☆ Chương 14
_Trình tổng, tôi thực sự yêu anh chết đi được!
Dương Nhất Bằng khẽ lắc đầu, đi tới bàn làm việc của mình ngồi xuống, mở ngăn kéo ra lấy một tờ văn kiện để lên bàn, vẫy tay với Cơ Tiểu Vũ, "Lại đây ký hợp đồng."
Cơ Tiểu Vũ lập tức ngoe ngoẫy đuôi vui sướng chạy tới.
Lương Thiệu Cương thấy thế bèn nói: "Đội trưởng, nếu như không còn chuyện khác gì khác thì tôi về trước đây."
Dương Nhất Bằng nói: "Chờ một chút, Tiểu Lương, chỗ mà cậu và Tiểu Lưu đang ở không phải còn trống một phòng sao, vừa vặn cho Cơ Tiểu Vũ ở, lát nữa cậu ấy ký hợp đồng xong cậu mang cậu ấy đến đó luôn đi."
"Được, vậy tôi ra bên ngoài chờ." Lương Thiệu Cương nói xong rồi rời khỏi văn phòng.
Cơ Tiểu Vũ nhận lấy phần văn kiện mà Dương Nhất Bằng đưa tới, một xấp giấy dày cồm cộm, trên trang đầu viết hàng chữ "Hợp đồng lao động đội bảo an cao ốc Hồng Thăng", không khỏi hỏi: "Chỗ nào cần ký tên?"
"Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa." Dương Nhất Bằng lật tới mấy chỗ chỉ cho cậu xem.
Cơ Tiểu Vũ không nói hai lời, cầm bút rồng bay phượng múa ký đại danh của mình lên.
Dương Nhất Bằng: "...Cậu không cần xem trước nội dung hợp đồng là gì hả?"
Thằng nhóc này thế mà yên tâm thật, cũng không sợ mình bị người ta đem bán.
Cơ Tiểu Vũ: "Không cần, em tin tưởng đội trưởng và Trình tổng!"
Ngược lại cậu cũng xem không hiểu mấy cái điều điều khoản khoản phức tạp này, lắm chữ như vậy nhìn một hồi hỏng luôn con mắt.
"Phần hợp đồng này của cậu đều chiếu theo chỉ thị của Trình tổng mà viết, không liên quan gì tới tôi cả." Dương Nhất Bằng nhún vai, rũ sạch trách nhiệm của bản thân, "Ngoài ra, tiền lương của hết thảy nhân viên trong công ty kể cả bảo an chúng ta đều là bảo mật, cậu đừng đi ra ngoài rêu rao, bằng không xảy ra vấn đề gì thì tự cậu chịu trách nghiệm."
Trên thực tế đãi ngộ mà Trình Dự Đường cho Cơ Tiểu Vũ thực sự rất khá, tiền lương của bảo an mới vào Hồng Thăng chỉ có ba ngàn, cuối năm căn cứ vào thành tích và biểu hiện sẽ tăng lương cho tùy người. Như Lương Thiệu Cương chẳng hạn, cậu ta đã làm hơn ba năm, vẫn luôn biểu hiện tốt mà lại mấy lần lập công, năm nay cũng mới vừa tăng lên bốn ngàn năm, mà Cơ Tiểu Vũ vừa tới đã nhận được số này, nếu như truyền ra nhất định sẽ trêu đến không ít người tâm lý không cân bằng, có thể tưởng tượng được sẽ bị ăn quả đắng.
Hắn đã làm tròn trách nhiệm nhắc nhở điều lệ nhập chức cho cậu ta, nếu như bản thân nhóc này không thức thời mà gặp phải phiền phức, cũng coi như không trách hắn.
"Vâng, đã hiểu!" Cơ Tiểu Vũ đáp.
Điểm này cậu vẫn biết, trước đó ở quán rượu Hâm Hào cũng quy định như thế, phòng ngừa nhân viên hơn thua với nhau dẫn đến mâu thuẫn không cần thiết.
Dương Nhất Bằng quan sát Cơ Tiểu Vũ từ trên xuống dưới một phen, trong lòng nghĩ nhóc này vậy mà lớn lên thành một túi da đẹp, eo nhỏ chân dài hệt như trời sinh đã là cái giá mặc quần áo, làm người mẫu cho công ty chụp ảnh tuyên truyền cũng không tệ, khẳng định có tiền đồ hơn làm bảo an nhiều.
Vừa nghĩ vừa lấy hai bộ đồng phục bảo an từ trong tủ ra, ném vào trong ngực Cơ Tiểu Vũ, nói: "Trước tiên cậu cứ ở lại ký túc xá với Tiểu Lương, mấy ngày nay nghỉ quốc khánh, học cho tốt quy định của công ty và phòng an ninh chúng ta đi, tìm hiểu rõ nội dung công việc và quy trình làm việc của bảo an, chờ qua lễ chính thức sắp xếp lại lịch làm việc."
"Được, cám ơn đội trưởng Tạ!"
Cơ Tiểu Vũ ôm đồng phục cười híp cả mắt, còn được miễn phí quần áo mới để mặc, thật tốt quá!
Quần áo cậu mang đến thành phố Ninh là quần áo mà năm trước cậu mua trên mấy gian hàng ở chợ đêm Hưng Thành, mặc lâu như thế đã cũ rất nhiều. Trước đó Trương Xảo Yến còn giục cậu mua mấy bộ đồ mới, bằng không thì rất có lỗi với khuôn mặt này của cậu, nhưng cậu vẫn không chịu mua, dự định đổi công việc mới suy nghĩ thêm, lần này tốt rồi, lại có thể bớt một khoản tiền để mua thêm một hộp sữa bột cho nhóc gà con.
Dương Nhất Bằng không nhìn nổi dáng vẻ cười như đoá hoa hướng dương này của cậu, không giống bảo an một chút nào, xua xua tay như đuổi ruồi: "Được rồi được rồi, đi đi."
Cơ Tiểu Vũ lập tức cầm quần áo mới vui vẻ rời khỏi văn phòng, cười nói với Lương Thiệu Cương đang ngồi xổm bên ngoài hành lang chờ mình: "Lương ca, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chính là đồng nghiệp, sau này xin chiếu cố nhiều hơn!"
Bị nụ cười xán lạn của cậu lây sang, Lương Thiệu Cương luôn luôn mặt than cũng không kìm lòng được, cong cong khóe miệng, có điều không nói gì, chỉ vỗ vỗ Cơ Tiểu Vũ vai xem như đáp ứng, sau đó hỏi: "Tiểu Vũ, cậu biết công viên Hồng Nhạc không?"
Cơ Tiểu Vũ gãi gãi đầu "Đó là chỗ nào?"
Cậu đến thành phố Ninh tuy đã ba tháng, nhưng phạm vi hoạt động vẻn vẹn hạn chế quanh một vòng phố Loa Ti, chỗ xa hơn vốn không có thời gian để đi.
"Là tiểu khu Hồng Thăng cho nhân viên ở, bên trong có một toà lầu cải tạo thành kí túc xá cho nhân viên." Lương Thiệu Cương nói, "Không biết thì đi về chung với anh, để cậu biết đường luôn, tầm khoảng ba bốn mươi phút, cậu đi được không?"
"Không thành vấn đề!" Cơ Tiểu Vũ trong lòng cảm khái Hồng Thăng thực sự là giàu nứt đố đổ vách, lại còn kí túc xá chuyên môn cho nhân viên, thực sự là đến đúng chỗ rồi.
Vì vậy Cơ Tiểu Vũ lập tức cuốc bộ theo Lương Thiệu Cương, đi hai con đường, xuyên qua một mảnh công viên nhỏ, khoảng bốn mươi phút sau thì đến một tiểu khu hơi thấm qua năm tháng, có điều hoàn cảnh cũng không tệ lắm, bên ngoài có vô số cửa hàng, bên trong có cây xanh tỏa bóng.
Lương Thiệu Cương chào một tiếng với bảo vệ, rồi vừa đi vào vừa giới thiệu: "Chỗ này chính là hoa viên Hồng Nhạc. Tôi và Lưu Vi Nhân ở trong ký túc xá ba phòng, vừa vặn trống một phòng cho cậu ở. Bảo an chúng ta không giống với nhân viên bình thường, ngày thường một ngày ba bữa cũng có thể đến nhà ăn nhân viên cao ốc Hồng Thăng để ăn. Nếu nghỉ không trực ban không muốn qua đó thì ra ăn tiệm bên ngoài tiểu khu cũng được, gọi thức ăn ngoài cũng được, hoặc tự mình mua nguyên liệu đơn giản làm trong kí túc xá."
"Đã rõ!" Cơ Tiểu Vũ gật đầu liên tục, trong lòng thầm nghĩ, nhà ăn có miễn phí đồ ăn ăn ai còn tự mình giải quyết nữa chớ, vừa tốn tiền vừa tốn sức, hắn mới không ngu như vậy đâu!
Lương Thiệu Cương nói tiếp: "Ở công ty mỗi ngày sớm tối đều có tuyến xe lui tới với cao ốc Hồng Thăng và hoa viên Hồng Nhạc, mỗi tháng giao một trăm đồng là có thể ngồi vô thời hạn. Nhưng mà tuyến xe đi qua nhiều con đường, thứ hai đi làm giờ cao điểm rất dễ kẹt xe, nên bảo an chúng ta không ngồi xe như người thường, chạy tới chạy lui coi như rèn luyện thân thể."
Cơ Tiểu Vũ lập tức tỏ thái độ: "Sau này em cũng chạy bộ!"
Rèn luyện thân thể kiểu gì hắn cũng không để ý, mấu chốt là không ngồi xe là có thể tiết kiệm được một trăm đồng phí giao thông, có thể mua thêm một bình sữa bột đó.
Tiếp đó Lương Thiệu Cương mang Cơ Tiểu Vũ đi vào tiểu khu 2 tòa nhà 3, lên cầu thang đến tầng 4, rồi đi đến phòng 405, móc chìa khóa ra mở cửa: "Đến rồi."
Cơ Tiểu Vũ theo vào, quan sát một chút, một căn phòng khách nhỏ trang trí đơn giản tương đối sạch sẽ, đại sảnh có một cái tivi 21 inch. Ba phòng ngủ, một nhà vệ sinh, nhà bếp nhỏ gồm một cái lò vi sóng và dụng cụ làm bếp đơn giản, bên ngoài phòng khách còn có một ban công nhỏ độc lập, trên giá phơi vài bộ quần áo.
Lương Thiệu Cương chỉ chỉ hai căn phòng ngủ kế nhau, nói: "Trên cửa dán áp phích quảng cáo trò chơi kia là phòng của Lưu Vi Nhân, cậu ở phòng cách vách này, căn phòng tuy không lớn, nhưng lại đầy đủ dụng cụ cơ bản. Trong tủ cũng phân phát đồ dùng ngủ thống nhất, bất quá tốt nhất cậu nên giặt trước khi dùng, trên ban công có máy giặt..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Cơ Tiểu Vũ đã như một con chó hoang tuột xích hoan hô vọt vào căn phòng ngủ kia.
Gyaaaaaaa tốt quá rồi! Một mình hắn ở một phòng, buổi tối ngủ sau khi đóng cửa là có thể yên tâm lớn mật mà ấp trứng!
Trình tổng, tôi thực sự yêu anh chết đi được!
...
Lúc này, trong một toà tứ hợp viện [1] ở thủ đô, Trình Dự Đường đang ngồi đối diện chơi cờ với cha bên dưới giàn nho, đột nhiên lại liên tục hắt xì hai cái.
Mẹ Trình đang rửa tay để hầm canh trong nhà bếp, nghe tiếng lập tức chạy ra hỏi: "Đường Đường, con bị cảm à?"
"Không ạ, con chợt bị ngứa mũi một chút." Trình Dự Đường nghĩ thầm chỉ cần không phải có người mắng sau lưng mình là được, sau đó xoa xoa mũi, hơi bất đắc dĩ, "Mẹ, ngài có thể đừng gọi con là Đường Đường được không? Con cũng đã ba mươi ba rồi."
Trình mẫu sẵng giọng: "Con coi như tám mươi ba chăng nữa, thì cũng là con của mẹ. Hơn nữa mẹ cũng không gọi con trước mặt người ngoài, con mắc cỡ làm cái gì."
Trình Dự Đường dở khóc dở cười.
Cha Trình thản nhiên tự tại nhấp một cái trà, hạ quân cờ xuống bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Mẹ Trình nói thêm: "Đường Đường, chiều con có rảnh không, bồi mẹ đi dạo phố nhé, mua một cái găng tay để phối với quần áo."
Trình Dự Đường lập tức sinh lòng cảnh giác, uyển chuyển nói: "Ngài vẫn nên bảo hai chị em gái bồi ngài đi dạo đi, con không thích đi dạo phố, cũng không có hiểu biết gì với găng tay nữ, sẽ làm ngài mất hứng đó ạ."
"Con hơn nửa năm mới về một lần, bồi mẹ đi dạo phố thì đã làm sao?" Mẹ Trình chợt tủi thân, giơ tay vuốt tóc mai qua một bên, "Lẽ nào mẹ đã đến mức ra đường với con sẽ làm con mất mặt sao?"
Trình Dự Đường còn chưa nói gì, cha Trình đã đứng lên ôm vai vợ, ôn nhu dỗ dành: "Sao lại thế được, em và hai mươi năm trước hoàn toàn giống nhau như đúc, một chút cũng không đổi. Con trai không đi với em thì anh đi với em, thích gì mua nấy."
Tuy rằng từ nhỏ đã quen bị cha mẹ nhét thức ăn cho chó, bây giờ nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng ân ái tốt đẹp như vậy, Trình Dự Đường vẫn cứ không kìm được có hơi buồn nôn. Rồi lại có chút phiền muộn, không biết đời này mình có thể có phần may mắn này không, có thể cùng ai đó cầm tay làm bạn một đời hay không.
Khoé mắt mẹ Trình khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn nho nhỏ, vẻ mặt không có ý cười nào, đập nhẹ vào vai chồng một cái, bất mãn nói: "Không muốn ông đi, tuổi đã một bó to, nhìn mãi cũng chán rồi, vẫn là Đường Đường đẹp trai hơn, tôi muốn con trai đi theo tôi hơn."
Lần này đến phiên cha Trình ai oán, mạnh mẽ trừng Trình Dự Đường một cái.
Trình Dự Đường hết cách rồi, chỉ có thể nói: "Được được được, con bồi ngài đi, muốn đi dạo thì đi dạo, muốn mua gì thì mua cái đó, có được không ạ?"
"Được!" Mẹ Trình lúc này mới chuyển buồn thành vui.
Ăn cơm trưa xonh, mẹ Trình chợp mắt một lát rồi đi rửa mặt, thay một bộ sườn xám xanh sẫm, đeo trang sức trang nhã, cả người toát ra sự dịu dàng tao nhã, nhìn qua cũng hiện lên dáng dấp của độ tuổi ngoài bốn mươi.
"Mẹ, ngài thật đẹp." Trình Dữ Đường ca ngợi tự đáy lòng.
Trình mẫu cười dài nói: "Cảm ơn, con trai con cũng rất tuấn tú."
Trình Dự Đường mặc một bộ âu phục hưu nhàn nhạt màu, chân mang đôi giày bằng vải, so với lúc đi làm thì giảm hai phần thâm trầm lạnh lùng, tăng thêm hai phần thanh nhàn ưu nhã.
Trình Dự Đường tự mình lái xe, mang mẹ Trình đến một đoạn đường buôn bán xa hoa dành riêng cho người đi bộ, sau khi tìm chỗ đậu xong, mẹ con hai người liền vòng tay nhau, một bên đi dạo một bên tán gẫu.
Qua chốc lát, mẹ Trình giơ cổ tay nhìn đồng hồ, tùy tiện nói: "Đường Đường, mẹ có hơi khát, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống nước nhé?"
Trình Dự Đường đành phải đáp ứng, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn qua tiệm cà phê ven đường, lông mày bất chợt nhíu lại.
Bên trong tiệm cà phê cửa sổ thủy tinh sát đất kia, có một đôi mẹ con đang ngồi trên một băng ghế dài, dung mạo cùng cách ăn mặc đều vô cùng không tầm thường. Trong đó khuôn mặt người nữ trẻ tuổi càng rực rỡ hơn, một cái nhíu mày, một nụ cười tao nhã nhưng không mất phần xinh đẹp, không ít người qua đường xung quanh đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.
_______________________
[1] Tứ hợp viện:
Comebackkkkk👀 năm đầu đại học tui hơi rảnh rỗi nên edit tiếp đây :> chả biết tui off mấy tháng rồi các bạn nhỉ? :v
À, TUYỂN BETA Ạ :((