- Chủ công...
Nhâm Oán vừa mở miệng định hỏi thì Dư Lê Yến đã tới cạnh cửa rồi lao ra ngoài.
Trong ngõ Tú Tài yên tĩnh không một tiếng động. Ánh trăng chiếu vào trong ngõ làm rõ làn sương mờ ảo khiến cho nó trở nên lạnh lùng. Tiếng đàn đang vang lên chính là bản Dương quan tam điệp.
Giai điệu quen thuộc đó cùng với cách đàn khiến cho Dư Lê Yến có phần hoảng hốt. Nàng như nhớ lại những đêm ở nơi đó. Khắp nơi sơn dã vang lên khúc Dương quan tam điệp nhưng không rõ được như bây giờ.
“Xướng triệt dương quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan
Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đái vũ vân mai nhất bán sơn.
Kim cổ hận, kỷ thiên bàn. Chích ứng ly hợp thị bi hoan?
Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian...Hành lộ nan! (Đây là bài Tiễn bạn: Xướng triệt Dương quan lệ vị can,
Công danh dư sự thả gia xan.
Phù thiên thuỷ tống vô cùng thụ,
Đới vũ vân mai nhất bán san.
Kim cổ hận, kỷ thiên ban,
Chỉ ưng ly hợp thị bi hoan?
Giang đầu vị thị phong ba ác,
Biệt hữu nhân gian hành lộ nan. Tạm dịch Hết khúc Dương quan lệ chửa khô,
Công danh chuyện hão đoái hoài chi.
Lặng lờ nước tiễn rừng cây thẳm,
U ám mây che nửa núi mờ.
Xưa nay hận, tính muôn vàn,
Có phải vui buồn bởi hợp tan?
Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,
Chính tại lòng người mới khó khăn. - Điệp luyến hoa.)
Dư Lê Yến hé cái miệng thơm của mình mà hát nho nhỏ. Vừa hát, hai hàng lệ của Dư Lê Yến vừa chạy xuống.
Nhâm Oán định ngăn cản nhưng nhìn hấy cảnh đó làm sao mà y không đoán được có chuyện gì?
Trên mặt y từ từ nở nụ cười rồi chậm rãi lui về phòng.
Ha! Đúng là không ngờ. Thật sự không ngờ.
Y không ngờ được hắn ở thành Khai Phong, lại ở ngay đối diện...Ha ha! Chủ công tương tư bao nhiêu năm, cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
- Tiểu Ất! Là chàng sao?
Dư Lê Yến đột nhiên cất cao tiếng gọi.
Trong căn nhà đối diện, cánh cửa đột nhiên mở ra. Ngọc Doãn mặc bộ trang phục màu trắng cầm chiếc đàn trong tay từ từ bước ra ngoài.
Trong phút chốc, Dư Lê Yến hoàn toàn sững sờ.
- Tiểu Ất! Thật sự là chàng?
Mang theo đủ mọi loại tình cảm, Dư Lê Yến cất bước chạy thật nhanh. Có điều khi tới trước mặt Ngọc Doãn chừng mấy bước, nàng liền dừng lại. Đôi mắt long lanh nhìn hắn chăm chú.
- Yến Tử! Đã lâu không gặp.
Âm thanh của Ngọc Doãn hết sức nhẹ nhàng như khi ở thành Khả Đôn vậy. Hai hàng nước mắt của Dư Lê Yến lại một lần nữa chảy xuôi. Nàng bước vội mấy bước, chúi vào ngực của hắn.
- Tiểu ất! Đúng là chàng.
Vừa nói nhưng nàng cũng chợt bật khóc.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ. Ngọc Doãn đun một bình trà cùng với Dư Lê Yến ngồi trong thư phòng lặng yên nhìn nhau không nói.
- Huynh...
- Muội...
Cả hai người không hẹn cùng nhau lên tiếng nhưng rồi lập tức ngậm miệng lại. Cả hai nhìn nhau rồi đều nở nụ cười. Nụ cười đó như xóa bỏ toàn bộ nỗi khổ tương tư trong ba năm qua.
Dư Lê Yến từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện trong ba năm qua. Cuối cùng nàng cũng nói cái quyết định nhường lại cho Da Luật Dư Đổ với hắn.
- Ở Tây Châu ba năm, thiếp dốc hết tâm sức. Ngai vàng thật sự cuốn hút nhưng lại đầy sự buồn phiền. Từ năm ngoái muội đã suy tính quyết định tiến về Mạc Bạc liền nhường ngôi vị hoàng đế...Đại Liêu không thể dựa vào tay một người thiếu nữ như thiếp mà trùng hưng lại được. Nếu như Lâm Nha Đại Thạch Hoàn còn sống thì ta sẽ truyền cái ngai vàng đó cho hắn ngồi. Đáng tiếc...Mà nay Tây Liêu tranh chấp rất mạnh. Lần này nếu như không có tiểu Ất ở phủ Yên Sơn thu hút tới sáu phần binh lực của quân giặc thì chỉ sợ ta không tiến được tới Mạc Bắc. Nhưng cho dù vậy cũng phải mất rất nhiều công sức. Cái đám Bát Lạt Sa Duyện chỉ muốn ở yên, không muốn gây chiến. Mà đám hậu duệ quý tộc thì vô cùng kiêu ngạo. Nếu không có Tra Nô và Ất Thất Oát Lỗ giúp đỡ, muộicầm quyền bính trong tay cũng phải ở lại Tây châu cả đời. Càng nghĩ cũng chỉ có di trượng là thích hợp nhất. Mặc dù y tìm tới nương tựa vào ngoại tộc nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ...Luận năng lực, Lâm Nha Đại Thạch cũng còn kém hơn vài phần. Hơn nữa người từng là Tiết Độ sử ti đại tướng quân, có quan hệ với mười ba bộ. Giao Tây Liêu cho người là thích hợp nhất.
Ngọc Doãn nghe thấy Dư Lê Yến nhường ngôi cho Da Luật Dư Đổ thì lắp bắp kinh hãi. Nhưng hắn chợt tỉnh táo lại. Nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của Dư Lê Yến pha lẫn chút mệt mỏi, Ngọc Doãn có thể tưởng tượng được trong ba năm qua đôi vai gầy của nàng phải chịu áp lực như thế nào. Thở dài khe khẽ, Ngọc Doãn rót cho Dư Lê Yến một ly nước trà thật đầy.
- Nếu vậy sao muội lại tới Đông Kinh?
Dư Lê Yến nói:
- Nếu muội không rời khỏi Tây Liêu thì làm sao mà di trượng dám về được?
Đúng vậy. Mặc dù là một người con gái, chịu nhiều tiết chế của Tây Liêu nhưng nàng cũng một tay kéo dài ngai vàng của Đại Liêu, lại đang nắm binh quyền. Trong tình hình như vậy, Da Luật Dư Đồ cũng không dám về Tây Liêu trước. Chẳng may về tới nơi, Dư Lê Yến bắt y lại mà chém thì Da Luật Dư Đổ cơ bản không có đường sống. Chỉ khi Dư Lê Yến rời khỏi thành Khả Đôn, Da Luật Dư Đổ mới có thể yên tâm về tới Mạc Bắc. Dư Lê Yến làm vậy thể hiện thành ý đồng thời xóa tan sự lo lắng của Da Luật Dư Đổ.
Nghĩ tới nàng có thể quyết định như vậy cũng là chuyện hết sức khó khăn.
Ánh mắt Ngọc Doãn trở nên trìu mến mang theo một chút thương yêu.
- Đúng rồi! Chẳng phải huynh đang ở phủ Yên Sơn, tại sao lại ở Đông Kinh?
Sau khi nói xong, Dư Lê Yến liền tò mò hỏi Ngọc Doãn. Ngọc Doãn ngẩn người rồi nở nụ cười.
- Nếu không về chẳng phải là không gặp được Yến Tử sao?
Dư Lê Yến đỏ mặt, trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào. Có điều, nàng chợt trở nên lo lắng, nói nhỏ:
- Tiểu Ất! Chàng về bây giờ cũng không sáng suốt lắm.
- Sao?
- Nếu ngươi đi theo tên thái tử hôn quân kia thì cũng có thể bình yên vô sự.
Nhưng muội nghe người ta nói thì viên thái tử của chàng vẫn còn ở tại Chân Định, không có ở đây. Huynh làm vậy chẳng phải là đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm hay sao? Mặc dù muội mới tới Đông Kinh nhưng cũng nhận ra trong thành Khai Phong đang sắp có sóng gió.
Hai gò má của Ngọc Doãn giật giật mà nheo mắt lại.
- Sắp nổi phong ba?
Dư Lê Yến cười duyên, nói:
- Tiểu Ất đừng có làm như không biết. Với sự thông minh của huynh chẳng lẽ còn không nhìn ấy hay sao? Nếu không thì sao huynh lại lén về Đông Kinh. Chẳng phải là phát hiện ra điều gì đó sao?
Ngọc Doãn gãi đầu, nở nụ cười khổ. Thật sự là một vị nữ vương trời phú, chẳng trách mà có thể kéo dài được giang sơn Đại Liêu.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ:
- Người kéo ta về chính là vị Di trượng của muội.
- Cái gì?
Ngọc Doãn liền thuật qua lại chuyện hắn chặn được tin tức người Nữ chân cho Dư Lê Yến.
- Ta thấy có chuyện sắp xảy ra cho nên mới vội vàng trở về tim hiểu...Yến Tử! Nàng đã gặp Dư Đô Cô, có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không? Nếu nàng có chuyện khó xử thì không nói cũng được.
Dư Lê Yến nghe xong, ngẩn người rồi lắc đầu.
- Nếu muội nói chuyện này không liên quan tới di trượng thì sao?
- Cái gì?
- Hôm nay ta gặp Di trượng có nói tới chuyện này. Có điều di trượng nói cho ta biết người cơ bản không biết là tình hình như thế nào. Từ đầu tới cuối đều do lão Triệu quan gia của huynh đang diễn trò. Di trượng vẫn không tỏ thái độ cho nên trước khi chuyện kia xảy ra thì cũng không biết.
- Là người của quan gia?
- Không phải! Dường như là thủ hạ của Thái thượng Đạo Quân.
- Ai?
Dư Lê Yến do dự một chút rồi cắn răng nói nhỏ:
- Hình như là một người có tên Triệu Thúc Hướng...Di trượng đối với người này cảm thấy không thích cho nên cũng không tiếp xúc nhiều. Chỉ nghe người ta nói, Triệu Thúc Hướng dự định trong vòng tháng hai sẽ ra tay, có ý liên kết với di trượng. Để có được sự giúp đỡ của di trượng, thậm chí y còn đưa ra rất nhiều lời hứa.
Ngọc Doãn cũng không có hỏi Triệu Thúc Hướng hứa hẹn cái gì.
Triệu Thúc Hướng?
Ngọc Doãn phải thừa nhận ấn tượng của hắn đối với người này cũng không sâu lắm. Chỉ biết rằng y là hậu duệ của Ngụy vương Triệu Quang Mỹ, phong làm Phù Lăng quận công, thân không có quyền, phần lớn thời gian ở Lạc Dương.
Trước đây, Triệu Thúc Hướng từng xuất hiện hơn hai lần, thái độ đối với Ngọc Doãn hơi hiền lành. Nhưng sự do dự của Triệu Kham không hợp với Triệu Thúc Hướng cho nên Ngọc Doãn cũng không tiếp xúc nhiều với người đó.
Còn về chuyện hứa hẹn của Triệu Thúc Hướng? Không cần phải hỏi cũng có thể đoán được đơn giản chỉ là cắt đất cầu hòa.
Lão Triệu gia làm rất nhiều chuyện cho nên Ngọc Doãn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Trước trận đại thắng ở Khai Phong, lại lập lời ước ở Yến Sơn khiến cho tình cảnh bất bại biến thành bại. Hiện tại những người này muốn soán ngôi, cắt đất cầu hòa cũng không có gì ngạc nhiên. Trên thực tế, Ngọc Doãn sớm mất đi sự hứng thú đối với họ. Hắn chỉ ngạc nhiên không hiểu Triệu Thúc Hướng làm như vậy được cái gì?
Nếu Triệu Cát phục chức thì nhiều lắm Triệu Thúc Hướng chỉ bảo vệ được cái chức quan, không nắm được quyền lực.
Còn nếu không có lợi thì theo lý, y không thể làm chuyện này.
Cái người này dường như rất thú vị.
Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn chợt nhíu mày.
Xem xét tình hình có lẽ trước tiên phải tiếp xúc với Triệu Kham...
- Nếu Dư Đô Cô đã đồng ý, tại sao còn chưa rời đi?
Dư Lê Yến nói nhỏ:
- Di trượng muốn ở đây để phá hoại chuyện nghị hóa giữa Tống Kim để cho Đại Liêu ở Mạc Bắc có thêm không gian phát triển.
Chẳng biết tại sao, Ngọc Doãn chợt cảm thấy không hay. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ:
- Bảo Dư Đô Cô rời đi thôi. Y ở lại đây cũng không có tác dụng. Huynh thấy y tiếp tục ở lại sẽ làm cho tình hình càng thêm hỗn loạn. Chẳng bằng nhân lúc chưa có chuyện gì nên về Mạc Bắc rồi sau đó âm thầm hành động để Tây Liêu đứng vững ở Mạc Bắc.
Dư Lê Yến cũng không có hứa gì cả, chỉ tỏ vẻ sẽ khuyên bảo Da Luật Dư Đổ.
Cả hai người ngồi trong phòng nói chuyện trên trời dưới biển dường như nhớ lại cảnh khi ở thành Khả Đôn ngày đó.
Thoáng cái, trời đã sáng.
Dư Lê Yến và Ngọc Doãn chẳng hề bối rối. Sau khi bàn bạc, Dư Lê Yến liền cáo từ trở về. Không lâu sau, nàng liền dẫn Nhâm Oán đi tới lầu Khánh Phong.
Ngọc Doãn thì ở trong phòng nhưng không hề buồn ngủ.
Nhâm Oán vừa mở miệng định hỏi thì Dư Lê Yến đã tới cạnh cửa rồi lao ra ngoài.
Trong ngõ Tú Tài yên tĩnh không một tiếng động. Ánh trăng chiếu vào trong ngõ làm rõ làn sương mờ ảo khiến cho nó trở nên lạnh lùng. Tiếng đàn đang vang lên chính là bản Dương quan tam điệp.
Giai điệu quen thuộc đó cùng với cách đàn khiến cho Dư Lê Yến có phần hoảng hốt. Nàng như nhớ lại những đêm ở nơi đó. Khắp nơi sơn dã vang lên khúc Dương quan tam điệp nhưng không rõ được như bây giờ.
“Xướng triệt dương quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan
Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đái vũ vân mai nhất bán sơn.
Kim cổ hận, kỷ thiên bàn. Chích ứng ly hợp thị bi hoan?
Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian...Hành lộ nan! (Đây là bài Tiễn bạn: Xướng triệt Dương quan lệ vị can,
Công danh dư sự thả gia xan.
Phù thiên thuỷ tống vô cùng thụ,
Đới vũ vân mai nhất bán san.
Kim cổ hận, kỷ thiên ban,
Chỉ ưng ly hợp thị bi hoan?
Giang đầu vị thị phong ba ác,
Biệt hữu nhân gian hành lộ nan. Tạm dịch Hết khúc Dương quan lệ chửa khô,
Công danh chuyện hão đoái hoài chi.
Lặng lờ nước tiễn rừng cây thẳm,
U ám mây che nửa núi mờ.
Xưa nay hận, tính muôn vàn,
Có phải vui buồn bởi hợp tan?
Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,
Chính tại lòng người mới khó khăn. - Điệp luyến hoa.)
Dư Lê Yến hé cái miệng thơm của mình mà hát nho nhỏ. Vừa hát, hai hàng lệ của Dư Lê Yến vừa chạy xuống.
Nhâm Oán định ngăn cản nhưng nhìn hấy cảnh đó làm sao mà y không đoán được có chuyện gì?
Trên mặt y từ từ nở nụ cười rồi chậm rãi lui về phòng.
Ha! Đúng là không ngờ. Thật sự không ngờ.
Y không ngờ được hắn ở thành Khai Phong, lại ở ngay đối diện...Ha ha! Chủ công tương tư bao nhiêu năm, cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
- Tiểu Ất! Là chàng sao?
Dư Lê Yến đột nhiên cất cao tiếng gọi.
Trong căn nhà đối diện, cánh cửa đột nhiên mở ra. Ngọc Doãn mặc bộ trang phục màu trắng cầm chiếc đàn trong tay từ từ bước ra ngoài.
Trong phút chốc, Dư Lê Yến hoàn toàn sững sờ.
- Tiểu Ất! Thật sự là chàng?
Mang theo đủ mọi loại tình cảm, Dư Lê Yến cất bước chạy thật nhanh. Có điều khi tới trước mặt Ngọc Doãn chừng mấy bước, nàng liền dừng lại. Đôi mắt long lanh nhìn hắn chăm chú.
- Yến Tử! Đã lâu không gặp.
Âm thanh của Ngọc Doãn hết sức nhẹ nhàng như khi ở thành Khả Đôn vậy. Hai hàng nước mắt của Dư Lê Yến lại một lần nữa chảy xuôi. Nàng bước vội mấy bước, chúi vào ngực của hắn.
- Tiểu ất! Đúng là chàng.
Vừa nói nhưng nàng cũng chợt bật khóc.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ. Ngọc Doãn đun một bình trà cùng với Dư Lê Yến ngồi trong thư phòng lặng yên nhìn nhau không nói.
- Huynh...
- Muội...
Cả hai người không hẹn cùng nhau lên tiếng nhưng rồi lập tức ngậm miệng lại. Cả hai nhìn nhau rồi đều nở nụ cười. Nụ cười đó như xóa bỏ toàn bộ nỗi khổ tương tư trong ba năm qua.
Dư Lê Yến từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện trong ba năm qua. Cuối cùng nàng cũng nói cái quyết định nhường lại cho Da Luật Dư Đổ với hắn.
- Ở Tây Châu ba năm, thiếp dốc hết tâm sức. Ngai vàng thật sự cuốn hút nhưng lại đầy sự buồn phiền. Từ năm ngoái muội đã suy tính quyết định tiến về Mạc Bạc liền nhường ngôi vị hoàng đế...Đại Liêu không thể dựa vào tay một người thiếu nữ như thiếp mà trùng hưng lại được. Nếu như Lâm Nha Đại Thạch Hoàn còn sống thì ta sẽ truyền cái ngai vàng đó cho hắn ngồi. Đáng tiếc...Mà nay Tây Liêu tranh chấp rất mạnh. Lần này nếu như không có tiểu Ất ở phủ Yên Sơn thu hút tới sáu phần binh lực của quân giặc thì chỉ sợ ta không tiến được tới Mạc Bắc. Nhưng cho dù vậy cũng phải mất rất nhiều công sức. Cái đám Bát Lạt Sa Duyện chỉ muốn ở yên, không muốn gây chiến. Mà đám hậu duệ quý tộc thì vô cùng kiêu ngạo. Nếu không có Tra Nô và Ất Thất Oát Lỗ giúp đỡ, muộicầm quyền bính trong tay cũng phải ở lại Tây châu cả đời. Càng nghĩ cũng chỉ có di trượng là thích hợp nhất. Mặc dù y tìm tới nương tựa vào ngoại tộc nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ...Luận năng lực, Lâm Nha Đại Thạch cũng còn kém hơn vài phần. Hơn nữa người từng là Tiết Độ sử ti đại tướng quân, có quan hệ với mười ba bộ. Giao Tây Liêu cho người là thích hợp nhất.
Ngọc Doãn nghe thấy Dư Lê Yến nhường ngôi cho Da Luật Dư Đổ thì lắp bắp kinh hãi. Nhưng hắn chợt tỉnh táo lại. Nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của Dư Lê Yến pha lẫn chút mệt mỏi, Ngọc Doãn có thể tưởng tượng được trong ba năm qua đôi vai gầy của nàng phải chịu áp lực như thế nào. Thở dài khe khẽ, Ngọc Doãn rót cho Dư Lê Yến một ly nước trà thật đầy.
- Nếu vậy sao muội lại tới Đông Kinh?
Dư Lê Yến nói:
- Nếu muội không rời khỏi Tây Liêu thì làm sao mà di trượng dám về được?
Đúng vậy. Mặc dù là một người con gái, chịu nhiều tiết chế của Tây Liêu nhưng nàng cũng một tay kéo dài ngai vàng của Đại Liêu, lại đang nắm binh quyền. Trong tình hình như vậy, Da Luật Dư Đồ cũng không dám về Tây Liêu trước. Chẳng may về tới nơi, Dư Lê Yến bắt y lại mà chém thì Da Luật Dư Đổ cơ bản không có đường sống. Chỉ khi Dư Lê Yến rời khỏi thành Khả Đôn, Da Luật Dư Đổ mới có thể yên tâm về tới Mạc Bắc. Dư Lê Yến làm vậy thể hiện thành ý đồng thời xóa tan sự lo lắng của Da Luật Dư Đổ.
Nghĩ tới nàng có thể quyết định như vậy cũng là chuyện hết sức khó khăn.
Ánh mắt Ngọc Doãn trở nên trìu mến mang theo một chút thương yêu.
- Đúng rồi! Chẳng phải huynh đang ở phủ Yên Sơn, tại sao lại ở Đông Kinh?
Sau khi nói xong, Dư Lê Yến liền tò mò hỏi Ngọc Doãn. Ngọc Doãn ngẩn người rồi nở nụ cười.
- Nếu không về chẳng phải là không gặp được Yến Tử sao?
Dư Lê Yến đỏ mặt, trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào. Có điều, nàng chợt trở nên lo lắng, nói nhỏ:
- Tiểu Ất! Chàng về bây giờ cũng không sáng suốt lắm.
- Sao?
- Nếu ngươi đi theo tên thái tử hôn quân kia thì cũng có thể bình yên vô sự.
Nhưng muội nghe người ta nói thì viên thái tử của chàng vẫn còn ở tại Chân Định, không có ở đây. Huynh làm vậy chẳng phải là đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm hay sao? Mặc dù muội mới tới Đông Kinh nhưng cũng nhận ra trong thành Khai Phong đang sắp có sóng gió.
Hai gò má của Ngọc Doãn giật giật mà nheo mắt lại.
- Sắp nổi phong ba?
Dư Lê Yến cười duyên, nói:
- Tiểu Ất đừng có làm như không biết. Với sự thông minh của huynh chẳng lẽ còn không nhìn ấy hay sao? Nếu không thì sao huynh lại lén về Đông Kinh. Chẳng phải là phát hiện ra điều gì đó sao?
Ngọc Doãn gãi đầu, nở nụ cười khổ. Thật sự là một vị nữ vương trời phú, chẳng trách mà có thể kéo dài được giang sơn Đại Liêu.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ:
- Người kéo ta về chính là vị Di trượng của muội.
- Cái gì?
Ngọc Doãn liền thuật qua lại chuyện hắn chặn được tin tức người Nữ chân cho Dư Lê Yến.
- Ta thấy có chuyện sắp xảy ra cho nên mới vội vàng trở về tim hiểu...Yến Tử! Nàng đã gặp Dư Đô Cô, có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không? Nếu nàng có chuyện khó xử thì không nói cũng được.
Dư Lê Yến nghe xong, ngẩn người rồi lắc đầu.
- Nếu muội nói chuyện này không liên quan tới di trượng thì sao?
- Cái gì?
- Hôm nay ta gặp Di trượng có nói tới chuyện này. Có điều di trượng nói cho ta biết người cơ bản không biết là tình hình như thế nào. Từ đầu tới cuối đều do lão Triệu quan gia của huynh đang diễn trò. Di trượng vẫn không tỏ thái độ cho nên trước khi chuyện kia xảy ra thì cũng không biết.
- Là người của quan gia?
- Không phải! Dường như là thủ hạ của Thái thượng Đạo Quân.
- Ai?
Dư Lê Yến do dự một chút rồi cắn răng nói nhỏ:
- Hình như là một người có tên Triệu Thúc Hướng...Di trượng đối với người này cảm thấy không thích cho nên cũng không tiếp xúc nhiều. Chỉ nghe người ta nói, Triệu Thúc Hướng dự định trong vòng tháng hai sẽ ra tay, có ý liên kết với di trượng. Để có được sự giúp đỡ của di trượng, thậm chí y còn đưa ra rất nhiều lời hứa.
Ngọc Doãn cũng không có hỏi Triệu Thúc Hướng hứa hẹn cái gì.
Triệu Thúc Hướng?
Ngọc Doãn phải thừa nhận ấn tượng của hắn đối với người này cũng không sâu lắm. Chỉ biết rằng y là hậu duệ của Ngụy vương Triệu Quang Mỹ, phong làm Phù Lăng quận công, thân không có quyền, phần lớn thời gian ở Lạc Dương.
Trước đây, Triệu Thúc Hướng từng xuất hiện hơn hai lần, thái độ đối với Ngọc Doãn hơi hiền lành. Nhưng sự do dự của Triệu Kham không hợp với Triệu Thúc Hướng cho nên Ngọc Doãn cũng không tiếp xúc nhiều với người đó.
Còn về chuyện hứa hẹn của Triệu Thúc Hướng? Không cần phải hỏi cũng có thể đoán được đơn giản chỉ là cắt đất cầu hòa.
Lão Triệu gia làm rất nhiều chuyện cho nên Ngọc Doãn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Trước trận đại thắng ở Khai Phong, lại lập lời ước ở Yến Sơn khiến cho tình cảnh bất bại biến thành bại. Hiện tại những người này muốn soán ngôi, cắt đất cầu hòa cũng không có gì ngạc nhiên. Trên thực tế, Ngọc Doãn sớm mất đi sự hứng thú đối với họ. Hắn chỉ ngạc nhiên không hiểu Triệu Thúc Hướng làm như vậy được cái gì?
Nếu Triệu Cát phục chức thì nhiều lắm Triệu Thúc Hướng chỉ bảo vệ được cái chức quan, không nắm được quyền lực.
Còn nếu không có lợi thì theo lý, y không thể làm chuyện này.
Cái người này dường như rất thú vị.
Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn chợt nhíu mày.
Xem xét tình hình có lẽ trước tiên phải tiếp xúc với Triệu Kham...
- Nếu Dư Đô Cô đã đồng ý, tại sao còn chưa rời đi?
Dư Lê Yến nói nhỏ:
- Di trượng muốn ở đây để phá hoại chuyện nghị hóa giữa Tống Kim để cho Đại Liêu ở Mạc Bắc có thêm không gian phát triển.
Chẳng biết tại sao, Ngọc Doãn chợt cảm thấy không hay. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ:
- Bảo Dư Đô Cô rời đi thôi. Y ở lại đây cũng không có tác dụng. Huynh thấy y tiếp tục ở lại sẽ làm cho tình hình càng thêm hỗn loạn. Chẳng bằng nhân lúc chưa có chuyện gì nên về Mạc Bắc rồi sau đó âm thầm hành động để Tây Liêu đứng vững ở Mạc Bắc.
Dư Lê Yến cũng không có hứa gì cả, chỉ tỏ vẻ sẽ khuyên bảo Da Luật Dư Đổ.
Cả hai người ngồi trong phòng nói chuyện trên trời dưới biển dường như nhớ lại cảnh khi ở thành Khả Đôn ngày đó.
Thoáng cái, trời đã sáng.
Dư Lê Yến và Ngọc Doãn chẳng hề bối rối. Sau khi bàn bạc, Dư Lê Yến liền cáo từ trở về. Không lâu sau, nàng liền dẫn Nhâm Oán đi tới lầu Khánh Phong.
Ngọc Doãn thì ở trong phòng nhưng không hề buồn ngủ.
Danh sách chương