Editor: Miri
- -----------------------------------------------------------
Tần Diễn quan sát một lát, nghe thấy có tiếng động truyền đến từ bên ngoài, hấp tấp đội đại mũ phượng lên đầu rồi cất bước đi tới mép giường, ngồi xuống tròng khăn voan lên, giả theo bộ dáng của Tạ Ngọc Thanh, lẳng lặng ngồi.
Tạ Ngọc Thanh nhảy ra ngoài cửa sổ bay thẳng lên nóc nhà. Nàng nhìn lướt qua xung quanh, đúng là thủ vệ đang thay người canh gác. Thượng Quan Minh Ngạn cố tình lấy lòng Tạ Thận, được Tạ Thận tín nhiệm hơn nhiều. Phó Trường Lăng cũng quan hệ không tồi với những người khác trong cung. Hai người động tay chân chỉnh sửa thời gian lẫn vị trí thay người của thủ vệ, thiết trí ra một khu vực trống người. Tạ Ngọc Thanh ấn theo con đường định sẵn mà chạy, bộ hỉ phục hoa lệ dày nặng trên người cản trở động tác uyển chuyển bình thường của nàng, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa chạy vừa cởi áo ngoài.
Trong lúc Tạ Ngọc Thanh cuống cuồng chạy, Thượng Quan Minh Ngạn đã đứng ở cửa địa đạo chờ. Chẳng bao lâu hắn liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Hắn xoay người, liền thấy mũi chân nữ tử rơi xuống trên tường, một chân dẫm váy, cả người rơi xuống phía hắn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hỉ phục thiếu nữ rực rỡ màu máu, tay áo vung ra, thoáng tựa như hồ điệp nhanh nhẹn đập cánh, tường vi nở rộ phía sau, trong mỹ diễm hấp dẫn mang theo vài phần sắc bén không ai dám đến gần.
Thượng Quan Minh Ngạn hơi hơi mở to mắt, vội vàng tiến lên một bước, trước khi Tạ Ngọc Thanh rơi xuống thì ôm eo nàng, vững vàng đón người vào lồng ngực.
Rơi xuống rồi, Tạ Ngọc Thanh nghiêng đầu: "Đa tạ."
Nàng nhanh chóng rút ra khỏi ngực hắn, như thể cái ôm kia chưa từng tồn tại. Nàng đi thẳng đến địa đạo, đẩy ra cỏ cây dùng để ngụy trang cửa vào, nhảy vào trong, hối thúc Thượng Quan Minh Ngạn: "Mau, đi thôi."
Thượng Quan Minh Ngạn hoàn hồn, vội vàng đi theo Tạ Ngọc Thanh vào mật đạo, bên trong dán lá bùa Tần Diễn được Phó Trường Lăng dạy vẽ, dùng để ngăn cách khí tức linh lực với bên ngoài. Hai người bò mật đạo xuyên suốt ra ngoài, Thượng Quan Minh Ngạn ở phía sau áy náy bảo: "Thời gian quá gấp, không kịp đào rộng hơn, chỉ có thể ủy khuất sư tỷ......"
"Không sao."
Tiếng Tạ Ngọc Thanh thanh lãnh, có lẽ nàng thấy hai chữ này mình nói quá lạnh nhạt nên bổ sung: "Không phải chuyện lớn."
Thượng Quan Minh Ngạn nghe Tạ Ngọc Thanh nói vậy thì ừ một tiếng. Có lẽ bầu không khí này khiến hắn căng thẳng hơn bình thường, không khỏi nói nhiều thêm chút: "Chờ chúng ta ra khỏi thành rồi, sợ là Quỷ Vương sẽ phát hiện."
"Ừ."
"Từ ngoài thành đến huyền nhai, ước chừng cần mất một khắc, không biết Vân Vũ có thể tới kịp không."
"Hắn có thể."
"Sư tỷ." giọng điệu Thượng Quan Minh Ngạn có chút ủ rũ, "Có phải tỷ...không thích ta không?"
Tạ Ngọc Thanh trầm mặc, một lát sau, nàng chậm rãi đáp: "Không, ngươi rất tốt, ta thích ngươi."
Nói xong, hình như nàng vừa nhận ra gì đó, lại nói: "Có phải ngươi đang sợ không?"
"Ta không có," Thượng Quan Minh Ngạn bật cười, "Sư tỷ ở đây, ta không sợ gì hết."
Hai người bò thẳng ra ngoài, Vân Vũ đã nghe theo phân phó của Phó Trường Lăng, ở trong thành thả bốn người giấy tại bốn cửa thành. Mấy người giấy này đều do Phó Trường Lăng làm. Hắn mượn linh lực Tần Diễn để làm mấy người giấy đó, chúng có thể duy trì hình thái của bọn họ trong khoảng một khắc.
Vân Vũ tính thời gian, nửa canh giờ sau thời gian thay thủ vệ ước định sẵn, Vân Vũ liền thả từng người giấy ngụy trang thành họ đi ra khỏi cửa thành.
Thời gian trôi đi, Tần Diễn lẳng lặng chờ, không đến nửa canh giờ, bên ngoài đã truyền đến tiếng động ồn ào, tiếng "Thượng Quan Minh Ngạn" vang lên ở bên ngoài, làm như đã say nên thanh âm có chút thay đổi, lẩm bẩm hỏi thị nữ đứng ở cửa: "Sao các ngươi đứng đây? Công chúa đâu?"
Thị nữ cung kính hồi hắn: "Công chúa ở trong phòng, kêu nô tỳ chờ bên ngoài."
"Ồ, kêu các ngươi chờ ở ngoài à," "Thượng Quan Minh Ngạn" làm như rất có hứng thú nói chuyện phiếm cùng các nàng, nói tiếp, "Có phải nàng không thoải mái hay không?"
Người đỡ hắn trở về cười bảo: "Phò mã, công chúa thế nào, ngài ở đây hỏi thì có gì thú vị, đẩy cửa vào tự mình nhìn một cái có phải tốt hơn không?"
"Vương đại nhân nói chí lý."
Giọng "Thượng Quan Minh Ngạn" cao thêm một chút, kêu người mở cửa. Cửa mở ra, mọi người đều nhìn thấy nữ tử đội khăn voan, dù bị hỉ phục hoa lệ dày nặng che lấp, vẫn có thể cảm nhận được khí chất lãnh lệ toát ra như thanh kiếm vừa xuất khỏi vỏ.
Đây là khí chất chỉ kiếm tu mới có của Tạ Ngọc Thanh, mọi người nhìn thoáng qua đã thấy như bị hất một chậu nước lạnh, vội bình tĩnh lại, cung cung kính kính hành lễ.
Tần Diễn biết giọng nói của mình và Tạ Ngọc Thanh không giống nhau, nên chỉ ngồi im lặng, Phó Trường Lăng thấy vậy cũng xen vào: "Vi thần tới chậm, công chúa thứ tội."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền ngẩng đầu xoay người sang chỗ khác, nháy mắt ra hiệu với đại thần đỡ hắn: "Các vị đại thần, sắc trời đã tối, thỉnh các vị trở về đi."
Mấy vị đại thần kia ngẩn người, sau khi nhận được ánh mắt của hắn mới kịp phản ứng lại, sợ là phò mã uống rượu về quá muộn nên công chúa nổi giận, bọn họ nhanh chân cáo lui, Phó Trường Lăng tiễn xong bọn họ rồi thì xoay người sang chỗ khác, thấy thị nữ đứng trong phòng, hắn do dự một lát mới nói với mấy thị nữ: "Các ngươi lui ra trước đi, ta muốn hàn huyên với công chúa."
"Phò mã," thị nữ dâng ngọc như ý lên, nhỏ giọng nói, "Vén khăn voan của nàng trước ạ."
"Lát nữa ta tự làm," Phó Trường Lăng lấy ngọc như ý, lạnh nhạt ra lệnh, "Các ngươi lui ra trước."
"Nhưng......"
"Nhưng nhị cái gì!" Phó Trường Lăng quát lớn, "Chưa thấy công chúa khó chịu à? Các ngươi nhất quyết phải ở đây xem ta mất mặt sao?!"
Thị nữ bị hắn rống như vậy tức khắc hoảng sợ, Tần Diễn nâng tay lên xua xua ý bảo ra ngoài, Phó Trường Lăng thấy bọn họ còn do dự, lại quát to: "Cút! Bằng không ngày mai ta bóp nát hồn phách các ngươi!"
Vừa nghe bị nát hồn, người hầu trong phòng lập tức hoảng sợ quỳ rạp xuống, khóc lóc xin tha rồi co chân lui ra. Chờ bọn họ rời đi hết rồi, Phó Trường Lăng nắm ngọc như ý đi đến trước mặt Tần Diễn.
Tuy Tần Diễn biết người đã đi rồi, nhưng y còn sợ có người nào ẩn mình trong đây, y không nhìn được, cũng không dám dùng thần thức dò xét làm kinh động Tạ Thận, chỉ biết chờ Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng đi đến trước mặt y, thấy Tần Diễn một thân hỉ phục, ngồi vô cùng đoan chính.
Giá y này vô cùng phức tạp, hiển nhiên đã khiến Tần Diễn khó xử. Rõ ràng hoa văn thêu trên váy đã bị hoán vị trí, hoa mẫu đơn vốn phải ở đằng sau giờ lại ở phía trước, mà phượng hoàng nên ở phía trước lại bị y dịch ra phía sau. Cũng may bên ngoài còn có một kiện y phục to rộng che lấp, không nhìn kĩ sẽ không thấy. Chỉ là lúc này Phó Trường Lăng đang ngắm nhìn y từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào, mới có thể để ý đến chi tiết như vậy.
Hắn nhấp môi, dùng ngọc như ý vén lên khăn voan, liền thấy Tần Diễn ngẩng đầu lên.
Mũ phượng trên đầu y xiêu xiêu vẹo vẹo, dưới rèm châu, một đôi mắt đẹp ngẩng lên. Có lẽ đèn dầu làm say lòng người, khi y nhìn qua, Phó Trường Lăng cứ như có thể thấy được thu thủy lưu động trong mắt y, hòa lẫn với hồng sắc nơi khóe mắt, tạo nên nét vũ mị trời sinh mà có, không tiếng động đánh thẳng vào nhân tâm.
Một người thích một người, thường thường sẽ trộn lẫn dục vọng. Chỉ là Phó Trường Lăng đối với Tần Diễn, không chỉ là thích, mà còn có cả kính ngưỡng cùng áy náy để khắc chế dục vọng trong hắn. Mỗi khi hắn phát hiện mình bắt đầu nảy lên dục vọng không thể kìm nén với y, hắn đều sẽ lâm vào áy náy thật sâu. Nhưng rồi hắn kinh ngạc phát hiện ra thứ dục vọng nổi lên không ngừng một lần này của hắn, có lẽ chính là vì sự khắc chế này mới làm cho mỗi lần hắn nảy sinh ý niệm không thể nói ra này với Tần Diễn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Hắn muốn chạm vào y, muốn ôm y, muốn xoa người này vào trong cốt nhục, đan chéo vào nhau không cần tách ra.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, ánh mắt bất giác thay đổi. Tần Diễn phát hiện ánh mắt hắn có chút nóng bỏng không bình thường, nhíu mày hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Phó Trường Lăng bị một tiếng lạnh lùng của y nhắc nhở. Giọng nói của Tần Diễn có sức mạnh khiến người khác tỉnh táo, hắn vội phục hồi tinh thần, cười cười đáp: "Không có gì, đột nhiên nhớ tới chút chuyện."
Nói xong, Phó Trường Lăng đi đến bên cạnh bàn, cầm một khối bánh hoa mai, quay đầu nhìn Tần Diễn: "Ngươi đói không?"
"Không đói bụng."
Tần Diễn nói xong thì đứng dậy, mũ phượng trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, y vừa động, nó lập tức nghiêng qua một bên. Phó Trường Lăng bật cười thành tiếng, Tần Diễn đỡ lấy mũ phượng, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì." Phó Trường Lăng đi đến cạnh Tần Diễn, hắn ngồi xổm xuống muốn cởi bỏ lưng váy của Tần Diễn, y lập tức giữ chặt váy lại, trong giọng mang đầy cảnh giác, "Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng căng thẳng," Phó Trường Lăng bật cười, hắn ngồi xổm dưới đất ngửa đầu nhìn y, "Ngươi mặc váy ngược, ta mặc lại cho ngươi."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền phất mở tay y. Hắn cởi bỏ dây thắt váy, sau đó lại kéo váy vòng ra sau eo y, bàn tay như có như không xẹt qua hông Tần Diễn.
Y bất giác cảm thấy căn phòng trở nên khô nóng, nhận ra có gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở đâu. Y xoay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy tường vi đang leo trên tường nở rộ. Y cảm giác được Phó Trường Lăng dựa sát vào mình, hơi thở chợt xa chợt gần phà vào người khiến y hoảng sợ lui một bước ra sau. Phó Trường Lăng đúng lúc đó cũng thắt dây váy xong, phát hiện động tác của y thì ngửa đầu nhìn, có chút nghi hoặc hỏi: "Sư huynh làm sao vậy?"
Tần Diễn không nói gì, y phát hiện hình như thanh âm mình đã thay đổi, khiến cho y vừa thẹn lại vừa giận, nhưng rồi lại không biết nên đổ tội lên đầu ai.
Phó Trường Lăng nhìn bộ dáng Tần Diễn như đã phát hiện gì đó rồi lại buồn bực, hầu kết bất giác giật giật, cảm thấy bản thân có chút khó chịu.
Hắn cũng không đùa giỡn nữa, đứng dậy lui một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, ngồi vào một bên bàn, dùng khăn trải bàn che đậy hạ thân của mình, chống đầu nói: "Chờ thêm chút nữa, sư tỷ và Thượng Quan Minh Ngạn cũng sắp ra khỏi thành rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi."
"Ừ."
Tần Diễn gật đầu, hình như vừa nhớ ra gì đó nên không nói thêm nữa. Phó Trường Lăng nghiêng đầu liếc y, cảm thấy lửa trong lòng tiêu tán đi một nửa, liền nói đông nói tây, nói lên nói xuống một ít chuyện khác: "Về phong ấn, ta gần đây cũng có đi tra xét. Chỗ có phong ấn, linh khí dao động sẽ khác với những chỗ xung quanh nó, trở thành một nơi dày đặc linh khí, hoặc là một nơi hoàn toàn không có linh khí. Vạn Cốt nhai có chút đặc biệt, tổng cộng có ba nơi phù hợp tiêu chuẩn, trong số đó nơi có khả năng nhất, chính là tế đàn."
"Tế đàn?"
"Đúng vậy." Phó Trường Lăng gật đầu, rút kim phiến từ trong tay áo ra, xòe ra đóng vào, suy tư nói, "Vốn dĩ ta cũng chưa phát hiện, trước kia tìm được hai nơi, tuy rằng giống, nhưng độ dị thường của linh khí lại không bằng với trình độ một phong ấn nên có. Cho nên ta vẫn luôn không thể xác định, nhưng là hôm nay lúc Tạ sư tỷ cử hành đại hôn hiến tế, ta rõ ràng phát hiện linh khí biến hóa ở tế đàn. Nếu Vạn Cốt nhai thật sự có một phong ấn khí mạch, vậy nhất định là ở nơi đó."
Tần Diễn suy tư không lên tiếng, Phó Trường Lăng tự rót cho mình một tách trà, thở dài nói: "Nếu là ở đó thì sẽ khá phiền toái, phong ấn Nghiệp Ngục ngay chỗ đấy thì không thể không kinh động Tạ Thận."
"Chờ sư tỷ rời khỏi đây xong hãy suy xét chuyện này."
Động tác châm trà của Phó Trường Lăng đình trệ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Diễn khiến y không hiểu làm sao. Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm y, khẽ cười: "Hình như ngươi không hề sốt ruột đối với chuyện tìm Vãng Sinh hoa và phong ấn."
Tần Diễn im lặng, Phó Trường Lăng buông ấm trà, nâng chén lên môi: "Cái gì khiến ngươi có thể chắc chắn như vậy?"
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến âm thanh rối loạn, Tần Diễn đột ngột rút kiếm đứng dậy, lập tức nói: "Đi!"
Tần Diễn lập tức nhảy ra cửa sổ. Phó Trường Lăng buông chén trà, có chút tiếc nuối nói: "Lại chạy trốn."
Phó Trường Lăng lắc lắc đầu, cũng đuổi theo.
Xung quanh trở nên hỗn loạn, Phó Trường Lăng và Tần Diễn phi thân lên nóc nhà. Theo động tác của Phó Trường Lăng, túi da trên người hắn tấc tấc vỡ ra, thân hình bắt đầu đột nhiên duỗi cao, trên mặt lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vốn có của hắn. Bọn họ chạy chưa được bao lâu đã nghe tiếng thị vệ hét lớn: "Có người! Có địch tập kích!"
"Công chúa không thấy! Phò mã cũng không thấy!"
Khi nhóm người ở đây hoảng loạn quát tháo, pháo hoa đúng lúc phóng lên cao, lập tức nổ tung trên không trung. Theo pháo hoa nổ tung, lá bùa vỡ thành bột phấn bay tán loạn rơi xuống. Mấy lá bùa này đều có lực uy hiếp đối với quỷ, khiến cho toàn bộ Bạch Ngọc thành hỗn loạn.
Toàn bộ tiếng quỷ la hét ầm ĩ thoắt ẩn thoát hiện trong tiếng nổ đùng đùng của pháo hoa vang lên hết đợt này tới đợt khác. Phó Trường Lăng xoay đầu đi, thấy Tần Diễn sóng vai chạy cùng hắn, tà áo tung bay đan chéo vào nhau dưới ánh sáng chói lòa của pháo hoa trên không, Phó Trường Lăng nhịn không được gọi y: "Sư huynh."
Tần Diễn ngoái đầu nhìn hắn, cũng chính một khắc đó, Phó Trường Lăng đột nhiên nhích lên một chút khiến khoảng cách hai người rút ngắn, tóc tai cuốn vào nhau. Tần Diễn kinh ngạc trợn to mắt, người này lại lập tức lui xuống tách ra, tăng tốc chạy xa, cười to nói: "Sư huynh, ngươi không thể chạy chậm hơn ta đâu đấy."
"Hồ nháo."
Tần Diễn chỉ vứt cho hắn một câu như vậy, lập tức chạy vượt qua Phó Trường Lăng.
Cũng ngay lúc đó, ở hướng tẩm điện của Tạ Thận, linh khí Độ Kiếp bàng bạc xông thẳng đến xung quanh họ, cùng với tiếng hét lớn của gã: "Đứng lại!"
Phó Trường Lăng một tay kéo Tần Diễn ra phía sau, ngạnh chống linh lực đang đánh ập tới phía họ.
Linh lực từ xa phóng đến trước Phó Trường Lăng cũng đã suy yếu vài phần, nhưng lúc va chạm vẫn trực tiếp đánh bay bọn họ!
Phó Trường Lăng một ngụm máu trào lên miệng, Tần Diễn một tay vội đỡ eo hắn, xoay người trên không tìm cách giảm xóc, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Vừa đáp xuống, thủ vệ từ bốn phương tám hướng dũng mãnh đánh tới, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn lưng tựa lưng xuất kiến. Hắn lau vệt máu ở khóe miệng, bình tĩnh nói: "Tạ Thận tới quá nhanh, xem ra chỉ có một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Chạy!"
Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền chạy thẳng ra ngoài, hoàn toàn không ham chiến, chạy trốn là quan trọng nhất.
Tần Diễn sững người một lát, sau đó lập tức đuổi theo. Tạ Thận không biết từ đâu phóng ra, hét lớn: "Tiên cẩu chạy đi đâu!"
Mà lúc này, bên ngoài thành, Tạ Ngọc Thanh và Thượng Quan Minh Ngạn mới vừa gặp mặt Vân Vũ. Từ khoảnh khắc Tạ Ngọc Thanh ra khỏi thành, Tạ Thận đã cảm giác được nàng đã rời đi. Nhưng Tạ Thận cũng không biết nàng rốt cuộc rời đi ở hướng nào, mà người giấy Vân Vũ thả ở bốn cửa thành càng khiến cho quỷ binh khó bắt bọn họ. Lá bùa tứ tán trong bụi pháo hoa đầy trời khiến cho quỷ mị trong thành thống khổ không thôi, vô số hồn phách chỉ có thể chạy ra ngoài thành trốn tránh, Vân Vũ lẩn vào chúng, cũng lăn lộn ra ngoài.
Ra ngoài rồi, ba người gặp mặt nhau, Tạ Ngọc Thanh lập tức đưa hai người chạy tới chỗ vực sâu bọn họ đã ước định, chỉ là chưa đến nửa đường đã nghe thấy tiếng rống giận của Tạ Thận từ phía Bạch Ngọc thành. Ba người đều dừng bước, thấy hoa quang đánh nhau lóe sáng đầy trời trong thành, sắc mặt Vân Vũ trở nên sốt ruột, nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh: "Sư tỷ, làm sao bây giờ?"
Tạ Ngọc Thanh cau mày, Vân Vũ nhìn về hướng thành đô, nôn nóng nói: "Sợ là sư huynh đang đối đầu trực diện với Tạ Thận. Tu vi Tạ Thận như vậy, sư huynh chịu đựng không nổi."
"Sư tỷ......" Thượng Quan Minh Ngạn nhìn Tạ Ngọc Thanh, châm chước nói, "Xét tu vi Tạ Thận, chúng ta có trở lại giúp cũng không tác dụng. Vân Vũ sư huynh còn đang bị thương......"
Vân Vũ xoay đầu đi, nhìn Thượng Quan Minh Ngạn, có chút khiếp sợ nói: "Ngươi có ý gì? Ngươi đây là bảo kệ bọn họ sao?"
"Ta đưa các ngươi về trước."
Tạ Ngọc Thanh xoay người nắm lấy cổ áo bọn họ, ngự kiếm vọt về hướng huyền nhai, đồng thời bình tĩnh nói: "Đi lên rồi, các ngươi về tông môn cầu cứu viện, còn ta lại trở về cứu người."
Nghe vậy, Vân Vũ thoáng bình tĩnh lại, hắn biết đây đã là phương án tốt nhất, nhưng trong lòng lại vẫn có chút bất an.
Bên trong hoàng cung, Tạ Thận giơ tay điên cuồng đánh Tần Diễn và Phó Trường Lăng. Hai người khó khăn trốn tránh, Tạ Thận cầm đại đao bổ tới,cả giận nói: "Nữ nhi của trẫm! Các ngươi giữ nữ nhi của trẫm!"
"Bệ hạ," Tần Diễn bình tĩnh mở miệng, "Thứ ngài muốn, không phải không có biện pháp khác để lấy."
"Trẫm không cần biện pháp khác!" Đao của Tạ Thận đè kiếm của Tần Diễn, y phun ra một búng máu, Phó Trường Lăng kéo y ra sau, dùng kiếm đuổi lệ quỷ đang đánh tới, sau đó quát to một tiếng: "Đàn Tâm!"
Kiếm quang Đàn Tâm trong tay hắn bạo trướng, xoay người giao đấu với đao của Tạ Thận, sau đó hắn đỡ lấy Tần Diễn, cùng Tần Diễn lui về sau mấy chục trượng. Tạ Thận thở hổn hển, đột nhiên quát to một tiếng lên trời.
Trong nháy mắt, vô số quỷ mị trắng bạch chậm rãi chui lên từ mặt đất, Phó Trường Lăng co chặt đồng tử, cả giận nói: "Ngay cả tuyết thi ngươi cũng thả ra! Ngươi không cần mạng Tạ Ngọc Thanh nữa à!"
"Nếu nàng bất trung với Nhạc quốc," Tạ Thận thanh âm run rẩy, cao giọng quát, "Vậy nàng phải chết ở Nhạc quốc!"
Vừa dứt lời, mặt đất chỗ Tạ Ngọc Thanh liền rung chuyển, sau đó từng bàn tay trắng như tuyết trồi lên khỏi đất, đột ngột bắt lấy chuôi kiếm của nàng. Kiếm quang tỏa rộng, kiếm đang phi hành bất chợt trở về tay nàng, một nhát chém rớt mấy cánh tay kia. Từ trong bùn đất, từng hồn phách toàn thân tuyết trắng chui ra. Chúng khác với lệ quỷ bình thường, có hàm răng vô cùng bén nhọn, trông như quái vật biến hóa nhào tới ba người họ, như là muốn đem họ ăn tươi nuốt sống.
"Đi!"
Tạ Ngọc Thanh hộ ở sau hai người, vừa đánh vừa lui. Hai người một đường chạy như điên, đống quỷ đó trên trời dưới đất đều có, ba người liều chết vọt tới dưới vực sâu, Tạ Ngọc Thanh hộ ở phía sau, kêu Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn leo lên trước.
Vân Vũ bị thương, động tác có chút chậm chạp, Thượng Quan Minh Ngạn ở phía trước mở đường, vừa leo vừa thuật lại tình huống phía trên.
Mỗi một bước của họ đều chịu vô số áp lực từ kết giới, mà những quỷ trắng đuổi theo họ cũng leo lên. May mắn là áp lực đè nặng bọn họ cũng đè nặng lũ quỷ, bọn họ chậm bao nhiêu thì mấy quỷ kia chậm bấy nhiêu, vậy nên hai bên vẫn luôn bảo trì khoảng cách tương đối.
Hai bên từng bước một leo lên vách núi, mà Phó Trường Lăng và Tần Diễn lại đang bị Tạ Thận truy lùng phải trốn tránh khắp nơi.
Che trời lấp đất đều là lệ quỷ, mỗi bước của họ đều vô cùng gian nan. Phó Trường Lăng lại đang là phàm nhân, tiếp một kiếm của Tạ Thận, ngũ tạng lục phủ đã sớm phát đau. Hắn thở hổn hển, bỗng chốc đột nhiên lâm vào một loại tuyệt vọng trầm lặng.
Không thể sống rồi.
Hắn nghĩ, sao có thể sống được.
Nhưng khi mồ hôi rơi vào trong mắt, hắn nghiêng đầu nhìn Tần Diễn. Hình như y sợ phải lạc mất hắn trong đàn quỷ, một tay nắm lấy hắn, tay còn lại công kích đám người Tạ Thận.
Cả người y nhiễm đầy máu tanh, nhưng đôi mắt vẫn cứng cỏi, không hề có ý bỏ cuộc.
Đời trước, y làm cách nào sống sót?
Trong đầu Phó Trường Lăng đột nhiên nảy ra suy nghĩ ấy.
Đời trước Tần Diễn, cùng lắm chỉ là Nguyên Anh, sau khi chịu hình tại Kim Quang Tự mới đến Vạn Cốt nhai, rốt cuộc y làm cách nào để sống sót?
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh mơ hồ, nhưng là thân ảnh mơ hồ của kiếm vung.
Tạ Thận rõ ràng cũng không tính giết bọn hắn, gã chỉ là muốn bắt họ, để họ khai ra nơi giấu Tạ Ngọc Thanh, vậy nên gã không hoảng hốt cũng không vội nhìn họ, bình tĩnh nói: "Nói cho trẫm, nàng ở đâu?"
Tần Diễn và Phó Trường Lăng cắn răng không lên tiếng, Tạ Thận nắm chặt hai tay trong tay áo lạnh lùng nhìn họ, đột nhiên rống lớn, làm cho cả Vạn Cốt nhai đều vọng tiếng gã.
"Tạ Ngọc Thanh, trẫm biết con có thể nghe được. Trẫm đã nói với con những gì, con đã quên sao?"
"Con là công chúa Nhạc quốc. Bá tánh Nhạc quốc chúng ta chết thảm, đại thù không thể báo. Con thân là công chủ Nhạc quốc, lại xưng mình là đệ tử Hồng Mông Thiên cung, không thấy hổ thẹn sao?"
"Sư tỷ?" Vân Vũ quay đầu, khiếp sợ nhìn Tạ Ngọc Thanh, "Gã nói là có ý gì."
"Đừng động!" Thượng Quan Minh Ngạn quát khẽ ra tiếng, "Mau chạy"
Tạ Ngọc Thanh im lặng, nàng rút kiếm canh giữ ở sau hai người, bình tĩnh nói: "Leo lên, kệ ông ta đi."
"Con có thể trốn." Tạ Thận nhìn Tần Diễn và Phó Trường Lăng đang chật vật khổ sở trước mắt mình, lạnh nhạt nói, "Nhưng khoảnh khắc con rời khỏi Vạn Cốt nhai, hai vị ân nhân này của con, sẽ vì con mà chết."
Tạ Ngọc Thanh khựng lại, Thượng Quan Minh Ngạn quay đầu thấy nàng ngây người thì hét lớn: "Đừng nghe! Lập tức đi lên!"
Tạ Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn phía trên, đôi mắt luôn luôn ôn hòa của thiếu niên bất giác hiện ra vài phần sắc bén lạ lẫm.
Cũng chính một khắc đó, Tần Diễn giơ tay xoa bông tai của mình.
"Sư tỷ," thanh âm của y thanh lãnh, cũng đồng thời truyền khắp toàn bộ Vạn Cốt nhai, "Ngươi ở đây, mới là trở ngại của ta."
Vừa dứt lời, kiếm ý của Giang Dạ Bạch chợt nổ tung trong toàn bộ Bạch Ngọc thành, Tần Diễn bắt lấy Phó Trường Lăng, ở trong ánh sáng trắng lòa mắt, đột nhiên hóa thành hoa quang xông ra ngoài.
"Tiên cẩu đứng lại!"
Tạ Thận đuổi sát Tần Diễn, y dẫn theo Phó Trường Lăng đang bị thương, ngữ điệu dồn dập: "Kế hoạch có biến, ta hộ không nổi ngươi nữa, ngươi tới vách núi chờ ta, sau này ta đến gặp."
Phó Trường Lăng là phàm nhân nên không thể ngự kiếm, hắn nghe Tần Diễn nói xong, chưa kịp làm gì đã bị y ném xuống. Phó Trường Lăng liều mạng muốn túm vào Tần Diễn, lại chỉ có thể chạm vào góc tay áo của y, lập tức bị rơi xuống.
Tần Diễn ngự kiếm bay đi, không hề quay đầu lại, chỉ hướng về phía mặt trăng đang treo, để lại bóng dáng mảnh khảnh khắc sâu.
"Tần Diễn!!"
- -----------------------------------------------------------
Tần Diễn quan sát một lát, nghe thấy có tiếng động truyền đến từ bên ngoài, hấp tấp đội đại mũ phượng lên đầu rồi cất bước đi tới mép giường, ngồi xuống tròng khăn voan lên, giả theo bộ dáng của Tạ Ngọc Thanh, lẳng lặng ngồi.
Tạ Ngọc Thanh nhảy ra ngoài cửa sổ bay thẳng lên nóc nhà. Nàng nhìn lướt qua xung quanh, đúng là thủ vệ đang thay người canh gác. Thượng Quan Minh Ngạn cố tình lấy lòng Tạ Thận, được Tạ Thận tín nhiệm hơn nhiều. Phó Trường Lăng cũng quan hệ không tồi với những người khác trong cung. Hai người động tay chân chỉnh sửa thời gian lẫn vị trí thay người của thủ vệ, thiết trí ra một khu vực trống người. Tạ Ngọc Thanh ấn theo con đường định sẵn mà chạy, bộ hỉ phục hoa lệ dày nặng trên người cản trở động tác uyển chuyển bình thường của nàng, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa chạy vừa cởi áo ngoài.
Trong lúc Tạ Ngọc Thanh cuống cuồng chạy, Thượng Quan Minh Ngạn đã đứng ở cửa địa đạo chờ. Chẳng bao lâu hắn liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Hắn xoay người, liền thấy mũi chân nữ tử rơi xuống trên tường, một chân dẫm váy, cả người rơi xuống phía hắn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hỉ phục thiếu nữ rực rỡ màu máu, tay áo vung ra, thoáng tựa như hồ điệp nhanh nhẹn đập cánh, tường vi nở rộ phía sau, trong mỹ diễm hấp dẫn mang theo vài phần sắc bén không ai dám đến gần.
Thượng Quan Minh Ngạn hơi hơi mở to mắt, vội vàng tiến lên một bước, trước khi Tạ Ngọc Thanh rơi xuống thì ôm eo nàng, vững vàng đón người vào lồng ngực.
Rơi xuống rồi, Tạ Ngọc Thanh nghiêng đầu: "Đa tạ."
Nàng nhanh chóng rút ra khỏi ngực hắn, như thể cái ôm kia chưa từng tồn tại. Nàng đi thẳng đến địa đạo, đẩy ra cỏ cây dùng để ngụy trang cửa vào, nhảy vào trong, hối thúc Thượng Quan Minh Ngạn: "Mau, đi thôi."
Thượng Quan Minh Ngạn hoàn hồn, vội vàng đi theo Tạ Ngọc Thanh vào mật đạo, bên trong dán lá bùa Tần Diễn được Phó Trường Lăng dạy vẽ, dùng để ngăn cách khí tức linh lực với bên ngoài. Hai người bò mật đạo xuyên suốt ra ngoài, Thượng Quan Minh Ngạn ở phía sau áy náy bảo: "Thời gian quá gấp, không kịp đào rộng hơn, chỉ có thể ủy khuất sư tỷ......"
"Không sao."
Tiếng Tạ Ngọc Thanh thanh lãnh, có lẽ nàng thấy hai chữ này mình nói quá lạnh nhạt nên bổ sung: "Không phải chuyện lớn."
Thượng Quan Minh Ngạn nghe Tạ Ngọc Thanh nói vậy thì ừ một tiếng. Có lẽ bầu không khí này khiến hắn căng thẳng hơn bình thường, không khỏi nói nhiều thêm chút: "Chờ chúng ta ra khỏi thành rồi, sợ là Quỷ Vương sẽ phát hiện."
"Ừ."
"Từ ngoài thành đến huyền nhai, ước chừng cần mất một khắc, không biết Vân Vũ có thể tới kịp không."
"Hắn có thể."
"Sư tỷ." giọng điệu Thượng Quan Minh Ngạn có chút ủ rũ, "Có phải tỷ...không thích ta không?"
Tạ Ngọc Thanh trầm mặc, một lát sau, nàng chậm rãi đáp: "Không, ngươi rất tốt, ta thích ngươi."
Nói xong, hình như nàng vừa nhận ra gì đó, lại nói: "Có phải ngươi đang sợ không?"
"Ta không có," Thượng Quan Minh Ngạn bật cười, "Sư tỷ ở đây, ta không sợ gì hết."
Hai người bò thẳng ra ngoài, Vân Vũ đã nghe theo phân phó của Phó Trường Lăng, ở trong thành thả bốn người giấy tại bốn cửa thành. Mấy người giấy này đều do Phó Trường Lăng làm. Hắn mượn linh lực Tần Diễn để làm mấy người giấy đó, chúng có thể duy trì hình thái của bọn họ trong khoảng một khắc.
Vân Vũ tính thời gian, nửa canh giờ sau thời gian thay thủ vệ ước định sẵn, Vân Vũ liền thả từng người giấy ngụy trang thành họ đi ra khỏi cửa thành.
Thời gian trôi đi, Tần Diễn lẳng lặng chờ, không đến nửa canh giờ, bên ngoài đã truyền đến tiếng động ồn ào, tiếng "Thượng Quan Minh Ngạn" vang lên ở bên ngoài, làm như đã say nên thanh âm có chút thay đổi, lẩm bẩm hỏi thị nữ đứng ở cửa: "Sao các ngươi đứng đây? Công chúa đâu?"
Thị nữ cung kính hồi hắn: "Công chúa ở trong phòng, kêu nô tỳ chờ bên ngoài."
"Ồ, kêu các ngươi chờ ở ngoài à," "Thượng Quan Minh Ngạn" làm như rất có hứng thú nói chuyện phiếm cùng các nàng, nói tiếp, "Có phải nàng không thoải mái hay không?"
Người đỡ hắn trở về cười bảo: "Phò mã, công chúa thế nào, ngài ở đây hỏi thì có gì thú vị, đẩy cửa vào tự mình nhìn một cái có phải tốt hơn không?"
"Vương đại nhân nói chí lý."
Giọng "Thượng Quan Minh Ngạn" cao thêm một chút, kêu người mở cửa. Cửa mở ra, mọi người đều nhìn thấy nữ tử đội khăn voan, dù bị hỉ phục hoa lệ dày nặng che lấp, vẫn có thể cảm nhận được khí chất lãnh lệ toát ra như thanh kiếm vừa xuất khỏi vỏ.
Đây là khí chất chỉ kiếm tu mới có của Tạ Ngọc Thanh, mọi người nhìn thoáng qua đã thấy như bị hất một chậu nước lạnh, vội bình tĩnh lại, cung cung kính kính hành lễ.
Tần Diễn biết giọng nói của mình và Tạ Ngọc Thanh không giống nhau, nên chỉ ngồi im lặng, Phó Trường Lăng thấy vậy cũng xen vào: "Vi thần tới chậm, công chúa thứ tội."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền ngẩng đầu xoay người sang chỗ khác, nháy mắt ra hiệu với đại thần đỡ hắn: "Các vị đại thần, sắc trời đã tối, thỉnh các vị trở về đi."
Mấy vị đại thần kia ngẩn người, sau khi nhận được ánh mắt của hắn mới kịp phản ứng lại, sợ là phò mã uống rượu về quá muộn nên công chúa nổi giận, bọn họ nhanh chân cáo lui, Phó Trường Lăng tiễn xong bọn họ rồi thì xoay người sang chỗ khác, thấy thị nữ đứng trong phòng, hắn do dự một lát mới nói với mấy thị nữ: "Các ngươi lui ra trước đi, ta muốn hàn huyên với công chúa."
"Phò mã," thị nữ dâng ngọc như ý lên, nhỏ giọng nói, "Vén khăn voan của nàng trước ạ."
"Lát nữa ta tự làm," Phó Trường Lăng lấy ngọc như ý, lạnh nhạt ra lệnh, "Các ngươi lui ra trước."
"Nhưng......"
"Nhưng nhị cái gì!" Phó Trường Lăng quát lớn, "Chưa thấy công chúa khó chịu à? Các ngươi nhất quyết phải ở đây xem ta mất mặt sao?!"
Thị nữ bị hắn rống như vậy tức khắc hoảng sợ, Tần Diễn nâng tay lên xua xua ý bảo ra ngoài, Phó Trường Lăng thấy bọn họ còn do dự, lại quát to: "Cút! Bằng không ngày mai ta bóp nát hồn phách các ngươi!"
Vừa nghe bị nát hồn, người hầu trong phòng lập tức hoảng sợ quỳ rạp xuống, khóc lóc xin tha rồi co chân lui ra. Chờ bọn họ rời đi hết rồi, Phó Trường Lăng nắm ngọc như ý đi đến trước mặt Tần Diễn.
Tuy Tần Diễn biết người đã đi rồi, nhưng y còn sợ có người nào ẩn mình trong đây, y không nhìn được, cũng không dám dùng thần thức dò xét làm kinh động Tạ Thận, chỉ biết chờ Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng đi đến trước mặt y, thấy Tần Diễn một thân hỉ phục, ngồi vô cùng đoan chính.
Giá y này vô cùng phức tạp, hiển nhiên đã khiến Tần Diễn khó xử. Rõ ràng hoa văn thêu trên váy đã bị hoán vị trí, hoa mẫu đơn vốn phải ở đằng sau giờ lại ở phía trước, mà phượng hoàng nên ở phía trước lại bị y dịch ra phía sau. Cũng may bên ngoài còn có một kiện y phục to rộng che lấp, không nhìn kĩ sẽ không thấy. Chỉ là lúc này Phó Trường Lăng đang ngắm nhìn y từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào, mới có thể để ý đến chi tiết như vậy.
Hắn nhấp môi, dùng ngọc như ý vén lên khăn voan, liền thấy Tần Diễn ngẩng đầu lên.
Mũ phượng trên đầu y xiêu xiêu vẹo vẹo, dưới rèm châu, một đôi mắt đẹp ngẩng lên. Có lẽ đèn dầu làm say lòng người, khi y nhìn qua, Phó Trường Lăng cứ như có thể thấy được thu thủy lưu động trong mắt y, hòa lẫn với hồng sắc nơi khóe mắt, tạo nên nét vũ mị trời sinh mà có, không tiếng động đánh thẳng vào nhân tâm.
Một người thích một người, thường thường sẽ trộn lẫn dục vọng. Chỉ là Phó Trường Lăng đối với Tần Diễn, không chỉ là thích, mà còn có cả kính ngưỡng cùng áy náy để khắc chế dục vọng trong hắn. Mỗi khi hắn phát hiện mình bắt đầu nảy lên dục vọng không thể kìm nén với y, hắn đều sẽ lâm vào áy náy thật sâu. Nhưng rồi hắn kinh ngạc phát hiện ra thứ dục vọng nổi lên không ngừng một lần này của hắn, có lẽ chính là vì sự khắc chế này mới làm cho mỗi lần hắn nảy sinh ý niệm không thể nói ra này với Tần Diễn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Hắn muốn chạm vào y, muốn ôm y, muốn xoa người này vào trong cốt nhục, đan chéo vào nhau không cần tách ra.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào y, ánh mắt bất giác thay đổi. Tần Diễn phát hiện ánh mắt hắn có chút nóng bỏng không bình thường, nhíu mày hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Phó Trường Lăng bị một tiếng lạnh lùng của y nhắc nhở. Giọng nói của Tần Diễn có sức mạnh khiến người khác tỉnh táo, hắn vội phục hồi tinh thần, cười cười đáp: "Không có gì, đột nhiên nhớ tới chút chuyện."
Nói xong, Phó Trường Lăng đi đến bên cạnh bàn, cầm một khối bánh hoa mai, quay đầu nhìn Tần Diễn: "Ngươi đói không?"
"Không đói bụng."
Tần Diễn nói xong thì đứng dậy, mũ phượng trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, y vừa động, nó lập tức nghiêng qua một bên. Phó Trường Lăng bật cười thành tiếng, Tần Diễn đỡ lấy mũ phượng, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì." Phó Trường Lăng đi đến cạnh Tần Diễn, hắn ngồi xổm xuống muốn cởi bỏ lưng váy của Tần Diễn, y lập tức giữ chặt váy lại, trong giọng mang đầy cảnh giác, "Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng căng thẳng," Phó Trường Lăng bật cười, hắn ngồi xổm dưới đất ngửa đầu nhìn y, "Ngươi mặc váy ngược, ta mặc lại cho ngươi."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền phất mở tay y. Hắn cởi bỏ dây thắt váy, sau đó lại kéo váy vòng ra sau eo y, bàn tay như có như không xẹt qua hông Tần Diễn.
Y bất giác cảm thấy căn phòng trở nên khô nóng, nhận ra có gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở đâu. Y xoay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy tường vi đang leo trên tường nở rộ. Y cảm giác được Phó Trường Lăng dựa sát vào mình, hơi thở chợt xa chợt gần phà vào người khiến y hoảng sợ lui một bước ra sau. Phó Trường Lăng đúng lúc đó cũng thắt dây váy xong, phát hiện động tác của y thì ngửa đầu nhìn, có chút nghi hoặc hỏi: "Sư huynh làm sao vậy?"
Tần Diễn không nói gì, y phát hiện hình như thanh âm mình đã thay đổi, khiến cho y vừa thẹn lại vừa giận, nhưng rồi lại không biết nên đổ tội lên đầu ai.
Phó Trường Lăng nhìn bộ dáng Tần Diễn như đã phát hiện gì đó rồi lại buồn bực, hầu kết bất giác giật giật, cảm thấy bản thân có chút khó chịu.
Hắn cũng không đùa giỡn nữa, đứng dậy lui một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, ngồi vào một bên bàn, dùng khăn trải bàn che đậy hạ thân của mình, chống đầu nói: "Chờ thêm chút nữa, sư tỷ và Thượng Quan Minh Ngạn cũng sắp ra khỏi thành rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi."
"Ừ."
Tần Diễn gật đầu, hình như vừa nhớ ra gì đó nên không nói thêm nữa. Phó Trường Lăng nghiêng đầu liếc y, cảm thấy lửa trong lòng tiêu tán đi một nửa, liền nói đông nói tây, nói lên nói xuống một ít chuyện khác: "Về phong ấn, ta gần đây cũng có đi tra xét. Chỗ có phong ấn, linh khí dao động sẽ khác với những chỗ xung quanh nó, trở thành một nơi dày đặc linh khí, hoặc là một nơi hoàn toàn không có linh khí. Vạn Cốt nhai có chút đặc biệt, tổng cộng có ba nơi phù hợp tiêu chuẩn, trong số đó nơi có khả năng nhất, chính là tế đàn."
"Tế đàn?"
"Đúng vậy." Phó Trường Lăng gật đầu, rút kim phiến từ trong tay áo ra, xòe ra đóng vào, suy tư nói, "Vốn dĩ ta cũng chưa phát hiện, trước kia tìm được hai nơi, tuy rằng giống, nhưng độ dị thường của linh khí lại không bằng với trình độ một phong ấn nên có. Cho nên ta vẫn luôn không thể xác định, nhưng là hôm nay lúc Tạ sư tỷ cử hành đại hôn hiến tế, ta rõ ràng phát hiện linh khí biến hóa ở tế đàn. Nếu Vạn Cốt nhai thật sự có một phong ấn khí mạch, vậy nhất định là ở nơi đó."
Tần Diễn suy tư không lên tiếng, Phó Trường Lăng tự rót cho mình một tách trà, thở dài nói: "Nếu là ở đó thì sẽ khá phiền toái, phong ấn Nghiệp Ngục ngay chỗ đấy thì không thể không kinh động Tạ Thận."
"Chờ sư tỷ rời khỏi đây xong hãy suy xét chuyện này."
Động tác châm trà của Phó Trường Lăng đình trệ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Diễn khiến y không hiểu làm sao. Phó Trường Lăng nhìn chằm chằm y, khẽ cười: "Hình như ngươi không hề sốt ruột đối với chuyện tìm Vãng Sinh hoa và phong ấn."
Tần Diễn im lặng, Phó Trường Lăng buông ấm trà, nâng chén lên môi: "Cái gì khiến ngươi có thể chắc chắn như vậy?"
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến âm thanh rối loạn, Tần Diễn đột ngột rút kiếm đứng dậy, lập tức nói: "Đi!"
Tần Diễn lập tức nhảy ra cửa sổ. Phó Trường Lăng buông chén trà, có chút tiếc nuối nói: "Lại chạy trốn."
Phó Trường Lăng lắc lắc đầu, cũng đuổi theo.
Xung quanh trở nên hỗn loạn, Phó Trường Lăng và Tần Diễn phi thân lên nóc nhà. Theo động tác của Phó Trường Lăng, túi da trên người hắn tấc tấc vỡ ra, thân hình bắt đầu đột nhiên duỗi cao, trên mặt lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vốn có của hắn. Bọn họ chạy chưa được bao lâu đã nghe tiếng thị vệ hét lớn: "Có người! Có địch tập kích!"
"Công chúa không thấy! Phò mã cũng không thấy!"
Khi nhóm người ở đây hoảng loạn quát tháo, pháo hoa đúng lúc phóng lên cao, lập tức nổ tung trên không trung. Theo pháo hoa nổ tung, lá bùa vỡ thành bột phấn bay tán loạn rơi xuống. Mấy lá bùa này đều có lực uy hiếp đối với quỷ, khiến cho toàn bộ Bạch Ngọc thành hỗn loạn.
Toàn bộ tiếng quỷ la hét ầm ĩ thoắt ẩn thoát hiện trong tiếng nổ đùng đùng của pháo hoa vang lên hết đợt này tới đợt khác. Phó Trường Lăng xoay đầu đi, thấy Tần Diễn sóng vai chạy cùng hắn, tà áo tung bay đan chéo vào nhau dưới ánh sáng chói lòa của pháo hoa trên không, Phó Trường Lăng nhịn không được gọi y: "Sư huynh."
Tần Diễn ngoái đầu nhìn hắn, cũng chính một khắc đó, Phó Trường Lăng đột nhiên nhích lên một chút khiến khoảng cách hai người rút ngắn, tóc tai cuốn vào nhau. Tần Diễn kinh ngạc trợn to mắt, người này lại lập tức lui xuống tách ra, tăng tốc chạy xa, cười to nói: "Sư huynh, ngươi không thể chạy chậm hơn ta đâu đấy."
"Hồ nháo."
Tần Diễn chỉ vứt cho hắn một câu như vậy, lập tức chạy vượt qua Phó Trường Lăng.
Cũng ngay lúc đó, ở hướng tẩm điện của Tạ Thận, linh khí Độ Kiếp bàng bạc xông thẳng đến xung quanh họ, cùng với tiếng hét lớn của gã: "Đứng lại!"
Phó Trường Lăng một tay kéo Tần Diễn ra phía sau, ngạnh chống linh lực đang đánh ập tới phía họ.
Linh lực từ xa phóng đến trước Phó Trường Lăng cũng đã suy yếu vài phần, nhưng lúc va chạm vẫn trực tiếp đánh bay bọn họ!
Phó Trường Lăng một ngụm máu trào lên miệng, Tần Diễn một tay vội đỡ eo hắn, xoay người trên không tìm cách giảm xóc, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Vừa đáp xuống, thủ vệ từ bốn phương tám hướng dũng mãnh đánh tới, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn lưng tựa lưng xuất kiến. Hắn lau vệt máu ở khóe miệng, bình tĩnh nói: "Tạ Thận tới quá nhanh, xem ra chỉ có một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Chạy!"
Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền chạy thẳng ra ngoài, hoàn toàn không ham chiến, chạy trốn là quan trọng nhất.
Tần Diễn sững người một lát, sau đó lập tức đuổi theo. Tạ Thận không biết từ đâu phóng ra, hét lớn: "Tiên cẩu chạy đi đâu!"
Mà lúc này, bên ngoài thành, Tạ Ngọc Thanh và Thượng Quan Minh Ngạn mới vừa gặp mặt Vân Vũ. Từ khoảnh khắc Tạ Ngọc Thanh ra khỏi thành, Tạ Thận đã cảm giác được nàng đã rời đi. Nhưng Tạ Thận cũng không biết nàng rốt cuộc rời đi ở hướng nào, mà người giấy Vân Vũ thả ở bốn cửa thành càng khiến cho quỷ binh khó bắt bọn họ. Lá bùa tứ tán trong bụi pháo hoa đầy trời khiến cho quỷ mị trong thành thống khổ không thôi, vô số hồn phách chỉ có thể chạy ra ngoài thành trốn tránh, Vân Vũ lẩn vào chúng, cũng lăn lộn ra ngoài.
Ra ngoài rồi, ba người gặp mặt nhau, Tạ Ngọc Thanh lập tức đưa hai người chạy tới chỗ vực sâu bọn họ đã ước định, chỉ là chưa đến nửa đường đã nghe thấy tiếng rống giận của Tạ Thận từ phía Bạch Ngọc thành. Ba người đều dừng bước, thấy hoa quang đánh nhau lóe sáng đầy trời trong thành, sắc mặt Vân Vũ trở nên sốt ruột, nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh: "Sư tỷ, làm sao bây giờ?"
Tạ Ngọc Thanh cau mày, Vân Vũ nhìn về hướng thành đô, nôn nóng nói: "Sợ là sư huynh đang đối đầu trực diện với Tạ Thận. Tu vi Tạ Thận như vậy, sư huynh chịu đựng không nổi."
"Sư tỷ......" Thượng Quan Minh Ngạn nhìn Tạ Ngọc Thanh, châm chước nói, "Xét tu vi Tạ Thận, chúng ta có trở lại giúp cũng không tác dụng. Vân Vũ sư huynh còn đang bị thương......"
Vân Vũ xoay đầu đi, nhìn Thượng Quan Minh Ngạn, có chút khiếp sợ nói: "Ngươi có ý gì? Ngươi đây là bảo kệ bọn họ sao?"
"Ta đưa các ngươi về trước."
Tạ Ngọc Thanh xoay người nắm lấy cổ áo bọn họ, ngự kiếm vọt về hướng huyền nhai, đồng thời bình tĩnh nói: "Đi lên rồi, các ngươi về tông môn cầu cứu viện, còn ta lại trở về cứu người."
Nghe vậy, Vân Vũ thoáng bình tĩnh lại, hắn biết đây đã là phương án tốt nhất, nhưng trong lòng lại vẫn có chút bất an.
Bên trong hoàng cung, Tạ Thận giơ tay điên cuồng đánh Tần Diễn và Phó Trường Lăng. Hai người khó khăn trốn tránh, Tạ Thận cầm đại đao bổ tới,cả giận nói: "Nữ nhi của trẫm! Các ngươi giữ nữ nhi của trẫm!"
"Bệ hạ," Tần Diễn bình tĩnh mở miệng, "Thứ ngài muốn, không phải không có biện pháp khác để lấy."
"Trẫm không cần biện pháp khác!" Đao của Tạ Thận đè kiếm của Tần Diễn, y phun ra một búng máu, Phó Trường Lăng kéo y ra sau, dùng kiếm đuổi lệ quỷ đang đánh tới, sau đó quát to một tiếng: "Đàn Tâm!"
Kiếm quang Đàn Tâm trong tay hắn bạo trướng, xoay người giao đấu với đao của Tạ Thận, sau đó hắn đỡ lấy Tần Diễn, cùng Tần Diễn lui về sau mấy chục trượng. Tạ Thận thở hổn hển, đột nhiên quát to một tiếng lên trời.
Trong nháy mắt, vô số quỷ mị trắng bạch chậm rãi chui lên từ mặt đất, Phó Trường Lăng co chặt đồng tử, cả giận nói: "Ngay cả tuyết thi ngươi cũng thả ra! Ngươi không cần mạng Tạ Ngọc Thanh nữa à!"
"Nếu nàng bất trung với Nhạc quốc," Tạ Thận thanh âm run rẩy, cao giọng quát, "Vậy nàng phải chết ở Nhạc quốc!"
Vừa dứt lời, mặt đất chỗ Tạ Ngọc Thanh liền rung chuyển, sau đó từng bàn tay trắng như tuyết trồi lên khỏi đất, đột ngột bắt lấy chuôi kiếm của nàng. Kiếm quang tỏa rộng, kiếm đang phi hành bất chợt trở về tay nàng, một nhát chém rớt mấy cánh tay kia. Từ trong bùn đất, từng hồn phách toàn thân tuyết trắng chui ra. Chúng khác với lệ quỷ bình thường, có hàm răng vô cùng bén nhọn, trông như quái vật biến hóa nhào tới ba người họ, như là muốn đem họ ăn tươi nuốt sống.
"Đi!"
Tạ Ngọc Thanh hộ ở sau hai người, vừa đánh vừa lui. Hai người một đường chạy như điên, đống quỷ đó trên trời dưới đất đều có, ba người liều chết vọt tới dưới vực sâu, Tạ Ngọc Thanh hộ ở phía sau, kêu Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn leo lên trước.
Vân Vũ bị thương, động tác có chút chậm chạp, Thượng Quan Minh Ngạn ở phía trước mở đường, vừa leo vừa thuật lại tình huống phía trên.
Mỗi một bước của họ đều chịu vô số áp lực từ kết giới, mà những quỷ trắng đuổi theo họ cũng leo lên. May mắn là áp lực đè nặng bọn họ cũng đè nặng lũ quỷ, bọn họ chậm bao nhiêu thì mấy quỷ kia chậm bấy nhiêu, vậy nên hai bên vẫn luôn bảo trì khoảng cách tương đối.
Hai bên từng bước một leo lên vách núi, mà Phó Trường Lăng và Tần Diễn lại đang bị Tạ Thận truy lùng phải trốn tránh khắp nơi.
Che trời lấp đất đều là lệ quỷ, mỗi bước của họ đều vô cùng gian nan. Phó Trường Lăng lại đang là phàm nhân, tiếp một kiếm của Tạ Thận, ngũ tạng lục phủ đã sớm phát đau. Hắn thở hổn hển, bỗng chốc đột nhiên lâm vào một loại tuyệt vọng trầm lặng.
Không thể sống rồi.
Hắn nghĩ, sao có thể sống được.
Nhưng khi mồ hôi rơi vào trong mắt, hắn nghiêng đầu nhìn Tần Diễn. Hình như y sợ phải lạc mất hắn trong đàn quỷ, một tay nắm lấy hắn, tay còn lại công kích đám người Tạ Thận.
Cả người y nhiễm đầy máu tanh, nhưng đôi mắt vẫn cứng cỏi, không hề có ý bỏ cuộc.
Đời trước, y làm cách nào sống sót?
Trong đầu Phó Trường Lăng đột nhiên nảy ra suy nghĩ ấy.
Đời trước Tần Diễn, cùng lắm chỉ là Nguyên Anh, sau khi chịu hình tại Kim Quang Tự mới đến Vạn Cốt nhai, rốt cuộc y làm cách nào để sống sót?
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh mơ hồ, nhưng là thân ảnh mơ hồ của kiếm vung.
Tạ Thận rõ ràng cũng không tính giết bọn hắn, gã chỉ là muốn bắt họ, để họ khai ra nơi giấu Tạ Ngọc Thanh, vậy nên gã không hoảng hốt cũng không vội nhìn họ, bình tĩnh nói: "Nói cho trẫm, nàng ở đâu?"
Tần Diễn và Phó Trường Lăng cắn răng không lên tiếng, Tạ Thận nắm chặt hai tay trong tay áo lạnh lùng nhìn họ, đột nhiên rống lớn, làm cho cả Vạn Cốt nhai đều vọng tiếng gã.
"Tạ Ngọc Thanh, trẫm biết con có thể nghe được. Trẫm đã nói với con những gì, con đã quên sao?"
"Con là công chúa Nhạc quốc. Bá tánh Nhạc quốc chúng ta chết thảm, đại thù không thể báo. Con thân là công chủ Nhạc quốc, lại xưng mình là đệ tử Hồng Mông Thiên cung, không thấy hổ thẹn sao?"
"Sư tỷ?" Vân Vũ quay đầu, khiếp sợ nhìn Tạ Ngọc Thanh, "Gã nói là có ý gì."
"Đừng động!" Thượng Quan Minh Ngạn quát khẽ ra tiếng, "Mau chạy"
Tạ Ngọc Thanh im lặng, nàng rút kiếm canh giữ ở sau hai người, bình tĩnh nói: "Leo lên, kệ ông ta đi."
"Con có thể trốn." Tạ Thận nhìn Tần Diễn và Phó Trường Lăng đang chật vật khổ sở trước mắt mình, lạnh nhạt nói, "Nhưng khoảnh khắc con rời khỏi Vạn Cốt nhai, hai vị ân nhân này của con, sẽ vì con mà chết."
Tạ Ngọc Thanh khựng lại, Thượng Quan Minh Ngạn quay đầu thấy nàng ngây người thì hét lớn: "Đừng nghe! Lập tức đi lên!"
Tạ Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn phía trên, đôi mắt luôn luôn ôn hòa của thiếu niên bất giác hiện ra vài phần sắc bén lạ lẫm.
Cũng chính một khắc đó, Tần Diễn giơ tay xoa bông tai của mình.
"Sư tỷ," thanh âm của y thanh lãnh, cũng đồng thời truyền khắp toàn bộ Vạn Cốt nhai, "Ngươi ở đây, mới là trở ngại của ta."
Vừa dứt lời, kiếm ý của Giang Dạ Bạch chợt nổ tung trong toàn bộ Bạch Ngọc thành, Tần Diễn bắt lấy Phó Trường Lăng, ở trong ánh sáng trắng lòa mắt, đột nhiên hóa thành hoa quang xông ra ngoài.
"Tiên cẩu đứng lại!"
Tạ Thận đuổi sát Tần Diễn, y dẫn theo Phó Trường Lăng đang bị thương, ngữ điệu dồn dập: "Kế hoạch có biến, ta hộ không nổi ngươi nữa, ngươi tới vách núi chờ ta, sau này ta đến gặp."
Phó Trường Lăng là phàm nhân nên không thể ngự kiếm, hắn nghe Tần Diễn nói xong, chưa kịp làm gì đã bị y ném xuống. Phó Trường Lăng liều mạng muốn túm vào Tần Diễn, lại chỉ có thể chạm vào góc tay áo của y, lập tức bị rơi xuống.
Tần Diễn ngự kiếm bay đi, không hề quay đầu lại, chỉ hướng về phía mặt trăng đang treo, để lại bóng dáng mảnh khảnh khắc sâu.
"Tần Diễn!!"
Danh sách chương