Gió đêm xuyên qua rừng cây, quất vào mặt thật là lạnh lẽo, hắn tỉnh táo lại, mới hiểu được lúc trước hỏi phụ nhân chuyện về hắc long, là cử động mạo hiểm đến cỡ nào, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mà lúc này, phía bên kia rừng cây mơ hồ truyền đến thanh âm tức giận của Hiên Viên Phá.
Hẳn là bữa ăn khuya thuộc về Trần Trường Sinh đã bị Đường Tam Thập Lục len lén ăn mất.
Hắn cười lắc đầu, không nghĩ tới những vấn đề kia nữa, sau đó đi về Quốc Giáo học viện.
Vị phụ nhân kia ở trên bàn đá lưu lại chữ băng, chính là đầu mối duy nhất để Trần Trường Sinh tìm được hắc long, đây tựa như cũng là một loại khảo nghiệm —— hắc long là huyền sương cự long, bản thân đã liên quan với băng tuyết.
Vấn đề là ở băng là thứ khá thường gặp.
Hơn nữa đã cuối thu sắp vào đông, kinh đô các con sông lớn hai bờ, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy băng vụn, mà những nơi gần phía bắc hơn, chỉ sợ trên mặt sông đã xuất hiện những khối băng lớn, coi như giữa hè, trong phủ các vương công quý nhân cũng có chuẩn bị hầm băng, tích trữ không ít băng trong đó.
Đối với người tu hành theo lộ tuyến hàn công mà nói, băng lại càng là thứ tùy ý có thể thấy được, tiện tay chuẩn bị một chậu nước, đem tay đưa vào trong đó, lát sau sẽ có đầy một chậu băng xuất hiện, mà những nơi tựa như Ly cung, lại càng có trận pháp chuyên môn không ngừng chế băng, cung cấp cho Giáo Hoàng đại nhân và các giáo sĩ cao cấp hưởng dụng.
Trần Trường Sinh phát hiện một vài vấn đề, bởi vì băng ở kinh đô...!quá mức thường gặp.
Lúc còn ở Tây Trữ trấn, mùa đông hắn thường xuyên cùng sư huynh đi tới dòng suối trên núi thu thập băng để chơi đùa, sau khi đi tới kinh đô, cơ hội tiếp xúc với băng đã giảm đi rất nhiều, hiện tại nhớ tới, lần có ấn tượng sâu nhất tiếp xúc với băng, vẫn là thời điểm cùng Lạc Lạc rời khỏi Quốc Giáo học viện đi dạo phố, hai người từng mua kem để ăn.
Hắn nhớ rất rõ, lúc ấy là giữa hè, du khách trên đường như dệt, vô luận là tiểu thư công tử hay là đầy tớ người buôn bán nhỏ, cơ hồ trong tay mỗi người đều cầm một cây kem đá, mà ở Tây Trữ trấn, hoặc là các thành thị khác được miêu tả trên đạo tàng vào mùa hè, phong cảnh này cực kỳ hiếm thấy.
Vô luận người tu hành hay là trận pháp, cũng có thể rất dễ dàng chế ra băng, nhưng tuyệt đối không thể nào đem băng biến thành vật phẩm rẻ tiền đến thế, cho dù tất cả mọi người tu hành lao động hết mình, tất cả trận pháp thúc đẩy toàn lực, cũng không thể cung cấp đủ nhu cầu của tất cả mọi người trong kinh đô.
Hắn đi ra khỏi Quốc Giáo học viện, đi tới tiệm tạp hóa bên cạnh giếng đầu Bách Hoa hạng, hỏi vào thời điểm mùa hè, kem của bọn họ mua từ nơi nào, sau đó lần theo đầu mối này, tìm được một cửa hàng đồ ngọt ở Tân Triều phường, tiếp theo tìm được một hầm băng do triều đình quản lý nghiêm mật.
Dựa theo những thứ hắn điều tra được, vào mùa hè, kem trong tất cả cửa hàng đồ ngọt ở kinh đô, cũng đều xuất phát từ hầm băng này.
Hầm băng ở Tây Thị hồ đồng (hồ đồng : ngõ nhỏ), cửa nhìn nhỏ nhắn, làm sao có thể nhìn ra được, trong hầm băng dưới đất trong viện, có thể cất số lượng băng nhiều như vậy .
Trần Trường Sinh để cho Đường Tam Thập Lục đi một lần, phát hiện Tây Thị hồ đồng hầm băng không giấu diếm trận pháp gì, đồng thời cũng đi hỏi thăm chung quanh, xác nhận hầm băng này đúng là hàn hầm thiên nhiên, nghe nói thông với một cái hàn mạch phía dưới kinh đô, cho nên mới có thể cung cấp băng liên tục không ngừng.
Nghĩ hết biện pháp đem Đường Tam Thập Lục đuổi về Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh ở trong Tây Thị hồ đồng tìm một quán trà ngồi xuống, cầm lấy giấy bút, bắt đầu vẽ bản đồ tính toán rất nghiêm túc.
Hắn dĩ nhiên không tin có hàn mạch ở nơi này.
Dựa theo kiến thức trong Thủy Kinh Chú cùng với quy chế tương quan của triều đình, cùng với Đường Tam Thập Lục dò xét phương vị đại khái của hầm băng, hắn dùng thời gian gần nửa canh giờ, đại khái suy tính ra đáy của hầm băng là ở nơi nào, nơi đó có mạch nước ngầm hay không, cùng với chuyện mấu chốt nhất ...!hàn khí phát ra ở nơi nào.
Đi ra khỏi Tây Thị hồ đồng, dựa theo đường nét trên giấy, hắn đi về phía trước.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn phát hiện tiếng huyên náo bên cạnh biến mất không thấy gì nữa, ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy tường thành cao lớn xuất hiện ngay trước mắt, hẳn là đã đến trước hoàng cung.
Quả nhiên là đến trước hoàng cung.
Nhìn trên tường thành mơ hồ có thể thấy được mái cong, sau đó phân biệt rõ kiến trúc, vừa dùng vị trí của Quốc Giáo học viện để tham chiếu, hắn đã tìm được vị trí của Vị Ương Cung, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn bắt đầu đi lại ở trong đầu, giống như Thanh Đằng yến đêm đó, đi tới phế viên, đi vào hàn đàm, bắt đầu chạy trốn, một đường chạy trốn, cuối cùng đẩy ra cánh cửa kia.
Hắn mở mắt, đi qua một con đường phía bên trái, đạp trên lá vàng đầy đất, đạt được mục đích của mình .
Kim thu trước tường thành, cùng thanh đằng ở Ly cung, đều là thắng cảnh nổi tiếng ở kinh đô, hiện tại chính là thời khắc cuối cùng cũng là tốt nhất để ngắm cảnh, mặc dù khí trời hơi hàn lãnh, du khách vẫn rất nhiều.
Hắn cẩn thận né tránh một tiểu hài tử hai tay dính bùn, lễ phép mời một vị lão giả đi trước, vòng qua mấy cái cây, đi tới trước một cái giếng.
Hắn biết chỗ này gọi là Bắc Tân kiều, nhưng lần đầu tiên biết nơi đây có một chiếc giếng.
Hắn thò người nhìn vào trong giếng, phát hiện giếng sâu không thấy đáy, nhưng không có một chút gợn sóng nào, hẳn là một chiếc giếng cạn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiên không mùa thu cao xa, nhìn dân chúng cách đó không xa đang chơi trò chơi, tâm tình rung động, lại tương đối phức tạp.
Hắc long kia, thì ra bị giam ở dưới chỗ này? Cửa vào lại ngay giữa nơi đây?
Bắc Tân kiều không phải là cầu, chỉ là một địa danh.
Tại sao nơi này rõ ràng không có cầu, lại gọi là Bắc Tân kiều ?
Về chuyện này, kinh đô có một truyền thuyết rất nổi danh.
Tương truyền rất nhiều năm trước, liên quân Nhân tộc và Yêu tộc cùng Ma tộc huyết chiến ở trung thổ đại lục, có một con ác long cường đại nhân cơ hội này, đi tới kinh đô làm loạn, giết hại sinh linh, lạm sát kẻ vô tội, không người nào có thể chế phục nổi, trong lúc kinh đô đại loạn, không ai nghĩ tới, Vương Chi Sách từ tiền tuyến lặng lẽ lẻn về kinh đô, dẫn dắt chư vị thần tướng trấn thủ kinh đô, liên thủ đánh bại ác long.
Ác long chính là Long tộc, cũng là thần vật cao cấp nhất thế gian, muốn giết chết nó vô cùng khó khăn, hơn nữa nghe nói trên người ác long này có huyết mạch của Long Vương, cho dù là nhân vật truyện kỳ như Vương Chi Sách, cũng lo lắng giết chết ác long, có thể nào chọc giận Long tộc lánh đời đã lâu hay không, lại lo lắng ác long trước khi chết liều mạng tạo thành tai nạn quá lớn cho kinh đô, cho nên quyết định lưu cho đối phương một con đường sống —— Vương Chi Sách yêu cầu ác long tiếp nhận giam cầm của loài người, cho là chuộc tội, sau đó hứa hẹn với ác long, sẽ ở trên mặt đất nơi nhốt nó xây một cây cầu, chỉ cần cây cầu kia cũ nát, hoặc bị Lạc Thủy bao phủ, sẽ thả nó ra.
Long tộc có tuổi thọ dài dòng khó có thể tưởng tượng, ác long nghĩ thầm như thế, một cây cầu mới biến thành cũ, tối đa cũng mấy chục năm nhiều lắm là trăm năm, hơn nữa nó đối với thủy hệ ở kinh đô hiểu rõ cùng với thiên phú năng lực, xác định Lạc Thủy cứ cách sáu mươi năm sẽ có một cơn lũ lớn, hơn nữa lúc ấy đã bị thương nặng, lâm vào tử cảnh, đành phải đồng ý với điều kiện này.
Ác long đầu hàng, Đại Chu triều đình ở ngoài hoàng cung bố trí cấm chế rất cường đại, đem nó nhốt trong lòng đất, nhưng...!căn bản không có xây cầu ở phía trên.
Lạc Thủy chảy qua hoàng thành, nhưng căn bản không có chảy qua nơi đây, gọi là cầu, nhưng chẳng qua là cầu giả mà thôi.
Vương Chi Sách còn làm một việc, hắn đem địa danh này, trực tiếp đổi thành Bắc Tân kiều .
Cây cầu kia, sẽ vĩnh viễn không bị Lạc Thủy bao phủ.
Cây cầu kia, sẽ vĩnh viễn mới.
Con ác long kia, sẽ vĩnh viễn không thể trở ra.
Trần Trường Sinh ngồi dưới tàng cây, ánh mắt rơi vào trên cuốn sách, nhưng hoàn toàn không để tâm đến nội dung.
Phía sau cây, một vị phụ thân đang kể đoạn truyền thuyết này cho con của mình.
Vị phụ thân kia ca ngợi Vương thần tiên tính toán không bỏ sót, bọn nhỏ cao hứng vỗ tay.
Có hài tử hỏi, nếu nói như vậy, con ác long kia còn đang bị giam dưới chân chúng ta sao? Mấy hài tử còn lại nghe lời này, có chút sợ, mà người lớn cười lớn lên, nói chuyện xưa chính là chuyện xưa, chẳng lẽ có thể thành sự thật hay sao?
Trần Trường Sinh cũng đã nghe về đoạn truyền thuyết này, nhưng chưa từng nghĩ tới, truyền thuyết lại có thể là thật.
Hắn nhìn giếng cạn cách đó không xa, tâm tình càng ngày càng phức tạp.
Những người nghe qua truyền thuyết về Bắc Tân kiều, cũng sẽ thống hận sự bạo ngược của con ác long kia, ca ngợi trí tuệ của Vương Chi Sách, nhưng hắn cảm thấy con ác long kia rất đáng thương.
Dĩ nhiên, nếu truyền thuyết có thể là thật, con ác long kia có thể đã giết chết rất nhiều người vô tội, mới có thể bị Vương Chi Sách lừa gạt như thế, hắn biết mình sinh ra loại tâm tình này, lập trường có chút không yên, chẳng qua dù sao hắn đã gặp qua thảm trạng hiện tại của hắc long, nhất là nhìn cảnh thu xinh đẹp, nghĩ tới thạch huyệt dưới đất hàn lãnh, khó tránh khỏi có chút thương hại.
Lúc ban ngày, Bắc Tân kiều còn rất nhiều người, nơi xa dưới tường thành có cấm quân tuần tra, phía trên bầu trời, cứ cách một thời gian ngắn, sẽ có phi liễn rơi xuống, thỉnh thoảng còn có thể thấy ánh lửa nơi xa, hẳn là tọa kỵ Hỏa Vân lân của Tiết Tỉnh Xuyên, hắn biết hiện tại không có cách nào xuống dưới đất, phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa.
Hắn cúi đầu tiếp tục xem sách.
Lá rơi khỏi cành, rơi vào trên vai của hắn, màu vàng tươi tựa như vàng lá.
Không biết qua thời gian bao lâu, thanh âm bốn phía tiệm tịch, ánh hoàng hôn cũng tan biến, đêm sắc phủ xuống, hắn ngẩng đầu lên, xác nhận không có ai chú ý đến bên này, đi tới bên cạnh giếng.
Hắn biết không thể có chút do dự nào, nếu không nhất định sẽ khiến cho người ta chú ý.
Cho nên hắn trực tiếp tung người xuống, phiến lá rơi như hoàng kim kia, sau đó cũng rơi xuống, rơi vào bên cạnh miệng giếng.
Cái giếng này căn bản không có đáy, tự nhiên cũng không có nước bùn, dường như nối thẳng tới hư không.
Nơi này không có bất kỳ ánh sáng, chỉ có hắc ám, Trần Trường Sinh ở trong hư không hắc ám càng rơi xuống càng nhanh.
Lúc nhảy vào trong giếng, hai tay hắn ôm đầu, thuở nhỏ được sư phụ cùng sư huynh dùng thuốc thang gậy gộc làm cho gân cốt vững chắc, bảo đảm trước lúc va chạm đáy giếng, không mang đến cho hắn thương tổn nào.
Thông qua đáy giếng đi tới phiến hắc ám này, tiếng gió gào thét tát vào trên mặt, hắn không lo lắng bị ngã chết, bởi vì hắn biết hắc long kia khẳng định cảm giác được mình đến.
Hơn nữa không biết tại sao, cách hắc long càng gần, phảng phất hắn cách Thanh Đằng yến đêm đó cảm xúc càng gần, đối với rất nhiều chuyện cũng không sợ hãi nữa, thậm chí bao gồm cả tử vong.
Người của hắn còn đang giữa không trung, đã nghe được đạo hô hấp dài miên ở xa xa, sau đó nghe được tiếng hít thở gián đoạn rất nhỏ.
Trong bóng tối xuất hiện hai luồng thần hỏa âm trầm, đó là con mắt của nó.
Con hắc long này tỉnh lại.
Một đạo khí tức dầy đặc tựa như vật thật, xuất hiện phía dưới Trần Trường Sinh, trợ giúp hắn rất nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Một đạo thân ảnh khổng lồ như dãy núi, cực kỳ khủng bố chậm chạp di động đến trước mặt của hắn, trong không gian khổng lồ dưới đất, bởi vì đè ép mà phát ra tiếng xé rách khó nghe.
Một đạo lạnh lẽo khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt bao phủ toàn thân của hắn, trên lông mi của hắn xuất hiện vô số băng sương, tùy thời có thể bay xuống.
"Là ta." Hắn lấy ra dạ minh châu, chiếu sáng mặt của mình.
Theo hắn lấy ra dạ minh châu, mấy ngàn viên dạ minh châu trên đỉnh không gian hắc ám dưới đất này, đồng thời sáng lên.
Hắc long lần nữa xuất hiện ở trước mắt của hắn, long thân chập chùng như núi, nhìn không thấy điểm cuối, long đầu tựa như một tòa cung điện, long lân trong suốt như gương, trong đó ẩn ẩn băng sương, phía trên phủ một tầng tro bụi, tang thương khó diễn đạt thành lời, râu rồng nhẹ nhàng phiêu động, giống như là tia chớp cô đọng mà thành thực thể.
Đây là lần thứ hai Trần Trường Sinh thấy diện mục thực sự của hắc long, vẫn rất rung động, dùng thời gian rất lâu mới hồi tỉnh.
Hắn đem dạ minh châu cất đi, hướng về phía hắc long hành lễ, nghĩ tới tuổi của hắc long, tự nhiên hành lễ của vãn bối, nói: "Long đại gia, ta đã tới thăm ngươi."
Thấy Trần Trường Sinh thật sự tới, thần hỏa thiêu đốt trong hai mắt hắc long đang không ngừng lay động, phảng phất vũ đạo, lộ vẻ đặc biệt vui sướng, nhưng nghe được cách xưng hô này, hai luồng thần hỏa trong nháy mắt đông cứng, biến thành băng tuyết.
Đạo long uy kinh khủng kia, lần nữa xuất hiện tại trong không gian dưới đất.
Trần Trường Sinh vô cùng khó chịu, vội vàng giơ tay phải lên, nói: "Ta biết rồi."
Long uy giảm xuống, hắc long thần tình hờ hững nhìn hắn, chờ hắn một lần nữa làm lễ ra mắt.
Trần Trường Sinh suy nghĩ cẩn thận, tất nhiên là hai chữ đại gia lộ ra vẻ quá mức tầm thường, hơn nữa dựa theo số tuổi của rồng mà nói, hắc long cho dù bị nhốt mấy trăm năm, có thể cũng còn là một thiếu niên, nhiều nhất coi như là thanh niên, hơn nữa tựa như các phụ nhân ở Tây Trữ trấn, không thích bị gọi là đại thẩm, chỉ thích được gọi là đại tỷ...
Hắn một lần nữa tham bái làm lễ ra mắt đối với hắc long, thân mật nói: "Long đại ca, đã lâu không gặp."
Ba một tiếng muộn hưởng, hắc long phóng thích long uy vô cùng kinh khủng , Trần Trường Sinh trực tiếp ngã lăn trên đất, tóe lên vô số vụn băng.
Hắc long chậm chạp bay đến phía trên của hắn, râu rồng phất phới tại không trung, phảng phất xúc tua từ trong vực sâu lao ra, rất rõ ràng, đã cực kỳ tức giận.
Trần Trường Sinh gục trên mặt đất, khó nhọc giơ tay phải lên, nói: "Tiền bối, tiền bối, không nên giận dữ.
"
Tiền bối xưng hô này cũng không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng hắc long miễn cưỡng đón nhận, khi Trần Trường Sinh ngồi trên tuyết đọng trên mặt đất, nghĩ tới hình ảnh lúc trước, nỗi khiếp sợ vẫn còn khó tiêu, nghĩ thầm nếu như lúc ấy chính mình đem hai chữ chi chi thốt lên chậm hơn chút, có thể trong nháy mắt bị long tức khủng bố thổi tan thành vụn băng đầy đất hay không?
Dựa theo hứa hẹn đêm hôm đó, Trần Trường Sinh đến thăm hắc long, hẳn là muốn nói chuyện với nó, nhưng lúc này một người một rồng im lặng ngồi đối diện, không khí có chút đè nén, có chút lúng túng, hắc long có thể hiểu tiếng nói của loài người, Trần Trường Sinh có thể phát âm một chút long ngữ, nhưng không biết long ngữ, song phương trao đổi như thế nào đây?
Bỗng nhiên, Trần Trường Sinh nhớ tới lúc trước chính mình nhảy vào Bắc Tân kiều giếng cạn, chỉ vào điểm đen nhỏ có thể thấy được phía trên đỉnh không gian, hỏi: "Vẫn luôn là như vậy phải không? Nhiều năm như vậy nhất định là có người sẽ ngã vào trong giếng, những người đó đều chết hết sao? Hay là được ngươi cứu? Nếu như được ngươi cứu, những người đó đi nơi nào?"
Đây đúng là vấn đề hắn hiện tại quan tâm nhất, mặc dù sau khi nghe được truyền thuyết kia, hắn đối với hắc long có chút thương hại, cũng rất cảm kích đối phương lần trước để cho còn mình sống rời đi, nhưng nếu như...!những người rơi vào không gian dưới đất, cuối cùng cũng trở thành thức ăn của nó, hắn khẳng định không có cách nào tiếp tục ngồi ở trước mặt của nó.
Hắn không phải là sợ sẽ bị hắc long ăn thịt, mà là không cách nào tiếp nhận chuyện nói chuyện cùng một con hắc long ăn thịt người..
Mà lúc này, phía bên kia rừng cây mơ hồ truyền đến thanh âm tức giận của Hiên Viên Phá.
Hẳn là bữa ăn khuya thuộc về Trần Trường Sinh đã bị Đường Tam Thập Lục len lén ăn mất.
Hắn cười lắc đầu, không nghĩ tới những vấn đề kia nữa, sau đó đi về Quốc Giáo học viện.
Vị phụ nhân kia ở trên bàn đá lưu lại chữ băng, chính là đầu mối duy nhất để Trần Trường Sinh tìm được hắc long, đây tựa như cũng là một loại khảo nghiệm —— hắc long là huyền sương cự long, bản thân đã liên quan với băng tuyết.
Vấn đề là ở băng là thứ khá thường gặp.
Hơn nữa đã cuối thu sắp vào đông, kinh đô các con sông lớn hai bờ, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy băng vụn, mà những nơi gần phía bắc hơn, chỉ sợ trên mặt sông đã xuất hiện những khối băng lớn, coi như giữa hè, trong phủ các vương công quý nhân cũng có chuẩn bị hầm băng, tích trữ không ít băng trong đó.
Đối với người tu hành theo lộ tuyến hàn công mà nói, băng lại càng là thứ tùy ý có thể thấy được, tiện tay chuẩn bị một chậu nước, đem tay đưa vào trong đó, lát sau sẽ có đầy một chậu băng xuất hiện, mà những nơi tựa như Ly cung, lại càng có trận pháp chuyên môn không ngừng chế băng, cung cấp cho Giáo Hoàng đại nhân và các giáo sĩ cao cấp hưởng dụng.
Trần Trường Sinh phát hiện một vài vấn đề, bởi vì băng ở kinh đô...!quá mức thường gặp.
Lúc còn ở Tây Trữ trấn, mùa đông hắn thường xuyên cùng sư huynh đi tới dòng suối trên núi thu thập băng để chơi đùa, sau khi đi tới kinh đô, cơ hội tiếp xúc với băng đã giảm đi rất nhiều, hiện tại nhớ tới, lần có ấn tượng sâu nhất tiếp xúc với băng, vẫn là thời điểm cùng Lạc Lạc rời khỏi Quốc Giáo học viện đi dạo phố, hai người từng mua kem để ăn.
Hắn nhớ rất rõ, lúc ấy là giữa hè, du khách trên đường như dệt, vô luận là tiểu thư công tử hay là đầy tớ người buôn bán nhỏ, cơ hồ trong tay mỗi người đều cầm một cây kem đá, mà ở Tây Trữ trấn, hoặc là các thành thị khác được miêu tả trên đạo tàng vào mùa hè, phong cảnh này cực kỳ hiếm thấy.
Vô luận người tu hành hay là trận pháp, cũng có thể rất dễ dàng chế ra băng, nhưng tuyệt đối không thể nào đem băng biến thành vật phẩm rẻ tiền đến thế, cho dù tất cả mọi người tu hành lao động hết mình, tất cả trận pháp thúc đẩy toàn lực, cũng không thể cung cấp đủ nhu cầu của tất cả mọi người trong kinh đô.
Hắn đi ra khỏi Quốc Giáo học viện, đi tới tiệm tạp hóa bên cạnh giếng đầu Bách Hoa hạng, hỏi vào thời điểm mùa hè, kem của bọn họ mua từ nơi nào, sau đó lần theo đầu mối này, tìm được một cửa hàng đồ ngọt ở Tân Triều phường, tiếp theo tìm được một hầm băng do triều đình quản lý nghiêm mật.
Dựa theo những thứ hắn điều tra được, vào mùa hè, kem trong tất cả cửa hàng đồ ngọt ở kinh đô, cũng đều xuất phát từ hầm băng này.
Hầm băng ở Tây Thị hồ đồng (hồ đồng : ngõ nhỏ), cửa nhìn nhỏ nhắn, làm sao có thể nhìn ra được, trong hầm băng dưới đất trong viện, có thể cất số lượng băng nhiều như vậy .
Trần Trường Sinh để cho Đường Tam Thập Lục đi một lần, phát hiện Tây Thị hồ đồng hầm băng không giấu diếm trận pháp gì, đồng thời cũng đi hỏi thăm chung quanh, xác nhận hầm băng này đúng là hàn hầm thiên nhiên, nghe nói thông với một cái hàn mạch phía dưới kinh đô, cho nên mới có thể cung cấp băng liên tục không ngừng.
Nghĩ hết biện pháp đem Đường Tam Thập Lục đuổi về Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh ở trong Tây Thị hồ đồng tìm một quán trà ngồi xuống, cầm lấy giấy bút, bắt đầu vẽ bản đồ tính toán rất nghiêm túc.
Hắn dĩ nhiên không tin có hàn mạch ở nơi này.
Dựa theo kiến thức trong Thủy Kinh Chú cùng với quy chế tương quan của triều đình, cùng với Đường Tam Thập Lục dò xét phương vị đại khái của hầm băng, hắn dùng thời gian gần nửa canh giờ, đại khái suy tính ra đáy của hầm băng là ở nơi nào, nơi đó có mạch nước ngầm hay không, cùng với chuyện mấu chốt nhất ...!hàn khí phát ra ở nơi nào.
Đi ra khỏi Tây Thị hồ đồng, dựa theo đường nét trên giấy, hắn đi về phía trước.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn phát hiện tiếng huyên náo bên cạnh biến mất không thấy gì nữa, ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy tường thành cao lớn xuất hiện ngay trước mắt, hẳn là đã đến trước hoàng cung.
Quả nhiên là đến trước hoàng cung.
Nhìn trên tường thành mơ hồ có thể thấy được mái cong, sau đó phân biệt rõ kiến trúc, vừa dùng vị trí của Quốc Giáo học viện để tham chiếu, hắn đã tìm được vị trí của Vị Ương Cung, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn bắt đầu đi lại ở trong đầu, giống như Thanh Đằng yến đêm đó, đi tới phế viên, đi vào hàn đàm, bắt đầu chạy trốn, một đường chạy trốn, cuối cùng đẩy ra cánh cửa kia.
Hắn mở mắt, đi qua một con đường phía bên trái, đạp trên lá vàng đầy đất, đạt được mục đích của mình .
Kim thu trước tường thành, cùng thanh đằng ở Ly cung, đều là thắng cảnh nổi tiếng ở kinh đô, hiện tại chính là thời khắc cuối cùng cũng là tốt nhất để ngắm cảnh, mặc dù khí trời hơi hàn lãnh, du khách vẫn rất nhiều.
Hắn cẩn thận né tránh một tiểu hài tử hai tay dính bùn, lễ phép mời một vị lão giả đi trước, vòng qua mấy cái cây, đi tới trước một cái giếng.
Hắn biết chỗ này gọi là Bắc Tân kiều, nhưng lần đầu tiên biết nơi đây có một chiếc giếng.
Hắn thò người nhìn vào trong giếng, phát hiện giếng sâu không thấy đáy, nhưng không có một chút gợn sóng nào, hẳn là một chiếc giếng cạn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiên không mùa thu cao xa, nhìn dân chúng cách đó không xa đang chơi trò chơi, tâm tình rung động, lại tương đối phức tạp.
Hắc long kia, thì ra bị giam ở dưới chỗ này? Cửa vào lại ngay giữa nơi đây?
Bắc Tân kiều không phải là cầu, chỉ là một địa danh.
Tại sao nơi này rõ ràng không có cầu, lại gọi là Bắc Tân kiều ?
Về chuyện này, kinh đô có một truyền thuyết rất nổi danh.
Tương truyền rất nhiều năm trước, liên quân Nhân tộc và Yêu tộc cùng Ma tộc huyết chiến ở trung thổ đại lục, có một con ác long cường đại nhân cơ hội này, đi tới kinh đô làm loạn, giết hại sinh linh, lạm sát kẻ vô tội, không người nào có thể chế phục nổi, trong lúc kinh đô đại loạn, không ai nghĩ tới, Vương Chi Sách từ tiền tuyến lặng lẽ lẻn về kinh đô, dẫn dắt chư vị thần tướng trấn thủ kinh đô, liên thủ đánh bại ác long.
Ác long chính là Long tộc, cũng là thần vật cao cấp nhất thế gian, muốn giết chết nó vô cùng khó khăn, hơn nữa nghe nói trên người ác long này có huyết mạch của Long Vương, cho dù là nhân vật truyện kỳ như Vương Chi Sách, cũng lo lắng giết chết ác long, có thể nào chọc giận Long tộc lánh đời đã lâu hay không, lại lo lắng ác long trước khi chết liều mạng tạo thành tai nạn quá lớn cho kinh đô, cho nên quyết định lưu cho đối phương một con đường sống —— Vương Chi Sách yêu cầu ác long tiếp nhận giam cầm của loài người, cho là chuộc tội, sau đó hứa hẹn với ác long, sẽ ở trên mặt đất nơi nhốt nó xây một cây cầu, chỉ cần cây cầu kia cũ nát, hoặc bị Lạc Thủy bao phủ, sẽ thả nó ra.
Long tộc có tuổi thọ dài dòng khó có thể tưởng tượng, ác long nghĩ thầm như thế, một cây cầu mới biến thành cũ, tối đa cũng mấy chục năm nhiều lắm là trăm năm, hơn nữa nó đối với thủy hệ ở kinh đô hiểu rõ cùng với thiên phú năng lực, xác định Lạc Thủy cứ cách sáu mươi năm sẽ có một cơn lũ lớn, hơn nữa lúc ấy đã bị thương nặng, lâm vào tử cảnh, đành phải đồng ý với điều kiện này.
Ác long đầu hàng, Đại Chu triều đình ở ngoài hoàng cung bố trí cấm chế rất cường đại, đem nó nhốt trong lòng đất, nhưng...!căn bản không có xây cầu ở phía trên.
Lạc Thủy chảy qua hoàng thành, nhưng căn bản không có chảy qua nơi đây, gọi là cầu, nhưng chẳng qua là cầu giả mà thôi.
Vương Chi Sách còn làm một việc, hắn đem địa danh này, trực tiếp đổi thành Bắc Tân kiều .
Cây cầu kia, sẽ vĩnh viễn không bị Lạc Thủy bao phủ.
Cây cầu kia, sẽ vĩnh viễn mới.
Con ác long kia, sẽ vĩnh viễn không thể trở ra.
Trần Trường Sinh ngồi dưới tàng cây, ánh mắt rơi vào trên cuốn sách, nhưng hoàn toàn không để tâm đến nội dung.
Phía sau cây, một vị phụ thân đang kể đoạn truyền thuyết này cho con của mình.
Vị phụ thân kia ca ngợi Vương thần tiên tính toán không bỏ sót, bọn nhỏ cao hứng vỗ tay.
Có hài tử hỏi, nếu nói như vậy, con ác long kia còn đang bị giam dưới chân chúng ta sao? Mấy hài tử còn lại nghe lời này, có chút sợ, mà người lớn cười lớn lên, nói chuyện xưa chính là chuyện xưa, chẳng lẽ có thể thành sự thật hay sao?
Trần Trường Sinh cũng đã nghe về đoạn truyền thuyết này, nhưng chưa từng nghĩ tới, truyền thuyết lại có thể là thật.
Hắn nhìn giếng cạn cách đó không xa, tâm tình càng ngày càng phức tạp.
Những người nghe qua truyền thuyết về Bắc Tân kiều, cũng sẽ thống hận sự bạo ngược của con ác long kia, ca ngợi trí tuệ của Vương Chi Sách, nhưng hắn cảm thấy con ác long kia rất đáng thương.
Dĩ nhiên, nếu truyền thuyết có thể là thật, con ác long kia có thể đã giết chết rất nhiều người vô tội, mới có thể bị Vương Chi Sách lừa gạt như thế, hắn biết mình sinh ra loại tâm tình này, lập trường có chút không yên, chẳng qua dù sao hắn đã gặp qua thảm trạng hiện tại của hắc long, nhất là nhìn cảnh thu xinh đẹp, nghĩ tới thạch huyệt dưới đất hàn lãnh, khó tránh khỏi có chút thương hại.
Lúc ban ngày, Bắc Tân kiều còn rất nhiều người, nơi xa dưới tường thành có cấm quân tuần tra, phía trên bầu trời, cứ cách một thời gian ngắn, sẽ có phi liễn rơi xuống, thỉnh thoảng còn có thể thấy ánh lửa nơi xa, hẳn là tọa kỵ Hỏa Vân lân của Tiết Tỉnh Xuyên, hắn biết hiện tại không có cách nào xuống dưới đất, phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa.
Hắn cúi đầu tiếp tục xem sách.
Lá rơi khỏi cành, rơi vào trên vai của hắn, màu vàng tươi tựa như vàng lá.
Không biết qua thời gian bao lâu, thanh âm bốn phía tiệm tịch, ánh hoàng hôn cũng tan biến, đêm sắc phủ xuống, hắn ngẩng đầu lên, xác nhận không có ai chú ý đến bên này, đi tới bên cạnh giếng.
Hắn biết không thể có chút do dự nào, nếu không nhất định sẽ khiến cho người ta chú ý.
Cho nên hắn trực tiếp tung người xuống, phiến lá rơi như hoàng kim kia, sau đó cũng rơi xuống, rơi vào bên cạnh miệng giếng.
Cái giếng này căn bản không có đáy, tự nhiên cũng không có nước bùn, dường như nối thẳng tới hư không.
Nơi này không có bất kỳ ánh sáng, chỉ có hắc ám, Trần Trường Sinh ở trong hư không hắc ám càng rơi xuống càng nhanh.
Lúc nhảy vào trong giếng, hai tay hắn ôm đầu, thuở nhỏ được sư phụ cùng sư huynh dùng thuốc thang gậy gộc làm cho gân cốt vững chắc, bảo đảm trước lúc va chạm đáy giếng, không mang đến cho hắn thương tổn nào.
Thông qua đáy giếng đi tới phiến hắc ám này, tiếng gió gào thét tát vào trên mặt, hắn không lo lắng bị ngã chết, bởi vì hắn biết hắc long kia khẳng định cảm giác được mình đến.
Hơn nữa không biết tại sao, cách hắc long càng gần, phảng phất hắn cách Thanh Đằng yến đêm đó cảm xúc càng gần, đối với rất nhiều chuyện cũng không sợ hãi nữa, thậm chí bao gồm cả tử vong.
Người của hắn còn đang giữa không trung, đã nghe được đạo hô hấp dài miên ở xa xa, sau đó nghe được tiếng hít thở gián đoạn rất nhỏ.
Trong bóng tối xuất hiện hai luồng thần hỏa âm trầm, đó là con mắt của nó.
Con hắc long này tỉnh lại.
Một đạo khí tức dầy đặc tựa như vật thật, xuất hiện phía dưới Trần Trường Sinh, trợ giúp hắn rất nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Một đạo thân ảnh khổng lồ như dãy núi, cực kỳ khủng bố chậm chạp di động đến trước mặt của hắn, trong không gian khổng lồ dưới đất, bởi vì đè ép mà phát ra tiếng xé rách khó nghe.
Một đạo lạnh lẽo khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt bao phủ toàn thân của hắn, trên lông mi của hắn xuất hiện vô số băng sương, tùy thời có thể bay xuống.
"Là ta." Hắn lấy ra dạ minh châu, chiếu sáng mặt của mình.
Theo hắn lấy ra dạ minh châu, mấy ngàn viên dạ minh châu trên đỉnh không gian hắc ám dưới đất này, đồng thời sáng lên.
Hắc long lần nữa xuất hiện ở trước mắt của hắn, long thân chập chùng như núi, nhìn không thấy điểm cuối, long đầu tựa như một tòa cung điện, long lân trong suốt như gương, trong đó ẩn ẩn băng sương, phía trên phủ một tầng tro bụi, tang thương khó diễn đạt thành lời, râu rồng nhẹ nhàng phiêu động, giống như là tia chớp cô đọng mà thành thực thể.
Đây là lần thứ hai Trần Trường Sinh thấy diện mục thực sự của hắc long, vẫn rất rung động, dùng thời gian rất lâu mới hồi tỉnh.
Hắn đem dạ minh châu cất đi, hướng về phía hắc long hành lễ, nghĩ tới tuổi của hắc long, tự nhiên hành lễ của vãn bối, nói: "Long đại gia, ta đã tới thăm ngươi."
Thấy Trần Trường Sinh thật sự tới, thần hỏa thiêu đốt trong hai mắt hắc long đang không ngừng lay động, phảng phất vũ đạo, lộ vẻ đặc biệt vui sướng, nhưng nghe được cách xưng hô này, hai luồng thần hỏa trong nháy mắt đông cứng, biến thành băng tuyết.
Đạo long uy kinh khủng kia, lần nữa xuất hiện tại trong không gian dưới đất.
Trần Trường Sinh vô cùng khó chịu, vội vàng giơ tay phải lên, nói: "Ta biết rồi."
Long uy giảm xuống, hắc long thần tình hờ hững nhìn hắn, chờ hắn một lần nữa làm lễ ra mắt.
Trần Trường Sinh suy nghĩ cẩn thận, tất nhiên là hai chữ đại gia lộ ra vẻ quá mức tầm thường, hơn nữa dựa theo số tuổi của rồng mà nói, hắc long cho dù bị nhốt mấy trăm năm, có thể cũng còn là một thiếu niên, nhiều nhất coi như là thanh niên, hơn nữa tựa như các phụ nhân ở Tây Trữ trấn, không thích bị gọi là đại thẩm, chỉ thích được gọi là đại tỷ...
Hắn một lần nữa tham bái làm lễ ra mắt đối với hắc long, thân mật nói: "Long đại ca, đã lâu không gặp."
Ba một tiếng muộn hưởng, hắc long phóng thích long uy vô cùng kinh khủng , Trần Trường Sinh trực tiếp ngã lăn trên đất, tóe lên vô số vụn băng.
Hắc long chậm chạp bay đến phía trên của hắn, râu rồng phất phới tại không trung, phảng phất xúc tua từ trong vực sâu lao ra, rất rõ ràng, đã cực kỳ tức giận.
Trần Trường Sinh gục trên mặt đất, khó nhọc giơ tay phải lên, nói: "Tiền bối, tiền bối, không nên giận dữ.
"
Tiền bối xưng hô này cũng không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng hắc long miễn cưỡng đón nhận, khi Trần Trường Sinh ngồi trên tuyết đọng trên mặt đất, nghĩ tới hình ảnh lúc trước, nỗi khiếp sợ vẫn còn khó tiêu, nghĩ thầm nếu như lúc ấy chính mình đem hai chữ chi chi thốt lên chậm hơn chút, có thể trong nháy mắt bị long tức khủng bố thổi tan thành vụn băng đầy đất hay không?
Dựa theo hứa hẹn đêm hôm đó, Trần Trường Sinh đến thăm hắc long, hẳn là muốn nói chuyện với nó, nhưng lúc này một người một rồng im lặng ngồi đối diện, không khí có chút đè nén, có chút lúng túng, hắc long có thể hiểu tiếng nói của loài người, Trần Trường Sinh có thể phát âm một chút long ngữ, nhưng không biết long ngữ, song phương trao đổi như thế nào đây?
Bỗng nhiên, Trần Trường Sinh nhớ tới lúc trước chính mình nhảy vào Bắc Tân kiều giếng cạn, chỉ vào điểm đen nhỏ có thể thấy được phía trên đỉnh không gian, hỏi: "Vẫn luôn là như vậy phải không? Nhiều năm như vậy nhất định là có người sẽ ngã vào trong giếng, những người đó đều chết hết sao? Hay là được ngươi cứu? Nếu như được ngươi cứu, những người đó đi nơi nào?"
Đây đúng là vấn đề hắn hiện tại quan tâm nhất, mặc dù sau khi nghe được truyền thuyết kia, hắn đối với hắc long có chút thương hại, cũng rất cảm kích đối phương lần trước để cho còn mình sống rời đi, nhưng nếu như...!những người rơi vào không gian dưới đất, cuối cùng cũng trở thành thức ăn của nó, hắn khẳng định không có cách nào tiếp tục ngồi ở trước mặt của nó.
Hắn không phải là sợ sẽ bị hắc long ăn thịt, mà là không cách nào tiếp nhận chuyện nói chuyện cùng một con hắc long ăn thịt người..
Danh sách chương