Thẩm Tinh Không chẳng thèm gọi điện về.
Nếu để cô nói tôi là kẻ ngu ngốc, tôi đã xuống xe cùng với một tên tiểu tử đáng ghét, kết quả là xe lái đi mất và tôi bị bỏ lại trên đương? Nếu phải nói thế thì cô còn lâu mới gọi!
Lục Diễn Trạch đi cũng có chút mệt, quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Không, cô ôm một chiếc ba lô rất to, nhìn thì có vẻ nặng, trán cô ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo sơ mi cũng ướt một mảng ở trên cổ vì mồ hôi toát ra.
Nhìn bộ dạng bước đi mệt mỏi của cô, Lục Diễn Trạch liền quay lại vài bước, cướp lấy chiếc ba lô, nâng lên nâng xuống rồi nói: “Cậu mang một túi vàng miếng đi đấy à?”
Thẩm Tinh Không lườm cậu ta: “Tôi mang một ba lô lựu đạn đấy!”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng nóng nực của cô, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện từ phía xa có một chiếc xe công nông đang lề dề tiến lại gần, cậu hất mặt lên ra hiệu cho Thẩm Tinh Không rồi nói: “Này, nế như cậu muốn về nhà tôi không ngăn cậu đây. Tôi cũng khuyên cậu mau mau mà về, ở ngoài không bằng ở nhà đâu, người như cậu thì làm sao mà chịu khổ được.”
Thẩm Tinh Không nghe cái ngữ khí cậu ta nói như thể đang muốn đuổi người vậy, cô nhìn cậu ta: “Thế còn cậu thì sao?”
Lục Diễn Trạch nhún vai: “Tôi không định về nhanh như thế, ở gần đây cảnh sắc khá đẹp, tôi ở đây hóng gió thêm một lúc.”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ một lát, nhìn cậu ta: “Khó khăn lắm tôi mới có cơ hội ra ngoài đi chơi, còn lâu tôi mới quay về thế này!
Lục Diễn Trạch nheo mày nhìn cô, cái khuôn mặt bé bỏng ngây thơ đó như đang viết lên hai chữ bướng bỉnh vậy, cô nói khó khăn lắm cô mới có cơ hội ra ngoài?
Anh nhìn vào trong ánh mắt cô, đúng là có chút buồn thương vì cô đơn.
Nếu là như vậy thì thật là đáng thương.....
Lục Diễn Trạch đi tới bên đường, đưa tay ra vẫy vẫy chiếc xe công nông, một ông già với khuôn mặt kham khổ đen thui dừng xe lại, từ ống xả của chiếc xe phải ra luồng khói đen xì đặc mùi xăng dầu.
Thẩm Tinh Không bịt mũi lại, ho lên vài cái.
Lục Diễn Trạch tiến lên phía trước, người đàn ông lớn tuổi và cậu nói chuyện rất vui vẻ với nhau.
Chẳng bao lâu sau, Lục Diễn Trạch nhìn cô vẫy tay, Thẩm Tinh Không chạy nhanh lại gần, nghe thấy cậu nói: “Có muốn đi không? đi thì lên xe.”
Thẩm Tinh Không nhìn đống cỏ chất đầy phía sau xe, cô đơ người ra nhìn Lục Diễn Trạch, muốn hỏi cậu, thế này thì lên ngồi thế nào? Trong lúc cô đơ người ra đó, liền thấy Lục Diễn Trạch kéo dây chạc đang buộc những đống cỏ ra, cậu ta giống như một con khỉ nhanh nhẹn nhảy lên xe, Thẩm Tinh Không tưởng rằng cậu ra sẽ bỏ lại mình, cô bật khóc, giậm chân nói: “Lục Diễn Trạch, sao cậu có thể tự mình bỏ đi như thế!”
Lục Diễn Trạch khẽ cười, từ phía trên giơ tay xuống, hướng về phía Thẩm Tinh Không.
Thẩm Tinh Không thút thít, nắm lấy tay cậu, rồi được cậu kéo lên trên.
Ngồi xuống với bộ dạng nhếch nhác, chiếc xe công nông nổ máy với tiếng động rất lớn, chậm chạp bò trên đường rời đi.
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc khăn tay mà Thẩm Chi Diệu đưa để lau mặt, ngồi trên những thứ này, cảm giác thật mới lạ, cô nhìn đông nhìn tây, cười he he: “Giống kiểu xe mui trần....chúng ta đi đâu đây?”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng hân hoan của cô, khẽ cười mỉa mai: “Quả nhiên là đại tiểu thư, cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng: “Cậu không phải là đại thiếu gia chắc! Tôi nghe Tưởng Thu Muội nói, tổ tiên nhà cậu từng có người làm thủ tướng nữa!”
Lục Diễn Trạch liếc nhìn cô: “Nói linh tinh, nhà tôi có người từng làm Thiên Hoàng, cậu cũng tin chắc?”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Dù gì thì cũng đều là đồ tiểu quỷ....”
Lục Diễn Trạch lườm cô rồi chẳng thèm để ý tới cô nữa, thả mình nằm xuống đống cỏ, nhắm mắt lại.
Thẩm Tinh Không nhìn đổng cỏ phía dưới, dùng tay sờ vào, đều là bụi đất, cô nhìn bộ đồ sạch sẽ của bản thân mình, cô không thể không do dự. Nhưng động tác này Lục Diễn Trạch đều biết trước cả rồi, cậu bĩu môi, khuông mặt đầy sự chế giễu. Thẩm Tinh Không thấy cậu ta cười mình, cô nghiên răng lại, cũng nhắm mắt rồi ngả người vào đống cỏ.
Mùi thơm của cỏ non làm co Thẩm Tinh Không cảm thấy thật nhẹ nhàng. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống cơ thể, chiếc xe lắc lư càng làm cho người ra khổ sở. Thẩm Tinh Không nghe tiếng kêu ầm ầm của chiếc xe nhưng cũng không cảm thấy rất khó chịu.
Lục Diễn Trạch mở mắt ra, thấy cái bộ dạng như thể đang hưởng thụ đó của cô, khẽ cười rồi nói: “Tôi hỏi rồi, bác ấy nói, chỗ bọn họ đang làm du lịch trang trại, có phòng cho ở, đêm nay chúng ta sẽ dừng chân tại đó, nếu cậu không đồng ý thì mau nói để tôi nghĩ cách đưa cậu đi.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, nói kiên định: “ Ai bảo tôi sẽ đi chứ!”
Nếu để cô nói tôi là kẻ ngu ngốc, tôi đã xuống xe cùng với một tên tiểu tử đáng ghét, kết quả là xe lái đi mất và tôi bị bỏ lại trên đương? Nếu phải nói thế thì cô còn lâu mới gọi!
Lục Diễn Trạch đi cũng có chút mệt, quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Không, cô ôm một chiếc ba lô rất to, nhìn thì có vẻ nặng, trán cô ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo sơ mi cũng ướt một mảng ở trên cổ vì mồ hôi toát ra.
Nhìn bộ dạng bước đi mệt mỏi của cô, Lục Diễn Trạch liền quay lại vài bước, cướp lấy chiếc ba lô, nâng lên nâng xuống rồi nói: “Cậu mang một túi vàng miếng đi đấy à?”
Thẩm Tinh Không lườm cậu ta: “Tôi mang một ba lô lựu đạn đấy!”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng nóng nực của cô, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện từ phía xa có một chiếc xe công nông đang lề dề tiến lại gần, cậu hất mặt lên ra hiệu cho Thẩm Tinh Không rồi nói: “Này, nế như cậu muốn về nhà tôi không ngăn cậu đây. Tôi cũng khuyên cậu mau mau mà về, ở ngoài không bằng ở nhà đâu, người như cậu thì làm sao mà chịu khổ được.”
Thẩm Tinh Không nghe cái ngữ khí cậu ta nói như thể đang muốn đuổi người vậy, cô nhìn cậu ta: “Thế còn cậu thì sao?”
Lục Diễn Trạch nhún vai: “Tôi không định về nhanh như thế, ở gần đây cảnh sắc khá đẹp, tôi ở đây hóng gió thêm một lúc.”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ một lát, nhìn cậu ta: “Khó khăn lắm tôi mới có cơ hội ra ngoài đi chơi, còn lâu tôi mới quay về thế này!
Lục Diễn Trạch nheo mày nhìn cô, cái khuôn mặt bé bỏng ngây thơ đó như đang viết lên hai chữ bướng bỉnh vậy, cô nói khó khăn lắm cô mới có cơ hội ra ngoài?
Anh nhìn vào trong ánh mắt cô, đúng là có chút buồn thương vì cô đơn.
Nếu là như vậy thì thật là đáng thương.....
Lục Diễn Trạch đi tới bên đường, đưa tay ra vẫy vẫy chiếc xe công nông, một ông già với khuôn mặt kham khổ đen thui dừng xe lại, từ ống xả của chiếc xe phải ra luồng khói đen xì đặc mùi xăng dầu.
Thẩm Tinh Không bịt mũi lại, ho lên vài cái.
Lục Diễn Trạch tiến lên phía trước, người đàn ông lớn tuổi và cậu nói chuyện rất vui vẻ với nhau.
Chẳng bao lâu sau, Lục Diễn Trạch nhìn cô vẫy tay, Thẩm Tinh Không chạy nhanh lại gần, nghe thấy cậu nói: “Có muốn đi không? đi thì lên xe.”
Thẩm Tinh Không nhìn đống cỏ chất đầy phía sau xe, cô đơ người ra nhìn Lục Diễn Trạch, muốn hỏi cậu, thế này thì lên ngồi thế nào? Trong lúc cô đơ người ra đó, liền thấy Lục Diễn Trạch kéo dây chạc đang buộc những đống cỏ ra, cậu ta giống như một con khỉ nhanh nhẹn nhảy lên xe, Thẩm Tinh Không tưởng rằng cậu ra sẽ bỏ lại mình, cô bật khóc, giậm chân nói: “Lục Diễn Trạch, sao cậu có thể tự mình bỏ đi như thế!”
Lục Diễn Trạch khẽ cười, từ phía trên giơ tay xuống, hướng về phía Thẩm Tinh Không.
Thẩm Tinh Không thút thít, nắm lấy tay cậu, rồi được cậu kéo lên trên.
Ngồi xuống với bộ dạng nhếch nhác, chiếc xe công nông nổ máy với tiếng động rất lớn, chậm chạp bò trên đường rời đi.
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc khăn tay mà Thẩm Chi Diệu đưa để lau mặt, ngồi trên những thứ này, cảm giác thật mới lạ, cô nhìn đông nhìn tây, cười he he: “Giống kiểu xe mui trần....chúng ta đi đâu đây?”
Lục Diễn Trạch nhìn bộ dạng hân hoan của cô, khẽ cười mỉa mai: “Quả nhiên là đại tiểu thư, cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng: “Cậu không phải là đại thiếu gia chắc! Tôi nghe Tưởng Thu Muội nói, tổ tiên nhà cậu từng có người làm thủ tướng nữa!”
Lục Diễn Trạch liếc nhìn cô: “Nói linh tinh, nhà tôi có người từng làm Thiên Hoàng, cậu cũng tin chắc?”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Dù gì thì cũng đều là đồ tiểu quỷ....”
Lục Diễn Trạch lườm cô rồi chẳng thèm để ý tới cô nữa, thả mình nằm xuống đống cỏ, nhắm mắt lại.
Thẩm Tinh Không nhìn đổng cỏ phía dưới, dùng tay sờ vào, đều là bụi đất, cô nhìn bộ đồ sạch sẽ của bản thân mình, cô không thể không do dự. Nhưng động tác này Lục Diễn Trạch đều biết trước cả rồi, cậu bĩu môi, khuông mặt đầy sự chế giễu. Thẩm Tinh Không thấy cậu ta cười mình, cô nghiên răng lại, cũng nhắm mắt rồi ngả người vào đống cỏ.
Mùi thơm của cỏ non làm co Thẩm Tinh Không cảm thấy thật nhẹ nhàng. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống cơ thể, chiếc xe lắc lư càng làm cho người ra khổ sở. Thẩm Tinh Không nghe tiếng kêu ầm ầm của chiếc xe nhưng cũng không cảm thấy rất khó chịu.
Lục Diễn Trạch mở mắt ra, thấy cái bộ dạng như thể đang hưởng thụ đó của cô, khẽ cười rồi nói: “Tôi hỏi rồi, bác ấy nói, chỗ bọn họ đang làm du lịch trang trại, có phòng cho ở, đêm nay chúng ta sẽ dừng chân tại đó, nếu cậu không đồng ý thì mau nói để tôi nghĩ cách đưa cậu đi.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, nói kiên định: “ Ai bảo tôi sẽ đi chứ!”
Danh sách chương