Ngày hôm sau sáng sớm Thẩm Tinh Không đã xuất phát đi ra bến tàu.
Trời vẫn còn đang mưa lâm thâm, cô mặc chiếc áo mưa ngày hôm qua, ngồi trên một phiến đá liên tục nhìn giờ.
Gió biển thổi từng cơn mang theo mùi tanh đặc trưng, lúc này cô đang cảm thấy đầy hi vọng và mong chờ, cô sắp rời khỏi nơi đầy rồi, cô cùng đi với Lục Diễn Trạch. Cô đang nghĩ về cuộc sống sau này, cô không cần đi học nữa, cô có thể tự mình làm chút gì đó, cô đã học được không ít thứ, ví dụ như chơi đàn, cô có ngoại ngữ, thế nhưng cô lại ghét làm những thứ đó, cô nghĩ, để Lục Diễn Trạch vẽ tranh là được rồi, anh sẽ nuôi cô.
Cô hào hứng đi đi đi lại ở đó, cô không ngừng nhìn đồng hồ.
Thẩm Chi Diệu, cô sắp có thể thoát khỏi anh mãi mãi rồi. Cô không hề có một chút hứng thú gì với công ty cả, nếu như anh muốn thì cô cho anh hết, cô chỉ cần rời đi, chỉ cần tự do.
Thẩm Tinh Không dang tay ra, cô muốn ôm lấy cả một vùng biển rộng lớn, cô hít thở thật sâu, lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc đời tuyệt vời đến vậy.
******
Tại bệnh viện.
Lục Diễn Trạch đắp chăn lên cho Mãn Tử, anh nắm lấy tay mẹ mình, nhìn bà chìm sâu trong giấc ngủ, anh tự thề trong lòng: “Mẹ, đợi con ổn định rồi con sẽ nghĩ cách đón mẹ, lần này ba thực sự phẫn nộ rồi, ông ấy quay về nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện, mẹ chịu đựng nhé, không tới nửa năm con nhất định sẽ đón mẹ.”
Từ phía dưới giường bệnh Lục Diễn Trạch lấy ra một chiếc ba lô, Lục Diễn Trạch nhìn Mãn Tử lưu luyến nhưng cuối cùng anh vẫn ra cửa rời đi.
Lúc này anh khá hào hứng, anh sải bước nhanh chân chạy về phía thang máy.
Tới tầng dưới cùng, chuông thang máy ting một tiếng, anh nắm chặt lấy quai ba lô và ngẩng đầu đi ra ngoài.
Bầu không khí lạnh lùng đột nhiên ập tới, tim anh đập thình thịch, anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đang vây trước cửa, dường như bọn họ đã đợi anh nhiều giờ.
******
Thẩm Tinh Không đợi ở bến tàu, mưa càng ngày càng nặng hạt, chiếc áo mưa một lần cũng đã bị rách nhiều chỗ.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Cô giũ giũ chiếc áo mưa trên người cho bớt nước, ánh mắt cô nhìn quanh bốn phía, cô nhìn thấy gần đó có một quán cà phê, cô liền xách túi hành lý lên và chạy về phía đó.
Thời điểm này và với thời tiết này, người trong đó không nhiều, trong quán còn bật nhạc nhẹ nhàng, chiếc cây xanh lá to được đặt bên cạnh bà cà phê làm một lá chắn không để bên ngoài nhìn thấy.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, những hạt mưa rơi xuống cửa kính và chảy xuống dưới làm mờ nhạt đi hình ảnh biển lớn ngoài kia.
Cô gọi một cốc cà phê, nhìn cốc cà phê vẫn còn bốc hơi, cô cảm thấy cơ thể mình ấm áp hơn rất nhiều.
Đồng hồ đã chỉ vào hai giờ ba mươi phút, cô chỉ nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô liền đứng phắt dậy, con tim cô đập thình thịch – cô chưa từng mong chờ một người nào đó tới mức thế này.
Tới khi người đó đi ngang qua bàn của cô cô mới ngồi xuống ghế, hóa ra cô nhận nhầm người rồi.
Cô thở dài một tiếng, nhấp một ngụm cà phê đã nguội lạnh, trong lòng cô lờ mờ có một sự bất an.
Khi đồng hồ chỉ hai giờ năm mươi phút, Thẩm Tinh Không nghe thấy tiếng ti vi của quán cà phê được mở ra, cô nắm chặt lấy chiếc cốc, ngẩng đầu lên nhìn màn hình ti vi không ngừng được chuyển kênh, rồi đột nhiên cô nghe thấy ti vi có tiếng người nói tới cái tên: “Tiểu Trạch Nam.”
Cô đập tay xuống bàn đưng lên, người trong quán giật bắn mình, cô tiến tới phía người nhân viên và nói: “Xin hãy bật lại kênh đang nói về Tiểu Trạch Nam!”
Nhân viên quán bật quay trở lại, nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Trong ti vi là mục tin tức, tại sân bay, cách ống kính rất xa, trong ti vi là giọng nói rõ ràng của một người phụ nữ, cô nói: “Nhân vật hắc đạo tương truyền của Nhật Bản đã bất ngờ xuất hiện, do việc đảm bảo an toàn được siết chặt vì thế tới khi ông ta xuất cảnh phóng viên mới vô tình có được hình ảnh về người đàn ông này, bên cạnh Tiểu Trạch Nam cùng đi với ông là người vợ thứ ba hiếm khi xuất hiện trước công chúng cùng người con trai thứ ba Tiểu Trạch Hòa Dã – vị họa sĩ thiên tài trong tương lai của Châu á Mr.Z cũng chính là vị tam công tử này....”
Thẩm Tinh Không luôn ngước cổ lên xem mãi cho tới khi cổ cô cứng đơ lại và tin tức đó được phát hết. Nhân viên quán nhìn cô đứng ngây người ra bất động, liền hỏi cô với vẻ lo lắng: “Tiểu thư....tiểu thư? Xin hỏi có thể giúp gì được cho cô không?”
Thẩm Tinh Không nhìn bản tin đã được chuyển sang mục khác, thần sắc cô ảm đạm hỏi nhân viên: “Vừa nãy có phải ti vi nói người con trai thứ ba của Tiểu Trạch nam cũng cùng đi rồi? Có phải tôi nghe nhầm rồi không? hay là bản tin có sự nhầm lẫn gì?”
Nhân viên nhìn cô: “Không nhầm đâu....là người con trai thứ ba Hòa Dã cũng cùng đi rồi. Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thẩm Tinh Không sắc mặt trắng bệch ra, cô chỉ ồ khẽ một tiếng rồi im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên cô chạy tới quầy trong quán, cầm lấy điện thoại, bàn tay cô run run ấn số gọi, ấn mấy lần mới đúng số, nhưng cô chỉ nghe thấy truyền tới tai là giọng nói phụ nữ: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....”
Thẩm Tinh Không đặt điện thoại xuống, cô cảm thấy mặt mình lạnh hết đi, cô đặt tay lên hai má, quay người đẩy cửa bước ra ngoài.
Trời đang mưa rất to, cô đi tới bến tàu, đứng ở đó, nhìn đồng hồ đã quá ba giờ, chuyến tàu mà cô và anh đã đặt kia lúc này không còn ở bến tàu nữa mà nhổ neo đi mất rồi.
Nước mưa tạt vào mặt cô, ngay tới cả tầm nhìn của cô cũng trở nên nhạt nhòa.
*****
Trời tối rất nhanh, chàng thanh niên với làn da đen thui đang cầm ô nhưng nửa người cũng đã ướt vì trời mưa quá to.
Dưới ánh đèn đường, Hồng Tiêu chạy nhanh về phía bến tàu, trong lòng anh nghĩ, chắc là không còn ở đó đâu chứ? Trời mưa to như thế này, có kẻ ngốc thì mới ở đó đợi thôi.
Anh cảm thấy Lục Diễn Trạch bảo anh chạy đi quãng đường xa như vậy đúng là thừa, có điều cậu bạn đó đúng là...ngay cả một câu chào cũng không có liền vội vàng rời đi rồi.
Bến tày đã đóng cửa rồi, anh nhìn ánh đèn điện đang tối dần đi ở phía đó, đang định lẩm bẩm rằng mất công chạy dưới mưa một chuyến, ánh mắt anh đảo qua một lượt, đột nhiên anh nhìn thấy bên dưới cánh cửa lỗi vào của bến tàu có một bóng dáng đang co ro ở đó.
Anh nheo mày chạy lại gần, nhìn hình ảnh một cô gái đã ngồi gục xuống, khuôn mặt cúi gằm áp vào hai đầu gối, toàn thân ướt sũng, anh giật mình, vội vàng mang ô lại gần, quỳ xuống nhìn cô: “Thẩm Tinh Không? sao cậu không tìm một nơi nào đó mà trú mưa hả?”
Thẩm Tinh Không mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu lên, giọng nói run run không thành lời, cô nhìn Hồng Tiêu: “Thuyền đã đi rồi....tôi còn có thể đi đâu chứ....”
Hồng Tiêu nhìn bộ áo mưa trên người cô đã rách hết, bên trong là chiếc áo phông mỏng đang dính vào cơ thể cô, anh vội vàng cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên vai cô, kéo tay cô rồi nói: “Tôi đưa cậu rời khỏi nơi này trước đã, trời mưa to quá, cậu cứ để ướt thế này sẽ ốm mất.”
Thẩm Tinh Không mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cô vẫn dùng lực đẩy anh ra, co ro ở đó, không ngừng nói: “Tôi không đi! Anh ấy còn chưa tới! Anh ấy nói nhất định sẽ tới mà!”
Trời vẫn còn đang mưa lâm thâm, cô mặc chiếc áo mưa ngày hôm qua, ngồi trên một phiến đá liên tục nhìn giờ.
Gió biển thổi từng cơn mang theo mùi tanh đặc trưng, lúc này cô đang cảm thấy đầy hi vọng và mong chờ, cô sắp rời khỏi nơi đầy rồi, cô cùng đi với Lục Diễn Trạch. Cô đang nghĩ về cuộc sống sau này, cô không cần đi học nữa, cô có thể tự mình làm chút gì đó, cô đã học được không ít thứ, ví dụ như chơi đàn, cô có ngoại ngữ, thế nhưng cô lại ghét làm những thứ đó, cô nghĩ, để Lục Diễn Trạch vẽ tranh là được rồi, anh sẽ nuôi cô.
Cô hào hứng đi đi đi lại ở đó, cô không ngừng nhìn đồng hồ.
Thẩm Chi Diệu, cô sắp có thể thoát khỏi anh mãi mãi rồi. Cô không hề có một chút hứng thú gì với công ty cả, nếu như anh muốn thì cô cho anh hết, cô chỉ cần rời đi, chỉ cần tự do.
Thẩm Tinh Không dang tay ra, cô muốn ôm lấy cả một vùng biển rộng lớn, cô hít thở thật sâu, lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc đời tuyệt vời đến vậy.
******
Tại bệnh viện.
Lục Diễn Trạch đắp chăn lên cho Mãn Tử, anh nắm lấy tay mẹ mình, nhìn bà chìm sâu trong giấc ngủ, anh tự thề trong lòng: “Mẹ, đợi con ổn định rồi con sẽ nghĩ cách đón mẹ, lần này ba thực sự phẫn nộ rồi, ông ấy quay về nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện, mẹ chịu đựng nhé, không tới nửa năm con nhất định sẽ đón mẹ.”
Từ phía dưới giường bệnh Lục Diễn Trạch lấy ra một chiếc ba lô, Lục Diễn Trạch nhìn Mãn Tử lưu luyến nhưng cuối cùng anh vẫn ra cửa rời đi.
Lúc này anh khá hào hứng, anh sải bước nhanh chân chạy về phía thang máy.
Tới tầng dưới cùng, chuông thang máy ting một tiếng, anh nắm chặt lấy quai ba lô và ngẩng đầu đi ra ngoài.
Bầu không khí lạnh lùng đột nhiên ập tới, tim anh đập thình thịch, anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đang vây trước cửa, dường như bọn họ đã đợi anh nhiều giờ.
******
Thẩm Tinh Không đợi ở bến tàu, mưa càng ngày càng nặng hạt, chiếc áo mưa một lần cũng đã bị rách nhiều chỗ.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Cô giũ giũ chiếc áo mưa trên người cho bớt nước, ánh mắt cô nhìn quanh bốn phía, cô nhìn thấy gần đó có một quán cà phê, cô liền xách túi hành lý lên và chạy về phía đó.
Thời điểm này và với thời tiết này, người trong đó không nhiều, trong quán còn bật nhạc nhẹ nhàng, chiếc cây xanh lá to được đặt bên cạnh bà cà phê làm một lá chắn không để bên ngoài nhìn thấy.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, những hạt mưa rơi xuống cửa kính và chảy xuống dưới làm mờ nhạt đi hình ảnh biển lớn ngoài kia.
Cô gọi một cốc cà phê, nhìn cốc cà phê vẫn còn bốc hơi, cô cảm thấy cơ thể mình ấm áp hơn rất nhiều.
Đồng hồ đã chỉ vào hai giờ ba mươi phút, cô chỉ nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô liền đứng phắt dậy, con tim cô đập thình thịch – cô chưa từng mong chờ một người nào đó tới mức thế này.
Tới khi người đó đi ngang qua bàn của cô cô mới ngồi xuống ghế, hóa ra cô nhận nhầm người rồi.
Cô thở dài một tiếng, nhấp một ngụm cà phê đã nguội lạnh, trong lòng cô lờ mờ có một sự bất an.
Khi đồng hồ chỉ hai giờ năm mươi phút, Thẩm Tinh Không nghe thấy tiếng ti vi của quán cà phê được mở ra, cô nắm chặt lấy chiếc cốc, ngẩng đầu lên nhìn màn hình ti vi không ngừng được chuyển kênh, rồi đột nhiên cô nghe thấy ti vi có tiếng người nói tới cái tên: “Tiểu Trạch Nam.”
Cô đập tay xuống bàn đưng lên, người trong quán giật bắn mình, cô tiến tới phía người nhân viên và nói: “Xin hãy bật lại kênh đang nói về Tiểu Trạch Nam!”
Nhân viên quán bật quay trở lại, nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Trong ti vi là mục tin tức, tại sân bay, cách ống kính rất xa, trong ti vi là giọng nói rõ ràng của một người phụ nữ, cô nói: “Nhân vật hắc đạo tương truyền của Nhật Bản đã bất ngờ xuất hiện, do việc đảm bảo an toàn được siết chặt vì thế tới khi ông ta xuất cảnh phóng viên mới vô tình có được hình ảnh về người đàn ông này, bên cạnh Tiểu Trạch Nam cùng đi với ông là người vợ thứ ba hiếm khi xuất hiện trước công chúng cùng người con trai thứ ba Tiểu Trạch Hòa Dã – vị họa sĩ thiên tài trong tương lai của Châu á Mr.Z cũng chính là vị tam công tử này....”
Thẩm Tinh Không luôn ngước cổ lên xem mãi cho tới khi cổ cô cứng đơ lại và tin tức đó được phát hết. Nhân viên quán nhìn cô đứng ngây người ra bất động, liền hỏi cô với vẻ lo lắng: “Tiểu thư....tiểu thư? Xin hỏi có thể giúp gì được cho cô không?”
Thẩm Tinh Không nhìn bản tin đã được chuyển sang mục khác, thần sắc cô ảm đạm hỏi nhân viên: “Vừa nãy có phải ti vi nói người con trai thứ ba của Tiểu Trạch nam cũng cùng đi rồi? Có phải tôi nghe nhầm rồi không? hay là bản tin có sự nhầm lẫn gì?”
Nhân viên nhìn cô: “Không nhầm đâu....là người con trai thứ ba Hòa Dã cũng cùng đi rồi. Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thẩm Tinh Không sắc mặt trắng bệch ra, cô chỉ ồ khẽ một tiếng rồi im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên cô chạy tới quầy trong quán, cầm lấy điện thoại, bàn tay cô run run ấn số gọi, ấn mấy lần mới đúng số, nhưng cô chỉ nghe thấy truyền tới tai là giọng nói phụ nữ: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....”
Thẩm Tinh Không đặt điện thoại xuống, cô cảm thấy mặt mình lạnh hết đi, cô đặt tay lên hai má, quay người đẩy cửa bước ra ngoài.
Trời đang mưa rất to, cô đi tới bến tàu, đứng ở đó, nhìn đồng hồ đã quá ba giờ, chuyến tàu mà cô và anh đã đặt kia lúc này không còn ở bến tàu nữa mà nhổ neo đi mất rồi.
Nước mưa tạt vào mặt cô, ngay tới cả tầm nhìn của cô cũng trở nên nhạt nhòa.
*****
Trời tối rất nhanh, chàng thanh niên với làn da đen thui đang cầm ô nhưng nửa người cũng đã ướt vì trời mưa quá to.
Dưới ánh đèn đường, Hồng Tiêu chạy nhanh về phía bến tàu, trong lòng anh nghĩ, chắc là không còn ở đó đâu chứ? Trời mưa to như thế này, có kẻ ngốc thì mới ở đó đợi thôi.
Anh cảm thấy Lục Diễn Trạch bảo anh chạy đi quãng đường xa như vậy đúng là thừa, có điều cậu bạn đó đúng là...ngay cả một câu chào cũng không có liền vội vàng rời đi rồi.
Bến tày đã đóng cửa rồi, anh nhìn ánh đèn điện đang tối dần đi ở phía đó, đang định lẩm bẩm rằng mất công chạy dưới mưa một chuyến, ánh mắt anh đảo qua một lượt, đột nhiên anh nhìn thấy bên dưới cánh cửa lỗi vào của bến tàu có một bóng dáng đang co ro ở đó.
Anh nheo mày chạy lại gần, nhìn hình ảnh một cô gái đã ngồi gục xuống, khuôn mặt cúi gằm áp vào hai đầu gối, toàn thân ướt sũng, anh giật mình, vội vàng mang ô lại gần, quỳ xuống nhìn cô: “Thẩm Tinh Không? sao cậu không tìm một nơi nào đó mà trú mưa hả?”
Thẩm Tinh Không mãi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu lên, giọng nói run run không thành lời, cô nhìn Hồng Tiêu: “Thuyền đã đi rồi....tôi còn có thể đi đâu chứ....”
Hồng Tiêu nhìn bộ áo mưa trên người cô đã rách hết, bên trong là chiếc áo phông mỏng đang dính vào cơ thể cô, anh vội vàng cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên vai cô, kéo tay cô rồi nói: “Tôi đưa cậu rời khỏi nơi này trước đã, trời mưa to quá, cậu cứ để ướt thế này sẽ ốm mất.”
Thẩm Tinh Không mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cô vẫn dùng lực đẩy anh ra, co ro ở đó, không ngừng nói: “Tôi không đi! Anh ấy còn chưa tới! Anh ấy nói nhất định sẽ tới mà!”
Danh sách chương