Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định nói ra một lần.
-" An Bình, vết thương của em đã bớt chưa ?"
Hạ An Bình nghe anh hỏi mà nhìn anh ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên anh hỏi thăm cô.
-" Không sao "
Cô cảm thấy hạnh phúc nhưng không muốn bước tiếp cuộc hôn nhân này.
Không phải là cô không còn tình cảm với anh, cô thật sự rất yêu anh. Nhưng cô vẫn còn ám ảnh và thật sự rất sợ.
-" An Bình, cho anh một cơ hội nữa được không ? "
Anh nói với cô nhưng một sự cầu xin. Anh như cố kìm nén sợ mình sẽ khóc.
Hạ An Bình nghe câu hỏi của anh trong lòng cô cảm thấy vui, cô ngước lên nhìn anh thì thấy mắt anh đang đỏ lên.
-" Anh là đang khóc sao ?" Trong đầu cô liền dấy lên một suy nghĩ. Nhưng rồi cũng nhanh chóng dập tắt.
...
Nhất Chính thấy cô ngồi yên, không trả lời. Anh chủ động bước qua ngồi cạnh cô.
-" An Bình...anh..."
Anh như muốn nói với cô một điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
An Bình không nói gì vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói với anh :
-" Vương thiếu, thật xin lỗi đã làm phiền Ngài. Tôi xin phép về trước ".
Cô xoay người lẳng lặng bước đi. Anh ngồi đó chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Trong đầu anh liền dấy lên suy nghĩ.
-" Em hận anh đến như thế sao ? Anh biết phải làm như thế nào đây ?"
Anh dẹp ngang suy nghĩ của mình, bước xuống nhà thì thấy cô đang vui vẻ nói chuyện với mọi người. Anh chỉ đứng trên cầu thang nhìn cô, lâu rồi không thấy cô vui vẻ như vậy. Anh thật sự không nỡ cắt ngang.
...
Anh đang đứng im nhìn cô thì nghe tiếng xe chạy vào sân. Vương phu nhân bước vào nhà thì thấy Hạ An Bình khiến bà không khỏi bất ngờ. Lại còn mặt áo của Nhất Chính khiến bà tưởng anh và cô đã làm hoà.
-" An Bình "
Cô đang nói chuyện vui vẻ với mọi người thì nghe tiếng gọi quen thuộc.
-" M....À không, chào Vương phu nhân ".
An Bình định gọi mẹ nhưng bỗng nhiên ngưng lại, gọi bà bằng một cách rất xa lạ. Vương phu nhân nhẹ nhàng nói :
-" Con và Nhất Chính vẫn chưa ly hôn đừng có gọi ta như thế ".
An Bình nghe liền sững người, phải rồi cô và anh vẫn chưa ly hôn thì đã xảy ra chuyện.
-" Vâng, con xin lỗi mẹ ".
Vương phu nhân vỗ nhẹ vào vai cô, rồi bảo :
-" An Bình, con ra vườn hoa với mẹ một lát nhé !"
-" Vâng ạ !"
Hạ An Bình đáp lại bà một cách lễ phép rồi lủi thủi đi phía sau lưng bà ra vườn hoa.
Lâu rồi cô không nói chuyện với Vương phu nhân thật không ngờ lại nói chuyện với bà trong tình cảnh này. Hạ An Bình có chút ngại.
-" An Bình, xảy ra chuyện gì sao con lại ở đây ? Hay là hai đứa đã làm hoà ?"
Vương phu nhân thấy cô ngại nên mở lời trước.
-" Dạ, thật ra con đã xảy ra chút chuyện. Mẹ ơi ! Một lát con có thể làm phiền mẹ đưa con về Hạ gia không ?"
Cô không muốn làm phiền bà nhưng tình hình hiện tại cô không thể bắt xe bên ngoài, càng không thể nhờ Nhất Chính.
-" Được "
Vương phu nhân gật đầu khiến An Bình thở phào nhẹ nhõm.
-" Con cảm ơn mẹ ".
Hạ An Bình rối rít cảm ơn bà.
-" Nhưng trước khi con về Hạ gia, mẹ có chuyện cần nói với con ".
-" Dạ "
-" Những chuyện xảy ra giữa con và Trần Phương Uyên ta đã nghe Nhất Chính nói qua. Hôm nay, mẹ tới đây là do Nhất Chính gọi nhờ mẹ đưa con về. Nó sợ con không vui khi đi cùng nó, dạo gần đây mẹ thấy nó thay đổi nhiều lắm. Nếu như con cảm thấy bản thân con có thể cho nó cơ hội thì mẹ rất mong con có thể cho nó thêm một cơ hội ".
-" An Bình, vết thương của em đã bớt chưa ?"
Hạ An Bình nghe anh hỏi mà nhìn anh ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên anh hỏi thăm cô.
-" Không sao "
Cô cảm thấy hạnh phúc nhưng không muốn bước tiếp cuộc hôn nhân này.
Không phải là cô không còn tình cảm với anh, cô thật sự rất yêu anh. Nhưng cô vẫn còn ám ảnh và thật sự rất sợ.
-" An Bình, cho anh một cơ hội nữa được không ? "
Anh nói với cô nhưng một sự cầu xin. Anh như cố kìm nén sợ mình sẽ khóc.
Hạ An Bình nghe câu hỏi của anh trong lòng cô cảm thấy vui, cô ngước lên nhìn anh thì thấy mắt anh đang đỏ lên.
-" Anh là đang khóc sao ?" Trong đầu cô liền dấy lên một suy nghĩ. Nhưng rồi cũng nhanh chóng dập tắt.
...
Nhất Chính thấy cô ngồi yên, không trả lời. Anh chủ động bước qua ngồi cạnh cô.
-" An Bình...anh..."
Anh như muốn nói với cô một điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
An Bình không nói gì vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói với anh :
-" Vương thiếu, thật xin lỗi đã làm phiền Ngài. Tôi xin phép về trước ".
Cô xoay người lẳng lặng bước đi. Anh ngồi đó chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Trong đầu anh liền dấy lên suy nghĩ.
-" Em hận anh đến như thế sao ? Anh biết phải làm như thế nào đây ?"
Anh dẹp ngang suy nghĩ của mình, bước xuống nhà thì thấy cô đang vui vẻ nói chuyện với mọi người. Anh chỉ đứng trên cầu thang nhìn cô, lâu rồi không thấy cô vui vẻ như vậy. Anh thật sự không nỡ cắt ngang.
...
Anh đang đứng im nhìn cô thì nghe tiếng xe chạy vào sân. Vương phu nhân bước vào nhà thì thấy Hạ An Bình khiến bà không khỏi bất ngờ. Lại còn mặt áo của Nhất Chính khiến bà tưởng anh và cô đã làm hoà.
-" An Bình "
Cô đang nói chuyện vui vẻ với mọi người thì nghe tiếng gọi quen thuộc.
-" M....À không, chào Vương phu nhân ".
An Bình định gọi mẹ nhưng bỗng nhiên ngưng lại, gọi bà bằng một cách rất xa lạ. Vương phu nhân nhẹ nhàng nói :
-" Con và Nhất Chính vẫn chưa ly hôn đừng có gọi ta như thế ".
An Bình nghe liền sững người, phải rồi cô và anh vẫn chưa ly hôn thì đã xảy ra chuyện.
-" Vâng, con xin lỗi mẹ ".
Vương phu nhân vỗ nhẹ vào vai cô, rồi bảo :
-" An Bình, con ra vườn hoa với mẹ một lát nhé !"
-" Vâng ạ !"
Hạ An Bình đáp lại bà một cách lễ phép rồi lủi thủi đi phía sau lưng bà ra vườn hoa.
Lâu rồi cô không nói chuyện với Vương phu nhân thật không ngờ lại nói chuyện với bà trong tình cảnh này. Hạ An Bình có chút ngại.
-" An Bình, xảy ra chuyện gì sao con lại ở đây ? Hay là hai đứa đã làm hoà ?"
Vương phu nhân thấy cô ngại nên mở lời trước.
-" Dạ, thật ra con đã xảy ra chút chuyện. Mẹ ơi ! Một lát con có thể làm phiền mẹ đưa con về Hạ gia không ?"
Cô không muốn làm phiền bà nhưng tình hình hiện tại cô không thể bắt xe bên ngoài, càng không thể nhờ Nhất Chính.
-" Được "
Vương phu nhân gật đầu khiến An Bình thở phào nhẹ nhõm.
-" Con cảm ơn mẹ ".
Hạ An Bình rối rít cảm ơn bà.
-" Nhưng trước khi con về Hạ gia, mẹ có chuyện cần nói với con ".
-" Dạ "
-" Những chuyện xảy ra giữa con và Trần Phương Uyên ta đã nghe Nhất Chính nói qua. Hôm nay, mẹ tới đây là do Nhất Chính gọi nhờ mẹ đưa con về. Nó sợ con không vui khi đi cùng nó, dạo gần đây mẹ thấy nó thay đổi nhiều lắm. Nếu như con cảm thấy bản thân con có thể cho nó cơ hội thì mẹ rất mong con có thể cho nó thêm một cơ hội ".
Danh sách chương