Thẩm Tinh Không nắm chặt tay lại, con tim cô như trùng xuống.
Lục Diễn Trạch nhìn sắc mặt khó coi của cô, anh tiến lại gần xoa xoa đầu cô, nhìn cô với ánh mắt âu yếm và yêu thương: “Ngoan, đi nằm đi, anh ở đây với mẹ anh, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân thì anh mới yên tâm được.”
Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt anh mà sống mũi cô cay cay, cô nắm lấy tay anh: “Em ở đây cùng anh.”
Lục Diễn Trạch vội vàng lắc đầu: “Không được, em nhìn toàn thân em từ đầu xuống chân xem, có chỗ nào là không sao không, đi nằm đi, anh không muốn tí lại phải bế em tới phòng cấp cứu đâu, mau về đi.”
Thẩm Tinh Không chu mỏ ra, bị anh vừa dỗ dành vừa uy hiếp, cô chỉ có thể đi về phòng mình.
Lục Diễn Trạch nhìn cô có vẻ hậm hực rời đi, ánh mắt anh liền trở nên ảm đạm.
Một lúc lâu sau anh mới quay người đi, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Tối ngày hôm qua, đám điên cuồng đó đã đưa Mãn Tử lên một chiếc du thuyền, khi anh quay về anh đã nhìn thấy người của nhị thái thái.
Anh nhìn mẹ mình bị vứt xuống biển làm nhục, lúc đó trong lòng anh chỉ hận là không thể dùng ngàn vạn nhát dao để đâm chém hết toàn bộ bọn chúng.
Trong ba vị thái thái thì mẹ anh là người không có thân phận và thế lực nhất.
Bởi vì khi mẹ anh làm nhân viên phục vụ ở trên thuyền, đã vô tình gặp được Tiểu Trạch Nam, do bà vừa xinh đẹp, nhẹ nhàng lại chu đáo nên Tiểu Trạch Nam sau khi thích bà đã chẳng thèm quan tâm tới ý nguyện của bà mà ép bà trở thành người phụ nữ của ông ta.
Vốn tưởng rằng, một người phong lưu như ông ta thì sẽ không để ý tới một tiểu nữ khác quốc gia với mình, nhưng ai cũng không ngờ được rằng, Tiểu Trạch Nam đã đưa bà về Nhật Bản, hơn nữa lại trao cho bà thân phận tam thái thái – đặt ngang hàng với hai vị thái thái xuất thân cao quý kia.
Những năm nay, tuy là Tiểu Trạch Nam rất yêu chiều bà, nhưng điều mà ông ta phải quan tâm đó không chỉ là tình cảm vợ chồng giữa hai người mà hơn thế nữa là phải cân bằng lợi ích của một đại gia tộc.
Vì thế, sự ghen tuông và tranh giành của hai vị thái thái kia tuy là ông ta cũng đã ngăn lại phần nào nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào để bảo vệ được bà mọi lúc mọi nơi.
Tính cách mẹ anh lại là người yếu đuối không thích tranh giành, bà đã phải chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi ngay cả tới anh cũng không biết.
Lục Diễn Trạch nắm lấy tay mẹ mình, anh đặt lên má, anh không biết phải dùng cách nào mới có thể thoát hoàn toàn khỏi nơi đó, hoặc là, giẫm hết được những kẻ thù xuống dưới chân.
Thầm nghiến răng lại, anh nhìn chằm chằm vào hai dòng nước mắt nơi khóe mắt của mẹ anh, con tim anh đau như bị dao cứa.
Khi Mãn Tử tỉnh lại, dây thần kinh trên đầu Lục Diễn Trạch cũng giật lên đùng đùng.
Tối hôm qua anh không chợp mắt một phút nào, lo lắng sợ hãi cả một đêm, lúc này anh mệt tới mức không mở mắt ra được nữa rồi.
Mãn Tử cầm lấy bàn tay anh, thở dài: “A Trạch....”
Lục Diễn Trạch giật mình, anh mở mắt ra nhìn Mãn Tử, anh đặt tay lên trán bà: “Mẹ sao thế? Để con đi gọi bác sĩ nhé!”
Mãn Tử vội vàng kéo tay anh lại: “Không cần đâu, mẹ không sao.”
Lục Diễn Trạch thút thít mũi, anh nắm lấy tay bà: “Con xin lỗi mẹ, là con vô dụng, đã hại mẹ phải chịu thiệt thòi thế này. Con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ, con nhất định đấy, con thề!”
Mãn Tử cười đau khổ: “Con muốn giống như những kẻ đó à? Kiêu ngạo và độc đoán, giống như kẻ cướp? A Trạch, con khác, bàn tay con là dùng để vẽ tranh, chứ không phải là dùng để cầm súng.”
Lục Diễn Trạch nghiến răng lại: “người khác không đụng tới con thì con sẽ không đụng tới người ta, còn nếu như người ta muốn đụng tới con thì con nhất định phải phản kháng.”
Mã Tử lắc đầu, có chút bất lực: “Không nói những điều này nữa, A Trạch, cô gái đó thế nào rồi?”
“Không sao, cô ấy muốn ở đây cùng con với mẹ nhưng con bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi, trên người cô ấy rất nhiều vết thương, con ép cô ấy cô ấy mới chịu quay về, cô ấy cũng rất quan tâm mẹ.”
Mãn Tử thấy Lục Diễn Trạch câu nào cũng nói tốt cho cô, bà liền thở dài: “A Trạch, con đúng là làm mẹ lo lắng quá đấy. lúc trước mẹ của Trì Hạo tới tìm con, mẹ đã sợ con sẽ làm chuyện linh tinh, thế nhưng những lời con vừa nói đã làm mẹ càng lo lắng hơn, có phải con thật sự động lòng với cô gái đó rồi? Con nói thật với mẹ đi.”
Lục Diễn Trạch im lặng suy nghĩ một lát, anh nhìn Mãn Tử, anh chuyển chủ đề câu chuyện, chỉ nói thờ ơ: “Mẹ, con và Thẩm Chi Diệu đã làm một cuộc giao dịch, anh ta cứu mẹ, con sẽ phải trả giá.”
Mãn Tử nắm chặt lấy tay anh, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng bà mơ hồ hiểu được chút gì đó.
Thẩm Tinh Không ngủ được một lát rồi lại tình dậy.
Y tá bệnh viện đã đưa cơm tới cho cô, tuy bụng cô rất đói nhưng cô dùng chiếc thìa gẩy gẩy khay thức ăn chẳng mùi vị gì, cô thực lòng nuốt không trôi.
Cô đặt khay đồ ăn lên bàn, cô thà ăn hoa quả còn hơn.
Cô nghĩ, có cần gọi Lục Diễn Trạch nhờ anh mua giúp cô ít đồ ăn không? Cô khẽ mỉm cười, cô đang do dự xem có cần bảo y tá đi tìm anh không.
Cô đã quen với việc nũng nịu cùng anh, anh cũng biết vậy, hai người ở bên nhau càng ngày càng có cái cảm giác ngọt ngào.
Con tim cô rung lên xao xuyến, cô đang định nói với y tá thì cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
Cô giật mình sợ hãi, nhìn một người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp và khí chất đứng ở cửa, cô liền đơ người ra.
Những người phụ nữ mà cô quen biết, không thiếu gì những người dung mạo như hoa, mỗi người đều vô cùng có khí chất, nhưng bọn họ không giống với người trước mắt cô đây.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này được toát ra từ bên trong, nhẹ nhàng và có sức lan tỏa, người khác chỉ nhìn cũng cảm thấy có thiện cảm.
Nhìn y tá cúi đầu chào người phụ nữ: “Phu nhân.”
Thẩm Tinh Không vội vàng xuống khỏi giường, có chút hoảng loạn cô đi giày vào và đẩy đôi giày đi trong nhà xuống dưới giường, cô lúng túng nhìn Mãn Tử, Thẩm Tinh Không không biết nói gì: “Cô à....sao cô lại tới đây vậy, cô mau ngồi đi ạ, cơ thể cô đã được phép đi lại rồi ạ?”
Mãn Tử nhìn bộ dạng căng thẳng của Thẩm Tinh Không, cái khuôn mặt đỏ ửng lên làm cho người khác cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng lại thở dài đáng tiếc.
Sắc mặt Mãn Tử tỏ ra nghiêm khắc, bà ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cô: “Thẩm tiểu thư, sao cháu không cùng với chú Hai về nhà?”
Thẩm Tinh Không đơ người ra nhìn người phụ nữ.
Mãn Tử nắm chặt tay vào nhau, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
Quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy sức sống, tuy cô còn chưa thành niên nhưng đôi lông mày vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn ướt nước, ngũ quan hài hòa tới mức không thể hài hòa hơn.
Nhìn Thẩm Tinh Không, Mãn Tử nhẹ nhàng rủ hai hàng lông mi xuống, cầm ly trà lên uống: “Thẩm tiểu thư, tôi không vòng vo nữa, tôi nói với cháu một chút về tình hình gia đình tôi nhé. A Trạch, cuộc đời nó không phải tự nó quyết định được, nó phải cống hiến cho gia tộc, sự nghiệp của nó, hôn ước của nó, thậm chí là sinh mệnh đều do gia tộc sắp đặt. Để cho nó vẽ tranh là vì nó vẫn còn trẻ, chưa tới cái mức phải gánh vác thì tôi để mặc cho nó thích làm gì làm đó. Nhưng, thân phận của nó thì không thể có tình yêu được, nếu nó muốn cưới vợ thì phải lấy lợi ích làm mục đích, cưới một cô gái có thể giúp cho nó, cũng có lẽ người nó cưới không chỉ một hai người....”
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi lại, cô nắm hai tay vào nhau nhìn ánh mắt dần dần trở nên tàn nhẫn của Mãn Tử.
Lục Diễn Trạch nhìn sắc mặt khó coi của cô, anh tiến lại gần xoa xoa đầu cô, nhìn cô với ánh mắt âu yếm và yêu thương: “Ngoan, đi nằm đi, anh ở đây với mẹ anh, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân thì anh mới yên tâm được.”
Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt anh mà sống mũi cô cay cay, cô nắm lấy tay anh: “Em ở đây cùng anh.”
Lục Diễn Trạch vội vàng lắc đầu: “Không được, em nhìn toàn thân em từ đầu xuống chân xem, có chỗ nào là không sao không, đi nằm đi, anh không muốn tí lại phải bế em tới phòng cấp cứu đâu, mau về đi.”
Thẩm Tinh Không chu mỏ ra, bị anh vừa dỗ dành vừa uy hiếp, cô chỉ có thể đi về phòng mình.
Lục Diễn Trạch nhìn cô có vẻ hậm hực rời đi, ánh mắt anh liền trở nên ảm đạm.
Một lúc lâu sau anh mới quay người đi, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Tối ngày hôm qua, đám điên cuồng đó đã đưa Mãn Tử lên một chiếc du thuyền, khi anh quay về anh đã nhìn thấy người của nhị thái thái.
Anh nhìn mẹ mình bị vứt xuống biển làm nhục, lúc đó trong lòng anh chỉ hận là không thể dùng ngàn vạn nhát dao để đâm chém hết toàn bộ bọn chúng.
Trong ba vị thái thái thì mẹ anh là người không có thân phận và thế lực nhất.
Bởi vì khi mẹ anh làm nhân viên phục vụ ở trên thuyền, đã vô tình gặp được Tiểu Trạch Nam, do bà vừa xinh đẹp, nhẹ nhàng lại chu đáo nên Tiểu Trạch Nam sau khi thích bà đã chẳng thèm quan tâm tới ý nguyện của bà mà ép bà trở thành người phụ nữ của ông ta.
Vốn tưởng rằng, một người phong lưu như ông ta thì sẽ không để ý tới một tiểu nữ khác quốc gia với mình, nhưng ai cũng không ngờ được rằng, Tiểu Trạch Nam đã đưa bà về Nhật Bản, hơn nữa lại trao cho bà thân phận tam thái thái – đặt ngang hàng với hai vị thái thái xuất thân cao quý kia.
Những năm nay, tuy là Tiểu Trạch Nam rất yêu chiều bà, nhưng điều mà ông ta phải quan tâm đó không chỉ là tình cảm vợ chồng giữa hai người mà hơn thế nữa là phải cân bằng lợi ích của một đại gia tộc.
Vì thế, sự ghen tuông và tranh giành của hai vị thái thái kia tuy là ông ta cũng đã ngăn lại phần nào nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào để bảo vệ được bà mọi lúc mọi nơi.
Tính cách mẹ anh lại là người yếu đuối không thích tranh giành, bà đã phải chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi ngay cả tới anh cũng không biết.
Lục Diễn Trạch nắm lấy tay mẹ mình, anh đặt lên má, anh không biết phải dùng cách nào mới có thể thoát hoàn toàn khỏi nơi đó, hoặc là, giẫm hết được những kẻ thù xuống dưới chân.
Thầm nghiến răng lại, anh nhìn chằm chằm vào hai dòng nước mắt nơi khóe mắt của mẹ anh, con tim anh đau như bị dao cứa.
Khi Mãn Tử tỉnh lại, dây thần kinh trên đầu Lục Diễn Trạch cũng giật lên đùng đùng.
Tối hôm qua anh không chợp mắt một phút nào, lo lắng sợ hãi cả một đêm, lúc này anh mệt tới mức không mở mắt ra được nữa rồi.
Mãn Tử cầm lấy bàn tay anh, thở dài: “A Trạch....”
Lục Diễn Trạch giật mình, anh mở mắt ra nhìn Mãn Tử, anh đặt tay lên trán bà: “Mẹ sao thế? Để con đi gọi bác sĩ nhé!”
Mãn Tử vội vàng kéo tay anh lại: “Không cần đâu, mẹ không sao.”
Lục Diễn Trạch thút thít mũi, anh nắm lấy tay bà: “Con xin lỗi mẹ, là con vô dụng, đã hại mẹ phải chịu thiệt thòi thế này. Con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ, con nhất định đấy, con thề!”
Mãn Tử cười đau khổ: “Con muốn giống như những kẻ đó à? Kiêu ngạo và độc đoán, giống như kẻ cướp? A Trạch, con khác, bàn tay con là dùng để vẽ tranh, chứ không phải là dùng để cầm súng.”
Lục Diễn Trạch nghiến răng lại: “người khác không đụng tới con thì con sẽ không đụng tới người ta, còn nếu như người ta muốn đụng tới con thì con nhất định phải phản kháng.”
Mã Tử lắc đầu, có chút bất lực: “Không nói những điều này nữa, A Trạch, cô gái đó thế nào rồi?”
“Không sao, cô ấy muốn ở đây cùng con với mẹ nhưng con bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi, trên người cô ấy rất nhiều vết thương, con ép cô ấy cô ấy mới chịu quay về, cô ấy cũng rất quan tâm mẹ.”
Mãn Tử thấy Lục Diễn Trạch câu nào cũng nói tốt cho cô, bà liền thở dài: “A Trạch, con đúng là làm mẹ lo lắng quá đấy. lúc trước mẹ của Trì Hạo tới tìm con, mẹ đã sợ con sẽ làm chuyện linh tinh, thế nhưng những lời con vừa nói đã làm mẹ càng lo lắng hơn, có phải con thật sự động lòng với cô gái đó rồi? Con nói thật với mẹ đi.”
Lục Diễn Trạch im lặng suy nghĩ một lát, anh nhìn Mãn Tử, anh chuyển chủ đề câu chuyện, chỉ nói thờ ơ: “Mẹ, con và Thẩm Chi Diệu đã làm một cuộc giao dịch, anh ta cứu mẹ, con sẽ phải trả giá.”
Mãn Tử nắm chặt lấy tay anh, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng bà mơ hồ hiểu được chút gì đó.
Thẩm Tinh Không ngủ được một lát rồi lại tình dậy.
Y tá bệnh viện đã đưa cơm tới cho cô, tuy bụng cô rất đói nhưng cô dùng chiếc thìa gẩy gẩy khay thức ăn chẳng mùi vị gì, cô thực lòng nuốt không trôi.
Cô đặt khay đồ ăn lên bàn, cô thà ăn hoa quả còn hơn.
Cô nghĩ, có cần gọi Lục Diễn Trạch nhờ anh mua giúp cô ít đồ ăn không? Cô khẽ mỉm cười, cô đang do dự xem có cần bảo y tá đi tìm anh không.
Cô đã quen với việc nũng nịu cùng anh, anh cũng biết vậy, hai người ở bên nhau càng ngày càng có cái cảm giác ngọt ngào.
Con tim cô rung lên xao xuyến, cô đang định nói với y tá thì cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
Cô giật mình sợ hãi, nhìn một người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp và khí chất đứng ở cửa, cô liền đơ người ra.
Những người phụ nữ mà cô quen biết, không thiếu gì những người dung mạo như hoa, mỗi người đều vô cùng có khí chất, nhưng bọn họ không giống với người trước mắt cô đây.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này được toát ra từ bên trong, nhẹ nhàng và có sức lan tỏa, người khác chỉ nhìn cũng cảm thấy có thiện cảm.
Nhìn y tá cúi đầu chào người phụ nữ: “Phu nhân.”
Thẩm Tinh Không vội vàng xuống khỏi giường, có chút hoảng loạn cô đi giày vào và đẩy đôi giày đi trong nhà xuống dưới giường, cô lúng túng nhìn Mãn Tử, Thẩm Tinh Không không biết nói gì: “Cô à....sao cô lại tới đây vậy, cô mau ngồi đi ạ, cơ thể cô đã được phép đi lại rồi ạ?”
Mãn Tử nhìn bộ dạng căng thẳng của Thẩm Tinh Không, cái khuôn mặt đỏ ửng lên làm cho người khác cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng lại thở dài đáng tiếc.
Sắc mặt Mãn Tử tỏ ra nghiêm khắc, bà ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cô: “Thẩm tiểu thư, sao cháu không cùng với chú Hai về nhà?”
Thẩm Tinh Không đơ người ra nhìn người phụ nữ.
Mãn Tử nắm chặt tay vào nhau, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
Quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy sức sống, tuy cô còn chưa thành niên nhưng đôi lông mày vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn ướt nước, ngũ quan hài hòa tới mức không thể hài hòa hơn.
Nhìn Thẩm Tinh Không, Mãn Tử nhẹ nhàng rủ hai hàng lông mi xuống, cầm ly trà lên uống: “Thẩm tiểu thư, tôi không vòng vo nữa, tôi nói với cháu một chút về tình hình gia đình tôi nhé. A Trạch, cuộc đời nó không phải tự nó quyết định được, nó phải cống hiến cho gia tộc, sự nghiệp của nó, hôn ước của nó, thậm chí là sinh mệnh đều do gia tộc sắp đặt. Để cho nó vẽ tranh là vì nó vẫn còn trẻ, chưa tới cái mức phải gánh vác thì tôi để mặc cho nó thích làm gì làm đó. Nhưng, thân phận của nó thì không thể có tình yêu được, nếu nó muốn cưới vợ thì phải lấy lợi ích làm mục đích, cưới một cô gái có thể giúp cho nó, cũng có lẽ người nó cưới không chỉ một hai người....”
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi lại, cô nắm hai tay vào nhau nhìn ánh mắt dần dần trở nên tàn nhẫn của Mãn Tử.
Danh sách chương