Sự việc như đã được đoán trước!

Bạch Thế Minh làm khó dễ, khiến Ngọc Doãn khó xử, càng cảm thấy có chút quái dị.

Địch ý không chút nào che giấu khiến Ngọc Doãn không biết phải làm sao. Ít nhất trong ký ức của hắn, thậm chí bao gồm cả trong trí nhớ của Ngọc Doãn trước kia cũng không có bóng dáng Bạch Thế Minh. Hai người tuy có gặp ở lầu Phong Nhạc, nhưng chỉ lúc ký kết khế ước với Mã Nương Tử thì mới biết nhau. Sau đó Ngọc Doãn và Bạch Thế Minh không còn gặp nhau nữa, thậm chí còn không nói câu nào. Một khi đã vậy, không hiểu địch ý kia từ đâu mà có? Vì sao Bạch Thế Minh lại làm khó dễ hắn? Đi ra cửa chính lầu Phong Nhạc, thấy một chiếc xe ngựa đứng ở gần một ngõ nhỏ.

Từ trên xe ngựa bước xuống một cô gái, mặc y phục tơ lụa Tứ Xuyên đỏ thẫm thêu mẫu đơn như ý, tóc mây cao ngất, quyến rũ động lòng người.

Phùng Tranh?

Mặc dù hơi xa nhưng Ngọc Doãn nhìn cái là nhận ra ngay thân phận của nàng kia.

Diễn viên chính đứng đầu bảng của Đại Danh Phủ, cũng là ngươi mà sau khi Tiếu Chi Nhi ở lầu Phong Nhạc rời đi được mời tới.

Tuy thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày nhưng Phùng Tranh đã tạo ra danh hiệu.

Dưới sự thúc đẩy hùng mạnh ở lầu Phong Nhạc, rất nhiều người đã biết đến Phùng Tranh. Có lẽ còn một chút xa lạ, nhưng một thời gian nữa, chắc chắn sẽ rạng danh nổi tiếng, toàn bộ Khai Phong đều biết đến.

Ngoại trừ thực lực lầu Phong Nhạc, Phùng Tranh cũng thật sự tài hoa.

Có thể sử dụng tiêu giỏi, hát cũng xuất sắc, cầm kỳ thư họa cũng vượt trội, xứng đáng là một vị tài nữ.

Cộng thêm dung mạo nàng tuyệt mỹ, còn có thể nhảy tốt múa đẹp.

Đủ loại nhân tố hội tụ cũng đã định trước Phùng Tranh nhanh chóng quật khởi, rất nhanh sẽ vang dội, đền bù lại ảnh hưởng lúc Tiếu Chi Nhi rời đi.

Ngọc Doãn đã từng gặp Phùng Tranh, sau đó thì không còn gặp lại nữa.

Cho nên khi hắn thấy Phùng Tranh cũng không nghĩ sẽ ra chào hỏi, chỉ hơi sửng sốt, rồi xoay người vội vàng đi.

Nhưng ngược lại Phùng Tranh lại nhìn thấy Ngọc Doãn.

Vốn có lòng chào một tiếng, nào ngờ Ngọc Doãn lại đi gấp nên nàng cũng không lên tiếng ngăn lại.

- Chu Thành, vừa rồi là Ngọc Tiểu Ất đến sao?

- Đúng vậy.

- Có chuyện gì không?

Chu Thành do dự một chút, hạ thấp giọng nói:

- Tiểu Ất vốn đến giao khúc phổ, nhưng Mã Nương Tử lại không ở đây, mà thiếu đông lại không chịu trả tiền, cho nên Tiểu Ất cầm khúc phổ đi rồi, nói là sau khi Mã Nương Tử trở về thì mới giao khúc phổ ra...

- Sao thiếu đông lại làm vậy?

Phùng Tranh ngạc nhiên ngẩng nhìn lên lầu ba.

Thấy Bạch Thế Minh đang đi ra ngoài, Phùng Tranh mấp máy nhưng lại không gọi.

Bạch Thế Minh là một kẻ chí lớn nhưng tài mọn, lòng dạ lại cực kỳ hẹp hòi. Phùng Tranh đoán được vì sao gã lại đối xử với Ngọc Doãn như thế. Nếu lúc này nàng lại ra mặt, chỉ sợ sẽ khiến Bạch Thế Minh càng thêm không vui. Nàng theo Bạch Thế Minh từ phủ Đại Danh đi vào Khai Phong, đều có mục đích của nàng. Trước khi chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, Phùng Tranh tuyệt đối sẽ không phản bội Bạch Thế Minh.

- Tiểu Ất vì tiền mà đến sao?

- Đúng vậy!

Phùng Tranh nhíu mi trầm tư, một lát sau thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Cho dù Ngọc Doãn có tài học, nhưng vẫn là người sa cơ thất thế, chỉ là một người bán thịt heo. Tuy Phùng Tranh đầy tò mò với Ngọc Doãn, nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định không làm Bạch Thế Minh tức giận. Dù sao, Bạch Thế Minh đối với nàng cũng quan trọng hơn, nàng sao có thể vì một nhạc sư nhỏ bé mà làm trễ nải tiền đồ tốt của nàng?

Vây cũng đành phải để Ngọc Tiểu Ất chịu thiệt rồi...

***

Trở lại cửa hàng, sắc mặt Ngọc Doãn âm trầm.

Hoàng Tiểu Thất hỏi vội:

- Tiểu Ất ca, sự việc thế nào rồi?

Yến Nô và La Nhất Đao đều bỏ công việc, quây bên cạnh Ngọc Doãn.

- Mã Nương Tử đi Lạc Dương dâng hương rồi,Bạch Thế Minh không đảm đương nổi, nói phải đợi Mã Nương Tử trở về.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, nhận bát nước từ trong tay Yến Nô, uống ừng ực hai hớp lớn, rồi sau đó mới trả lời.

Trong nội tâm, cơn tức thật lớn!

Nhưng hắn lại không thể bộc lộ ra ngoài, chỉ cố gắng như không việc gì.

- Vậy chẳng phải là nói ngày mai...

Hoàng Tiểu Thất thốt ra, nói được nửa câu lại nuốt vào.

- Sự việ cũng không đến mức tệ như thế, ngày hôm qua ta kiểm tra lại sổ sác, trong tay còn có một trăm hai mươi sáu xâu, hôm nay còn thu được hai mươi ba xâu tiền ở bên lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, trong cửa hàng còn có chút vụn vặt cộng lại cũng gần 160 xâu tiền. Còn thiếu 140 xâu nữa, còn nghĩ được biện pháp...Người sống chẳng lẽ bị nước tiểu làm nghẹn chết hay sao?

Ngọc Doãn nói thoải mái nhưng bất kể là Hoàng Tiểu Thất hay là Yến Nô vẫn bộc lộ sự lo lắng.

140 xâu, nếu có thể có mười ngày, không, là bảy ngày thì nói không chừng có thể kiếm được. Nhưng hiện tại...ngày mai đã đến kỳ hạn trả nợ, dù Ngọc Doãn có bản lĩnh lớn cũng không thể biến ra 140 xâu tiền.

- Tiểu Ất ca...

Yến Nô khẽ kêu một tiếng.

- Cửu Nhi tỷ đừng hoảng, mọi việc có ta ở đây.

Ngọc Doãn cố gắng trấn tĩnh vỗ vỗ tay Yến Nô, sau đó đứng lên cười nói:

- Mọi người đừng tụ tập ở trong này nữa, đi làm việc của mình đi. Ta tiếp tục nghĩ biện pháp, xem có thể nghĩ ra cách gì hay nữa không, ngày mai tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Vẻ mặt La Nhất Đao đầy tự trách, Hoàng Tiểu Thất thì im lặng không nói gì.

Bộ dạng mọi người đều ỉu xìu, Ngọc Doãn nhìn mà không biết nên làm thế nào để mọi người phấn chấn lại.

Sự việc đã xảy ra, không phải một hai câu là có thể giải quyết.

Nhắm mắt lại, Ngọc Doãn hít sâu một hơi, yên lặng lẩm bẩm: ‘Chẳng lẽ hết thảy đều kết thúc tại đây sao?”

Trong nội tâm trào lên mãnh liệt sự không cam chịu. Ngọc Doãn cắn chặt răng, xoay người chuẩn bị rời khỏi. Bất kể thế nào cũng phải cố gắng. Đúng rồi, Phong Nghi Nô lầu Phan! Thật sự không được thì tìm nàng dàn xếp xem sao, không chừng còn có hy vọng. Nhưng sau khi trải qua chuyện Bạch Thế Minh, Ngọc Doãn cũng không dám dễ dàng tới cửa, uốn khúc hắn chuẩn bị cho lầu Phan còn chưa bắt đầu sáng tác.

Phải biết rằng uốn khúc mà hắn chuẩn bị sáng tác kia cực kỳ phức tạp.

Muốn viết ra cũng không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành. Hơn nữa, hắn cũng không có thời gian để sáng tác.

Nhưng, ít nhất phải viết ra được một ít.

Nếu không chỉ ăn nói suống, người ta chưa chắc đã tin tưởng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn chuẩn bị quay lại nhà bắt tay sáng tác.

Nào ngờ đúng lúc này, cửa hàng đột nhiên rối loạn, bảy tám kẻ đầu gấu loạng choạng đi tới, người cầm đầu chính là một đám ngựa chết dưới tay Quách Kinh, Ngưu Bảo Lượng. Những tên này đi về phía cửa hàng, vừa đi vừa hét to.

Vốn trên sạp hàng còn có khách.

Nhưng những kẻ đầu gấu kia vừa xuất hiện, những người khác sợ hãi vội vàng né tránh.

- Ngưu Nhị, ngươi tới làm gì?

Hoàng Tiểu Thất vừa nói vừa chạy ra, lớn tiếng quát.

Ngưu Bảo Lượng ngoác miệng rộng, cười ha hả:

- Thất Lang, ngươi làm gì ở đây? Ha hả, ngươi ở đây bán thịt, ta đến đương nhiên là mua thịt. Sao vậy, đừng nói là cửa hàng Ngọc gia sắp đóng cửa nhé? Ngay cả kinh doanh cũng không muốn làm sao?

Hoàng Tiểu Thất giận dữ định quát mắng.

Đã thấy Ngọc Doãn đi lên, ngăn cản y.

- Ngưu Nhị, việc kinh doanh cửa hàng là ta làm, không phải việc của ngươi.

- Ha hả, ta xem ai đây, đây chẳng phải là Ngọc Giao Long Ngọc Tiểu Ất tiếng tăm lừng lẫy sao?

Sao vậy, có phải là không làm nổi nữa không? Hoặc là ngươi không dám làm nữa...Nhưng nói cho ngươi biết, hôm nay ta làm kinh doanh lớn với ngươi, mười cân thịt tinh không ngờ lại bị thái chặt thành nhân bánh. Nếu không phải ngươi chịu làm, chúng ta đến quan phủ nói chuyện. Chẳng lẽ Ngưu Nhị gia ngươi không phải là tiền sao? Ngươi nói có đúng hay không, Ngọc đại quan nhân.

Ngọc Doãn mỉm cười!

- Chỉ sợ ngươi không mua nổi!

- Ngươi đích thân tới cắt..đúng rồi, ngươi đích thân chặt cho ta.

Ta cũng muốn nếm thử nhân thịt nhồi do Ngọc Giao Long cắt rốt cuộc có mùi vị gì.Nhanh lên, Nhị gia còn có việc.

Ngưu Bảo Lượng rõ ràng đến sinh sự!

- Tiểu Ất...

La Nhất Đao tiến lên muốn ngăn cản, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.

- Tứ Lục thúc, nếu người ta chỉ đích danh, đương nhiên không thể để người khác làm thay.

Hơn nữa ta cũng không phải là không cắt thịt, mà là cắt hắn, để xem thằng khốn đó còn có thể đùa bỡn như nào.

Ngọc Doãn nói xong, khẽ mỉm cười, quơ lấy dao ở trên bàn.

Nhìn thoáng thịt tươi trên nóc, rồi sau đó tháo xuống một khối, quẳng lên bàn chặt thành hai miếng. Cắt thịt cần theo vân thịt, không thể cứ chém cứ chặt. Ngọc Doãn đã theo La Tứ Lục học giết mổ lợn, cũng biết cắt thịt thế nào. Chỉ thấy hắn dùng móc sắt chọc vào miếng thịt tươi, theo đầu khớp xương một dao đi xuống, liền xẻ ra đầu khớp của đường vân thịt.

Mười cân thịt tinh, mười cân thịt thái...

Chân tay Ngọc Doãn linh hoạt, động tác lại trầm ổn.

Chỉ nghe tiếng keng keng vang lên không ngừng, dao trong tay Ngọc Doãn cắt thịt như mưa rơi.

Một dao đi xuống đều chuẩn xác cắt đúng đường vân thịt, không hề tốn sức đem băm thịt tinh và thịt thái. Dao chặt thịt nhân bánh, vô cùng đều đặn. Ngọc Doãn lại đưa tay quơ lấy một con dao khác, hai dao cùng bay nhanh, băm nhỏ thịt tinh và thịt thái, lúc đầu động tác còn hơi gượng, nhưng từ lúc theo nhịp đều thì tốc độ càng nhanh hơn.

Ngưu Bảo Lượng ngồi trên ghế ở cửa, thấy Ngọc Doãn hai dao như bay cũng hoảng sợ.

Theo gã thấy Ngọc Doãn nay cũng coi như có chút danh tiếng, chắc chắn sẽ không chịu được công kích, đến lúc đó sẽ bị một trận nhục nhã.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng Ngọc Doãn không sợ vinh nhục kia, Ngưu Bảo Lượng có chút luống cuống.

Từ sau khi giao tranh với Lý Bảo, Ngọc Tiểu Ất đã có nhiều hành động kinh ngươi, so với trước đây thì trầm ổn hơn rất nhiều!

Nếu đổi lại trước đây, Ngọc Doãn kia không chịu đựng được loại làm nhục này, chắc chắn sẽ ra tay với Ngưu Bảo Lượng, nhưng hiện tại, không ngờ hắn ta có thể vững vàng, khiến Ngưu Bảo Lượng lúng túng không biết nên làm gì. Tuy nhiên Ngưu Bảo Lượng lại nghĩ: “Sợ gì chứ? Dù Ngọc Tiểu Ất hắn có bản lĩnh gì thì cũng không thể trong một đêm kiếm được đủ ba trăm xâu tiền kia, chờ đến ngày mai chẳng phải bị ta làm nhục?

Nghĩ đến đây, trên mặt thoáng hiện lên Ngưu Bảo Lượng nụ cười mờ nhạt.

- Ngưu Nhị, thịt nhân bánh được rồi...

Ngọc Doãn đã băm thịt nhân bánh xong, bảo Hoàng Tiểu Thất tìm một tấm lá sen gói lại:

- Mười cân thịt tinh, mười cân thịt thái, tổng cộng một xâu ba mạch năm mươi bảy văn tiền.

- Hả?

Ngưu Bảo Lượng đang định trả tiền, nghe Ngọc Doãn nói gia thì lập tức hoảng sợ.

- Chỉ là hai mươi cân thịt tươi, sao lại phải hơn một xâu?

Ngọc Doãn nghe vậy thì lập tức mỉm cười.

- Ngưu Nhị, ngươi có thể hỏi láng giềng xem, ta có ra giá cao không?

Còn chưa nói xong, đã nghe có người nói:

- Tiểu Ất đích thân ra tay, hai mươi cân thịt một xâu, bán hơi rẻ rồi.

- Ai!

Ngưu Bảo Lượng nghe vậy lớn tiếng quát.

Thấy trong đám đông bước ra một chị em, tuy không đặc biệt hoa lệ nhưng cũng khá xinh đẹp.

- Ta nói đấy!

Chị em kia nói lớn:

- Tiểu Ất ca đường đường là Khai Phong Đệ Nhất Kê Cầm, đích thân ra tay cho kẻ lưu manh ngươi, một xâu sao cho là nhiều?

- Ngươi là ai?

- Ta là Yến Thất Nương lầu Phong Nhạc, sao, muốn động thủ với ta hay sao?

Có người biết Yến Thất Nương lưu manh, vội vàng nói thầm vào tai Ngưu Bảo Lượng:

- Nhị ca đừng vội lỗ mãng, Yến Thất Nương này cũng khó mà chọc vào đấy...Nhân tình của cô ta là Áp Ti Tiếu Khôn của Phủ Khai Phong, nếu chọc giận cô ta, chỉ sợ Tiếu Khôn sẽ gây khó.

Áp Ti này là chức vụ Quan Thự Lại, phụ trách phá án và sự vụ.

Đại Tống chia chức quan làm hai loại, Áp Ti là một chức quan trong đó. Phủ Khai Phong sở hữu mười sáu Áp Ti và các chức vụ khác. Nhưng Tiếu Khôn theo lời đám lưu manh thật ra chỉ người phụ trách văn thư, chuyên môn phụ trách xử lý án tông trong nha môn. Tuy chỉ là Áp ti nhưng quyền lực không hề nhỏ, phải là kẻ có nhiều kinh nghiệm và mạng lưới quan hệ rộng rãi. Tiếu Khôn này ở Phủ Khai Phong cũng là cường hào ác bá, Phủ Doãn Khai Phong thay đổi nhiều lần nhưng người phụ trách văn thư thì lại rất ít có sự biến động.

Điều này cũng khiến cho mỗi một người khi đảm nhiệm chức Phủ Doãn ở mức độ nào đó đều nảy sinh việc ỷ lại người phụ trách văn thư này.

Tiếu Khôn, chính là người phụ trách văn thư trong đó, cũng là một kẻ khó đối phó.

Ngọc Doãn không khỏi kinh ngạc nhìn Yến Thất Nương.

Hắn lập tức nhận ra, Yến Thất Nương chính là cô gái lầu Hoan lúc trước khi hắn tấu khúc “Yến Quy Lai” đã tặng hắn Kê Cầm. Nhưng lúc đó tên nàng là “Thất nương”, sau này bởi vì một khúc “Yến Quy Lai” mà đổi thành Yến Thất Nương.

Nghe nói, Yến Thất Nương tài nghệ cũng không kém.

Tuy nàng không có dung mạo đặc biệt xuất chúng, cũng không có tài nghệ giỏi như Tiếu Chi Nhi, Từ Bà Tích, nhưng vẫn dựa vào bản lĩnh mà đứng vững gót chân. Từ sau lần đó Ngọc Doãn không nghe nhắc đến nàng nữa, chỉ nghe Yến Thất Nương đã đi theo một quan viên nhà nước, không xuất đầu lộ diện nữa, nào ngờ vào đúng lúc này nàng lại ra mặt giúp hắn.

- Đúng vậy Khai Phong đệ nhất Kê Cầm cắt thịt cho ngươi, một xâu tiền còn rẻ đấy.

Yến Thất Nương đứng ra, lập tức có người hưởng ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện