỉ vào người bị thương, ra hiệu cho Cố Trầm Chu giúp ông hơi nâng đầu của người kia lên.

Cố Trầm Chu lại ngồi xổm xuống lần nữa, hai tay nâng cằm Hạ Hải Lâu rồi hơi nâng đầu hắn lên:

“Được chưa?”

“Xoay mặt cậu ta về phía tôi một chút.”

Vị bác sĩ này đã hơi lớn tuổi, ông ta vừa chỉ dẫn Cố Trầm Chu vừa cầm một chiếc đèn pin loại nhỏ ra, vươn tay vạch mí mắt Hạ Hải Lâu lên, soi vào mắt hắn xem xét một chút rồi lại kiểm tra miệng vết thương thật dài nằm trên vành tai Hạ Hải Lâu.

Không đến vài phút sau, vị bác sĩ cất dụng cụ đi, nói với Cố Trầm Chu:

“Không có cách nào xử lý khẩn cấp được mà phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, cậu nhanh gọi xe cấp cứu đến đây.”

“Có nghiêm trọng lắm không?”

Cố Trầm Chu hỏi.

Bác sĩ khoát tay:

“Mắt tôi không phải là máy móc, sao có thể nhìn xuyên vào trong xem vấn đề có nghiêm trọng hay không? Nhưng người bị thương đã hôn mê, vết thương còn ở trên đầu… Tóm lại cậu phải chuẩn bị tâm lí một chút.”

Đối diện với loại tai họa lớn như thế này, bác sĩ cũng không còn hơi sức quan tâm đến cảm xúc của người nhà mà có gì thì nói nấy, khám xong cho người bị thương này là lại có người bị thương tiếp theo chờ ông cấp cứu, không còn thời gian để lãng phí nữa.

Môi Cố Trầm Chu giật nhẹ, vốn muốn gọi ông ta lại, nhưng nghe tiếng rên rỉ vang lên khắp một con phố thì anh chỉ đành thở dài một tiếng, nuốt câu hỏi đã ra đến bên môi lại, cúi đầu gạt sạch bụi đất cùng đá vụn trên mặt Hạ Hải Lâu đi.

Theo từng đám từng đám đất đá bị gạt xuống đất, ngoại trừ vết thương do bị cột bê tông đập vào kia, những vết thương trên mặt Hạ Hải Lâu cũng lần lượt lộ ra rõ ràng: Thái dương bị đá vụn cắt qua, hai bên má toàn là những vết xước nhỏ nhưng chỉ cần lướt qua miệng vết thương là có máu rịn ra, thật khiến người ta cực kì sợ hãi…

Cố Trầm Chu ngồi như vậy một lát thì dứt khoát nghiêng người ngồi bệt hẳn xuống, tiếp tục nâng đầu Hạ Hải Lâu.

Xe cấp cứu vẫn chưa đến đây, anh khép hờ mắt lại, khung cảnh cột trụ bê tông cốt thép rơi xuống trong cơn dư chấn vài phút trước lại xuất hiện trước mắt anh một lần nữa:

Anh ngẩng đầu lên thấy cột bê tông dài gần một thước rơi từ trên trời xuống đúng vị trí mà Vệ Tường Cẩm đang đứng…

Anh kéo mạnh đối phương một cái, nhưng vẫn không kịp kéo cậu ấy ra khỏi phạm vi nguy hiểm trước khi cột bê tông kia rơi xuống…

Cột bê tông càng lúc càng gần, lớp bọc xù xì bên ngoài đã bong ra để lộ thanh thép gấp khúc rỉ sắt nằm giữa lớp bê tông, đuôi của thanh thép đó còn hơi nhọn… Sau đó là một bàn tay nắm chặt giống như vòng thép siết quanh cánh tay anh.

Cố Trầm Chu không kìm được mà nâng tay lên, dùng bàn tay coi như sạch sẽ chống nhẹ lên trán, anh đã quên bàn tay anh đã bị xước ra trong lần đẩy cột bê tông ra lúc trước, ngón tay cũng bị phủ một lớp máu đen thui.

Anh có chút phiền muộn mà thở hắt ra một hơi, tiếp tục nghĩ đến hình ảnh tiếp theo:

Trong nháy mắt đó, anh cảm thấy toàn thân mình tựa như đang bay lên, nhưng cùng lúc bay lên thì anh cũng nhìn thấy Hạ Hải Lâu đứng sau vì dùng hết sức lực mà toàn bộ cơ thể đều hơi nghiêng về đằng trước, kết quả là khi cột bê tông nện xuống, thanh thép xẹt qua đầu Hạ Hải Lâu, hắn cũng ngã xuống theo…

Tiếng xe cấp cứu chợt truyền đến từ đằng trước, Cố Trầm Chu ngẩng đầu lên nhìn liền thấy xe cấp cứu của bệnh viện lái thẳng một mạch từ dưới đường núi vào đây rồi dừng lại trước mặt anh cùng Hạ Hải Lâu.

Tiếp đó, cửa chỗ ghế lái của xe cấp cứu mở ra, Vệ Tường Cẩm nhảy từ phía trên xuống, tay còn cầm theo một cái cáng gấp cười khổ nói với Cố Trầm Chu:

“Vốn chẳng còn người nào rảnh cả, mình vất vả lắm mới cướp được một chiếc xe.”

“Tự chúng ta chuyển đi.”

Cố Trầm Chu nói rồi động tay cùng mở cáng gấp ra với Vệ Tường Cẩm, một người nâng đầu một người nhấc chân, cẩn thận đặt Hạ Hải Lâu lên chiếc cáng ở buồng phía sau xe.

“Bác sĩ trong bệnh viện đã chuẩn bị ổn cả chưa? Có thể tiến hành phẫu thuật ngay không?”

Vệ Tường Cẩm đứng ở buồng đằng sau, đợi Cố Trầm Chu lên xe rồi mới đóng sầm cửa buồng sau xe lại, bản thân cũng vòng đến chỗ ghế lái:

“Đợi chúng ta đến đó là chuẩn bị xong, nếu mình không nói tên của cha cậu ra thì người ta còn không thèm đếm xỉa đến mình đâu – Lúc đầu khi mình nói mình là con trai Vệ Thành Bá, vị bác sĩ bị mình túm lấy còn tức giận nói: ‘Con của mèo chó nào thế, không thấy tôi đang khâu vết thương hay sao?’…”

Anh ta bất đắc dĩ mà cười nói pha trò, đây đúng là lần đầu tiên nghe thấy có người nói Vệ Thành Bá là mèo chó.

Cố Trầm Chu cũng mỉm cười theo nhưng không hề tiếp lời.

Vệ Tường Cẩm lại hỏi:

“Hạ Hải Lâu sao rồi? Bác sĩ kia khám xong có nói gì không?”

“Không nói rõ.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Nhưng vẫn nói là bị đập trúng đầu, kêu chúng ta cần chuẩn bị tâm lý.”

Vệ Tường Cẩm nhất thời im lặng, một lúc sau mới ấn mạnh còi xe cáu giận:

“F*ck, ai kêu hắn ba phải làm trò mèo đó chứ, mình còn đang đội mũ sắt đây mà!”

Cố Trầm Chu:

“Lúc ấy cậu đứng ngay bên dưới cột bê tông, nếu như bị đập trúng thì đừng nói là một cái mũ sắt, cả tá mũ sắt cũng vô dụng.”

Tiếng mắng mỏ trong miệng Vệ Tường Cẩm lập tức nghẹn lại, anh ta nhanh chóng lái xe ngoặt qua vài con đường, vừa lái vừa hỏi Cố Trầm chu:

“Cậu nói xem đang yên đang lành Hạ Hải Lâu xông lên làm gì?”

“Mình không biết.”

Cố Trầm Chu đáp.

Hai mắt Vệ Tường Cẩm nhìn thẳng về phía trước, chợt hỏi:

“Hay là vì cậu?”

“…”

Cố Trầm Chu đáp lại:

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, lúc ấy Hạ Hải Lâu có lẽ là chơi quá đà… Đừng nói việc này nữa, chúng ta đưa hắn vào bệnh viện trước xem kết quả kiểm tra ở đây thế nào, mình sẽ liên hệ với cha mình và bí thư Hạ, nếu kết quả kiểm tra không tốt sẽ nhờ ông ngoại mình phái máy bay đến đây đón cậu ta về kinh thành chữa trị.”

“Ừ.”

Vệ Tường Cẩm ậm ừ, tiếp tục điều khiển xe cấp cứu ngoặt qua một chỗ rẽ nữa.

Ngay đằng trước, cánh cổng lớn của bệnh viện đã lọt vào trong tầm mắt.

“Tránh đường! Tránh đường!”

“Có người bị thương! Bị thương ở đầu!”

“Mau đưa đến tòa nhà tổng hợp, trước tiên chụp CT rồi chuẩn bị phòng phẫu thuật, mau liên lạc với bác sĩ Trần –“

Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm vừa xuống xe thì y tá đứng ở cổng bệnh viện giúp người ta băng bó cho người bị thương nhẹ lập tức bước đến phụ đẩy cáng qua tòa nhà tổng hợp.

Trong trận động đất trước đó, tòa nhà bệnh viện nhờ có chất lượng xây dựng cao mà chỉ có vài khu vực và cầu thang bị sập xuống, tuy các loại dụng cụ và thuốc thang bên trong tổn thất nhiều, nhưng vì đã khẩn cấp điều chỉnh lại nên phần lớn công năng vẫn vận hành như thường.

Hiện tại y tá vừa giúp đẩy cáng của Hạ Hải Lâu vừa liên lạc với bác sĩ thông qua bộ đàm, tiến hành một loạt công tác chuẩn bị đầu tiên.

Cố Trầm Chu lên tiếng:

“Chúng ta cũng vào cùng một chút, cánh tay cậu sao rồi?”

“Hình như không nâng lên được.”

Vệ Tường Cẩm ấn xuống bả vai mình:

“Hẳn là không có vấn đề gì lớn, mình đến khoa chỉnh hình xem thế nào, cậu trông chừng Hạ Hải Lâu đi.”

“Ừ.”

Cố Trầm Chu đáp lại rồi đuổi theo y tá đi đằng trước, vừa đi vừa cầm di động ra, sau một hồi chần chừ giữa các số điện thoại, anh bấm gọi vào điện thoại của ông cụ Thẩm trước.

“A lô ạ? Ông ngoại, là cháu… Vâng, cháu vẫn ổn, động đất ở bên này khá nghiêm trọng. Ông ngoại, ông xem thế nào có thể điều một chiếc máy bay trực thăng sang đây không ạ?…”

“Không, cháu không sao, thật sự là không có bất cứ vấn đề gì… Là người khác… Vâng, là một người bạn tốt của cháu, đầu bị thanh thép quệt qua nên bị thương…”

“Tường Cẩm xảy ra chuyện?”

Ông cụ Thẩm quan tâm hỏi.

“Không phải Tường Cẩm ạ.”

Cố Trầm Chu trả lời, đoàn người bước nhanh qua vườn hoa nằm giữa hai tòa nhà, anh liếc mắt nhìn người nằm trên cáng trước mặt mình rồi lại nói với ông cụ Thẩm ở đầu điện thoại bên kia:

“Ông cũng từng gặp rồi ạ, là Hạ Hải Lâu.”

“Không sao là tốt, không sao là tốt.”

Ông cụ Thẩm ở đầu điện thoại kia nhắc lại hai lần mới nói tiếp:

“Ông sẽ sắp xếp ngay, cháu cũng đi về cùng luôn nhé.”

“Ông ngoại, khoảnh khắc nguy hiểm nhất cháu đã không chạy thì giờ còn chạy làm gì ạ? Thật không phù hợp với nguyên tắc nắm chặt lợi ích lớn nhất của người làm ăn.”

Cố Trầm Chu cười nói.

“Ông thà để cháu mất phần lợi nhuận ấy!”

Ông cụ Thẩm tức giận trách rồi lại khẽ thở dài một tiếng:

“Tiểu Chu, cháu thật sự không về đây trước à?”

“Ông ngoại, động đất đã qua rồi, giờ chỉ còn dư chấn thôi, không còn mấy nguy hiểm.”

Cố Trần Chu trấn an ông rồi nói tiếp:

“Cháu cúp máy trước đây, cháu còn phải gọi điện thoại cho cha nữa.”

“Cẩn thận một chút.”

Ông cụ Thẩm dặn dò lần cuối.

Cố Trầm Chu cúp điện thoại. Giờ bọn họ đã di chuyển đến phòng CT nằm phía sau tòa nhà tổng hợp, anh đứng ở bên ngoài phòng CT, y tá thì đẩy mạnh cáng vào bên trong rồi đóng cánh cửa sắt nặng nề của phòng CT lại.

Anh đứng nghỉ một lát rồi mới cúi đầu bấm gọi vào số của Cố Tân Quân.

Nhưng di động của Cố Tân Quân báo đang ở trong trạng thái tắt máy.

Cha vẫn đang ở trên máy bay? Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút rồi đổi thành bấm gọi vào số điện thoại của ông cụ Cố:

“A lô…”

Đối phương vừa mở miệng đã hỏi ngay tình hình của anh giống hệt ông cụ Thẩm, anh lễ phép đáp:

“Ông nội, cháu không sao cả. Người xảy ra chuyện không phải cháu.”

Người ở đầu bên kia điện thoại lại hỏi một câu.

Cố Trầm Chu cười khổ đáp:

“Hạ Hải Lâu bị đập trúng đầu, hiện bệnh viện đang chụp CT nên vẫn chưa rõ tình hình thế nào, có thể phải vào phòng phẫu thuật.”

“Sao lại đến mức đó?”

Ông cụ Cố hỏi.

“Vừa rồi ở đây xảy ra dư chấn.”

Cố Trầm Chu chậm rãi thả bước bên ngoài cánh cửa sắt của phòng CT, y tá xung quanh có chút tò mò mà nhìn anh nhưng anh không còn chút tinh thần để chú ý đến những tầm mắt đó:

“Cột bê tông nện xuống chỗ cháu và Tường Cẩm, Hạ Hải Lâu vốn không sao, nhưng cậu ta lao lên kéo cháu và Tường Cẩm ra nên lại bị thanh thép va vào đầu.”

Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc:

“Cháu đã nói cho cha cháu chưa?”

“Chắc cha cháu vẫn đang ở trên máy bay, điện thoại tắt máy.”

“Cháu nghĩ thế nào?”

Ông cụ Cố hỏi.

“Cháu nghĩ chắc phải báo cho bí thư Hạ biết.”

Cố Trầm Chu bình tĩnh trả lời:

“Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện này dù muốn giấu cũng không được, chi bằng nói sớm cho ông ta còn hơn.”

“Ừ.”

Ông cụ Cố ‘ừ’ khẽ một tiếng.

“Cứ làm theo ý kiến của cháu đi.”

“Cháu biết ạ, ông nội…”

Cố Trầm Chu nói đến đây thì ngắt điện thoại, cửa phòng CT cũng mở ra, anh đi vào trong cùng y tá chuyển Hạ Hải Lâu từ trên bàn máy sang cáng.

Bác sĩ đang thao tác dụng cụ liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu:

“Mấy người đẩy cáng ra trước đi, ra ngoài nhớ phải nâng đầu lên. Kêu bác sĩ Trần chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, cậu thì chờ ở đây, tôi sẽ mang phim cho cậu xem.”

Cố Trầm Chu nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu bị đẩy ra, hỏi bác sĩ:

“Nghiêm trọng lắm ư?”

“Cái này tôi cũng không biết nói sao.”

Bác sĩ đáp.

“Phải đợi bao lâu?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Hai mươi phút.”

Bác sĩ đáp.

Cố Trầm Chu gật đầu rồi đi ra ngoài hành lang, lưng dựa vào vách tường thở dài một tiếng.

Đang yên đang lành Hạ Hải Lâu xông lên làm gì? Hay là vì cậu?

Cậu suy nghĩ nhiều quá, lúc ấy Hạ Hải Lâu có lẽ là chơi quá đà.

Nhưng dù là chơi quá đà…

Kể cả khi giờ đang giữa ban ngày thì hành lang bệnh viện vẫn toát lên vẻ u ám đặc biệt, tựa vào bức tường lạnh lẽo, Cố Trầm Chu tự tay nâng ghế dựa ngã đổ trên hành lang trong trận động đất rồi ngồi xuống.

Ánh sáng thuộc về ban ngày chỉ để lại một vệt sáng trên vách tường nơi cuối hành lang.

Mà ở sâu trong hành lang, bóng tối cùng lạnh lẽo lại lần lượt luân chuyển, giống như một tấm chắn vô hình được dựng lên bịt kín lối vào hành lang.

Anh ngẩng đầu lên, gương mặt chìm trong bóng râm trở nên mờ ảo mông lung.

Lần chuẩn bị này phải đợi chờ tròn hai tiếng.

Cố Trầm Chu cầm phim chụp CT ra ngoài giao lại cho bác sĩ trực điều trị, sau đó lại ngồi chờ trong khu chữa bệnh được dựng tạm bên ngoài.

Trong khu chữa bệnh được dựng tạm, văn phòng dành cho các bác sĩ nghỉ ngơi hay thảo luận cũng chỉ có một chiếc bàn cùng mấy chiếc ghế dựa, vốn không cần chú ý quá nhiều anh cũng có thể nghe được đầy đủ từng chữ của các bác sĩ đang bàn bạc bên trong, cùng lúc này còn có đủ loại vấn đề liên quan đến người bị thương khác được y tá hoặc người nhà bệnh nhân mang đến quấy rầy các bác sĩ đang thảo luận.

Mà trên chiếc cáng ở bên cạnh, vết thương trên đầu và mặt Hạ Hải Lâu đã được sát trùng qua, mu bàn tay cũng đang cắm kim truyền nước biển, điểm quan trọng nhất là đối phương nãy giờ vẫn chìm trong hôn mê, không có bất cứ phản ứng nào.

“Sao rồi?”

Câu hỏi của một người khác truyền đến từ bên cạnh.

Cố Trầm Chu ngẩng đầu liền thấy Vệ Tường Cẩm mang theo cánh tay bị treo lên đang bước sang đây.

“Tay cậu thế nào?”

Anh hỏi.

“Bác sĩ khoa chỉnh hình nói xương bị rạn, phải nghỉ ngơi một hai tháng.”

Vệ Tường Cẩm buồn bực đáp, mắt đưa sang nhìn Hạ Hải Lâu rồi ngồi xuống cạnh Cố Trầm Chu.

“Hạ Hải Lâu vẫn chưa tỉnh lại?”

“Không hề có chút phản ứng nào, bên trong vẫn đang bàn bạc phương án phẫu thuật, bàn được hơn một tiếng rồi.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Cậu đã nói chuyện của Hạ Hải Lâu cho bí thư Hạ chưa?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

“Nói rồi.”

Cố Trầm Chu trả lời.

“Bí thư Hạ bảo sao?”

Vệ Tường Cẩm hỏi tiếp.

“Nói sẽ đến đây ngay…”

Cố Trầm Chu lại đáp.

Hai người nói đến đây thì lại im lặng thêm một lúc.

“Mình muốn hút thuốc.”

Vệ Tường Cẩm yếu ớt lên tiếng.

“Mình cũng muốn…”

Cố Trầm Chu nói.

“Thôi đi, bệnh viện cấm hút thuốc mà. Giờ này rồi mà bên trong vẫn chưa thảo luận ra cách nào…”

Vệ Tường Cẩm bật cười một tiếng chế giễu.

“Xem ra tên của cha cậu rất có ích.”

Cố Trầm Chu lại liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái rồi đứng dậy đi về phía đám bác sĩ vẫn đang thảo luận.

Vệ Tường Cẩm đứng chờ bên cạnh, thấy Cố Trầm Chu nói với các bác sĩ mấy câu xong thì các bác sĩ tản hết đi. Đợi đến khi Cố Trầm Chu lại quay lại, anh hỏi:

“Cậu kêu bọn họ đi làm việc khác à?”

Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu:

“Ở đây còn nhiều người bị thương như thế, bỏ đi vậy. Mình đã nhờ ông ngoại điều một chiếc máy bay trực thăng sang đây chở thẳng Hạ Hải Lâu về kinh thành phẫu thuật. Việc khác không nói, nếu trong lúc phẫu thuật ở đây lại gặp phải động đất thì thành chết oan mất, cậu ta có thành quỷ cũng chẳng tha cho mình.”

“Cậu thì sao?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

“Mình đương nhiên là ở lại đây, ít nhất cũng phải qua ba ngày đầu rồi mới tính tiếp.”

Cố Trầm Chu đáp.

Thời gian vàng trong công tác cứu hộ sau động đất là ba ngày đầu tiên.

Vệ Tường Cẩm không nói thêm gì nữa. Bác sĩ ngồi quanh bàn đều rời đi, nơi này ngoại trừ một bác sĩ ở lại trực ban thì chỉ còn lại hai ba y tác khác đang chăm sóc Hạ Hải Lâu cùng mười mấy chiếc cáng xung quanh. Lát sau, anh ta đứng dậy nói:

“Mình đi tổ chức công tác cứu viện – Cậu nghỉ ngơi chút chứ?”

Anh ta nhìn ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt Cố Trầm Chu.

“Từ đêm qua đến giờ cậu vẫn chưa chợp mắt được chút nào đúng không?”

“Mới một buổi tối thôi mà.”

Cố Trầm Chu xoa nhẹ một lượt khắp mặt, cũng đứng dậy.

“Mình ở đây trông chừng Hạ Hải Lâu, cũng giúp y tá chút việc luôn.”

“Nếu đã có một cái đinh đủ giá trị ở đây rồi, nào còn cần một cái đinh lỏng khác như cậu chen vào nữa.”

Vệ Tường Cẩm cười nói.

Cố Trầm Chu cũng bật cười theo, đang định nói gì đó liền nghe thấy tiếng ồn ào vang lên bên ngoài bệnh viện.

Vệ Tường Cẩm cũng nghe thấy, anh ta nghiêng đầu nghe một lúc, lại túm lấy một người vừa đi từ bên ngoài vào đúng lúc lướt qua bên cạnh anh ta:

“Bên ngoài có chuyện gì thế?”

“Bí thư Có trên tỉnh ủy đi từ trường học sang bệnh viện.”

Người bị Vệ Tường Cẩm túm lấy vừa đáp thì tiếng của Cố Tân Quân đã phát ra từ radio rồi truyền đi khắp nơi trong bệnh viện.

“Các vị hương thân, trận động đất này đã khiến mọi người chịu khổ rồi!…”

“Bác Cố đến rồi đấy.”

Vệ Tường Cẩm quay đầu lại nói với Cố Trầm Chu, kết quả vừa quay đầu đã thấy Cố Trầm Chu ngắt di động nói với anh:

“Máy bay trực thăng đến rồi, còn có cả bác sĩ khoa Não của bệnh viện trong kinh thành đến cùng, chúng ta ra đón người đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện