Nhìn ba mươi thỏi bạc trắng bóng trước mặt, Quách Kinh bối rối!
Trù tính bao lâu, lại xuất ra đủ mọi thủ đoạn, không ngờ kết quả lại như thế này. Ba mươi lăm thỏi, vừa đủ ba trăm quan. Nói cách khác, mọi thủ đoạn bày ra trước đó đều bị nước cuốn trôi, dường như Ngọc Doãn đã vượt qua được cửa ải khó khăn.
- Tống Áp Ti, ở đây có 350 lượng bạc, chắc là đủ trả ba trăm quan tiền rồi.
Ngọc Doãn thản nhiên lên tiếng, dường như không thèm để ý.
Trước thì là anh hùng can đảm, sau thì đưa hầu bao ra, khí thế nói năng đương nhiên khác trước, ít nhất Quách Kinh thấy thì đúng là như thế.
Tống Áp Ti nhíu mày, lộ vẻ khó xử.
Gã quay đầu nhìn Quách Kinh, trong mắt mang theo vẻ trách cứ.
Chẳng phải ngươi nói Ngọc Tiểu Ất này không có tiền, cho nên ta mới đến làm chỗ dựa cho ngươi. Người ta sau lưng có Thái Học Sinh làm chỗ dựa vững chắc, Lý Dật Phong kia vừa nhìn là biết là con cháu quan lại, cũng hiểu được là có lai lịch không hề kém gì. Hơn nữa, hiện tại Ngọc Tiểu Ất lại đưa tiền ra, ta giúp ngươi làm chủ thế nào đây? Chuyện này chỉ sợ có phiền toái, ngươi tự mình giải quyết đi.
Để mời được Tống Áp Ti đến, Quách Kinh cũng phải trả tiền.
Nhưng số tiền này rất rõ ràng ...
Tống Áp Ti thấy Quách Kinh không nói lời nào, liền bước lên trước, cầm lấy một thỏi bạc, nhìn kỹ một chút rồi quay đầu lại nói:
- Mười lượng đủ tuổi, không giả chút nào.
- Không đúng!
Quách Kinh đột nhiên kêu lớn:
- Bạc này có vấn đề.
- Quách Thiếu Tam, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nói bản Áp Ti cùng với Ngọc Tiểu Ất lừa gạt ngươi hay sao? Tống Áp Ti sầm mặt xuống, thanh âm lập tức lạnh lẽo.
Quách Kinh vội hỏi:
- Áp Ti thứ tội, Quách Kinh không có ý này. Là ta nói lai lịch số bạc này của Ngọc Tiểu Ất có vấn đề. Theo ta được biết, Ngọc Tiểu Ất chỉ dựa vào bán thịt mà sống, trước đây lại gánh nợ cho La Đức, sao có thể có nhiều bạc như vậy? Xin Áp Ti xem, bạc này là bạc đủ tuổi không giả,tuy nhiên cũng phải có dấu quan ngân. Tiểu nhân nghĩ, số bạc này của Ngọc Tiểu Ất lai lịch không rõ,chỉ sợ là câu kết với bọn trộm cướp cướp bóc tới quan ngân, nên phải cẩn thận tra hỏi.
Lý Dật Phong đứng bên cạnh nghe vậy cũng giận tái mặt.
Hắn bước lên trước cầm một thỏi bạc nhìn kỹ, quay lại hỏi:
- Tiểu Ất, có thể nói rõ lai lịch bạc này được không?
Đây chính là quan ngân, không giống với loại bạc vụn lưu thông trên thị trường.
Nếu Ngọc Doãn không thể nói rõ lai lịch, chắc chắn sẽ có phiền toái.
Ngọc Doãn nhăn mày, do dự đi đến bên cạnh Lý Dật Phong, khẽ nói:
- Đại Lang đừng hỏi, số bạc này là từ phường Trấn An, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
- Phường Trấn An?
Lý Dật Phong ngẩn cả người.
Thấy Ngọc Doãn gật đầu, hắn chợt kịp phản ứng, vì thế lui sang một bên, không truy hỏi nữa.
Tống Áp Ti thấy thế thì đau đầu.
Chẳng lẽ Ngọc Tiểu Ất lại có quan hệ với quan phủ?
- Áp Ti đừng dễ buông tha tên khốn này, số bạc này chắc chắn có vấn đề. Hắn chỉ là một tên bán thịt, sao lại có rất nhiều quan ngân? Hãy bắt hắn nhốt vào đại lao, nghiêm hình tra hỏi, chắc chắn sẽ tra ra xuất xứ số bạc này...
Tống Áp Ti nghe vậy lập tức rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng người nói:
- Nghe nói Quách Thiếu Tam ngang ngược càn rỡ, đêm qua dẫn người tới vây phòng Quân Phố, hôm nay lại còn mời Áp Ti trong nha môn làm chỗ dựa vững chắc. Chỉ có điều đây là nơi quan phủ làm việc, từ lúc nào lại do tên lưu manh khốn kiếp ngươi làm chủ? Có bắt Ngọc Tiểu Ất hay không cũng không phải do Quách Thiếu Tam ngươi quyết định, càng không phải do Tống Áp Ti làm chủ.
- Ai? Là tên khốn nào ăn nói lung tung.
Quách Kinh giận tím mặt, lớn tiếng quát.
Mà vẻ mặt Tống Áp Ti đang trầm như nước cũng ngước lên nhìn.
Nhưng vừa nhìn thì người đó thì Tống Áp Ti giật mình hoảng sợ. Trong đám đông rẽ ra một lối đi, một người đàn ông trung niên đi ra.
Nhìn tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo đường đường, toát ra khí chất cương chính.
Người đàn ông trung niên kia đi lên trước, nhìn lướt qua Tống Áp Ti, cười lạnh:
- Tống Áp Ti, ngươi thật quan uy nhỉ!
Quách Kinh còn định mở miệng tiếp, đã thấy Tống Áp Ti mặt mũi tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.
- Áp Ti...
- Câm miệng!
Tống Áp Ti quát lên một tiếng chói tai, rồi sau đó bước nhanh về trước, chắp tay hành lễ:
- Ty chức Tống Nhân bái kiến Phủ Doãn đại nhân.
Phủ Doãn?
Cái gì Phủ Doãn?
Quách Kinh lại một lần nữa hỗn loạn.
Lý Dật Phong thì tiến lên thi lễ:
- Tiểu chất bái kiến Hương Yến tiên sinh.
- Hóa ra là Đại Lang Lý gia, Lương Khê tiên sinh khỏe chứ, vài ngày trước nghe nói sức khỏe hắn không tốt, công việc ta bề bộn không đến thăm hỏi được, khi trở về nhớ chuyển lời thăm hỏi của ta đến Lương Khê tiên sinh, nói rằng có thời gian nhất định sẽ tới nhà thăm.
Lý Dật Phong vội nói cảm ơn, sau đó lui sang một bên.
Hương Yến tiên sinh?
Phủ Doãn?
Quách Kinh làm rắn địa phương ở phủ Khai Phong,nghe hai tiếng xưng hô như thế, sao không rõ thân phận người đàn ông trước mắt là ai? Sắc mặt lập tức trắng bệch, theo bản năng lui về sau hai bước, cúi đầu, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở. Còn Ngọc Doãn thì mờ mịt, không hiểu là tình huống gì. Nhưng trong lòng hắn không thẹn, bạc này có lai lịch rõ ràng, đương nhiên là không sợ hãi. Ngay khi người đàn ông trung niên kia nhìn đến hắn, Ngọc Doãn vội đứng thẳng người ngẩng cao đầu, đón ánh mắt của người đàn ông đó, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- Ngươi là Ngọc Tiểu Ất?
- Đúng là tiểu nhân.
Lời nói Ngọc Doãn cung kính nhưng không lùi bước.
- Thời gian gần đây nghe người ta thường nhắc đến tên ngươi, nói ngươi Kê Cầm vô song, có thể xưng Đại gia...Hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền. Dáng vẻ đường đường, thật là một hảo hán. Ha hả, mà nay có kẻ nghi ngờ lai lịch số bạc của ngươi, không biết ngươi có giải thích gì không? Yến tâm, chỉ cần lời ngươi nói là thật, ta có thể cam đoan không một ai có thể đổ oan cho ngươi.
Người này là quan!
Lời nói cử chỉ, ăn mặc, khí độ đã chứng minh thân phận của ông ta.
Tuy rằng không rõ người tới có thân phận gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tống Áp Ti là đã biết địa vị không hề thấp.
Tuy nhên, khiến Ngọc Doãn cảm thấy tò mò lại chính là thân phận của Lý Dật Phong. Nghe Lý Dật Phong và người đàn ông nói chuyện với nhau, hẳn là đồng liêu với phụ thân của Lý Dật Phong, hơn nữa còn có danh vọng. Chỉ có điều Ngọc Doãn thật sự không nghĩ ra Lương Khê tiên sinh là ai?
- Bẩm tiên sinh, số bạc này là Tiểu Ất dựa vào bản lĩnh mà có được.
Chắc tiên sinh biết lúc trước Tiểu Ất từng diễn tấu một khúc tại Đại Tướng Quốc Tự, khiến Mã Nương Tử lầu Phong Nhạc rất vui, đã mua hai ngàn quan.
- Hả?
Người tới ngẩn ra, khẽ gật đầu.
- Ngày đó Tiểu Ất ở Đại Tướng Quốc Tự chơi đàn, là cũng nghe người ta nói lại mà chưa từng được thưởng thức.
Nếu Mã Nương Tử đã mua thì rất hợp tình hợp lý. Nhưng trong tay Mã Nương Tử sao lại có nhiều quan ngân như vậy? Đợi nàng ấy về thì sẽ hỏi.
Quách Kinh đứng bên mặt chua xót.
Mà mọi người vây quanh thì thét lên những tiếng kinh hãi.
Một khúc hai ngàn quan tiền?
Thật đúng là một cái giá thật lớn.
- Ta đã nói rồi, Tiểu Ất là người trượng nghĩa, sao có thể bắt chước theo bọn chuột nhắt làm việc trộm cướp?
- Ngọc Đại Lang dưới cửu tuyền mà biết chắc rất vui mừng.
- Ta đã sớm nói rồi, Tiểu Ất ca là người bản lĩnh như thế, Quách Thiếu Tam sao có thể hãm hại được? Quả nhiên là có quý nhân tương trợ, lại là hai ngàn quan...
Trần Đông và Lý Dật Phong nghe vậy nhìn nhau, gật đầu, lộ vẻ vui mừng.
Nhưng Ngọc Doãn lại nói:
- Tiên sinh hiểu lầm rồi, số bạc này không phải là từ chỗ Mã Nương Tử.
- Ồ?
- Tiểu nhân ngoại trừ bán một khúc cho Mã Nương Tử, còn được Phong Nghi Nô Phong cô nương ở Phan lầu nhờ vả sáng tác một khúc cho Phan lầu. Số bạc này là phần nhỏ trả thù lao sáng tác phổ, còn về phần xuất xư...Tiên sinh có thể phái người đến phường Trấn An tra hỏi.
- Phường Trấn An?
Người đàn ông ngẩn ra, rồi lộ vẻ ngạc nhiên.
-Ngươi nói là...
- Người đó thay mặt Phong cô nương trả tiền thù lao để Tiểu Ất yên tâm sáng tác khúc phổ, đêm qua phái người đưa tới.
Vẻ nghi hoặc trên mặt người đàn ông trung niên lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ tươi cười.
Lý nương tử quả nhiên là hảo sảng quý người tài, không hổ là nữ trung trượng phu.Nếu nàng đã đưa tới, cũng là hợp tình hợp lý. Nói như thế, Ngọc Tiểu Ât này thật sự có tài, bằng không Lý nương tử cũng sẽ không chiếu cố như thế, đã vậy ta cũng phải để ý mới được.
Khi hai người nói chuyện với nhau, Tống Áp Ti cũng thế, mà Quách Kinh cũng vậy đều nghe không hiểu gì.
- Đã như vậy , quả thật khiến người khác kỳ vọng.
Có thể được Phong cô nương và Mã Nương Tử coi trọng, tài hoa của Tiểu Ất chắc chắn không tầm thường.Ngày khác nếu có cơ hội rất mong được lĩnh giáo.
Dứt lời, ông ta quay lại nói với Tống Áp Ti:
- Số bạc này không có vấn đề, nếu không tiện thì có ta bảo đảm.
Khế ước chấm dứt từ đây, đừng có quấy rầy với Tiểu Ất nữa. Còn nữa, ngươi là người quan phủ, cần phải giữ uy nghiêm triều đình, đừng để người khác lợi dụng.
- Vâng, ty chức hiểu.
Người đàn ông trung niên kể lại sơ lược, nhưng Tống Áp Ti nghe được thì toát mồ hôi lạnh.
Đó là cảnh cáo y đừng có mà cố lấy tiền, giúp kẻ xấu làm điều ác.
Tổng thể mà nói, lương bổng quan viên Bắc Tống không thấp, nhưng lương bổng của Lại Viên thì tương đối hơi ít. Không ít Lại Viên đã làm việc bất chính, chỉ cần không có ai vạch trần, thì đại thể quan phủ không để ý.Cũng ví dụ như Tống Áp Ti Tống Giang trong Thủy Hử truyện, nếu chỉ dựa vào điền trang của Tống Thái Công, cha của ông ta, và chút tiền lương kia thì khó mà có được danh “Cập Thì Vũ”.
Hồi 14 Thủy Hử truyện, quỷ tóc đỏ say nằm điện Linh Quan, đang lúc Triều Thiên Vương nhận nghĩa trong thôn Đông Khê, Triều Cái từng đút lót bộ đầu Lôi Hoàng, thầm lén lút thả quỷ tóc đỏ Lưu Đường. Mà loại chuyện này những năm cuối Bắc Tống trên cơ bản cũng là thành quy tắc ngầm mọi người đều biết.
Tống Áp Ti nói gấp:
- Ty chức hiểu, chắc chắn sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý.
Dứt lời, y xoay người đến trước mặt Quách Kinh:
- Quách Thiếu Tam, hãy lấy biên lai mượn đồ ra đi, sau đó ký tên trong đó, từ đây kết thúc chuyện này, sau này không được tìm Ngọc Tiểu Ất để gây phiền toái nữa. Được rồi, nhanh ký tên đi, đừng lề mề nữa...
Quách Kinh một bụng nghẹn uất nhưng lại không dám phát tác.
Gã biết rõ người đàn ông trung niên trước mắt kia muốn thu thập gã thì dễ dàng như nghiền chết một con kiến.
Người ở dưới mái hiên sao không thể cúi đầu?
Quách Kinh vốn rất hưng phấn mà đến, giờ phút này lại xám xịt, lặng lẽ chấm dứt.
Tuy nhiên cũng không thể không tính chí ít có ba mươi lăm thỏi bạc trắng, thu vào 350 lượng bạc, suy cho dùng cũng có lời.
Chỉ có điều khi gã tiêu hủy khế ước xong, chuẩn bị lấy tiền chạy lấy người, lại bị Ngọc Doãn gọi giật lại.
- Quách Thiếu Tam, khoan đã.
Trù tính bao lâu, lại xuất ra đủ mọi thủ đoạn, không ngờ kết quả lại như thế này. Ba mươi lăm thỏi, vừa đủ ba trăm quan. Nói cách khác, mọi thủ đoạn bày ra trước đó đều bị nước cuốn trôi, dường như Ngọc Doãn đã vượt qua được cửa ải khó khăn.
- Tống Áp Ti, ở đây có 350 lượng bạc, chắc là đủ trả ba trăm quan tiền rồi.
Ngọc Doãn thản nhiên lên tiếng, dường như không thèm để ý.
Trước thì là anh hùng can đảm, sau thì đưa hầu bao ra, khí thế nói năng đương nhiên khác trước, ít nhất Quách Kinh thấy thì đúng là như thế.
Tống Áp Ti nhíu mày, lộ vẻ khó xử.
Gã quay đầu nhìn Quách Kinh, trong mắt mang theo vẻ trách cứ.
Chẳng phải ngươi nói Ngọc Tiểu Ất này không có tiền, cho nên ta mới đến làm chỗ dựa cho ngươi. Người ta sau lưng có Thái Học Sinh làm chỗ dựa vững chắc, Lý Dật Phong kia vừa nhìn là biết là con cháu quan lại, cũng hiểu được là có lai lịch không hề kém gì. Hơn nữa, hiện tại Ngọc Tiểu Ất lại đưa tiền ra, ta giúp ngươi làm chủ thế nào đây? Chuyện này chỉ sợ có phiền toái, ngươi tự mình giải quyết đi.
Để mời được Tống Áp Ti đến, Quách Kinh cũng phải trả tiền.
Nhưng số tiền này rất rõ ràng ...
Tống Áp Ti thấy Quách Kinh không nói lời nào, liền bước lên trước, cầm lấy một thỏi bạc, nhìn kỹ một chút rồi quay đầu lại nói:
- Mười lượng đủ tuổi, không giả chút nào.
- Không đúng!
Quách Kinh đột nhiên kêu lớn:
- Bạc này có vấn đề.
- Quách Thiếu Tam, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nói bản Áp Ti cùng với Ngọc Tiểu Ất lừa gạt ngươi hay sao? Tống Áp Ti sầm mặt xuống, thanh âm lập tức lạnh lẽo.
Quách Kinh vội hỏi:
- Áp Ti thứ tội, Quách Kinh không có ý này. Là ta nói lai lịch số bạc này của Ngọc Tiểu Ất có vấn đề. Theo ta được biết, Ngọc Tiểu Ất chỉ dựa vào bán thịt mà sống, trước đây lại gánh nợ cho La Đức, sao có thể có nhiều bạc như vậy? Xin Áp Ti xem, bạc này là bạc đủ tuổi không giả,tuy nhiên cũng phải có dấu quan ngân. Tiểu nhân nghĩ, số bạc này của Ngọc Tiểu Ất lai lịch không rõ,chỉ sợ là câu kết với bọn trộm cướp cướp bóc tới quan ngân, nên phải cẩn thận tra hỏi.
Lý Dật Phong đứng bên cạnh nghe vậy cũng giận tái mặt.
Hắn bước lên trước cầm một thỏi bạc nhìn kỹ, quay lại hỏi:
- Tiểu Ất, có thể nói rõ lai lịch bạc này được không?
Đây chính là quan ngân, không giống với loại bạc vụn lưu thông trên thị trường.
Nếu Ngọc Doãn không thể nói rõ lai lịch, chắc chắn sẽ có phiền toái.
Ngọc Doãn nhăn mày, do dự đi đến bên cạnh Lý Dật Phong, khẽ nói:
- Đại Lang đừng hỏi, số bạc này là từ phường Trấn An, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
- Phường Trấn An?
Lý Dật Phong ngẩn cả người.
Thấy Ngọc Doãn gật đầu, hắn chợt kịp phản ứng, vì thế lui sang một bên, không truy hỏi nữa.
Tống Áp Ti thấy thế thì đau đầu.
Chẳng lẽ Ngọc Tiểu Ất lại có quan hệ với quan phủ?
- Áp Ti đừng dễ buông tha tên khốn này, số bạc này chắc chắn có vấn đề. Hắn chỉ là một tên bán thịt, sao lại có rất nhiều quan ngân? Hãy bắt hắn nhốt vào đại lao, nghiêm hình tra hỏi, chắc chắn sẽ tra ra xuất xứ số bạc này...
Tống Áp Ti nghe vậy lập tức rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng người nói:
- Nghe nói Quách Thiếu Tam ngang ngược càn rỡ, đêm qua dẫn người tới vây phòng Quân Phố, hôm nay lại còn mời Áp Ti trong nha môn làm chỗ dựa vững chắc. Chỉ có điều đây là nơi quan phủ làm việc, từ lúc nào lại do tên lưu manh khốn kiếp ngươi làm chủ? Có bắt Ngọc Tiểu Ất hay không cũng không phải do Quách Thiếu Tam ngươi quyết định, càng không phải do Tống Áp Ti làm chủ.
- Ai? Là tên khốn nào ăn nói lung tung.
Quách Kinh giận tím mặt, lớn tiếng quát.
Mà vẻ mặt Tống Áp Ti đang trầm như nước cũng ngước lên nhìn.
Nhưng vừa nhìn thì người đó thì Tống Áp Ti giật mình hoảng sợ. Trong đám đông rẽ ra một lối đi, một người đàn ông trung niên đi ra.
Nhìn tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo đường đường, toát ra khí chất cương chính.
Người đàn ông trung niên kia đi lên trước, nhìn lướt qua Tống Áp Ti, cười lạnh:
- Tống Áp Ti, ngươi thật quan uy nhỉ!
Quách Kinh còn định mở miệng tiếp, đã thấy Tống Áp Ti mặt mũi tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.
- Áp Ti...
- Câm miệng!
Tống Áp Ti quát lên một tiếng chói tai, rồi sau đó bước nhanh về trước, chắp tay hành lễ:
- Ty chức Tống Nhân bái kiến Phủ Doãn đại nhân.
Phủ Doãn?
Cái gì Phủ Doãn?
Quách Kinh lại một lần nữa hỗn loạn.
Lý Dật Phong thì tiến lên thi lễ:
- Tiểu chất bái kiến Hương Yến tiên sinh.
- Hóa ra là Đại Lang Lý gia, Lương Khê tiên sinh khỏe chứ, vài ngày trước nghe nói sức khỏe hắn không tốt, công việc ta bề bộn không đến thăm hỏi được, khi trở về nhớ chuyển lời thăm hỏi của ta đến Lương Khê tiên sinh, nói rằng có thời gian nhất định sẽ tới nhà thăm.
Lý Dật Phong vội nói cảm ơn, sau đó lui sang một bên.
Hương Yến tiên sinh?
Phủ Doãn?
Quách Kinh làm rắn địa phương ở phủ Khai Phong,nghe hai tiếng xưng hô như thế, sao không rõ thân phận người đàn ông trước mắt là ai? Sắc mặt lập tức trắng bệch, theo bản năng lui về sau hai bước, cúi đầu, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở. Còn Ngọc Doãn thì mờ mịt, không hiểu là tình huống gì. Nhưng trong lòng hắn không thẹn, bạc này có lai lịch rõ ràng, đương nhiên là không sợ hãi. Ngay khi người đàn ông trung niên kia nhìn đến hắn, Ngọc Doãn vội đứng thẳng người ngẩng cao đầu, đón ánh mắt của người đàn ông đó, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- Ngươi là Ngọc Tiểu Ất?
- Đúng là tiểu nhân.
Lời nói Ngọc Doãn cung kính nhưng không lùi bước.
- Thời gian gần đây nghe người ta thường nhắc đến tên ngươi, nói ngươi Kê Cầm vô song, có thể xưng Đại gia...Hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền. Dáng vẻ đường đường, thật là một hảo hán. Ha hả, mà nay có kẻ nghi ngờ lai lịch số bạc của ngươi, không biết ngươi có giải thích gì không? Yến tâm, chỉ cần lời ngươi nói là thật, ta có thể cam đoan không một ai có thể đổ oan cho ngươi.
Người này là quan!
Lời nói cử chỉ, ăn mặc, khí độ đã chứng minh thân phận của ông ta.
Tuy rằng không rõ người tới có thân phận gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tống Áp Ti là đã biết địa vị không hề thấp.
Tuy nhên, khiến Ngọc Doãn cảm thấy tò mò lại chính là thân phận của Lý Dật Phong. Nghe Lý Dật Phong và người đàn ông nói chuyện với nhau, hẳn là đồng liêu với phụ thân của Lý Dật Phong, hơn nữa còn có danh vọng. Chỉ có điều Ngọc Doãn thật sự không nghĩ ra Lương Khê tiên sinh là ai?
- Bẩm tiên sinh, số bạc này là Tiểu Ất dựa vào bản lĩnh mà có được.
Chắc tiên sinh biết lúc trước Tiểu Ất từng diễn tấu một khúc tại Đại Tướng Quốc Tự, khiến Mã Nương Tử lầu Phong Nhạc rất vui, đã mua hai ngàn quan.
- Hả?
Người tới ngẩn ra, khẽ gật đầu.
- Ngày đó Tiểu Ất ở Đại Tướng Quốc Tự chơi đàn, là cũng nghe người ta nói lại mà chưa từng được thưởng thức.
Nếu Mã Nương Tử đã mua thì rất hợp tình hợp lý. Nhưng trong tay Mã Nương Tử sao lại có nhiều quan ngân như vậy? Đợi nàng ấy về thì sẽ hỏi.
Quách Kinh đứng bên mặt chua xót.
Mà mọi người vây quanh thì thét lên những tiếng kinh hãi.
Một khúc hai ngàn quan tiền?
Thật đúng là một cái giá thật lớn.
- Ta đã nói rồi, Tiểu Ất là người trượng nghĩa, sao có thể bắt chước theo bọn chuột nhắt làm việc trộm cướp?
- Ngọc Đại Lang dưới cửu tuyền mà biết chắc rất vui mừng.
- Ta đã sớm nói rồi, Tiểu Ất ca là người bản lĩnh như thế, Quách Thiếu Tam sao có thể hãm hại được? Quả nhiên là có quý nhân tương trợ, lại là hai ngàn quan...
Trần Đông và Lý Dật Phong nghe vậy nhìn nhau, gật đầu, lộ vẻ vui mừng.
Nhưng Ngọc Doãn lại nói:
- Tiên sinh hiểu lầm rồi, số bạc này không phải là từ chỗ Mã Nương Tử.
- Ồ?
- Tiểu nhân ngoại trừ bán một khúc cho Mã Nương Tử, còn được Phong Nghi Nô Phong cô nương ở Phan lầu nhờ vả sáng tác một khúc cho Phan lầu. Số bạc này là phần nhỏ trả thù lao sáng tác phổ, còn về phần xuất xư...Tiên sinh có thể phái người đến phường Trấn An tra hỏi.
- Phường Trấn An?
Người đàn ông ngẩn ra, rồi lộ vẻ ngạc nhiên.
-Ngươi nói là...
- Người đó thay mặt Phong cô nương trả tiền thù lao để Tiểu Ất yên tâm sáng tác khúc phổ, đêm qua phái người đưa tới.
Vẻ nghi hoặc trên mặt người đàn ông trung niên lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ tươi cười.
Lý nương tử quả nhiên là hảo sảng quý người tài, không hổ là nữ trung trượng phu.Nếu nàng đã đưa tới, cũng là hợp tình hợp lý. Nói như thế, Ngọc Tiểu Ât này thật sự có tài, bằng không Lý nương tử cũng sẽ không chiếu cố như thế, đã vậy ta cũng phải để ý mới được.
Khi hai người nói chuyện với nhau, Tống Áp Ti cũng thế, mà Quách Kinh cũng vậy đều nghe không hiểu gì.
- Đã như vậy , quả thật khiến người khác kỳ vọng.
Có thể được Phong cô nương và Mã Nương Tử coi trọng, tài hoa của Tiểu Ất chắc chắn không tầm thường.Ngày khác nếu có cơ hội rất mong được lĩnh giáo.
Dứt lời, ông ta quay lại nói với Tống Áp Ti:
- Số bạc này không có vấn đề, nếu không tiện thì có ta bảo đảm.
Khế ước chấm dứt từ đây, đừng có quấy rầy với Tiểu Ất nữa. Còn nữa, ngươi là người quan phủ, cần phải giữ uy nghiêm triều đình, đừng để người khác lợi dụng.
- Vâng, ty chức hiểu.
Người đàn ông trung niên kể lại sơ lược, nhưng Tống Áp Ti nghe được thì toát mồ hôi lạnh.
Đó là cảnh cáo y đừng có mà cố lấy tiền, giúp kẻ xấu làm điều ác.
Tổng thể mà nói, lương bổng quan viên Bắc Tống không thấp, nhưng lương bổng của Lại Viên thì tương đối hơi ít. Không ít Lại Viên đã làm việc bất chính, chỉ cần không có ai vạch trần, thì đại thể quan phủ không để ý.Cũng ví dụ như Tống Áp Ti Tống Giang trong Thủy Hử truyện, nếu chỉ dựa vào điền trang của Tống Thái Công, cha của ông ta, và chút tiền lương kia thì khó mà có được danh “Cập Thì Vũ”.
Hồi 14 Thủy Hử truyện, quỷ tóc đỏ say nằm điện Linh Quan, đang lúc Triều Thiên Vương nhận nghĩa trong thôn Đông Khê, Triều Cái từng đút lót bộ đầu Lôi Hoàng, thầm lén lút thả quỷ tóc đỏ Lưu Đường. Mà loại chuyện này những năm cuối Bắc Tống trên cơ bản cũng là thành quy tắc ngầm mọi người đều biết.
Tống Áp Ti nói gấp:
- Ty chức hiểu, chắc chắn sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý.
Dứt lời, y xoay người đến trước mặt Quách Kinh:
- Quách Thiếu Tam, hãy lấy biên lai mượn đồ ra đi, sau đó ký tên trong đó, từ đây kết thúc chuyện này, sau này không được tìm Ngọc Tiểu Ất để gây phiền toái nữa. Được rồi, nhanh ký tên đi, đừng lề mề nữa...
Quách Kinh một bụng nghẹn uất nhưng lại không dám phát tác.
Gã biết rõ người đàn ông trung niên trước mắt kia muốn thu thập gã thì dễ dàng như nghiền chết một con kiến.
Người ở dưới mái hiên sao không thể cúi đầu?
Quách Kinh vốn rất hưng phấn mà đến, giờ phút này lại xám xịt, lặng lẽ chấm dứt.
Tuy nhiên cũng không thể không tính chí ít có ba mươi lăm thỏi bạc trắng, thu vào 350 lượng bạc, suy cho dùng cũng có lời.
Chỉ có điều khi gã tiêu hủy khế ước xong, chuẩn bị lấy tiền chạy lấy người, lại bị Ngọc Doãn gọi giật lại.
- Quách Thiếu Tam, khoan đã.
Danh sách chương