Mấy ngày đầu, Văn Hạo còn cho rằng Cung Trình sẽ làm gì đó nhưng Cung Trình đều không làm gì cả.

Cung Trình không tiếp tục giấu hành tung của mình, nhưng thời gian hắn ở phòng trọ rất ít, thường thì rời nhà vào buổi sáng, hơn mười giờ tối mới trở về. Vào lúc ấy, Văn Hạo thường đã chuẩn bị trở về phòng đi ngủ rồi.

Mỗi lần vào lớp ngoại ngữ cả hai đều chạm mặt nhưng không nói chuyện, Cung Trình luôn qua lại vội vã, không biết đang bận cái gì.

Văn Hạo không hứng thú đi hỏi thăm, cậu đang thích ứng dần với quan hệ mới giữa mình và Kyle.

Trở thành công, nghe thì ngầu lắm đấy nhưng Văn Hạo cần có thời gian để thích ứng.

Đảo mắt đã qua hơn một tháng, tiếng Anh Văn Hạo có bước tiến dài, cuối cùng cậu đã có thể trao đổi đơn giản với Kyle.

Trước cuối tuần một ngày, Văn Hạo nhận được điện thoại của Lưu Dương. Sau đại hội thể thao, Lưu Dương trở về Mỹ, trong thời gian này cũng liên lạc qua mạng nhưng vì Văn Hạo không muốn thổ lộ tiếng lòng nên cả hai đều thiếu đi đề tài nói chuyện.

Đương nhiên không phải vì Văn Hạo có cái nhìn không tốt với Lưu Dương, nhưng đại hội thể thao trôi qua, quan hệ cả hai phát sinh thay đổi, nhất thời không còn tìm được phương thức thích hợp để ở chung.

Sáng hôm sau, Lưu Dương từ Chicago bay tới. Văn Hạo đến chỗ hẹn thì trông thấy bên người Lưu Dương còn có Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn.

Có đoạn thời gian không gặp mặt Diệp Thư Văn, thậm chí điện thoại cũng không gọi qua, đột nhiên chạm mặt, thái độ đôi bên đều đông cứng. Cuối cùng bọn họ hẹn tụ hội ở nhà Diệp Thư Văn, Văn Hạo đi sau cùng, trên tay xách bia từ sau cốp xe.

Kyle là người bản địa, rất thích uống bia, Văn Hạo có thể uống vài chén với hắn nhưng so được với hắn, hắn hét một tiếng chính là cả một khét bia, Văn Hạo chỉ có thể bái phục chịu thua. Cậu từ trong miệng Kyle hiểu được thường thì người Mỹ tụ hội sẽ đều chuẩn bị rất nhiều bia, cho nên mấy thứ này là cậu tự mua ở siêu thị trước khi đến.

Bốn người tụ họp, Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn đi làm cơm, trong phòng khách chỉ còn Ld và Văn Hạo. Ld vắt chéo chân, trong tay ôm một tách cà phê, cười cười với Văn Hạo: “Gần đây thế nào rồi? Đã nửa tháng chúng ta chưa liên lạc rồi đúng chứ?”

Văn Hạo gật đầu: “Rất tốt.” – Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đang hẹn hò, đối phương là một người Mỹ.”

Sắc mặt Lưu Dương ngạc nhiên, ngồi ngay ngắn trở lại, đặt cà phê lên bàn: “Anh không hề biết tin tốt này, đã bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng.”

“Là hạng người gì?”

“Thành viên đội bơi, nhiệt tình rộng rãi, vóc người rất tuyệt.”

Lưu Dương nhướng mày, đáy mắt mang theo ý cười: “Vậy thì chúc mừng em, em có thể mở ra cuộc sống mới quá tuyệt vời!”

Văn Hạo cười tiếp nhận lời chúc phúc.

Nói chuyện xuất hiện lại tạm ngừng, Lưu Dương nhìn thấu Văn Hạo còn lời muốn nói, hắn kiên nhẫn lời nói tiếp của đối phương.

Văn Hạo đang do dự mình có nên nói tiếp hay không. Cậu hoàn toàn tín nhiệm Lưu Dương, vừa bắt đầu đối phương đã cho cậu một ấn tượng rất tốt, thậm chí Văn Hạo còn chưa từng xem đối phương là một bác sĩ tâm lý mà giống như sư huynh mình hơn, hoặc là bạn bè, Lưu Dương hiển nhiên cũng không có mười phần đi đóng vai làm bác sĩ tâm lý. Văn Hạo có hiểu biết đơn giản đối với bác sĩ tâm lý, luôn là kẻ nói một đằng làm một nẻo, toàn lý luận suông khiến người ta lòng vòng không hiểu nổi, bọn họ chỉ cố cho bạn mấy đáp án có trong sách mà thôi, chắn chắn sẽ không mạo hiểm đi nói ra lời trong lòng. Thế nhưng Lưu Dương lại không, Văn Hạo có thể cảm nhận được sự quan tâm đến từ Lưu Dương dành cho mình.

Văn Hạo vùng vẫy sau một hồi mới cảm thấy mình nên nói đôi chút với Lưu Dương.

Ngoại trừ Lưu Dương, Văn Hạo cũng không có nhiều người để chia sẻ bí mật trong đáy lòng.

Lưu Dương thấy Văn Hạo liếc mắt qua phía nhà bếp. Nhà bếp kiểu mở, trò chuyện trong phòng khách đúng là khiến người ta có cảm giác không an toàn. Hắn săn sóc đứng lên, đi tới bên ban công.

Văn Hạo đi tới bên người Lưu Dương, từ cửa sổ nhìn xa xa, một hồi lâu mới quay đầu nhìn về phía Lưu Dương: “Cung Trình theo đuôi em tới Mỹ.”

Lưu Dương không ngoài ý muốn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sao cậu ta tìm được em? Mấy người cãi nhau sao?”

Văn Hạo lắc đầu: “Không phải, phải nói là cậu ta cũng tới Mỹ du học, học cùng trường em, hơn nữa giờ cậu ta còn đang ở phòng sát vách em, khoảng cách ngủ của bọn em còn chưa tới 5 mét.”

“…” – Lưu Dương hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, lần đầu hắn gặp phải một loại kỳ ba như Cung Trình, sao lại có thể gặp loại người vừa kiên nhẫn chọc giận đối phương vừa quấn quýt si mê đến chân trời góc bể đến vậy. Cung Trình cũng là một người mâu thuẫn trong lòng, thậm chí Lưu Dương còn hoài nghi Cung Trình có chứng bệnh nhân cách phân liệt.

Máy hát nếu đã mở, Văn Hạo quyết định nói hết ra lời trong lòng.

Cậu nhíu mày nói: “Tâm tình em bây giờ rất phức tạp. Cũng không phải em bị cảm động, nhưng hành vi cậu ta quên đi tất cả đuổi tới Mỹ, mỗi khi nhớ lại thì em không thể nào lạnh lùng với cậu ta. Em… thật sự không thích bản thân như vậy, em cho rằng sau khi ra nước ngoài thì sẽ tự do hơn, có thể làm ra nhiều chuyện muốn làm, nhưng sao bây giờ lại trở thành như vậy?”

Nói xong câu cuối, Văn Hạo có chút tức giận, tay trái ấn đè lên khớp xương ngón tay phải, âm thanh phát ra ‘răng rắc’.

Lưu Dương vỗ vai Văn Hạo an ủi: “Không có ai sẽ tự do hoàn toàn, chỉ cần sống ở nơi có người thì sẽ có ràng buộc, sẽ có trói buộc. Em cảm thấy mê man chính là vì em cảm thấy mình lại bị Cung Trình vây khốn, cho nên em mới trở nên nôn nóng bất an.”

Còn có một câu Lưu Dương không nói, hắn có thể nhận ra rằng chân tướng không như trong miệng Văn Hạo nói, đây căn bản chính là biểu hiện bị Cung Trình đả động! Dù sao ràng buộc cả hai người họ đã từng sâu đến vậy, hành vi như vậy của Cung Trình đã đủ khiến Văn Hạo động tâm lay động!

Chân tướng có cần nói Văn Hạo nữa sao? Lưu Dương quan sát mặt Văn Hạo, oán hận trong mắt rất nồng nặc, từ đầu đến cuối đều là khí tức kháng cự. Lưu Dương do dự đôi chút, quyết định cứ chờ một chút.

Văn Hạo thở dài một hơi, lắc đầu, như lầm bầm lầu bầu: “Em sẽ đi ra, em sẽ có cuộc sống mới, có người yêu mới, em sẽ không bị cậu ta nhốt lại.”

Lưu Dương nhìn Văn Hạo, không nói gì. Bây giờ hắn có phần đồng tình với vị người yêu nước Mỹ kia của Văn Hạo. Mặc kệ là yêu hay hận, bất luận là kẻ nào cũng không hi vọng trong lòng người yêu mình sẽ có đoạn tình cảm khác sâu đâm hơn cả mình. Ngược lại, Lưu Dương còn rất mong chờ vị kia có thể giúp Văn Hạo đi ra, tuy rằng điều này là rất khó.

Nghĩ tới đây, Lưu Dương đột nhiên hỏi: “Người yêu mới của em thế nào? Cậu ta nấu cơm cho em, đưa đón em về nhà sao?”

Trong mắt Văn Hạo lộ ra vẻ quái lạ, lắc đầu: “Cậu ấy rất tốt, đối với em rất tốt.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Phía sau truyền đến tiếng dầu sôi nổ vang, cả hai quay đầu nhìn sang, đối thoại cũng kết thúc.

Diệp Thư Văn đang xào rau, ánh lửa đỏ lập lòe, trong mũi rất nhanh ngửi thấy mùi thơm đồ ăn. Ngụy Vấn đang đưa lưng về phía bọn họ thái rau, dây tạp dề màu xanh nhạt buộc gọn gàng đằng sau, bên lề bắp đùi còn nhìn thấy rìa hoa xanh nhạt. Đồ ăn cắt gọn được đưa đến trong tay Diệp Thư Văn, Diệp Thư Văn gạt đồ vào trong nồi. Ngụy Vấn lại tiếp tục gọt rửa đồ mới.

Lưu Dương lầm bầm: “Không ngờ hai người họ sẽ đến bên nhau, nhìn qua đúng là ngoài dự liệu.”

Viền mắt Văn Hạo tỏa nhiệt, đó là tình cảm tan nát còn lưu lại, dù đã tiêu tan nhưng vẫn đọng lại sâu trong lòng cậu, đối diện với hình ảnh này, bây giờ cậu vẫn không thể phân biệt rõ đây là ao ước hay là đố kỵ.

Chẳng qua cảm thấy một bàn cơm nước nóng hổi đủ hương vị trong mộng đang dần đi xa, cậu không hề muốn trở thành hamburger và thịt bò.

“Chuyện em hẹn hò, có thể đừng nói cho những người khác chứ?” – Văn Hạo đột nhiên nói.

Lưu Dương nghe hiểu ẩn ý trong lời Văn Hạo, ngoài trừ Diệp Thư Văn thì còn có ai thích hợp để nghe đây?

Tụ họp cuối tuần kết thúc lúc trưa, Lưu Dương muốn ngồi máy bay trở về Chicago, trước cơm tối bọn họ chia tay. Dù Diệp Thư Văn nói là không quản Văn Hạo nhưng trước khi đi vẫn đưa cho Văn Hạo một túi đồ lớn, trong có đống quả khô và đồ ăn vặt, bên dưới cùng là hòm cứu thương chứa đầy thuốc.

Diệp Thư Văn không nói gì, thế nhưng Văn Hạo đã hiểu, tim run rẩy tiếp nhận những thứ đồ này. Trước khi đi nhịn không được mà liếc mắt sâu qua Ngụy Vấn

Văn Hạo ngồi lái xe xa, Ngụy Vấn liếc nhìn Diệp Thư Văn cười: “Cậu ta còn chưa hết mơ tưởng sao?”

“…” – Diệp Thư Văn lắc đầu, hắn cảm thấy không phải, chỉ là cảm động mà thôi.

Ngụy Vấn cười cười, không nói nữa.

Đến lúc Văn Hạo trở lại túc xá còn chưa tới bữa cơm tối, dọc đường đi rất gấp, chỉ sơ Thiệu Phi quên phần cơm cho mình.

Nhưng ngay khi Văn Hạo mở cửa thì ánh mắt dừng bên phòng bếp, cả người đều cứng đờ.

Âu Mĩ rất thích kiểu nhà bếp mở, trừ phi ở trong biệt thự có phòng chuyên môn cho bếp trưởng, nhà bếp có cửa sau, trực tiếp thông qua hoa viên, gara biệt thự thì trong các phòng trọ gia đình khác đều có kiểu mở này, nhìn qua cũng là thiết kế rất tốt.

Bây giờ bên bệ bếp có một người, người đó rất cao, cao đến mức ngay cả kệ bếp thiết kế cho vóc dáng người Âu Mỹ cũng khiến người đó ủy khuất khom người.

Người đó đứng sau lưng về phía Văn Hạo, trên người mặc quần cộc áo ngắn tay, bên hông buộc dây tạp dề màu đỏ, dù không có riền hoa nhưng dáng vẻ ấy cũng đã buộc vòng quanh một thân ảnh hiền lành hơn.

Văn Hạo ngửi thấy trong không khí bay lên mùi vị dầu sôi, cậu đi vào trong hai bước.

Vừa hay, người đó xoay người lấy đồ ăn. Bốn mắt đối diện, đối phương nở nụ cười xinh đẹp.

Văn Hạo há mồm, muốn nói điều gì đó…

Nhưng, người đó dứt khoát đổ một đống thức ăn còn dính nước vào trong dầu sôi.

“Ào ào ào —— ”

Người đó hoảng sợ lùi về phía sau một bước lớn, xoay người bỏ chạy.

“…” – Văn Hạo nhìn thân ảnh chạy thục mạng ấy, cuối cùng cũng nhớ ra mình định nói cái gì.

Ê, cẩn thận.

Thiệu Phi chờ ở một bên như đã sớm đoán ra tình cảnh này, một bước nhào tới muốn lật xào đồ ăn trong nồi, lúc này mới phát hiện người kia đã cầm xẻng chạy mất.

Thiệu Phi tắt bếp, quay người nhìn về phía Cung Trình.

Cung Trình đứng ở ngoài phòng bếp, dáng vẻ chưa tỉnh hồn, mặc tạp dề màu đỏ, trong tay còn cần xẻng xào, vô cùng chật vật.

Hắn trợn tròn mắt nhìn Văn Hạo rồi lại nhìn Thiệu Phi, đến nửa ngày nghẹn ra một câu: “Không… không giống như anh nghĩ lắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện