Em gái Diệp Vân cùng em trai Diệp Hào đều ở phía nam, nhưng mà không làm việc cùng một chỗ. Hôm nay Diệp Hào về trước, hơn nữa không chỉ một người trở về.
Diệp Quốc Cường chở hai người đằng sau, cười đến không ngậm mồm được mà lái xe về nhà.
Mẹ Diệp nghe thấy tiếng xe quen thuộc, nói với Diệp Lăng: “Em con về rồi kìa.” Lau lau tay, đi ra ngoài đón.
Khi thấy bên cạnh con trai còn có một cô gái, mẹ Diệp há hốc mồm, sững sờ đứng tại chỗ nói không ra lời.
“Sững sờ cái gì? Đây là bạn gái tiểu Hào, gọi là Tuệ Đình.” Diệp Quốc Cường quay đầu nói với Diệp Hào cùng bạn gái Diệp Hào: “Vào nhà đi, đều vào đi.”
“Mẹ.” Diệp Hào nắm tay bạn gái giới thiệu với mẹ Diệp: “Đây là vợ con, gọi là Tuệ Đình, chúng con đã có con, cho nên sang năm Tuệ Đình không ra ngoài làm việc nữa, ở lại nhà luôn.”
“Cái gì?” Diệp Quốc Cường cùng mẹ Diệp trừng lớn mắt.
Diệp Lăng mới vừa đi ra cũng sững sờ, em trai có con? Mười phút sau, người một nhà ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Không phải là không vui mừng, mà chính là quá vui mừng, ha ha ha, ha ha ha ha ha….
“Tuệ Đình a, con cứ yên tâm ở đây, về sau nơi này là nhà của con. Con yên tâm, gia đình chúng ta đều là người tử tế, sẽ không làm khó con đâu. Nếu tiểu Hào dám khi dễ con, chúng ta dạy dỗ lại nó!” Mẹ Diệp lôi kéo tay con dâu, đã nhanh làm ra mấy hành động kỳ quái rồi.
“…”
Diệp Lăng vỗ vỗ vai em trai, thật lòng nói: “Em lợi hại.” Mới là đứa nhỏ mười tám tuổi, đã làm cha.
“Anh, em cùng Tuệ Đình là mối tình đầu, hai chúng em là thật lòng với nhau.” Diệp Hào gãi gãi đầu, cười hì hì. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng không sánh bằng anh hai, nhưng mà về việc tìm bạn gái, cuối cùng cũng là thứ mình giỏi hơn.
“Tốt.” Diệp Lăng ôm vai em trai nói: “Sang năm em cũng ở lại nhà, đừng đi nữa.” Có vợ có con, đi quá xa cũng không tốt.
“Như vậy sao được, không ra ngoài lấy tiền đâu mà nuôi vợ nuôi con.” Diệp Hào nói.
“Em đầu óc linh hoạt, có hứng thú tự mình làm buôn bán nhỏ không?” Diệp Lăng hỏi.
“Buôn bán nhỏ đương nhiên là được, nhưng không có vốn.” Diệp Hào cũng đã nghĩ qua những thứ này, từ lúc nhỏ cậu đã biết trong nhà mình nghèo, cần rất nhiều tiền. Trong đầu đứa nhỏ luôn luôn nghĩ cách làm sao kiếm ra tiền, đáng tiếc không có vốn muốn nhiều hơn cũng vô dụng.
“Anh cho em.”
“Anh hai, anh lấy tiền ở đâu ra?”
“Đi mượn.”
Hai anh em bàn bạc số lượng, vạch kế hoạch, một đêm đã tính toán đến không sai biệt lắm.
Buổi sáng ngày hai mươi sáu em gái Diệp Vân về đến nhà, sáng sớm Diệp Quốc Cường liền đi đón người.
Về nhà liền nghe thấy em trai dẫn theo vợ về, Diệp Vân vừa vui mừng vừa tức giận, bóp cổ em trai nói: “Em kết hôn sớm như vậy không phải là muốn ép chị ư!”
“Chị! Anh hai, cứu mạng a!” Diệp Hào kêu la, trong nhà bọn họ thì chị ba chính là hung hãn nhất, động một chút là ra tay đánh người.
“Tiểu Vân.” Diệp Lăng hô một tiếng.
“Anh hai.” Diệp Vân từ giống như con trai biến thành thục nữ điềm đạm nho nhã, còn có chút ngại ngùng.
“Đi đường có mệt không, uống nước nghỉ ngơi một chút, phòng của em anh dọn xong rồi.” Diệp Lăng nói, dùng ly mới mua pha cho em gái một ly đồ uống dinh dưỡng.
“Cảm ơn anh hai.” Diệp Vân cầm chặt ly nóng hổi, trong lòng ấm áp. Cô cảm thấy Diệp Lăng qua một học kỳ đã thay đổi rất nhiều, toàn bộ người đều tốt hơn, cũng càng quan tâm bọn họ hơn.
“Anh hai dọn phòng mình đẹp lắm, chị đi xem đi!” Ngày hôm qua Diệp Hào rất ngạc nhiên, mới đầu còn sợ vợ mình ghét bỏ phòng mình quá cũ rồi, kết quả là rực rỡ hẳn lên, có thể ở thoải mái.
“Được, một lát nữa chị vào phòng cất đồ.” Diệp Vân nói, uống một nửa ly nước nóng, cả người chỗ nào cũng ấm áp lên.
“Anh giúp em.” Diệp Lăng kéo một va li hành lý vào phòng.
Diệp Vân vội vàng cầm theo ba lô rồi nhanh nhẹn theo sau, cùng nhau sắp xếp lại.
“Anh hai, làm sao anh biết con gái thích kiểu màu sắc với hoa văn này?” Đồ dùng trên giường đều thay đổi kiểu dáng, Diệp Vân thật không tin đây là do Diệp Lăng lựa.
Diệp Lăng ngậm miệng không nói, đây là do Hồ Tú Quyên đề nghị.
“Sàn nhà cũng sạch, rèm chỗ cửa sổ cũng đã giặt rồi, còn có giấy dán tường. Những thứ này, không phải là do mẹ sửa đi?” Diệp Vân biết rõ, mẹ mình không có tâm tư kiểu này.
“Anh sửa lại đấy.” Diệp Lăng chỉ đi một chuyến, đồ vật mua về cũng có giới hạn, chỉ có thể mua được từng này.
“Đẹp quá, cảm ơn anh hai.” Thật ra Diệp Vân không phải người hướng nội có tính cách ngại ngùng, chỉ vào thời điểm đối mặt với Diệp Lăng mới có thể chân tay co cứng.
“Cám ơn cái gì.” Diệp Lăng xoa xoa đầu em gái.
Đây là một cô bé kiên cường, tuổi còn nhỏ đã ra ngoài làm công, quanh năm suốt tháng không thể về nhà. Ở xã hội này, đặt chân cũng khó, khắp nơi đều là những chuyện không công bằng, một cô gái ở bên ngoài đã là chuyện uỷ khuất, tuyệt đối còn hơn cả một đứa con trai.
“Anh hai…” Hai mắt Diệp Vân đỏ ngầu.
“Hẳn là anh phải cảm ơn em.” Từ đáy lòng Diệp Lăng nói với như vậy với em gái, không chỉ là cảm ơn, còn có rất nhiều xấu hổ: “… Nếu như không phải do anh, bây giờ em vẫn còn được đi học.” Đâu phải buông tha cho giấc mộng của mình, sớm như vậy đã đi vào xã hội.
“Không nói những cái đó…” Diệp Vân khịt khịt mũi, nước mắt nói đến là đến. Vừa mới về đến nhà, nhìn thấy người thân đã lâu không gặp, cảm xúc dao động.
“Tiểu Vân còn muốn đi học nữa không?” Diệp Lăng chân thành hỏi.
“Hu… hu…” Diệp Vân với hai mắt đỏ ngầu mà lắc đầu, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Không khóc.” Diệp Lăng giúp em gái lau sạch đi nước mắt, kết quả em gái khóc còn lợi hại hơn. Có một câu nói rất đúng, có người đau lòng, mình mới hiểu được thì ra bản thẩn có bao nhiêu ủy khuất.
Diệp Lăng ôm lấy bờ vai em gái, vỗ vỗ lưng cô.
Diệp Vân dựa vào Diệp Lăng, thút tha thút thít mà khóc cho đủ.
Cô cho rằng trong nhà không có người quan tâm đến cuộc sống của mình, những ủy khuất của năm đó đã vùi sâu trong đáy lòng theo thời gian dần trôi qua. Hôm nay bị nhắc tới, mới biết được thì ra không phải như vậy.
Diệp Hào thăm dò nhìn nhìn, lén lút tránh ra, kéo vợ đi giúp làm cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Diệp Vân đã khôi phục lại bình thường, lại là bộ dạng của một cô gái đẹp trẻ trung năng động. Bên trái là em trai Diệp Hào, bên trái nữa là anh hai Diệp Lăng, một hàng trẻ tuổi đẹp trai.
Nhà của lão Diệp gen tốt, sinh ra ba đứa đều là bộ dạng xuất sắc.
Cũng khó trách Diệp Hào nhanh như vậy đã kiếm được vợ, người ta tuổi còn nhỏ đã theo nó về nhà.
“Tuệ Đình, ăn nhiều thịt một chút, đừng ngại.” Mẹ Diệp cười nói, con dâu tương lai đã vào đến trong nhà liền không để vuột mất.
“Dạ.” bạn gái Diệp Hào cười cười, cái này mới là xấu hổ,
Diệp Lăng nhìn thấy có chút quen thuộc, nghĩ một lúc mới nhớ tới, hình như cũng là cái kiểu ngại ngùng giống như bạn gái Tiếu Chí Hiên.
Người trong nhà đều đã về đủ, có nghĩa là khoảng cách đến lễ mừng năm mới không còn bao xa.
Mấy ngày này, mỗi ngày Diệp Lăng đều đúng giờ gọi điện cho Trang Húc Nhiên, thời gian thích hợp còn có thể nhắn tin, tạm thời nói một lát.
Diệp Lăng không để ý đến sự thay đổi này, trước kia đều là Trang Húc Nhiên gọi điện cho hắn, từ khi trở về nhà tại sao lại thay đổi?
Trang Húc Nhiên lại thấy rất rõ sự thay đổi này, cậu cảm giác được Diệp Lăng chậm rãi càng ngày càng khăn khít với mình.
“Ngày hôm nay anh rất bận?” Đúng giờ không thấy có tin nhắn gửi qua Trang Húc Nhiên liền hỏi.
“Em gái đã về.” Diệp Lăng nói.
“À.” Nếu là người nhà của Diệp Lăng, có thể hiểu được, những ngày này Diệp Lăng đều báo cáo mình ở nhà chuẩn bị làm cái gì. Trang Húc Nhiên biết rõ sinh hoạt của hắn: “Không phải anh nói bạn gái của em trai có thai sao?”
“Ừm.” Diệp Lăng nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Không có, mua cho anh một ít đồ, gửi qua đó, anh để ý đến chuyển phát nhanh một chút.” Trang Húc Nhiên lập tức lấy tờ hóa đơn, gửi qua cho Diệp Lăng.
“Là cái gì?” Diệp Lăng nhíu mày, làm sao Trang Húc Nhiên lại biết được địa chỉ a? Nhưng mà nghĩ đến những thủ đoạn của Trang Húc Nhiên, hắn cũng hiểu được, người này cái gì mà không biết.
“Một vài thứ, hơi nhiều.” Trên thực tế là rất nhiều: “Khụ khụ..” Trang Húc Nhiên có chút xấu hổ, không biết Diệp Lăng nhận được thùng hàng thì có biểu hiện gì.
“Mua nhiều như vậy làm gì?” Diệp Lăng bất đắc dĩ, lúc trước mua mấy món đồ trong nhà đã bị cằn nhằn.
“…Mua vài thứ không ngờ nhiều như vậy.” Trang Húc Nhiên nói liên miên: “Nghỉ ở công ty, một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cho anh một chút đồ. Có mấy thứ để trong nhà rồi, chờ anh quay về dùng, còn một chút gửi qua cho anh. Có đồ cho anh dùng, cũng có đồ cho người trong nhà dùng, anh xem rồi sắp xếp.”
“A.” Diệp Lăng há to miệng, không biết nói gì.
“Đương nhiên, những thứ cho phụ nụ mang thai kia nhất định là cho em dâu của anh.”
“Khụ khụ, cả cái này…”
“Tôi…. đi ngang qua cửa hàng, thuận tiện, nhân viên cửa hàng giới thiệu cho.” Cậu nói thẳng là muốn nguyên bộ, kể cả đồ ăn đồ dùng.
“Cảm ơn cậu…” Diệp Lăng hơi im lặng, lại có chút muốn cười.
“Đừng ngại…” Trang Húc Nhiên lộ vẻ lúng túng.
“Muốn hôn cậu.” Miệng so với đại não thành thật hơn, bây giờ ý niệm trong đầu Diệp Lăng chính là cái này.
“A…” Trang Húc Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dường như cứ như vậy thì nụ hôn của Diệp Lăng sẽ rơi xuống.
Đáng tiếc trời nam đất bắc, ngay cả cảm giác nhẹ như lông tơ cũng không cảm nhận được, người kia thật sự không ở bên cạnh.
“…” Diệp Lăng mới nhận thấy mình vừa nói cái gì, hắn hít sâu một hơi, như vậy mà còn nói chia tay.
“Diệp Lăng, còn mười một ngày, tôi chờ anh.” Nhớ nhung trong lòng rất thống khổ, có chút khó chịu có chút chua xót, rồi lại giống như chất gây nghiện, không có ngay đây thì không chịu được.
Trang Húc Nhiên sờ sờ lên áo sơ mi của Diệp Lăng trên người mình, ngày đó lấy ở trong căn hộ ra, cầm về nhà làm thành áo ngủ.
“Ừ.” Diệp Lăng nói chắc nịch.
“Anh có biết tôi đang làm gì không…” Bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như sợi tơ: “Tôi đang mặc áo của anh, nằm ở trên giường ngủ không yên. Nhưng không phải đặt biệt khó chịu, bởi vì nghĩ tới anh trong lòng lại có chỗ cảm thấy căng căng…” Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm nhũn: “Có đôi khi lại có chỗ cảm thấy trống trải…”
Có rất nhiều cảm xúc, nhưng không có ngoại lệ, chỉ có nhớ nhung mà thôi.
“Tôi cũng nhớ cậu.” Diệp Lăng không quen nói ra những lời này, nghe xong những lời kia đáy lòng cảm thấy chua xót, miệng không tự chủ được mà thốt ra.
Lúc này, rốt cuộc Trang Húc Nhiên không còn là một mình bày tỏ, bởi vì Diệp Lăng chẳng những tiếp nhận mà còn có thể đáp lại.
Mùa mùa đông rét lạnh, ở trong chăn nghe lời nói nhỏ nhẹ ấm áp, xua tan đi cái rét lạnh trong đêm đông, vỗ về đêm trắng nhớ mong khó ngủ…
Qua hai ngày, nhân viên chuyển phát gọi điện cho Diệp Lăng đến nhận bưu kiện. Bởi vì nhà Diệp Lăng ở trong vùng này bưu kiện không gửi tới được, cần phải tự mình lên bưu điện ở trấn trên nhận về.
Diệp Lăng cùng đi với cha Diệp Quốc Cường, kết quả nhìn thấy một thùng rất lớn, quả thực mang về không dễ dàng.
“Cái này… người bạn kia của con, thật hào phóng…”
Diệp Lăng nói với cha, đây là người bạn ở kinh thành gửi đến.
Thật vất vả mới mang trở về, mẹ Diệp lại cằn nhằn bọn họ, tại sao lại mua đồ.
Diệp Quốc Cường nói: “Không phải bọn tôi mua, là bạn của Lăng tử cho nó gửi đến đấy.” Một bên nói một bên kêu con trai mở ra xem, nhìn thấy cái kia… há hốc mồm.
“Những thứ này… toàn bộ đều là… bạn con đưa hay sao?” Mẹ Diệp cũng há hốc mồm.
Đồ Trang Húc Nhiên cho, sao mà kém được? Đừng nói người trong nhà mỗi người đều có một phần, ngay cả bạn gái của Diệp Hào cũng có một phần cho phụ nữ có thai.
“Dạ, cậu ấy gọi là… Trang Húc Nhiên.” Diệp Lăng im lặng nhỏ giọng nói ra cái tên này, không biết vì cái gì, muốn nói cho người nhà nghe. Cho người nhà một cái phương hướng để cảm ơn cũng tốt, đây là của Trang Húc Nhiên đưa đấy, chính là cậu.
“Đứa nhỏ này, là đứa có lòng a, nhiều đồ như vậy.” Mẹ Diệp nhìn thấy phần đồ chuyên dụng cho phụ nữ có thai, trong lòng cảm thấy ấm áp, tán thưởng không ngừng.
“Là một đứa nhỏ biết quan tâm.” Diệp Quốc Cường nhìn xem một ít đồ ăn sẵn, đóng gói cẩn thận.
“Người ta đối với con tốt như vậy, con cũng phải đối tốt với người ta, có biết không? Ở nhà dựa vào cha mẹ, bền ngoài nhờ vả bạn bè! Đừng có ngu ngốc mà không biết cảm ơn!” Mẹ Diệp một bên sắp xếp một bên nói với con mình.
“Con biết rồi.” Diệp Lăng đáp lời, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.
Hắn cũng muốn đối tốt với Trang Húc Nhiên, có thể cảm giác được người kia rất cần mình. Có thể vì trên người mình có quá nhiều trách nhiệm, không thể làm được vẹn toàn đôi bên.
“Đầu năm gặp được một người có lòng cũng không phải dễ dàng gì, đặc biệt ở bên ngoài lại càng khó.” Diệp Quốc Cường cảm khái nói, sống hơn nửa đời người rồi, loại người nào cũng đã gặp: “Con a, qua hết năm trở về, mang cho bạn con một ít đặc sản bên này.”
Trong nhà không có gì, làm một ít đặc sản vẫn có thể mang ra ngoài.
“Dạ..” Diệp Lăng cúi đầu trầm mặc mà lấy ra mấy món đồ Trang Húc Nhiên gửi cho, rất muốn gọi điện cho cậu, nhưng mà suy nghĩ một chút, lại chán nản nhịn xuống.
Đừng gọi cho cậu ấy nữa, Diệp Lăng.
Giao thừa, khoảnh khắc cuối cùng của một năm.
Từng nhà đoàn viên đón giao thừa, nhà nhà cuối năm bên nhau, nghênh đón một năm mới bắt đầu.
Thời điểm đúng 0 giờ, trên trời nở rộ từng chùm pháo hoa, chiếu sáng cả một khoảng trời.
Lúc Diệp Lăng soạn tin nhắn gửi đi, điện thoại cũng nhận được vô số tin chúc mừng năm mới.
Sau khi gửi xong tin nhắn cho Trang Húc Nhiên, danh sách trong điện thoại hắn có nhiều hơn một người, trước kia chỉ có trống không.
“Năm mới vui vẻ,” Trang Húc Nhiên gọi điện thoại lại, nhưng rất vội vàng, dường như có ai lôi kéo làm gì đó.
“Vui vẻ.” Diệp Lăng cười cười nói: “Về nhà lại gọi điện cho cậu sau.”
Chờ cho đến nửa đêm, mới liên lạc lại, nói chuyện đến hừng đông.
“Cậu nghỉ ngơi tiếp đi, tôi đi bái tổ, trở về rồi nghỉ sau.” Diệp Lăng đứng lên mặc quần áo, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng mà tinh thần cũng không tệ lắm.
“Được.” Trang Húc Nhiên thỏa mãn cúp điện thoại, cũng sức sống tràn đầy mà đứng lên tắm một cái, rồi lại quay về ngủ.
Mới đầu năm, cũng rất bận rộn.
Chào hỏi khách khứa, thăm người thân…
Mùng bốn cả nhà đi đến nhà bà ngoại, đầu năm mới vừa về.
“Ba, mẹ bọn con lên thị trấn làm ít chuyện.” Diệp Lăng dẫn theo em trai em gái không về nhà, mà đi thẳng đến thị trấn.
Bôn ba một ngày, bầu trời đã nhanh tối đen mới chịu quay về.
“Các con đi làm gì nha? Sao lại về muộn như vậy?” Mẹ Diệp vô cùng hiếu kỳ, nhưng mà ba đứa con cũng không hé miệng, chỉ không ngừng cười.
Mùng sáu sắp xếp xong đồ đạc, Diệp Lăng gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên: “Ngày mai sẽ về trường.”
“Ừ.” Trang Húc Nhiên đi đến sân thượng, ngửa đầu đón lấy ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói đầy hào hứng: “Khi nào đến nơi, tôi đi đón anh.”
“Cậu có thể tới?” Diệp Lăng không nghĩ tới cậu sẽ tới đón mình.
“Có thể, không thể cũng có thể.” Trang Húc Nhiên nói, vặn người duỗi lưng một cái, tưởng niệm tay nghề của Diệp Lăng, cho dù là làm cơm hay là thủ pháp mát xa.
“Được rồi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Diệp Lăng cũng cười, nhìn ánh nắng chói chang ấm áp ngoài cửa sổ, không biết Trang Húc Nhiên ở bên kia có đang đón ánh nắng tươi sáng này hay không, một ngày ấm áp.
Hôm sau mới tờ mờ sáng, Hồ Tú Quyên đã kéo hành lý đứng ở cửa chờ Diệp Lăng.
“Chào buổi sáng.” Diệp Lăng không có hành lý gì, chỉ có một cái ba lô.
“Anh chuẩn bị đồ ít như vậy?” Hồ Tú Quyên cứ cho là mình kéo theo một cái va ly hành lý cũng vẫn còn thiếu a, còn chuẩn bị giúp Diệp Lăng mang dùm mấy món đồ.
“Không mang gì về nhà, đều để ở trường.” Diệp Lăng nói xong, giúp Diệp Quốc Cường dắt xa máy ra.
Chở hai đứa nhỏ bằng xe lên thị trấn, lúc này rời đi đến tận nghỉ hè mới có thể nhìn thấy. Hơn nữa Diệp Lăng cũng phải thực tập rồi, nghỉ hè năm nay không nhất định có thể trở về.
“Cha, cha về đi, trên đường lái xe cẩn thận.” Diệp Lăng vẫy vẫy tay với cha mình rồi mới lên xe.
“Aizz!” Diệp Quốc Cường vẫy vẫy tay, nhìn theo xe rời đi, nhìn không thấy bóng hình con mình đâu nữa, mới lái xe về nhà.
Diệp Lăng cùng Hồ Tú Quyên ngồi xe lên thị trấn, mất mười mấy phút, sau đó đứng mua vé, chạy thẳng đến trạm kinh thành.
“Em đến kinh thành có tính toán gì chưa?”
“Vẫn chưa, trước cứ tìm một chỗ ở, rồi mới đi kiếm việc làm.” Hồ Tú Quyên nói, đương nhiên không phải ở khách sạn rồi, cái nơi đó tốn nhiều tiền lắm. Cô muốn tìm một chỗ có đủ tiện nghi để qua đêm, ban ngày tìm việc làm.
“Ừ.” Làm công thu nhập ít ỏi, Diệp Lăng cũng biết, một cô gái trẻ vô thân vô cố đến thành phố phiêu bạt, quá cực khổ. Hắn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Trang Húc Nhiên.
Đã quên nhìn giờ, hiện tại là hơn tám giờ một chút, Trang Húc Nhiên vẫn chưa rời giường.
Nhưng mà có thể bị giọng nói của Diệp Lăng đánh thức: “Sớm như vậy?”
“Sớm, tôi lên xe rồi.” Trong giọng nói Diệp Lăng mang theo chút nhảy nhót chính mình cũng không phát hiện ra.
“Tốt lắm, khi nào đến nơi?” Trang Húc Nhiên cũng vui vẻ, đây không phải là rất nhanh nữa là có thể gặp sao.
“Khoảng một giờ chiều, cậu ăn cơm rồi đến.” Diệp Lăng nói.
“Ừ, muốn đợi anh cùng ăn.” Trang Húc Nhiên dụi dụi mắt, ôm chăn vào ngực.
“Đừng chờ tôi, ăn trước đi.” Diệp Lăng nói xong, nhìn nhìn Hồ Tú Quyên bên cạnh: “Trang Húc Nhiên, tôi muốn bàn với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì, anh nói đi.” Trang Húc Nhiên chăm chú nghe.
“Tôi có một người đồng hương, người ấy đến kinh thành tìm việc làm, trước khi tìm được, tôi nghĩ muốn cho người ấy ở trong nhà vài ngày.” Diệp Lăng nói xong, im lặng chờ câu trả lời của Trang Húc Nhiên.
“Hả? Nam hay là nữ?” Trang Húc Nhiên nhíu mày, cậu không muốn người khác vào sống trong nhà Diệp Lăng.
“Là nữ.” Diệp Lăng nhìn thấy Hồ Tú Quyên nhìn mình, trên mặt đều là kinh ngạc.
“Tại sao phải ở trong nhà, có thể ở khách sạn.” Trang Húc Nhiên không hài lòng nói.
“Khách sạn tốn kém, trong nhà lại không có tiền.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, chỉ ở có vài ngày.”
“…Hừ, người như thế nào?” Trang Húc Nhiên không hy vọng rước vào phiền toái.
“A… không kém Tào Chính là bao.” Diệp Lăng không tìm ra được từ để hình dung.
“Hả?”
Sau khi nói chuyện xong với Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng quay đầu hỏi ý kiến Hồ Tú Quyên: “Em có để ý khi ở chỗ tôi mấy ngày không?”
Hồ Tú Quyên vẫn là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Anh anh, anh ở kinh thành thuê phòng ở?” Cho dù là không có kinh nghiệm, cũng biết tiền thuê nhà bên kia có bao nhiêu tốn kém.
“Không phải.. căn hộ của bạn, không tốn tiền.” Diệp Lăng tính toán, nếu như không hỗ trợ, Hồ Tú Quyên chắc chắn sẽ không ở chỗ nghỉ tốt. Mà mấy khu tập thể kia, người qua lại phức tạp, không an toàn, một cô gái chưa quen cuộc sống nơi đây quá nguy hiểm.
Chính mình dùng tiền cho Hồ Tú Quyên ra khách sạn ở, cái đó là không thể, không phù hợp, mà chắc chắn Hồ Tú Quyên sẽ không chấp nhận. Cho nên tính đi tính lại, chỉ có thể về nhà vài ngày, chính mình giúp đi kiếm việc làm.
“A, như vậy phải cảm ơn anh rồi.” Hồ Tú Quyên mê mang nói, một hồi mới khôi phục lại tâm tình, thì ra có thể không cần phải đi thuê phòng để ở qua đêm rồi.
Bên ngoài làm công có người viện trợ, là một chuyện rất may mắn, đặc biệt là vạn sự khởi đầu nan.
“Đừng ngại, đến đó cũng còn vài tiếng nữa, em cũng nghỉ một lát đi.” Diệp Lăng dùng áo khoác bọc lấy mình, tựa ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian đến nơi so với Diệp Lăng tính toán sớm hơn rất nhiều, mười hai giờ đã đến.
Ngồi trên xe, Diệp Lăng liền gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên, Trang Húc Nhiên nói: “May mắn tôi còn chưa ăn cơm, chờ chút, tôi tới ngay.”
“Diệp Lăng, có người đến đón anh à?” Xuống xe, Hồ Tú Quyên bóp bóp bắp chân đã tê rần. Nếu không phải bên cạnh là con trai, cô quả thật muốn dựa vào, quá khó chấp nhận rồi.
“Đúng vậy, em đói bụng chưa? Có muốn ăn một chút đồ trước không?” Diệp Lăng nhìn xung quanh, có bán.
“Rất đói a, nếu không chúng ta đi ăn cơm.” Hồ Tú Quyên hết nhìn đông lại nhìn tây, trông thấy không ít quán ăn nhỏ.
“Ăn một ít rồi lại đi.” Diệp Lăng ở bên quán nhỏ mua lấy một thứ đồ ăn vặt lấp bao tử cho Hồ Tú Quyên.
“Cảm ơn cảm ơn, để em trả tiền lại cho anh.” Hồ Tú Quyên vội vàng lấy ví.
“Không cần, em khách sáo rồi.” Diệp Lăng cười cười, những thứ này không đáng mấy tiền.
Nhưng mà ngày đó dạo phố cùng Hồ Tú Quyên đã biết rõ, Hồ Tú Quyên là một người kiên trì. Cô thấy Diệp Lăng không chịu nhận tiền liền mua hai chai nước, mỗi người một chai.
Diệp Lăng không có cách nào, không cầm cũng không tốt.
Hai người đợi không lâu, một chiếc xe quen thuộc lái tới, Diệp Lăng nói với Hồ Tú Quyên mới ăn xong: “Có thể đi rồi.”
“A..? Ừ ừ?” Hồ Tú Quyên nhanh chóng vặn nắp chai, uống một ngụm lớn, sau đó đổ ra rửa tay.
Diệp Lăng giúp cô cầm hành lý, đứng trước cửa xe xoay người lại nhìn Hồ Tú Quyên không có nhìn đến, hôn nhẹ Trang Húc Nhiên vẫn còn mang kính râm. Sau đó mới đến đuôi xe chất hành lý.
“Này!” Trang Húc Nhiên tươi cười từ trên xe bước xuống, đồng thời thấy được Hồ Tú Quyên.
“Đó là đồng hương của tôi, Hồ Tú Quyên.” Diệp Lăng giới thiệu hai bên một chút: “Còn đây là bạn của tôi, gọi là Trang Húc Nhiên.”
“Chào anh!” Hồ Tú Quyên vẫy vẫy tay, tươi cười nói: “Anh chính là Trang Húc Nhiên a, tôi nghe thấy thím Phượng Anh luôn nhắc về anh! Thím nói anh gửi cho nhà thím rất nhiều đồ, là bạn tốt của Diệp Lăng.”
Trang Húc Nhiên nghe được cảm thấy mê mang, Diệp Lăng giải thích cho cậu: “Mẹ tôi gọi là Phượng Anh.”
Vừa nghe nói là mẹ Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên cười rộ lên, chào hỏi Hồ Tú Quyên: “Xin chào, nhà của cô cùng Diệp Lăng là thân thích?”
Hồ Tú Quyên suy nghĩ một chút, cười hì hì nói: “Thật là có quan hệ thân thích chín ngã mười tám ngoặt.” Bởi vì đều cùng một nơi, gả về thì ngay lập tức trở thành thân thích.
“Vậy là được rồi.” Trang Húc Nhiên nói, mở cửa tiến vào xe: “Lên xe đi, chết đói rồi, trước đi ăn cơm đã.”
Diệp Lăng mở cửa xe cho Hồ Tú Quyên, đợi cô ngồi vào rồi đóng cửa xe xong xuôi, sau đó mới tới ghế phụ ngồi.
Trang Húc Nhiên quay đầu nhìn người đã lâu không thấy, cỡ nào muốn nhào qua hung hăng mà hôn một lúc. Đáng tiếc không thể, vẫn phải chịu đựng.
Diệp Quốc Cường chở hai người đằng sau, cười đến không ngậm mồm được mà lái xe về nhà.
Mẹ Diệp nghe thấy tiếng xe quen thuộc, nói với Diệp Lăng: “Em con về rồi kìa.” Lau lau tay, đi ra ngoài đón.
Khi thấy bên cạnh con trai còn có một cô gái, mẹ Diệp há hốc mồm, sững sờ đứng tại chỗ nói không ra lời.
“Sững sờ cái gì? Đây là bạn gái tiểu Hào, gọi là Tuệ Đình.” Diệp Quốc Cường quay đầu nói với Diệp Hào cùng bạn gái Diệp Hào: “Vào nhà đi, đều vào đi.”
“Mẹ.” Diệp Hào nắm tay bạn gái giới thiệu với mẹ Diệp: “Đây là vợ con, gọi là Tuệ Đình, chúng con đã có con, cho nên sang năm Tuệ Đình không ra ngoài làm việc nữa, ở lại nhà luôn.”
“Cái gì?” Diệp Quốc Cường cùng mẹ Diệp trừng lớn mắt.
Diệp Lăng mới vừa đi ra cũng sững sờ, em trai có con? Mười phút sau, người một nhà ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Không phải là không vui mừng, mà chính là quá vui mừng, ha ha ha, ha ha ha ha ha….
“Tuệ Đình a, con cứ yên tâm ở đây, về sau nơi này là nhà của con. Con yên tâm, gia đình chúng ta đều là người tử tế, sẽ không làm khó con đâu. Nếu tiểu Hào dám khi dễ con, chúng ta dạy dỗ lại nó!” Mẹ Diệp lôi kéo tay con dâu, đã nhanh làm ra mấy hành động kỳ quái rồi.
“…”
Diệp Lăng vỗ vỗ vai em trai, thật lòng nói: “Em lợi hại.” Mới là đứa nhỏ mười tám tuổi, đã làm cha.
“Anh, em cùng Tuệ Đình là mối tình đầu, hai chúng em là thật lòng với nhau.” Diệp Hào gãi gãi đầu, cười hì hì. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng không sánh bằng anh hai, nhưng mà về việc tìm bạn gái, cuối cùng cũng là thứ mình giỏi hơn.
“Tốt.” Diệp Lăng ôm vai em trai nói: “Sang năm em cũng ở lại nhà, đừng đi nữa.” Có vợ có con, đi quá xa cũng không tốt.
“Như vậy sao được, không ra ngoài lấy tiền đâu mà nuôi vợ nuôi con.” Diệp Hào nói.
“Em đầu óc linh hoạt, có hứng thú tự mình làm buôn bán nhỏ không?” Diệp Lăng hỏi.
“Buôn bán nhỏ đương nhiên là được, nhưng không có vốn.” Diệp Hào cũng đã nghĩ qua những thứ này, từ lúc nhỏ cậu đã biết trong nhà mình nghèo, cần rất nhiều tiền. Trong đầu đứa nhỏ luôn luôn nghĩ cách làm sao kiếm ra tiền, đáng tiếc không có vốn muốn nhiều hơn cũng vô dụng.
“Anh cho em.”
“Anh hai, anh lấy tiền ở đâu ra?”
“Đi mượn.”
Hai anh em bàn bạc số lượng, vạch kế hoạch, một đêm đã tính toán đến không sai biệt lắm.
Buổi sáng ngày hai mươi sáu em gái Diệp Vân về đến nhà, sáng sớm Diệp Quốc Cường liền đi đón người.
Về nhà liền nghe thấy em trai dẫn theo vợ về, Diệp Vân vừa vui mừng vừa tức giận, bóp cổ em trai nói: “Em kết hôn sớm như vậy không phải là muốn ép chị ư!”
“Chị! Anh hai, cứu mạng a!” Diệp Hào kêu la, trong nhà bọn họ thì chị ba chính là hung hãn nhất, động một chút là ra tay đánh người.
“Tiểu Vân.” Diệp Lăng hô một tiếng.
“Anh hai.” Diệp Vân từ giống như con trai biến thành thục nữ điềm đạm nho nhã, còn có chút ngại ngùng.
“Đi đường có mệt không, uống nước nghỉ ngơi một chút, phòng của em anh dọn xong rồi.” Diệp Lăng nói, dùng ly mới mua pha cho em gái một ly đồ uống dinh dưỡng.
“Cảm ơn anh hai.” Diệp Vân cầm chặt ly nóng hổi, trong lòng ấm áp. Cô cảm thấy Diệp Lăng qua một học kỳ đã thay đổi rất nhiều, toàn bộ người đều tốt hơn, cũng càng quan tâm bọn họ hơn.
“Anh hai dọn phòng mình đẹp lắm, chị đi xem đi!” Ngày hôm qua Diệp Hào rất ngạc nhiên, mới đầu còn sợ vợ mình ghét bỏ phòng mình quá cũ rồi, kết quả là rực rỡ hẳn lên, có thể ở thoải mái.
“Được, một lát nữa chị vào phòng cất đồ.” Diệp Vân nói, uống một nửa ly nước nóng, cả người chỗ nào cũng ấm áp lên.
“Anh giúp em.” Diệp Lăng kéo một va li hành lý vào phòng.
Diệp Vân vội vàng cầm theo ba lô rồi nhanh nhẹn theo sau, cùng nhau sắp xếp lại.
“Anh hai, làm sao anh biết con gái thích kiểu màu sắc với hoa văn này?” Đồ dùng trên giường đều thay đổi kiểu dáng, Diệp Vân thật không tin đây là do Diệp Lăng lựa.
Diệp Lăng ngậm miệng không nói, đây là do Hồ Tú Quyên đề nghị.
“Sàn nhà cũng sạch, rèm chỗ cửa sổ cũng đã giặt rồi, còn có giấy dán tường. Những thứ này, không phải là do mẹ sửa đi?” Diệp Vân biết rõ, mẹ mình không có tâm tư kiểu này.
“Anh sửa lại đấy.” Diệp Lăng chỉ đi một chuyến, đồ vật mua về cũng có giới hạn, chỉ có thể mua được từng này.
“Đẹp quá, cảm ơn anh hai.” Thật ra Diệp Vân không phải người hướng nội có tính cách ngại ngùng, chỉ vào thời điểm đối mặt với Diệp Lăng mới có thể chân tay co cứng.
“Cám ơn cái gì.” Diệp Lăng xoa xoa đầu em gái.
Đây là một cô bé kiên cường, tuổi còn nhỏ đã ra ngoài làm công, quanh năm suốt tháng không thể về nhà. Ở xã hội này, đặt chân cũng khó, khắp nơi đều là những chuyện không công bằng, một cô gái ở bên ngoài đã là chuyện uỷ khuất, tuyệt đối còn hơn cả một đứa con trai.
“Anh hai…” Hai mắt Diệp Vân đỏ ngầu.
“Hẳn là anh phải cảm ơn em.” Từ đáy lòng Diệp Lăng nói với như vậy với em gái, không chỉ là cảm ơn, còn có rất nhiều xấu hổ: “… Nếu như không phải do anh, bây giờ em vẫn còn được đi học.” Đâu phải buông tha cho giấc mộng của mình, sớm như vậy đã đi vào xã hội.
“Không nói những cái đó…” Diệp Vân khịt khịt mũi, nước mắt nói đến là đến. Vừa mới về đến nhà, nhìn thấy người thân đã lâu không gặp, cảm xúc dao động.
“Tiểu Vân còn muốn đi học nữa không?” Diệp Lăng chân thành hỏi.
“Hu… hu…” Diệp Vân với hai mắt đỏ ngầu mà lắc đầu, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Không khóc.” Diệp Lăng giúp em gái lau sạch đi nước mắt, kết quả em gái khóc còn lợi hại hơn. Có một câu nói rất đúng, có người đau lòng, mình mới hiểu được thì ra bản thẩn có bao nhiêu ủy khuất.
Diệp Lăng ôm lấy bờ vai em gái, vỗ vỗ lưng cô.
Diệp Vân dựa vào Diệp Lăng, thút tha thút thít mà khóc cho đủ.
Cô cho rằng trong nhà không có người quan tâm đến cuộc sống của mình, những ủy khuất của năm đó đã vùi sâu trong đáy lòng theo thời gian dần trôi qua. Hôm nay bị nhắc tới, mới biết được thì ra không phải như vậy.
Diệp Hào thăm dò nhìn nhìn, lén lút tránh ra, kéo vợ đi giúp làm cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Diệp Vân đã khôi phục lại bình thường, lại là bộ dạng của một cô gái đẹp trẻ trung năng động. Bên trái là em trai Diệp Hào, bên trái nữa là anh hai Diệp Lăng, một hàng trẻ tuổi đẹp trai.
Nhà của lão Diệp gen tốt, sinh ra ba đứa đều là bộ dạng xuất sắc.
Cũng khó trách Diệp Hào nhanh như vậy đã kiếm được vợ, người ta tuổi còn nhỏ đã theo nó về nhà.
“Tuệ Đình, ăn nhiều thịt một chút, đừng ngại.” Mẹ Diệp cười nói, con dâu tương lai đã vào đến trong nhà liền không để vuột mất.
“Dạ.” bạn gái Diệp Hào cười cười, cái này mới là xấu hổ,
Diệp Lăng nhìn thấy có chút quen thuộc, nghĩ một lúc mới nhớ tới, hình như cũng là cái kiểu ngại ngùng giống như bạn gái Tiếu Chí Hiên.
Người trong nhà đều đã về đủ, có nghĩa là khoảng cách đến lễ mừng năm mới không còn bao xa.
Mấy ngày này, mỗi ngày Diệp Lăng đều đúng giờ gọi điện cho Trang Húc Nhiên, thời gian thích hợp còn có thể nhắn tin, tạm thời nói một lát.
Diệp Lăng không để ý đến sự thay đổi này, trước kia đều là Trang Húc Nhiên gọi điện cho hắn, từ khi trở về nhà tại sao lại thay đổi?
Trang Húc Nhiên lại thấy rất rõ sự thay đổi này, cậu cảm giác được Diệp Lăng chậm rãi càng ngày càng khăn khít với mình.
“Ngày hôm nay anh rất bận?” Đúng giờ không thấy có tin nhắn gửi qua Trang Húc Nhiên liền hỏi.
“Em gái đã về.” Diệp Lăng nói.
“À.” Nếu là người nhà của Diệp Lăng, có thể hiểu được, những ngày này Diệp Lăng đều báo cáo mình ở nhà chuẩn bị làm cái gì. Trang Húc Nhiên biết rõ sinh hoạt của hắn: “Không phải anh nói bạn gái của em trai có thai sao?”
“Ừm.” Diệp Lăng nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Không có, mua cho anh một ít đồ, gửi qua đó, anh để ý đến chuyển phát nhanh một chút.” Trang Húc Nhiên lập tức lấy tờ hóa đơn, gửi qua cho Diệp Lăng.
“Là cái gì?” Diệp Lăng nhíu mày, làm sao Trang Húc Nhiên lại biết được địa chỉ a? Nhưng mà nghĩ đến những thủ đoạn của Trang Húc Nhiên, hắn cũng hiểu được, người này cái gì mà không biết.
“Một vài thứ, hơi nhiều.” Trên thực tế là rất nhiều: “Khụ khụ..” Trang Húc Nhiên có chút xấu hổ, không biết Diệp Lăng nhận được thùng hàng thì có biểu hiện gì.
“Mua nhiều như vậy làm gì?” Diệp Lăng bất đắc dĩ, lúc trước mua mấy món đồ trong nhà đã bị cằn nhằn.
“…Mua vài thứ không ngờ nhiều như vậy.” Trang Húc Nhiên nói liên miên: “Nghỉ ở công ty, một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cho anh một chút đồ. Có mấy thứ để trong nhà rồi, chờ anh quay về dùng, còn một chút gửi qua cho anh. Có đồ cho anh dùng, cũng có đồ cho người trong nhà dùng, anh xem rồi sắp xếp.”
“A.” Diệp Lăng há to miệng, không biết nói gì.
“Đương nhiên, những thứ cho phụ nụ mang thai kia nhất định là cho em dâu của anh.”
“Khụ khụ, cả cái này…”
“Tôi…. đi ngang qua cửa hàng, thuận tiện, nhân viên cửa hàng giới thiệu cho.” Cậu nói thẳng là muốn nguyên bộ, kể cả đồ ăn đồ dùng.
“Cảm ơn cậu…” Diệp Lăng hơi im lặng, lại có chút muốn cười.
“Đừng ngại…” Trang Húc Nhiên lộ vẻ lúng túng.
“Muốn hôn cậu.” Miệng so với đại não thành thật hơn, bây giờ ý niệm trong đầu Diệp Lăng chính là cái này.
“A…” Trang Húc Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dường như cứ như vậy thì nụ hôn của Diệp Lăng sẽ rơi xuống.
Đáng tiếc trời nam đất bắc, ngay cả cảm giác nhẹ như lông tơ cũng không cảm nhận được, người kia thật sự không ở bên cạnh.
“…” Diệp Lăng mới nhận thấy mình vừa nói cái gì, hắn hít sâu một hơi, như vậy mà còn nói chia tay.
“Diệp Lăng, còn mười một ngày, tôi chờ anh.” Nhớ nhung trong lòng rất thống khổ, có chút khó chịu có chút chua xót, rồi lại giống như chất gây nghiện, không có ngay đây thì không chịu được.
Trang Húc Nhiên sờ sờ lên áo sơ mi của Diệp Lăng trên người mình, ngày đó lấy ở trong căn hộ ra, cầm về nhà làm thành áo ngủ.
“Ừ.” Diệp Lăng nói chắc nịch.
“Anh có biết tôi đang làm gì không…” Bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như sợi tơ: “Tôi đang mặc áo của anh, nằm ở trên giường ngủ không yên. Nhưng không phải đặt biệt khó chịu, bởi vì nghĩ tới anh trong lòng lại có chỗ cảm thấy căng căng…” Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm nhũn: “Có đôi khi lại có chỗ cảm thấy trống trải…”
Có rất nhiều cảm xúc, nhưng không có ngoại lệ, chỉ có nhớ nhung mà thôi.
“Tôi cũng nhớ cậu.” Diệp Lăng không quen nói ra những lời này, nghe xong những lời kia đáy lòng cảm thấy chua xót, miệng không tự chủ được mà thốt ra.
Lúc này, rốt cuộc Trang Húc Nhiên không còn là một mình bày tỏ, bởi vì Diệp Lăng chẳng những tiếp nhận mà còn có thể đáp lại.
Mùa mùa đông rét lạnh, ở trong chăn nghe lời nói nhỏ nhẹ ấm áp, xua tan đi cái rét lạnh trong đêm đông, vỗ về đêm trắng nhớ mong khó ngủ…
Qua hai ngày, nhân viên chuyển phát gọi điện cho Diệp Lăng đến nhận bưu kiện. Bởi vì nhà Diệp Lăng ở trong vùng này bưu kiện không gửi tới được, cần phải tự mình lên bưu điện ở trấn trên nhận về.
Diệp Lăng cùng đi với cha Diệp Quốc Cường, kết quả nhìn thấy một thùng rất lớn, quả thực mang về không dễ dàng.
“Cái này… người bạn kia của con, thật hào phóng…”
Diệp Lăng nói với cha, đây là người bạn ở kinh thành gửi đến.
Thật vất vả mới mang trở về, mẹ Diệp lại cằn nhằn bọn họ, tại sao lại mua đồ.
Diệp Quốc Cường nói: “Không phải bọn tôi mua, là bạn của Lăng tử cho nó gửi đến đấy.” Một bên nói một bên kêu con trai mở ra xem, nhìn thấy cái kia… há hốc mồm.
“Những thứ này… toàn bộ đều là… bạn con đưa hay sao?” Mẹ Diệp cũng há hốc mồm.
Đồ Trang Húc Nhiên cho, sao mà kém được? Đừng nói người trong nhà mỗi người đều có một phần, ngay cả bạn gái của Diệp Hào cũng có một phần cho phụ nữ có thai.
“Dạ, cậu ấy gọi là… Trang Húc Nhiên.” Diệp Lăng im lặng nhỏ giọng nói ra cái tên này, không biết vì cái gì, muốn nói cho người nhà nghe. Cho người nhà một cái phương hướng để cảm ơn cũng tốt, đây là của Trang Húc Nhiên đưa đấy, chính là cậu.
“Đứa nhỏ này, là đứa có lòng a, nhiều đồ như vậy.” Mẹ Diệp nhìn thấy phần đồ chuyên dụng cho phụ nữ có thai, trong lòng cảm thấy ấm áp, tán thưởng không ngừng.
“Là một đứa nhỏ biết quan tâm.” Diệp Quốc Cường nhìn xem một ít đồ ăn sẵn, đóng gói cẩn thận.
“Người ta đối với con tốt như vậy, con cũng phải đối tốt với người ta, có biết không? Ở nhà dựa vào cha mẹ, bền ngoài nhờ vả bạn bè! Đừng có ngu ngốc mà không biết cảm ơn!” Mẹ Diệp một bên sắp xếp một bên nói với con mình.
“Con biết rồi.” Diệp Lăng đáp lời, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.
Hắn cũng muốn đối tốt với Trang Húc Nhiên, có thể cảm giác được người kia rất cần mình. Có thể vì trên người mình có quá nhiều trách nhiệm, không thể làm được vẹn toàn đôi bên.
“Đầu năm gặp được một người có lòng cũng không phải dễ dàng gì, đặc biệt ở bên ngoài lại càng khó.” Diệp Quốc Cường cảm khái nói, sống hơn nửa đời người rồi, loại người nào cũng đã gặp: “Con a, qua hết năm trở về, mang cho bạn con một ít đặc sản bên này.”
Trong nhà không có gì, làm một ít đặc sản vẫn có thể mang ra ngoài.
“Dạ..” Diệp Lăng cúi đầu trầm mặc mà lấy ra mấy món đồ Trang Húc Nhiên gửi cho, rất muốn gọi điện cho cậu, nhưng mà suy nghĩ một chút, lại chán nản nhịn xuống.
Đừng gọi cho cậu ấy nữa, Diệp Lăng.
Giao thừa, khoảnh khắc cuối cùng của một năm.
Từng nhà đoàn viên đón giao thừa, nhà nhà cuối năm bên nhau, nghênh đón một năm mới bắt đầu.
Thời điểm đúng 0 giờ, trên trời nở rộ từng chùm pháo hoa, chiếu sáng cả một khoảng trời.
Lúc Diệp Lăng soạn tin nhắn gửi đi, điện thoại cũng nhận được vô số tin chúc mừng năm mới.
Sau khi gửi xong tin nhắn cho Trang Húc Nhiên, danh sách trong điện thoại hắn có nhiều hơn một người, trước kia chỉ có trống không.
“Năm mới vui vẻ,” Trang Húc Nhiên gọi điện thoại lại, nhưng rất vội vàng, dường như có ai lôi kéo làm gì đó.
“Vui vẻ.” Diệp Lăng cười cười nói: “Về nhà lại gọi điện cho cậu sau.”
Chờ cho đến nửa đêm, mới liên lạc lại, nói chuyện đến hừng đông.
“Cậu nghỉ ngơi tiếp đi, tôi đi bái tổ, trở về rồi nghỉ sau.” Diệp Lăng đứng lên mặc quần áo, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng mà tinh thần cũng không tệ lắm.
“Được.” Trang Húc Nhiên thỏa mãn cúp điện thoại, cũng sức sống tràn đầy mà đứng lên tắm một cái, rồi lại quay về ngủ.
Mới đầu năm, cũng rất bận rộn.
Chào hỏi khách khứa, thăm người thân…
Mùng bốn cả nhà đi đến nhà bà ngoại, đầu năm mới vừa về.
“Ba, mẹ bọn con lên thị trấn làm ít chuyện.” Diệp Lăng dẫn theo em trai em gái không về nhà, mà đi thẳng đến thị trấn.
Bôn ba một ngày, bầu trời đã nhanh tối đen mới chịu quay về.
“Các con đi làm gì nha? Sao lại về muộn như vậy?” Mẹ Diệp vô cùng hiếu kỳ, nhưng mà ba đứa con cũng không hé miệng, chỉ không ngừng cười.
Mùng sáu sắp xếp xong đồ đạc, Diệp Lăng gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên: “Ngày mai sẽ về trường.”
“Ừ.” Trang Húc Nhiên đi đến sân thượng, ngửa đầu đón lấy ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói đầy hào hứng: “Khi nào đến nơi, tôi đi đón anh.”
“Cậu có thể tới?” Diệp Lăng không nghĩ tới cậu sẽ tới đón mình.
“Có thể, không thể cũng có thể.” Trang Húc Nhiên nói, vặn người duỗi lưng một cái, tưởng niệm tay nghề của Diệp Lăng, cho dù là làm cơm hay là thủ pháp mát xa.
“Được rồi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Diệp Lăng cũng cười, nhìn ánh nắng chói chang ấm áp ngoài cửa sổ, không biết Trang Húc Nhiên ở bên kia có đang đón ánh nắng tươi sáng này hay không, một ngày ấm áp.
Hôm sau mới tờ mờ sáng, Hồ Tú Quyên đã kéo hành lý đứng ở cửa chờ Diệp Lăng.
“Chào buổi sáng.” Diệp Lăng không có hành lý gì, chỉ có một cái ba lô.
“Anh chuẩn bị đồ ít như vậy?” Hồ Tú Quyên cứ cho là mình kéo theo một cái va ly hành lý cũng vẫn còn thiếu a, còn chuẩn bị giúp Diệp Lăng mang dùm mấy món đồ.
“Không mang gì về nhà, đều để ở trường.” Diệp Lăng nói xong, giúp Diệp Quốc Cường dắt xa máy ra.
Chở hai đứa nhỏ bằng xe lên thị trấn, lúc này rời đi đến tận nghỉ hè mới có thể nhìn thấy. Hơn nữa Diệp Lăng cũng phải thực tập rồi, nghỉ hè năm nay không nhất định có thể trở về.
“Cha, cha về đi, trên đường lái xe cẩn thận.” Diệp Lăng vẫy vẫy tay với cha mình rồi mới lên xe.
“Aizz!” Diệp Quốc Cường vẫy vẫy tay, nhìn theo xe rời đi, nhìn không thấy bóng hình con mình đâu nữa, mới lái xe về nhà.
Diệp Lăng cùng Hồ Tú Quyên ngồi xe lên thị trấn, mất mười mấy phút, sau đó đứng mua vé, chạy thẳng đến trạm kinh thành.
“Em đến kinh thành có tính toán gì chưa?”
“Vẫn chưa, trước cứ tìm một chỗ ở, rồi mới đi kiếm việc làm.” Hồ Tú Quyên nói, đương nhiên không phải ở khách sạn rồi, cái nơi đó tốn nhiều tiền lắm. Cô muốn tìm một chỗ có đủ tiện nghi để qua đêm, ban ngày tìm việc làm.
“Ừ.” Làm công thu nhập ít ỏi, Diệp Lăng cũng biết, một cô gái trẻ vô thân vô cố đến thành phố phiêu bạt, quá cực khổ. Hắn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Trang Húc Nhiên.
Đã quên nhìn giờ, hiện tại là hơn tám giờ một chút, Trang Húc Nhiên vẫn chưa rời giường.
Nhưng mà có thể bị giọng nói của Diệp Lăng đánh thức: “Sớm như vậy?”
“Sớm, tôi lên xe rồi.” Trong giọng nói Diệp Lăng mang theo chút nhảy nhót chính mình cũng không phát hiện ra.
“Tốt lắm, khi nào đến nơi?” Trang Húc Nhiên cũng vui vẻ, đây không phải là rất nhanh nữa là có thể gặp sao.
“Khoảng một giờ chiều, cậu ăn cơm rồi đến.” Diệp Lăng nói.
“Ừ, muốn đợi anh cùng ăn.” Trang Húc Nhiên dụi dụi mắt, ôm chăn vào ngực.
“Đừng chờ tôi, ăn trước đi.” Diệp Lăng nói xong, nhìn nhìn Hồ Tú Quyên bên cạnh: “Trang Húc Nhiên, tôi muốn bàn với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì, anh nói đi.” Trang Húc Nhiên chăm chú nghe.
“Tôi có một người đồng hương, người ấy đến kinh thành tìm việc làm, trước khi tìm được, tôi nghĩ muốn cho người ấy ở trong nhà vài ngày.” Diệp Lăng nói xong, im lặng chờ câu trả lời của Trang Húc Nhiên.
“Hả? Nam hay là nữ?” Trang Húc Nhiên nhíu mày, cậu không muốn người khác vào sống trong nhà Diệp Lăng.
“Là nữ.” Diệp Lăng nhìn thấy Hồ Tú Quyên nhìn mình, trên mặt đều là kinh ngạc.
“Tại sao phải ở trong nhà, có thể ở khách sạn.” Trang Húc Nhiên không hài lòng nói.
“Khách sạn tốn kém, trong nhà lại không có tiền.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, chỉ ở có vài ngày.”
“…Hừ, người như thế nào?” Trang Húc Nhiên không hy vọng rước vào phiền toái.
“A… không kém Tào Chính là bao.” Diệp Lăng không tìm ra được từ để hình dung.
“Hả?”
Sau khi nói chuyện xong với Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng quay đầu hỏi ý kiến Hồ Tú Quyên: “Em có để ý khi ở chỗ tôi mấy ngày không?”
Hồ Tú Quyên vẫn là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Anh anh, anh ở kinh thành thuê phòng ở?” Cho dù là không có kinh nghiệm, cũng biết tiền thuê nhà bên kia có bao nhiêu tốn kém.
“Không phải.. căn hộ của bạn, không tốn tiền.” Diệp Lăng tính toán, nếu như không hỗ trợ, Hồ Tú Quyên chắc chắn sẽ không ở chỗ nghỉ tốt. Mà mấy khu tập thể kia, người qua lại phức tạp, không an toàn, một cô gái chưa quen cuộc sống nơi đây quá nguy hiểm.
Chính mình dùng tiền cho Hồ Tú Quyên ra khách sạn ở, cái đó là không thể, không phù hợp, mà chắc chắn Hồ Tú Quyên sẽ không chấp nhận. Cho nên tính đi tính lại, chỉ có thể về nhà vài ngày, chính mình giúp đi kiếm việc làm.
“A, như vậy phải cảm ơn anh rồi.” Hồ Tú Quyên mê mang nói, một hồi mới khôi phục lại tâm tình, thì ra có thể không cần phải đi thuê phòng để ở qua đêm rồi.
Bên ngoài làm công có người viện trợ, là một chuyện rất may mắn, đặc biệt là vạn sự khởi đầu nan.
“Đừng ngại, đến đó cũng còn vài tiếng nữa, em cũng nghỉ một lát đi.” Diệp Lăng dùng áo khoác bọc lấy mình, tựa ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian đến nơi so với Diệp Lăng tính toán sớm hơn rất nhiều, mười hai giờ đã đến.
Ngồi trên xe, Diệp Lăng liền gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên, Trang Húc Nhiên nói: “May mắn tôi còn chưa ăn cơm, chờ chút, tôi tới ngay.”
“Diệp Lăng, có người đến đón anh à?” Xuống xe, Hồ Tú Quyên bóp bóp bắp chân đã tê rần. Nếu không phải bên cạnh là con trai, cô quả thật muốn dựa vào, quá khó chấp nhận rồi.
“Đúng vậy, em đói bụng chưa? Có muốn ăn một chút đồ trước không?” Diệp Lăng nhìn xung quanh, có bán.
“Rất đói a, nếu không chúng ta đi ăn cơm.” Hồ Tú Quyên hết nhìn đông lại nhìn tây, trông thấy không ít quán ăn nhỏ.
“Ăn một ít rồi lại đi.” Diệp Lăng ở bên quán nhỏ mua lấy một thứ đồ ăn vặt lấp bao tử cho Hồ Tú Quyên.
“Cảm ơn cảm ơn, để em trả tiền lại cho anh.” Hồ Tú Quyên vội vàng lấy ví.
“Không cần, em khách sáo rồi.” Diệp Lăng cười cười, những thứ này không đáng mấy tiền.
Nhưng mà ngày đó dạo phố cùng Hồ Tú Quyên đã biết rõ, Hồ Tú Quyên là một người kiên trì. Cô thấy Diệp Lăng không chịu nhận tiền liền mua hai chai nước, mỗi người một chai.
Diệp Lăng không có cách nào, không cầm cũng không tốt.
Hai người đợi không lâu, một chiếc xe quen thuộc lái tới, Diệp Lăng nói với Hồ Tú Quyên mới ăn xong: “Có thể đi rồi.”
“A..? Ừ ừ?” Hồ Tú Quyên nhanh chóng vặn nắp chai, uống một ngụm lớn, sau đó đổ ra rửa tay.
Diệp Lăng giúp cô cầm hành lý, đứng trước cửa xe xoay người lại nhìn Hồ Tú Quyên không có nhìn đến, hôn nhẹ Trang Húc Nhiên vẫn còn mang kính râm. Sau đó mới đến đuôi xe chất hành lý.
“Này!” Trang Húc Nhiên tươi cười từ trên xe bước xuống, đồng thời thấy được Hồ Tú Quyên.
“Đó là đồng hương của tôi, Hồ Tú Quyên.” Diệp Lăng giới thiệu hai bên một chút: “Còn đây là bạn của tôi, gọi là Trang Húc Nhiên.”
“Chào anh!” Hồ Tú Quyên vẫy vẫy tay, tươi cười nói: “Anh chính là Trang Húc Nhiên a, tôi nghe thấy thím Phượng Anh luôn nhắc về anh! Thím nói anh gửi cho nhà thím rất nhiều đồ, là bạn tốt của Diệp Lăng.”
Trang Húc Nhiên nghe được cảm thấy mê mang, Diệp Lăng giải thích cho cậu: “Mẹ tôi gọi là Phượng Anh.”
Vừa nghe nói là mẹ Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên cười rộ lên, chào hỏi Hồ Tú Quyên: “Xin chào, nhà của cô cùng Diệp Lăng là thân thích?”
Hồ Tú Quyên suy nghĩ một chút, cười hì hì nói: “Thật là có quan hệ thân thích chín ngã mười tám ngoặt.” Bởi vì đều cùng một nơi, gả về thì ngay lập tức trở thành thân thích.
“Vậy là được rồi.” Trang Húc Nhiên nói, mở cửa tiến vào xe: “Lên xe đi, chết đói rồi, trước đi ăn cơm đã.”
Diệp Lăng mở cửa xe cho Hồ Tú Quyên, đợi cô ngồi vào rồi đóng cửa xe xong xuôi, sau đó mới tới ghế phụ ngồi.
Trang Húc Nhiên quay đầu nhìn người đã lâu không thấy, cỡ nào muốn nhào qua hung hăng mà hôn một lúc. Đáng tiếc không thể, vẫn phải chịu đựng.
Danh sách chương