Chương 14

“Kinh ngạc thể làm gì? Nếu cô không biết hầu rượu thì cô thử nói xem cô còn lợi ích gì? Hơn nữa quyến rũ đàn ông chẳng phải là sở trường của cô sao?”

Giọng nói bâng quơ của Tiêu Khôn Hoằng như đẩy cô rơi xuống vực thẳm.

“Tôi là vợ anh, sao anh lại làm thế?” Thi Nhân khiếp sợ nhìn anh ta, dường như không thể tin vào tai mình. Anh ta lại kêu mình đi uống rượu với người đàn ông khác ư?

Quả nhiên Tiêu Khôn Hoằng đúng là kẻ biến thái vô tình y hệt lời đồn. Cuối cùng cô cũng biết tại sao ba đời vợ trước của anh ta lại rơi vào kết cục như vậy.

Chỉ cần là con người thì sẽ bị đè nén đến mức nổi điên. Cô nên làm gì bây giờ? Cô thậm chí không có quyền nói không với cuộc hôn nhân này.

“Vợ ư? Cô cảm thấy cô xứng sao?”

Sắc mặt Thi Nhân tái nhợt, gần như không thể đứng vững.

“Đừng tưởng rằng cô nói mấy câu đường hoàng trước mặt đám phóng viên thì tôi sẽ cảm động. Trong mắt mọi người, cô chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi, mọi người đều đang cá cược xem cô có thể bên tôi bao lâu, cô thật sự cho rằng mình là mợ ba nhà họ Tiêu sao?”

Thi Nhân bị nhục nhã đến mức sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt. Đúng thế, anh ta nói không sai. Cô thẳng là cái thá gì cả.

Thấy dáng vẻ nhẫn nhục của cô, Tiêu Khôn Hoằng lại cảm thấy phiền lòng, quả thực chán ngấy như khúc gỗ.

“Nếu cậu ba chán ghét tôi đến thế thì không bằng hủy bỏ hôn nhân của chúng ta đi.”

Thi Nhân bỗng dưng phản kháng, Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày nhìn cô: “Cô có thể đi, nhưng em trai cô sẽ vào tù ngay, thật sự cho rằng đưa một con đàn bà tới đây hầu hạ tôi mấy đêm thì có thể xóa bỏ sao? Con của mẹ cô cũng quá rẻ mạt.”

“Anh im đi!”

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lẽo: “Cô nói gì?”

“Tôi bảo anh im đi! Cậu ta không phải là em trai tôi! Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi thôi, đó là con trai của bồ nhí, không liên quan gì tới tôi. Nếu cậu ba muốn cho cậu ta ngồi tù thì tốt nhất là cả đời ở trong tù luôn đi!”

Thi Nhân bất chấp tất cả. Anh ta muốn sỉ nhục cô thế nào cũng được, nhưng không thể nói xấu mẹ cô. Nhưng sau khi nói xong, cô lập tức xoay người bỏ trốn, trong lòng vẫn rất sợ hãi. Lúc này trông cô như một con thú nhỏ nóng nảy giơ móng vuốt ra oai trước mặt anh, đánh không lại thì bỏ chạy.

Tiêu Khôn Hoằng ngẩn người nhìn cô rời đi, bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt hiện lên chút hứng thú: “Cũng to gan đấy chứ.”

Vừa rồi còn rất kiêu ngạo cơ mà, sao mắng xong rồi lại bỏ chạy?

Trợ lý lau mồ hôi: “Có cần bắt lại không ạ?”

Tiêu Khôn Hoằng thờ ơ nói: “Không cần. Đi điều tra nhà họ Thi đi, tôi muốn toàn bộ tư liệu về cô ta.”

Thi Nhân chạy một mạch ra khỏi công ty. Cho dù đang đứng dưới mặt trời, cô vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo. Cô che mặt, rốt cuộc vừa rồi cô đã nói bậy bạ gì vậy?

Thi Nhân ơi là Thi Nhân, mày nên làm sao bây giờ?

Cô cảm thấy rất khó chịu, cảm giác buồn nôn lại ùa lên. Thi Nhân nghi ngờ thân thể mình có vấn đề nên trực tiếp đến bệnh viện.

Bác sĩ liếc nhìn cô: “Cô không bị cảm.”

“Nhưng tôi vẫn cảm thấy choáng đầu, buổi sáng thức dậy còn buồn nôn, có phải là bị bệnh gì đó không?”

“Kinh nguyệt tháng trước của cô đến vào lúc nào?”

Thi Nhân chần chờ một chút. Hình như tháng trước cô không có kinh nguyệt thì phải.

“Gần đây cô có quan hệ với người nào không?”

Sắc mặt Thi Nhân chợt thay đổi.

Bác sĩ thở dài: “Đến khoa phụ sản đăng ký đi. Con gái thì phải yêu quý thân thể mình, phá thai sẽ gây tổn thương rất lớn cho thân thể.”

Thi Nhân đỏ mặt rời đi, vội vã đến khoa phụ sản đăng ký khám. Khi thấy kết quả chẩn đoán, cô không khỏi choáng váng, không ngờ mình lại thật sự mang thai.

Bác sĩ đã quá quen với cảnh này, thuận miệng hỏi: “Muốn giữ đứa bé này không?”

Thi Nhân cầm kết quả xét nghiệm bỏ chạy, đầu óc rối bời. Hơn một tháng trước, cô bị một tên khốn cưỡng ép trong quán bar, sau này bị nhốt dưới tầng hầm nên quên mất uống thuốc. Không ngờ lại trúng thưởng.

Thi Nhân suy đi tính lại, gọi điện thoại cho giám đốc quán bar: “Tôi là Thi Nhân đây. Tôi muốn hỏi một chút hôm bị cúp điện tháng trước, hình như tôi thấy ai đó bị đuổi giết thì phải. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào hôm đó vậy?”

“Cô Nhân, có phải cô xem nhiều phim quá không? Hôm đó trong quán có tên trai bao không hiểu chuyện bị khách hàng trách cứ, sau đó phá hỏng cầu chì muốn bỏ trốn, chỉ xảy ra chút xung đột nhỏ chứ không phải là chuyện to tát gì đâu.”

Thi Nhân há hốc mồm, không ngờ người đàn ông kia lại là trai bao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện