- Quan gia có thể bắt tay hòa giải với Đạo quân, nhưng sẽ không bắt tay hòa giải với chúng ta.
- Chờ Quan gia biết những chuyện chúng ta làm ở bên trong...ha ha, cho dù Quan gia trọng sinh lại, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
- Nhớ lúc trước, Thái Tông xua đuổi Ngụy vương đi tây nam, làm Phù Lăng quận công.
- Chẳng lẽ hôm nay, Cửu ca cũng muốn noi theo ngày đó, lưu lạc hoang dã, không chỉ là Cửu ca buồn bực thất bại, cả con cháu dẫn theo cũng phải chịu ức hiếp?
Triệu Hướng lấy chuyện của Triệu Quang Mỹ tổ tiên gã làm ví dụ, làm Triệu Cấu sắc mặt thay đổi lớn.
Đúng vậy, chẳng lẽ mình phải là Phù lăng quận công thứ hai sao?
Ở người ngoài thấy, Thái Tông tuy trục xuất Triệu Quang Mỹ, nhưng dù sao là tình thủ túc, tuy trục xuất cũng có chút hậu đãi.
Nhưng Triệu Cấu lại rõ, Thái Tông sau này qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn chèn ép Phù lăng quận công.
Hơn trăm năm sau, nhất mạch Phù lăng quận công có thể nói điêu linh, hoàn toàn không thể vào triều đường. Đồng thời, qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn giữ cảnh giác với nhất mạch Phù lăng quận công. Cho dù là Phù lăng quận công nhất mạch không tham chính nữa, cũng sẽ càng thêm đề phòng, khi xảy ra chuyện, liền cường lực trấn áp. Cho nên, Phù lăng quận công vừa tới thời Triệu Thúc Hướng, nhìn giống như phong quang vô cùng, trên thực tế đã nghèo túng cực điểm...
Triệu Cấu trầm mặt hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Triệu Thúc Hướng.
- Thập Cửu ca, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?
Triệu Thúc Hướng đứng ở bên lan can, nhìn cảnh sắc đào hạnh tranh xuân trong viện, vẫn chưa có lập tức trả lời.
Thật lâu sau, gã xoay người lại
Ánh nến trong lầu các chớp động, chiếu lên khuôn mặt của gã, lộ ra mấy phần nham hiểm.
- Cửu ca, chuyện tới nước này, ngươi và ta đã không có đường lui
- Lui thì chết, tiến thì...có lẽ còn có một con đường sống. Đạo quân lấy đại cuộc làm trọng, cho nên mới quyết định buông tay. Nhưng ngươi và ta còn có những đồng minh trong triều, lại không thể lui được, lui chính là chết! Cho nên, chúng ta chỉ có đi tiếp mới được.
- Nhưng Đạo quân đã đổi ý rồi!
- Thì có sao đâu?
Giọng Triệu Thúc Hướng đột nhiên cất cao:
- Nhớ năm đó lúc Thái Tổ ở Trần Kiều, không phải là được bá quân khoác hoàng bào, bất đắc dĩ mới khởi binh bình loạn, đánh hạ giang sơn Đại Tống ta. Bây giờ huynh và ta cũng chỉ có làm theo năm đó, khoác hoàng bào cho Đạo quân.
- Chỉ cần có thể trục xuất Quan gia, Đạo quân đăng cơ trở lại, nắm giữ triều đình...ta và ngươi mới có con đường sống.
Triệu Cấu nghe thấy, càng hoảng sợ
Y nghĩ qua đủ loại cách ứng phó, duy nhất không có nghĩ qua dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.
Nhớ trước đây binh biến Trần Kiều, được khoác hoàng bào...
Đây là cách nói dễ nghe, khó nghe một chút đó chính là tạo phản!
Thành công còn tốt, nếu thất bại rồi, vậy chết không có chỗ chôn thân.
Triệu Cấu ánh mắt lóe lên, có chút không biết làm sao.
Tuy không tán thành chủ ý này của Triệu Thúc Hướng lắm, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, trước mắt mà nói đây là con đường ra duy nhất.
Nuốt nước bọt vào trong, sắc mặt Triệu Cấu trắng bệch.
- Thập Cửu ca, chẳng lẽ không có cách khác sao?
Triệu Thúc Hướng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu có cách khác, kính xin Cửu ca dạy ta.
- Nhưng...
- Cửu ca, thời khắc bây giờ là ranh giới của sinh tử tồn vong.
- Lúc nãy ta cũng nói rồi. tiến thì sống, lùi thì chết...Mà cục diện bây giờ đã không phải ngươi và ta nói buông tay thì có thể buông tay, thật sự là có chút bất đắc dĩ.
- Ta biết, ta biết!
- Triệu Cấu trong lòng đã loạn thành một vòng, bồi hồi trong phòng.
- Nếu đã như vậy, ngươi còn do dự gì?
- Năm đó Thái tổ khoác hoàng bào, có bá quan ủng hộ.
- Nhưng bây giờ, ngươi và ta nếu muốn noi theo Thái Tổ, lại có ai có thể tán đồng?
- Cái này à...
Triệu Thúc Hướng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:
- Nếu phải hành sự, Điện Tiền Tư là chướng ngại lớn nhất.
- Thằng khốn Vương Tông Trụ đó xưa nay nghe theo Quan gia, cho nên muốn làm theo năm đó, thì nhất định phải khống chế tam nha cấm quân...Ta có một kế, có thể điều đi Diêu Bình Trọng và Trương Bá Phấn, nhưng Vương Tông Trụ...lại cần Cửu ca ra mặt, khống chế y.
- Khống chế?
Triệu Cấu trước là ngẩn ra, liền chợt hiểu hàm ý trong lời nói của Triệu Thúc Hướng.
- Nếu chỉ là như vậy, ngược lại cũng không khó.
Triệu Cấu nói:
- Nhưng cho dù là khống chế Vương Tông Trụ, cũng vô lực khống chế Khai Phong.
- Cái này...ta tự có chủ ý.
Triệu Thúc Hướng nói tới mức này, Triệu Cấu hoàn toàn không thể từ chối.
Y ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, vậy lúc nào động thủ tốt nhất?
Triệu Thúc Hướng nói:
- Chuyện này còn phải tìm người thương lượng lại, sau đó mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng phải càng nhanh càng tốt...Ta nghe người ta nói, Thân quân Thái tử đã trình báo Xu Mật viện chuẩn bị trở về Đông Kinh. Một khi chờ Thân quân Thái tử trở về, Quan gia trong tay liền khống chế một đội lực lượng mà ta và ngươi hoàn toàn không thể khống chế. Tới lúc đó muốn động thủ nữa chỉ sợ sẽ trở nên rất phiền phức.
- Cho nên, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về, bằng không ngươi và ta kết quả chỉ có rơi đầu xuống đất.
Triệu Cấu nghe tim đập mạnh khiếp vía, liên tục gật đầu.
Quả thực nếu Thân quân Thái tử trở về Đông Kinh, nhất định sẽ làm thế cục trở nên càng thêm phức tạp.
Đây là một đội binh mã nghe theo Thái tử Triệu Kham điều khiển, cũng có thể nói, đây là đội tinh nhuệ hoàn toàn trung thành với Triệu Hoàn.
Cấm quân Đông Kinh tuy xưng là binh mã tinh nhuệ nhất Đại Tống, nhưng trên thực tế, võ vị lỏng lẻo, sức chiến đấu thấp kém.
Cao Cầu trước đây cũng tốt, Vương Tông Trụ bây giờ cũng thế, cũng không phải người thông hiểu chiến sự. Nếu chỉ là đối phó Vương Tông Trụ, Triệu Cấu ngược lại có chút nắm chắc, nhưng Thân quân Thái tử...vừa rồi đại bại Lỗ Tặc ở Yến sơn, sức chiến đấu này tuyệt không phải cấm quân có thể so sánh. Một đội binh mã tinh nhuệ như vậy nếu đóng trú Khai Phong, hoàng vị Triệu Hoàn cũng sẽ trở nên thêm vững chắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về.
Tới lúc đại cuộc đã định, Thân quân Thái tử không có đối tượng trung thành, chỉ cần thêm một chút trấn an lôi kéo, tự có thể quy thuận...
Triệu Cấu nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh nhiều.
- Thập Cửu ca, có chuyện gì, cần ta giúp không?
Triệu Thúc Hướng khẽ mỉm cười, nói với Triệu Cấu:
- Cửu ca không cần sốt ruột, nếu lúc cần Cửu ca ra sức, ta tự sẽ khách khí với Cửu ca.
- Hai ngày này, Cửu ca thường xuyên đi cung yến kiến Đạo quân.
- Tuy kế hoạch của chúng ta không thể cho Đạo quân biết, chẳng may Đạo quân không đồng ý, chính là lúc chúng ta đầu rơi xuống đất.
- Ta phải đi sắp xếp, nhanh chóng đưa ra quyết định, kính xin Cửu ca kiên nhẫn chờ đợi hai ngày.
Triệu Thúc Hướng trấn an một phen, cuối cùng là bảo Triệu Cấu yên tâm.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, Triệu Thúc Hướng liền cáo từ Triệu Cấu, rời khỏi phường Trấn An.
Đi ra cổng phủ Tề quốc công, nụ cười trên mặt của Triệu Thúc Hướng đột nhiên không thấy, thay vào đó là một vẻ hung ác.
- Quận công, chúng ta trở về không?
Một gã tùy tùng tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Thúc Hướng lắc đầu, trầm ngâm một chút nói:
- Đi lầu Khánh Phong, thuận tiện thông báo xuống dưới, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.
- Chờ Quan gia biết những chuyện chúng ta làm ở bên trong...ha ha, cho dù Quan gia trọng sinh lại, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
- Nhớ lúc trước, Thái Tông xua đuổi Ngụy vương đi tây nam, làm Phù Lăng quận công.
- Chẳng lẽ hôm nay, Cửu ca cũng muốn noi theo ngày đó, lưu lạc hoang dã, không chỉ là Cửu ca buồn bực thất bại, cả con cháu dẫn theo cũng phải chịu ức hiếp?
Triệu Hướng lấy chuyện của Triệu Quang Mỹ tổ tiên gã làm ví dụ, làm Triệu Cấu sắc mặt thay đổi lớn.
Đúng vậy, chẳng lẽ mình phải là Phù lăng quận công thứ hai sao?
Ở người ngoài thấy, Thái Tông tuy trục xuất Triệu Quang Mỹ, nhưng dù sao là tình thủ túc, tuy trục xuất cũng có chút hậu đãi.
Nhưng Triệu Cấu lại rõ, Thái Tông sau này qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn chèn ép Phù lăng quận công.
Hơn trăm năm sau, nhất mạch Phù lăng quận công có thể nói điêu linh, hoàn toàn không thể vào triều đường. Đồng thời, qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn giữ cảnh giác với nhất mạch Phù lăng quận công. Cho dù là Phù lăng quận công nhất mạch không tham chính nữa, cũng sẽ càng thêm đề phòng, khi xảy ra chuyện, liền cường lực trấn áp. Cho nên, Phù lăng quận công vừa tới thời Triệu Thúc Hướng, nhìn giống như phong quang vô cùng, trên thực tế đã nghèo túng cực điểm...
Triệu Cấu trầm mặt hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Triệu Thúc Hướng.
- Thập Cửu ca, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?
Triệu Thúc Hướng đứng ở bên lan can, nhìn cảnh sắc đào hạnh tranh xuân trong viện, vẫn chưa có lập tức trả lời.
Thật lâu sau, gã xoay người lại
Ánh nến trong lầu các chớp động, chiếu lên khuôn mặt của gã, lộ ra mấy phần nham hiểm.
- Cửu ca, chuyện tới nước này, ngươi và ta đã không có đường lui
- Lui thì chết, tiến thì...có lẽ còn có một con đường sống. Đạo quân lấy đại cuộc làm trọng, cho nên mới quyết định buông tay. Nhưng ngươi và ta còn có những đồng minh trong triều, lại không thể lui được, lui chính là chết! Cho nên, chúng ta chỉ có đi tiếp mới được.
- Nhưng Đạo quân đã đổi ý rồi!
- Thì có sao đâu?
Giọng Triệu Thúc Hướng đột nhiên cất cao:
- Nhớ năm đó lúc Thái Tổ ở Trần Kiều, không phải là được bá quân khoác hoàng bào, bất đắc dĩ mới khởi binh bình loạn, đánh hạ giang sơn Đại Tống ta. Bây giờ huynh và ta cũng chỉ có làm theo năm đó, khoác hoàng bào cho Đạo quân.
- Chỉ cần có thể trục xuất Quan gia, Đạo quân đăng cơ trở lại, nắm giữ triều đình...ta và ngươi mới có con đường sống.
Triệu Cấu nghe thấy, càng hoảng sợ
Y nghĩ qua đủ loại cách ứng phó, duy nhất không có nghĩ qua dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.
Nhớ trước đây binh biến Trần Kiều, được khoác hoàng bào...
Đây là cách nói dễ nghe, khó nghe một chút đó chính là tạo phản!
Thành công còn tốt, nếu thất bại rồi, vậy chết không có chỗ chôn thân.
Triệu Cấu ánh mắt lóe lên, có chút không biết làm sao.
Tuy không tán thành chủ ý này của Triệu Thúc Hướng lắm, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, trước mắt mà nói đây là con đường ra duy nhất.
Nuốt nước bọt vào trong, sắc mặt Triệu Cấu trắng bệch.
- Thập Cửu ca, chẳng lẽ không có cách khác sao?
Triệu Thúc Hướng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu có cách khác, kính xin Cửu ca dạy ta.
- Nhưng...
- Cửu ca, thời khắc bây giờ là ranh giới của sinh tử tồn vong.
- Lúc nãy ta cũng nói rồi. tiến thì sống, lùi thì chết...Mà cục diện bây giờ đã không phải ngươi và ta nói buông tay thì có thể buông tay, thật sự là có chút bất đắc dĩ.
- Ta biết, ta biết!
- Triệu Cấu trong lòng đã loạn thành một vòng, bồi hồi trong phòng.
- Nếu đã như vậy, ngươi còn do dự gì?
- Năm đó Thái tổ khoác hoàng bào, có bá quan ủng hộ.
- Nhưng bây giờ, ngươi và ta nếu muốn noi theo Thái Tổ, lại có ai có thể tán đồng?
- Cái này à...
Triệu Thúc Hướng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:
- Nếu phải hành sự, Điện Tiền Tư là chướng ngại lớn nhất.
- Thằng khốn Vương Tông Trụ đó xưa nay nghe theo Quan gia, cho nên muốn làm theo năm đó, thì nhất định phải khống chế tam nha cấm quân...Ta có một kế, có thể điều đi Diêu Bình Trọng và Trương Bá Phấn, nhưng Vương Tông Trụ...lại cần Cửu ca ra mặt, khống chế y.
- Khống chế?
Triệu Cấu trước là ngẩn ra, liền chợt hiểu hàm ý trong lời nói của Triệu Thúc Hướng.
- Nếu chỉ là như vậy, ngược lại cũng không khó.
Triệu Cấu nói:
- Nhưng cho dù là khống chế Vương Tông Trụ, cũng vô lực khống chế Khai Phong.
- Cái này...ta tự có chủ ý.
Triệu Thúc Hướng nói tới mức này, Triệu Cấu hoàn toàn không thể từ chối.
Y ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, vậy lúc nào động thủ tốt nhất?
Triệu Thúc Hướng nói:
- Chuyện này còn phải tìm người thương lượng lại, sau đó mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng phải càng nhanh càng tốt...Ta nghe người ta nói, Thân quân Thái tử đã trình báo Xu Mật viện chuẩn bị trở về Đông Kinh. Một khi chờ Thân quân Thái tử trở về, Quan gia trong tay liền khống chế một đội lực lượng mà ta và ngươi hoàn toàn không thể khống chế. Tới lúc đó muốn động thủ nữa chỉ sợ sẽ trở nên rất phiền phức.
- Cho nên, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về, bằng không ngươi và ta kết quả chỉ có rơi đầu xuống đất.
Triệu Cấu nghe tim đập mạnh khiếp vía, liên tục gật đầu.
Quả thực nếu Thân quân Thái tử trở về Đông Kinh, nhất định sẽ làm thế cục trở nên càng thêm phức tạp.
Đây là một đội binh mã nghe theo Thái tử Triệu Kham điều khiển, cũng có thể nói, đây là đội tinh nhuệ hoàn toàn trung thành với Triệu Hoàn.
Cấm quân Đông Kinh tuy xưng là binh mã tinh nhuệ nhất Đại Tống, nhưng trên thực tế, võ vị lỏng lẻo, sức chiến đấu thấp kém.
Cao Cầu trước đây cũng tốt, Vương Tông Trụ bây giờ cũng thế, cũng không phải người thông hiểu chiến sự. Nếu chỉ là đối phó Vương Tông Trụ, Triệu Cấu ngược lại có chút nắm chắc, nhưng Thân quân Thái tử...vừa rồi đại bại Lỗ Tặc ở Yến sơn, sức chiến đấu này tuyệt không phải cấm quân có thể so sánh. Một đội binh mã tinh nhuệ như vậy nếu đóng trú Khai Phong, hoàng vị Triệu Hoàn cũng sẽ trở nên thêm vững chắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về.
Tới lúc đại cuộc đã định, Thân quân Thái tử không có đối tượng trung thành, chỉ cần thêm một chút trấn an lôi kéo, tự có thể quy thuận...
Triệu Cấu nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh nhiều.
- Thập Cửu ca, có chuyện gì, cần ta giúp không?
Triệu Thúc Hướng khẽ mỉm cười, nói với Triệu Cấu:
- Cửu ca không cần sốt ruột, nếu lúc cần Cửu ca ra sức, ta tự sẽ khách khí với Cửu ca.
- Hai ngày này, Cửu ca thường xuyên đi cung yến kiến Đạo quân.
- Tuy kế hoạch của chúng ta không thể cho Đạo quân biết, chẳng may Đạo quân không đồng ý, chính là lúc chúng ta đầu rơi xuống đất.
- Ta phải đi sắp xếp, nhanh chóng đưa ra quyết định, kính xin Cửu ca kiên nhẫn chờ đợi hai ngày.
Triệu Thúc Hướng trấn an một phen, cuối cùng là bảo Triệu Cấu yên tâm.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, Triệu Thúc Hướng liền cáo từ Triệu Cấu, rời khỏi phường Trấn An.
Đi ra cổng phủ Tề quốc công, nụ cười trên mặt của Triệu Thúc Hướng đột nhiên không thấy, thay vào đó là một vẻ hung ác.
- Quận công, chúng ta trở về không?
Một gã tùy tùng tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Thúc Hướng lắc đầu, trầm ngâm một chút nói:
- Đi lầu Khánh Phong, thuận tiện thông báo xuống dưới, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.
Danh sách chương