Nhưng khi chân chính đối mặt với Diệp Thư Văn, Văn Hạo chỉ có thể làm một đội viên tốt ngoan ngoãn.

Đối phương có hảo cảm với mình hay không, thật ra chỉ mơ hồ cảm nhận được mà thôi, trừ phi là người quen biết mình đã lâu, ví dụ như Cung Trình mới có thể nhìn mặt đoán ý đối phương rồi từ đó tính ra có biện pháp hay là không. Trong đầu Văn Hạo vận chuyển cực hạn, sau khi cẩn thận tìm tòi rất lâu, không thể không trầm thống tỏ vẻ: cậu không cảm nhận ý đó trên người Diệp Thư Văn.

Đây cũng không có gì, một khi ý thức được mình thích đối phương thì có một số quyết định sẽ trở nên không tự chủ được. Văn Hạo bắt đầu thích ở bên Diệp Thư Văn, có lúc sẽ chủ động đi siêu thị mua thức ăn, đi lại rất nhiều, Văn Hạo gần như biết hết khẩu vị của Diệp Thư Văn. Hơn nữa vì để giống khẩu vị Diệp Thư Văn, Văn Hạo buộc mình ăn đồ cay, một lần hai lần rồi nhiều lần, dần dần cũng quen miệng.

Quan hệ giữa Văn Hạo và Diệp Thư Văn trở nên tốt hơn.

Khoảng thời gian này Cung Trình rất bận, vội vàng giải quyết Triệu Vũ, cũng bận rộn chuyện trong nhà. Người bên nhìn bốn bề bình yên nhưng trên thực tế giới phía trên đã loạn long trời lở đấy, người người bất an.

Ban đầu trong vòng lớn vòng nhỏ đều yên tĩnh lại, đám cậu ấm con ông cháu cha đều về nhà đóng vai bé ngoan, không giúp được gì thì không dám gây rối là tốt rồi.

Ví dụ như Triệu Vũ lại là làm ngược lại.

Trong thời kỳ không bình thường này lại đi trêu chọc Cung lão tam, kết quả bị Cung gia và Văn gia liên hợp áp chế, Triệu gia vốn ở trong tình thế bất ổn lại càng lâm vào nguy hiểm, hai vị trí thực quyền đều bị người Cung gia thành công chiếm cứ, nghe nói Triệu Vũ cũng bị giáo huấn đến máu chó đầy đầu, bị lão gia tử hạ xuống lệnh cấm cửa.

Chờ giông tố qua đi, thời gian đã qua nửa tháng, Cung Trình coi như được giải khai lệnh cấm.

Khoảng thời gian đó, Cung Trình nhớ Văn Hạo đến phát điên, đời này hắn chưa từng nhớ ai như vậy, quả thật nhớ đến nỗi ngày mong đêm nhớ.

Có lúc nghĩ Văn Hạo giờ đang làm gì đây? Có lúc sẽ nhớ lại hình ảnh Văn Hạo đưa áo phao cho mình, gian nan kéo mình, kiên nhẫn bơi về phía trước.

Đương nhiên cũng nhớ lại lúc hai người còn ở bên nhau, hắn ôm Văn Hạo vào trong lòng, người ấy nghe lời thả lỏng mình, thuận theo phục tùng. Có lúc mình nghiêng đầu hôn tới, người đó sẽ nghiêng đầu tích cực phối hợp, cảm giác đó giống như bàn tay mình nắm giữ tất cả của đối phương.

… Thật ra, mặc kệ bây giờ nghĩ thế nào, trong lòng Cung Trình đều biết rõ, lần này Văn Hạo giận mình thật sự, cho nên đến bây giờ vẫn mang dáng vẻ quyết tuyệt như thế, muốn dỗ người quay về là chuyện không dễ dàng, khôi phục lại tình yêu cuồng nhiệt trước kia thì càng khó. Nhưng còn chưa tới mức hoàn toàn không có hi vọng, tại lần ở Mật Vân ấy Văn Hạo cứu mình như thế, Cung Trình đã xác định, mặc kệ Văn Hạo tức giận đến thế nào thì trong lòng vẫn luôn có hắn.

Chẳng lẽ phương pháp không đúng?

Khi Cung Trình lái xe vào trung tâm huấn luyện còn đang suy nghĩ, nhất thời không kiếm được biện pháp hay, bèn dứt khoát tới hồ bơi.

Mặc kệ là cách gì, trước tiên vẫn phải đi gặp người đã, để giảm bớt nội tâm mong ngóng của nửa tháng này.

Hồ bơi trung tâm huấn luyện không có khán đài, hơn nữa đi vào nhất định phải đi qua phòng thay đồ, Cung Trình đi thẳng tới hồ bơi. Vừa mới xốc mành lên thì hơi nước đã phả vào mặt, mày hơi nhíu lại.

Nhưng, mùi này thường thường có thể ngửi thấy trên người Văn Hạo, cũng không tính là ghét, mày hơi nhíu rất nhanh khôi phục bình thường.

Theo mành xốc lên là tiếng sóng nước rào rào rót vào lỗ tai, còn có tiếng còi lanh lảnh vang lên trong quán, có phần hơi chói tai. Ánh mắt Cung Trình dừng trên hồ bơi rộng lớn, nước hồ xanh lam lấp lánh, trong nước tỏa ra từng đóa bọt nước, lui tới lui đi đều là đội viên trong đội bơi quốc gia.

Cung Trình lập tức cố tìm kiếm Văn Hạo trong những thân ảnh ấy, sau đó rất nhanh xác định ở đây không có.

Huấn luyện viên đại số đều đứng, Cung Trình xuất hiện hấp dẫn lực chú ý của họ nhưng không có ai đi tới dò hỏi. Sau khi chờ Cung Trình đi tới, có một người hỏi một câu có gì sao, Cung Trình trực tiếp nói mình muốn tìm Văn Hạo, cũng không ai ngăn hắn nữa.

Cung Trình có danh tiếng trong đội quốc gia, đa số huấn luyện viên đều biết hắn, còn có người hỏi một câu: “Hôm nay không tập luyện sao?”

Cung Trình rất khách khí đối với huấn luyện viên, tư thái khá khiêm tốn: “Vâng, thời gian này đều chưa tham gia huấn luyện, trong nhà có chút chuyện, hôm nay mới trở về.”

“Năm nay mấy đứa không thi đấu sao?”

“Có, thi đấu vô địch thế giới, giải vô địch thế giới, còn có vài trận nhỏ, ý huấn luyện đều phải tham gia.”

“Vậy không đi tập luyện không sao chứ?”

“Chuyện trong nhà khá quan trọng, nếu không huấn luyện viên đã không đồng ý, đúng rồi, Văn Hạo ở đâu vậy?”

Tên huấn luyện kia chỉ một hướng, đường bơi số hai bên trái, bơi tự do được một nửa, trên eo buộc một đoạn dây thừng màu đen kéo hai quả bóng nước: “Ở đó!”

Cung Trình không nói thêm, si ngốc nhìn sang.

Hôm nay Văn Hạo chỉ làm huấn luyện sự chịu đựng cho nên tốc độ không nhanh, đặc biệt vì luyện một số thao tác sai cánh tay nên động tác vẩy nước của cậu càng chậm hơn. Mỗi một lần đều phải nỗ lực để bàn tay rẽ càng nhiều nước, sau đó vẽ ra một đường cong xinh đẹp, đợi đến khi bọt nước tan hết thì tay cậu cũng duỗi thẳng lên phía trước, lại rẽ nước, bắt đầu một tuần hoàn mới.

Đây là huấn luyện tính kiên trì, lặp đi lặp lại khiến con người rất dễ thất thần nhưng một khi phân thần thì ý nghĩa của việc tập luyện này cũng biến mất. Văn Hạo không dám để mình mất tập trung, đây là trách nhiệm đối với bản thân, nếu đã quyết định bơi cho tốt thì phải cố gắng tập luyện, muốn bơi tốt nhất thì phải luyện tập kể cả trình độ này, chỉ cần tiến lên một bước thôi thì tiến bộ cũng khó có được.

Vất vả kéo quả bóng nước chừng một trăm mét, cuối cùng cũng đến bờ, động tác trên tay dừng lại, Văn Hạo dựa theo quán tính mà chậm rãi trượt xuống, lúc này mới chạm vào vách tường. Từ trong nước trồi lên, Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Diệp Thư Văn ngồi xổm trên thành bờ, hai ngày liên tiếp không cạo nên râu hơi dài, từ góc độ của cậu nhìn thấy vẻ nam tính thô lỗ vô cùng suất khí.

“Sao rồi?” – Diệp Thư Văn hỏi.

“Cánh tay hơi chua.”

“Chỗ nào?”

Văn Hạo giơ tay lên, chỉ chỉ.

“Đứng lên đi, tôi giúp em thả lỏng rồi đi làm đợt kiểm tra nhỏ.”

“Vâng.” – Văn Hạo đáp, đỡ thành hồ hơi dùng sức, cánh tay banh ra đường nét xinh đẹp, tiếng nước ào ào rơi trên mặt nước, Văn Hạo vặn eo, thoải mái ngồi trên bờ, sau đó đưa cánh tay về phía Diệp Thư Văn.

Diệp Thư Văn cầm cánh tay Văn Hạo bắt đầu xoa, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, vừa xoa vừa nói: “Bắp thịt của em còn hơi cứng, tôi nay qua phòng vật lý trị liệu, đừng có lười mà ứng phó tôi.”

“Em đâu có ứng phó thầy, lần nào thầy sắp xếp em không có nghe theo đâu? Còn có ai nghe lời bằng em sao?”

“Chính vì nghe lời nên tôi mới quản em, bằng không thành người khác thì thích chơi thì chơi, lớn đến chừng ấy rồi, đến cả điểm tự giác cũng không có, nên học không phải là bơi mà là làm người.”

Văn Hạo nở nụ cười: “Ai chọc đến lão nhân gia nhà thầy vậy? Khó tính vậy.”

Diệp Thư Văn liếc mắt nhìn trong hồ, Văn Hạo dễ dàng nhận ra đó là bóng dáng Bạch Văn Bân.

Bây giờ trong tay Du Minh Kiệt có sáu đội viên, người mới tới là Kỷ Hướng Minh, thiên tài quái dị nhất là Du Nhạc, phát huy ổn định nhất là Viên Tranh, người chịu khó nhất là La Minh, lớn tuổi nhất là minh, nhưng trong tay mỗi một huấn luyện viên đều sẽ có một, hai lưu manh, suốt đời không có ý lớn, chỉ cần thoải mái là tốt rồi, lời này áp dụng trên người Bạch Văn Bân.

Bạch Văn Bân ở hạng hai trong đội quốc gia, bây giờ đã bơi năm năm vẫn là hạng hai, thi đấu trong nước đều khó nắm được giải lại không hề có ý vội vã, sống vui vẻ tự tại, rất dễ thỏa mãn.

Bây giờ tới gần á vận hội, huấn luyện viên tăng cường tập luyện cho đội viện, nhiệm vụ tập luyện dày đặc, đối mặt với áp lực này, khó trách khỏi sẽ để mắt với các đội viên có thành tích hơn, vì vậy các đội viên còn lại không phải thả rông thì chính là giao cho trợ giáo.

Bây giờ Bạch Văn Bân vào trong tay Diệp Thư Văn.

Diệp Thư Văn là người nhiệt tình nhưng cũng khó tính. Từ khi hắn tiếp nhận Bạch Văn Bân xong thì cho tên lưu manh này ba lần cơ hội, nhìn gã không hề có ý cố gắng thì lười quản. Không ngờ, Bạch Văn Bân cũng vui vẻ chấp nhận, càng chơi bời hơn. Trong lòng Diệp Thư Văn sinh tức giận, lực chú ý càng đặt nhiều hơn trên người Văn Hạo, thể phải để Văn Hạo đạt thành tích tốt trong giải vô địch thế giới năm nay.

Bên này, Văn Hạo cùng Diệp Thư Văn cười cười nói nói, bên kia Cung Trình cách đó không xa mặt không đổi nhìn hai người hỗ động, ánh mắt dừng trên mặt Văn Hạo hồi lâu, nhìn nụ cười phát ra từ chân tâm kia, trên gương mặt trắng nõn còn mang theo bọt nước, đôi mắt trong trẻo, ánh mắt không cách nào dời khỏi nổi.

Huấn luyện viên vừa mới trò chuyện đi tới, lòng tốt nhắc nhở một câu: “Có chuyện thì tới nói là được, không sao đâu.”

Cung Trình thu tầm mắt, gật đầu, lại xoay người rời đi.

Đi ra hồ bơi, Cung Trình đứng cạnh cửa, há miệng thở.

Không khí trong hồ bơi quá ngột ngạt, rất ẩm ướt, quả thật không thể thở nổi, ngực hơi nghẹt thở.

Cung Trình xoa xoa ngực, quay đầu nhìn về hướng hồ bơi, trong đầu nổi lên hình dáng tên đàn ông trò chuyện vui vẻ với Văn Hạo, đặc biệt là nụ cười sáng lạn của Văn Hạo ấy, có chứa mơ ước không hề ẩn giấu, quả thật quá chói mắt.

Diệp Thư Văn…

Diệp Thư Văn.

Gọi điện thoại kêu người điều tra tư liệu Diệp Thư Văn, sau đó thuận tiện lên mạng tìm kiếm chút ít, thế mà lại là một người quán quân thế giới. Nhưng vậy thì đã sao, sớm muộn gì mình cũng có thể lấy được quán quân thế giới, đã vậy tuổi cũng lớn nha vậy, chỉ là một lão già thôi, có hay gì đâu chứ?

Trong hồ bơi có người đi ra, Cung Trình quay đầu liếc mắt nhìn, không phải Văn Hạo, liền cúi đầu xem baidu bách khoa, trong lòng đủ loại oán hận với bức ảnh trên mạng, nói chung là: nhìn rất không vừa mắt.

Rất nhanh, chuông điện thoại reo, Cung Trình nhận điện thoại nghe bên kia nói xong, không mặn không nhạt nói một câu: “Thứ lên mạng là có thể tra được, còn cần phải hỏi cậu sao?”

“… Xin lỗi, Cung thiếu, cụ thể ngài muốn điều tra phương diện nào vậy?”

“Bối cảnh gia đình, thu nhập, học lực, bạn bè, còn có, hắn ta có thích đàn ông hay không?”

Bên kia lập tức trầm mặc, sau đó nói: “Bởi vì mấy năm nay Diệp Thư Văn đều ở bên nước ngoài, nếu muốn điều tra toàn bộ thì rất khó, cần thời gian.”

“Bao lâu?”

“Ba tháng?”

“…”

“Ít nhất cũng phải một tháng.”

“Được, một tháng đưa tin cho tôi.” – Cung Trình nhìn thấy Văn Hạo đi ra từ bể bơi, cúp máy.

Lúc đó Văn Hạo đang nói chuyện cùng Du Nhạc, trên mặt tươi cười vui vẻ nhưng khi thấy Cung Trình thì nụ cười lập tức biến mất, thậm chí còn đông lạnh.

Du Nhạc thuận theo tầm mắt Văn Hạo nhìn sang, nụ cười cũng biến mất, cùng chung bộ dạng như thấy kẻ thù.

Đương nhiên, mấy người Viên Tranh, La Minh đi cùng cũng nhìn về phía Cung Trình, dù không bày ra tư thế công kích nhưng biểu tình trên mặt cũng không hoan nghênh.

Văn Hạo đối diện cùng Cung Trình, sau một hồi do dự thì nói qua một tiếng với người bên cạnh, sau đó đi về phía Cung Trình.

“Có chuyện gì sao?” – Văn Hạo đứng trước mặt Cung Trình, mới từ trong nước đi ra nên trên người chàng trai còn có hơi ẩm nhàn nhạt, tóc được ánh mặt trời phản xạ thành ánh sáng lộng lẫy, đặc biệt là làn da vô cùng mịn màng, mịn đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông.

Cung Trình ngửi thấy hương vị chỉ thuộc về Văn Hạo, sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người lập tức liên tưởng đến biển rộng mùa hè, xanh mênh mang trong suốt.

“Gần đây có chuyện nên vẫn không thể tới trung tâm, em vẫn tốt chứ?”

Thật ra Văn Hạo đã quên mất chuyện phát sinh ở Mật Vân, một lần hữu kinh vô hiểm bất ngờ, cậu chỉ không ngờ mình sẽ có một ngày vào khu bảo vệ đặc quyền, quả nhiên cùng gặp nhau với đặc quyền nhân sĩ thì cũng phải gặp chuyện ‘đặc quyền’. Cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cung Trình hơi dừng lại, thấy Văn Hạo không trả lời thì nói tiếp: “Triệu Vũ đã trốn qua tỉnh ngoài, Lưu Na Na cũng đã rời Bắc Kinh, tiếp đó em cứ yên tâm đi, sẽ không có ai tìm em gây phiền phức nữa.”

Lần này, Văn Hạo gật đầu một cái.

“Mấy hôm nay anh vẫn luôn nhớ em.” – Cung Trình nhìn sâu về phía Văn Hạo, nói: “Nhớ em nhảy xuống như thế nào, cứu tôi như thế nào, chúng ta cùng vượt qua hoạn nạn như thế nào, em vừa cứu tôi một lần, tôi nói về chuyện nhà ở chính là sỉ nhục em, như vậy mời em ăn cơm, điều này có thể chứ?”

Văn Hạo hơi há miệng, nhìn dáng vẻ Cung Trình cảm động, sau đó thở dài: “Tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi, là Triệu Vũ ép tôi xuống chứ không phải tôi tự nguyện nhảy xuống.”

“…” – Cung Trình hơi đổi sắc mặt: “Nói chung chuyện em cứu tôi là thật.”

“Triệu Vũ kêu tôi đưa cậu lên bờ, dù tôi không muốn cũng phải kéo theo cậu.”

“… Em đưa áo phao cho tôi…”

“Không cho cậu thì cậu sẽ kéo tôi xuống đáy hồ chết cùng.”

“Văn Hạo!”

Cung Trình đen mặt, siết chặt nắm đấm: “Em cần gì phải tự gây khó dễ như vậy?”

“Tôi chỉ là không ngờ cậu hiểu nhầm, quả thật hơi phiền.”

“Mặc kệ nói thế nào, em đã cứu tôi là sự thật, tiếp nhận lời cám ơn của tôi khó đến vậy sao?”

“Bởi vì cảm thấy quá buồn cười!” – Văn Hạo bật cười: “Không phải tôi cố ý cứu cậu nên nhận không nổi lời cám ơn của Cung tam thiếu, lại nói, cậu cám ơn tôi đều là vật chất phải không? Không hề có chút tình cảm khoan dung và săn sóc nào sao?”

Cung Trình sửng sốt: “Vậy em muốn gì?”

“Lẽ nào cậu không thấy tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với cậu sao? Rời xa tôi càng xa càng tốt, nhất là không nhìn thấy nhau chính là lời cám ơn tốt nhất… Thôi, nói cậu cũng không hiểu.”

Biểu tình Cung Trình cực kỳ khó coi, trong nháy mắt Cung Trình còn tưởng hắn sẽ động thủ, nhưng mà không có, Cung Trình hít sâu hai cái, nói: “Ngoại trừ điều này ra, em suy nghĩ thêm đi, chỉ cần không phải cái này thì cái gì cũng có thể.”

Văn Hạo nhìn bàn tay siết chặt của Cung Trình, sau đó mới ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu xem, tôi nói cậu vẫn luôn không đáp ứng, vẫn tự dùng sở thích của mình làm lựa chọn. Đôi khi, tôi thật sự cảm thấy nói chuyện với cậu rất mệt. Lời tôi nói rõ ràng như vậy, cậu vẫn một lần rồi một lần qua đây, loại mặt dày mặt dạn này không giống cậu, cậu đột nhiên phát hiện ra bản thân thích tôi sao, thích đến nỗi không có thì không thể sao?”

Cung Trình dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Văn Hạo, đi lên trước một bước: “Đúng, tôi thích em.”

Nụ cười trên mặt Văn Hạo cứng ngắc, bởi vì cậu nhìn ra lời nói của người này là nghiêm túc.

“Nhưng vậy thì sao chứ? Bây giờ tôi đã không còn thích cậu.”

Văn Hạo hờ hững nói, biểu tình không có chút biến hóa nào, đã từng chỉ cần đối phương nhẹ nhàng động đậy sẽ lôi kéo trái tim mình của Văn Hạo đã biến mất, sau hai năm trải qua chắp vá, vết thương đã khỏi rồi.

Cậu sống rất thoải mái, rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ của mình.

Sắc mặt Cung Trình trở nên rất thống khổ, hắn lẳng lặng nhìn Văn Hạo, trầm mặc rất lâu.

Hồ bơi lại có người đi ra, đám Du Nhạc đứng phía xa chờ Văn Hạo, thậm chí còn có cả tên gọi là Diệp Thư Văn cũng đi ra.

Cung Trình muốn rời đi nhưng dưới chân như bị đổ chì, nặng nề không thể nào kiềm chế nổi, hắn nhìn Văn Hạo, thống khổ tìm kiếm lý do thuyết phục đối phương nhưng đến lúc này mới phát hiện ra… Thứ mình quý trọng, có lẽ đối phương thật sự không thèm liếc một cái.

Còn có gì đau lòng hơn so với điều này?

“Em…” – Cung Trình mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng sau hai lần khép mở thì lại ấp úng lặp lại: “Tôi thích em, chúng ta hợp lại được không?”

Văn Hạo lắc đầu.

Bây giờ cậu thật sự không còn thích Cung Trình.

Khóe mắt nhìn thấy đám người Du Nhạc có Diệp Thư Văn đứng ở bên đó nhìn mình, trong lòng hoảng hốt, chỉ lo đối phương sẽ hiểu lầm.

Văn Hạo bước chân, lướt qua Cung Trình, đi về phía Diệp Thư Văn.

“Văn Hạo…”

Tại thời khắc cuối cùng, Cung Trình mở miệng gọi Văn Hạo.

Văn Hạo không quay đầu lại, chỉ nghe Cung Trình nói từ phía sau: “Tôi sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì em cũng sẽ là của tôi.”

Văn Hạo nhíu mày, sải bước đi ra ngoài.

Sau khi hội hợp với đám bạn, Văn Hạo nhìn lướt qua phía cổng, Cung Trình đã rời đi, đi về hướng khác, phía sau khoác ba lô, dưới chân đi đôi giày thể thao cùng màu, bước chân vẫn cường thế mạnh mẽ như trước.

“Anh ta tìm anh có chuyện gì vậy?” – Du Nhạc tò mò hỏi.

Văn Hạo nhìn qua Diệp Thư Văn một cái: “Chuyện cũ.”

Du Nhạc há miệng còn muốn hỏi thêm, lại phát hiện biểu tình Văn Hạo cũng không khác lắm, dưới nụ cười có ưu sầu còn có một loại chuyện không muốn nói. Du Nhạc im lặng, không hỏi thêm.

Buổi tối, Văn Hạo ăn cơm tại phòng Diệp Thư Văn, khi bưng cơm nước lên bàn, Diệp Thư Văn nói: “Cung Trình kia, đừng đi quá gần cậu ta.”

Đây là… Ghen sao!? Mắt Văn Hạo sáng ngời giống như cún con thấy đồ ăn, cái đuôi vô hình phía sau điên cuồng đung đưa.

Diệp Thư Văn nói: “Còn hơn tháng nữa là thi đấu, hạng mục lần nay tôi gia tăng thành hạng mục 800m cho em, là một khoảng cách vô cùng tốn sức, hãy chuyên tâm một chút.”

Văn Hạo vội gật đầu, trong mắt sáng ngời.

“Còn nữa, bối cảnh tên Cung Trình kia không đơn giản, hơn nữa cảm giác ở chung có vẻ không tốt, em ở bên cậu ta chỉ có chịu thiết, tốt nhất vẫn nên bảo trì khoảng cách thích hợp.”

Văn Hạo tiếp tục gật đầu, đuôi vẫy điên cuồng.

Diệp Thư Văn gắp một miếng thịt bò, nghĩ một chút rồi đặt vào bát Văn Hạo.

“Cám ơn Diệp giáo!”

Ăn xong cơm tối nóng hổi, Văn Hạo hài lòng trở về ký túc xá. Viên Tranh đang ngồi xếp bằng gõ cái gì đó trên máy vi tính, thấy Văn Hạo trở về thì gật đầu: “Anh về từ chỗ Diệp giáo sao?”

“Ừ.”

Viên Tranh đóng  máy vi tính, đứng dậy đi ra ngoài.

Chỗ tốt nhất khi ở chung một phòng với Viên Tranh chính là người này an tĩnh như không khí, tự tại thoải mái nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy hơi cô quạnh.

Mấy hôm nay rét tháng ba, nhiệt độ đột nhiên giảm thấp, mưa nhỏ hai ngày liên tục rồi hóa thành tuyết trắng, trên đường phố lưu lại ít dầu chân người, mấy nhà không dùng sưởi ấm lạnh đến kinh người.

Văn Hạo mặc thêm áo khoác, trùm chăn xem phim, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Văn Hạo không muốn động đậy, tiếng gõ cửa kiên nhẫn, cậu đành bất đắc dĩ rời giường mở cả, đứng bên ngoài là Du Nhạc.

Du Nhạc vào phòng ngó dáo dác, Văn Hạo quét mắt qua giường Viên Tranh: “Viên Tranh ra ngoài rồi, di động để trong phòng, em vào đợi cậu ra cũng được, muốn đi tìm cũng chả sao, chắc chưa đi xa đâu.”

Văn Hạo nói xong mấy câu này, cho rằng Du Nhạc sẽ rời đi, ai ngờ tên nhóc này do dự rồi vào phòng.

Quan hệ Văn Hạo và Du Nhạc vẫn luôn rất tốt, đã từng nghĩ tới chuyện cùng ở với bạn gay này, tuy cuối cùng Du Nhạc bị Viên Tranh bắt mất, cậu vẫn rất thích Du Nhạc. Loại cảm giác đó như nuôi một con mèo đáng yêu vậy, tuy rất hi vọng nó chỉ thuộc về mình nhưng vẫn bị một con mèo hoang khác dẫn mất, nhiều nhất là có hơi tức giận và thất vọng, nhưng vẫn yêu thích như trước.

Đứa nhỏ này nếu không tính đi thì Văn Hạo dứt khoát chơi bên cạnh hắn, khí trời rét lạnh, cả hai đều vùi người trong chăn, câu được câu không nói chuyện. Văn Hạo nhìn ra Du Nhạc có tâm sự, không tập trung chú ý, thử thăm dò hai câu, Du Nhạc cũng không nói rõ ràng, qua đi qua lại đều nói quan hệ của mình và Viên Tranh xảy ra vấn đề, Viên Tranh hình như tức giận, giờ hắn đang rất lo lắng, balabala…

Văn Hạo làm tròn trách nhiệm của một anh trai tri kỷ, nhưng nói đến phần sau thì cũng hơi mất tập trung. Nếu nói về vấn đề tình cảm thì thứ đầu tiên Văn Hạo nghĩ tới vẫn là Diệp giáo luyện. Nhưng Diệp giáo luyện vẫn duy trì thái độ thân cận thích hợp cũng không quá thân mật với cậu, điều đó khiến Văn Hạo không biết xuống tay ở chỗ nào. Sau đó tới Cung Trình… Người này đã lâu không tìm tới mình, dù tình cờ gặp ở trung tâm huấn luyện cũng không chạm mắt, như vậy là điều tốt.

Bên ngoài hoa tuyết bay lượn, bên trong chăn ấm áp, huấn luyện cả ngày trời người hơi mệt mỏi, trò chuyện đơn giản rất dễ khiến người ta thấy tẻ nhạt, Văn Hạo hơi mệt mỏi ngáp một cái, phát hiện một hồi lâu không nghe thấy giọng Du Nhạc.

Quay đầu nhìn sang.

Đứa nhỏ đã ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện