Tại một căn hộ cao cấp.

Căn phòng rộng rãi vẫn chưa được thắp đèn sáng lên, chỉ có mấy ngọn đèn trang trí toả ra ánh sáng vàng mờ nhạt.

Trên chiếc ghế sô pha được phủ vải trắng, người đàn ông với đôi bờ vai rộng đang dựa lưng vào ghế sô pha, đưa tay ra để mặc cho người phụ nữ băng bó cho anh.

Cắt một đoạn băng gạc, Amanda nắm lấy bàn tay lạnh của anh, nhìn vết cắn răng sâu trên mu bàn tay cô thở dài: “Sao lại thành ra thế này chứ? Vết thương khá sâu, hay là anh cứ đi bệnh viện kiểm tra xem?”

Thẩm Chi Diệu rủ hai mắt xuống, nhìn vết thương vẫn còn dính máu, anh nói với ngữ khí thờ ở: “Không cần, dù sao thì cũng không chết được.”

Amanda nhịn cười, con người này rõ ràng là đang tức giận mà, cô bôi thuốc sát trùng lên rồi dán băng gạc vào, nắm lấy cổ tay của anh và nói: “Ông chủ, tôi phát hiện, anh chỉ có trước mặt ai đó mới thể hiện rõ những cảm xúc mà một người bình thường nên có.”

Thẩm Chi Diệu thu cánh tay về, bóp bóp bàn tay mình, miệng suýt xoa đau, anh thầm nhủ cái đồ nha đầu thối, ra tay mà cũng không nể tình một chút.

Rồi trong lòng anh liền thấy khó chịu theo, anh hỏi lại với ngữ khí không mấy hoà hảo: “Thế nào là cảm xúc một người bình thường nên có?”

Amanda nhìn anh: “Ghen tỵ, tức giận, thất bại….những thứ này, bình thường tôi không nhìn thấy trên người anh có, hôm nay tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì đã được mở rộng tầm mắt rồi.”

Thẩm Chi Diệu lạnh lùng khẽ cười nhếch một cái, anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ, thần sắc anh nghiêm nghị nhìn cảnh sắc phía ngoài.

Amanda đặt hộp thuốc xuống đi lại gần anh, đứng bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt anh tú nhưng trầm mặ của anh cô khẽ cười: “Xem ra, kinh nghiệm trong chuyện này cũng không đáng tin được…..anh gặp phải hòn đá không lay chuyển được rồi à?”

Thẩm Chi DIệu cho bàn tay bị thương vào trong túi quần, nghiến răng lại: “Có những lúc thực sự chỉ muốn xông tới mà bóp chết cô ấy, tôi thực sự sợ có một ngày tôi không khống chế được….”

Amanda mím môi khẽ cười: “Anh có vẻ như vội quá rồi, nếu là tôi, ở cạnh bao nhiêu năm như thế, từ trước tới giờ lúc nào cũng là người bề trên của mình, đột nhiên liền thay đổi thân phận, tôi cũng không chấp nhận được. Huống hồ, cô ấy vẫn còn trẻ, anh thì lại hung hãn như vậy, bình thường cô ấy cũng đã sợ anh rồi.”

Hai mắt Thẩm Chi DIệu tối sầm lại, anh nhắm mắt vào, thở hắt ra một tiếng rồi nói: “Thực sự, từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi không khống chế được như tối hôm nay, tôi bị cô ấy ép tới mức không giống tôi nữa….”

Amanda cười: “Ai bảo anh dùng biện pháp liều như thế, mấy ngày hôm nay anh rời đi, Lạc tiểu thư đã gọi điện tới phòng làm việc vô số lần.”

Thẩm Chi Diệu mím môi lại, quay đầu sang nhìn cô: “Biện pháp liều…. Từ ngữ này dùng có vẻ cũng thích hợp đấy nhỉ.”

Anh hức một tiếng, đi tới tủ rượu, cầm lấy một chiếc ly, rót cho mình một ly rượu rồi từ từ nói: “Vẫn ứng phó với cô ấy như trước kia, tôi không muốn thế giới bên ngoài có tác động gì tới sự lựa chọn của cô ấy.”

Amanda đáp lại một câu, rồi tiến lại gần, cũng rót một lý và đứng song song với anh, cô nhìn khuôn mặt khắc bản của anh, ánh mắt dường như đang có sóng dậy trào.

*******

Sau khi Thẩm Chi DIệu rời đi một lúc lâu thì Thẩm Tinh Không mới đứng lên, cô quấn chiếc khăn mỏng quanh người rồi rời khỏi căn phòng đó.

ở căn phòng này cô không có cách nào để chịu đựng được hơi thở của anh bao quanh khắp nơi, cô đóng cửa lại, quay trở về căn phòng trước đây của mình đi tìm quần áo.

Thật bất ngờ, mọi thứ đều vẫn còn ở đó, từ trong tủ quần áo cô lấy ra một bộ váy mặc vào người, khi cô đơm cúc lại bàn tay cô không ngừng run lên, cô nhìn mặt mình trong tủ trong gương, cô giật mình sợ hãi – khuôn mặt cô trắng bệch ra, đầu tóc rối bời, cả người cô hoàn toàn giống với một con quỷ vừa mò ra từ rừng sâu.

Thẩm Tinh Không kéo cổ áo lên để che đi những vết đỏ ở bên trên phía ngực, bàn tay của Thẩm Chi Diệu đã dùng lực nên để lại những dấu vết đó, cô khó khăn để nuốt nước bọt khô đắng trong cổ họng, cô quàng hai tay trước người đi xuống lầu tìm nước uống.

Uống một cốc nước ấm to, cô mới cảm thấy khá hơn một chút, căn phòng bếp rất rộng, cô tìm bốn phía một lượt cũng không tìm được thứu gì có thể ăn. Đã một ngày cô không ăn cơm rồi, lại bị ướt cả một đêm, rồi lại chống chọi với Thẩm Chi Diệu như vậy, bây giờ cô gần như không còn chút sức lực nào rồi.

Thẩm Tinh Không đi ra uể oải từ nhà bếp, cô nhìn thấy ngoài sân dưới gốc cây hoè gai có một bóng dáng quen thuộc đang đứng thẳng lưng.

Cô nhìn anh một lát, không biết tại sao, hai mắt cô bắt đầu ướt đi, cô chỉ cảm thấy bản thân đang phải chịu một sự uất ức và rất muốn tìm một người quen biết, cho dù là không nói chuyện, để cô nhìn khuôn mặt quen thuốc ấy một cái cũng tốt.

Thẩm Tinh Không đặt cốc nước xuống, cô đi hướng về phía A Tiến.

A Tiến nghe thấy tiếng bước chân, từ từ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Tinh Không anh liền mím môi lại, lập tức đưa tay ra.

Thẩm Tinh Không nhìn anh, ánh mắt cô như ngưng đọng lại, giọng cô thấp xuống nghẹn ngào: “A TIến….Tôi muốn đi nhưng không thể….tôi muốn về chỗ ông nội, tôi sợ người đó muốn chết….anh cứu tôi có được không…..”

Bàn tay A Tiến cứng đơ lại rồi anh thu tay về, nét mặt anh bình lặng, hai mắt anh như có sóng nước cuộn trào.

Thẩm Tinh Không rùng mình một cái, cô ý thức được rằng bản thân đang làm khó anh, cô lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì, chú ta mà dám động vào tôi tôi sẽ giết!”

A Tiến cuối cùng đã nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, anh nhìn cô lắc đầu, đôi hàng mi dày và đen của anh liếc lên, trên khuôn mặt trẻ đó là sự bình tĩnh tới mức không bình thường: “Tiểu thư, cô thử đón nhận tiên sinh đi, anh ấy sẽ không làm hại cô ấy, anh ấy thật lòng với cô đấy.”

Thẩm Tinh Không cười lạnh lùng, rút tay về, có chút kích động: “Anh nói những điều này mà không cảm thấy đỏ mặt thay cho Thẩm Chi Diệu à? Chú ấy đối tốt với tôi? Chú ấy dựa vào cái gì mà đối tốt với tôi? Anh cũng đồng ý với cách làm chủa chú ấy à? Chú ấy là đồ điên anh không cảm thấy như thế này rất….bẩn thỉu à?”

A Tiến nhìn cô với ánh mắt thâm tình, môi anh mấp máy, anh đưa tay ra khẽ khàng vén mái tóc loà xoà qua tai cho cô, miệng anh khẽ mỉm cười gượng gạo vào hỏi: “Có phải đói rồi không?”

Thẩm Tinh Không nhìn anh, có chút tức giận: “Có đói tới chết cũng không cần lòng tốt giả tạo của anh!”

A Tiến lại nhìn bộ dạng quen thuộc khi nổi nóng của cô, hai mắt anh nhoè đi, anh đưa tay xuống kéo tay cô: “Đi tới chỗ tôi, tôi nấu đồ ăn đêm cho cô ăn.”

Thẩm Tinh Không tức gì tức nhưng bàn tay ấm áp của anh làm cô không thể chối từ, cô nhìn tấm lưng rộng lớn của A Tiến, khoé mắt cô hơi đỏ lên, thực ra cô không hề cố ý bắt nạt anh, bao nhiêu năm nay, khi cô tới bên cạnh Thẩm Chi Diệu thì anh đã có mặt ở đây, con người anh không khiến cho người khác phải chú ý nhiều tới anh, lúc nào anh cũng trong cái bộ dạng ít nói, ít cười, cung kính với chủ nhân, con người cũng rất cứng nhắc, có nói thế nào cũng không thông được, cô cũng là chủ nhân hay giận cá chém thớt, không dám làm trái ý với Thẩm Chi Diệu mà chỉ trút tức giận lên người anh. Còn anh từ trước tới nay thì không bao giờ so đo gì với cô, cũng không mách tội cô, chính vì vậy mà Thẩm Tinh Không càng không sợ anh, có những lúc còn bắt nạt anh, cô cũng cảm thấy rất áy náy, nhưng quay đầ lại nhìn thì anh căn bản vẫn giống như người không sao cả, vẫn với khuôn mặt lạnh lùng đi theo phía sau bảo vệ cô. Thẩm Tinh Không cảm thấy, con người này mãi mãi chỉ là một khúc gỗ - một khúc gỗ có đánh mắng cũng không rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện