Thẩm Chi Diệu thờ ơ liếc nhìn Lạc Đơn Thụy đang nũng nịu, anh vỗ vào vai cô ta: “Tinh Không vừa làm phẫu thuật, anh sẽ dành nhiều thời gian một chút để chăm sóc cô ấy, em ngoan ngoãn làm việc của mình đi, đừng làm loạn, để anh gọi tài xế đưa em về nhà.”
Lạc Đơn Thụy nhìn Thẩm Chi Diệu, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này là một ác quỷ đeo mặt nạ, dưới lớp mặt nạ tốt đẹp đó nhất định là một khuôn mặt gian lận và độc ác.
Rõ ràng là anh đang nói dối lừa cô ta, ngay từ đầu đã thế rồi.
Anh chưa từng thích cô ta, ở bên cô ta, ôm hôn thắm thiết trên giường, tất cả chẳng qua là diễn kịch mà thôi.
Cô ta cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt đảo khắp xung quanh một lượt.
Đột nhiên nhìn thấy trong phòng ngủ có một bóng dáng đang đứng đó, đó là phòng của anh, người con gái bên trong, chính là Thẩm Tinh Không? Trong lòng Lạc Đơn Thụy đột nhiên trào lên một cơn phẫn nộ.
Cô ta cảm thấy bản thân mình là đồ ngốc.
Cô ta theo Thẩm Chi Diệu người người đều cảm thấy cô ta phong quang vô hạn.
Nhưng thực ra thì sao chứ, cô ta luôn luôn phải cẩn thận.
Người đàn ông này mập mờ không rõ, nói không chừng chỉ vì một câu nói nào đó mà khó chịu.
Anh lại cũng không nói ra, khi đang tức giận nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Cô ta tưởng rằng sẽ không sao nhưng chớp mắt một cái anh liền biến mất rất lâu mà chẳng tới tìm cô ta.
Có những lúc cô ta cảm thấy, bản thân mình đúng là đại thần thời cổ đại đi theo quân vương, lúc nào cũng phải đoán xem anh đang nghĩ gì, việc nào cũng phải đoán xem thái độ của anh sẽ ra sao.
Rõ ràng bản thân nên là một quý phu được sủng ái, nên được anh chiều chuộng để có được sự ngọt ngào, thế nhưng lúc này, đi theo anh, cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô ta kiễng chân lên, khẽ chạm môi vào môi Thẩm Chi Diệu nhìn anh với đôi mắt ọng nước cô ta thấp giọng nói: “Đừng có mà không tìm em, em thực sự nhớ anh.”
Thẩm Chi Diệu lau môi đi, trong ánh mắt là cảm xúc nhìn không rõ được, chỉ thờ ơ đẩy cô ta ra: “Về nhà đi, lạnh rồi trời tối nhanh lắm.”
Lạc Đơn Thụy gật đầu, có chút không nỡ rời xa anh.
Thẩm Chi Diệu vứt miếng thịt trong đĩa cho bọn chó săn, ánh mắt anh sâu hoắm lại, lấy tay quệt mạnh đôi môi cô ta vừa hôn.
Thẩm Tinh Không đứng ở cửa sổ nhìn thấy toàn bộ cảnh này, trong lòng cô cảm thấy tức giận mà không hiểu tại sao.
Người phụ nữ đó thật là không biết kìm nén cảm xúc?
Trong sân như thế mà còn hôn anh!
Thẩm Tinh Không giậm chân một cái, cô nghĩ, Thẩm Chi Diệu cũng không đẩy cô ta ra, rốt cuộc là thế nào đây?
Vừa nãy vẫn còn ăn cơm cùng cô nhẹ nhàng tình cảm, bây giờ lại nói cười vui vẻ cùng với người phụ nữ khác?
Tuy cô không quan tâm....
Đúng, không quan tâm!
Không quan tâm tới những lời nói giả dối anh nói với cô, cô không thèm tin anh nói muốn có quan hệ gì đó với cô.
Người đàn ông như anh, tám phần là nhằm vào tài sản của Thẩm gia, luôn muốn tìm cơ hội để chiếm hữu hoàn toàn.
Cô hức một tiếng, quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Nhìn rồi lại tức, tức anh đứng núi này trông núi nọ, nói lời không giữ lời!
Thẩm Tinh Không chân giậm xuống đất, tay kéo rèm của cho bõ tức, cô không muốn ở trong phòng anh nữa, quay người liền đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang chậm rãi bước lên lầu, Thẩm Tinh Không hậm hực, nét mặt rõ ràng là đang không vui.
Thẩm Chi Diệu nhìn thấy cô như vậy liền chau mày hỏi: “Ra ngoài làm cái gì đấy? quay về phòng nằm xuống!”
Thẩm Tinh Không liếc mắt sang một bên, không thèm nhìn anh nói: “Cháu ngủ không quen giường của chú, cháu muốn về phòng mình.”
Thẩm Chi Diệu không vui anh nhìn cô chằm chằm: “Vừa nãy là ai đã nhỏ cả nước miếng xuống gối của anh? Bây giờ lại bảo ngủ không quen? Em cứ làm loạn thì cẩn thận da em đấy!”
Thẩm Tinh Không thấy anh lại trở về với tính cách chú Hai, hai mắt cô nóng lên: “Cháu nhớ lời dạy của chú Hai rồi, sau này sẽ không quấy rầy chú nữa, cháu tôn trọng chú, kính trọng chú, sẽ không dám có lần sau nữa!”
Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm cô nha đầu đột nhiên trở nên ngang ngược này, anh đứng ở cửa nhìn cô, kìm nén sự tức giận: “Anh đã nói là có chuyện nói với em, đứng lại...”
Thẩm Tinh Không bước đi khá xa rồi mới quay đầu lại: “Chú Hai, xin hỏi có việc gì đấy?”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, cảm thấy hai tiếng chú Hai gọi nghe thật chói tai.
Anh nhìn cô: “Anh biết em không đến trường nữa là vì có người vu khống bôi nhọ em, anh đã điều tra ra là ai rồi, em có cần hỏi qua không? nếu không hỏi thì anh sẽ giải quyết theo cách riêng của anh nhé.”
Bàn tay Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy lan can, trong lòng cô cảm thấy rất buồn, người biết sự việc ngày hôm đó, lại còn làm như vậy, ngoài cô ta ra thì không có ai khác nữa?
Thẩm Tinh Không nhìn Thẩm Chi Diệu, nói với ngữ khí cầu xin: “Đừng làm hại cô ấy có được không..... cháu chỉ có một người bạn là cô ấy thôi.”
Thẩm Chi Diệu hơi nheo mắt lại, nhìn bộ dạng thất vọng của cô, lúc này cô giống như một đứa trẻ bị bạn mình bỏ rơi vậy.
Anh khẽ gật đầu, nói với ngữ khí lạnh lùng: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ cân nhắc xem thế nào. Em thích về phòng thì về phòng ngủ đi, anh cũng không chịu được cái cảnh người khác nằm ngủ còn chảy cả nước dãi lên gối như thế, vô cùng ghê tởm.”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh trong lòng cô vừa tức vừa xấu hổ, quay đầu chạy thẳng về phòng mình.
Đồ Thẩm Chi Diệu đáng ghét!
Thẩm Tinh Không đóng rầm cửa lại, cô lại cầm lấy con gấu bông to ném xuống đất, anh căn bản là đóng kịch, là giả vờ!
Lúc thì nhẹ nhàng như nước, lúc thì chê đông chê tây!
Cô thề, sẽ không nhìn trộm anh nữa, nếu còn vì anh mà tim đập nhanh thì cô sẽ đập đầu vào tường mà chết!
Thẩm Tinh Không thầm thề độc trong lòng, rồi bước chân mệt mỏi lên giường, nằm trong chăn, cô cảm thấy thật lạnh, không hề có cảm giác ấm áp thoải mái như nằm ở giường anh....
Cô bĩu môi, trong lòng thấy hận anh muốn chết.
Thẩm Chi Diệu quay về phòng, có chút bực dọc đi tới trước cửa sổ, bước chân anh có vẻ nôn nóng, anh đúng là trúng tà rồi hay sao ấy!
Lúc tức giận là liền đánh mất đi lí trí?
Vừa nãy anh chỉ để ý nói lời tức giận mà không hỏi cô tường tận xem rốt cuộc cô vì sao mà đột nhiên lại xa cách bản thân như vậy?
Anh đứng ở cửa sổ, gió khẽ thổi qua, rèm cửa bay lên, dưới ánh mắt anh là một phần rèm cửa bị nhăm nhúm lại, anh nheo mày cầm lên nhìn, một lúc sau, cúi đầu nhìn xuống anh liền nhìn thấy đám chó săn mastiff của mình đang nằm ngủ trong lồng.
Lúc này anh mới hiểu, miệng khẽ mỉm cười,a nh bỏ rèm cửa xuống, từ từ thở phào một tiếng.
Nha đầu, anh làm thế nào mới có thể thu phục cô?
Nói cô là một con thỏ yếu đuối thì cô lại giơ móng vuốt ra để đối kháng lại với bản thân anh.
Nói cô là con nhím xù lông lên thì cô lại dùng ánh mắt đáng thương và quyến rũ đề ép người khác lập tức không còn tức giận được nữa.
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống nhìn tấm rèm cửa nhăm nhúm lại khó coi, trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng nét mặt cô ban nãy khi đứng ở đây nhìn xuống dưới.
Chắc lúc đó mặt cô đầy vẻ tức giận, miệng lẩm bẩm với đôi môi đỏ hồng, trên mặt như viết hai chữ....ghen tỵ?
Anh cúi đầu xuống khẽ cười, khi ngẩng đầu lên thì trên khuôn mặt là một nét rạng ngời.
Anh cầm lịch ra xem, tính tính toán toán rồi mới phát hiện qua một khoảng thời gian nữa chính là sinh nhật của tiểu nha đầu đó.
Anh dựa lưng vào cửa sổ, cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ.
Trước đây anh đều dùng thân phận bề trên để tặng cô một số món quà quý giá nhưng không dùng tới.
Khi đó anh thực ra không có cảm giác thấy nguy hiểm thế này, Thẩm Tinh Không ngốc nghếch thì vẫn là Tinh Không của anh, anh cũng không vội, chỉ đợi cô lớn lên thì sẽ tính chuyện khác.
Thế nhưng sự xuất hiện của Lục Diễn Trạch làm cho anh cảm thấy sự khắc chế của bản thân bị hạ thấp xuống, khi anh nhìn Thẩm Tinh Không vì người đó cười hay khóc anh chỉ cảm thấy dường như thứ thuộc về mình bị người khác trắng trợn cướp mất, anh không có cách nào chịu được, vì thế tối hôm đó anh mới mượn rượu cùng với sự nóng vội quyết định nói ra những lời giấu kín trong lòng bao lâu nay.
Cô là cô gái của anh, từ trước tới nay đều vậy, sau này cũng thế....
Anh nắm chặt hai tay lại, đôi mắt lạnh lùng thể hiện rõ sự quyết tâm.
Lạc Đơn Thụy nhìn Thẩm Chi Diệu, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này là một ác quỷ đeo mặt nạ, dưới lớp mặt nạ tốt đẹp đó nhất định là một khuôn mặt gian lận và độc ác.
Rõ ràng là anh đang nói dối lừa cô ta, ngay từ đầu đã thế rồi.
Anh chưa từng thích cô ta, ở bên cô ta, ôm hôn thắm thiết trên giường, tất cả chẳng qua là diễn kịch mà thôi.
Cô ta cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt đảo khắp xung quanh một lượt.
Đột nhiên nhìn thấy trong phòng ngủ có một bóng dáng đang đứng đó, đó là phòng của anh, người con gái bên trong, chính là Thẩm Tinh Không? Trong lòng Lạc Đơn Thụy đột nhiên trào lên một cơn phẫn nộ.
Cô ta cảm thấy bản thân mình là đồ ngốc.
Cô ta theo Thẩm Chi Diệu người người đều cảm thấy cô ta phong quang vô hạn.
Nhưng thực ra thì sao chứ, cô ta luôn luôn phải cẩn thận.
Người đàn ông này mập mờ không rõ, nói không chừng chỉ vì một câu nói nào đó mà khó chịu.
Anh lại cũng không nói ra, khi đang tức giận nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Cô ta tưởng rằng sẽ không sao nhưng chớp mắt một cái anh liền biến mất rất lâu mà chẳng tới tìm cô ta.
Có những lúc cô ta cảm thấy, bản thân mình đúng là đại thần thời cổ đại đi theo quân vương, lúc nào cũng phải đoán xem anh đang nghĩ gì, việc nào cũng phải đoán xem thái độ của anh sẽ ra sao.
Rõ ràng bản thân nên là một quý phu được sủng ái, nên được anh chiều chuộng để có được sự ngọt ngào, thế nhưng lúc này, đi theo anh, cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô ta kiễng chân lên, khẽ chạm môi vào môi Thẩm Chi Diệu nhìn anh với đôi mắt ọng nước cô ta thấp giọng nói: “Đừng có mà không tìm em, em thực sự nhớ anh.”
Thẩm Chi Diệu lau môi đi, trong ánh mắt là cảm xúc nhìn không rõ được, chỉ thờ ơ đẩy cô ta ra: “Về nhà đi, lạnh rồi trời tối nhanh lắm.”
Lạc Đơn Thụy gật đầu, có chút không nỡ rời xa anh.
Thẩm Chi Diệu vứt miếng thịt trong đĩa cho bọn chó săn, ánh mắt anh sâu hoắm lại, lấy tay quệt mạnh đôi môi cô ta vừa hôn.
Thẩm Tinh Không đứng ở cửa sổ nhìn thấy toàn bộ cảnh này, trong lòng cô cảm thấy tức giận mà không hiểu tại sao.
Người phụ nữ đó thật là không biết kìm nén cảm xúc?
Trong sân như thế mà còn hôn anh!
Thẩm Tinh Không giậm chân một cái, cô nghĩ, Thẩm Chi Diệu cũng không đẩy cô ta ra, rốt cuộc là thế nào đây?
Vừa nãy vẫn còn ăn cơm cùng cô nhẹ nhàng tình cảm, bây giờ lại nói cười vui vẻ cùng với người phụ nữ khác?
Tuy cô không quan tâm....
Đúng, không quan tâm!
Không quan tâm tới những lời nói giả dối anh nói với cô, cô không thèm tin anh nói muốn có quan hệ gì đó với cô.
Người đàn ông như anh, tám phần là nhằm vào tài sản của Thẩm gia, luôn muốn tìm cơ hội để chiếm hữu hoàn toàn.
Cô hức một tiếng, quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Nhìn rồi lại tức, tức anh đứng núi này trông núi nọ, nói lời không giữ lời!
Thẩm Tinh Không chân giậm xuống đất, tay kéo rèm của cho bõ tức, cô không muốn ở trong phòng anh nữa, quay người liền đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang chậm rãi bước lên lầu, Thẩm Tinh Không hậm hực, nét mặt rõ ràng là đang không vui.
Thẩm Chi Diệu nhìn thấy cô như vậy liền chau mày hỏi: “Ra ngoài làm cái gì đấy? quay về phòng nằm xuống!”
Thẩm Tinh Không liếc mắt sang một bên, không thèm nhìn anh nói: “Cháu ngủ không quen giường của chú, cháu muốn về phòng mình.”
Thẩm Chi Diệu không vui anh nhìn cô chằm chằm: “Vừa nãy là ai đã nhỏ cả nước miếng xuống gối của anh? Bây giờ lại bảo ngủ không quen? Em cứ làm loạn thì cẩn thận da em đấy!”
Thẩm Tinh Không thấy anh lại trở về với tính cách chú Hai, hai mắt cô nóng lên: “Cháu nhớ lời dạy của chú Hai rồi, sau này sẽ không quấy rầy chú nữa, cháu tôn trọng chú, kính trọng chú, sẽ không dám có lần sau nữa!”
Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm cô nha đầu đột nhiên trở nên ngang ngược này, anh đứng ở cửa nhìn cô, kìm nén sự tức giận: “Anh đã nói là có chuyện nói với em, đứng lại...”
Thẩm Tinh Không bước đi khá xa rồi mới quay đầu lại: “Chú Hai, xin hỏi có việc gì đấy?”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, cảm thấy hai tiếng chú Hai gọi nghe thật chói tai.
Anh nhìn cô: “Anh biết em không đến trường nữa là vì có người vu khống bôi nhọ em, anh đã điều tra ra là ai rồi, em có cần hỏi qua không? nếu không hỏi thì anh sẽ giải quyết theo cách riêng của anh nhé.”
Bàn tay Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy lan can, trong lòng cô cảm thấy rất buồn, người biết sự việc ngày hôm đó, lại còn làm như vậy, ngoài cô ta ra thì không có ai khác nữa?
Thẩm Tinh Không nhìn Thẩm Chi Diệu, nói với ngữ khí cầu xin: “Đừng làm hại cô ấy có được không..... cháu chỉ có một người bạn là cô ấy thôi.”
Thẩm Chi Diệu hơi nheo mắt lại, nhìn bộ dạng thất vọng của cô, lúc này cô giống như một đứa trẻ bị bạn mình bỏ rơi vậy.
Anh khẽ gật đầu, nói với ngữ khí lạnh lùng: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ cân nhắc xem thế nào. Em thích về phòng thì về phòng ngủ đi, anh cũng không chịu được cái cảnh người khác nằm ngủ còn chảy cả nước dãi lên gối như thế, vô cùng ghê tởm.”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh trong lòng cô vừa tức vừa xấu hổ, quay đầu chạy thẳng về phòng mình.
Đồ Thẩm Chi Diệu đáng ghét!
Thẩm Tinh Không đóng rầm cửa lại, cô lại cầm lấy con gấu bông to ném xuống đất, anh căn bản là đóng kịch, là giả vờ!
Lúc thì nhẹ nhàng như nước, lúc thì chê đông chê tây!
Cô thề, sẽ không nhìn trộm anh nữa, nếu còn vì anh mà tim đập nhanh thì cô sẽ đập đầu vào tường mà chết!
Thẩm Tinh Không thầm thề độc trong lòng, rồi bước chân mệt mỏi lên giường, nằm trong chăn, cô cảm thấy thật lạnh, không hề có cảm giác ấm áp thoải mái như nằm ở giường anh....
Cô bĩu môi, trong lòng thấy hận anh muốn chết.
Thẩm Chi Diệu quay về phòng, có chút bực dọc đi tới trước cửa sổ, bước chân anh có vẻ nôn nóng, anh đúng là trúng tà rồi hay sao ấy!
Lúc tức giận là liền đánh mất đi lí trí?
Vừa nãy anh chỉ để ý nói lời tức giận mà không hỏi cô tường tận xem rốt cuộc cô vì sao mà đột nhiên lại xa cách bản thân như vậy?
Anh đứng ở cửa sổ, gió khẽ thổi qua, rèm cửa bay lên, dưới ánh mắt anh là một phần rèm cửa bị nhăm nhúm lại, anh nheo mày cầm lên nhìn, một lúc sau, cúi đầu nhìn xuống anh liền nhìn thấy đám chó săn mastiff của mình đang nằm ngủ trong lồng.
Lúc này anh mới hiểu, miệng khẽ mỉm cười,a nh bỏ rèm cửa xuống, từ từ thở phào một tiếng.
Nha đầu, anh làm thế nào mới có thể thu phục cô?
Nói cô là một con thỏ yếu đuối thì cô lại giơ móng vuốt ra để đối kháng lại với bản thân anh.
Nói cô là con nhím xù lông lên thì cô lại dùng ánh mắt đáng thương và quyến rũ đề ép người khác lập tức không còn tức giận được nữa.
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống nhìn tấm rèm cửa nhăm nhúm lại khó coi, trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng nét mặt cô ban nãy khi đứng ở đây nhìn xuống dưới.
Chắc lúc đó mặt cô đầy vẻ tức giận, miệng lẩm bẩm với đôi môi đỏ hồng, trên mặt như viết hai chữ....ghen tỵ?
Anh cúi đầu xuống khẽ cười, khi ngẩng đầu lên thì trên khuôn mặt là một nét rạng ngời.
Anh cầm lịch ra xem, tính tính toán toán rồi mới phát hiện qua một khoảng thời gian nữa chính là sinh nhật của tiểu nha đầu đó.
Anh dựa lưng vào cửa sổ, cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ.
Trước đây anh đều dùng thân phận bề trên để tặng cô một số món quà quý giá nhưng không dùng tới.
Khi đó anh thực ra không có cảm giác thấy nguy hiểm thế này, Thẩm Tinh Không ngốc nghếch thì vẫn là Tinh Không của anh, anh cũng không vội, chỉ đợi cô lớn lên thì sẽ tính chuyện khác.
Thế nhưng sự xuất hiện của Lục Diễn Trạch làm cho anh cảm thấy sự khắc chế của bản thân bị hạ thấp xuống, khi anh nhìn Thẩm Tinh Không vì người đó cười hay khóc anh chỉ cảm thấy dường như thứ thuộc về mình bị người khác trắng trợn cướp mất, anh không có cách nào chịu được, vì thế tối hôm đó anh mới mượn rượu cùng với sự nóng vội quyết định nói ra những lời giấu kín trong lòng bao lâu nay.
Cô là cô gái của anh, từ trước tới nay đều vậy, sau này cũng thế....
Anh nắm chặt hai tay lại, đôi mắt lạnh lùng thể hiện rõ sự quyết tâm.
Danh sách chương