Một giọng nam âm lãnh vọng đến, khiến ả giật thóp ngưng tay khi vòi sen vữa nhiễu được vài giọt chạm tóc nam nhân thì ngưng hẳn.
Chúc Tử Yên nhìn ra cửa thấy Trình Hạo Kình nhình mình bằng ánh mắt lạnh tanh, ả liếc trộm nam nhân say xỉn áo hở khoe cơ ngực rắn rỏi rồi hậm hực rời đi.
Trình Hạo Kình đỏ mặt ái ngại, đây là lần đầu anh tiếp xúc chạm da thịt của Hàn Trúc, cơ thể nam nhân hoàn hảo với 8 múi săn chắc. Anh cởi sạch âu phục trên người Hàn Trúc, rồi nhẹ nhàng kỳ cọ người giúp hắn, sau đo mang hắn đặt lên giường.
Lúc này ngoài cửa Vân Triết đang nhìn qua khe cửa thấy Trình Hạo Kình đang sờ soạn kỳ cục trên người Hàn Trúc. Anh ta liền xông vào lớn tiếng.
"Anh làm gì vậy?" Văn Triết đỏ mặt quát tháo, đồng thời kéo chăn phủ kín thân hình vạm vỡ trê giường.
Trình Hạo Kình nhanh chống lấy lại bình tĩnh, đối đáp:
"Tôi tắm giúp Hàn Trúc thôi!"
"Ừ! Tốt nhất là thế, đừng để tôi biết anh có ý đồ khác!!!"
Vân Triết nhấn nhá câu từ, điều này khiến Trình Hạo Kình kiêng dè rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, Hàn Trúc cũng hồi tỉnh khỏi cơn say, tay xoa trán mở mắt ra thấy Vân Triết ngồi cạnh, ánh mắt có chút sắc lẻm. Hắn giật mình tỉnh hẳn, ngồi phắn dậy hoang mang hỏi:
"Có chuyện gì cậu tìm tôi giờ này!"
Vân Triết ném số bức hình chụp Hàn Trúc đến biệt thự riêng của Triệu Phong Hành.
Hắn kinh ngạc: "Vân Triết... Cậu theo dõi tôi?"
"Ừ!"
Vân Triết gật đầu lạnh giọng một tiếng, Hàn Trúc nổi nóng đè anh ta xuống nệm, gằng giọng:
"Ai cho phép anh!!!"
Nam nhân phía dưới ái ngại chỉ xuống thân dưới của người nằm trên:
"Anh làm ơn mặc đồ rồi nói chuyện."
Hàn Trúc bất giác nhìn xuống cậu em đang trần trụi:
"Chết tiệt!"
Hắn với tay lấy chăn quấn lại, tiến đến tủ lấy đồ thay vào tươm tất, cả hai ngồi cạnh nhau trên giường tiếp tục câu chuyện.
"Nhạt Nhã Dương là con gái của Nhạt Quân Đình, định cư từ bé bên Anh Quốc, thế nên anh đừng tìm cô ấy thay thế cho Cao Đình****!"
Hàn Trúc nghe thân thế đã giật mình, nhưng cụm từ ""thay thế cho Cao Đình"" như đâm dao găm vào tâm can của mình. Hắn còn nhớ rõ lý do mình làm quen và gài bẫy cô gái ấy vào bản hợp đồng hôn nhân chẳng phải do khuôn mặt cô ấy giống bạch nguyệt quang của hắn sao? Chẳng lẽ Vân Triết nghĩ hắn lại tìm bản sao thay thế cho người đã mất nữa, không lẽ ai cũng nghĩ hắn tệ đến vậy?
"Tôi không có!"
Hàn Trúc khẳng định cô gái đó là Cao Đình, dù tiếp xúc với cô gái mang tên Nhã Dương đó chỉ có ít tiếng đồng hồ, nhưng cảm giác thân thuộc không cắt rời được, chỉ có Cao Đình mới cho hắn cảm giác ấy.
Vân Triết móc trong túi ra một mảnh giấy đặt lên đùi Hàn Trúc. Hắn sững người vài giây, rồi mở ra xem, sốc hơn đó là độ tuổi ghi trên sơ yếu lý lịch của Nhạt Nhã Dương là 27 xuân xanh.
"Không đúng!"
Hàn Trúc xé toang mảnh giấy vô tri ném lên vào trung, không thể nào có thêm một cô gái khuôn mặt giống Cao Đình nữa, nhất quá tam nhưng trường hợp này thì chẳng áp dụng được đâu, chỉ có số hắn mang vận xui, hễ thương cô gái nào, là y như rằng nữ nhân đó gặp tai nạn chết.
Ánh mắt Vân Triết chút tâm cơ, vỗ vai hắn an ủi: "Tôi nói nhắc nhở anh thế thôi, Cao Đình đã chết"
Dứt lời Vân Triết cũng rời khỏi, nhưng câu ""Cao Đình đã chết"''' cứ như hồi trống còn dư âm quanh quẫn trong đầu Hàn Trúc.
Hắn còn nhớ ngày hôm đó, ôm hủ tro cốt của Cao Đình, quỳ trước bàn thờ của cô vợ bí mật đau xót, rồi cảnh tượng xe nổ lại xẹt qua đầu hắn, mọi thứ như chỉ mới ngày hôm qua.
Hắn ôm đầu đau đớn, một tiếng "ầm" chấn động Vân Triết quay lại thấy cậu bạn nằm dưới sàn gạch bất tĩnh, vội vã ôm hắn lên giường, sờ trán hoá ra bị sốt khá cao rồi.
Thật ra lúc từ nhà Nhạt Nhã Dương về hắn đã ra khúc sông xảy ra tai nạn nổ xe, dán mắt xuống mặt hồ phẳng lặng mà trầm tư, tưởng nhớ người con gái mang tên Cao Đình, trời buồn kéo mây đen, một trận mưa to ào đến tẩm ướt thân hình hình nam nhân gần 6 tiếng đồng hồ, khi về đến biệt thự đồ ẩm ướt uống rượu 2 tiếng đồng hồ, đồ cũng khô bớt, đó là lý do Chúc Tử Yên muốn mang hắn đi tắm.
Vân Triết nấu trà gừng mang lên dùng muỗng móm cho hắn, anh khẽ lắc đầu bất lực.
Hàn Trúc là bạn thanh mai trúc mã với anh, và gọi đúng hơn là tri kỉ, thế nên Triệu Phong Hành là người anh cần điều tra cho rõ thân phận, xem có phải là Hàn Kỳ không? Người anh trai của Hàn Trúc đã mất tích trong vụ đắm tàu 11 năm trước.
Anh biết Hàn Trúc sau vụ nổ xe đó, luôn tự trách bản thân, nhưng nếu anh là Cao Đình thì cũng khó tha thứ cho sự tàn nhẫn đến tuyệt tình của chồng mình.
Trong một cuộc hôn nhân ai lại chấp nhận chồng mình ngang nhiên nuôi dưỡng tình nhân chứ, huống chi còn rút máu của mình để nuôi bản chính, đành rằng Cao Đình là bản thay thế cũng không có nghĩa phải chịu mọi sự ngược đãi, đài đoạ tinh thần lẫn thể xác từ Hàn Trúc.
Nếu lúc đầu không yêu thì đừng gieo rắc hy vọng cho người ta, đừng ngọt ngào rồi cào nát trái tim người ta.
Vân Triết cho rằng Hàn Trúc đã không xem trọng hôn nhân, nhẫn cưới hắn trao nhưng lại không cho Cao Đình một hôn lễ hoàn chỉnh.
Hàn Trúc thì nghĩ đó chỉ là hình thức hợp thức hoá một cuộc hôn nhân, huống gì Cao Đình không chung thủy, hắn muốn trừng phạt cô, muốn nữ nhân ngoan ngoãn hơn, nghe lời hơn, nhưng thật không ngờ kết cục cô gái đó ra đi mãi mãi...
Sau khi khi bác sĩ khám cà kê toa thuốc, cũng dặn dò Hàn Trúc bị suy nhược thần kinh. Vân Triết nhìn ra cửa thấy một người đàn ông phúc hậu, ông ấy là cha của Hàn Trúc.
"Bác trai..."
Vân Triết lễ phép gật đầu chào ông, Hàn Dương tiến đến ngồi xuống canh con trai, vuốt ve khuôn mặt hốc hác.
"Con trai việc gì phải lụy như vậy?"
Những gọt lệ của người cha thương giọt máu của mình rơi đẫm trên khuôn mặt tuấn mĩ, bởi ông đã mất một đứa, giờ còn một đứa nó lại ra nông nỗi này, bật làm cha mẹ ai không xót xa.
Vân Triết ngồi cạnh ôm bác trai vào lòng an ủi, anh mồ coi, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa biết mặt người cha tệ bạc bỏ theo nhân tình, để rồi mẹ anh trong một lần say rượu mà lái xe tông vào cột đèn ra đi mãi mãi, tuy mới 7 tuổi nhưng anh còn nhớ rõ người phụ nữ đưa ra khỏi xe, máu me nhiễu lên mặt khi họ mang mẹ lướt qua mình.
Chúc Tử Yên nhìn ra cửa thấy Trình Hạo Kình nhình mình bằng ánh mắt lạnh tanh, ả liếc trộm nam nhân say xỉn áo hở khoe cơ ngực rắn rỏi rồi hậm hực rời đi.
Trình Hạo Kình đỏ mặt ái ngại, đây là lần đầu anh tiếp xúc chạm da thịt của Hàn Trúc, cơ thể nam nhân hoàn hảo với 8 múi săn chắc. Anh cởi sạch âu phục trên người Hàn Trúc, rồi nhẹ nhàng kỳ cọ người giúp hắn, sau đo mang hắn đặt lên giường.
Lúc này ngoài cửa Vân Triết đang nhìn qua khe cửa thấy Trình Hạo Kình đang sờ soạn kỳ cục trên người Hàn Trúc. Anh ta liền xông vào lớn tiếng.
"Anh làm gì vậy?" Văn Triết đỏ mặt quát tháo, đồng thời kéo chăn phủ kín thân hình vạm vỡ trê giường.
Trình Hạo Kình nhanh chống lấy lại bình tĩnh, đối đáp:
"Tôi tắm giúp Hàn Trúc thôi!"
"Ừ! Tốt nhất là thế, đừng để tôi biết anh có ý đồ khác!!!"
Vân Triết nhấn nhá câu từ, điều này khiến Trình Hạo Kình kiêng dè rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, Hàn Trúc cũng hồi tỉnh khỏi cơn say, tay xoa trán mở mắt ra thấy Vân Triết ngồi cạnh, ánh mắt có chút sắc lẻm. Hắn giật mình tỉnh hẳn, ngồi phắn dậy hoang mang hỏi:
"Có chuyện gì cậu tìm tôi giờ này!"
Vân Triết ném số bức hình chụp Hàn Trúc đến biệt thự riêng của Triệu Phong Hành.
Hắn kinh ngạc: "Vân Triết... Cậu theo dõi tôi?"
"Ừ!"
Vân Triết gật đầu lạnh giọng một tiếng, Hàn Trúc nổi nóng đè anh ta xuống nệm, gằng giọng:
"Ai cho phép anh!!!"
Nam nhân phía dưới ái ngại chỉ xuống thân dưới của người nằm trên:
"Anh làm ơn mặc đồ rồi nói chuyện."
Hàn Trúc bất giác nhìn xuống cậu em đang trần trụi:
"Chết tiệt!"
Hắn với tay lấy chăn quấn lại, tiến đến tủ lấy đồ thay vào tươm tất, cả hai ngồi cạnh nhau trên giường tiếp tục câu chuyện.
"Nhạt Nhã Dương là con gái của Nhạt Quân Đình, định cư từ bé bên Anh Quốc, thế nên anh đừng tìm cô ấy thay thế cho Cao Đình****!"
Hàn Trúc nghe thân thế đã giật mình, nhưng cụm từ ""thay thế cho Cao Đình"" như đâm dao găm vào tâm can của mình. Hắn còn nhớ rõ lý do mình làm quen và gài bẫy cô gái ấy vào bản hợp đồng hôn nhân chẳng phải do khuôn mặt cô ấy giống bạch nguyệt quang của hắn sao? Chẳng lẽ Vân Triết nghĩ hắn lại tìm bản sao thay thế cho người đã mất nữa, không lẽ ai cũng nghĩ hắn tệ đến vậy?
"Tôi không có!"
Hàn Trúc khẳng định cô gái đó là Cao Đình, dù tiếp xúc với cô gái mang tên Nhã Dương đó chỉ có ít tiếng đồng hồ, nhưng cảm giác thân thuộc không cắt rời được, chỉ có Cao Đình mới cho hắn cảm giác ấy.
Vân Triết móc trong túi ra một mảnh giấy đặt lên đùi Hàn Trúc. Hắn sững người vài giây, rồi mở ra xem, sốc hơn đó là độ tuổi ghi trên sơ yếu lý lịch của Nhạt Nhã Dương là 27 xuân xanh.
"Không đúng!"
Hàn Trúc xé toang mảnh giấy vô tri ném lên vào trung, không thể nào có thêm một cô gái khuôn mặt giống Cao Đình nữa, nhất quá tam nhưng trường hợp này thì chẳng áp dụng được đâu, chỉ có số hắn mang vận xui, hễ thương cô gái nào, là y như rằng nữ nhân đó gặp tai nạn chết.
Ánh mắt Vân Triết chút tâm cơ, vỗ vai hắn an ủi: "Tôi nói nhắc nhở anh thế thôi, Cao Đình đã chết"
Dứt lời Vân Triết cũng rời khỏi, nhưng câu ""Cao Đình đã chết"''' cứ như hồi trống còn dư âm quanh quẫn trong đầu Hàn Trúc.
Hắn còn nhớ ngày hôm đó, ôm hủ tro cốt của Cao Đình, quỳ trước bàn thờ của cô vợ bí mật đau xót, rồi cảnh tượng xe nổ lại xẹt qua đầu hắn, mọi thứ như chỉ mới ngày hôm qua.
Hắn ôm đầu đau đớn, một tiếng "ầm" chấn động Vân Triết quay lại thấy cậu bạn nằm dưới sàn gạch bất tĩnh, vội vã ôm hắn lên giường, sờ trán hoá ra bị sốt khá cao rồi.
Thật ra lúc từ nhà Nhạt Nhã Dương về hắn đã ra khúc sông xảy ra tai nạn nổ xe, dán mắt xuống mặt hồ phẳng lặng mà trầm tư, tưởng nhớ người con gái mang tên Cao Đình, trời buồn kéo mây đen, một trận mưa to ào đến tẩm ướt thân hình hình nam nhân gần 6 tiếng đồng hồ, khi về đến biệt thự đồ ẩm ướt uống rượu 2 tiếng đồng hồ, đồ cũng khô bớt, đó là lý do Chúc Tử Yên muốn mang hắn đi tắm.
Vân Triết nấu trà gừng mang lên dùng muỗng móm cho hắn, anh khẽ lắc đầu bất lực.
Hàn Trúc là bạn thanh mai trúc mã với anh, và gọi đúng hơn là tri kỉ, thế nên Triệu Phong Hành là người anh cần điều tra cho rõ thân phận, xem có phải là Hàn Kỳ không? Người anh trai của Hàn Trúc đã mất tích trong vụ đắm tàu 11 năm trước.
Anh biết Hàn Trúc sau vụ nổ xe đó, luôn tự trách bản thân, nhưng nếu anh là Cao Đình thì cũng khó tha thứ cho sự tàn nhẫn đến tuyệt tình của chồng mình.
Trong một cuộc hôn nhân ai lại chấp nhận chồng mình ngang nhiên nuôi dưỡng tình nhân chứ, huống chi còn rút máu của mình để nuôi bản chính, đành rằng Cao Đình là bản thay thế cũng không có nghĩa phải chịu mọi sự ngược đãi, đài đoạ tinh thần lẫn thể xác từ Hàn Trúc.
Nếu lúc đầu không yêu thì đừng gieo rắc hy vọng cho người ta, đừng ngọt ngào rồi cào nát trái tim người ta.
Vân Triết cho rằng Hàn Trúc đã không xem trọng hôn nhân, nhẫn cưới hắn trao nhưng lại không cho Cao Đình một hôn lễ hoàn chỉnh.
Hàn Trúc thì nghĩ đó chỉ là hình thức hợp thức hoá một cuộc hôn nhân, huống gì Cao Đình không chung thủy, hắn muốn trừng phạt cô, muốn nữ nhân ngoan ngoãn hơn, nghe lời hơn, nhưng thật không ngờ kết cục cô gái đó ra đi mãi mãi...
Sau khi khi bác sĩ khám cà kê toa thuốc, cũng dặn dò Hàn Trúc bị suy nhược thần kinh. Vân Triết nhìn ra cửa thấy một người đàn ông phúc hậu, ông ấy là cha của Hàn Trúc.
"Bác trai..."
Vân Triết lễ phép gật đầu chào ông, Hàn Dương tiến đến ngồi xuống canh con trai, vuốt ve khuôn mặt hốc hác.
"Con trai việc gì phải lụy như vậy?"
Những gọt lệ của người cha thương giọt máu của mình rơi đẫm trên khuôn mặt tuấn mĩ, bởi ông đã mất một đứa, giờ còn một đứa nó lại ra nông nỗi này, bật làm cha mẹ ai không xót xa.
Vân Triết ngồi cạnh ôm bác trai vào lòng an ủi, anh mồ coi, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa biết mặt người cha tệ bạc bỏ theo nhân tình, để rồi mẹ anh trong một lần say rượu mà lái xe tông vào cột đèn ra đi mãi mãi, tuy mới 7 tuổi nhưng anh còn nhớ rõ người phụ nữ đưa ra khỏi xe, máu me nhiễu lên mặt khi họ mang mẹ lướt qua mình.
Danh sách chương