Chương 31

Ngay khi Thi Nhân đang hối hận vì đi theo lại đây thì Tiêu Vinh lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”

Dứt lời, viện trưởng đã vội vã chạy đến. Nhưng Tiêu Vinh hoàn toàn làm lơ đối phương, trực tiếp bỏ đi. Viện trưởng vội vã đi theo.

Lần này Thi Nhân rút kinh nghiệm, không đi cùng xem trò hay, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cô cùng mẹ ăn xong bữa trưa, nhìn mẹ nghỉ trưa rồi mới chuẩn bị rời đi. Lúc chờ xem, Thi Nhân phát hiện xe của Tiêu Vinh vẫn còn đỗ ở đây, chứng tỏ anh ta còn chưa đi. Ông trời phù hộ cho cô đừng gặp anh ta, không thì xấu hổ chết mất.

Nhưng đôi khi càng sợ cái gì thì càng gặp cái đó. Taxi còn chưa đến thì Tiêu Vinh đã đi ra, đến gần Thi Nhân nói: “Để anh đưa em đi. Chuyện lần này còn phải cảm ơn em. em không ngại thì anh muốn mời em ăn một bữa cơm.”

Thi Nhân không tìm được lý do từ chối, đành phải đi theo Tiêu Vinh lên xe.

Trong xe rất yên ắng, Thi Nhân cảm thấy bầu không khí này có vẻ là lạ. Tiêu Vinh bỗng nói: “Anh mới nhân tiện hỏi thăm bác sĩ về mẹ em, đúng lúc anh có người bạn ở nước ngoài khá am hiểu về bệnh này, em có bận tâm anh sẽ đưa bệnh án của mẹ em cho cậu ấy không?”

“Thật hả?” Thi Nhân vẫn luôn lo cho bệnh tình của mẹ mình. Chung quy nơi này có gián điệp của Thi Đằng Sùng, cô rất nghi ngờ họ có chịu chữa bệnh cho mẹ mình hay không. Nếu Tiêu Vinh chịu giúp cô thì không còn gì tốt hơn.

“Đương nhiên, lần này ít nhiều nhờ em mà anh mới phát hiện y tá ngược đãi em gái anh. Coi như là quà đáp lễ cho em.”

Thi Nhân không khỏi kích động. Nói vậy cô sẽ mau chóng biết rốt cuộc bệnh tình của mẹ mình ra sao.

Chiếc xe tiến vào nội thành, hai người đến một nhà hàng xa hoa.

“Em dâu, bình thường bạn bè đều gọi em thế nào? Thi Nhân hả?”

“Vâng.”

“Thế sau này anh có thể gọi em là Thi Nhân không? Cứ gọi là em dâu thì hơi xa lạ.”

Thi Nhân gật đầu. Hai người cùng nhau vào phòng riêng ăn cơm. Ăn xong, Tiêu Vinh săn sóc vén rèm châu giúp Thi Nhân, từ xa trông có vẻ rất thân mật. Nhưng khi họ vừa đi ra, Thi Nhân lập tức thấy một người đàn ông quen thuộc – Tiêu Khôn Hoằng, vẻ mặt cô tức khắc cứng đờ.

Sao lại trùng hợp quá vậy?

Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng lập tức trở nên sâu thẳm, chậm rãi đến gần Thi Nhân: “Tôi cho cô thời gian nghỉ ngơi, không phải là để cô thông đồng với người đàn ông khác.”

Giọng điệu của người đàn ông rất kinh người, không nể mặt cô chút nào.

Thi Nhân nắm chặt tay, vẻ mặt xấu hổ.

“Cậu ba, cậu nói thế là không đúng. Em dâu giúp tôi một việc nên tôi mới mời cô ấy ăn cơm, cậu đừng nghĩ mọi người đều ghê tởm như thế.”

“Cô ta thì có thể giúp anh chuyện gì? Chẳng lẽ là giúp anh trên giường?” Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng đầy trào phúng. Anh gần như có thể khẳng định đứa bé trong bụng Thi Nhân có liên quan đến Tiêu Vinh.

Thi Nhân, cô giỏi lắm, tôi đã cho cô cơ hội, kết quả cô lại không nắm chắc.

“Tiêu Khôn Hoằng, anh đừng có nghĩ người khác xấu xa như thế được không!” Thi Nhân thật sự không thể nhịn được nữa. Anh ta nói chuyện quá khó nghe, gì mà trên giường giúp Tiêu Vinh? Sao anh ta lại có thể nói như thế?

“Chuyện còn xấu xa hơn nữa cô cũng làm rồi, bây giờ giả vờ thuần khiết làm gì? Nếu muốn người khác không biết thì đừng làm. Cô thật sự cho rằng Tiêu Khôn Hoằng tôi là kẻ ngốc, sẽ bị các người xoay như chong chóng hả?”

“Kệ anh, muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao tôi chưa từng làm gì hết.” Thi Nhân tức giận đến mức bỏ đi.

Thi Nhân nhìn thoáng qua bóng lưng Thi Nhân, trào phúng nói: “Cô ta đã đi rồi, anh không đuổi theo hả?”

Tiêu Vinh thản nhiên nói: “Linh Đan bị y tá ở viện điều dưỡng ngược đãi, Thi Nhân đã phát hiện rồi báo cho anh, thế nên anh mới mời cô ấy ăn cơm để cảm ơn. Tiêu Khôn Hoằng, lúc nào cậu cũng tự cho là đúng như thế, anh chờ một ngày cậu trở thành kẻ cô độc. Cậu nhất định sẽ bị báo ứng.”

Tiêu Vinh rời đi, để lại người đàn ông bỗng chốc buồn bã, trong mắt chứa đầy đau thương.

Thi Nhân bắt taxi trở về nhà họ Tiêu một mình. Tranh thủ lúc Tiêu Khôn Hoằng còn chưa về, cô cầm áo ngủ đi tắm rửa. Cô sấy khô tóc đi ra, điện thoại bỗng reo lên. Cô mở khóa thì thấy tin Zalo Tiêu Vinh gửi đến: “Nếu cậu ba làm bất cứ hành vi nguy hiểm nào với em thì em lập tức nói cho anh, anh sẽ giúp em.”

Nhớ lại hiểu nhầm ở nhà hàng, Thi Nhân không khỏi thở dài.

Cửa chợt mở ra, Tiêu Khôn Hoằng ngồi xe lăn vào phòng, bộ suit màu đen khiến anh ta trông càng khó gần, giống như ác quỷ đến từ địa ngục. Thi Nhân không khỏi rùng mình, chuông báo động rung lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Khôn Hoằng, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện