Cứ thế đi mãi, cô nhìn lên bầu trời tối đen như mực, trong đầu cô đang nhớ lại những điều nhỏ nhặt nhất trong những năm qua khi ở cùng Thẩm Chi Diệu.
Tất cả những gì diễn ra tối nay thực ra cũng không phải là không có dấu vết báo hiệu trước nào.
Bây giờ cô nghĩ, những năm vừa qua anh áp dụng chế độ độc tài với bản thân cô, quản giáo bản thân cô rất nghiêm khắc, bây giờ vừa nghĩ, thực ra đó đều là những biểu hiện của việc anh muốn độc chiếm cô.
Không muốn để cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, là vì sợ cô sẽ bị đầu độc, mê hoặc mà rời xa anh, điều anh muốn không phải là cô có thẻ trở thành một thục nữ khuê các thông hiểu mọi thứ trên đời mà điều anh muốn ở cô đó là cô phải ngoan ngoãn, đơn thuần, chỉ làm một cô gái ngoan thuộc về một mình anh thôi....
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình đang rất loạn, cô không hề suy nghĩ được gì.
Ngồi bên bồn hoa bên đường một lúc cô mới ngừng khóc.
Ngay giờ phút này cô cũng không biết bản thân mình có thể đi đâu về đâu, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông, nếu về nhà nhất định sẽ bị ông nội chất vấn.
Tuy miệng cô nói rằng sẽ phải nói với ông nội để ông nội trừng phạt Thẩm Chi Diệu, nhưng trong lòng cô cũng không phải không hiểu, Thẩm Chi Diệu nếu đã nói rõ với cô như vậy rồi thì có nghĩa là anh đã có sự chuẩn bị để đón nhận tất cả những hậu quả! Hơn nữa, ở Thẩm gia, thậm chí là trên thế giới này, chắc là không có ai có thể làm cho Thẩm Chi Diệu thấy khiếp sợ.
Ông nội tuy là cha trên danh nghĩa của anh nhưng Thẩm gia, công ty, đều phải dựa vào anh....
Thẩm Tinh Không mím chặt môi, nước mắt lại từ từ chảy ra, sự việc tối ngày hôm nay cô không dám nói với người nhà.
Thút thít, cô nhìn quán tạp hóa bên đường, kéo kéo chiếc áo sơ mi, cô lấy hết dũng khí đi vào.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, diện mạo nhìn rất phúc hậu tử tế, nhìn Thẩm Tinh Không đi tới trong bộ dạng đó bà giật mình sợ hãi rồi hỏi cô có cần báo cảnh sát không.
Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu, cô trốn phía sau quầy thu tiền, cô hỏi bà chủ có thể gọi một cuộc điện thoại không.
Bà chủ quán gật đầu, còn tìm cả áo khoác ngoài đưa cho cô mặc.
Thẩm Tinh Không khoác chiếc áo vào, cầm lấy điện thoại, do dự xem sẽ gọi cho ai.
Lúc này cô mới phát hiện ra bản thân mình thật cô độc không có chỗ dựa nào.
Lúc ngón tay ấn vào bàn phím, cô chỉ nghĩ tới Lục Diễn Trạch.
Cô đã hủy hoại người anh em của anh, liệu anh có hận cô không? Anh nói với cô, muốn tìm hiểu cô, muốn theo đuổi cô, những lời này không phải là cô không động lòng, nhưng cô lại không dám cho là thật, cô sợ hãi, thậm chí đã có những lúc cô nghĩ rằng anh đang báo thù cô.
Ngay từ nhỏ cô đã không có một gia đình hoàn chỉnh rồi, thậm chí bởi vì một trận sốt cao mà cô không còn nhớ được những việc trước năm mười tuổi.
Những kí ức còn lại đó là kể từ khi ba cô bắt đầu đưa cô về Thẩm gia, hai năm đó, cô sống vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có hai năm, Thẩm Định Đường sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì cô lại biến thành cô nhi.
ở bên cạnh Thẩm Chi Diệu, lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ, người đàn ông đó đối với cô rất nghiêm khắc, cô cũng sợ anh không có lý do nào cả, từ khi đó tới bây giờ, cô không biết bản thân mình rốt cuộc đã từng sống ngày nào thực sự vui vẻ hay chưa.
Sau khi nghe thấy giọng nói như đang ngái ngủ của Lục Diễn Trạch, Thẩm Tinh Không đột nhiên không kìm được mà bật khóc, cô lấy tay bịt miệng lại để cố không phát ra tiếng nhưng anh vẫn đã nghe thấy.
Lục Diễn Trạch đã ngủ rồi, nghe thấy cô khóc anh lập tức ngồi dậy, anh đẩy giọng lên cao hỏi: “Tinh Không? Em đang khóc đấy à?”
Thẩm Tinh Không vẫn bịt miệng khóc u u: “Em không biết làm thế nào....em cũng không biết có thể tìm ai...em biết anh ghét em, anh có thể giúp em không....”
Lục Diễn Trạch nghe cô nói chẳng đâu vào đâu, đầu óc anh chưa nghĩ được gì nhưng anh vội vàng bỏ chăn ra khỏi giường, cầm ấy quần áo mặc vào người, hỏi lo lắng: “Em đang ở đâu? Đừng khóc nữa, đợi anh tới đó tìm em!”
Thẩm Tinh Không u u vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bà chủ, nghe bà nói ra tên của quán tạp hóa cô lại nói một lần rồi lại khóc thút thít: “Anh mang giúp em một bộ quần áo được không....em không biết đi đâu, em không muốn về nhà...người đó có thể tìm thấy em.... Lục Diễn Trạch...em nên làm thế nào...em không biết làm thế nào cả....”
Lục Diễn Trạch cuống cuồng lên, anh chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa nói với cô: “Tinh Không, em cứ ngồi ở đó, đừng đi đâu, bây giờ anh sẽ tới đó, đừng sợ, có anh ở bên cạnh em!”
Thẩm Tinh Không nghe lời anh, lau nước mắt đi, cúp máy, một mình co ro run rẩy sau quầy thu ngân của quán tạp hóa.
Con đường ngoài cửa kia, chiếc xe của Thẩm Chi Diệu chạy lướt qua như bay.
Người đàn ông ngồi trong xe ánh mắt lạnh lùng, anh men theo con đường tìm kiếm bóng dáng làm cho anh đau đầu đau cả tim kia.
Khi Lục Diễn Trạch tới nơi, Thẩm Tinh Không đang ngồi trên một chiếc giường đơn giản, mái tóc dài rối bù rù, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô đi.
Con tim anh run lên, vội vàng đi lại gần, anh ôm lấy cô, nói với ngữ khí vừa thương vừa bực: “Xảy ra chuyện gì rồi? Ai đã bắt nạt em?”
Thẩm Tinh Không dựa đầu vào vai anh, khóc hu hu: “Đưa em đi đi...em không muốn nhớ tới nữa, Lục Diễn Trạch, em không muốn về nhà, em cũng không muốn đi học, em muốn trốn đi thật xa thật xa...anh đưa em đi đi...em cầu xin anh đấy....”
Lục Diễn Trạch nhìn cô khóc rất thảm thiết, anh dùng cổ tay của chiếc áo sơ mi trắng lau nước mắt nước mũi cho cô, không ngừng đưa tay lên xoa xoa đầu cô, vỗ vào lưng cô, nói an ủi: “Đừng sợ, anh đây, anh đưa em đi, em thay quần áo vào đã, bây giờ anh sẽ đưa em đi!”
Thẩm Tinh Không thút thít, cô khóc tới nỗi hai mắt đều sưng cả lên rồi, cô vào trong phòng phía trong của quán tạp hóa thay quần áo rồi đi ra, Lục Diễn Trạch rút ví ra lấy một xấp tiền đặt lên quầy và nói lời cảm ơn với người chủ quán sau đó liền đưa Thẩm Tinh Không ra khỏi quán tạp hóa.
Giữ lấy bả vai không ngừng run lên của cô, Lục Diễn Trạch đưa cô đi tới bên cạnh chiếc xe dưới đường, kéo cửa xe ra, để cô ngồi vào vị trí cạnh ghế lái, thắt dây an toàn vào cho cô, cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói nhẹ nhàng anh nói: “Đừng sợ, anh đưa em đi tới vùng biển, ở đó anh có biệt thự. Anh sẽ không nói với ai, chỉ hai chúng ta đi thôi.”
Thẩm Tinh Không khóc nhiều tới nỗi hai mắt đều cay sè hết cả đi, cô dựa lưng vào ghế, nhắm chặt mắt lại, ấp úng mãi mới nói lên lời: “Đưa em đi...em muốn rời khỏi nơi đây....”
Lục Diễn Trạch giúp cô lau nước mắt đi, anh thở dài một tiếng rồi quay người đi về vị trí ghế lái của mình.
Thẩm Tinh Không ngồi trên ghế, cơ thể đang choàng chiếc áo khoác ngoài của Lục Diễn Trạch, cô nhắm chặt mắt lại, thần trí có vẻ rất mơ hồ.
Cô biết bản thân mình đúng là không nghĩ gì cả, Thẩm Chi Diệu là đàn ông, Lục Diễn Trạch cũng là đàn ông, người đó có thể đối xử với cô thế nào thì con người này cũng chưa chắc sẽ không làm vậy.
Thế nhưng cô đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi.
Cô chỉ là sợ sẽ gặp lại Thẩm Chi Diệu.
Kể từ lúc anh nói với cô anh muốn có được cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, cô đã hoàn toàn loạn hết lên rồi.
Cô không biết sau này sẽ phải đối diện với anh thế nào, cũng chắc chắn là không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng là....
Anh có thể kiên định muốn có được cô, thế nhưng cô không được, cô không thể nào thản nhiên mà đón nhận anh....
Tất cả những gì diễn ra tối nay thực ra cũng không phải là không có dấu vết báo hiệu trước nào.
Bây giờ cô nghĩ, những năm vừa qua anh áp dụng chế độ độc tài với bản thân cô, quản giáo bản thân cô rất nghiêm khắc, bây giờ vừa nghĩ, thực ra đó đều là những biểu hiện của việc anh muốn độc chiếm cô.
Không muốn để cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, là vì sợ cô sẽ bị đầu độc, mê hoặc mà rời xa anh, điều anh muốn không phải là cô có thẻ trở thành một thục nữ khuê các thông hiểu mọi thứ trên đời mà điều anh muốn ở cô đó là cô phải ngoan ngoãn, đơn thuần, chỉ làm một cô gái ngoan thuộc về một mình anh thôi....
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình đang rất loạn, cô không hề suy nghĩ được gì.
Ngồi bên bồn hoa bên đường một lúc cô mới ngừng khóc.
Ngay giờ phút này cô cũng không biết bản thân mình có thể đi đâu về đâu, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông, nếu về nhà nhất định sẽ bị ông nội chất vấn.
Tuy miệng cô nói rằng sẽ phải nói với ông nội để ông nội trừng phạt Thẩm Chi Diệu, nhưng trong lòng cô cũng không phải không hiểu, Thẩm Chi Diệu nếu đã nói rõ với cô như vậy rồi thì có nghĩa là anh đã có sự chuẩn bị để đón nhận tất cả những hậu quả! Hơn nữa, ở Thẩm gia, thậm chí là trên thế giới này, chắc là không có ai có thể làm cho Thẩm Chi Diệu thấy khiếp sợ.
Ông nội tuy là cha trên danh nghĩa của anh nhưng Thẩm gia, công ty, đều phải dựa vào anh....
Thẩm Tinh Không mím chặt môi, nước mắt lại từ từ chảy ra, sự việc tối ngày hôm nay cô không dám nói với người nhà.
Thút thít, cô nhìn quán tạp hóa bên đường, kéo kéo chiếc áo sơ mi, cô lấy hết dũng khí đi vào.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, diện mạo nhìn rất phúc hậu tử tế, nhìn Thẩm Tinh Không đi tới trong bộ dạng đó bà giật mình sợ hãi rồi hỏi cô có cần báo cảnh sát không.
Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu, cô trốn phía sau quầy thu tiền, cô hỏi bà chủ có thể gọi một cuộc điện thoại không.
Bà chủ quán gật đầu, còn tìm cả áo khoác ngoài đưa cho cô mặc.
Thẩm Tinh Không khoác chiếc áo vào, cầm lấy điện thoại, do dự xem sẽ gọi cho ai.
Lúc này cô mới phát hiện ra bản thân mình thật cô độc không có chỗ dựa nào.
Lúc ngón tay ấn vào bàn phím, cô chỉ nghĩ tới Lục Diễn Trạch.
Cô đã hủy hoại người anh em của anh, liệu anh có hận cô không? Anh nói với cô, muốn tìm hiểu cô, muốn theo đuổi cô, những lời này không phải là cô không động lòng, nhưng cô lại không dám cho là thật, cô sợ hãi, thậm chí đã có những lúc cô nghĩ rằng anh đang báo thù cô.
Ngay từ nhỏ cô đã không có một gia đình hoàn chỉnh rồi, thậm chí bởi vì một trận sốt cao mà cô không còn nhớ được những việc trước năm mười tuổi.
Những kí ức còn lại đó là kể từ khi ba cô bắt đầu đưa cô về Thẩm gia, hai năm đó, cô sống vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có hai năm, Thẩm Định Đường sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì cô lại biến thành cô nhi.
ở bên cạnh Thẩm Chi Diệu, lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ, người đàn ông đó đối với cô rất nghiêm khắc, cô cũng sợ anh không có lý do nào cả, từ khi đó tới bây giờ, cô không biết bản thân mình rốt cuộc đã từng sống ngày nào thực sự vui vẻ hay chưa.
Sau khi nghe thấy giọng nói như đang ngái ngủ của Lục Diễn Trạch, Thẩm Tinh Không đột nhiên không kìm được mà bật khóc, cô lấy tay bịt miệng lại để cố không phát ra tiếng nhưng anh vẫn đã nghe thấy.
Lục Diễn Trạch đã ngủ rồi, nghe thấy cô khóc anh lập tức ngồi dậy, anh đẩy giọng lên cao hỏi: “Tinh Không? Em đang khóc đấy à?”
Thẩm Tinh Không vẫn bịt miệng khóc u u: “Em không biết làm thế nào....em cũng không biết có thể tìm ai...em biết anh ghét em, anh có thể giúp em không....”
Lục Diễn Trạch nghe cô nói chẳng đâu vào đâu, đầu óc anh chưa nghĩ được gì nhưng anh vội vàng bỏ chăn ra khỏi giường, cầm ấy quần áo mặc vào người, hỏi lo lắng: “Em đang ở đâu? Đừng khóc nữa, đợi anh tới đó tìm em!”
Thẩm Tinh Không u u vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bà chủ, nghe bà nói ra tên của quán tạp hóa cô lại nói một lần rồi lại khóc thút thít: “Anh mang giúp em một bộ quần áo được không....em không biết đi đâu, em không muốn về nhà...người đó có thể tìm thấy em.... Lục Diễn Trạch...em nên làm thế nào...em không biết làm thế nào cả....”
Lục Diễn Trạch cuống cuồng lên, anh chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa nói với cô: “Tinh Không, em cứ ngồi ở đó, đừng đi đâu, bây giờ anh sẽ tới đó, đừng sợ, có anh ở bên cạnh em!”
Thẩm Tinh Không nghe lời anh, lau nước mắt đi, cúp máy, một mình co ro run rẩy sau quầy thu ngân của quán tạp hóa.
Con đường ngoài cửa kia, chiếc xe của Thẩm Chi Diệu chạy lướt qua như bay.
Người đàn ông ngồi trong xe ánh mắt lạnh lùng, anh men theo con đường tìm kiếm bóng dáng làm cho anh đau đầu đau cả tim kia.
Khi Lục Diễn Trạch tới nơi, Thẩm Tinh Không đang ngồi trên một chiếc giường đơn giản, mái tóc dài rối bù rù, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô đi.
Con tim anh run lên, vội vàng đi lại gần, anh ôm lấy cô, nói với ngữ khí vừa thương vừa bực: “Xảy ra chuyện gì rồi? Ai đã bắt nạt em?”
Thẩm Tinh Không dựa đầu vào vai anh, khóc hu hu: “Đưa em đi đi...em không muốn nhớ tới nữa, Lục Diễn Trạch, em không muốn về nhà, em cũng không muốn đi học, em muốn trốn đi thật xa thật xa...anh đưa em đi đi...em cầu xin anh đấy....”
Lục Diễn Trạch nhìn cô khóc rất thảm thiết, anh dùng cổ tay của chiếc áo sơ mi trắng lau nước mắt nước mũi cho cô, không ngừng đưa tay lên xoa xoa đầu cô, vỗ vào lưng cô, nói an ủi: “Đừng sợ, anh đây, anh đưa em đi, em thay quần áo vào đã, bây giờ anh sẽ đưa em đi!”
Thẩm Tinh Không thút thít, cô khóc tới nỗi hai mắt đều sưng cả lên rồi, cô vào trong phòng phía trong của quán tạp hóa thay quần áo rồi đi ra, Lục Diễn Trạch rút ví ra lấy một xấp tiền đặt lên quầy và nói lời cảm ơn với người chủ quán sau đó liền đưa Thẩm Tinh Không ra khỏi quán tạp hóa.
Giữ lấy bả vai không ngừng run lên của cô, Lục Diễn Trạch đưa cô đi tới bên cạnh chiếc xe dưới đường, kéo cửa xe ra, để cô ngồi vào vị trí cạnh ghế lái, thắt dây an toàn vào cho cô, cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói nhẹ nhàng anh nói: “Đừng sợ, anh đưa em đi tới vùng biển, ở đó anh có biệt thự. Anh sẽ không nói với ai, chỉ hai chúng ta đi thôi.”
Thẩm Tinh Không khóc nhiều tới nỗi hai mắt đều cay sè hết cả đi, cô dựa lưng vào ghế, nhắm chặt mắt lại, ấp úng mãi mới nói lên lời: “Đưa em đi...em muốn rời khỏi nơi đây....”
Lục Diễn Trạch giúp cô lau nước mắt đi, anh thở dài một tiếng rồi quay người đi về vị trí ghế lái của mình.
Thẩm Tinh Không ngồi trên ghế, cơ thể đang choàng chiếc áo khoác ngoài của Lục Diễn Trạch, cô nhắm chặt mắt lại, thần trí có vẻ rất mơ hồ.
Cô biết bản thân mình đúng là không nghĩ gì cả, Thẩm Chi Diệu là đàn ông, Lục Diễn Trạch cũng là đàn ông, người đó có thể đối xử với cô thế nào thì con người này cũng chưa chắc sẽ không làm vậy.
Thế nhưng cô đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi.
Cô chỉ là sợ sẽ gặp lại Thẩm Chi Diệu.
Kể từ lúc anh nói với cô anh muốn có được cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, cô đã hoàn toàn loạn hết lên rồi.
Cô không biết sau này sẽ phải đối diện với anh thế nào, cũng chắc chắn là không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng là....
Anh có thể kiên định muốn có được cô, thế nhưng cô không được, cô không thể nào thản nhiên mà đón nhận anh....
Danh sách chương