"Hàn Trúc... Chính mày đã khiến tao mất Cao Đình, tao sẽ chôn chung với mày."
Vân Dương dụ Tiểu Bắp lên xe, đạp ga phóng nhanh trên đường chiều tà vắng vẻ...
[...]
"Á... Nhẹ cái tay coi!" Trác Hàn Đình quát vào mặt Châu Đông Vũ.
Cả hai đang lạc giữa rừng hoang, Châu Đông Vũ siết chặt cổ tay Trác đại công tử kéo đi, anh ta đau nên la làng.
"Ể! Thế chơi tập thể chắc nhẹ hơn ha?" Châu Đông Vũ sựng chân lại, ghé tai nói giọng ma mị.
Trác Hàn Đình đỏ mặt phản xạ lui ra xa, che chắn cơ thể bằng áo sơ mi của Châu Đông Vũ, bất giác nhìn lại thân trên trần trụi của Châu Đông Vũ lực lưỡng, anh ta có chút mắc cỡ.
Châu Đông Vũ nhếch mép: "Này... Không phải đang thèm khát tôi chứ?"
Trác Hàn Đình khoát áo sơ mi rộng phùng phình, quần đùi ngắn, khoe da thịt đúng là gợi tình.
Lúc Châu Đông Vũ xuất hiện cứu Trác Hàn Đình thì lũ người kia đã xé tan nát quần áo tiểu thịt tươi. Đúng là mồi ngon xơi lẹ thiệt. Đánh nhau với chúng rồi chạy được vô rừng cắt đuôi thì lạc luôn rồi.
Trác Hàn Đình ái ngại suy nghĩ bản thân là trai thẳng mà cứ bị đám trai chọc hoài, thật là bực bội.
"Lên đi."
Châu Đông Vũ khụy người mời công tử bột leo lên lưng mình cõng.
Trác Hàn Đình lưỡng lự nhấp nhả bước chân, nhưng thật sự anh ta không còn sức bước tiếp, Châu Đông Vũ kéo người thải lên lưng.
"Đàn ông mà ngượng ngùng như con gái!"
"Tôi không có, tôi là trai thẳng!"
Châu Đông Vũ cười cười, nghĩ thầm đúng là tên Trác thiếu gia này trẻ con thật...
[...]
Biệt thự hoa hồng.
"Mày thâý sao?"
Vân Dương nắm tóc kéo quật Hàn Trúc đang bị trói hai tay ra sau, bắt Hàn Trúc phải ngước nhìn mình.
"Ân oán giữa tao với mày, đánh tay đôi! Thả Tiểu Bắp ra!"
"Tao nghe lời mày!"
Vân Dương chạm dao vào dây thừng đang treo Tiểu Bắp trên ròng rọc, Tiểu Bắp run rẩy. Hàn Trúc đổ mồ hôi hồi hợp.
Nếu không phải Vân Dương dùng bé con uy hiếp thì có lẽ Hàn Trúc không dễ dàng bị không chế bắt đến biệt thự bí mật này.
Phía sau con người đạo mạo của Vân Dương thật không ai ngờ anh ta có cả phòng thẩm vấn phạm nhân ẩn trong ngôi biệt mang cái tên đẹp đẽ Hoa Hồng, xung quanh căn nha lầu uy nga trán lệ, là thế lực xã hội đen của Vân Dương.
Hàn Trúc không ngờ sự khinh thường Vân Dương của mình là nguồn cơn cho bao tội ác của Vân Dương.
"Hàn Trúc... Sổ nợ của mày tao sẽ tính nhưng trước hết tao muốn mày chứng kiến người thân lần lượt vì mày mà chết."
Vân Dương cứa từ từ sợi dây thừng căng mỏng dần, Tiểu Bắp có vẻ rất hiểu chuyện nó nhắm mắt im lặng .
Hàn Trúc bị đám thuộc hạ của Văn Dương giữ chặt, bắt hắn phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng.
Tiểu Bắp rơi xuống không trung, Hàn Trúc như chết lặng. Có phải cảm giác đau khổ tột cùng hoá hắn thành tượng đá chăng? Một phép màu đã xuất hiện, một bàn tay nam nhân thon dài cụp lấy cậu bé ôm vào lòng. Vân Dương sốc ngang người đó chính là Trác Hàn Đình trong quần áo lộn xộn sexy.
"Tại sao lại là anh?" Vân Dương tiến lại gần đặt tiểu đao lướt dọc chiếc cổ trắng ngần mướt rượt, hôm nay anh ta mới nhận ra Trác Hàn Đình này da dẻ đẹp không thua gì con gái, nhìn vào cặp mắt ướt hút hồn. Chỉ tiếc tên này là con trai của tiểu tam phá hoại hạnh phúc của cha mẹ mình.
"Sao hả? Mày nghĩ tao bị ăn tươi nuốt sống, nhục nhã ê chề à? Còn lãnh tội giết người ư?"
Trác Hàn Đình đưa chiếc đồng hồ ngang tầm mắt anh ta. Quả nhiên Vân Dương giật thóp nhìn quanh tìm nam nhân bị hắn thủ tiêu trong đêm đó.
Chẳng để hắn chờ lâu, Châu Đông Vũ hiên ngang xuất hiện với tấm thân trần lực lưỡng. Tiểu Bắp cứ thế chỉ tay vào anh ta mà cưỡi lăn lộn.
Trác Hàn Đình cũng cười mỉm chi. Tên này đúng không biết xấu hổ, còn Vân Dương xua người chỉa dàn súng hùng hậu vào cả hai tên phá đám.
"Được..." Một nụ cười mất nhân tính hiện hữu, Vân Dương phất tay đám thuộc hạ ép sát súng vào đầu hai tên công tử trói gà không chặt.
Châu Đông Vũ quay qua chăm chọc Trác Hàn Đình: "Đó đó... Thấy chưa? Thằng tra công của anh ác chưa?"
"Con mẹ nó... Châu Đông Vũ... đã nói tôi trai thẳng nghen!"
"Haiz... Biết sao được, bị tra công cho h*ep tập thể còn gì?"
"Ồ... Hoá ra anh đang chửi chính mình à?" Trác Hàn Đình nhếch mép nhắc lại chuyện Châu Đông Vũ đè mình, còn xúi đám nam nhân ép bức mình, cũng cho quay phim s*x.
"Này... Tôi chỉ doạ anh thôi!" Châu Đông Vũ bứt xúc đính chính, nhưng rồi nghĩ ra điều ma mị hơn, kề tay nói nhỏ: "À... Tính ra tôi tiếc chưa hưởng trước..."
"Anh! ! !" Trác Hàn Đình vươn tay phùng mang trợn má vô cung đáng yêu, Châu Đông Vũ có chút xao động kỳ cục liền quay mặt hướng khác né tránh.
Chợt cảm giác quai quái, nhìn xuống có bàn tay nhỏ ghị tay mình đặt vào tay Trác Hàn Đình, là Tiểu Bắp là cầu nối cho Châu Đông Vũ, tuy nhiên khuôn mặt Trác Hàn Đình nghiêm túc đến lạ thường, hướng ra của trông ngóng ai đó.
Vân Dương tiến sát lại ép Trác Hàn Đình vào tường: "Tên con hoang... Mày là đứa tao muốn hủy hoại đầu tiên!"
"Tao là anh trai mày đấy!" Trác Hàn Đình phóng ánh mắt căm phẫn vào đôi mắt máu lạnh của Vân Dương, nét thư sinh trói gà không chặt của anh ta đã đánh lừa anh trong 6 năm qua.
Ngày cha ruột của Vân Dương mang anh ta về bắt kết nghiệp Trác Thị, dưới sự phò trợ của anh, cứ ngỡ Vân Dương dễ sai khiến, nên mượn tay Vân Dương hại Hàn Trúc, thật không ngờ đến hôm nay bị chính anh ta tạo phản, xém thân tàn ma dạy. Thật sự không thể đánh giá tâm tính của một người qua vẻ bề ngoài đạo mạo tri thức.
"Trác Hàn Đình mày nên nhớ rõ, mẹ mày xen vào gia đình tao, hại mẹ tao chết." Vân Dương nhếch mép bỉ ôi, lướt dao rọc đứt hàng nút áo, da thịt trắng nõn lộ ra, những khuy áo chạm sàn, âm thanh tấn công tâm lý Trác Hàn Đình về áp bứt đồng giới ở căn hầm cảng Hàn Châu, những tên thô kệch kia đã chạm vào anh, khuya áo cũng vươn vãi thế.
Vân Dương quá thâm độc, hắn muốn ép Trác Hàn Đình đến điên loạn, chứ không phải muốn giết anh ấy.
"Mẹ mày... Vân Dương... Thả Hàn Đình ra!"
- "Bốp."
Vân Dương nghiến răng đấm vào mặt Châu Đông Vũ: "Khốn kiếp!... Chửi ai hả?... Thương hoa tiếc ngọc sao? Tên Gay dơ bẩn... Có phải đã ăn nó rồi không? Quay quắc bênh nó!"
Vân Dương cười mất nhân tính, lướt mũi tiểu đao xuống khoá quần Trác Hàn Đình. Châu Đông Vũ thấy Trác Hàn Đình vô hồn, trong lòng khá căng thẳng.
"Vân Dương... Dừng tay!" Hàn Trúc lên tiếng cắt ngang sự sướng trả thủ của Vân Dương.
Anh ta quay lại trừng mắt: "Ha... Nó là tên cầm đầu nuốt công ty của mày đấy!"
Tiểu dao di chuyển đến lướt chạm động mạch cổ đang đập nổi lên của Hàn Trúc, giọng anh ta vô cùng tà ác: "Hay mày muốn hưởng nó xong rồi chết!"
"Mẹ nó! Vân Dương... Mày bị thần kinh à!"
Hàn Trúc đã chọc giận Vân Dương, anh ta nắm tóc hắn lôi đến chỗ dụng cụ tra khảo phạm nhân thời trung cổ, vòng ra sau đút ngón tay út Hàn Trúc vào dụng cụ kẹp ngón tay vặn chậm rãi lại.
"A!" Hàn Trúc hét to đau đớn.
Vân Dương cười mất nhân tính: "Hàn Trúc tao sẽ cho mày tàn phế." Anh ta bóp chặt hàm nam nhân buông lời hung ác: "Trước tiên là hai bàn tay đã chạm vào người con gái tao yêu."
"Vân Dương, đồ tiểu nhân, mày ngon thì thả Hàn Trúc ra đánh tay đôi đi!" Châu Đông Vũ mạnh miệng khiêu khích đối phương.
Vân Dương điềm tĩnh như một con người hiền lành đến gần nói: "Anh đừng xen vào chuyện của Vân Dương làm?"
"Ạch... Tên này có vấn đề thần kinh thật sao?" Châu Đông Vũ quan sát cử chỉ Vân Dương như là hai linh hồn hoán đổi cho nhau.
Lẽ nào...?
Danh sách chương