Chương 178

Thi Nhân lập tức lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy được tin nhắn đó.

A, khóe miệng cô run rẩy. Bây giờ hẳn Thi Đằng sùng cũng là một người táng gia bại sản rồi.

Nghe nói Thi Đắng Sùng vì có tiền hàng cho nhóm thứ ba, còn đi cầm nhà để vay nặng lãi.

Hiện tại, thật muốn xem thử Thi Đằng Sùng đang có vẻ mặt như thế nào, hẳn sẽ là sợ chết khiếp.

Một bên khác, Thi Đẳng Sùng uống rượu say, ngủ đến trưa ngày thứ hai mới dậy, toàn thân thối hoắc đi xuống lầu: “Mợ Hồng, lấy ít đồ ăn tới.”

Vương Duyệt lạnh mặt: “Thi Đẳng Sùng, tôi hỏi ông, ông cầm tiền quỹ của công ty đi đâu rồi, nhân viên đình công, nói ông đã khất nợ hai tháng tiền lương rồi.”

“Một người phụ nữ như bà quan tâm nhiều thứ như vậy để làm gì. Đó là công ty của ông đây, bà đừng nhúng tay vào làm gì.”

“Ông cho rằng tôi muốn nhúng tay à? Sáng hôm nay đại biểu của các nhân viên đến tìm ông, nói nếu trước cuối tháng không đưa ra phương án giải quyết thì người ta sẽ khởi tố ông. Tôi không ông ngồi tù hay không, nhưng ông không thể làm liên lụy đến con gái Vương Ngọc San của tôi vào thời điểm mấu chốt như thế này.”

Bây giờ Vương Duyệt chỉ hận không thể ném Thi Đằng Sùng ra ngoài, uống say đến nửa đêm, toàn thân đều là mùi nước hoa, đơn giản là buồn nôn chết bà ta rồi.

Bây giờ bà và Thi Đằng Sùng xem như đã trở mặt, gần như muốn kí giấy ly hôn.

“Không phải chỉ là hai tháng tiền lương thôi sao? Chờ tôi xuất khẩu được số hàng này, đừng nói là tiền lương, tôi còn đổi được cho bà một căn phòng lớn hơn nữa. Nhưng Vương Duyệt à, đến lúc đó bà cút ra ngoài cho tôi, bà không có tư cách ở chung nhà mới với tôi, bà chỉ là thứ hàng secondhand mà thôi, không có tư cách!”

“Ông còn chơi cổ phiếu bất chấp như vậy, ông điên rồi đúng không?”

Vương Duyệt bị chồng mình nói là món hàng secondhand, không khỏi cảm thấy mất mặt trước mặt người làm.

Bà giận dữ ngồi ở trên ghế sô pha, tiện tay cầm lấy điện thoại thì thấy giá cổ phiếu đang sụt giảm, tin tức rất nhiều người táng gia bại sản. Bà cuống quýt xem hết tin tức, sau đó ngửa đầu cười to: “Đúng là ông trời có mắt, Thi Đẳng Sùng ông cũng có ngày hôm nay!”

“Người vợ như bà điên rồi sao? Đừng nguyền rủa ông đây.”

“Tôi cứ nguyền rủa ông đấy thì sao? Thi Đẳng Sùng cái thứ khốn nạn như ông, không có năng lực lại cứ thích vung tay quá trán, dựa vào ăn cơm chùa của phụ nữ mà đạt được địa vị, lại bất nhân bất nghĩa không biết ơn nghĩa là gì. Rốt cuộc báo ống ông trời dành cho ông cũng đã đến.”

Vương Duyệt đưa điện thoại di động sang cho Thi Đằng Sùng xem: “Trợn to mắt chó của ông ra mà xem, ra chính sách: Khống chế cổ phần.”

Thi Đẳng Sùng cũng không ngẩng: “Tôi biết chuyện này, nhưng chính sách này ngày mai mới ra. Nhưng trước khi chính sách ra, tôi sẽ bán hết cổ phần vào hôm nay.”

“Ông ngủ nhiều quá đầu óc hồ đồ rồi phải không. Chính sách được công bố vào rạng sáng ngày hôm qua, hôm nay những cổ phiếu đó đã lên đến mức giá không ai mua nối.”

“Xoảng.”

Thi Đẳng Sùng không cầm nổi chiếc bát trong tay mình nữa.

Ông nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, quả nhiên thấy được rất nhiều tin tức, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán: “Sao lại có chuyện như thế này, không thể nào, rõ ràng tin tức nói qua ngày mai mới công bố chính sách mà, tại sao lại công bố trước thời hạn?”

“Báo ứng tới rồi. Thi Đằng Sùng ông xong đời rồi, ha ha ha tôi cười chết mất thôi.”

Vương Duyệt ngồi ở trên ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy rằng hôm nay là ngày lành tháng tốt.

Nhưng một giây sau, Thi Thanh Tùng nhanh chóng chạy vào: “Cha, cổ phiếu của chúng ta không bán được cho ai hết. Người cho vay nặng lãi đã gọi cho chúng ta mấy cuộc điện thoại, hỏi khi nào chúng ta đưa tiền cho chúng?”

Sắc mặt Vương Duyệt đột nhiên thay đổi: “Con trai, vay nặng lãi cái gì? Hai người đi vay nặng lãi ở đâu? Mẹ đã nói với con rồi, không được nghe lời ba con, làm chuyện bậy bạ với ông ta. Đầu cơ trục lợi cổ phiếu là một chuyện rất không an toàn, kết quả con lại đi vay nặng lại với ông ta. Con muốn làm cho mẹ tức chết đúng không?”

Thị Thanh Tùng không trả lời, không ngừng nói phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ.

Vương Duyệt tiến lên đẩy Thi Đằng Sùng một cái, hét lên khàn cả giọng: “Rốt cuộc ông đã tiêu hết bao nhiêu tiền vào cổ phiếu rồi hả?”

“Tiền của công ty, tất cả tiền tiết kiệm, thế chấp nhà đất để vay tiền nặng lãi, tất cả là một trăm bảy mươi lăm tỷ.”

Thi Đằng Sùng đặt mông ngồi dưới đất, cả người lạnh run lên: “Đúng rồi, đi tìm Ngọc San, chắc chắn nó sẽ có cách.”

Gọi điện thoại cho cô ta nhiều lần, nhưng không có ai nghe máy.

Cuối cùng Vương Ngọc San không kiên nhẫn nghe máy: “Chuyện gì vậy?”

“Ngọc San à, cha con làm ăn thua lỗ, muốn tìm con mượn một ít tiền để xoay vòng”

“Con đã nói từ trước là đừng đi đầu tư vào những cổ phiếu đó rồi, kết quả cha vẫn không nghe, bây giờ thua lỗ thì đi tìm con lấy tiền, tưởng con mở ngân hàng thật hả?”

“Ngọc San, con cũng không thể không quan tâm đến cha mình, không phải Hải Đào đã thừa kế di sản rồi à? Chắc chắn là con có tiền.”

“Con không có tiền, thủ tục chuyển giao tài sản rất chậm, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chính mọi người tự tìm rắc rối cho mình thì tự giải quyết đi, dù gì con cũng sẽ không giúp đâu, cũng không giúp nổi.”

Vương Ngọc San trực tiếp cúp điện thoại.

Thi Đẳng Sùng hoang mang cả người, sao đột nhiên lại biến thành như thế này rồi”

Vương Duyệt cũng gấp gáp gọi điện thoại cho con gái, nhưng cô ta đã tắt điện thoại, hiển nhiên biết bọn họ sẽ còn dây dưa, nên dứt khoát tắt máy, mắt không thấy tâm không phiền.

Bà ta nhìn thấy con trai mình cũng bị liên lụy vào, đi lên đánh Thi Đằng Sùng.

Người đàn ông này đã hủy hoại cuộc đời của bà!

Vào lúc nhà họ Thi đang lộn xộn, Thi Nhân về tới khu biệt thự Thiên Thượng số một. Một khoảng thời gian chưa về nhà, cần phải quét dọn, nhưng chân của cô vẫn chưa còn khỏe lại. Haizz, lúc ở bệnh viện áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, bỗng nhiên về đến nhà, cô cảm thấy hơi không quen.

Vào lúc cô đang buồn bực không biết phải quét dọn như thế nào thì chuông cửa vang lên.

Cô đi ra ngoài thì nhìn thấy người quen, Diệp Tranh: “Cậu chưa đi à?”

“Không đi. Anh tư cũng sắp xuất viện rồi, đúng lúc cũng có công nhân vệ sinh đến quét dọn, sẵn tiện đây em giúp chị giải quyết một ít phiền phức.”

Thi Nhân nhìn thấy biệt thự ở đối diện mở cửa ra, xe của Diệp Tranh ngừng lại.

Nếu bây giờ mà cô vẫn không rõ thì rõ là đồ đần, trước đó cô cũng đoán Tiêu Khôn Hoằng đang ở nơi đó, kết quả là ở ngay đối diện.

Vậy mà trước giờ cô không biết.

“Cơ thể của anh ấy có thể xuất viện sao?”

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng, dù sao cũng có bác sĩ gia đình chăm sóc, ở đâu tĩnh dưỡng cũng như nhau thôi. Mọi người ở gần nhau thì còn có thể chăm sóc lẫn nhau, vết thương của chị dâu cũng chưa hoàn toàn lành hẳn.”

Thi Nhân nhìn xuống: “Đừng gọi tôi là chị dâu được không?”

“Ha ha, lần sau em sẽ chú ý.” Nghĩa là không được.

Thi Nhân thản nhiên cho người đối diện vào quét dọn gian phòng, không bao lâu nữa, ba con tiểu thần thú cũng sắp trở về rồi.

Cô đi ra đại sảnh ngồi, dùng Zalo: “Tình hình của Thi Đằng Sùng bên kia như thế nào rồi?”

“Trở mặt, Vương Ngọc San tắt máy, Vương Duyệt đánh nhau với Thi Đăng Sùng một trận, đòi ly hôn.”

“Ha ha”, cô đoán không hề sai.

Vương Ngọc San là người ích kỷ như thế, đại khái sẽ không cứu Thi Đằng Sùng, dù sao Thi Đằng Sùng còn muốn nhận mình làm con nuôi, để đoạt vị trí mơ ước của Vương Ngọc San Về phần Vương Duyệt thì thân bại danh liệt, chỉ có thể dựa vào một mình Vương Ngọc: San, đáng tiếc con trai của cô cũng đang cí một món nợ vay nặng lãi, Vương Duyệt sẽ nghĩ cách gì để giải quyết món nợ này đây”

Trước đó không lâu còn tham dự những.

bữa tiệc sang trọng, bây giờ địa vị đã bị hủy hoại trong chốc lát.

Thật vui vẻ.

Thi Nhân cười trả lời: “Cậu nghĩ cách thoát cho mình trước đi, tôi đã bảo người của tôi chuẩn bị thủ tục cho cậu ra nước ngoài du học xong rồi, có tiền nữa, cậu cứ đi Mỹ đi, tôi có bạn ở bên đó.”

“Cảm ơn.”

“Chúc cậu mạnh khỏe, chúng tôi xóa cách thức liên lạc của nhau đi, không nên để lại bất kì dấu vết gì hết.”

Thi Nhân thật muốn cười to ba tiếng, rồi đi uống rượu chúc mừng, đáng tiếc hiện tại cô đang là bệnh nhân.

Ngày thứ hai, cô đến công ty làm như thường lệ.

Xe của cô đã hỏng rồi, nên cô đón xe đi công ty.

Thi Nhân vừa bước vào văn phòng, rõ ràng cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn mình không còn như trước nữa, còn mang theo m vẻ cung kính kì lạ.

Có thể không cung kính à”

Nửa tháng trước trong bữa tiệc của nhà họ Thi, Giám đốc Mạc mặc màu đen đồ dạ hội màu đen đi tham gia bữa tiệc, còn tặng vòng hoa chỉ dùng trong tang lễ của người chết.

Đồng thời nghe nói video của bữa tiệc có liên quan đến Giám đốc Mạc.

Giám đốc Mạc đại náo bữa tiệc, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Thi, những tờ báo đưa tin về chuyện đó đều nhận được cảnh cáo từ nhà họ Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện