Editor: Miri

- ----------------------------------------------------------------

Phó Trường Lăng không nói gì, ngơ ngác nhìn Tần Diễn.

Tần Diễn rất ít khi cười với hắn, trong trí nhớ hắn, những lúc y cười chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà y cười với Phó Trường Lăng lại gần như không có. Lúc này, y cười lên, nụ cười dịu dàng lại mang vài phần kiềm chế bản thân, tựa như trăng thanh gió mát, tràn đầy phong độ quân tử.

Người bình thường nghe những lời đó của y, hẳn sẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dù quá khứ hai người ra sao, thời điểm được đương sự tha thứ lẽ ra sẽ cảm thấy nhẹ lòng đi vài phần. Nhưng Phó Trường Lăng vừa nghe y nói vậy lại cảm thấy một loại đau đớn khờ dại không nói rõ nổi lên trong đáy lòng. Hắn cũng không cảm thấy căng thẳng lo sợ, chỉ lẳng lặng ngồi đó. Tần Diễn chờ hắn hoàn thần lại, đợi hết hồi lâu cũng không nghe Phó Trường Lăng lên tiếng, đành nói: "Nếu không còn chuyện gì, ta đi Lãm Nguyệt cung."

"Ngươi sẽ không không thèm để ý."

Phó Trường Lăng đột nhiên lên tiếng, Tần Diễn không ngờ hắn lại nói ra câu này đầu tiên, không khỏi có chút kinh ngạc. Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn y, nghiêm túc nói: "Ngươi không biết đã xảy ra chuyện gì, nên cũng không thể nói câu không thèm để ý kia. Nếu ngươi căn bản không trải qua, không hiểu biết, vậy thì ngươi không phải là người kia. Ngươi không phải nhận thống khổ của người nọ, cũng không trải qua tuyệt vọng y từng mang, ngươi không thể, cũng không có tư cách, thay y nói một câu không thèm để ý."

Phó Trường Lăng nói, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy: "Ngươi không biết y để ý nhiều hay ít, y sẽ không tha thứ cho ta. Nếu ngươi biết y đã trải qua chuyện gì, chính ngươi cũng sẽ không từ bỏ ta."

Phó Trường Lăng nói xong cũng tự cảm thấy mờ mịt, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ hắn nói một câu không từ bỏ kia, chính là không từ bỏ thứ gì.

Hắn chỉ biết, hắn cảm thấy đối mặt với một Tần Diễn xa lạ lẫn bình tĩnh, còn đáng sợ hơn đối mặt với một Tuế Yến Ma quân chĩa kiếm vào mặt hắn, muốn giết hắn.

Loại sợ hãi này làm hắn không tự chủ được mà căng chặt cơ thể, tay nắm chăn giường run nhè nhẹ. Tần Diễn nhìn hắn, cảm nhận được lúc này Phó Trường Lăng giống như đã thành một cây cung bị kéo căng. Nếu y tiếp tục nói, có lẽ dây cung này sẽ đứt đoạn. Vậy nên y chỉ im lặng, do dự một hồi lâu mới nói: "Có lẽ là vậy."

"Rốt cuộc," y chậm rãi nói, "Người mà ngươi nói, cũng không phải ta."

Tần Diễn nhắc nhở hắn xong, Phó Trường Lăng mới ý thức được mình vừa thất thố. Hắn ép bản thân nở nụ cười, muốn giấu đi sự thật mình vừa hồ ngôn loạn ngữ: "Ta chỉ là nhớ tới một chút chuyện cũ, suy nghĩ có rối loạn, sư huynh chớ trách."

"Không sao."

Phó Trường Lăng không dám nghĩ tiếp nữa, hắn xốc chăn, đứng dậy nói: "Sư phụ đêm nay muốn mở Tuyền Ki mật cảnh?"

"Ừ."

"Vậy ta cũng đi." Phó Trường Lăng đứng lên mặc y phục, "Trận pháp là ta làm ra, ta hiểu rõ nhất."

Tần Diễn chần chờ một lát, gật đầu nói: "Được."

Phó Trường Lăng mặc y phục xong, vẫn còn có chút suy yếu, bước chân đi còn chưa vững, nhưng Tần Diễn cũng không buộc hắn nghỉ ngơi. Hai người bọn họ đi đến trước nguyệt môn, Phó Trường Lăng đang muốn ngự kiếm thì lại nghe Tần Diễn nói: "Ta mang ngươi đi."

Phó Trường Lăng ngẩn người, nhìn Tần Diễn lấy ngón tay vẽ lên không trung, Chẩm Tuyết kiếm liền xuất hiện ngừng ở dưới chân hai người xoay một vòng. Sau đó Tần Diễn quay đầu lại, đưa một nửa vỏ kiếm bạch ngọc về phía sau cho Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng nhìn nửa vỏ kiếm bạch ngọc kia, không khỏi bật cười, duỗi tay cầm nửa thanh vỏ kiếm, xúc cảm quen thuộc liền mạnh mẽ truyền đến.

Hắn đi theo Tần Diễn, cùng nhau đứng ở trên Chẩm Tuyết kiếm. Tần Diễn dường như cũng cố ý muốn chiếu cố hắn đang không khỏe, thong thả bay đi. Phó Trường Lăng nhìn dáng hình người đang đứng trước mặt, chua xót trong lòng khi nãy dần bị san phẳng.

Ánh trăng đổ lên người phía trước khiến cho y như khoác áo tuyết bạch ngân, lấp lánh sáng lên khắp nơi. Chỉ nhìn người nọ thôi, Phó Trường Lăng lại nổi lên cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi có chút buồn cười. Kỳ thật hắn tới nơi này cũng đã đồng nghĩa với việc không còn quan hệ gì nhiều với kiếp trước. Kiếp trước, quan hệ giữa hắn và Tần Diễn tuyệt đối không thể tính là yên ổn chết đi. Vô luận là Phó gia hay là Giang Dạ Bạch, đều là hố sâu không thể lấp được ngăn cách hai người. Việc khó khăn nhất kiếp này mà hắn phải làm, chính là quý trọng hiện tại.

Hắn không cần phải bận tâm quá khứ, cũng không cần phải loạn tâm vì một câu bỏ hay không bỏ ngẫu nhiên của Tần Diễn.

Nếu là thích một người, đời trước thích, thì đời này gặp lại, cũng sẽ thích. Giống như Tần Diễn hiện tại, dù cho đời này giữa hai người chỉ là lướt qua nhau, hắn cũng sẽ cứ như cũ lẳng lặng nhìn bóng dáng y, nhìn thấy tư thái quân tử của y. Hắn cũng cảm thấy, dù có đời trước hay không, hắn đều sẽ khắc sâu bóng dáng người này vào mắt.

Tần Diễn có lẽ cũng vậy.

Đời trước, y thích Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng nhịn không được nhấp môi, đột nhiên có chút ngượng ngùng nhìn bóng hình người phía trước, lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác, lại nhịn không được dời về chỗ cũ.

Hắn cũng không biết mình đây đang dựa vào cái gì mà tin rằng, mà cảm thấy rằng, Tần Diễn đời này cũng sẽ thích Phó Trường Lăng như vậy.

Nghĩ đến chuyện đó, Phó Trường Lăng lại nhịn không được mở miệng: "Sư huynh, sư huynh."

"Sao?"

"Ngươi biết Thẩm Tu Phàm là ta từ khi nào?"

"Hoài nghi từ lúc văn thí, sau khi gặp ngươi ở Linh Sơn, liền xác định."

Tần Diễn cũng không giấu giếm gì, Phó Trường Lăng có chút kỳ quái: "Sao ngươi lại hoài nghi là ta?"

Tần Diễn nghe hắn hỏi vậy thì hơi có chút ghét bỏ liếc hắn, nói thẳng: "Phẩm vị."

"Ngươi hiểu ta tới vậy?"

Phó Trường Lăng tiến một bước nhỏ về trước, thử thăm dò kéo tay áo y, ghé sát vào bảo: "Sư huynh, nếu ngươi đã sớm biết là ta, sao còn để ta tiến vào Hồng Mông Thiên cung?"

"Ta không cho ngươi vào, bộ ngươi không nghĩ ra cách khác để lẻn vào?"

"Khẳng định sẽ nghĩ ra cách khác." Phó Trường Lăng thành thành thật thật nói, "Dù chỉ là vì Nguyệt Hoa Thảo thì ta cũng phải tới thôi. Bất quá, sư huynh," Phó Trường Lăng sáng mắt nhìn y, "Ngươi châm chước cho ta vào, có phải là vì ta cứu ngươi ở Linh Sơn, khiến ngươi cảm động?"

Tần Diễn không nói gì, làm như nhất thời không biết nên đáp sao cho vừa tên kia. Phó Trường Lăng cười càng lúc càng tươi: "Ngươi không khai ta trước Kim Quang Tự, có phải là vì trong lòng ngươi có chút," Phó Trường Lăng gập ngón trỏ vào ngón cái thành lỗ nhỏ, khoa tay múa chân, "Có chút thương ta?"

"Phó Trường Lăng," Tần Diễn rốt cuộc mở miệng, "Ngươi đừng nghĩ nhiều."

"Ta không nghĩ nhiều," Phó Trường Lăng vẫy tay, nhấp môi cười nhẹ, "Sư huynh ngươi yên tâm, ta biết ngươi là người dễ xấu hổ, ta thật sự không nghĩ nhiều."

Tần Diễn lạnh lùng liếc hắn, nhíu mày mở miệng: "Ta không khai ngươi ra là vì có suy tính của mình, ngươi đừng nghĩ quá nhiều."

"Ta biết," Phó Trường Lăng gật đầu, "Đây là trách nhiệm của một sư huynh đối với sư đệ, ngươi đối xử với ai cũng tốt như thế. Ngươi yên tâm, ta không nghĩ nhiều."

Hắn nói đến mức đó, Tần Diễn cũng biết rõ hắn chỉ là qua loa lấy lệ, nhưng cũng không biết nên khuyên ngược thế nào, do dự hết hồi lâu, rốt cuộc chỉ biết cứng rắn nói: "Tùy ngươi."

"Sư huynh, ngươi đừng nghiêm túc như vậy," Phó Trường Lăng đùa với y, "Chúng ta đều là sư huynh đệ, ngươi cười nhiều với ta chút. Ngươi cười lên nhìn rất đẹp......"

Tần Diễn lạnh mặt không nói chuyện, vung tay áo lên, thẳng thừng thổi bay Phó Trường Lăng xuống mặt đất ở Vấn Nguyệt cung.

Cả người Phó Trường Lăng rơi thẳng xuống đất làm kinh động tới mấy người ở Vấn Nguyệt cung, Tần Diễn thu kiếm, từ giữa không trung thong thả ung dung đáp xuống. Vấn Nguyệt cung lúc này nhộn nhịp người qua lại, nhìn là thấy vô cùng bận bịu. Tạ Ngọc Thanh mang theo vài vị đệ tử thân truyền khác canh giữ ở cửa, thấy Tần Diễn đi cùng Phó Trường Lăng, trong mắt nàng mang theo vài phần kinh ngạc, dời ánh mắt nhìn sang Phó Trường Lăng bên cạnh, nghi hoặc nói: "Thẩm sư đệ đây là......"

"Lên."

Tần Diễn đạp Phó Trường Lăng một cái, Phó Trường Lăng lập tức chống thân đứng dậy, mặt dính bùn đất lộ ra nụ cười tràn đầy tinh thần, phấn khởi vô cùng. Hắn hướng về phía Tạ Ngọc Thanh: "Sư tỷ, buổi tối tốt lành. Ta vừa chọc giận sư huynh, xin tỷ đừng thấy kỳ quái."

Tạ Ngọc Thanh gật gật, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn. Tần Diễn đi lên phía trước hành lễ với nàng, Phó Trường Lăng cũng tự mình đứng lên, nhanh chóng phủi hết bụi đất trên người.

"Giờ có tiện đi vào không?"

Tần Diễn chào hỏi Tạ Ngọc Thanh xong thì nhìn vào trong phòng, trực tiếp mở miệng dò hỏi. Tạ Ngọc Thanh lắc lắc đầu: "Cung chủ đã đưa trưởng lão, chưởng môn, gia chủ vào bên trong để mở ra Tuyền Ki mật cảnh, sai chúng ta bên ngoài trấn thủ."

Tần Diễn gật gật đầu, y vô cùng yên tâm với Giang Dạ Bạch.

"Chúng ta cùng nhau trấn thủ."

Tần Diễn nói xong liền đứng ở cửa cùng Tạ Ngọc Thanh. Phó Trường Lăng nghe hai người một hỏi một đáp, quay đầu đánh giá bốn phía.

Vấn Nguyệt cung đời trước hắn cũng có tới, sau đó sửa sang lại, nhưng Vấn Nguyệt cung kia lại rất khác với Vấn Nguyệt cung hiện tại. Hắn nhớ rõ Vấn Nguyệt cung băng tuyết quanh năm, chỉ thấy đất trời lạnh lẽo một phương, nhưng Vấn Nguyệt cung hôm nay lại có cỏ cây xanh um tươi tốt, ở đình viện còn có nhiều loại hoa cỏ cố ý đan xen vào nhau, rõ ràng là có người quan tâm chăm sóc chúng.

Phó Trường Lăng nhìn hoa cỏ chỗ này, ngẩng đầu nói với Tần Diễn: "Sư huynh, ta đi dạo viên tử*."

*Viên tử: vườn cây

Tần Diễn giương mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng chỉ cho y một ánh mắt, Tần Diễn liền nói: "Đi đi."

Phó Trường Lăng cười cười, liền chậm rãi từ từ đi về phía hậu viện.

Vấn Nguyệt cung lúc này đã giăng kết giới, Vân Trạch đại năng đều tề tụ tại đây, hắn không dám lỗ mãng trực tiếp nhìn trộm, chỉ có thể làm như đang ngắm hoa, dạo quanh hậu viện.

Sau khi Phó Trường Lăng tránh đi, Tạ Ngọc Thanh ôm kiếm, thờ ơ nói: "Nghe nói hôm nay ngươi gặp ma tu, cứu Vân Vũ, Minh Ngạn, còn có Thẩm Tu Phàm."

"Ừ."

"Vân Vũ, Minh Ngạn không có việc gì, là bị người dùng tay đập hôn mê. Sư đệ kia của ngươi hình như bị theo dõi, ngươi chú ý chút."

"Được."

Tần Diễn gật đầu, Tạ Ngọc Thanh im lặng một lát, đột nhiên nói: "Ngươi hình như rất thích hắn."

Tần Diễn khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhíu mày: "Sao lại nói vậy?"

"Ngươi đối với những người khác, không có để bụng như vậy."

Tạ Ngọc Thanh nói thẳng, Tần Diễn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhẹ: "Lại để tỷ nhìn ra."

"Ta quen ngươi nhiều năm rồi."

Tạ Ngọc Thanh ôm kiếm, nhìn hoa cỏ cách đó không xa: "Vốn dĩ cho rằng bản thân hiểu ngươi, bỗng nhiên lúc này lại không rõ."

"Sao?"

"Ban đầu ta cho rằng ngươi không thích Thẩm Tu Phàm." Tạ Ngọc Thanh quay đầu nhìn y, một đôi mắt thanh minh nhìn chăm chú, cứ như có thể thấu triệt tất cả, "Tại sao đột nhiên sửa lại chủ ý?"

"Chỉ là đột nhiên cảm thấy," Tần Diễn rũ mắt xuống, "Trốn tránh cũng không phải là cách giải quyết. Có một số việc, có hắn ở đây sẽ tốt hơn, đệ không nên xử trí theo cảm tính."

"Ngươi dường như đã trải qua rất nhiều chuyện."

"Quả thật là vậy." giọng Tần Diễn càng lúc càng nhỏ, "Bên ngoài có chút tương ngộ."

"Vì sao phải giúp Phó Trường Lăng giấu giếm?"

Tạ Ngọc Thanh ít khi nói nhiều như vậy, khiến cho Tần Diễn có chút ngoài ý muốn. Vị sư tỷ này cũng tu Vô Tình Đạo như y, lại còn nhập cảnh giới bạc tình sớm hơn y, nàng rất ít bắt chuyện như vậy với người khác. Ở trong trí nhớ của y, Tạ Ngọc Thanh hình như chưa bao giờ nói chuyện riêng tư với y.

Nhưng Tạ Ngọc Thanh hỏi, y cũng không muốn giấu, nói thẳng: "Hắn có chút thân phận, không nên để người khác biết."

"Hắn là bằng hữu của ngươi?"

"Hắn là người vô tội."

Tạ Ngọc Thanh nghe đến đó, đại khái cũng đã minh bạch. Tần Diễn người này, cho dù là người y không quen thì y cũng sẽ giữ gìn một phần công chính. Tạ Ngọc Thanh gật đầu, do dự, dường như đang muốn nói gì đó. Tần Diễn thấy nàng muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: "Sư tỷ hôm nay sao lại hỏi A Diễn nhiều như vậy?"

Tạ Ngọc Thanh mím môi, nàng cảm thấy khó nói cái này ra, nghẹn tới nghẹn lui, rốt cuộc mới nói: "Nếu có chuyện gì khó xử, ngươi cứ nói với ta."

Tần Diễn nghe vậy thì hiện ra vài phần kinh ngạc, Tạ Ngọc Thanh ôm kiếm, xoay người sang chỗ khác, cứng đờ bổ sung: "Dù sao ta cũng là sư tỷ ngươi."

Tần Diễn không nói gì, y nhìn đình viện trước mặt, nháy mắt nhớ đến đời trước Hồng Mông Thiên cung chìm trong lửa nóng hừng hực, cùng với một ngày đệ tử đưa tang kia, hoa trắng rơi khắp nơi.

Y nhìn nữ tử thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh lãnh trước mặt, rũ mắt, hồi sau mới khàn khàn ra tiếng: "Sư tỷ không cần lo lắng, đệ vẫn chưa có gì khó xử. Chỉ là ra ngoài bôn ba, tâm cảnh có chút biến hóa. Trước kia A Diễn không chú ý người xung quanh mình, nên hiện tại muốn chiếu cố họ hơn. Đệ muốn giúp sư phụ dọn dẹp đình viện, dặn dò ngài đừng uống rượu quá nhiều. Đệ muốn dạy dỗ tốt cho sư đệ sư muội, dẫn bọn họ ra ngoài tập luyện. Còn có," Tần Diễn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh, khuôn mặt vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng ánh mắt lại mềm mại đi rất nhiều, "Muốn cùng sư tỷ luyện kiếm nhiều hơn, giúp sư tỷ bớt nhàm chán."

Nghe vậy, động tác Tạ Ngọc Thanh có chút cứng đờ, nàng không nhìn Tần Diễn, chỉ nói: "Nói nhiều vậy."

Tần Diễn biết nàng là đang ngượng ngùng, không nói gì nữa.

Khi hai người đang nói chuyện, Phó Trường Lăng đi dạo trong hậu viện, vừa quan sát địa hình vừa dựa theo ký ức mà tìm nơi phù hợp nhất để nhìn vào chính thất. Sau khi tới chỗ kia rồi, hắn ngó trái ngó phải, thấy xung quanh ít người thì thả người nhảy lên một cây đại thụ. Từ đại thụ, hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Trong phòng có bảy vị Hồng Mông Thiên cung trưởng lão đang ngồi thành một vòng tròn, giữa không trung có một tiểu cầu lơ lửng. Đó là Tuyền Ki mật cảnh.

Tiểu cầu chậm rãi xoay tròn trên không trung, tỏa ra ánh sáng mỏng manh, phía dưới là một trận pháp đặc biệt phát ra ánh sáng nối tiếp tiểu cầu, giống như nước chảy xuôi nguồn.

Phó Trường Lăng lập tức hiểu tình huống hiện tại. Tuyền Ki mật cảnh có vẻ đã ở trong trạng thái nửa suy tàn, có thể tùy thời sụp xuống. Bây giờ muốn đi vào Tuyền Ki mật cảnh thì cần phải dựa vào sức lực từ bên ngoài để chống đỡ bên trong Tuyền Ki mật cảnh.

Phó Trường Lăng quan sát linh lực dao động bên trong mật cảnh, bề ngoài thì còn xem như ổn định, nhưng không bao lâu, tiểu cầu liền bắt đầu chấn động, hẳn là bên trong đã xảy ra tranh chấp. Bảy trưởng lão lập tức kết ấn, làm tiểu cầu an ổn lại.

Phó Trường Lăng nhìn lướt qua bảy vị trưởng lão, quan sát biểu tình của họ, tất cả mọi người đều mang biểu tình ngưng trọng, mồ hôi lạnh trên trán rơi ròng ròng.

Chỉ là trong đó có một vị rơi mồ hôi nhiều hơn mấy vị khác, đó là đạo tông trưởng lão, Ngọc Quỳnh chân quân.

Phó Trường Lăng sắc mặt lạnh lùng.

Đời trước, sau khi khí mạch Nghiệp Ngục mở ra, có rất nhiều tu sĩ Vân Trạch bị ma tu dụ dỗ mà đọa ma. Vị Ngọc Quỳnh chân quân này là người đầu tiên.

Cho nên, Ngọc Quỳnh chân quân rốt cuộc là sau khi khí mạch Nghiệp Ngục mở ra mới cấu kết ma tu, hay là hiện giờ vốn đã là ma tu nằm vùng?

Phó Trường Lăng nói không rõ, hắn quan sát tư thái của lão, bảy vị trưởng lão cùng nhau hộ pháp, lẽ ra linh lực mỗi người dùng đều sẽ như nhau, nhưng vị Ngọc Quỳnh chân quân này đã có dấu hiệu linh lực xói mòn, rõ ràng nhanh hơn hẳn những người khác.

Hắn nhíu nhíu mày, mắt thấy Tuyền Ki mật cảnh càng lúc càng quay nhanh, tức là bên trong đã có biến cố lớn xảy ra, chắc chắn có ai đang giao chiến kịch liệt. Dù hắn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết giờ đã là lúc các tu sĩ bên trong cần phải đi ra, rốt cuộc đang có thứ gì ngăn cản không cho họ lui quân?

Phó Trường Lăng do dự một lát, bẻ ngón niệm chú, giơ tay bắn về hướng Ngọc Quỳnh chân quân. Lão bị hắn quấy nhiễu, lập tức bị chấn bay ra, ngay lúc đó, Tuyền Ki mật cảnh truyền đến một trận linh lực dao động lớn khiến tất cả mọi người bị chấn động bay ra. Tam tông chưởng môn và tứ gia gia chủ đồng loạt bị mật cảnh đánh bật ngã trên mặt đất, nôn máu. Mà Phó Trường Lăng sấn loạn hóa thành một đạo hoa quang, vào thẳng Tuyền Ki mật cảnh.

Hắn vừa tiến vào Tuyền Ki mật cảnh đã thấy bên trong trời sụp đất nứt, không ngừng có đá lớn giáng xuống từ trên trời. Mặt đất kịch liệt rung chuyển, xé rách trấn nhỏ mà hắn đã từng đi qua, không hề có chỗ cho người đứng.

Phó Trường Lăng vội vàng ngự kiếm bay tới chỗ phong ấn, từ xa đã thấy một trận hoa quang phóng lên cao. Phó Trường Lăng bay sát vào nhìn thì thấy Giang Dạ Bạch đang đứng một mình ở giữa trận pháp, kiếm cắm ở trên phong ấn, từ kiếm phát ra một trận pháp chậm rãi chìm xuống dưới. Từ phong ấn truyền đến tiếng gầm gừ như của dã thú, không ngừng có bàn tay đấm xuyên qua kết giới, muốn quấy nhiễu Giang Dạ Bạch.

Mấy trăm người bao vây xung quanh hắn, kết giới bao quanh Giang Dạ Bạch lung lay sắp đổ, rõ ràng hắn đã bị thương. Những người kia tựa hồ như lúc nào cũng có thể phá vỡ kết giới đi vào, ăn tươi nuốt sống Giang Dạ Bạch sạch sẽ.

Phó Trường Lăng thấy cảnh tượng đó, không nói hai lời, vừa lấy đan dược từ trong bình vừa quăng Tụ Linh tháp ra trước mặt, toàn bộ linh khí Tuyền Cơ mật cảnh đều bị Tụ Linh tháp mạnh mẽ hút lấy. Phó Trường Lăng vô cùng cẩn thận khống chế linh khí chuyển vận, đồng thời đặt kim phiến khép lại trên môi, miệng niệm chú ra tiếng. Phù văn kim sắc mạnh mẽ lao đến chỗ Giang Dạ Bạch, dán lên trên kết giới xung quanh hắn. Giang Dạ Bạch nghiêng mặt nhìn Phó Trường Lăng, thấy người đến là ai thì lớn tiếng hô to: "Hộ pháp!"

Không cần hắn nói, Phó Trường Lăng cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Hắn ngự kiếm ngừng ở trên không, nhanh chóng lấy quạt cứa tay, máu từ lòng bàn tay hắn lăn xuống từng giọt, Phó Trường Lăng siết chặt nắm đấm, kim phiến để trên môi, bắt đầu niệm chú.

Máu rơi xuống, ở giữa không trung hình thành một trận pháp, người phía dưới tựa hồ nhận ra chuyện gì đó, ào ạt chạy tới chỗ hắn. Trận pháp Phó Trường Lăng tạo nhanh chóng hoàn thành, trong một khắc lũ người kia xông đến, huyết trận dưới chân hắn nháy mắt mở rộng, đánh ầm xuống phía dưới!

Giang Dạ Bạch nhắm mắt lại, trường kiếm trong tay đâm xuống áp chế, linh khí mạnh mẽ rót vào hắn. Kiếm của hắn từng tấc từng tấc tiến vào trong trận pháp.

Cuồng phong xung quanh gào thét, Phó Trường Lăng đứng ở trời cao, chỉ cảm thấy bầu trời càng lúc càng nứt rộng. Hắn nhìn không rõ Giang Dạ Bạch đang bị lốc xoáy linh khí bao phủ, chỉ cảm thấy cát bay đá chạy, ánh lửa từ khắp nơi bốc lên lên.

Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Tuyền Ki mật cảnh sắp sụp rồi.

Thất tông chưởng môn đều bị Tuyền Ki mật cảnh thổi bay ra, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên kinh động đến bên ngoài.

Tần Diễn cùng Tạ Ngọc Thanh liếc nhau, Tạ Ngọc Thanh đi ra phía trước, cung kính nói: "Các vị tiền bối, có cần hỗ trợ?"

"Vẫn chưa cần."

Ngọc Quỳnh chân quân vội vàng mở miệng, nghe tiếng của lão, Tần Diễn không chút do dự, nhanh chóng xuất kiếm chém vỡ cửa, cùng mọi người nhìn quang cảnh đang biến hóa cực nhanh trong mật cảnh. Y quét mắt nhìn đám người trong phòng, sắc mặt lập tức vặn vẹo, giọng nói luôn luôn bằng phẳng cũng nhịn không được mà cao lên: "Sư phụ ta đâu?!"

Lời tác giả:

Phó Trường Lăng: Ta đời trước thích Tần Diễn, đời này cũng thích Tần Diễn. Cho nên đời trước thích tức là đời này cũng thích, từ đó suy ra, đời trước Tần Diễn thích ta, đời này Tần Diễn cũng sẽ thích ta, hoàn mỹ.

Tần Diễn: Đầu ngươi không thể suy nghĩ, không cần làm mấy chuyện suy đoán này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện