Vừa lúc ông nội Trịnh lên tiếng, bên ngoài cũng có âm thanh xe ô tô xịch tới. Hạ Lam gật đầu đáp lời ông, thắc mắc không hiểu là đại nhân vật nào vừa về đây? Nếu là cô em gái Trịnh Dung Dung thì không vui lắm đâu, cô còn chưa cáo trạng với ông nội, cô ta mà giành nói trước thì đau đầu lắm!
Cũng may cho cô, người trở lại là bố Trịnh và Đào Nương, họ vừa bước vào phòng khách đã vui vẻ nói chuyện. Bố Trịnh hôm nay còn đặc biệt vui vẻ, mỗi một câu đều cao giọng nói to. Có vẻ là uống rượu, và hơi say say rồi!
Cô nhận ra được điều này, ông nội Trịnh dĩ nhiên cũng nhận ra. Nhíu mày khó chịu, con trai không nên thân thật sự làm ông thất vọng muốn chết. Nhưng thất vọng cũng không thể làm gì, ai bảo trước đây ông chỉ lo làm ăn, vợ mất con trai không ai chăm cũng mặc kệ. Để rồi sau này lịch sử lặp lại y hệt với cháu ông, thậm chí còn tệ hại hơn vài phần. Nén nỗi lòng xuống thật sâu, ông nội Trịnh tự trách bản thân, cũng có vài phần oán hận nhìn cô gái trước mặt: "Ước định mười năm mới qua được một tháng mà thôi. Không biết bây giờ cháu tính thế nào?"
"Nếu họ muốn nói thì cứ để họ nói thôi ạ!" Hạ Lam mỉm cười trấn định, mười năm? Chậc, có vẻ chuyện tối qua nam chính không nói dối.. "Hôm trước trong bữa ăn cháu đã nói qua: Trước đây có thể, sau này tuyệt đối sẽ không!"
"Hi vọng những gì cháu hứa, cháu có thể thực hiện được!" Ông nội Trịnh nhìn cô thật sâu, muốn tìm kiếm trong mắt Hạ Lam một vài sơ hở nhưng tuyệt đối không có.
Đôi mắt trong suốt không nhiễm bụi trần ấy làm ông sực nhớ lại, đúng vậy, lần đầu tiên gặp Nguyễn Hạ Lam, đôi mắt cô cũng là ngây thơ, trong trẻo y như vậy.
Ông còn tưởng cô đã bị những thứ tiền tài quấn thân này cuốn trôi đi mất, ai ngờ được không phải như vậy! Nếu thế, cháu trai của ông có phải có hi vọng rồi hay không?
"Thế cháu tìm ông có chuyện gì?"
"Cháu không dám nói trước!" Hạ Lam nheo nheo mắt gật đầu, ông Trịnh tin tưởng cô dễ dàng như thế thật sao? Không hiểu sau chuyện này còn gì khuất tất không nữa? "Cháu đến đây là để xin ông trách tội!"
"Chuyện gì?"
"Chiều nay cháu và Văn Minh tới trung tâm mua sắm, vô tình gặp Dung Dung.."
*
Một câu chuyện bi thương diễm lệ lập tức được viết trên nền việc diễn ra buổi chiều. Hạ Lam ý nhị kể lại câu chuyện, còn không ngừng tự trách mình không đủ năng lực khiến em gái nể phục, để cô em phải xấu mặt trước bạn bè vân vân các kiểu. Ông Trịnh vừa nghe đến đoạn Dung Dung khinh thường Văn Minh, cảm giác khí nóng trong ngực đã ngập đầy. Cháu trai duy nhất của ông sống như thế nào, bị người ta cho sắc mặt gì, ở gia đình mười mấy năm đã có khi nào dễ chịu hay chưa.. ông chưa bao giờ quan tâm tới
Đúng vậy!
Chưa bao giờ!
Ông nội Trịnh có chút sững sờ, vì sao lại như vậy?
Chẳng phải ông luôn nói mình hết lòng yêu thương cháu hay sao, vậy thì vì lẽ gì vừa phát hiện nó bệnh liền không quan tâm nữa? Vì lẽ gì không quan tâm đến nó, bỏ bê nó bao năm giời, tận khi bị người ta nói thẳng vào mặt thế này mới nhận ra?
Vì lẽ gì ông lại đồng ý cho Nguyễn Hạ Lam này lấy cháu ông?
Vì lẽ gì?..
Một luồng gió mạnh thổi qua làm tan lớp mây mù giăng đầy trong trí não người đàn ông mạnh mẽ. Tự dưng lúc này ông mới nhận ra một số chuyện, tựa như mình bị thế lực nào đó sai khiến bắt buộc phải làm như vậy vậy.. Nếu như..
"Bố! Bố ra phòng khách được không?" Tiếng đập cửa bên ngoài làm hai người đang suy tư bên trong không nhịn được cùng quay ra. Người gọi ông nội Trịnh là bố, còn ai khác ngoài bố Trịnh chứ? Dùng giọng ra lệnh kiểu này, đúng 9/10 là say rồi! "Con có chuyện cần nói!"
"Có vấn đề gì?" Ông nội Trịnh nhướn mày nhìn qua Hạ Lam, cô thức thời đứng dậy đi ra mở cửa "Vào trong này nói!"
"Bố mới đi chơi về ạ?" Hạ Lam không nhìn đến vẻ ngạc nhiên của người đàn ông trước mắt, cô nở nụ cười vui vẻ hỏi thăm "Bố vào trong đi!"
"Sao cô.." Bố Trịnh ngẩn ra, hiển nhiên là bất ngờ vô cùng "Sao con lại ở đây?"
"Ngày mai nó đến công ti làm việc.." Ông nội vẫn ngồi yên trên ghế dài, mặt không đổi sắc "Hồi hộp nên tới hỏi trước xem thế nào!"
"Vậy à?" Bố Trịnh à một tiếng, cũng không nhìn đến cô nữa "Tiện nói tới việc mai đến công ti.. Bố, bố ra phòng khách đi, chúng con có chuyện muốn bàn!"
"Liên quan tới công ti?" Ông nội không cho lui nên Hạ Lam cũng chỉ đành đứng tựa cửa, học dáng mỹ nhân cúi đầu nghe ngóng binh tình "Nói thẳng đi!"
"Bố! Vì cớ gì lại chỉ cho Văn Hóa là người trợ giúp?" Bố Trịnh thẳng lưng, ưỡn ngực uy phong hỏi. Phía ngoài hành lang lơ mơ truyền đến tiếng bước chân rón rén như trợ lực "Nó cũng nên có quyền thừa kế như Văn Minh mới đúng!"
"Ồ?"
"Để cô ta lựa chọn người thừa kế.." Bố Trịnh không khách khí chỉ thẳng vào mặt Hạ Lam mà nói, nhìn ngón tay thon dài của người này, Hạ Lam không nhịn được một cái nhíu mày. Bố con giống nhau ghê ta, luôn uy hiếp người ta bằng cách chỉ mặt! "..Bố thấy cô ta đủ sức sao?"
"..."
"Xem, từ hồi về đây đã một tháng, mang danh sinh viên Hê Hê mà nửa điểm năng lực cũng không hề có!" Bố Trịnh hùng hồn lên án "Cả ngày chỉ lo ăn lo chơi, không biết học tập, không biết thu vén, chồng là người nào cũng không xác định rõ ràng được! Còn lên mạng xã hội rêu rao những thứ đáng xấu hổ gì.. rõ là làm nhục nhà họ Trịnh!"
"Cậu có ý kiến với quyết định của tôi?" Ông Trịnh không thanh minh giúp Hạ Lam, và chính bản thân cô cũng không hề có gì để giải thích cho chuyện này cả. Nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam là người như vậy, dù cả vú lấp miệng em thì sự thật cũng không có khả năng thay đổi đâu.
"Bố, quyết định này của bố sai lầm rồi!" Bố Trịnh gằn giọng dữ tợn, đôi mắt đào hoa vằn lên mấy tia máu đỏ ngầu, trừng trừng Hạ Lam như kẻ thù truyền kiếp "Để vợ chồng nó đến công ti chẳng khác nào gián tiếp kéo sập Trịnh gia!"
"Cậu cũng biết tôi sai? Cũng biết như vậy là kéo sập Trịnh gia?" Ông Trịnh lạnh lùng cười "Thế sao ngay từ đầu cậu không mở cái mồm ra nói? Ngay từ đầu không cố gắng phấn đấu phát triển Trịnh gia đi? Lúc nào cũng ru rú bên váy đàn bà, nó xui thế nào liền làm thế ấy! Cậu đáng mặt đàn ông lắm à?"
"Đào Nương đâu có xui con.." Bố Trịnh quẫn bách nhìn ông nội nổi giận, hơi hơi thoái lui về phía sau "Con nói nãy giờ đều là sự thật, chính bố tỉnh táo cũng hiểu được rõ!"
"Hiểu rõ rồi thế nào? Cậu muốn gì?"
"Cho Văn Hóa một cơ hội cạnh tranh với Văn Minh!" Bố Trịnh gật đầu đáp lời, dường như chỉ mong có câu hỏi này "Nếu cứ để thằng bé làm người trợ giúp thật sự không công bằng với nó!"
"Chuyện này.." Ông nội nhìn qua Hạ Lam, hiển nhiên là muốn ném củ khoai nóng này sang cho cô. Ô hay, ông cáo ơi, cháu non lắm không đủ sức đối phó đâu!
"Bố Trịnh!" Hạ Lam theo thiên lí truyền âm, nghe thấy pi sà hạ lệnh phải nói liền trầm trọng mở miệng "Cho Văn Hóa một cơ hội.. Vậy Văn Minh thì như thế nào? Bố đã bao giờ nghĩ đến cho anh ấy một sự công bằng hay chưa?"
"Cái.. Cái gì?" Bố Trịnh khinh thường nhìn qua cô, tức giận hỏi lại "Mày lấy tư cách gì xen vào chuyện nhà tao như thế? Mày.."
Hạ Lam không đáp lời mà chỉ âm trầm cười, vừa lúc bên ngoài vang vọng tiếng mở cửa, rồi sau đó là âm thanh khóc rống làm nũng.
Ồ, Trịnh Dung Dung trở về rồi!
Chuyện hay hình như còn chưa kết thúc!
Bố Trịnh và ông nội vừa nghe tiếng gào khóc bên ngoài đã tối mặt, hai người không bàn đến chuyện vừa rồi nữa mà cùng nhau đi ra. Hạ Lam cũng vuốt ngực thở sâu một hơi, chuẩn bị đối mặt với cường địch!
"Oa huhuhu.. Tay con bị gãy, phải bó bột đó!" Dung Dung sà vào lòng Đào Nương khóc lớn, bên cạnh hai người lúc này chỉ còn Văn Hóa, nữ chính Hồng Ngọc có vẻ đã trở về phòng rồi "Tất cả là tại đứa con hoang ấy! Sao ông nội lại mang nó về chứ? Nuôi ong tay áo!"
"Đứa nào?" Đào Nương vừa tức giận vừa xót con gái, hùng hổ quát lớn "Con nói! Đứa nào để mẹ lột da nó!"
"Còn không phải nó?" Dung Dung nước mắt như mưa chỉ thẳng về phía Hạ Lam đang bối rối "Chính nó bẻ tay con!"
"Làm sao mà khóc lóc ồn ào như thế?"
"Con gái yêu, con sao vậy?"
"Mẹ, em Dung bị làm sao thế ạ?" Hạ Lam đợi hai vị gia chủ mở miệng xong mới đon đả chạy tới "Bó bột thế này.. Gãy tay sao?"
"Mày con giả bộ không biết?" Dung Dung căm tức hất mạnh Hạ Lam đang quan tâm mình ra, cô không kịp bám vào đâu liền loạng choạng đổ người vào bàn. Mấy chiếc cốc trên đó chao đảo xoay tròn, rớt xuống đất tạo thành những tiếng vang lớn "Cút đi! Đồ con hoang!"
"Dung Dung.. Chị.." Hạ Lam hốt hoảng đứng dậy, hai vành mắt đã đỏ ửng, nước mắt long lanh chuẩn bị rớt xuống đến nơi "Chị không phải con hoang!"
"Con tiện nhân này dám bẻ tay con?" Đào Nương thấy cô ngã dúi xuống không hề thương cảm, hung ác lườm qua, còn lấy dép dưới chân cầm lên muốn đánh xuống "Mẹ kiếp! Mày chỉ là thứ rác rưởi được nhặt về vậy mà muốn hại con tao? Chán sống đúng không? Mày.."
"DỪNG LẠI!" Ông nội bực mình quát lớn một câu, uy lực khỏi bàn, ai nấy đều vội vã dừng hành động của mình lại "Không có gia giáo! Hạ Lam, cháu về phòng đi! Còn Dung Dung, cô qua phòng tôi! NÓI CHUYỆN!"
Cũng may cho cô, người trở lại là bố Trịnh và Đào Nương, họ vừa bước vào phòng khách đã vui vẻ nói chuyện. Bố Trịnh hôm nay còn đặc biệt vui vẻ, mỗi một câu đều cao giọng nói to. Có vẻ là uống rượu, và hơi say say rồi!
Cô nhận ra được điều này, ông nội Trịnh dĩ nhiên cũng nhận ra. Nhíu mày khó chịu, con trai không nên thân thật sự làm ông thất vọng muốn chết. Nhưng thất vọng cũng không thể làm gì, ai bảo trước đây ông chỉ lo làm ăn, vợ mất con trai không ai chăm cũng mặc kệ. Để rồi sau này lịch sử lặp lại y hệt với cháu ông, thậm chí còn tệ hại hơn vài phần. Nén nỗi lòng xuống thật sâu, ông nội Trịnh tự trách bản thân, cũng có vài phần oán hận nhìn cô gái trước mặt: "Ước định mười năm mới qua được một tháng mà thôi. Không biết bây giờ cháu tính thế nào?"
"Nếu họ muốn nói thì cứ để họ nói thôi ạ!" Hạ Lam mỉm cười trấn định, mười năm? Chậc, có vẻ chuyện tối qua nam chính không nói dối.. "Hôm trước trong bữa ăn cháu đã nói qua: Trước đây có thể, sau này tuyệt đối sẽ không!"
"Hi vọng những gì cháu hứa, cháu có thể thực hiện được!" Ông nội Trịnh nhìn cô thật sâu, muốn tìm kiếm trong mắt Hạ Lam một vài sơ hở nhưng tuyệt đối không có.
Đôi mắt trong suốt không nhiễm bụi trần ấy làm ông sực nhớ lại, đúng vậy, lần đầu tiên gặp Nguyễn Hạ Lam, đôi mắt cô cũng là ngây thơ, trong trẻo y như vậy.
Ông còn tưởng cô đã bị những thứ tiền tài quấn thân này cuốn trôi đi mất, ai ngờ được không phải như vậy! Nếu thế, cháu trai của ông có phải có hi vọng rồi hay không?
"Thế cháu tìm ông có chuyện gì?"
"Cháu không dám nói trước!" Hạ Lam nheo nheo mắt gật đầu, ông Trịnh tin tưởng cô dễ dàng như thế thật sao? Không hiểu sau chuyện này còn gì khuất tất không nữa? "Cháu đến đây là để xin ông trách tội!"
"Chuyện gì?"
"Chiều nay cháu và Văn Minh tới trung tâm mua sắm, vô tình gặp Dung Dung.."
*
Một câu chuyện bi thương diễm lệ lập tức được viết trên nền việc diễn ra buổi chiều. Hạ Lam ý nhị kể lại câu chuyện, còn không ngừng tự trách mình không đủ năng lực khiến em gái nể phục, để cô em phải xấu mặt trước bạn bè vân vân các kiểu. Ông Trịnh vừa nghe đến đoạn Dung Dung khinh thường Văn Minh, cảm giác khí nóng trong ngực đã ngập đầy. Cháu trai duy nhất của ông sống như thế nào, bị người ta cho sắc mặt gì, ở gia đình mười mấy năm đã có khi nào dễ chịu hay chưa.. ông chưa bao giờ quan tâm tới
Đúng vậy!
Chưa bao giờ!
Ông nội Trịnh có chút sững sờ, vì sao lại như vậy?
Chẳng phải ông luôn nói mình hết lòng yêu thương cháu hay sao, vậy thì vì lẽ gì vừa phát hiện nó bệnh liền không quan tâm nữa? Vì lẽ gì không quan tâm đến nó, bỏ bê nó bao năm giời, tận khi bị người ta nói thẳng vào mặt thế này mới nhận ra?
Vì lẽ gì ông lại đồng ý cho Nguyễn Hạ Lam này lấy cháu ông?
Vì lẽ gì?..
Một luồng gió mạnh thổi qua làm tan lớp mây mù giăng đầy trong trí não người đàn ông mạnh mẽ. Tự dưng lúc này ông mới nhận ra một số chuyện, tựa như mình bị thế lực nào đó sai khiến bắt buộc phải làm như vậy vậy.. Nếu như..
"Bố! Bố ra phòng khách được không?" Tiếng đập cửa bên ngoài làm hai người đang suy tư bên trong không nhịn được cùng quay ra. Người gọi ông nội Trịnh là bố, còn ai khác ngoài bố Trịnh chứ? Dùng giọng ra lệnh kiểu này, đúng 9/10 là say rồi! "Con có chuyện cần nói!"
"Có vấn đề gì?" Ông nội Trịnh nhướn mày nhìn qua Hạ Lam, cô thức thời đứng dậy đi ra mở cửa "Vào trong này nói!"
"Bố mới đi chơi về ạ?" Hạ Lam không nhìn đến vẻ ngạc nhiên của người đàn ông trước mắt, cô nở nụ cười vui vẻ hỏi thăm "Bố vào trong đi!"
"Sao cô.." Bố Trịnh ngẩn ra, hiển nhiên là bất ngờ vô cùng "Sao con lại ở đây?"
"Ngày mai nó đến công ti làm việc.." Ông nội vẫn ngồi yên trên ghế dài, mặt không đổi sắc "Hồi hộp nên tới hỏi trước xem thế nào!"
"Vậy à?" Bố Trịnh à một tiếng, cũng không nhìn đến cô nữa "Tiện nói tới việc mai đến công ti.. Bố, bố ra phòng khách đi, chúng con có chuyện muốn bàn!"
"Liên quan tới công ti?" Ông nội không cho lui nên Hạ Lam cũng chỉ đành đứng tựa cửa, học dáng mỹ nhân cúi đầu nghe ngóng binh tình "Nói thẳng đi!"
"Bố! Vì cớ gì lại chỉ cho Văn Hóa là người trợ giúp?" Bố Trịnh thẳng lưng, ưỡn ngực uy phong hỏi. Phía ngoài hành lang lơ mơ truyền đến tiếng bước chân rón rén như trợ lực "Nó cũng nên có quyền thừa kế như Văn Minh mới đúng!"
"Ồ?"
"Để cô ta lựa chọn người thừa kế.." Bố Trịnh không khách khí chỉ thẳng vào mặt Hạ Lam mà nói, nhìn ngón tay thon dài của người này, Hạ Lam không nhịn được một cái nhíu mày. Bố con giống nhau ghê ta, luôn uy hiếp người ta bằng cách chỉ mặt! "..Bố thấy cô ta đủ sức sao?"
"..."
"Xem, từ hồi về đây đã một tháng, mang danh sinh viên Hê Hê mà nửa điểm năng lực cũng không hề có!" Bố Trịnh hùng hồn lên án "Cả ngày chỉ lo ăn lo chơi, không biết học tập, không biết thu vén, chồng là người nào cũng không xác định rõ ràng được! Còn lên mạng xã hội rêu rao những thứ đáng xấu hổ gì.. rõ là làm nhục nhà họ Trịnh!"
"Cậu có ý kiến với quyết định của tôi?" Ông Trịnh không thanh minh giúp Hạ Lam, và chính bản thân cô cũng không hề có gì để giải thích cho chuyện này cả. Nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam là người như vậy, dù cả vú lấp miệng em thì sự thật cũng không có khả năng thay đổi đâu.
"Bố, quyết định này của bố sai lầm rồi!" Bố Trịnh gằn giọng dữ tợn, đôi mắt đào hoa vằn lên mấy tia máu đỏ ngầu, trừng trừng Hạ Lam như kẻ thù truyền kiếp "Để vợ chồng nó đến công ti chẳng khác nào gián tiếp kéo sập Trịnh gia!"
"Cậu cũng biết tôi sai? Cũng biết như vậy là kéo sập Trịnh gia?" Ông Trịnh lạnh lùng cười "Thế sao ngay từ đầu cậu không mở cái mồm ra nói? Ngay từ đầu không cố gắng phấn đấu phát triển Trịnh gia đi? Lúc nào cũng ru rú bên váy đàn bà, nó xui thế nào liền làm thế ấy! Cậu đáng mặt đàn ông lắm à?"
"Đào Nương đâu có xui con.." Bố Trịnh quẫn bách nhìn ông nội nổi giận, hơi hơi thoái lui về phía sau "Con nói nãy giờ đều là sự thật, chính bố tỉnh táo cũng hiểu được rõ!"
"Hiểu rõ rồi thế nào? Cậu muốn gì?"
"Cho Văn Hóa một cơ hội cạnh tranh với Văn Minh!" Bố Trịnh gật đầu đáp lời, dường như chỉ mong có câu hỏi này "Nếu cứ để thằng bé làm người trợ giúp thật sự không công bằng với nó!"
"Chuyện này.." Ông nội nhìn qua Hạ Lam, hiển nhiên là muốn ném củ khoai nóng này sang cho cô. Ô hay, ông cáo ơi, cháu non lắm không đủ sức đối phó đâu!
"Bố Trịnh!" Hạ Lam theo thiên lí truyền âm, nghe thấy pi sà hạ lệnh phải nói liền trầm trọng mở miệng "Cho Văn Hóa một cơ hội.. Vậy Văn Minh thì như thế nào? Bố đã bao giờ nghĩ đến cho anh ấy một sự công bằng hay chưa?"
"Cái.. Cái gì?" Bố Trịnh khinh thường nhìn qua cô, tức giận hỏi lại "Mày lấy tư cách gì xen vào chuyện nhà tao như thế? Mày.."
Hạ Lam không đáp lời mà chỉ âm trầm cười, vừa lúc bên ngoài vang vọng tiếng mở cửa, rồi sau đó là âm thanh khóc rống làm nũng.
Ồ, Trịnh Dung Dung trở về rồi!
Chuyện hay hình như còn chưa kết thúc!
Bố Trịnh và ông nội vừa nghe tiếng gào khóc bên ngoài đã tối mặt, hai người không bàn đến chuyện vừa rồi nữa mà cùng nhau đi ra. Hạ Lam cũng vuốt ngực thở sâu một hơi, chuẩn bị đối mặt với cường địch!
"Oa huhuhu.. Tay con bị gãy, phải bó bột đó!" Dung Dung sà vào lòng Đào Nương khóc lớn, bên cạnh hai người lúc này chỉ còn Văn Hóa, nữ chính Hồng Ngọc có vẻ đã trở về phòng rồi "Tất cả là tại đứa con hoang ấy! Sao ông nội lại mang nó về chứ? Nuôi ong tay áo!"
"Đứa nào?" Đào Nương vừa tức giận vừa xót con gái, hùng hổ quát lớn "Con nói! Đứa nào để mẹ lột da nó!"
"Còn không phải nó?" Dung Dung nước mắt như mưa chỉ thẳng về phía Hạ Lam đang bối rối "Chính nó bẻ tay con!"
"Làm sao mà khóc lóc ồn ào như thế?"
"Con gái yêu, con sao vậy?"
"Mẹ, em Dung bị làm sao thế ạ?" Hạ Lam đợi hai vị gia chủ mở miệng xong mới đon đả chạy tới "Bó bột thế này.. Gãy tay sao?"
"Mày con giả bộ không biết?" Dung Dung căm tức hất mạnh Hạ Lam đang quan tâm mình ra, cô không kịp bám vào đâu liền loạng choạng đổ người vào bàn. Mấy chiếc cốc trên đó chao đảo xoay tròn, rớt xuống đất tạo thành những tiếng vang lớn "Cút đi! Đồ con hoang!"
"Dung Dung.. Chị.." Hạ Lam hốt hoảng đứng dậy, hai vành mắt đã đỏ ửng, nước mắt long lanh chuẩn bị rớt xuống đến nơi "Chị không phải con hoang!"
"Con tiện nhân này dám bẻ tay con?" Đào Nương thấy cô ngã dúi xuống không hề thương cảm, hung ác lườm qua, còn lấy dép dưới chân cầm lên muốn đánh xuống "Mẹ kiếp! Mày chỉ là thứ rác rưởi được nhặt về vậy mà muốn hại con tao? Chán sống đúng không? Mày.."
"DỪNG LẠI!" Ông nội bực mình quát lớn một câu, uy lực khỏi bàn, ai nấy đều vội vã dừng hành động của mình lại "Không có gia giáo! Hạ Lam, cháu về phòng đi! Còn Dung Dung, cô qua phòng tôi! NÓI CHUYỆN!"
Danh sách chương