Cuối tuần, chàng thanh niên da đen mặc bộ quần áo thể thao, trong chiếc sân chơi bóng rổ, thỉnh thoảng lại nhảy lên đẩy quả bóng vào rổ.
Hồng Tiêu lau mồ hôi, đang định đi nhặt bóng liền nhìn thấy từ ngoài cửa nhà chạy vào một bóng dáng nhỏ con.
Anh đặt chiếc khăn lau mồ hôi xuống, nheo mày lại đi ra.
Nhìn rõ đó là Thẩm Tinh Không, anh há hốc mồm ngạc nhiên: “Thẩm Tinh Không? sao cậu lại chạy tới đây?”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên, nước mắt liền lăn ra, cô thút thít, giọng nói mếu máo: “Hồng Tiêu....tớ hỏi cậu, có phải Lục Diễn Trạch đính hôn rồi không?”
Hồng Tiêu nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô đầy mồ hôi, anh mím môi lại đưa chiếc khăn cho cô: “Cậu lau mồ hôi trước đi đã, cậu bình tĩnh lại rồi tớ nói với cậu.”
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc khăn, cảm xúc bắt đầu kích động, giọng nói cô run lên: “Anh ấy đính hôn rồi có đúng không? anh ấy đính hôn rồi! Anh ấy kết hôn cùng với người khác rồi!”
Hồng Tiêu nhìn cô như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh thấp giọng thở dài một tiếng: “Tớ tưởng cậu đã buông bỏ được rồi....”
Thẩm Tinh Không với bộ mặt rụt rè, cô khẽ mỉm cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn là khóc: “Buông bỏ.....không phải ai cũng giống với anh ấy, nói buông là buông được, nói xóa sạch là xóa sạch được....”
Hồng Tiêu nhìn cô, nhất thời anh cũng không tìm được lời nào để an ủi, chỉ có thể nói: “Thực ra cậu ấy....cậu ấy cũng có nỗi khổ của mình, gia đình cậu ấy rất phức tạp, chúng ta trước đây đều cười cậu ấy sống trong xã hội phòng kiến, gia đình cậu ấy là như vậy, cậu ấy làm gì, qua lại với người thế nào đều là vì lợi ích của gia đình....thực ra cậu ấy cũng rất đáng thương, cậu ấy....”
Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy sao, nỗi khổ....”
Hồng Tiêu không biết phải làm gì, cậu nắm chặt chiếc khăn, cũng không biết nên bảo cô từ bỏ hay đừng buồn như vậy nữa.
Đang do dự, người làm từ trong nhà chạy ra, cầm chiếc điện thoại gọi cậu: “Thiếu gia, A Trạch thiếu gia gọi điện cho cậu!”
Thẩm Tinh Không và Hồng Tiêu đều giật mình, Hồng Tiêu có chút lúng túng, trong lòng nghĩ cái tên tiểu tử thối này đúng là biết chọn thời điểm ghê đây.
Anh đi lại nhận lấy chiếc điện thoại, cách Thẩm Tinh Không một đoạn, anh che tay vào loa, ấn nút nghe, thấp giọng mắng: “Tiểu tử thối, cậu còn biết gọi điện thoại à, vẫn chưa chết cơ à?”
Lục Diễn Trạch ở đầu dây bên kia nói giọng chán nản: “Thiếu chút nữa thì chết, mẹ tớ ép tớ đi cùng cái con bé nha đầu đó, cô ta rất đáng ghét, lúc nào cũng nhìn tớ cười khúc khích, giống như con điên ý.”
Hồng Tiêu xì một tiếng: “Đáng đời cậu! Đồ khốn, cậu đúng là mắc nợ phong lưu ở khắp nơi.”
Lục Diễn Trạch hức một tiếng: “Cậu có còn là bạn bè không đấy hả, sao mà nói tớ như vậy chứ, tớ làm gì mà mắc nợ phong lưu khắp nơi?”
Hồng Tiêu quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Không đang hướng ánh mắt về phía mình, cả người cô đang co ro trong chiếc áo len rộng thùng thình, càng khiến cô nhìn gầy hơn, anh nghiến răng rồi nói nhỏ với người ở đầu dây bên kia: “Tớ hỏi cậu, có phải cậu thực sự đá Thẩm Tinh Không không? bây giờ cô ấy đang ở trong nhà tớ, cô ấy biết việc cậu đính hôm rồi.”
Lục Diễn Trạch đột nhiên giật mình, suýt nữa thì không cầm được điện thoại trong tay, anh hắng giọng rồi khó khăn lắm mới hỏi: “Cô ấy...cô ấy vẫn ổn chứ?”
Hồng Tiêu hức một tiếng: “Ổn cái đầu cậu ấy! cậu thử bảo con nhà người ta đá cậu xem cậu còn ổn được không! tơ skhoong chịu được việc cô ấy dùng ánh mắt đó để nhìn tớ, tớ cảm giác như thể tớ sắp xấu xa như cậu rồi, cậu mai nói đi, ý cậu muốn thế nào, muốn tớ tìm cách đuổi cô ấy đi hay là thế nào, tớ không chịu được cái cảnh bị kẹp giữa hai người đâu!”
Lục Diễn Trạch cảm thấy cổ họng khô đặc lại, anh vội vàng uống một ngụm nước, dùng lực mới nuốt xuống được, một lúc lâu anh không nói ra được một câu.
Thẩm Tinh Không đứng bên cạnh một lúc rồi cô đi tới, nhìn Hồng Tiêu: “Tớ có thể nói với anh ấy vài câu không?”
Hồng Tiêu đơ người ra, nhìn đôi mắt ọng nước của cô, anh do dự, rồi lại nhìn chiếc điện thoại, cắn răng đưa cho cô: “Thôi bỏ đi, cho hai người tự đi giải quyết với nhau.”
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc điện thoại, cảm thấy cái đồ vật nhỏ bé đó mà lại nặng vậy, cô đặt điện thoại lên gần tai, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của đối phương.
Cô bỗng bật khóc, quay đầu lại né đi ánh nhìn của Hồng Tiêu, cô cắn chặt môi, trong đầu không kìm chế được, cô nhớ về những điều nhỏ nhặt khi hai người còn ở bên nhau.
Lục Diễn Trạch ở đầu dây bên kia cũng như cô, cảm xúc hết sức phức tạp, anh cầm chặt lấy chiếc điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mãi sau đó, Thẩm Tinh Không mới run run hỏi anh: “Có phải anh sẽ không quay lại nữa?”
Lục Diễn Trạch nghẹn đắng cổ họng lại, anh không biết Thẩm Tinh Không đang hỏi anh có quay lại Trung Quốc hay là có quay lại bên cạnh cô.....
Anh ngồi trên giường, cúi đầu xuống, mím chặt môi lại không biết nên nói gì.
Thẩm Tinh Không thút thít rồi cô cười thất vọng: “Không quay lại thì không quay lại....ngày hôm nay chúng ta chính thức nói cho rõ ràng, anh đính hôn rồi, em cũng sẽ sống cuộc sống mới của riêng em, anh cảm thấy báo thù em anh sẽ vui vậy thì tùy anh, hôm nay chính thức nói một câu, chúng ta kết thúc đi.”
Lục Diễn Trạch đột nhiên từ trên giường đứng thẳng dậy, anh nắm chặt tay thành nằm đấm, hơi thở như đang bị câu nói của cô ngăn lại.
Thẩm Tinh Không nói xong, cô đưa tay lên lau nước mắt, quay đầu đưa điện thoại cho Hồng Tiêu: “Tớ nói hết rồi, sau này sẽ không tới làm phiền cậu nữa đâu.”
Hồng Tiêu lúng ta lúng túng nhận lấy điện thoại, nhìn Thẩm Tinh Không đi ra ngoài cửa với đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng anh cảm thấy đau nhói khó chịu, anh mắng lớn vào điện thoại: “Vui chưa? Mừng rỡ chưa? Cậu hại bàn tay Trì Hạo là đủ rồi? Cậu đúng là đồ khốn!”
Lục Diễn Trạch đơ người ra một lát, ánh mắt thất thần: “Hồng Tiêu, cô ấy đi rồi?”
Hồng Tiêu bực dọc ừm một tiếng: “ĐI rồi, cô ấy không đi tôi cũng sẽ làm cho cô ấy tỉnh táo lại, cậu có biết không hả, cô ấy nghỉ học rồi, mấy ngày hôm trước có người ở bảng tin nhà trường đã dán những ảnh gì, nói rằng cô ấy có mối quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác làm việc có lỗi với cậu, vì sự việc này mà cô ấy bị mọi người trong trường bôi nhọ đủ kiểu. Người ta chỉ là một cô gái thôi, ai mà chịu được chứ! Tớ thấy cô ấy có thể quay lại để thi đại học hay không cũng là vấn đề đấy, tớ nhìn cô ấy gầy hốc hác đi rồi.”
Lục Diễn Trạch đột nhiên chạy ra cửa, đi mấy lần mới đi được đôi giày vào chân, anh chạy ra ngoài: “Cô ấy nghỉ học rồi? Ai đã nói linh tinh để bôi nhọ cô ấy?”
Hồng Tiêu thấy tức giận với anh: “Tớ làm sao mà biết được, tớ còn tưởng cậu chưa hết giận liền giở trò. Nói thực đi, có phải là cậu làm không?”
Lục Diễn Trạch tức giận mắng Hồng Tiêu: “Đầu óc cậu có vấn đề gì không đấy hả! Tớ mà lại hại cô ấy à!”
Hồng Tiêu Hức một tiếng: “Trước đây điều cậu làm cũng không nhẹ hơn cái này đâu.”
Dây thần kinh trên trán của Lục Diễn Trạch giật lên đùng đùng. Anh muốn quay về để thăm cô, anh như mất kiểm soát chạy ra khỏi nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một tiểu cô nương với khuôn mặt non nớt chạy tới, giọng nói nhỏ nhẹ gọi anh: “A Trạch, mẹ bảo chúng mình cùng đi ăn điểm tâm.”
Hồng Tiêu lau mồ hôi, đang định đi nhặt bóng liền nhìn thấy từ ngoài cửa nhà chạy vào một bóng dáng nhỏ con.
Anh đặt chiếc khăn lau mồ hôi xuống, nheo mày lại đi ra.
Nhìn rõ đó là Thẩm Tinh Không, anh há hốc mồm ngạc nhiên: “Thẩm Tinh Không? sao cậu lại chạy tới đây?”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên, nước mắt liền lăn ra, cô thút thít, giọng nói mếu máo: “Hồng Tiêu....tớ hỏi cậu, có phải Lục Diễn Trạch đính hôn rồi không?”
Hồng Tiêu nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô đầy mồ hôi, anh mím môi lại đưa chiếc khăn cho cô: “Cậu lau mồ hôi trước đi đã, cậu bình tĩnh lại rồi tớ nói với cậu.”
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc khăn, cảm xúc bắt đầu kích động, giọng nói cô run lên: “Anh ấy đính hôn rồi có đúng không? anh ấy đính hôn rồi! Anh ấy kết hôn cùng với người khác rồi!”
Hồng Tiêu nhìn cô như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh thấp giọng thở dài một tiếng: “Tớ tưởng cậu đã buông bỏ được rồi....”
Thẩm Tinh Không với bộ mặt rụt rè, cô khẽ mỉm cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn là khóc: “Buông bỏ.....không phải ai cũng giống với anh ấy, nói buông là buông được, nói xóa sạch là xóa sạch được....”
Hồng Tiêu nhìn cô, nhất thời anh cũng không tìm được lời nào để an ủi, chỉ có thể nói: “Thực ra cậu ấy....cậu ấy cũng có nỗi khổ của mình, gia đình cậu ấy rất phức tạp, chúng ta trước đây đều cười cậu ấy sống trong xã hội phòng kiến, gia đình cậu ấy là như vậy, cậu ấy làm gì, qua lại với người thế nào đều là vì lợi ích của gia đình....thực ra cậu ấy cũng rất đáng thương, cậu ấy....”
Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy sao, nỗi khổ....”
Hồng Tiêu không biết phải làm gì, cậu nắm chặt chiếc khăn, cũng không biết nên bảo cô từ bỏ hay đừng buồn như vậy nữa.
Đang do dự, người làm từ trong nhà chạy ra, cầm chiếc điện thoại gọi cậu: “Thiếu gia, A Trạch thiếu gia gọi điện cho cậu!”
Thẩm Tinh Không và Hồng Tiêu đều giật mình, Hồng Tiêu có chút lúng túng, trong lòng nghĩ cái tên tiểu tử thối này đúng là biết chọn thời điểm ghê đây.
Anh đi lại nhận lấy chiếc điện thoại, cách Thẩm Tinh Không một đoạn, anh che tay vào loa, ấn nút nghe, thấp giọng mắng: “Tiểu tử thối, cậu còn biết gọi điện thoại à, vẫn chưa chết cơ à?”
Lục Diễn Trạch ở đầu dây bên kia nói giọng chán nản: “Thiếu chút nữa thì chết, mẹ tớ ép tớ đi cùng cái con bé nha đầu đó, cô ta rất đáng ghét, lúc nào cũng nhìn tớ cười khúc khích, giống như con điên ý.”
Hồng Tiêu xì một tiếng: “Đáng đời cậu! Đồ khốn, cậu đúng là mắc nợ phong lưu ở khắp nơi.”
Lục Diễn Trạch hức một tiếng: “Cậu có còn là bạn bè không đấy hả, sao mà nói tớ như vậy chứ, tớ làm gì mà mắc nợ phong lưu khắp nơi?”
Hồng Tiêu quay đầu lại nhìn Thẩm Tinh Không đang hướng ánh mắt về phía mình, cả người cô đang co ro trong chiếc áo len rộng thùng thình, càng khiến cô nhìn gầy hơn, anh nghiến răng rồi nói nhỏ với người ở đầu dây bên kia: “Tớ hỏi cậu, có phải cậu thực sự đá Thẩm Tinh Không không? bây giờ cô ấy đang ở trong nhà tớ, cô ấy biết việc cậu đính hôm rồi.”
Lục Diễn Trạch đột nhiên giật mình, suýt nữa thì không cầm được điện thoại trong tay, anh hắng giọng rồi khó khăn lắm mới hỏi: “Cô ấy...cô ấy vẫn ổn chứ?”
Hồng Tiêu hức một tiếng: “Ổn cái đầu cậu ấy! cậu thử bảo con nhà người ta đá cậu xem cậu còn ổn được không! tơ skhoong chịu được việc cô ấy dùng ánh mắt đó để nhìn tớ, tớ cảm giác như thể tớ sắp xấu xa như cậu rồi, cậu mai nói đi, ý cậu muốn thế nào, muốn tớ tìm cách đuổi cô ấy đi hay là thế nào, tớ không chịu được cái cảnh bị kẹp giữa hai người đâu!”
Lục Diễn Trạch cảm thấy cổ họng khô đặc lại, anh vội vàng uống một ngụm nước, dùng lực mới nuốt xuống được, một lúc lâu anh không nói ra được một câu.
Thẩm Tinh Không đứng bên cạnh một lúc rồi cô đi tới, nhìn Hồng Tiêu: “Tớ có thể nói với anh ấy vài câu không?”
Hồng Tiêu đơ người ra, nhìn đôi mắt ọng nước của cô, anh do dự, rồi lại nhìn chiếc điện thoại, cắn răng đưa cho cô: “Thôi bỏ đi, cho hai người tự đi giải quyết với nhau.”
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc điện thoại, cảm thấy cái đồ vật nhỏ bé đó mà lại nặng vậy, cô đặt điện thoại lên gần tai, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của đối phương.
Cô bỗng bật khóc, quay đầu lại né đi ánh nhìn của Hồng Tiêu, cô cắn chặt môi, trong đầu không kìm chế được, cô nhớ về những điều nhỏ nhặt khi hai người còn ở bên nhau.
Lục Diễn Trạch ở đầu dây bên kia cũng như cô, cảm xúc hết sức phức tạp, anh cầm chặt lấy chiếc điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Mãi sau đó, Thẩm Tinh Không mới run run hỏi anh: “Có phải anh sẽ không quay lại nữa?”
Lục Diễn Trạch nghẹn đắng cổ họng lại, anh không biết Thẩm Tinh Không đang hỏi anh có quay lại Trung Quốc hay là có quay lại bên cạnh cô.....
Anh ngồi trên giường, cúi đầu xuống, mím chặt môi lại không biết nên nói gì.
Thẩm Tinh Không thút thít rồi cô cười thất vọng: “Không quay lại thì không quay lại....ngày hôm nay chúng ta chính thức nói cho rõ ràng, anh đính hôn rồi, em cũng sẽ sống cuộc sống mới của riêng em, anh cảm thấy báo thù em anh sẽ vui vậy thì tùy anh, hôm nay chính thức nói một câu, chúng ta kết thúc đi.”
Lục Diễn Trạch đột nhiên từ trên giường đứng thẳng dậy, anh nắm chặt tay thành nằm đấm, hơi thở như đang bị câu nói của cô ngăn lại.
Thẩm Tinh Không nói xong, cô đưa tay lên lau nước mắt, quay đầu đưa điện thoại cho Hồng Tiêu: “Tớ nói hết rồi, sau này sẽ không tới làm phiền cậu nữa đâu.”
Hồng Tiêu lúng ta lúng túng nhận lấy điện thoại, nhìn Thẩm Tinh Không đi ra ngoài cửa với đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng anh cảm thấy đau nhói khó chịu, anh mắng lớn vào điện thoại: “Vui chưa? Mừng rỡ chưa? Cậu hại bàn tay Trì Hạo là đủ rồi? Cậu đúng là đồ khốn!”
Lục Diễn Trạch đơ người ra một lát, ánh mắt thất thần: “Hồng Tiêu, cô ấy đi rồi?”
Hồng Tiêu bực dọc ừm một tiếng: “ĐI rồi, cô ấy không đi tôi cũng sẽ làm cho cô ấy tỉnh táo lại, cậu có biết không hả, cô ấy nghỉ học rồi, mấy ngày hôm trước có người ở bảng tin nhà trường đã dán những ảnh gì, nói rằng cô ấy có mối quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác làm việc có lỗi với cậu, vì sự việc này mà cô ấy bị mọi người trong trường bôi nhọ đủ kiểu. Người ta chỉ là một cô gái thôi, ai mà chịu được chứ! Tớ thấy cô ấy có thể quay lại để thi đại học hay không cũng là vấn đề đấy, tớ nhìn cô ấy gầy hốc hác đi rồi.”
Lục Diễn Trạch đột nhiên chạy ra cửa, đi mấy lần mới đi được đôi giày vào chân, anh chạy ra ngoài: “Cô ấy nghỉ học rồi? Ai đã nói linh tinh để bôi nhọ cô ấy?”
Hồng Tiêu thấy tức giận với anh: “Tớ làm sao mà biết được, tớ còn tưởng cậu chưa hết giận liền giở trò. Nói thực đi, có phải là cậu làm không?”
Lục Diễn Trạch tức giận mắng Hồng Tiêu: “Đầu óc cậu có vấn đề gì không đấy hả! Tớ mà lại hại cô ấy à!”
Hồng Tiêu Hức một tiếng: “Trước đây điều cậu làm cũng không nhẹ hơn cái này đâu.”
Dây thần kinh trên trán của Lục Diễn Trạch giật lên đùng đùng. Anh muốn quay về để thăm cô, anh như mất kiểm soát chạy ra khỏi nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một tiểu cô nương với khuôn mặt non nớt chạy tới, giọng nói nhỏ nhẹ gọi anh: “A Trạch, mẹ bảo chúng mình cùng đi ăn điểm tâm.”
Danh sách chương