☆Chương 18:


Edit: Nguyệt Kiều


Tiếu Thành kinh ngạc mà nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Lăng An Tu, rốt cục ý thức được một cái sự thực đáng sợ —— đây chỉ là ý nghĩ của chính hắn mà thôi. Hắn muốn cùng Lăng An Tu bắt đầu lại từ đầu, muốn cùng thời điểm được đến Tiếu thị cùng Lăng An Tu, muốn cho Lăng An Tu từ nay về sau vĩnh viễn chìm đắm trong sự cưng chiều vô biên của hắn, trường say bất tỉnh. Nhưng là, hắn không nghĩ tới đây chỉ là mong muốn đơn phương của hắn, hắn một mình phác hoạ tương lai tốt đẹp, xem ra căn bản Lăng An Tu không đáng nhắc tới.


Hắn đã từng ngây thơ cho là chỉ cần hắn nguyện ý, Lăng An Tu mãi mãi cũng sẽ không vứt bỏ hắn.


Lăng An Tu chậm rãi nói"Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, nó khiến ta cảm thấy như đang bắt nạt ngươi đấy. Thật buồn cười a." Lăng An Tu nói xong, cũng không quay đầu lại ngồi ghế lăn trở về phòng.


Tiếu Thành ở tại phòng ăn sửng sốt một trận, con ngươi sáng ngời từng chút từng chút ảm đạm lại, thay vào đó là một sự phẫn nộ cùng không cam lòng.


Những ngày sau đó, Lăng An Tu trải qua có thể nói là thoải mái, có ăn có mặc có người hầu hạ. Không có nhiệm vụ cưỡng chế trói buộc hành vi của cậu, cậu muốn làm sao thì làm vậy. Chỉ là cậu bây giờ còn phải dựa vào xe lăn để di chuyển, mỗi ngày chỉ có thể ở bệnh viện cùng mấy gian nhà đi qua đi lại, nghẹn đến khiến người phát điên.


Trừ đi thời gian làm việc, Tiếu Thành đều sẽ lưu ở trong nhà bồi tiếp Lăng An Tu. Nói là bồi, hai người vẫn là ai làm việc nấy. Lăng An Tu buồn bực ngán ngẩm mà xem ti vi rồi lên mạng, Tiếu Thành liền ngồi ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Lăng An Tu, ánh mắt chăm chú phải khiến người sợ sệt.


Lăng An Tu thực sự không chịu được, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút. Tiếu Thành suy tính nửa ngày, nghiêm túc nói: "Vạn nhất ngươi chạy làm sao bây giờ?"


Lăng An Tu khóe miệng co giật đồng thời, khí lạnh từ sau lưng của cậu bay lên —— Tiếu Thành đây là ý gì? Chẳng lẽ còn không cho hắn và bên ngoài tiếp xúc?


Tiếu Thành ôm cổ Lăng An Tu, trán dán vào trán: "Chờ ngươi làm xong giải phẫu, chúng ta cùng đi du lịch đi. Ngươi muốn đi nơi nào ta đều dẫn ngươi đi."


Lăng An Tu bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Tiếu Thành: "Ta muốn về nhà."


"Có thể." Tiếu Thành mỉm cười: "Bất quá trước lúc này, chúng ta hãy đi đến nơi không ai biết đến chúng ta đi? Nói mới nhớ, chúng ta còn chưa từng cùng nhau du lịch qua. Ngươi suy nghĩ một chút a, hai người chúng ta, bước chậm tại đầu đường xa lạ, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy chúng ta..."


Lăng An Tu tránh thoát ánh mắt mong đợi Tiếu Thành, quay đầu đi chỗ khác.


Cuối tuần này, Tiếu Thành sáng sớm liền ra ngoài . Lăng An Tu biết Tiếu Thành cuối tuần không cần đi công ty, có chút buồn bực nghĩ hắn muốn đi đâu. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Tiếu Thành đi đâu không phải việc cậu có thể quản. Hơn nữa hắn tám phần mười phải đi bồi vị hôn thê, hỏi còn khiến mình tâm phiền ý loạn.


Cuối tuần hộ lý cũng không có tới, Lăng An Tu ngồi ngẩn ở nhà rỗi rãi đến đau "bi", nín nửa ngày, phi thường muốn tìm người trò chuyện. Mở máy điện thoại di động lâu rồi chưa dùng tới, một đống tin nhắn lớn liền nhảy ra, cơ hồ tất cả đều là Lâm Tư Viễn gửi tới. Lăng An Tu lúc này mới nhớ tới, cậu ở trên cái thế giới này còn có một công việc nghiêm túc.


Lăng An Tu gọi lại, ngay lập tức nhận được tín hiệu trả lời.


"Cậu cuối cùng cũng coi như trả lời điện thoại rồi!"


Âm thanh Lâm Tư Viễn nghe có vẻ rất lo lắng, Lăng An Tu không khỏi có mấy phần cảm động."Xin lỗi a, Lâm tổng. Bởi vì tôi xảy ra chút bất ngờ..."


"Cậu không sao chứ? Con mẹ nó cậu đừng dọa tôi a!"


Lăng An Tu cười nói: "Tôi bây giờ không phải là hảo hảo đang cùng anh nói điện thoại sao? Không có việc lớn gì, chỉ là bị thương nhẹ, đi đứng hiện tại có chút không dễ dàng. Bất quá, sau đó không có chuyện gì."


Lâm Tư Viễn trầm mặc một hồi, nói: "Cậu bây giờ ở nơi nào? Tôi đi tìm cậu."


Lăng An Tu có chút do dự, nói cho cùng, nơi này dù sao cũng là nhà của Tiếu Thành, Lâm Tư Viễn tới nơi này có phải là không quá tốt. Nhưng là, cậu đã hơn nửa tháng chưa từng gặp qua những người khác, quả thực giống như là Tiếu Thành đang giam giữ cậu, điều này làm cho Lăng An Tu phi thường bất an. Nếu như, Lâm Tư Viễn có thể trợ giúp cậu thay đổi hiện trạng...


"An Tu?"


"Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh tới đi, tôi chờ anh."


"Được." Âm thanh Lâm Tư Viễn xen lẫn một nụ cười.


"Chuyện gì vui vẻ như vậy a?" Lâm Tư Uyển tức giận nói.


Lâm Tư Viễn sờ sờ mặt của mình, khóe miệng quả nhiên đang giương lên."Đột nhiên có chút việc gấp, anh đi trước..."


"Không được!" Lâm Tư Uyển nắm lấy cánh tay Lâm Tư Viễn, "Anh đã đáp ứng chờ kết quả cùng em."


Lâm Tư Viễn nhún nhún vai: "Anh ở đây cũng không sửa đổi được kết quả a. Nghe anh, nếu như Tiếu Thành thật sự ở phương diện kia có vấn đề, em quyết đoán đem hắn quăng. Chỉ là Tiếu gia thôi, chúng ta vẫn đắc tội nổi, lại nói, việc này căn bản không phải lỗi của em, nữ nhân nào chịu được chồng mình bị bệnh liệt dương a. Dùng điều kiện của em, sau đó nhất định có thể tìm tới một nam nhân so với Tiếu Thành càng tốt hơn." Lâm Tư Viễn vỗ vỗ vai Lâm Tư Uyển, "Em yên tâm, anh trai sẽ thay em làm chủ." Nói xong, liền nghênh ngang rời đi.


Lâm Tư Uyển mới vừa nghĩ đuổi theo kịp đi, liền nghe thấy bác sĩ làm kiểm tra cho Tiếu Thành gọi mình, "Lâm tiểu thư, kết quả kiểm tra đã có rồi, làm phiền cô tới đây một chút."


Lâm Tư Uyển lấy dũng khí đi tới.


Tiếu Thành ngồi an vị tại đối diện bác sĩ, biểu tình trên mặt tương đương nghiêm nghị. Lâm Tư Uyển nhất thời có một loại dự cảm phi thường không tốt.


"Đây là kết quả kiểm tra." Bác sĩ đưa cho cô một tấm phiếu xét nghiệm.


Lâm Tư Uyển xem phiếu kết quả xét nghiệm, liếc mắt nhìn, trong nháy mắt mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.


Thời điểm đi ra khỏi bệnh viện, Lâm Tư Uyển nói liên tục tâm tình đều không có. Tiếu Thành ngược lại là giống như săn sóc, tự mình đem cô đưa về nhà.


Hai người dọc theo đường đi không nói gì, mãi đến tận lúc Lâm Tư Uyển xuống xe, Tiếu Thành mới gọi lại cô: "Tư Uyển."


Lâm Tư Uyển dừng lại động tác mở cửa, thế nhưng không quay đầu lại.


"Nếu như em muốn chia tay, anh sẽ không trách em."


"..."


Thấy Lâm Tư Uyển không có tỏ thái độ, Tiếu Thành tiếp tục nói: "Kỳ thực, coi như em không đá anh, anh cũng không có cách nào tiếp tục cùng với em, chuyện này đối với em là không công bằng." Tiếu Thành nói ngược lại còn có mấy phần chân tâm. Tuy rằng hắn không phải bệnh liệt dương, nhưng hắn đối Lâm Tư Uyển còn thật không cứng nổi, trước kia Tiếu Thành không có suy nghĩ qua này đó, hắn chỉ biết là hắn cần thiết Lâm Tư Uyển kết hôn.


Lâm Tư Uyển quay người, đỏ mắt lên nhìn Tiếu Thành: "Tiếu Thành..."


Tiếu Thành đem Lâm Tư Uyển ôm vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."


Lâm Tư Uyển cầm lấy áo sơ mi của Tiếu Thành, ào ào khóc liên tục, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng bị nước mắt làm cho rối tinh rối mù.


Tiếu Thành kiên nhẫn cùng cô khóc xong, cuối cùng đem người đưa về nhà, tiếp theo liền lái xe hướng về nhà thật nhanh. Hắn Tiếu Thành rốt cục thoát khỏi này đoạn tình yêu buồn cười này, bây giờ nhượng chỉ là Lăng An Tu một người, mà Lăng An Tu, đương nhiên cũng chỉ là Tiếu Thành!


Vào giờ phút này, Lâm Tư Viễn ngồi ở trong nhà Tiếu Thành, Lăng An Tu mới vừa cùng hắn nói sự tình phát sinh trong mấy ngày nay, đương nhiên cậu đem chuyện tình cảm khúc mắc giữa cậu và Tiếu Thành bỏ qua.


Lâm Tư Viễn nghe xong thở dài nói: "Không nghĩ tới Tiếu Thành còn là một người trọng bạn khinh sắc a. Vì chăm sóc tốt cho cậu, liền cùng em gái tôi liều mạng."


Lăng An Tu chột dạ cười.


"Có nhu cầu gì cần tôi trợ giúp sao?" Lâm Tư Viễn nắm tay Lăng An Tu, nghiêm túc nói.


"Chuyện này..."


"Cậu ở trên công việc giúp tôi rất nhiều, bây giờ là lúc tôi báo báo đáp cậu." Lâm Tư Viễn hướng Lăng An Tu hấp háy mắt.


"Đó là công việc của tôi, là tôi phải làm..." Lăng An Tu giả vờ giả vịt nho nhỏ mà từ chối một chút, nghiêm mặt nói: "Bất quá, kỳ thực tôi thật sự có một việc..." Lăng An Tu lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy tiếng mở cửa.


Hai người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Thành xuất hiện ở cửa. Hắn vốn là nhìn qua khá cao, lại nhìn đến Lâm Tư Viễn trong nháy mắt mặt cấp tốc xụ xuống.


Tiếu Thành đi tới giữa hai người, ngăn trở tầm mắt Lâm Tư Viễn: "Anh đến đây làm gì?"


Lâm Tư Viễn kinh ngạc với thái độ Tiếu Thành, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mình đến cùng nơi nào đắc tội Tiếu Thành."Nghe nói An Tu bị thương, anh chỉ đến nhìn mà thôi."


"Xem đủ chưa? Anh bây giờ có thể đi."


Lâm Tư Viễn lập tức liền phát hỏa: "Con mẹ nó cậu đây thái độ gì a! Lăng An Tu cũng không phải bằng hữu của một mình cậu, anh tới xem một chút xem hắn làm sao..." Nói đến một nửa, Lâm Tư Viễn mới ý thức được có cái gì không đúng. Hắn nhìn mặt như băng sương của Tiếu Thành, liền nhìn một mặt bình tĩnh coi như đã thành thói quen của Lăng An Tu, cảm giác mình thật giống như đã hiểu được điều gì.


"Tư Uyển mới vừa cùng với tôi chia tay, hiện tại tâm tình thật không tốt, tôi hi vọng anh có thể trở lại an ủi cô ấy." Tiếu Thành không chú ý Lâm Tư Viễn biểu tình biến hoá thất thường, đi tới phía sau Lăng An Tu, "Hắn nên nghỉ ngơi."


Lăng An Tu quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Tư Viễn, dùng khẩu hình nói ba chữ: Dẫn tôi đi.


Lâm Tư Viễn rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn bóng lưng của hai người, khóe miệng hơi giương lên: Thật thú vị a.


Lâm Tư Viễn đi rồi, Tiếu Thành mặt đen đến hù người."Cho ta."


"Cái gì?"


"Tay, cơ." Tiếu Thành hướng Lăng An Tu đưa tay ra.


Lăng An Tu trầm mặc một hồi, cắn răng nói: "Tiếu Thành, con mẹ nó ngươi bây giờ căn bản không bình thường!"


Tiếu Thành cúi người xuống từ trong túi Lăng An Tu móc ra điện thoại di động của cậu, sau đó sẽ ấn nhẹ trên trán cậu một cái hôn: "Ta chỉ là lo lắng ngươi đi."


"Đi?" Lăng An Tu cười lạnh nói: "Tiếu thiếu gia, làm phiền ngươi nói cho ta biết, ta hiện tại đi như thế nào a."


Tiếu Thành đem đôi môi chuyển đến trên khóe môi Lăng An Tu, nỉ non: "Ta đem bọn họ đều đuổi đi, hiện tại chỉ có chúng ta ." Nói xong, hay dùng đầu lưỡi cạy hàm răng Lăng An Tu, liếm qua hàm răng của cậu, liền quấn lấy đầu lưỡi...


Lăng An Tu trừng hai mắt, tưởng muốn đẩy Tiếu Thành ra, bất đắc dĩ lực bất tòng tâm. Tiếu Thành cách hắn gần như vậy, hắn thậm chí có thể nhìn một chút Tiếu Thành kia lông mi thật dài. Lăng An Tu ở trong lòng tầng tầng than thở —— thực sự là làm bậy a!


Tiếu Thành hôn hảo mấy phút, mới hài lòng rời khỏi đôi môi Lăng An Tu. Lăng An Tu giả vờ bình tĩnh, cầm lấy giấy ăn xoa một chút miệng mình, hơi ghét bỏ mà nói: "Ta chán ghét nước bọt."


Tiếu Thành cười híp mắt nhìn hắn, "Ta giúp ngươi tắm giặt đi."


Lăng An Tu sửng sốt một giây sau, quyết đoán từ chối: "Không muốn."


"Nhưng là chính ngươi lại không thể tự rửa ráy."


"Nam nhân nào có cần thiết mỗi ngày đều rửa ráy." Lăng An Tu nhàn nhạt nói, "Ta đi về ngủ."


Tiếu Thành nhìn bóng lưng Lăng An Tu rời đi, trên mặt không che giấu được nỗi thất vọng.


- Hết chương 18 -


Nguyệt Kiều: Chúc các nàng ăn Tết vui vẻ nha~~ Ứ ừ ự :* <3 Va lung tung vui vẻ bên người ấy nghennn <3 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện