Lý trí bay mất lại bị kéo về, Cung Trình nhìn Văn Hạo sâu sắc, hỏi ngược lại: “Nếu chuyện này là do anh tìm hiểu, điều đó có ảnh hưởng gì với em không? Em sẽ trả lời anh như thế nào?”

Văn Hạo khá sửng sốt, sau đó cười cười: “Đúng, không ảnh hưởng gì cả. Đi đến bước này đều là do tôi tự mình mà đến, có Văn gia hay không đều không quan hệ, tôi ổn, không thể ổn hơn được nữa.”

“Thế nên, nó đúng là một sự bất ngờ, là duyên phận của chúng ta.” – Cung Trình cười với Văn Hạo, vẻ mặt nhu hòa: “Anh từ Bắc Kinh đến Ninh thị, sau đó quen em, chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như thế, bây giờ còn đứng ở chỗ này, nhớ lại ban đầu, hóa ra chúng ta đã sớm có liên hệ từ trước, dù nó nhỏ nhoi nhưng cũng là tồn tại mà, phải không? Nói sao đây. Chị hai có lòng tốt, tra được nhà chúng ta là ngẫu nhiên, nhưng anh theo đuổi em khổ cực như vậy, dù thế nào thì chăng đi nữa, nó xác thật kéo gần mối quan hệ của chúng ta hơn chút, đây chính là kỳ tích.”

Văn Hạo bị lời nói này đánh động, cậu gật đầu một cái, thừa nhận chuyện này đúng là duyên phận giữa người và người.

Cậu nói.

“Nếu tôi không quen cậu, sẽ không quen biết chị Tiểu Tĩnh, có lẽ sẽ không biết vì sao mình chỉ có một người thân kia, tuy nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, thế nhưng tình cờ tôi xác thật sẽ suy nghĩ rất ngờ, cũng mong đợi thân thế của mình. Dù bây giờ thấy đó không có gì, nhưng có thì vẫn là một chuyện tốt.”

Cung Trình nở nụ cười, tầm mắt rơi trên đôi môi hé mở của Văn Hạo, lúc này rất muốn tiến lên hôn một cái, thế nhưng hắn nhịn được. Mỗi một tiến triển chút xíu đều rất quý giá, càng đến gần người này, Cung Trình càng cẩn thận từng li từng tí một, sợ mình sơ sẩy chút thôi sẽ hủy diệt mất tiến triển vất vả từ trước đến nay.

Văn Nhã Chi ở lại Mỹ một tuần, sau đó Văn Tiểu Tĩnh và mẹ cùng rời đi.

Cung Trình ở lại, hắn còn có ba tuần kỳ nghỉ có thể ở bên ‘vợ và con’.

Cung Trình ở lại giúp Văn Hạo quét tước phòng ở, còn tìm hàng xóm mượn một cái bắc thang lên nóc nhà, hắn quét toàn bộ từ trong ra ngoài phòng, bất kể góc chết nào cũng phải xử lý qua. Làm xong việc Cung Trình tắm rửa sạch sẽ lại đi ôm hài tử. Tháng này, tụi nhỏ từ thích nằm ngửa chuyển sang nằm sấp, nằm rồi không lật trở lại, cho nên có lúc tụi nó mệt mỏi sẽ trực tiếp nằm úp sấp ngủ. Vào lúc này phụ huynh phải để ý đến, tuy rằng trẻ con đã lớn không dễ bị nghẹn thở nhưng hô hấp sẽ không thuận, sẽ oa oa khóc lớn, đến tận khi người nhà biết mới thôi.

Văn Hạo không chịu được trẻ con khóc, vô luận đang làm gì, tụi nhỏ khóc cậu muốn ôm lấy. Bảo mẫu nhắc nhở Văn Hạo mấy lần, như vậy không phải phương pháp chính xác, Văn Hạo vẫn không để ý, cậu muốn cưng chìu tụi nhỏ, thuận theo tụi nhỏ, cho tụi nhỏ bất kỳ mong muốn.

Vào lúc này Cung Trình sẽ đi theo bên cạnh, tiếp nhận một bảo bối cũng đang khóc lóc bên, hai đại nam nhân đã quen với việc ôm nựng đứa nhỏ, yên lặng phân cao thấp xem ai dỗ được bảo bối trong lồng ngực dừng khóc trước hơn.

Hôm nay, khi quét dọn sạch trong phòng, Cung Trình hỏi: “Không phải em còn có vài bạn bè ở Mỹ sao? Con đã lớn như vậy, nên giới thiệu cho mọi người biết.”

Văn Hạo kinh ngạc nhìn Cung Trình.

Cung Trình cười nói: “Chẳng lẽ em luôn muốn gạt bọn họ chứ? Sau đó giải thích càng phiền phức hơn.”

Văn Hạo chỉ cần nghĩ tới việc mình cần phải giải thích dây dưa này với Cung Trình, thì lại cảm thấy cực kỳ phiền phức. Thế nhưng Văn Hạo không phản đối, giống như tất cả bậc cha mẹ trong thiên hạ, Văn Hạo đã sớm không kịp chờ đợi muốn đem con giới thiệu cho đám bạn bè.

Văn Hạo báo cho Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn, Lưu Dương và Diêu Diệp, sau đó gọi cho Kyle và đám đội viên của cậu, nhưng đáng tiếc là Laurain đã không còn hợp tác với Kyle, trước khi tìm thấy huấn luyện viên mới, Văn Hạo tạm thời đảm nhiệm huấn luyện viên của Kyle.

Bọn họ mua biệt thự cũng không lớn, trong phòng chen chúc một đám vận động viên trâu cao ngựa lớn rất khổ cực, thậm chí mọi người còn cảm thấy đứng đều rất khó khăn. Thời điểm Văn Hạo cùng Cung Trình một người ôm một bảo bảo xuống dưới, cho nên đôi mắt mọi người đều mở to, cơ thể như hóa đá.

Đúng vậy, trước khi tụ hội, Văn Hạo chưa nói cho bọn họ biết mình đã có con.

Trước mặt một đám gay to nhỏ, nói cho bọn họ biết mình được “Sinh” hai đứa bé, tuy rằng không hài lòng cha đứa con kia, thế nhưng cuộc sống làm cha rất hạnh phúc, cho nên tôi nhịn không được muốn khoe khoang gì đó… Thực sự là khó có thể mở miệng mà.

Huống hồ, tồn tại của Cung Trình là một chuyện rất đau ‘bi’, tục ngữ Trung Quốc có câu “ngựa tốt không ăn cỏ cũ”, Văn Hạo không chỉ ăn mà còn có con, quả thực càng không thể đau “bi” hơn.

Nói chung, đã như vậy, không bằng kìm nén, một hơi nói cho mọi người.

Cho nên, khi mọi người nhìn Cung Trình xuất hiện, đồng thời rất “Hiền lành” ôm một đứa nhỏ cùng với Văn Hạo cũng đang ôm một đứa nhỏ từ trên lầu đi xuống, trên đất đã rơi đầy con ngươi.

“Rốp!”

Không biết con ngươi nhà ai bị dẫm nát, đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết “A a a”. Thuận âm thanh nhìn sang, hóa ra là Kyle thống khổ kêu to: “Đừng nói cho em biết đây là hai đứa con nhà hai người! Lúc vào phòng khách thấy đồ chơi trẻ con, em đã ngờ ngợ rồi, mấy người muốn độc chết cẩu độc thân sao?”

Không chỉ có cẩu độc thân, thế nhưng cũng bị ngược chết theo, Lưu Dương, Diêu Diệp, Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn cũng bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Nhân sinh với chả nhân sâm.

Đúng là tràn đầy kinh hỉ (hãi).

Hai bảo bối đã có thể ôm dựng thẳng, Văn Hạo ôm con cười lúng túng với mọi người. Đứa nhỏ lần đầu nhìn thấy nhiều người trong nhà như vậy, bên trong con ngươi màu xám chiếu tất cả nhóm chú già sợ ngây người, sau đó miệng phủi quăng, “Oa” khóc.

Đứa em liếc trắng người anh, nhìn nhóm chú già, lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Há, thiên thần nhỏ.”

Kyle xông lên đầu tiên, nhẹ nhàng ôm lấy muội muội, trực tiếp quên béng người anh khóc lóc bên cạnh.

Văn Hạo vỗ nhẹ sau lưng người anh, dịu dàng an ủi nó, sau đó đi lên trước ghế sô pha.

Trên ghế sô pha ngồi đầy các vị tiền bối trong đội bơi, bởi vì các loại lý do mà định cư bên Mỹ. Văn Hạo biết áp lực cuộc sống của bọn họ rất lớn, đặc biệt là suy nghĩ bị ép định cư bên nước ngoài không thể về nước chăm sóc cha mẹ già cứ nối tiếp luẩn quẩn trong lòng họ, dù cuộc sống có hạnh phúc nhưng vẫn có một góc nhỏ tiếc nuối không trọn vẹn. Con cái thì càng khỏi suy nghĩ, Văn Hạo không biết rằng, lần tụ hội hôm nay có phải vì muốn mở một cánh cửa mới cho bọn họ hay không, nhưng cậu biết họ đều thích đứa nhỏ.

Diệp Thư Văn trương gương mặt cứng ngắc, cẩn thận ôm người anh vào trong lòng.

Người anh khóc càng ác, tay nắm quả đấm nhỏ, khóc đến độ có thể trông thấy cuống họng, hàng loạt ma âm rót tai, nước mắt như là mưa rơi. Lúc thường đều là em gái và papa ở nhà, sao hôm nay đột nhiên nhiều người như vậy, nó sợ!

Kyle ôm đứa em tới, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng Lưu Dương, Lưu Dương và đứa em hai mắt nhìn nhau, em gái ngọt ngào nở nụ cười, Lưu Dương không nhịn được mà hôn lên trán đứa nhỏ.

Diệp Thư Văn tay chân luống cuống an ủi người anh, người anh khóc thương tâm gần chết, nước mắt nước mũi cọ trên người Diệp Thư Văn. Diệp Thư Văn khổ sở nói rằng: “Tính cách khốn như vậy chắc chắn không phải của Văn Hạo, mua đưa bảo bảo nhà Văn Hạo cho tôi.”

Đầu gối trúng một mũi tên Cung Trình: “…”

Hai đứa bé bên ngoài không giống nhau, hơn nữa đàn ông tạo dựng gia đình, hai đứa con thuộc về mình mới là hoàn mỹ nhất, điểm này không cần Văn Hạo cố giải thích, đặc biệt là khi nhìn vào mắt hai đứa nhỏ là đã kết luận ra.

Văn Hạo không cố ý điều tra ai là con của mình, hai đứa nhỏ này cậu đều rất yêu, người anh đáng yêu thích làm nũng, đứa em kiên cường sẽ bán manh, đều đáng yêu như vậy, đều là đứa con của cậu, cho nên tại sao phải phân biệt chứ? Cảm giác hạnh phúc và vui sướng nhìn con mình từng ngày lớn lên, là trải nghiệm không ai có thể hiểu được.

Cuối cùng người anh cũng về lồng ngực Cung Trình. Cung Trình ôm con trai ngồi ở một góc ghế, giống như cô dâu nhỏ bị khinh bạc, nhìn Văn Hạo và đứa em được “chúng tinh củng nguyệt” vây quanh ở giữa ghế sô pha, xung quanh đều là gương mặt tươi cười, cùng với lời ca ngợi em gái đáng yêu và Văn Hạo hạnh phúc.

Người anh trừng mắt xám to nhìn về phía em gái và pa pa, không khóc nữa, tuy rằng nước mắt còn đọng bên khóe mắt, nó lại bắt đầu vẫy tay về phía bên kia như muốn đi qua.

Cung Trình liếc mắt nhìn con trai, cảm thấy đau đớn cực kỳ. Loại cảm giác này bị coi thường chỉ cần hắn trải nghiệm là đủ rồi, tại sao con trai cũng phải chịu tội theo.

Văn Hạo đột nhiên nhớ lại con trai, cậu đứng dậy ôm con vào trong ngực, lại trở về giữa đám người. Lần này có papa ôm, người anh không khóc nữa, tuy rằng còn hơi nhát gan nhưng vẫn cố gắng mở tròn mắt nhìn đám chú già xa lạ này.

Bị một mình lưu lại Cung Trình cô linh linh, hắn liếc mắt nhìn qua lại, cũng muốn duỗi hai tay, cầu đóng gói mang đi!

Kyle bọn họ ăn xong mới rời đi. Nhà Văn Hạo quá hẹp, nhiều người chen bên trong rất khổ cực, hơn nữa nước Mỹ không có thói quen ở lại ăn hai bữa, cho nên đến trưa tụi nhỏ ngủ, bọn họ liền rời đi.

Bảo mẫu đi lên lầu chăm sóc nhóm bảo bối, Cung Trình thuê công ty quản lý gia đình đến quét dọn lại phòng ăn và phòng bếp bừa bộn khắp nơi, sáu người bọn họ ngồi ghế sô pha ở phòng khách, uống cà phê, câu được câu không hàn huyên.

Mọi người không hỏi Văn Hạo ở ngay trước mặt Cung Trình, sao cả hai lại làm lành với nhau, đề tài đầu tiên là tại trên người hai đứa bé, sau đó chuyển đếm thụ thai trong ống nghiệm, cuối cùng bắt đầu thảo luận sự chênh lệch giữa Trung Quốc và Mỹ.

Giữa đoạn, Cung Trình đi nhà vệ sinh một chuyến.

Diệp Thư Văn không nhịn được nắm lấy cơ hội hỏi: “Là xảy ra chuyện gì? Hai đứa ở chung thật sao?”

Văn Hạo biết mình trốn không qua cửa ải này, không do dự, gật đầu một cái.

Diệp Thư Văn cau mày. Ngụy Vấn và Diêu Diệp đều là một bộ dạng yên lặng lắng nghe. Ngược lại là Lưu Dương hiểu rõ nhất Văn Hạo thần sắc hờ hững, có lẽ đây là kết quả hắn dự liệu trước.

Văn Hạo nói: “Chờ hợp đồng bên trường hết hạn, em sẽ về nước.”

“Quay về với Cung Trình?” – Trong đầu Diệp Thư Văn còn nhớ rõ tới hình ảnh Văn Hạo bị Cung Trình tát một bạt tai, ở trong lòng hắn, đã đem Cung Trình đóng ở trên cột, rất khó tiếp thu ý nghĩ này củaVăn Hạo.

Văn Hạo gật đầu: “Con có một đứa là của cậu ấy, hai đứa bé này cùng chung một mẹ, cả hai là anh em ruột, em không muốn hai đứa tách ra. Hoàn cảnh gia đình Cung Trình rất phức tạp, xuất ngoại định cư rất khó khăn, cho nên em chỉ có thể trở về.”

“Dù là thế, sao phải là em hi sinh?” –Diệp Thư Văn nhướng mày.

Văn Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Không tính là hi sinh, thật ra em thiếu một ít lòng trung thành với nước Mỹ, văn hóa thói quen nơi này chênh lệch quá xa so với trong nước, hơn nữa loại phân biệt màu da như có như không ở đây khiến em rất khó chịu, thậm chí rm không xác định sau khi kết thúc hợp đồng ba năm với nhà trường, họ sẽ tiếp tục ký với em. Em thấy có lẽ họ thích Kyle hơn, Kyle cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

“Nhưng…” –Diệp Thư Văn nóng nảy, sau đó tầm mắt dừng trên mặt Ngụy Vấn: “Hay là bọn thầy tìm công việc mới cho em, em sẽ có thu nhập cao hơn, cuộc sống tốt hơn.”

Văn Hạo lắc đầu: “Ý tốt của thầy em nhận. Em đã hiểu rõ, em muốn một gia đình, về nước là có, cho nên vẫn nên trở về.”

Diệp Thư Văn nhụt chí.

Hắn biết Văn Hạo đã quyết định. Nhưng điều làm hắn nhụt chí chính là, hắn rõ ràng có rất nhiều lý do để thuyết phục Văn Hạo lại không biết mở miệng ra sao, Văn Hạo đã không phải là học sinh của hắn, là một người độc lập, Văn Hạo có thể tự quyết định mọi thứ.

Vào lúc này, Lưu Dương nói: “Em nghĩ kỹ chưa? Em trở về không chỉ chăm sóc hai đứa nhỏ, mà còn phải tiếp nhận phiền phức từ Cung Trình, quan trọng nhất là, em phải ở bên Cung Trình thật sự, em có thể tiếp thu cậu ta?”

Tầm mắt của hắn nhìn lướt qua vị trí của phòng wc, nói: “Em yêu cậu ta chứ? Chuẩn bị xong tinh thần cả đời bên cậu ta chưa?”

Văn Hạo không nhìn thấy Cung Trình đứng sau tường phòng wc, cậu suy nghĩ một chút, nói: “Anh Dương, anh biết mà, cậu ta ảnh hưởng quá sâu đối với cả đời em, nếu cậu ta buông tay, có lẽ em sẽ có cơ hội phát triển tình yêu mới, thế nhưng chỉ cần cậu ta quấn tới em một ngày, em không thể nào có cuộc sống mình muốn. Em cảm thấy mình có lẽ mắc chứng Xtốc-khôm, em không biết nên làm gì, trong lòng em nói cho em biết, trở về là biện pháp tốt nhất.”

Lưu Dương nói::Là một bác sĩ tâm lý, anh cần phải giúp em nhận thức chính mình, phát triển tiềm năng của em. Trợ giúp em tích cực thành lập tâm thái, nói cho em đừng khinh dịch khuất phục với hiện thực. Anh sẽ nói cho em biết, cậu ta đối với em làm ra điều này có mục đích cuối cùng là gì, nói cho em biết cậu ta từng bước công hãm em như thế nào, để em ý thức được bản thân sao lại rơi vào hoàn cảnh không thể trách được này.”

Lưu Dương nhìn quanh một vòng, tầm mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Văn Hạo: “Thế nhưng anh cảm thấy tình huống của em nhìn qua như phù hợp với Xtốc-khôm, thế nhưn cũng không hoàn toàn đúng. Văn Hạo, em có lưu lại tình cảm với Cung Trình, dù chỉ là 10%, cũng là một phần tình cảm đã từng coi là trân bảo. Em suy nghĩ làm ra quyết định về nước, dưới cái nhìn của anh chưa chắc là sai, nếu Cung Trình có thể cho em tình cảm em muốn, sao không thử đến một lần, cố gắng để phần tình cảm đó từ 10% phát triển đến 20, 30 rồi đến 100?”

Diệp Thư Văn đạp Lưu Dương một cước: “Tại sao phải cưỡng bách bản thân với tên cặn bã đó, sao không thể có tình yêu mới? Luyến tiếc đứa nhỏ thì tranh nuôi, tin tưởng tên kia sớm muộn gì cũng sẽ khuất phục người nhà mà đi kết hôn với người phụ nữ khác rồi sinh con.”

Lưu Dương nhìn về phía Văn Hạo: “Thái độ gia đình cậu ta thế nào?”

Biểu tình Văn Hạo bắt đầu thay đổi đến lúng túng: “Chị, ách, chị và mẹ cậu ta có tới trước đây, thái độ rất thân mật với em.” – Đây cũng là vào lúc cậu làm ra quyết định cuối cùng.

Khi Cung Trình nói cho cậu biết Văn Nhã Chi sẽ qua đây, cậu đánh cuộc một lần, nếu như cậu nhìn thấy một tia không muốn hay xem thường từ trong đôi mắt Văn Nhã Chi, cậu sẽ định cư tại Mỹ, vì quyền nuôi nấng con mà kháng chiến lâu dài với Cung Trình. Nhưng hiện thực vừa vặn ngược lại, trong đôi mắt đó Văn Hạo nhìn thấy tán đồng và thương tiếc, còn có rõ ràng yêu ai yêu cả đường đi, một người mẹ yêu thương con như vậy, khiến Văn Hạo cảm nhận được một tia ấm áp.

Không nhớ rõ là ai đã nói, trong mối quan hệ vợ chồng, cả gia thế và sự nghiệp không phải chướng ngại lớn nhất, chướng ngại chân chính là đến từ hai vợ chồng. Nếu tôn trọng lẫn nhau, tự nhiên như vậy sẽ vi đối phương che gió chắn mưa, nếu ngạo mạn lẫn nhau, vậy thì đừng không trách người khác tùy ý nhào nặn ngươi. Đến cả người yêu còn không quản được thì cần gì phải nói đến tự tôn.

Cung Trình đối với cậu tôn trọng, Văn Hạo đã cảm nhận rõ được.

Diệp Thư Văn nhướng mày, thần sắc cương cứng lập tức thay bằng khó tin, nhưng biến mất rất nhanh.

Lưu Dương không bỏ qua biểu tình biến hóa trong giây lát này của bạn mình, hắn nhún vai, nở nụ cười: “Đúng không, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, chúng ta đều dùng chuyện làm sai để hình dung bên kia, thế nhưng chắc hẳn không thích hợp dùng cho phía người bị hai, đôi khi cố chấp đặt mình ở vị trí người bị hại sẽ thành một loại gông xiềng. Đều cười nói ôm ấp cái gọi là ‘tương lai không biết’, ai dám khẳng định ‘tương lai’ đều sẽ tốt? Có khi lại càng bê bết hơn ấy chứ.”

Vẻ mặt Diệp Thư Văn vẫn không phản đối, đây là khác biệt thói quen giải quyết mọi chuyện của hắn cùng Lưu Dương: “Thế giới này lớn như vậy, có vô hạn khả năng, chỉ nhìn một khu vực dưới chân, không khỏi quá mức đáng thương. Nếu như đã có tương lai không tốt, sao chúng ta không vứt bỏ nó đi, tìm một tương lai tốt hơn nhiều, một cái có thể thích hợp với bản thân.”

“Cậu đang nói tôi cố chấp? Hay là vận may? Tôi cho rằng thời gian mới là thứ quý giá nhất trong thế giới này. Chúng ta dùng thời gian có hạn cẩn thận phát triển cuộc sống của mình, so với việc đi tìm con đường không mục đích thì càng đáng tin hơn.”

“Hợp lại với kẻ làm tổn thương mình, rất ghê tởm đã được chưa! Cậu dám cam đoan ở lại bên nhau nhất định sẽ tốt sao? Cậu có biết cái gì gọi là lãng phí thời gian không? Chính là đấy!” –Diệp Thư Văn nói xong câu đó, đột nhiên ngây người, hắn thận trọng nhìn qua Ngụy Vấn, sau đó thấy được ánh mắt ám trầm của Ngụy Vấn, vẻ mặt của hắn bắt đầu thay đổi e rằng thố lên, thậm chí muốn đứng lên đi biện giải cái gì đó.

Vừa lúc đó, Cung Trình đi ra.

Cung Trình nghe xong toàn bộ, cho nên khi ra ngoài thì liếc mắt cảm kích Lưu Dương.

Lưu Dương và Diệp Thư Văn tranh luận là đều thuộc hai phái lập trường mâu thuẫn khác nhau, cũng là thứ quấy nhiễu Văn Hạo nhất. Song phương đều nói ra cái nhìn của mình, thế nhưng người làm quyết định là Văn Hạo, cho nên tới đây là đủ rồi, hắn tin tưởng Văn Hạo sẽ nghiêm túc suy tính.

Lưu Dương nở nụ cười đối với Cung Trình.

Chuyện đối nhân xử thế không quá tiêu cực nhưng quá sắc bén, một khi chân chính đi đối mặt với hiện thực, thường thường đạo “trung dung”[1] mới cần lựa chọn nhiều nhất.

[1] đạo “Trung dung”:  không thiên về một bên nào, mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc (một chủ trương của nho giáo)

Mỗi câu nói từ trước đến nay của Lưu Dương cũng không khiến Văn Hạo sinh ra tiêu cực với người, hơn nữa hắn cũng không cho rằng sắc bén nhìn nhận vấn đề mới là đúng, bởi vì chỉ có đạo “trung dung” mới là thích hợp nhất. Trong lòng Văn Hạo có cố chấp và tự ái của mình, cố chấp nhìn nhận vấn đề, nhát gan làm ra quyết định, sau đó bị giam một chỗ giống như là một nàng công chúa gặp rủi ro, Văn Hạo cần một người mạnh mẽ cứu cậu, chăm sóc cho cậu, bảo vệ cậu, cho cậu tình yêu và tu bổ lại cơ thể trăm ngàn lỗ thủng, cuối cùng bộc phát ra vẻ đẹp kinh người.

Lưu Dương… mấy lời nói đó, chính là lời nó cất giấu không nói của Văn Hạo.

Lưu Dương muốn nói cho Văn Hạo, mò ra vấn đề trong tâm, dùng mắt nhìn đường, dùng chân đi về phía trước, đừng để ý quá nhều ngôn luận xung quanh, muốn làm thế nào thì làm thế đó đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện