Lục Diễn Trạch đợi ở cổng, sốt sắng nhìn đồng hồ.
Anh đã rơi một một cái hang làm cho anh như sắp không có lối thoát.
Nếu anh tiếp tục đợi thì anh đang lãng phí thời gian lãng phí cơ hội, người nhà anh có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào, Thẩm Chi Diệu cũng sẽ dùng khoảng thời gian này để thân mật với Thẩm Tinh Không....
Thế nhưng nếu như anh bỏ đi thì anh cũng không biết đi đâu để tìm bọn họ.
Nhìn thời gian từng giây từng phút qua đi, lúc này anh thực sự biết thế nào gọi là lực bất tòng tâm rồi.
Anh cảm thấy nhưng mỗi giây trôi qua là lại có một cái gai đâm vào tim anh, cứ như thế, anh không có cách nào để chịu được được cơn đau.
Anh cảm thấy bản thân mình như sắp nổ tung ra, anh nhấc chân đi về phía phòng bảo an.
Bảo an trong đó nhìn thấy anh lại tới liền mắng: “Tên tiểu tử điên đó lại tới rồi!”
Một người ấn tay vào tấm cửa kính, nhìn ra phía ngoài, do dự rồi nói: “Cái đó, đó là A Tiến à?”
Mấy người nhìn chăm chú, trong đêm tối một người đàn ông đang bước đi loạng choạng, bộ dạng say khướt đó không phải A Tiến thì là ai? Lục Diễn Trạch bước tới trước cửa phòng bảo an, còn chưa kịp nói gì thì liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Anh dừng bước lại, phản ứng rất nhanh né người đi nhưng người phía sau ra tay còn nhanh tới mức không thể tin được.
Cú đấm đó Lục Diễn Trạch nhìn rõ là đang hướng về phía mình, chỉ là không kịp né đi, bị cú đấm đó giáng thẳng vào mặt, miệng anh lập tức chảy máu ra.
Bước loạng choạng mấy bước, Lục Diễn Trạch cố gắng lắm mới không để bị ngã xuống.
Ngẩng đầu lên anh nhìn thấy A Tiến đằng đằng sát khí.
Người đàn ông này anh từng gặp, là vệ sĩ của Thẩm Tinh Không, vừa nhìn cơ thể đó anh biết người này từng rèn luyện.
Anh từ từ đứng thẳng lên, nhìn vào hai mắt đang đỏ lên của A Tiến, anh cười lạnh lùng.
“Sao hả? Thẩm Chi Diệu là con rùa rụt cổ, phái anh tới đánh tôi à?”
A Tiến nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tên khốn này, chính là cậu ra.
Nếu không phải là là cậu ta chạy tới để làm tổn thương con tim của Thẩm Tinh Không thì cô cũng không thành ra như vậy.
Nếu như tất cả còn giống như trước đây, Thẩm Chi Diệu có lẽ....
Thẩm Chi Diệu có lẽ đã không đối xử với Thẩm Tinh Không như vậy.
Đêm ngày hôm đó đã trở thành một cơn ác mộng không thể nào quên được của anh.
Anh đau khổ hơn bất kì người nào.
Tiếng khóc, tiếng kêu cứu của Thẩm Tinh Không đã len lỏi vào trong đầu anh, mỗi bước đi mỗi hành động đều khiến anh đau khổ tới mức khó mà chịu đựng được.
Thế nhưng, anh lại không có cách nào để xóa đi những kí ức về đêm hôm đó.
Lục Diễn Trạch đưa tay quệt máu trên miệng, nhìn A Tiến như đang muốn giết người, anh nghiến răng nói từng từ từng chữ một: “Gọi anh ta ra đây, trả lại Tinh Không cho tôi, Tinh Không là của tôi!”
A Tiến nắm chặt tay thành nắm đấm, xông lên, gầm lên phẫn nộ: “Mày còn dám gọi tên cô ấy một lần nữa tao sẽ giết mày!”
Lục Diễn Trạch né đi cú đánh của anh, cũng giơ tay lên đáp trả anh một cú đấm, cú đấm giáng thẳng vào cằm anh, gầm lên: “Tinh Không là của tôi, các người một đám đàn ông đê tiện, các người bắt nạt một cô gái như cô ấy mà không cảm thấy xấu hổ à?”
Cú đấm của Lục Diễn Trạch làm cho A Tiến chảy cả máu mũi ra, nhưng hai mắt vẫn đỏ ngầu và đánh Lục Diễn Trạch.
Hai người không ai chịu nhường ai, dùng hết các kĩ năng để tấn công đối phương trong khi tuyết vẫn đang rơi.
Mấy người bảo an khỏe mạnh đứng bên cạnh cũng không dám ra tay, muốn kéo hai người họ ra thôi mà cũng sợ.
Cái tên tiểu tử đó tới để tìm bạn gái.
Thế nhưng A Tiến, cảm xúc của anh kích động như vậy đúng là hiếm thấy.
Trong lúc hai người vẫn đang đánh nhau ở cổng thì đèn xe xuất hiện và chiếu vào bọn họ.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, quả nhiên là xe của Thẩm Chi Diệu.
Mấy người bảo an chạy lại, bao quanh xe của Thẩm Chi Diệu, mở cửa xe ra, nhìn anh mặc một bộ đồ đen bước xuống xe.
Thẩm Chi Diệu nhìn hai người đang vật lộn với nhau dưới đất, anh nheo mày lại, gằn giọng trách mắng mấy người bảo an bên cạnh mình: “Tôi thuê các người là để cho các người đứng ở cửa xem những chuyện thế này à?”
Mấy người run lên, vội vàng chạy tới lôi hai người tách nhau ra.
Thẩm Chi Diệu tiến lại gần, nhìn khuôn mặt bị thương và người đầy mùi rượu của A Tiến, anh có chút tức giận, nghiến răng nói: “Đem cái tên say rượu này về phòng của cậu ta! Không ra cái thể thống gì cả!”
Bảo an nghe lệnh, kéo A Tiến đi vào bên trong cánh cổng.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng sát khí, không biết là đang nhìn Lục Diễn Trạch hay là nhìn... Thẩm Chi Diệu.
Nhìn thấy kẻ địch của mình xuất hiện, Lục Diễn Trạch mặt cũng hằm hằm xông lên.
Thẩm Chi Diệu quay đầu nhìn Lục Diễn Trạch, toàn thân dính đầy tuyết bẩn, lại còn bị thương, hai tai đỏ lên vì lạnh, nhìn bộ dạng thì hình như đợi cả đêm rồi.
Anh nhìn chàng thanh niên đang nhìn về hướng mình với ánh mắt và khuôn mặt phẫn nộ, anh giơ tay lên.
Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, mọi người có mặt ở đó đều đơ người ra.
Lục Diễn Trạch cũng ngớ người ra khi chịu một cái tát của Thẩm Chi Diệu.
Từ bé tới lớn chưa từng có ai đánh anh như vậy.
Anh liếc mắt lên, đôi mắt anh như sắp phun ra lửa.
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, nhìn anh hức một tiếng lạnh lùng: “Cậu có tư cách gì mà tranh với tôi? Tôi đang muốn hỏi cậu, nếu cậu có thể thuyết phục tôi giao Tinh Không cho cậu, tôi cũng muốn cho cô ấy hạnh phúc. Nói đi, cậu làm thế nào để có thể khiến cô ấy hạnh phúc, nói cho tôi nghe xem nào.”
Lục Diễn Trạch đưa bàn tay lên lau miệng, ánh mắt hận thù nhìn Thẩm Chi Diệu: “Cô ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, đây chính là tư cách.”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, nhìn Lục Diễn Trạch với ánh mắt chế giễu: “Cậu có khả năng để bảo vệ cô ấy không? Nếu cậu rời khỏi gia tộc cậu thì cậu chẳng còn là cái thá gì, cậu chỉ dựa vào việc vẽ tranh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn nữa, cậu có thể đưa cô ấy thoát khỏi ánh mắt những người nhà cậu – những người coi cậu như cái đinh trong mắt không? Kẻ ngốc, cái đồ không có suy nghĩ, tùy tiện chạy lại đây, cậu tưởng bọn họ sẽ giống như lần trước, bỏ qua cơ hội để loại trừ cậu à?”
Lục Diễn Trạch nhìn Thẩm Chi Diệu chằm chằm, dường như muốn dùng ánh mắt để giết chết anh.
Thẩm Chi Diệu chẳng thèm quan tâm tới Lục Diễn Trạch, anh nhìn đồng hồ, đã hơn 20 phút qua đi rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Diễn Trạch.
“Muốn tranh với tôi thì ít nhất cậu cũng phải có chỗ đứng trong Tiểu Trạch gia đã, cậu bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ chẳng có thế lực, địa vị thấp kém của một kẻ con riêng, cậu cảm thấy cậu xứng với Tinh Không à? đừng có nói chuyện tình yêu viển vông với tôi nữa, nực cười!”
Lục Diễn Trạch nhìn Thẩm Chi Diệu với ánh mắt như đang nhìn kẻ thù: “Tôi không phải con riêng, anh mới là cái đồ dã chủng không biết từ đâu tới!”
Thẩm Chi Diệu nheo mày, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khắc chế sự phẫn nộ: “Là gì cũng đều không quan trọng, tôi chỉ cần biết rằng, bây giờ Tinh Không là của tôi - Bất luận là con tim hay cơ thể. Nếu cậu không can tâm thì về nhà đi, leo lên trên cho tôi, giết chết hai người anh trai đê tiện đó đi, ép Tiểu Trạch Nam, tới khi đó cậu nói có đủ tư cách nói chuyện với tôi, bằng không, ngay kể cả nhìn Tinh Không một cái cậu cũng không đủ tư cách.”
Lục Diễn Trạch hận không thể cắt Thẩm Chi Diệu ra thành trăm mảnh, giọng anh run lên hỏi: “Đồ thú tính, anh đã làm gì Tinh Không rồi?”
Thẩm Chi Diệu cũng chẳng thèm nhìn Lục Diễn Trạch, anh kéo lại đôi găng tay và nói: “Tôi chỉ cho cậu thời gian bốn nắm, bốn năm sau, tôi sẽ cưới cô ấy, thời gian của cậu cứ lãng phí vào chuyện không đâu đi, xin lỗi vì không tiếp đãi.”
Anh đã rơi một một cái hang làm cho anh như sắp không có lối thoát.
Nếu anh tiếp tục đợi thì anh đang lãng phí thời gian lãng phí cơ hội, người nhà anh có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào, Thẩm Chi Diệu cũng sẽ dùng khoảng thời gian này để thân mật với Thẩm Tinh Không....
Thế nhưng nếu như anh bỏ đi thì anh cũng không biết đi đâu để tìm bọn họ.
Nhìn thời gian từng giây từng phút qua đi, lúc này anh thực sự biết thế nào gọi là lực bất tòng tâm rồi.
Anh cảm thấy nhưng mỗi giây trôi qua là lại có một cái gai đâm vào tim anh, cứ như thế, anh không có cách nào để chịu được được cơn đau.
Anh cảm thấy bản thân mình như sắp nổ tung ra, anh nhấc chân đi về phía phòng bảo an.
Bảo an trong đó nhìn thấy anh lại tới liền mắng: “Tên tiểu tử điên đó lại tới rồi!”
Một người ấn tay vào tấm cửa kính, nhìn ra phía ngoài, do dự rồi nói: “Cái đó, đó là A Tiến à?”
Mấy người nhìn chăm chú, trong đêm tối một người đàn ông đang bước đi loạng choạng, bộ dạng say khướt đó không phải A Tiến thì là ai? Lục Diễn Trạch bước tới trước cửa phòng bảo an, còn chưa kịp nói gì thì liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Anh dừng bước lại, phản ứng rất nhanh né người đi nhưng người phía sau ra tay còn nhanh tới mức không thể tin được.
Cú đấm đó Lục Diễn Trạch nhìn rõ là đang hướng về phía mình, chỉ là không kịp né đi, bị cú đấm đó giáng thẳng vào mặt, miệng anh lập tức chảy máu ra.
Bước loạng choạng mấy bước, Lục Diễn Trạch cố gắng lắm mới không để bị ngã xuống.
Ngẩng đầu lên anh nhìn thấy A Tiến đằng đằng sát khí.
Người đàn ông này anh từng gặp, là vệ sĩ của Thẩm Tinh Không, vừa nhìn cơ thể đó anh biết người này từng rèn luyện.
Anh từ từ đứng thẳng lên, nhìn vào hai mắt đang đỏ lên của A Tiến, anh cười lạnh lùng.
“Sao hả? Thẩm Chi Diệu là con rùa rụt cổ, phái anh tới đánh tôi à?”
A Tiến nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tên khốn này, chính là cậu ra.
Nếu không phải là là cậu ta chạy tới để làm tổn thương con tim của Thẩm Tinh Không thì cô cũng không thành ra như vậy.
Nếu như tất cả còn giống như trước đây, Thẩm Chi Diệu có lẽ....
Thẩm Chi Diệu có lẽ đã không đối xử với Thẩm Tinh Không như vậy.
Đêm ngày hôm đó đã trở thành một cơn ác mộng không thể nào quên được của anh.
Anh đau khổ hơn bất kì người nào.
Tiếng khóc, tiếng kêu cứu của Thẩm Tinh Không đã len lỏi vào trong đầu anh, mỗi bước đi mỗi hành động đều khiến anh đau khổ tới mức khó mà chịu đựng được.
Thế nhưng, anh lại không có cách nào để xóa đi những kí ức về đêm hôm đó.
Lục Diễn Trạch đưa tay quệt máu trên miệng, nhìn A Tiến như đang muốn giết người, anh nghiến răng nói từng từ từng chữ một: “Gọi anh ta ra đây, trả lại Tinh Không cho tôi, Tinh Không là của tôi!”
A Tiến nắm chặt tay thành nắm đấm, xông lên, gầm lên phẫn nộ: “Mày còn dám gọi tên cô ấy một lần nữa tao sẽ giết mày!”
Lục Diễn Trạch né đi cú đánh của anh, cũng giơ tay lên đáp trả anh một cú đấm, cú đấm giáng thẳng vào cằm anh, gầm lên: “Tinh Không là của tôi, các người một đám đàn ông đê tiện, các người bắt nạt một cô gái như cô ấy mà không cảm thấy xấu hổ à?”
Cú đấm của Lục Diễn Trạch làm cho A Tiến chảy cả máu mũi ra, nhưng hai mắt vẫn đỏ ngầu và đánh Lục Diễn Trạch.
Hai người không ai chịu nhường ai, dùng hết các kĩ năng để tấn công đối phương trong khi tuyết vẫn đang rơi.
Mấy người bảo an khỏe mạnh đứng bên cạnh cũng không dám ra tay, muốn kéo hai người họ ra thôi mà cũng sợ.
Cái tên tiểu tử đó tới để tìm bạn gái.
Thế nhưng A Tiến, cảm xúc của anh kích động như vậy đúng là hiếm thấy.
Trong lúc hai người vẫn đang đánh nhau ở cổng thì đèn xe xuất hiện và chiếu vào bọn họ.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, quả nhiên là xe của Thẩm Chi Diệu.
Mấy người bảo an chạy lại, bao quanh xe của Thẩm Chi Diệu, mở cửa xe ra, nhìn anh mặc một bộ đồ đen bước xuống xe.
Thẩm Chi Diệu nhìn hai người đang vật lộn với nhau dưới đất, anh nheo mày lại, gằn giọng trách mắng mấy người bảo an bên cạnh mình: “Tôi thuê các người là để cho các người đứng ở cửa xem những chuyện thế này à?”
Mấy người run lên, vội vàng chạy tới lôi hai người tách nhau ra.
Thẩm Chi Diệu tiến lại gần, nhìn khuôn mặt bị thương và người đầy mùi rượu của A Tiến, anh có chút tức giận, nghiến răng nói: “Đem cái tên say rượu này về phòng của cậu ta! Không ra cái thể thống gì cả!”
Bảo an nghe lệnh, kéo A Tiến đi vào bên trong cánh cổng.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng sát khí, không biết là đang nhìn Lục Diễn Trạch hay là nhìn... Thẩm Chi Diệu.
Nhìn thấy kẻ địch của mình xuất hiện, Lục Diễn Trạch mặt cũng hằm hằm xông lên.
Thẩm Chi Diệu quay đầu nhìn Lục Diễn Trạch, toàn thân dính đầy tuyết bẩn, lại còn bị thương, hai tai đỏ lên vì lạnh, nhìn bộ dạng thì hình như đợi cả đêm rồi.
Anh nhìn chàng thanh niên đang nhìn về hướng mình với ánh mắt và khuôn mặt phẫn nộ, anh giơ tay lên.
Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, mọi người có mặt ở đó đều đơ người ra.
Lục Diễn Trạch cũng ngớ người ra khi chịu một cái tát của Thẩm Chi Diệu.
Từ bé tới lớn chưa từng có ai đánh anh như vậy.
Anh liếc mắt lên, đôi mắt anh như sắp phun ra lửa.
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, nhìn anh hức một tiếng lạnh lùng: “Cậu có tư cách gì mà tranh với tôi? Tôi đang muốn hỏi cậu, nếu cậu có thể thuyết phục tôi giao Tinh Không cho cậu, tôi cũng muốn cho cô ấy hạnh phúc. Nói đi, cậu làm thế nào để có thể khiến cô ấy hạnh phúc, nói cho tôi nghe xem nào.”
Lục Diễn Trạch đưa bàn tay lên lau miệng, ánh mắt hận thù nhìn Thẩm Chi Diệu: “Cô ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, đây chính là tư cách.”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, nhìn Lục Diễn Trạch với ánh mắt chế giễu: “Cậu có khả năng để bảo vệ cô ấy không? Nếu cậu rời khỏi gia tộc cậu thì cậu chẳng còn là cái thá gì, cậu chỉ dựa vào việc vẽ tranh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn nữa, cậu có thể đưa cô ấy thoát khỏi ánh mắt những người nhà cậu – những người coi cậu như cái đinh trong mắt không? Kẻ ngốc, cái đồ không có suy nghĩ, tùy tiện chạy lại đây, cậu tưởng bọn họ sẽ giống như lần trước, bỏ qua cơ hội để loại trừ cậu à?”
Lục Diễn Trạch nhìn Thẩm Chi Diệu chằm chằm, dường như muốn dùng ánh mắt để giết chết anh.
Thẩm Chi Diệu chẳng thèm quan tâm tới Lục Diễn Trạch, anh nhìn đồng hồ, đã hơn 20 phút qua đi rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Diễn Trạch.
“Muốn tranh với tôi thì ít nhất cậu cũng phải có chỗ đứng trong Tiểu Trạch gia đã, cậu bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ chẳng có thế lực, địa vị thấp kém của một kẻ con riêng, cậu cảm thấy cậu xứng với Tinh Không à? đừng có nói chuyện tình yêu viển vông với tôi nữa, nực cười!”
Lục Diễn Trạch nhìn Thẩm Chi Diệu với ánh mắt như đang nhìn kẻ thù: “Tôi không phải con riêng, anh mới là cái đồ dã chủng không biết từ đâu tới!”
Thẩm Chi Diệu nheo mày, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khắc chế sự phẫn nộ: “Là gì cũng đều không quan trọng, tôi chỉ cần biết rằng, bây giờ Tinh Không là của tôi - Bất luận là con tim hay cơ thể. Nếu cậu không can tâm thì về nhà đi, leo lên trên cho tôi, giết chết hai người anh trai đê tiện đó đi, ép Tiểu Trạch Nam, tới khi đó cậu nói có đủ tư cách nói chuyện với tôi, bằng không, ngay kể cả nhìn Tinh Không một cái cậu cũng không đủ tư cách.”
Lục Diễn Trạch hận không thể cắt Thẩm Chi Diệu ra thành trăm mảnh, giọng anh run lên hỏi: “Đồ thú tính, anh đã làm gì Tinh Không rồi?”
Thẩm Chi Diệu cũng chẳng thèm nhìn Lục Diễn Trạch, anh kéo lại đôi găng tay và nói: “Tôi chỉ cho cậu thời gian bốn nắm, bốn năm sau, tôi sẽ cưới cô ấy, thời gian của cậu cứ lãng phí vào chuyện không đâu đi, xin lỗi vì không tiếp đãi.”
Danh sách chương