Thái hậu là người đầu tiên phát hiện sự có mặt của Thiên Hinh, nhưng bà lại không có bất kỳ phản ứng nào. Nụ cười trên môi vẫn rất an nhiên tự tại, dường như không hề để tâm đến điều gì. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía Ngọc Loan, trong đôi mắt của bà lúc này, hình dáng yểu điệu kia như hòa làm một với thiếu nữ thanh tú năm đó. Tuệ Mẫn của bà khi xưa cũng rất xinh đẹp, bàn tay tài hoa đã vẽ nên bao nhiêu bức tranh để tặng bà. Sự hoài niệm quá khứ và niềm yêu thương con gái đã khiến bà để tâm đến Ngọc Loan nhiều hơn nữa, cưng chiều nàng như Tuệ Mẫn năm ấy.
Thiên Hinh tiến vào lương đình, nhưng nàng cũng không muốn làm gián đoạn nhã hứng của Thái hậu. Chỉ yên lặng ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của người, khẽ nhấp một ngụm trà mà cung nữ vừa mang đến. Qủa thật, Loan Nhi của nàng rất giống với mẫu thân, những đường nét trẻ con dần dần biến mất, nhường chỗ cho dung mạo kinh tâm động phách này. Nàng có thể hiểu được sự yêu thích của Thái hậu đối với Loan Nhi, một phần xuất phát từ mẫu thân của nàng.
Không phải bà không yêu thương Thiên Hinh, nhưng có điều giữa tình cảm ấy vẫn có một thứ gì đó nghiêng về phía Ngọc Loan hơn một chút. Thái hậu đưa tay lên vỗ vài cái lên bàn tay của nàng, tuy dáng vẻ vẫn ngồi bất động, nhưng nụ cười trên môi đã tươi thêm vài phần. Thiên Hinh gật đầu với bà, Thái hậu đang gọi nàng đến chỗ bà, nàng đứng dậy bước đến ngồi cạnh Thái hậu. Cũng đưa mắt nhìn về phía Ngọc Loan, đến khi tiểu cô nương ấy ngẩng đầu lên, thì một tia kinh ngạc thoáng hiện lên nơi đáy mắt.
Sau đó, Ngọc Loan mỉm cười xinh đẹp, nhấc bút chấm vào nghiêng mực rồi lại tiếp tục công việc của mình. Trong bức tranh, bên cạnh Thái hậu, dần dần xuất hiện thêm một người nữa. Đó là tỷ tỷ của nàng, công chúa Thiên Hinh của Tề quốc, cũng là người mà nàng ngưỡng mộ nhất. Dường như vì sự có mặt của Thiên Hinh, mà càng khiến cho Ngọc Loan thêm phần chau chuốt tỉ mỉ, đến khi hoàn thành bức tranh ấy, thì đã là một canh giờ sau.
Bức tranh được mang đến trước mặt Thái hậu, bà mỉm cười hài lòng: “Đường nét thế này, màu sắc thế này, Loan Nhi, tay nghề của con còn hơn cả mẫu thân của mình năm xưa nữa.” Ngọc Loan hành lễ với bà: “Tổ mẫu đã quá khen rồi! Làm sao Loan Nhi có thể so sánh với mẫu thân năm xưa chứ. Mẫu thân vốn là hòn ngọc trong tay người, cầm kỳ thi họa đều do người dạy dỗ. Hôm nay, Loan Nhi chỉ dám múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Sự khiêm tốn của Ngọc Loan không làm người khác cảm thấy khó chịu, cũng không hề khiến mọi người nghĩ rằng nàng đang giả tạo. Bởi vì ánh mắt của nàng khi nhìn Thái hậu rất thuần khiết, cứ như một mặt gương trong suốt, phản chiếu mọi hành động của bà trong đó. Thái hậu rất yêu thích ánh mắt này của nàng, đối với một người như bà, trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể ngồi lên vị trí Thái hậu như ngày hôm nay. Thì hoàng cung chẳng khác nào một cái lồng son xinh đẹp, có thể từ từ biến đổi con người ta.
Thiên Hinh cũng nhìn bức tranh do Ngọc Loan vẽ, hàng chân mày khẽ nhướng lên đầy vẻ thích thú. Tay nghề không tệ, chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều công sức để luyện tập, không biết Loan Nhi của nàng đã phá nát bao nhiêu bức họa để có được khả năng như bây giờ. Với tính khí của tiểu nha đầu này, ắt hẳn con số ấy cũng không phải là ít. Danh xưng “Đệ nhất tài nữ Lạc Dương” không hề đặt lên sai người, mẫu thân đã dạy dỗ Ngọc Loan rất chu đáo.
Nàng đưa mắt về phía Ngọc Loan, nhìn thấy muội muội mình vẫn đứng đó, trong tư thế khom lưng hầu chuyện. Một tia đau xót lóe lên trong đôi mắt của nàng, Ngọc Loan đã phải đứng vẽ trong thời gian dài như vậy. Nay còn đứng đó hầu chuyện với Thái hậu, sao có thể không mệt được cơ chứ? Thiên Hinh xoay đầu lại nhìn Thái hậu, lên tiếng nói: “Thái hậu, người xem kia, Loan Nhi vừa vào cung thì người đã quên mất con rồi. Chúng con đều được nữ nhi của người sinh ra, làm sao có thể không giống nhau được chứ?”
Thái hậu phì cười trước giọng điệu của nàng, bà khẽ liếc nàng một cái rồi lại nhìn về phía Ngọc Loan đang ở trước mặt. Làm sao bà lại không hiểu, Thiên Hinh đang nhắc khéo bà, muội muội của nàng đang phải đứng, trong khi nàng được ngồi cơ chứ? Ba từ không giống nhau này, quả thật chứa đựng rất nhiều hàm ý bên trong. Đáy lòng của Thái hậu chợt chuyển động, từ bao giờ mà Thiên Hinh của bà lại để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy? Tiểu nha đầu này thật khác so với trước đây, dường như mới mấy ngày mà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cẩm Nương đứng sau lưng Thái hậu, nhìn thoáng qua bức tranh trên tay bà, trong ánh mắt cũng xuất hiện một tia thích thú. Nhị tiểu thư của Lý gia quả không hổ danh là nữ nhi của công chúa Tuệ Mẫn, chẳng mấy chốc đã nắm được trái tim của Thái hậu rồi. Đứng quá lâu khiến Ngọc Loan cảm thấy hơi choáng váng, từng giọt mồ hôi chảy xuống gò má của nàng. Vì Thái hậu chưa ban ngồi, nàng cũng không dám tự tiện ngồi xuống, tuy nói nàng là cháu gái của Thái hậu. Nhưng hiện tại thân phận của nàng trong cung chỉ là một vị Nhị tiểu thư của Lý gia mà thôi, mọi thứ cũng cần phải làm theo cung quy mới được.
Thái hậu cố ý không ban ngồi cho nàng ngay lập tức, những thủ đoạn lấy lòng kẻ bề trên, bà đã sớm nhìn thấu. Cũng có kẻ vì quá kiêu ngạo mà quên mất thân phận thật sự, ỷ vào sủng ái mà có thể lên mặt làm càn, cuối cùng kết cục có được bao nhiêu kẻ sống sót dài lâu. Ngọc Loan tuy là cháu gái của bà, nhưng nếu muốn sống trong hoàng cung này, bà cũng cần phải dạy cho nàng những quy tắc cơ bản để sinh tồn. Nhìn thấy nàng như vậy, được sủng nhưng không kiêu càng khiến bà hài lòng, vội đưa mắt cho Cẩm Nương ở sau lưng mình.
Cẩm Nương đón lấy ánh mắt của bà, lên giọng trách móc cung nhân: “Các người không thấy Lý tiểu thư vẫn đang đứng sao? Còn không mau lấy ghế đến đây để tiểu thư ngồi. Dâng cả trà bánh lên nữa, Lý tiểu thư vẽ lâu như vậy, chắc hẳn người cũng đã rất mệt.” Ngọc Loan thở nhẹ một hơi, mỉm cười cảm kích Cẩm Nương rồi ngồi xuống, thưởng thức trà bánh được mang lên. Thứ được mang lên lại là bánh Hải Đường mà nàng thích nhất, càng khiến cho Ngọc Loan ăn nhiều hơn một chút.
Thái hậu sai cung nhân cất bức tranh đi, lại nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Ngọc Loan khi ăn bánh Hải Đường. Bà phì cười rồi quay đầu nói với Thiên Hinh bên cạnh: “Tỷ muội các con thật dễ nuôi, chỉ cần một dĩa bánh ngọt là có thể vui vẻ ngồi yên suốt cả một ngày.” Thiên Hinh nắm lấy tay của bà, trêu chọc Ngọc Loan: “Đúng là tỷ muội chúng con rất dễ nuôi! Nhưng nha đầu này chỉ thích bánh Hải Đường mà thôi, hồi nhỏ, có lần vì tham ăn mà suýt bị mắc nghẹn. Lần đó bị mẫu thân phạt không được ăn bánh Hải Đường một tháng, đã khiến nha đầu này tốn không ít nước mắt cầu xin.”
Ngọc Loan nghe thấy tên mình được nhắc đến, nàng quay đầu lại, ánh mắt có chút uất ức nhìn hai người: “Thái hậu, tỷ tỷ, hai người lại nói xấu Loan Nhi.” Dĩa bánh Hải Đường bị nàng giữ chặt trong tay, cứ như thể dù bị mắng cũng sẽ không để ai cướp đoạt nó vậy. Thái hậu và Thiên Hinh bị dáng vẻ này của nàng chọc cười thêm một trận. Nhờ có hai người các nàng mà bầu không khí trong lương đình trở nên vô cùng thoải mái và vui vẻ.
Đang lúc chuyện trò bỗng nhiên Thái hậu lại nhắc đến một việc: “Hinh Nhi, lần này con đưa Ngọc Loan vào cung, đã hỏi qua ý của mẫu thân con chưa?” Thiên Hinh nhanh chóng trả lời bà: “Bẩm Thái hậu, lần này đưa Loan Nhi tiến cung cũng là ý muốn của mẫu thân. Dù mẫu thân không vào cung thường xuyên, nhưng vẫn luôn âm thầm lo lắng cho sức khỏe của người. Mẫu thân nói để Ngọc Loan theo Hinh Nhi vào cung, trước là để thỉnh an Thái hậu, sau là muốn Loan Nhi bầu bạn cùng người.” Mỗi lần nhắc đến mẫu thân của nàng, thì Thái hậu lại lộ ra vẻ dịu dàng khó che giấu: “Vậy sao? Hài tử ngốc này, ai gia đâu còn là con nít mà cần nó phải lo lắng đến thế.”
Ngọc Loan sớm đã bị Cẩm Nương dụ dỗ rời khỏi lương đình đi hái hoa pha trà với bà, lúc này ngồi cạnh Thái hậu chỉ còn mỗi Thiên Hinh. Thái hậu nâng cốc trà trên bàn lên môi, khẽ nhấp một ngụm rồi đặt xuống, đôi mắt nhìn xa xăm: “Hinh Nhi, mỗi lần đến mùa hè tháng bảy khiến ai gia nhớ đến phụ thân của mình. Khi ai gia chỉ mới bằng tuổi Ngọc Loan bây giờ, cầm kỳ thi họa còn chưa học nổi được một phần mười của nó. Mẫu thân của ta mất sớm, phụ thân cũng không chịu đi thêm bước nữa, từ nhỏ đến lớn dung túng cho ai gia muốn làm gì thì làm.
Mỗi khi đến tiết trời tháng bảy, không hiểu sao ai gia rất hay bị ho, ho đến mức lạc cả giọng, cổ họng của ta lúc đó rất đau. Dù thầy thuốc có chẩn bệnh kê đơn, nhưng ai gia lại luôn sợ thuốc đắng, một mực không chịu uống thuốc. Ngày đó, ai gia bướng bỉnh như thế nhưng gia phụ vẫn không nổi giận với ta. Cuối cùng, không bắt được ai gia uống thuốc, người đành phải tìm cách khác để ta khỏi bệnh. Con thử đoán xem, phụ thân của ta đã dùng cách gì?”
Thái hậu nhớ lại chuyện xưa, cao hứng hỏi nàng, Thiên Hinh ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Thật sự thì con vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc gia phụ đã dùng cách gì để bệnh của người thuyên giảm vậy?’’ Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, Thái hậu nhìn ly trà trên bàn rồi nói: “Người đã dùng trà để dỗ ta uống, khi mẫu thân của ai gia còn sống, bà thích nhất là uống trà hoa Ngọc Lan. Ngoài tác dụng thanh nhiệt, hoa Ngọc Lan còn chưa được chứng ho do lạnh, nhờ thế mà mỗi lần đến tháng bảy, ai gia không còn khó chịu nữa.
Chuyện này nha đầu Tuệ Mẫn cũng biết, nhưng khi ta kể cho nó nghe thì nó chỉ mới là một tiểu hài tử nhỏ bé. Ai gia cũng không nghĩ rằng Tuệ Mẫn vẫn còn nhớ đến tận bây giờ, cái tên Ngọc Loan này đặt rất hay. Mỗi lần ai gia nhìn thấy muội muội của con, thì những kỷ niệm lúc còn bé lại ùa về. Điều ấy thì đối với một bà lão như ta rất hạnh phúc, những tưởng cả đời mình toàn tranh đấu chiếm đoạt, hóa ra đã từng có lúc bản thân được yêu thương như vậy.’’
Bà cúi đầu xuống, ngón tay mân mê ly trà bên cạnh, vuốt một đường cong đẹp mắt vòng theo miệng chén. Hình như bà lại nhớ ra điều gì đó thú vị, nụ cười trên môi càng đậm hơn, chẳng mấy mốc tâm tình của bà cũng lây sang cả Thiên Hinh. Đã từng được yêu thương, đã từng có trong tay hạnh phúc, sau đó lại trở nên đáng sợ, đôi tay nhiễm đầy máu. Nếu có một ngày, nàng trở nên như vậy, đến lúc đó nàng có còn là chính bản thân nàng nữa hay không? Trong lúc nàng chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, thì bất chợt có một tiếng gọi kéo nàng trở lại: “Tỷ tỷ, tỷ xem này, Cẩm Nương và muội đã hái được rất nhiều loại hoa đấy. Muội thật không ngờ, công dụng của hoa lại nhiều như vậy, rất thú vị.” Ngọc Loan còn chưa bước vào lương đình, nhưng tiếng cười nói của nàng đã làm không gian xung quanh náo nhiệt. Thiên Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía ấy, nụ cười trên môi Ngọc Loan vẫn như thế ấm áp như gió xuân tháng ba.
Sự ấm áp ấy xóa tan mọi suy nghĩ tiêu cực trong lòng nàng, phải rồi, Loan Nhi còn ở bên cạnh nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không trở thành ác quỷ được đâu. Ấm áp như vậy, rực rỡ như vậy, làm sao nàng nỡ rời xa kia chứ! Thiên Hinh mỉm cười với Ngọc Loan, nụ cười của nàng xinh đẹp đến chói mắt, khiến người khác không thể không ngắm nhìn. Giây phút ấy Ngọc Loan đã ngẩn người tại chỗ, tỷ tỷ, đây mới được gọi là “Mỹ nhân tiếu, khuynh thiên hạ.”
Thiên Hinh tiến vào lương đình, nhưng nàng cũng không muốn làm gián đoạn nhã hứng của Thái hậu. Chỉ yên lặng ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của người, khẽ nhấp một ngụm trà mà cung nữ vừa mang đến. Qủa thật, Loan Nhi của nàng rất giống với mẫu thân, những đường nét trẻ con dần dần biến mất, nhường chỗ cho dung mạo kinh tâm động phách này. Nàng có thể hiểu được sự yêu thích của Thái hậu đối với Loan Nhi, một phần xuất phát từ mẫu thân của nàng.
Không phải bà không yêu thương Thiên Hinh, nhưng có điều giữa tình cảm ấy vẫn có một thứ gì đó nghiêng về phía Ngọc Loan hơn một chút. Thái hậu đưa tay lên vỗ vài cái lên bàn tay của nàng, tuy dáng vẻ vẫn ngồi bất động, nhưng nụ cười trên môi đã tươi thêm vài phần. Thiên Hinh gật đầu với bà, Thái hậu đang gọi nàng đến chỗ bà, nàng đứng dậy bước đến ngồi cạnh Thái hậu. Cũng đưa mắt nhìn về phía Ngọc Loan, đến khi tiểu cô nương ấy ngẩng đầu lên, thì một tia kinh ngạc thoáng hiện lên nơi đáy mắt.
Sau đó, Ngọc Loan mỉm cười xinh đẹp, nhấc bút chấm vào nghiêng mực rồi lại tiếp tục công việc của mình. Trong bức tranh, bên cạnh Thái hậu, dần dần xuất hiện thêm một người nữa. Đó là tỷ tỷ của nàng, công chúa Thiên Hinh của Tề quốc, cũng là người mà nàng ngưỡng mộ nhất. Dường như vì sự có mặt của Thiên Hinh, mà càng khiến cho Ngọc Loan thêm phần chau chuốt tỉ mỉ, đến khi hoàn thành bức tranh ấy, thì đã là một canh giờ sau.
Bức tranh được mang đến trước mặt Thái hậu, bà mỉm cười hài lòng: “Đường nét thế này, màu sắc thế này, Loan Nhi, tay nghề của con còn hơn cả mẫu thân của mình năm xưa nữa.” Ngọc Loan hành lễ với bà: “Tổ mẫu đã quá khen rồi! Làm sao Loan Nhi có thể so sánh với mẫu thân năm xưa chứ. Mẫu thân vốn là hòn ngọc trong tay người, cầm kỳ thi họa đều do người dạy dỗ. Hôm nay, Loan Nhi chỉ dám múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Sự khiêm tốn của Ngọc Loan không làm người khác cảm thấy khó chịu, cũng không hề khiến mọi người nghĩ rằng nàng đang giả tạo. Bởi vì ánh mắt của nàng khi nhìn Thái hậu rất thuần khiết, cứ như một mặt gương trong suốt, phản chiếu mọi hành động của bà trong đó. Thái hậu rất yêu thích ánh mắt này của nàng, đối với một người như bà, trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể ngồi lên vị trí Thái hậu như ngày hôm nay. Thì hoàng cung chẳng khác nào một cái lồng son xinh đẹp, có thể từ từ biến đổi con người ta.
Thiên Hinh cũng nhìn bức tranh do Ngọc Loan vẽ, hàng chân mày khẽ nhướng lên đầy vẻ thích thú. Tay nghề không tệ, chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều công sức để luyện tập, không biết Loan Nhi của nàng đã phá nát bao nhiêu bức họa để có được khả năng như bây giờ. Với tính khí của tiểu nha đầu này, ắt hẳn con số ấy cũng không phải là ít. Danh xưng “Đệ nhất tài nữ Lạc Dương” không hề đặt lên sai người, mẫu thân đã dạy dỗ Ngọc Loan rất chu đáo.
Nàng đưa mắt về phía Ngọc Loan, nhìn thấy muội muội mình vẫn đứng đó, trong tư thế khom lưng hầu chuyện. Một tia đau xót lóe lên trong đôi mắt của nàng, Ngọc Loan đã phải đứng vẽ trong thời gian dài như vậy. Nay còn đứng đó hầu chuyện với Thái hậu, sao có thể không mệt được cơ chứ? Thiên Hinh xoay đầu lại nhìn Thái hậu, lên tiếng nói: “Thái hậu, người xem kia, Loan Nhi vừa vào cung thì người đã quên mất con rồi. Chúng con đều được nữ nhi của người sinh ra, làm sao có thể không giống nhau được chứ?”
Thái hậu phì cười trước giọng điệu của nàng, bà khẽ liếc nàng một cái rồi lại nhìn về phía Ngọc Loan đang ở trước mặt. Làm sao bà lại không hiểu, Thiên Hinh đang nhắc khéo bà, muội muội của nàng đang phải đứng, trong khi nàng được ngồi cơ chứ? Ba từ không giống nhau này, quả thật chứa đựng rất nhiều hàm ý bên trong. Đáy lòng của Thái hậu chợt chuyển động, từ bao giờ mà Thiên Hinh của bà lại để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy? Tiểu nha đầu này thật khác so với trước đây, dường như mới mấy ngày mà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cẩm Nương đứng sau lưng Thái hậu, nhìn thoáng qua bức tranh trên tay bà, trong ánh mắt cũng xuất hiện một tia thích thú. Nhị tiểu thư của Lý gia quả không hổ danh là nữ nhi của công chúa Tuệ Mẫn, chẳng mấy chốc đã nắm được trái tim của Thái hậu rồi. Đứng quá lâu khiến Ngọc Loan cảm thấy hơi choáng váng, từng giọt mồ hôi chảy xuống gò má của nàng. Vì Thái hậu chưa ban ngồi, nàng cũng không dám tự tiện ngồi xuống, tuy nói nàng là cháu gái của Thái hậu. Nhưng hiện tại thân phận của nàng trong cung chỉ là một vị Nhị tiểu thư của Lý gia mà thôi, mọi thứ cũng cần phải làm theo cung quy mới được.
Thái hậu cố ý không ban ngồi cho nàng ngay lập tức, những thủ đoạn lấy lòng kẻ bề trên, bà đã sớm nhìn thấu. Cũng có kẻ vì quá kiêu ngạo mà quên mất thân phận thật sự, ỷ vào sủng ái mà có thể lên mặt làm càn, cuối cùng kết cục có được bao nhiêu kẻ sống sót dài lâu. Ngọc Loan tuy là cháu gái của bà, nhưng nếu muốn sống trong hoàng cung này, bà cũng cần phải dạy cho nàng những quy tắc cơ bản để sinh tồn. Nhìn thấy nàng như vậy, được sủng nhưng không kiêu càng khiến bà hài lòng, vội đưa mắt cho Cẩm Nương ở sau lưng mình.
Cẩm Nương đón lấy ánh mắt của bà, lên giọng trách móc cung nhân: “Các người không thấy Lý tiểu thư vẫn đang đứng sao? Còn không mau lấy ghế đến đây để tiểu thư ngồi. Dâng cả trà bánh lên nữa, Lý tiểu thư vẽ lâu như vậy, chắc hẳn người cũng đã rất mệt.” Ngọc Loan thở nhẹ một hơi, mỉm cười cảm kích Cẩm Nương rồi ngồi xuống, thưởng thức trà bánh được mang lên. Thứ được mang lên lại là bánh Hải Đường mà nàng thích nhất, càng khiến cho Ngọc Loan ăn nhiều hơn một chút.
Thái hậu sai cung nhân cất bức tranh đi, lại nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Ngọc Loan khi ăn bánh Hải Đường. Bà phì cười rồi quay đầu nói với Thiên Hinh bên cạnh: “Tỷ muội các con thật dễ nuôi, chỉ cần một dĩa bánh ngọt là có thể vui vẻ ngồi yên suốt cả một ngày.” Thiên Hinh nắm lấy tay của bà, trêu chọc Ngọc Loan: “Đúng là tỷ muội chúng con rất dễ nuôi! Nhưng nha đầu này chỉ thích bánh Hải Đường mà thôi, hồi nhỏ, có lần vì tham ăn mà suýt bị mắc nghẹn. Lần đó bị mẫu thân phạt không được ăn bánh Hải Đường một tháng, đã khiến nha đầu này tốn không ít nước mắt cầu xin.”
Ngọc Loan nghe thấy tên mình được nhắc đến, nàng quay đầu lại, ánh mắt có chút uất ức nhìn hai người: “Thái hậu, tỷ tỷ, hai người lại nói xấu Loan Nhi.” Dĩa bánh Hải Đường bị nàng giữ chặt trong tay, cứ như thể dù bị mắng cũng sẽ không để ai cướp đoạt nó vậy. Thái hậu và Thiên Hinh bị dáng vẻ này của nàng chọc cười thêm một trận. Nhờ có hai người các nàng mà bầu không khí trong lương đình trở nên vô cùng thoải mái và vui vẻ.
Đang lúc chuyện trò bỗng nhiên Thái hậu lại nhắc đến một việc: “Hinh Nhi, lần này con đưa Ngọc Loan vào cung, đã hỏi qua ý của mẫu thân con chưa?” Thiên Hinh nhanh chóng trả lời bà: “Bẩm Thái hậu, lần này đưa Loan Nhi tiến cung cũng là ý muốn của mẫu thân. Dù mẫu thân không vào cung thường xuyên, nhưng vẫn luôn âm thầm lo lắng cho sức khỏe của người. Mẫu thân nói để Ngọc Loan theo Hinh Nhi vào cung, trước là để thỉnh an Thái hậu, sau là muốn Loan Nhi bầu bạn cùng người.” Mỗi lần nhắc đến mẫu thân của nàng, thì Thái hậu lại lộ ra vẻ dịu dàng khó che giấu: “Vậy sao? Hài tử ngốc này, ai gia đâu còn là con nít mà cần nó phải lo lắng đến thế.”
Ngọc Loan sớm đã bị Cẩm Nương dụ dỗ rời khỏi lương đình đi hái hoa pha trà với bà, lúc này ngồi cạnh Thái hậu chỉ còn mỗi Thiên Hinh. Thái hậu nâng cốc trà trên bàn lên môi, khẽ nhấp một ngụm rồi đặt xuống, đôi mắt nhìn xa xăm: “Hinh Nhi, mỗi lần đến mùa hè tháng bảy khiến ai gia nhớ đến phụ thân của mình. Khi ai gia chỉ mới bằng tuổi Ngọc Loan bây giờ, cầm kỳ thi họa còn chưa học nổi được một phần mười của nó. Mẫu thân của ta mất sớm, phụ thân cũng không chịu đi thêm bước nữa, từ nhỏ đến lớn dung túng cho ai gia muốn làm gì thì làm.
Mỗi khi đến tiết trời tháng bảy, không hiểu sao ai gia rất hay bị ho, ho đến mức lạc cả giọng, cổ họng của ta lúc đó rất đau. Dù thầy thuốc có chẩn bệnh kê đơn, nhưng ai gia lại luôn sợ thuốc đắng, một mực không chịu uống thuốc. Ngày đó, ai gia bướng bỉnh như thế nhưng gia phụ vẫn không nổi giận với ta. Cuối cùng, không bắt được ai gia uống thuốc, người đành phải tìm cách khác để ta khỏi bệnh. Con thử đoán xem, phụ thân của ta đã dùng cách gì?”
Thái hậu nhớ lại chuyện xưa, cao hứng hỏi nàng, Thiên Hinh ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Thật sự thì con vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc gia phụ đã dùng cách gì để bệnh của người thuyên giảm vậy?’’ Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, Thái hậu nhìn ly trà trên bàn rồi nói: “Người đã dùng trà để dỗ ta uống, khi mẫu thân của ai gia còn sống, bà thích nhất là uống trà hoa Ngọc Lan. Ngoài tác dụng thanh nhiệt, hoa Ngọc Lan còn chưa được chứng ho do lạnh, nhờ thế mà mỗi lần đến tháng bảy, ai gia không còn khó chịu nữa.
Chuyện này nha đầu Tuệ Mẫn cũng biết, nhưng khi ta kể cho nó nghe thì nó chỉ mới là một tiểu hài tử nhỏ bé. Ai gia cũng không nghĩ rằng Tuệ Mẫn vẫn còn nhớ đến tận bây giờ, cái tên Ngọc Loan này đặt rất hay. Mỗi lần ai gia nhìn thấy muội muội của con, thì những kỷ niệm lúc còn bé lại ùa về. Điều ấy thì đối với một bà lão như ta rất hạnh phúc, những tưởng cả đời mình toàn tranh đấu chiếm đoạt, hóa ra đã từng có lúc bản thân được yêu thương như vậy.’’
Bà cúi đầu xuống, ngón tay mân mê ly trà bên cạnh, vuốt một đường cong đẹp mắt vòng theo miệng chén. Hình như bà lại nhớ ra điều gì đó thú vị, nụ cười trên môi càng đậm hơn, chẳng mấy mốc tâm tình của bà cũng lây sang cả Thiên Hinh. Đã từng được yêu thương, đã từng có trong tay hạnh phúc, sau đó lại trở nên đáng sợ, đôi tay nhiễm đầy máu. Nếu có một ngày, nàng trở nên như vậy, đến lúc đó nàng có còn là chính bản thân nàng nữa hay không? Trong lúc nàng chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, thì bất chợt có một tiếng gọi kéo nàng trở lại: “Tỷ tỷ, tỷ xem này, Cẩm Nương và muội đã hái được rất nhiều loại hoa đấy. Muội thật không ngờ, công dụng của hoa lại nhiều như vậy, rất thú vị.” Ngọc Loan còn chưa bước vào lương đình, nhưng tiếng cười nói của nàng đã làm không gian xung quanh náo nhiệt. Thiên Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía ấy, nụ cười trên môi Ngọc Loan vẫn như thế ấm áp như gió xuân tháng ba.
Sự ấm áp ấy xóa tan mọi suy nghĩ tiêu cực trong lòng nàng, phải rồi, Loan Nhi còn ở bên cạnh nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không trở thành ác quỷ được đâu. Ấm áp như vậy, rực rỡ như vậy, làm sao nàng nỡ rời xa kia chứ! Thiên Hinh mỉm cười với Ngọc Loan, nụ cười của nàng xinh đẹp đến chói mắt, khiến người khác không thể không ngắm nhìn. Giây phút ấy Ngọc Loan đã ngẩn người tại chỗ, tỷ tỷ, đây mới được gọi là “Mỹ nhân tiếu, khuynh thiên hạ.”
Danh sách chương