Đúng vậy!

Giọng nói mặc dù có chút thay đổi nhưng vẫn rất giống cô ta! Cả cái kiểu châm biếm và cách ngắt nghỉ giữa chừng kiểu kia thì chỉ có thể là Hồng Ngọc!

Mặc dù Văn Minh tìm không ra cô ta nhưng nói thật cả hai người đều không tin Hồng Ngọc đó đã chết. Biết đâu cô ta thật sự làm như vậy, phẫu thuật thẩm mỹ, tìm một thân phận khác để quay về nhiễu loạn hai người?

Nhưng việc này quá khó, hơn nữa làm người cần gì cố chấp đến mức đó chứ? Hồng Ngọc kia thông minh như vậy, chắc sẽ không dại dột quay trở lại nơi gây cho cô ta bao tổn thương, tìm những người không yêu thích cô ta một chút nào như hai người đâu. Còn trả thù gì đó.. tính cách Hồng Ngọc này cực kì chắc chắn, nếu không đảm bảo có khả năng thành công, cô ta sẽ chưa ra tay hành động.

Hạ Lam nhìn cửa xe đóng lại không chút do dự, quả nhiên không phải Hồng Ngọc đó rồi. Bình thường nếu đúng cái tên đã gắn bó với mình hai mấy năm, nếu bỗng dưng bị người ta xướng lên không giật mình ngoảnh lại mới lạ. Đằng này cô ta vẫn ung dung ngồi xuống ghế phụ, mặc kệ lời cô kiểu kia.. ai da~ Hạ Lam, mày lại đa nghi quá mức rồi!

Hạ Lam âm thầm tự trách mình, cô xoay người tiếp tục công cuộc đưa chồng về dinh mà chẳng hề hay biết cô gái đang ngồi trên xe lúc này đang chết lặng. Mặt Mai Anh tái xanh tái xám, phía sau lưng cũng rớt đầy những mồ hôi lạnh. Tâm trí ngổn ngang những suy tư và tình huống giả định. Cô thật sự không dám tin, Nguyễn Hạ Lam đó có thể vì một vài phút tiếp xúc mà đã chớm nhận ra mình.

Bạn thân bao năm có khác..

Mai Anh đột ngột cười khẩy. Bạnthân? Hay cho hai chữ bạnthân! Nguyễn Hạ Lam, những thứ mày cướp của tao, nhất định tao sẽ đòi lại bằng hết!

*

Hạ Lam dự tính tự mình đưa người vào trong nhà, nhưng quý vị biết đấy, lúc tác giả tả biệt thự Trịnh gia đã "tiện tay" tô vẽ hơi quá đà. Thế nên lúc này mà để bạn Lam đủ khả năng ôm người say khướt vượt qua cả mấy km đường từ cổng vào đến nhà chính thì có hơi hư cấu.. Vậy là dưới sự giúp đỡ của không nhỏ của vài vệ sĩ, Văn Minh cuối cùng cũng an toàn nằm trên giường lớn, chờ người tới chà đạp.

Hạ Lam cảm ơn họ sau đó đưa tay đóng cửa, đi thẳng tới bên giường. Cả người Văn Minh lan tỏa thứ hương thơm nồng của rượu ngoại, đan xen trong đó là mùi nước hoa nhè nhẹ. Cô hơi nhíu mày, là nước hoa của cô gái khi nãy hay của ai đây?

Văn Minh không thích người khác động chạm vào mình một cách tùy tiện nên hẳn chỉ có thể là cô gái đó mà thôi. Chắc trong quá trình dìu đỡ đã vô tình khiến mùi hương này quẩn lại quanh người cậu ấy..

Mặc dù hiểu rõ nội tình như vậy nhưng không hiểu sao Hạ Lam vẫn có cảm giác khó chịu một cách ích kỉ. Ai bảo ánh mắt cô gái đó nhìn Văn Minh nồng nhiệt như vậy làm gì chứ? Kệ cho cô có tự tin bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng đây là chồng cô - con người ưu tú nhất nhì thế giới này - cô không lo sợ được mất mới là lạ!

Hạ Lam không bật đèn sáng, cô chỉ để bóng ngủ lờ mờ đủ thấy đường mà thôi. Để yên cho Văn Minh nằm trên chiếc giường quen thuộc, cô nhón chân bước ra ngoài. Khi trở lại phòng, trên tay Hạ Lam đã có thêm một khay trà nóng và một thau nước ấm áp.

Lật người Văn Minh cho ngay ngắn, cô vô thức ngắm kĩ người đang say ngủ kia. Từ trước đến giờ Văn Minh vẫn luôn rất cẩn trọng, nói thật, từ lúc cô gặp câu tới giờ chưa khi nào thấy cậu mất kiểm soát tới mức này. Say khướt, còn nhờ người khác đưa về chứ không phải vệ sĩ đáng tin cậy của chính mình. Là do khuôn mặt của người kia hay sao? Và.. người của cậu lúc này đang ở đâu rồi? Rốt cuộc trong buổi tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao? Vì sao?..

Hàng ngàn câu hỏi muốn bùng nổ, nhưng ngay khi người đó nhíu mày Hạ Lam lại buông xuống toàn bộ phòng thủ. Cô đưa tay lên trán Văn Minh, khe khẽ xoa đi nét chữ "xuyên" ở giữa hai chân mày của cậu. Mơ thấy cái gì mà khó chịu vậy? Hay rượu khiến cậu ấy đau đầu?

Thôi được rồi!

Có chuyện gì đợi mai Văn Minh tỉnh táo lại cô sẽ hỏi sau. Lúc này nên lau qua người, thay quần áo rồi để cậu ấy uống chút trà giải rượu đã. Nghỉ ngơi cho tốt nếu không ngày mai nhất định sẽ bị mệt mỏi!

Vuốt nhẹ khuôn mặt của người nọ, Hạ Lam dùng động tác dịu dàng nhất tháo từng chiếc cúc áo của Văn Minh. Nói thật, đây không phải lần đầu tiên Hạ Lam tiếp xúc gần gũi với Văn Minh, nhưng mà gần đến mức này quả thật có hơi..

Bặm môi tự niệm sắctứclàkhông.. Hạ Lam cố gắng xua đi toàn bộ tà niệm mới nảy sinh trong đầu, tập trung chú tâm vào công việc của mình.

Cô xoay người cậu, vừa nhấc cởi tay áo sơmi vừa lồng tay áo ngủ vào cho cậu. Cô dấp khăn ấm, từ từ lau. Làn da của Văn Minh vốn rất tốt, màu trắng bệnh tật vẫn chưa tán hết nhưng đã có đan xen chút ít hồng hào. Dưới ánh sáng vàng vọt này tự dưng biến hóa trở thành thứ màu cổ đồng vô cùng hấp dẫn. Bên ngực trái vẫn còn dấu tích của một cuộc phẫu thuật liên quan trực tiếp đến tính mạng của cậu ấy - ca phẫu thuật thay tim tiến hành cách đây chưa đến một năm. Con rết lớn đó ngoằn ngoèo bò trên đó, giống như một tấm huy chương dành cho cuộc đời đầy biến động của cậu.

Lau hết bên ngực này, Hạ Lam dần chuyển sang bên kia, cô nhấc cậu nằm nghiêng hẳn lên, trực tiếp lột sạch lớp áo sơmi và vest bên ngoài, cũng thành công bước đầu mặc xong áo ngủ cho Văn Minh. Đưa tay muốn cài lại cúc áo cho cậu, bàn tay nhỏ của cô đột ngột bị người ta nắm lấy, xiết thật chặt. Hạ Lam còn đang mải niệm kinh tự trấn định, tự dưng bị cái nắm tay này phá tan mọi phòng tuyến. Mặt cô đỏ bừng, hơi giật mình nhìn đến khuôn mặt người đối diện.

Văn Minh không còn nhắm nghiền mắt nữa, đôi kim cương đen nhánh của cậu hé mở, lấp lánh đầy những ánh sao. Một bên tay cậu đang nắm lấy tay cô, còn bên kia đang chống đỡ cả thân thể, chậm rãi nửa ngồi dậy. Áo ngủ còn chưa cài cúc khiến cơ ngực và hai bên tí ti thấp thoáng ửng hồng cực kì mê người. Hạ Lam nhìn khuôn mặt đó, lại xem đến cơ thể hấp dẫn kia, hơi thở không nhịn được trở nên gấp gáp.

Trấn tĩnh!

Cô phải trấn tĩnh!

Nếu không nhất định sẽ bị Văn Minh quyến rũ đến mức cháy máy làm bừa!

"Hạ Lam.." Văn Minh nhìn thấy vẻ mặt này của cô liền vui vẻ nhếch môi cười. Cậu dùng tốc độ nhanh nhất xoay chuyển càn khôn, đè ép Hạ Lam xuống dưới giường. Tay cô vẫn còn đang cầm khăn ướt, lúc này tự dưng biến thành biên giới ngăn giữa hai người. Văn Minh không thích cảm giác ẩm thấp này, cậu đoạt lấy khăn từ tay Hạ Lam, chuẩn xác ném lên bàn.

Không còn gì cản trở, khoảng cách giữa hai người lập tức được thu hẹp lại. Cậu cúi mặt, một tay giữ Hạ Lam, một tay đưa lên mơn man gò má ửng hồng của cô, cũng giúp cô gạt đi không ít sợi tóc hư đốn tán loạn bên trán "..Anh nhớ em!"

"Nói.. Nói cái gì đó?" Hạ Lam ha ha cười, cảm giác cả người đều mềm nhũn.

Cô không phải trẻ con nên dĩ nhiên hiểu chuyện gì có thể sẽ xảy ra. Mặc dù không bài xích nhưng nói thật giữa cả hai người vẫn còn khá nhiều rào cản tâm lý.

Văn Minh sợ cô mặc cảm vì thân thể của nguyên chủ không sạch, còn chính cô lại có cảm giác lo lắng cho lần đầu tiêncủa mình. Chướng ngại trong lòng của cả hai người mặc dù không ai tình nguyện nói ra nhưng đối phương đều hiểu rõ. Cũng chính vì hiểu rõ như vậy nên bước cuối cùng này đã kéo dài đến gần nửa năm vẫn chưa xảy ra.

Đêm nay.. Liệu đêm nay có thể là đêm đột phá?

Hạ Lam có nên lấn tới, cùng Văn Minh hòa chung một thể?

"Đừng đùa nữa, em nhột.."

"Anh không đùa.." Văn Minh thấp giọng, hơi thở nam tính pha chút men rượu phả lên tai cô. Cần cổ ửng hồng và đôi tai mẫn cảm đều bị hơi nóng kia hun cho khó chịu. Hạ Lam xoay người muốn trốn tránh cảm giác này nhưng sức mạnh của nam chính quá bá, thêm sự trợ lực không nhỏ của rượu, cô làm sao có thể đi? "..Từ lúc nhầm tưởng cô ta là mẹ, anh đã có cảm giác này.."

"..." Nhầm cô ta là mẹ sao lại nhớ đến tui?

Chả lẽ bình thường cậu đều xem tui như gà mẹ thay thế?

Trịnh Văn Minh, làm ơn tư duy kiểu bình thường được không?

"Hạ Lam.." Lời nói của Văn Minh tự dưng trở nên lộn xộn. Cậu dường như cũng nhận ra được sự bối rối và khó hiểu trong mắt Hạ Lam nên kiên quyết không thèm nói nữa. Môi đẹp nhanh chóng đưa tới, giành lấy đất đai của đối phương, dường như muốn chà đạp cho đôi môi nhỏ của Hạ Lam ửng đỏ "..Anh yêu em.."

"Ưm.. Ngốc.." Hạ Lam mắng đứt quãng, lợi dụng lúc Văn Minh dừng giữa hiệp mà đẩy cậu ra thở dốc. Không đầu không cuối thế là thế nào hả? "Anh.."

"..." Ai ngờ người này hôm nay lại ngoan ngoãn thế, bị cô đẩy một cái lập tức ngã sang bên cạnh, nằm im thin thít.

"Này! Văn Minh!" Hạ Lam nghi hoặc ngồi dậy, cô nhíu mày ghé sát mặt cậu mà gọi. Người này.. Người này ngã xuống liền ngủ tiếp được ngay? Thế.. Thế là thế nào chứ hả? "Văn Minh! Anh được lắm!"

Hôn người ta cho đã, tâm tình cho vui miệng sau đó bỏ người ta lại ngủ gật được. Giỏi! Giỏi quá ha! Vậy thì cái kế hoạch kếthợpgì gì đó kia cậu đừng mơ thực hiện được!

Hạ Lam lau miệng, kiên quyết đứng dậy. Cô cầm lấy áo sơmi bị vứt dưới sàn của Văn Minh lên, muốn ném nó vào nhà tắm để mai giặt sạch.

Không cầm không sao, cầm một cái lập tức phát hiện cổ áo có vết bẩn khả nghi cực kì. Hạ Lam tiến nhanh vào nhà tắm, cô bật đèn sáng, đưa cổ áo lên cao mà nhìn cho kĩ.

Một vệt son môi..

Một vệt son môi sậm màu in hằn trên cổ áo trắng tinh tươm..

Cái này.. Cái này rốt cuộc là thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện