Sau bữa ăn, Thi Nhân đã hẹn với Mạc Tử Tây.
Buổi tối định ăn thịt nướng khu biệt thự Thiên Thượng số một, không đi ăn ở bên ngoài.
Sau khi Mạc Tử Tây nhận được tin tức, cô nhìn Mạc Đông Lăng: "Anh à, nữ thần của em đồng ý ăn thịt nướng ở nhà, em sẽ nói với anh rằng thịt nướng ở đó rất ngon đó.

"
"Em có thể đến không?"
"Chắc chắn rồi, những gì anh đã nói vừa rồi.

Mấy ngày này bọn họ rất bận rộn, mới không có thời gian."
Mạc Đông Lăng không nói nhiều, Tiêu Khôn Hoằng và vợ anh ta đang thống trị các lượt tìm kiếm nóng trong những ngày này, cách thể hiện tình cảm có phần phô trương của họ.
Tất nhiên anh nghĩ đó là cách thể hiện tình cảm đơn phương của Tiêu Khôn Hoằng.
Đương nhiên, nó đã được thể hiện cho anh xem mà.
Chiếm thời gian của Thi Nhân, khiến Thi Nhân không có nhiều thời gian hẹn ăn tối, chậc chậc một người đàn ông có thể cẩn thận đến mức như vậy, cũng còn lâu mới theo kịp được.
Mặc dù Mạc Tử Tây nói không có vấn đề gì, nhưng anh cảm thấy Thi Nhân chắc chắn sẽ không thể đến.
Giờ anh cũng không còn hy vọng gì nữa.
Ở lại Quốc gia A mấy ngày nay vẫn chưa đi, chỉ là để anh tìm ra dấu vết của lão Tứ.

Tiếc là anh không tìm thấy gì cả.
Đuôi cáo đã được cẩn thận giấu đi.
Tuy nhiên, thời gian của anh cũng có hạn, anh không thể ở đây mãi mãi, sẽ rất dễ bị nghi ngờ nếu anh ấy ở lại quá lâu.
Không lâu trước khi bữa ăn đến, cô Mạc nhận được cuộc gọi từ Thi Nhân: "Tôi xin lỗi, Tử Tây, có chuyện gì xảy ra với bộ phận thiết kế.

Cần phải xử lý gấp.


Hôm nay tôi có thể không đến được, nhưng ba đứa trẻ đợi lát nữa sẽ đến đấy ngay.

"
"Như vậy à, không sao đâu."
"Em nói với anh Mạc giúp chị, thực xin lỗi, lần sau chị sẽ mời anh ấy đi ăn tối."
Thi Nhân cúp máy, cô tức giận chạy lên lầu tìm Tiêu Khôn Hoằng: "Anh có ý gì đây?"
"Em nói gì thế?"
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt vô tội, vô tội như vốn không có chuyện gì xảy ra, dù sao anh cũng sẽ không thừa nhận.
"Anh không cần phải giả bộ không biết gì.

Anh có thể cho tôi biết sớm hơn về vấn đề của bộ phận thiết kế, nhưng anh lại đợi đến lúc em tan sở rồi mới thông báo.

Anh nói xem là anh cố ý đúng không vậy?"
Thi Nhân nói tại sao anh ta đột nhiên trở nên hào phóng như vậy.
Hoá ra đã đợi mình ở đây rồi.
Cáo già!
Người đàn ông cau mày, nghiêm nghị nói: "Chuyện này anh cũng nghĩ có chút vans đề.

Trợ lý đi tìm người chậm trễ rồi mới bảo anh ta đến phòng nhân sự thu tiền rồi rời đi."
"Còn nhiều thứ khác nữa."
Thi Nhân ngăn cản Tiêu Khôn Hoằng: "Mọi người đều phạm sai lầm, như vậy sẽ không đáng để bị đuổi việc chứ?"
Bây giờ tập đoàn Quang Viễn đang thiếu người, sao có thể tùy tiện sa thải người ta được.
Vì anh ấy đã nói như vậy, anh ấy không phải cố ý sao?
Người đàn ông lộ ra vẻ đắc thắng, anh ta biết cô gái nhỏ đang miễn cưỡng thoả hiệp.

Anh ấy đã thắng.
Dù sao thì cô nương nhỏ này đã không thể tham gia vào bữa tối hôm nay.
Tiêu Khôn Hoằng giả vờ nói: "Tối nay muốn ăn gì, anh dẫn em đi ăn một bữa lớn.

Nghe nói có món Ấn Độ rất ngon."
Có rất nhiều thức ăn ngon ngoài kia, hiếm có loại thịt nướng nào ngon như vậy để ăn?
Thi Nhân: "..."
Ở đây không có bạc trăm lượng, cô cứ giả vờ vậy.
.
Khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Sau khi Mạc Tử Tây cúp điện thoại, Mạc Đông Lăng lên tiếng trước: "Cô ấy không đến được đúng không?"
"Anh cả sao mà anh đoán được?"
Mạc Tử Tây cảm thấy có chút kỳ quái, hình như anh cả đã biết Thi Nhân có gì đó không đúng ngay từ lúc đầu.
Mạc Tử Hàn bên cạnh khẽ nói: "Đó là bởi vì Tiêu Khôn Hoằng ghen tuông không muốn cho Thi Nhân nhìn thấy anh cả của chúng ta, bởi vì sợ nên mới tìm lí do không cho cô ấy đi."
"Khụ khụ khụ, anh hai, anh đang nói nhảm gì vậy, sao em một chữ cũng không hiểu?"
Thi Nhân với Mạc Đông Lăng, không phải là cùng một kiểu người sao.
Mạc Tử Hàn khoác vai Mạc Tử Tây, thần bí nói: "Tình cảm của anh cả với Thi Nhân, em không thấy sao?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể."
Mạc Tử Tây đến chết cũng không tin.
"Nếu không, em nghĩ anh cả của em lại có đủ kiên nhẫn ở lại đây mấy ngày chỉ để đợi Thi Nhân có thời gian ăn cơm không?"
Mạc Tử Tây: "..."
Dường như nghĩ kỹ lại, thấy đúng là không đúng lắm.
Anh cả của tôi chưa bao giờ ở bất cứ nơi nào khác trong một thời gian dài, chỉ là để đợi Thi Nhân có một cuộc hẹn ăn tối.

Cô quay đầu nhìn Mạc Đông Lăng: "Anh cả, anh không thể nói thật sao?"
"Nếu em tin, thì anh cũng không có cách nào cả."
Mạc Đông Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mạc Tử Tây thậm chí còn không thể đoán ra, điều này là nói thật, hay là anh hai đang nói nhảm thôi, cô quay đầu lại đi vào phòng bếp.
Mạc Tử Hàn nhìn lại Mạc Đông Lăng: "Không dám thừa nhận?"
"Không có gì phải thừa nhận cả."
Mạc Đông Lăng hai chân đứng thẳng đọc sách, và nói với tông giọng rất trầm: "Không dễ gì mới đến được Quốc gia A, còn không có ông nội trông coi, tại sao cậu không đến quán bar câu lạc bộ đi, mà ăn tối ở đây?"
"Không phải Tử Tây nói ba đứa trẻ sẽ đến đây sao? Em phải kiểm tra kỹ lưỡng mấy đứa trẻ này."
Mạc Tử Hàn thực sự muốn xem chuyện phiếm.
Cuối cùng, không ngờ Thi Nhân lại không đến, thật sự rất thất vọng.
Mạc Đông Lăng không nói gì, hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Hàn.
.
Không lâu sau, ba đứa nhỏ đi tới cùng với một con chó lớn màu trắng, ngạo nghễ xuất hiện.
"Chị Tử Tây! Dabai đến rồi, nó muốn ăn thịt."
"Chị Tử Tây, chị mau cất đồ chơi đi, nếu không nó sẽ tới lấy mấy."
Ngay khi đứa trẻ ở bên ngoài biệt thự, bọn chúng đã bắt đầu hét lên.
Mạc Đông Lăng đang ngồi ngoài sân với lò sưởi dưới chân, đọc một cuốn sách trên tay.
Nghe thấy tiếng nhí nhảnh của trẻ con, anh biết đó là ba đứa trẻ.
Anh nhìn lên và thấy bé ba bánh bao nhỏ, mặc quần áo rất dày, giống như một con chim cánh cụt mập mạp, đi đi lại.
"Chú xinh đẹp."
Sau khi nhìn thấy Mạc Đông Lăng, Bánh Bao nhỏ chân ngắn chạy tới, ngay khi đó mắt anh cũng sáng lên: "Cháu cũng xinh đẹp."
"Vâng ạ."
Mạc Đông Lăng đặt sách xuống, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Mạc Tiểu Khê: "Cháu có lạnh không?"
"Trời rất lạnh, cháu sắp đông thành kem rồi."
Bánh Bao Nhỏ sụt sịt, hai tay đỏ bừng.
Mạc Đông Lăng đứng dậy dắt đứa nhỏ trở lại đại sảnh ấm áp.
Nơi vốn dĩ yên tĩnh bỗng trở nên sôi động.
Bánh Bao nhỏ Mạc Tiểu Khê ngồi trên sô pha, nhìn Mạc Đông Lăng, rồi nhìn Mạc Tử Hàn: "Tại sao lại có hai chú xinh đẹp vậy?"

"Này, ta không phải là chú của cháu, đừng nói linh tinh."
Mạc Tử Hàn không có ấn tượng tốt về ba đứa trẻ này, anh không thích trẻ con lắm, anh cảm thấy trẻ con là sinh vật khó kiểm soát nhất trên đời.
Hắn cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc, hung hăng nhìn Bánh bao nhỏ Mạc Tiểu Khê.
Chuyện nhỏ như vậy thử cứ hù nó oà khóc xem.
Kết quả, Bánh Bao nhỏ không có khóc, con bé mở to đôi mắt đen nói: "Chú, chú hung dữ như vậy nên mới không có bạn gái đấy."
Mạc Tử Hàn cười tủm tỉm: “Ta mà không có bạn gái? Những người muốn làm bạn gái của ta có thể đi khắp trái đất này."
Đùa sao, anh ta là ai chứ?
Làm thế nào có thể không có bạn gái được!
"Chú khoác lác! Không có nhiều người như vậy."
Bánh báo nhỏ âm thanh non nớt, một mặt không tin điều đó, như thể anh đang nói dối vậy.
Mạc Tử Hàn tức giận đến đau cả ruột: "Ta làm sao có thể khoác lác chứ, nếu cháu không tin thì cứ hỏi anh của ta xem?"
Sự nổi tiếng của anh ấy không được xem trọng quá rồi.
Mạc Đông Lăng không nói gì.
Mạc Tiểu Khê ngẩng đầu nói: "Chú à, độ nổi tiếng của chú chắc chắn không bằng chú xinh đẹp."
"Làm sao có khả năng, cháu nghĩ như thế nào?"
"Cháu có thể nhìn thấy bằng hai mắt của cháu, chú không đẹp bằng chú xinh đẹp, ngay cả tính cách cùng xấu hơn nữa.”
Mạc Tử Hàn cảm thấy rằng mình đã bị đánh một cái rất mạnh.
Trong đời chưa từng có ai gặp hắn, mài nói hắn trông thật xấu xí! !
Bánh bao nhỏ này là người đầu tiên!
Hơn nữa tính khí của anh ta tốt hơn Mạc Đông Lăng rất nhiều, anh cả tuy im lặng nhưng thật ra anh ta là người tàn nhẫn nhất.
Mạc Tử Hàn sải bước về phía cái bánh bao nhỏ ngồi xổm trước mặt con bé, hung ác nói: "Cho cháu ba giây, rút ​​lại câu nói, không thì đợi xem ta tốt như thế nào."
Bánh Bao nhỏ nhìn anh, rồi nước mắt cô bé trào ra.
Cô quay đầu chạy nhanh về phía Mạc Đông Lăng, nhỏ giọng khóc: "Chú xinh đẹp, chú ấy hung dữ với cháu!"
Bánh Bao Tiểu Khê lao vào vòng tay của Mạc Đông Lăng, hoàn toàn không nhận ra, lần đầu tiên trong đời người đàn ông này lại ôm một đứa trẻ với biểu cảm có phần mất tự nhiên như vậy.
Nhưng đột nhiên trái tim của anh mách bảo muốn bảo vệ con bé.
Mạc Đông Lăng nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàn bằng ánh mắt không vui: "Bắt nạt một đứa nhỏ thì vui lắm à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện