Cao Đình đẩy cửa phòng ngủ, giật mình hoảng sợ khi thấy Hàn Trúc trừng mắt nhìn cô, trên tay cầm sẵn dây thắt lưng, trầm giọng u ám:

"Lại đây!!!"

Cô chầm chậm bước tới, ánh mắt không dám dịch ra khỏi dây thắt lưng trên tay nam nhân.

"Hôm nay!! Em dám hẹn hò với Vân Dương à?"

Đúng thế khi nảy Hàn Trúc nghe tiếng động cơ xe, ngó sân thấy Vân Dương ân cần che ô đưa Cao Đình vào nhà, hắn luôn dặn lòng phải tin nữ nhân không tư tình với nam nhân kia, nhưng nhìn thất tận mắt thế sao gạt bản thân ngu muội nữa.

"Anh ấy đưa tôi về thôi! Anh ghen sao?" Cao Đình ngồi xuống cạnh hắn, thừa cơ này bàn tay nhỏ chậm rãi rút dây thắt lưng ném đi.

Hàn Trúc đơ ra... hắn nghĩ mình bị thao túng tâm lý sao? Nghe từ "ghen" trong lòng lại không biểu tình ư? Thấy Cao Đình dửng dưng như không quan tâm câu hỏi, đại khái trả lời qua loa, nên đè nữ nhân xuống niệm gặn hỏi, bốp chiếc cổ nhỏ trắng ngần:

"Em dám dùng thái độ đó với anh sao?"

Cô vối tay chạm thân đèn ngủ đập một cái "bốp" đầu đèn ngủ vỡ thành mảnh vụn bám víu lại trên ao sơ mi trắng nhuộm đỏ máu.

Hàn Trúc phản xạ thả tay, cơn đau thấu giao động lên não bộ, hắn không ngờ nữ nhân này cả gan làm hắn bị thương, thật sự cảm xúc và hành động của hắn không tự kiềm chế được.

Chết rồi lỡ trớn. Cao Đình nhảy tọt khỏi giường, xoay người muốn chạy, nhưng bị nam nhân tóm lấy eo nhỏ kéo lại, cô run rẫy khiến hắn giật mình thả ra, nhìn lại bả thân đáng sợ đến vậy sao? Rõ ràng hắn chỉ muốn nhờ cô gái lấy thuốc bôi hộ thôi mà, hàng mi dài khẽ chớp chớp:

"Em sợ anh đến vậy sao?"

Giọng nam nhân rất nhẹ nhàng, làm Cao Đình ngớ người, gượng cười quay lại, thấy khuôn mặt tuấn mĩ trở nên trắng bệch kỳ cục.

"Rầm" một cái, thân hình nam nhân to lớn đã ngã xuống sàn. Cao Đình hốt hoảng chạy đến đỡ người dậy, mang con người nặng kịt lôi lên giường đặt hắn nằm xấp, lật đật lấy hộp y tế xử lý những vết thương trên lưng ấy, giây sau cô nhận ra dưới lòng bàn tay thoa thuốc là thân nhiệt nóng lạnh bất thường.

"Nguy rồi lẽ nào anh ấy bị sốt!" bà tay nhỏ chạm trán nam nhân, thì cô tròn mắt tá hoả Hàn Trúc đang sốt cao, liền vội vã lục loại học tủ đầu giường tìm thuốc hạ sốt, nhưng bàn tay chạm trúng một vài tấm ảnh úp xuống, linh cảm có điềm, khi lật lên cô bụm miệng ngăn sự bất ngờ.

"Đây..."

Lúc này Hàn Trúc đã ngồi sau lưng nhìn vào chúng cùng cô, khoé miệng cong lên tia đáng sợ, giọng âm trầm truyền vào tai cô.



"Không còn nhận ra chính mình à?"

Tiếp đó là một luồng hơi thơ phả vào gò má nữ nhân. Cô xoay người chưa kịp giải thích thì đã bị Hàn Trúc siết chặt cổ tay, những bức ảnh rơi tung toé dưới sàn.

Có phải vì chúng mà anh ấy thay đổi thái độ với mình không? Cao Đình nhìn số hình úp ngửa dưới nền, trong lòng toả ra tia nghi ngờ.

Hàn Trúc chộp lấy hủ thuốc trong học tủ uống ngay một viên, rồi cất lọ thuốc vào túi quần âu để tránh nghi ngờ của Cao Đình, hắn ho khan vài tiếng cảnh cáo rồi nằm xấp như cũ chờ nữ nhân chăm sóc.

Cao Đình thở dài một cái...

Sáng hôm sau...

Cao Đình choàng tĩnh trên giường vô thức sờ soạn khắp giường, liền bừng tỉnh không thấy Hàn Trúc đâu, cô trèo xuống giường thì kinh ngạc thấy bữa ăn sáng đã bày sẵn trên bàn, cô mỉm cười hạnh phúc chưa được bao lâu thì nhận ra cửa chính bị khoá, không thể đẩy ra vì bên ngoài khoá xích.

"Chuyện gì vậy?" Cao Đình hụt hẫng lui người về sau, trong đầu trống rỗng.

Cùng lúc này điện thoại bàn trong phòng reo lên rồi tắt tận 5 lần thì Cao Đình mời bình tâm bắt máy.

Bên kia là giọng nói âm trầm của Hàn Trúc:

[Em ăn sáng đi, là anh nấu đấy!]

Cao Đình gào giọng: "Tại sao?"

Bên đây trong phòng làm việc Hàn Trúc tựa lưng vào ghế tổng xoay qua đảo lại, vẻ mặt rất bình thản.

"Em lại sao nữa! Anh đã cất công dậy sớm lo cho em, em hỏi vớ vẩn gì thế?"

Bên này Cao Đình cười trừ: "Cảm ơn chiếu cố của anh, tặng thêm dây xích vô cổ tôi luôn đi!" dứt câu cô ngắt máy ngang, gom luôn điện thoại bán ném qua cửa sổ.

Tất cả hành động trên điều được camera trong phòng ghi lại, trên màn hình máy tính Hàn Trúc đã trong thấy hết, hắn nghiến răng:

"Giỏi lắm, em dám hành xử như thế à!"

Bỗng trên màn hình nổi hạt rồi tối đen mất kết nối, Hàn Trúc dộng bàn một cái rầm, khuôn mặt đen kịt như hàng vạn mây đen kéo đến bao phủ.

Quả nhiên phía bên này Cao Đình đã bắt ghế giật tung hết toàn bộ camera dấu kính quẳng ra cánh cửa chính, các thứ điện tử đó nằm hỗn độn chắn cánh cửa gỗ, cô phủi tay cười chua chát, miệng lẩm bẩm.



"Hàn Trúc, anh rất là quá đáng."

Cao Đình lùi bước về sau nơi đấy mắt ánh lên nỗi tuyệt vọng trong tình yêu dành cho người đàn ông đấy, ngày tháng qua cô chỉ là một thế thân đáng thương, vay mượn tình cảm của người đàn ông dành cho mối tình đầu vụn trộm của hắn.

Cô thầm nghĩ Hàn Trúc này đúng là thần kinh bất ổn, thế mà cô cũng yêu được, hay chính xác là những dịu dàng ban của người đàn ông, khiến cô thiếu nữ xao động.

Lúc đầu cô không ưa một nam nhân mặt dày bày trò, nhưng về sau dưới sự trêu ghẹo theo đuổi, khiến trái tim mới lớn rung động nhẹ, khi đó chưa gọi là yêu, nhưng sau đêm đầu tiên nam nhân ân ái nâng niu, khiến nàng tin tưởng trao trọn tình yêu đầu.

Giờ biết ra người ta mơ hình tưởng bóng, cô không biết nên khóc hay nên cười. Người đầu ấp tay gối đã dối lòng quan tâm cô sao?

Cao Đình không đổ hết món ngon trên bàn vì đó là phun phí thức ăn mang tội, nên nén cơn thịnh nộ, lộ ra nụ cười khổ nhìn chúng.

Quản gia bên ngoài áp tai nghe âm thanh đập phá không còn, mà thay vào đó là tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ông liền gọi ngay cho Hàn thiếu, bên kia đầu dây Hàn Trúc đang ăn sáng trong phòng tổng giám đốc, trước mặt là Chúc Tử Yên, nên hắn kiên dè không bắt máy.

Quản gia hết cách đành tông cửa vào...

[....]

Chúc Tử Yên cười mĩ miều nhắc nhỡ hắn hãy nghe máy, nhưng hắn thầm nghĩ chắc là Cao Đình lại làm loạn gây thêm chuyện, gọi điện chỉ để kêu hắn về thôi, nhớ đến hành động ngắt máy ném đồ trong đoạn ghi hình, thì cô gái đó chả quan tâm đến những gì nam nhân chuẩn bị, thì việc gì hắn phải trở về sớm.

Chúc Tử Yên thấy nam nhân tỏ ý ghét bỏ Cao Đình, trong lòng rất chi là ha hê, giả tạo buông thêm vài câu:

"Anh có cần về xem sao không?" Chúc Tử Yên gắp cá đặt lên bát cơm đang ăn giở của hắn, gợi cho hắn nhớ ra một chuyện.

Hình ảnh Cao Đình bị dị ứng cá biển hiện lên trong đầu hắn, nhớ lại sáng nay lại sơ xuất nấu cá xốt cà chua.

"Nguy rồi!" Hắn buông đũa một cái độp, khoát áo vội vã rời khỏi phòng, trong lòng nhủ thầm. Em không được xảy ra chuyện gì nghe chưa?

Chúc Tử Yên quay ra gọi với theo trong kinh ngạc, ả không hiểu tâm tư Hàn Trúc nghĩ cái quái gì?

Hàn Trúc xuống hầm xe rồi lái phóng vội qua chung cư mà Cao Đình ở.

Đã có lần cô vợ nhỏ của hắn ăn phải thịt cá biển, bị dị ứng mẩn đỏ rồi phát sốt, cô gái này ăn uống rất cẩu thả nên trước giờ bếp nút do hắn nấu, thực đơn hằng ngày điều do hắn lên lịch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện