Tiếng kêu rên của cậu ta vô cùng vang vọng, vừa nghe đã biết là trạng thái bị lật người để chịch, trong đó còn kèm theo tiếng thở dốc của đàn ông. Tôi biết đấy là Chồng.
Tôi biết lúc này mình hẳn phải nhíu mày, giả bộ thấy thanh âm của người đàn ông này quá quen tai, không ngừng tìm kiếm trong đầu nguyên nhân tại sao xuất hiện ý nghĩ này, rồi lại vì không thể tin tưởng điều mình suy đoán mà lần lữa không dám khẳng định kết luận của mình.
Tôi cũng thật sự diễn như vậy cho anh ta xem.
Tôi liếc thấy vẻ mặt Ảnh đế trở nên khó chịu kể từ khi ghi âm bắt đầu phát ra, dường như với anh, nghe đoạn ghi âm này lần thứ hai là một việc làm con người ta cực kỳ buồn nôn. Sắc mặt anh u ám, thoạt trông như một con sư tử đang nén giận.
Sau đó trong đoạn ghi âm vang lên giọng của Chồng, thanh âm khàn khàn nhuốm vị tình dục: “Đồ lẳng lơ…” Gã thở dốc nói, “Biết đây là toilet mà còn dâm đãng như vậy?… Muốn bị người khác nghe thấy à?”
“Ha…Nếu…” Trúc mã nói, “Nếu bị người yêu…của anh nghe được…phải làm sao… Anh ấy còn đang ở bữa tiệc đó… Anh lại lén ra ngoài ăn vụng…”
Tôi nghe thấy một loạt tiếng cơ thể va chạm, chồng tôi nói, “Còn không phải do em dâm đãng sao, vừa rồi dẫn anh ra khỏi phòng… blowjob ngay ở hành lang…”
Tôi nghĩ, trình độ buồn nôn của hai người kia thật sự vượt quá sức tưởng tượng. Sau đó tiếng động bọn họ gây ra càng lúc càng vang, tiếng kêu rên của Trúc mã cũng càng to, tiếp đến là vài lời bậy bạ rồi cùng nhau bắn ra.
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.
Ảnh đế trầm mặt cất bút đi: “Biết tại sao tôi tìm cậu rồi chứ. Người bị làm kia là bạn trai cũ của tôi.”
Kỳ thực tôi rất muốn cười. Ảnh đế bật đoạn ghi âm tôi chia sẻ với anh ta cho tôi nghe, hành động này làm tôi thấy rất đáng yêu… Nhưng tôi khống chế được biểu cảm của mình.
“Không… Không thể nào.” Tôi nghe thấy mình nói, “Đây là…giả.” Tôi cúi đầu, nhỏ giọng thút thít, cố gắng không để Ảnh đế nhìn thấy vẻ mặt mình.
“Tôi không tin…” Tôi nói.
Ảnh đế thở dài rồi đưa tôi mấy tờ giấy ăn, “Lau đi.”
Tôi nhận lấy, chùi đi giọt nước mình ép ra nơi khóe mắt. “Cảm ơn.” Tôi đáp.
“Bây giờ chắc cậu cũng biết tại sao tôi gọi cậu tới.” Ảnh đế nói, “Tôi giống cậu, cũng bị người khác phản bội.”
“Ban đầu tôi cũng không dám tin giống cậu, không thể tin rằng Trúc mã trong sáng thuần khiết ở trước mặt mình lại làm ra loại chuyện này. Cậu ta thế mà lại có thể phóng đãng lên giường với người khác… Tôi thật sự không tin nổi.” Dứt lời, Ảnh đế lại đưa mấy tờ giấy cho tôi, nói, “Đừng khóc.”
Tôi biết lúc này mình hẳn phải nhíu mày, giả bộ thấy thanh âm của người đàn ông này quá quen tai, không ngừng tìm kiếm trong đầu nguyên nhân tại sao xuất hiện ý nghĩ này, rồi lại vì không thể tin tưởng điều mình suy đoán mà lần lữa không dám khẳng định kết luận của mình.
Tôi cũng thật sự diễn như vậy cho anh ta xem.
Tôi liếc thấy vẻ mặt Ảnh đế trở nên khó chịu kể từ khi ghi âm bắt đầu phát ra, dường như với anh, nghe đoạn ghi âm này lần thứ hai là một việc làm con người ta cực kỳ buồn nôn. Sắc mặt anh u ám, thoạt trông như một con sư tử đang nén giận.
Sau đó trong đoạn ghi âm vang lên giọng của Chồng, thanh âm khàn khàn nhuốm vị tình dục: “Đồ lẳng lơ…” Gã thở dốc nói, “Biết đây là toilet mà còn dâm đãng như vậy?… Muốn bị người khác nghe thấy à?”
“Ha…Nếu…” Trúc mã nói, “Nếu bị người yêu…của anh nghe được…phải làm sao… Anh ấy còn đang ở bữa tiệc đó… Anh lại lén ra ngoài ăn vụng…”
Tôi nghe thấy một loạt tiếng cơ thể va chạm, chồng tôi nói, “Còn không phải do em dâm đãng sao, vừa rồi dẫn anh ra khỏi phòng… blowjob ngay ở hành lang…”
Tôi nghĩ, trình độ buồn nôn của hai người kia thật sự vượt quá sức tưởng tượng. Sau đó tiếng động bọn họ gây ra càng lúc càng vang, tiếng kêu rên của Trúc mã cũng càng to, tiếp đến là vài lời bậy bạ rồi cùng nhau bắn ra.
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.
Ảnh đế trầm mặt cất bút đi: “Biết tại sao tôi tìm cậu rồi chứ. Người bị làm kia là bạn trai cũ của tôi.”
Kỳ thực tôi rất muốn cười. Ảnh đế bật đoạn ghi âm tôi chia sẻ với anh ta cho tôi nghe, hành động này làm tôi thấy rất đáng yêu… Nhưng tôi khống chế được biểu cảm của mình.
“Không… Không thể nào.” Tôi nghe thấy mình nói, “Đây là…giả.” Tôi cúi đầu, nhỏ giọng thút thít, cố gắng không để Ảnh đế nhìn thấy vẻ mặt mình.
“Tôi không tin…” Tôi nói.
Ảnh đế thở dài rồi đưa tôi mấy tờ giấy ăn, “Lau đi.”
Tôi nhận lấy, chùi đi giọt nước mình ép ra nơi khóe mắt. “Cảm ơn.” Tôi đáp.
“Bây giờ chắc cậu cũng biết tại sao tôi gọi cậu tới.” Ảnh đế nói, “Tôi giống cậu, cũng bị người khác phản bội.”
“Ban đầu tôi cũng không dám tin giống cậu, không thể tin rằng Trúc mã trong sáng thuần khiết ở trước mặt mình lại làm ra loại chuyện này. Cậu ta thế mà lại có thể phóng đãng lên giường với người khác… Tôi thật sự không tin nổi.” Dứt lời, Ảnh đế lại đưa mấy tờ giấy cho tôi, nói, “Đừng khóc.”
Danh sách chương