Chết? Anh trai cô đã chết rồi?
Trong lồng ngực Dung Dung như có thứ gì nghẹn ứ lại, đồ ăn ngon lành vừa chui vào dạ dày cũng muốn ào ra. Cô nén lại cơn buồn nôn và sự sợ hãi lạnh lẽo, run rẩy bấm đọc kĩ tít báo kia. Trên màn hình hiển thị giao diện quen thuộc, chứng tỏ tờ báo này rất đáng tin cậy và thường xuyên được cô vào xem, cập nhật tin tức. Sau mấy dòng tóm tắt lại sự việc diễn ra, phóng viên viết bài còn "tốt bụng" đăng lên mấy tấm hình chụp lại tại hiện trường.
Chiếc xe quen thuộc, hình dáng quen thuộc, chiếc điện thoại quen thuộc..
Văn Hóa!
Trịnh Văn Hóa!
Vì sao anh lại bỏ em đi thế này?
Dung Dung muốn bùng nổ, muốn khóc lớn, muốn gào to nỗi đau đang chất đầy trong lòng. Thế nhưng mặc cho cô có cố gắng ra sao cũng không tài nào phun ra được một chút âm thanh. Những tiếng a nhỏ nhặt vụn vỡ trong cổ họng, cô lập cập xua tay, lập tức những bát chén bằng sắt trên bàn ăn tung tóe xuống đất, loảng xoảng khóc than.
Anh ấy chết? Người thân thiết nhất của cô chết? Chỗ dựa lưng tốt nhất của cô chết?..
Không!
Anh ấy không thể chết được!
Tuyệt đối không thể!
Dung Dung cắn móng tay, tự dưng cảm thấy hoảng loạn cực kì. Sự căng thẳng kéo đến ùn ùn thúc đầy hàng trăm ngàn tế bào trong thân thể cô gào thét đòi dùng thuốc. Nén xuống cảm giác khó chịu này, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân khiến tâm trí Dung Dung đột ngột thanh tỉnh.
Khi nãy Văn Hóa vẫn còn bình thường, anh cô nói sẽ ra ngoài mua chút đồ gì đó cho cô. Nếu chỉ đi mua đồ bình thường thì cần ra khỏi bệnh viện ư? Cần uống rượu đến mức say bí tỉ rồi lái xe ư?.. Dĩ nhiên là không! Thế nên chắc chắn sau chuyện này còn gì đó khuất tất!
Rốt cuộc là sau khi anh ấy ra khỏi phòng đã gặp những ai, làm những gì? Chắc chắn chỉ cần điều tra ra chuyện này cô sẽ hiểu được tường tận nguyên nhân cái chết của Văn Hóa. Nhưng.. làm sao để nắm được thông tin đây? Hình như ngày trước cô có nghe mấy người trong giới thượng lưu nhắc đến cái tên MR.H. Người bí ẩn này cực kì giỏi trong việc đào bới thông tin, chỉ cần là chuyện đã từng xảy ra, nhất định anh ta sẽ nắm được một cách rõ ràng.
Phải rồi!
Cô cần đến tìm MR.H!
Cô nhất định phải tường tận cái chết của Văn Hóa, cô sẽ khiến cho kẻ đầu sỏ gây tội phải chịu trách nhiệm về chuyện này!
*
Không khí trong bệnh viện dĩ nhiên chẳng dễ chịu. Mặc dù từ lúc cô tỉnh lại đến giờ chưa phải đụng mặt Ngô Ngọc Thái lần nào, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô thoải mái hơn. Văn Minh dường như cũng hiểu chuyện này, thế nên sau khi cùng cô lay lắt mấy ngày ở TL, cậu đã quyết định cùng Hạ Lam trở về biệt thự Trịnh gia.
Vốn dĩ Văn Minh thích không gian ấm cúng ở căn nhà hai tầng hơn là nơi nguy hiểm trùng trùng, còn là hiện trường án mạng như bên kia. Nhưng ai bảo chỗ đó còn đặt linh cữu của ông nội Trịnh làm gì chứ? Để ông ấy lạnh lẽo suốt từ ngày Hạ Lam nhập viện đến giờ, nói cậu không áy náy chính là nói dối!
Ừm, cuối cùng cũng chỉ có một chút áy náy, về đến nhà, thắp một nén nhang, cúi đầu hơn một phút liền có thể giảm bớt không ít. Vậy mới nói, tình cảm giữa người với người rẻ rúng vô cùng. Người sống đã rẻ, người chết rồi lại càng rẻ mạt hơn.
Văn Minh buông một tiếng thở dài, căn phòng vẫn y nguyên như lúc cậu và Hạ Lam rời đi. Sạch sẽ, gọn gàng, thơm mùi nhang khói và gỗ quý. Có điều, nó rất lạnh. Sự lạnh lẽo này dù có cố gắng thế nào cũng không thể xua tan được ngay.
Toàn thể ngôi nhà nói chung và khu vực cầu thang nói riêng đã được nhân viên phục vụ thường niên dọn dẹp hết. Mùi tanh của máu không còn lởn vởn trong không khí, thảm bẩn không thể giặt sạch cũng đã thay mới hoàn toàn. Mọi sự u uất dường như đều được giũ bay giũ biến, không còn chút dấu tích nào hết.
"Em đừng đi lại nhiều!" Văn Minh nhìn Hạ Lam vươn người thắp hương lên ban thờ, nhỏ giọng khuyên "Dù sao sau này chúng ta cũng ở đây, thời gian em tận hiếu với ông ấy còn dài!"
"Nói kiểu trái lương tâm này không sợ bị trời phạt à?" Hạ Lam lườm qua, cậu ta luôn luôn tỏ vẻ lạnh lùng, không quan tâm bất kì điều gì như vậy. Nếu ai không biết nhất định sẽ nói Văn Minh là kẻ tàn độc, đến cả gia đình thân thiết nhất cũng không màng. Nhưng nào ai hay, trong đôi mắt đen sẫm của cậu ta tràn đầy hài lòng và vui vẻ khi có người quan tâm đến linh hồn đã tan biến của ông nội? "Cậu thật thà một chút sẽ chết sao?"
"Mở miệng đã rủa chồng ngay được?" Văn Minh không vui, nắm tay đỡ cô xuống trách cứ "Em vẫn luôn không ngoan như vậy!"
"Biết làm sao được?" Tính cách của cô vốn dĩ đã thế rồi, Hạ Lam không thể sửa, và cũng không nghĩ rằng mình có thể sửa lại nó đâu.
Nhưng mà.. Chẳng phải từ lúc qua đây đến giờ, cô đã thay đổi rất nhiều đó ư?
"Bọn họ cũng ở lại đây?"
"Ngay tầng hai!" Văn Minh gật đầu nhìn vài vị y sĩ cùng nhau kéo lên phía trên. Sau vụ việc kia cậu không còn nghĩ đến việc để cô lên cao nữa. Mặc dù chuyện này có vẻ hơi thiếu khả thi, nhưng ít nhất bây giờ, khi cô còn ở trong vòng tay của cậu, cậu sẽ cố gắng bảo hộ cô tốt nhất.
Hai người sẽ cùng nhau ở dưới lầu, ngay trong phòng của ông nội Trịnh. Vừa an toàn, lại gần gũi với ông ấy, có thể bầubạnvới ông ấy bất kì lúc nào!
"Tình hình của em chưa ổn định, không có bảohiểmytếtrong nhà anh không yên tâm!"
"Mấy ngày nay cậu sống cũng đâu dễ dàng?" Hạ Lam ừ hữ, đi đến phòng bên xem xét vài món đồ "Ăn ngủ thất thường, làm việc liên miên.. Muốn bán mạng cũng không cần quá mức như thế!"
"Em định nấu gì đó tẩm bổ cho anh à?" Văn Minh mỉm cười, ngọt ngào đến bên cạnh, ôm lấy eo cô từ phía sau "Không sợ nửa đêm anh khỏe quá hóa thú sao?"
"Trước linh cữu của ông nội mà cậu dám làm ra hành động gì bất kính thì giỏi quá mức rồi!" Hạ Lam không đẩy ma trảo đang trêu đùa eo nhỏ của mình, nhàn nhạt trả lời "Làm như tôi không biết cậu là người thế nào!"
"Hạ Lam thật hiểu anh.." Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tự dưng Hạ Lam thấy giọng nói của Văn Minh trùng xuống, bàn tay ôm eo cô đột ngột buông lỏng, sau đó xiết lại thật nhanh "Hạ Lam, anh cũng.."
"Đau.. Đau.." Hạ Lam bị chạm đến vết thương bên ngực, tái mặt hô lên "Làm sao? Làm sao? Mau buông tay rồi nói tiếp!"
"Ối! Bác sĩ!" Văn Minh nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, hốt hoảng kêu lớn "Cứu người! Nguy cấp!"
"..."
Tình hình của Hạ Lam không có gì nguy cấp hết! Chẳng qua gia đình ôngbà trẻ này ăn no rửng mỡ, thuê về nhiều bác sĩ quá nên phải kiếm chuyện cho họ xem, kiếm việc cho họ làm. Sau khi khám xét tổng quát một lượt xong xuôi, mấy người rất biết điều lui lên phía trên, mặc kệ ôngbàtrẻbồi dưỡng tình cảm trên bàn ăn. À, tất nhiên bàn ăn này không phải do người bệnh nặng Hạ Lam làm ra, toàn bộ đều là tác phẩm của bàn tay tài hoa nam chính - Trịnh Văn Minh!
Hạ Lam nhìn mỹ vị trước mặt, cảm giác thèm ăn bất ngờ nổi lên ào ào như thác lũ. Bao ngày ở bệnh viện, mặc dù được đối đãi như nữ vương, như bà hoàng.. nhưng chung quy lại đồ ăn bên ngoài làm sao bằng được đồ ăn do chồng cô đích thân vào bếp nấu?
Cầm đũa trên tay, Hạ Lam nhanh chóng càn quét một lượt toàn bộ. Mặc kệ Văn Minh bên kia chống cằm nhìn mình, cười thật ý nhị.
"Nếu cậu tính đợi tôi dính đồ lên mặt, sau đó giúp tôi lấy ra kiểu Hường Quốc thì thôi đi!" Rốt cuộc không thể nhịn nổi, Hạ Lam dùng khăn lau miệng, thả nhẹ một phát lườm. Con nhà danh gia dù đói đến đâu khi ăn uống cũng phải để ý đến phong thái. Cô luyện đến mức phong thái đó ngấm vào tận xương rồi, thế nên dĩ nhiên một màn ăn uống khi nãy bản thân Hạ Lam cảm thấy ào ạt, mạnh mẽ, nhưng người khác nhìn vào tuyệt đối chỉ cảm nhận được một bức tranh hoàn mỹ đến mê người.
Mỗi một cái nhấc tay, đưa đũa, gắp đồ ăn, cho vô miệng.. Đều làm động tác hoàn chỉnh và có tính thẩm mỹ vô cùng cao! Chính là vậy đó! Thật luôn!
"Chuyện ấy tuyệt đối không bao giờ xảy ra đâu, nên cầm đũa đi, ăn cơm!"
"Ừm.. Do em ăn ngon miệng quá, anh vô thức bị cuốn vào!" Văn Minh cười đúng kiểu bị bắt quả tang khiến Hạ Lam sửng sốt. Đùa gì vậy? Nam chính câu ngầu thật sự định làm ra hành động ngu ngốc đó để thúc đẩy tình cảm à? Mặc dù đúng là mấy lần cậu ta sến súa giúp cô cài dây an toàn, rồi dồn ép cô vào tường các kiểu.. cũng có tác dụng làm tim cô đập nhanh lắm. Nhưng mà..
"Mau ăn đi! Ăn xong chúng ta nghỉ ngơi rồi đi dạo chút được không?"
"Hôm nay tôi có liên lạc qua với quản lý bên HL.." Hạ Lam ăn đã no, hơn nữa đặt đũa lau miệng rồi ai còn vô duyên cầm lại nữa? Vậy nên cô chuyển hướng, đưa tay với mấy hoa quả trên bàn, bắt đầu gọt sạch "..Cô ấy nói mấy vị bên kia đã đến nhận việc cả rồi, chỉ còn chờ tôi sắp xếp vị trí thích hợp sẽ bắt tay vào làm ngay!"
"Vậy à?" Cuộc thi đó xong cũng lâu rồi mà, trợ lý cao cấp của cậu cũng không phải hàng để trưng cho vui mắt, thế nên chuyện này chẳng khiến Văn Minh ngạc nhiên chút nào.
Điều làm cậu thắc mắc chính là vì sao Hạ Lam lại lựa chọn đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm đó lúc này?
Từ hôm hai người gặp Văn Hóa đến giờ, toàn bộ mọi việc đều đóng băng, không ai tình nguyện làm kẻ phá vỡ rào cản. Hạ Lam tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái. Bị một kẻ cặn bạ xúc phạm như vậy, trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ dĩ nhiên không muốn nhớ tới điều làm cô ấy đau lòng. Bản thân cậu thấy Hạ Lam chưa thích nói cũng không dám khơi gợi, không dám động đến nỗi lòng cô định giấu kín. Không muốn là một, bất lực là hai.. cách an ủi người khác thế nào cậu còn không biết, nhỡ đâu nói ra câu gì khiến Hạ Lam càng mặc cảm hơn thì sao? Tốt nhất cứ im lặng, hoặc giả, có thể để mặc sự im lặng này bóp chết chuyện khúc mắc giữa hai người đi cũng được.
"Thế em tính như nào?"
"Chắc ngày mai tôi sẽ qua bên HL một chút, nếu ổn sẽ chuẩn bị hồ sơ xin mở doanh nghiệp luôn!" Hạ Lam không hề do dự nói ra ý định của bản thân. Dù sao việc cô muốn làm cũng là việc này, cứ kinh doanh nhỏ lẻ mãi sẽ chẳng bao giờ khá lên được.
Tình yêu đôi khi cũng phải công bằng, không phải sao?
"Chuyện này cậu không cần đụng tay vào nữa đâu, tôi đã từng làm qua mấy lần rồi nên rất rõ!"
"Trước đây em đã từng mở doanh nghiệp?" Văn Minh nhướn mày, ý thức được Hạ Lam đang có hàm ý muốn chia sẻ chuyện kiếp trước nên vô cùng chăm chú "Hai mốt tuổi, Hạ Lam, em còn quá trẻ để đã từng làm việc đó!"
"Cậu bây giờ bao nhiêu tuổi mà dám chê tôi trẻ?" Hạ Lam cười khẩy, ông cũng hơn tôi được mấy đâu mà đã nắm trong tay hai tập đoàn lớn của cả nước, tôi như thế này.. Vẫn còn quá kém cỏi! "Trước đây gia đình có vốn nên cũng tập tành kinh doanh vài mặt hàng, vì bố mẹ tôi là quan chức nên mối quan hệ rất rộng, làm gì cũng thuận hết, chẳng có gì khó khăn cả!"
"Em thành lập công ti từ khi nào?" Văn Minh gật đầu, cậu khó khăn đầy rẫy nên phải tự vươn lên là đúng rồi. Hơn nữa còn sống qua hai kiếp, nếu không cố gắng thì quá phí phạm cơ hội trời cho. Còn cô ấy.. sống trong nhung lụa từ nhỏ ấy vậy mà vẫn cố công gắng sức như vậy, không xa hoa, không tự cao tự đại.. "Không gặp khó khăn gì là tốt.."
Cái anh sợ nhất là Hạ Lam phải bươn chải, phải hết sức mình cống hiến mới đạt được thành tựu mình mong muốn!
"Cũng tương đối lâu, chắc phải vài năm.." Hạ Lam âm thầm nhớ lại, cô dừng làm mẫu ảnh khi nào? Chính thức nộp đơn khởi nghiệp từ bao giờ? Lại hoàn thiện bộ máy của công ti ở thời điểm nào?.. "Khoảng tầm 14 tuổi tôi bắt đầu, đến giờ cũng gần bảy năm rồi!"
"Lâu thật!" Văn Minh sùng bái nhìn cô cười "Hạ Lam thật giỏi!"
"Thôi, tôi không dám múa rìu qua mắt thợ thế đâu!" Cô bĩu môi, bắt đầu hưởng thụ thành quả của mình bày đầy trên đĩa "Công ti nhỏ có gì đáng tự hào, ít ra phải như cậu bây giờ.."
"Hạ Lam tự ti à?" Văn Minh hơi bặm môi, không để ý tay Hạ Lam vẫn còn nhựa hoa quả, vươn tay nắm chặt "Em nói xem, vì sao con người lại yêu thương nhau?"
"..."
"Trước đây anh cũng không biết.." Văn Minh thấy cô im lặng cũng không trách cứ, chỉ mỉm cười tiếp tục dịu dàng "..Nhưng hiện tại có lẽ anh hiểu một phần!"
"Cậu hiểu thế nào?"
"Bất kể giới tính, tuổi tác, xuất thân, ngôn ngữ, tính cách.. Chỉ cần em để ý có thể thấy rõ ràng, tình yêu đích thực vượt lên trên tất cả mọi điều kiệu đó." Cậu ta trầm giọng, đôi mắt đen láy nhìn thật sâu vào mắt cô, ý đồ lung lạc thấy rõ "Giống như lúc này, anh yêu em chỉ vì linh hồn của em, vì em là chính em chứ không phải vì bất kì điều gì khác nữa!"
"Nhưng không phải cứ có tình yêu liền quên sạch được thực tại!" Hạ Lam thở dài, cô biết Văn Minh muốn giúp bản thân thoải mái hơn nhưng vấn đề tâm lý này đâu phải có thể loại trừ đơn giản chỉ trong ngày một ngày hai chứ? Mặc dù cô đã cố gắng loại trừ nó nhưng quả thật chuyện này còn khó hơn lên giời. Thôi thì cứ từ từ đã vậy..
"Nghe nói bên kia cậu đang tìm Hồng Ngọc? Đã tìm thấy cô ta chưa? Bản lĩnh của người này không tồi nhỉ, trốn cũng quá kĩ!"
"Đúng đấy, anh cũng phải công nhận chuyện này!" Văn Minh ừ nhẹ, auto hùa theo cô. Hồng Ngọc sau ngày ở chỗ của X đã mất tích được mấy hôm. Cô ta không xuất đầu, người của cậu, những người xung quanh.. đều không thể tìm ra dấu tích. Giống hệt như cô ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Bốc hơi?
Kẻ sống dai như Hồng Ngọc đó có thể chết đơn giản như thế? Đừng mơ Văn Minh tin tưởng!
Hơn nữa dù cô ta có chết, cậu cũng nhất định phải tìm thấy xác đem về xả hận!
"Đã bị tung video xxx lên mạng, đi đâu cũng không được, lại còn thêm người của anh truy tìm gắt gao.. Vậy mà.."
"Video xxx?" Hạ Lam nhướn mày, chuyện mới mẻ này sao bây giờ cô mới được nghe vậy? Ai gô, ở bệnh viện nhiều thông tin đều bị phong tỏa sạch, bao nhiêu thứ hay ho đều bị bỏ sang một bên rồi!
Hồng Ngọc! Chẳng phải cô là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này sao? Cuối cùng cô cũng có lúc chật vật thế này, có lúc phải nếm trải mùi vị cay đắng của "Nguyễn Hạ Lam" thế này!
Đáng đời! Ai bảo lúc trước tính kế tung video và ảnh sếch của nguyên chủ ra ngoài cơ, báo ứng đến sớm thế này quá vui vẻ!
"Lần này không phải lại nhờ công của cậu.."
"Lại?" Văn Minh hơi giật mình, nói như thế, chuyện đó.. "Hạ Lam, em đã biết đồlà do anh để trong phòng cô ta?"
"Ừ!" Cô cũng chỉ buột miệng nói ra, không phải cố tình nhắc lại lỗi lầm của Văn Minh. Có trách, cũng chỉ nên trách cậu ta quá nhạy cảm mà thôi! "Biết lâu rồi!"
"Vì sao em không nói gì?" Văn Minh bặm môi, quả thật những điều cậu không hiểu ở Hạ Lam còn quá nhiều.. "Chẳng lẽ em không trách anh hủy hoại tương lai của em sao? Mặc dù lúc đó chúng ta chưa yêu nhau, nhưng đối xử như vậy với một cô gái vẫn là điều không thể chấp nhận.."
"Cậu biết nó không thể chấp nhận là được rồi!" Hạ Lam gật đầu, tự dưng cảm thấy không biết nên nói gì thêm. Văn Minh cũng đủ hối hận rồi, cả quãng thời gian trước cậu ta luôn thấp thỏm sợ cô biết được chuyện này do cậu ta gây ra. Hơn nữa còn phải cố gắng tạo cảm giác an toàn bằng cách đưa ra điều kiện khôngnhắclạichuyệngìtrongquákhứ, chứng tỏ sự dằn vặt cũng chẳng ít ỏi đâu.
Nếu lúc này cô vẫn còn cố trách cứ cậu ta thì không hay chút nào. Nhưng nếu không nói, tự dưng lại có cảm giác tội lỗi với thân thể và danh dự của Nguyễn HạLamnày.
"Văn Minh, cậu thấy mối quan hệ của chúng ta lúc này thế nào?"
"Anh thấy rất tốt!" Văn Minh đáp nhanh, gương mặt với nhưng thái độ day dứt không rõ ràng của Hạ Lam lọt vào mắt cậu, biến thành cái gai đâm sâu vào lòng cậu.
Cô ấy định làm gì?
Cô ấy muốn ra sao?
Không phải Hạ Lam tính buông bỏ đấy chứ? Nhưng lúc trước ở bệnh viện chính cô ấy đã nói không bao giờ có chuyện ấy cơ mà?..
"Hạ Lam, em muốn nói đến chuyện gì?"
Khốn kiếp!
Sau hôm nay nhất định Văn Minh sẽ đi tìm mấy chuyên gia về tâm lý phụ nữ. Cậu sẽ theo bọn họ học cho đến khi nào có thể hiểu tường tận về Hạ Lam mới thôi! Cứ suốt ngày day dứt đoán định thế này không vui chút nào cả!
"Cả tôi và cậu đều rất ghét mấy thứ mập mờ, vậy mà chúng ta lại đồng loạt trốn tránh chuyện này mấy ngày nay rồi.." Hạ Lam ừm một tiếng, nhanh chóng nói ra "..Cậu còn giấu tôi nhiều chuyện, bản thân tôi cũng không quá thành thật khi ở cạnh cậu.."
"..."
"Chúng ta đều biết điều này và vì một vài lí do mà không vạch trần đối phương.." Cô trầm giọng, đôi mắt đẹp không nhìn thẳng nữa "...Song hành với nó, niềm tin đặt ở người kia cũng không quá nhiều nên luôn phải lo lắng được mất thiệt hơn.."
"..."
"Cậu nói xem, nếu như vậy đây có còn là tình yêu nữa không?"
Trong lồng ngực Dung Dung như có thứ gì nghẹn ứ lại, đồ ăn ngon lành vừa chui vào dạ dày cũng muốn ào ra. Cô nén lại cơn buồn nôn và sự sợ hãi lạnh lẽo, run rẩy bấm đọc kĩ tít báo kia. Trên màn hình hiển thị giao diện quen thuộc, chứng tỏ tờ báo này rất đáng tin cậy và thường xuyên được cô vào xem, cập nhật tin tức. Sau mấy dòng tóm tắt lại sự việc diễn ra, phóng viên viết bài còn "tốt bụng" đăng lên mấy tấm hình chụp lại tại hiện trường.
Chiếc xe quen thuộc, hình dáng quen thuộc, chiếc điện thoại quen thuộc..
Văn Hóa!
Trịnh Văn Hóa!
Vì sao anh lại bỏ em đi thế này?
Dung Dung muốn bùng nổ, muốn khóc lớn, muốn gào to nỗi đau đang chất đầy trong lòng. Thế nhưng mặc cho cô có cố gắng ra sao cũng không tài nào phun ra được một chút âm thanh. Những tiếng a nhỏ nhặt vụn vỡ trong cổ họng, cô lập cập xua tay, lập tức những bát chén bằng sắt trên bàn ăn tung tóe xuống đất, loảng xoảng khóc than.
Anh ấy chết? Người thân thiết nhất của cô chết? Chỗ dựa lưng tốt nhất của cô chết?..
Không!
Anh ấy không thể chết được!
Tuyệt đối không thể!
Dung Dung cắn móng tay, tự dưng cảm thấy hoảng loạn cực kì. Sự căng thẳng kéo đến ùn ùn thúc đầy hàng trăm ngàn tế bào trong thân thể cô gào thét đòi dùng thuốc. Nén xuống cảm giác khó chịu này, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân khiến tâm trí Dung Dung đột ngột thanh tỉnh.
Khi nãy Văn Hóa vẫn còn bình thường, anh cô nói sẽ ra ngoài mua chút đồ gì đó cho cô. Nếu chỉ đi mua đồ bình thường thì cần ra khỏi bệnh viện ư? Cần uống rượu đến mức say bí tỉ rồi lái xe ư?.. Dĩ nhiên là không! Thế nên chắc chắn sau chuyện này còn gì đó khuất tất!
Rốt cuộc là sau khi anh ấy ra khỏi phòng đã gặp những ai, làm những gì? Chắc chắn chỉ cần điều tra ra chuyện này cô sẽ hiểu được tường tận nguyên nhân cái chết của Văn Hóa. Nhưng.. làm sao để nắm được thông tin đây? Hình như ngày trước cô có nghe mấy người trong giới thượng lưu nhắc đến cái tên MR.H. Người bí ẩn này cực kì giỏi trong việc đào bới thông tin, chỉ cần là chuyện đã từng xảy ra, nhất định anh ta sẽ nắm được một cách rõ ràng.
Phải rồi!
Cô cần đến tìm MR.H!
Cô nhất định phải tường tận cái chết của Văn Hóa, cô sẽ khiến cho kẻ đầu sỏ gây tội phải chịu trách nhiệm về chuyện này!
*
Không khí trong bệnh viện dĩ nhiên chẳng dễ chịu. Mặc dù từ lúc cô tỉnh lại đến giờ chưa phải đụng mặt Ngô Ngọc Thái lần nào, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô thoải mái hơn. Văn Minh dường như cũng hiểu chuyện này, thế nên sau khi cùng cô lay lắt mấy ngày ở TL, cậu đã quyết định cùng Hạ Lam trở về biệt thự Trịnh gia.
Vốn dĩ Văn Minh thích không gian ấm cúng ở căn nhà hai tầng hơn là nơi nguy hiểm trùng trùng, còn là hiện trường án mạng như bên kia. Nhưng ai bảo chỗ đó còn đặt linh cữu của ông nội Trịnh làm gì chứ? Để ông ấy lạnh lẽo suốt từ ngày Hạ Lam nhập viện đến giờ, nói cậu không áy náy chính là nói dối!
Ừm, cuối cùng cũng chỉ có một chút áy náy, về đến nhà, thắp một nén nhang, cúi đầu hơn một phút liền có thể giảm bớt không ít. Vậy mới nói, tình cảm giữa người với người rẻ rúng vô cùng. Người sống đã rẻ, người chết rồi lại càng rẻ mạt hơn.
Văn Minh buông một tiếng thở dài, căn phòng vẫn y nguyên như lúc cậu và Hạ Lam rời đi. Sạch sẽ, gọn gàng, thơm mùi nhang khói và gỗ quý. Có điều, nó rất lạnh. Sự lạnh lẽo này dù có cố gắng thế nào cũng không thể xua tan được ngay.
Toàn thể ngôi nhà nói chung và khu vực cầu thang nói riêng đã được nhân viên phục vụ thường niên dọn dẹp hết. Mùi tanh của máu không còn lởn vởn trong không khí, thảm bẩn không thể giặt sạch cũng đã thay mới hoàn toàn. Mọi sự u uất dường như đều được giũ bay giũ biến, không còn chút dấu tích nào hết.
"Em đừng đi lại nhiều!" Văn Minh nhìn Hạ Lam vươn người thắp hương lên ban thờ, nhỏ giọng khuyên "Dù sao sau này chúng ta cũng ở đây, thời gian em tận hiếu với ông ấy còn dài!"
"Nói kiểu trái lương tâm này không sợ bị trời phạt à?" Hạ Lam lườm qua, cậu ta luôn luôn tỏ vẻ lạnh lùng, không quan tâm bất kì điều gì như vậy. Nếu ai không biết nhất định sẽ nói Văn Minh là kẻ tàn độc, đến cả gia đình thân thiết nhất cũng không màng. Nhưng nào ai hay, trong đôi mắt đen sẫm của cậu ta tràn đầy hài lòng và vui vẻ khi có người quan tâm đến linh hồn đã tan biến của ông nội? "Cậu thật thà một chút sẽ chết sao?"
"Mở miệng đã rủa chồng ngay được?" Văn Minh không vui, nắm tay đỡ cô xuống trách cứ "Em vẫn luôn không ngoan như vậy!"
"Biết làm sao được?" Tính cách của cô vốn dĩ đã thế rồi, Hạ Lam không thể sửa, và cũng không nghĩ rằng mình có thể sửa lại nó đâu.
Nhưng mà.. Chẳng phải từ lúc qua đây đến giờ, cô đã thay đổi rất nhiều đó ư?
"Bọn họ cũng ở lại đây?"
"Ngay tầng hai!" Văn Minh gật đầu nhìn vài vị y sĩ cùng nhau kéo lên phía trên. Sau vụ việc kia cậu không còn nghĩ đến việc để cô lên cao nữa. Mặc dù chuyện này có vẻ hơi thiếu khả thi, nhưng ít nhất bây giờ, khi cô còn ở trong vòng tay của cậu, cậu sẽ cố gắng bảo hộ cô tốt nhất.
Hai người sẽ cùng nhau ở dưới lầu, ngay trong phòng của ông nội Trịnh. Vừa an toàn, lại gần gũi với ông ấy, có thể bầubạnvới ông ấy bất kì lúc nào!
"Tình hình của em chưa ổn định, không có bảohiểmytếtrong nhà anh không yên tâm!"
"Mấy ngày nay cậu sống cũng đâu dễ dàng?" Hạ Lam ừ hữ, đi đến phòng bên xem xét vài món đồ "Ăn ngủ thất thường, làm việc liên miên.. Muốn bán mạng cũng không cần quá mức như thế!"
"Em định nấu gì đó tẩm bổ cho anh à?" Văn Minh mỉm cười, ngọt ngào đến bên cạnh, ôm lấy eo cô từ phía sau "Không sợ nửa đêm anh khỏe quá hóa thú sao?"
"Trước linh cữu của ông nội mà cậu dám làm ra hành động gì bất kính thì giỏi quá mức rồi!" Hạ Lam không đẩy ma trảo đang trêu đùa eo nhỏ của mình, nhàn nhạt trả lời "Làm như tôi không biết cậu là người thế nào!"
"Hạ Lam thật hiểu anh.." Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tự dưng Hạ Lam thấy giọng nói của Văn Minh trùng xuống, bàn tay ôm eo cô đột ngột buông lỏng, sau đó xiết lại thật nhanh "Hạ Lam, anh cũng.."
"Đau.. Đau.." Hạ Lam bị chạm đến vết thương bên ngực, tái mặt hô lên "Làm sao? Làm sao? Mau buông tay rồi nói tiếp!"
"Ối! Bác sĩ!" Văn Minh nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, hốt hoảng kêu lớn "Cứu người! Nguy cấp!"
"..."
Tình hình của Hạ Lam không có gì nguy cấp hết! Chẳng qua gia đình ôngbà trẻ này ăn no rửng mỡ, thuê về nhiều bác sĩ quá nên phải kiếm chuyện cho họ xem, kiếm việc cho họ làm. Sau khi khám xét tổng quát một lượt xong xuôi, mấy người rất biết điều lui lên phía trên, mặc kệ ôngbàtrẻbồi dưỡng tình cảm trên bàn ăn. À, tất nhiên bàn ăn này không phải do người bệnh nặng Hạ Lam làm ra, toàn bộ đều là tác phẩm của bàn tay tài hoa nam chính - Trịnh Văn Minh!
Hạ Lam nhìn mỹ vị trước mặt, cảm giác thèm ăn bất ngờ nổi lên ào ào như thác lũ. Bao ngày ở bệnh viện, mặc dù được đối đãi như nữ vương, như bà hoàng.. nhưng chung quy lại đồ ăn bên ngoài làm sao bằng được đồ ăn do chồng cô đích thân vào bếp nấu?
Cầm đũa trên tay, Hạ Lam nhanh chóng càn quét một lượt toàn bộ. Mặc kệ Văn Minh bên kia chống cằm nhìn mình, cười thật ý nhị.
"Nếu cậu tính đợi tôi dính đồ lên mặt, sau đó giúp tôi lấy ra kiểu Hường Quốc thì thôi đi!" Rốt cuộc không thể nhịn nổi, Hạ Lam dùng khăn lau miệng, thả nhẹ một phát lườm. Con nhà danh gia dù đói đến đâu khi ăn uống cũng phải để ý đến phong thái. Cô luyện đến mức phong thái đó ngấm vào tận xương rồi, thế nên dĩ nhiên một màn ăn uống khi nãy bản thân Hạ Lam cảm thấy ào ạt, mạnh mẽ, nhưng người khác nhìn vào tuyệt đối chỉ cảm nhận được một bức tranh hoàn mỹ đến mê người.
Mỗi một cái nhấc tay, đưa đũa, gắp đồ ăn, cho vô miệng.. Đều làm động tác hoàn chỉnh và có tính thẩm mỹ vô cùng cao! Chính là vậy đó! Thật luôn!
"Chuyện ấy tuyệt đối không bao giờ xảy ra đâu, nên cầm đũa đi, ăn cơm!"
"Ừm.. Do em ăn ngon miệng quá, anh vô thức bị cuốn vào!" Văn Minh cười đúng kiểu bị bắt quả tang khiến Hạ Lam sửng sốt. Đùa gì vậy? Nam chính câu ngầu thật sự định làm ra hành động ngu ngốc đó để thúc đẩy tình cảm à? Mặc dù đúng là mấy lần cậu ta sến súa giúp cô cài dây an toàn, rồi dồn ép cô vào tường các kiểu.. cũng có tác dụng làm tim cô đập nhanh lắm. Nhưng mà..
"Mau ăn đi! Ăn xong chúng ta nghỉ ngơi rồi đi dạo chút được không?"
"Hôm nay tôi có liên lạc qua với quản lý bên HL.." Hạ Lam ăn đã no, hơn nữa đặt đũa lau miệng rồi ai còn vô duyên cầm lại nữa? Vậy nên cô chuyển hướng, đưa tay với mấy hoa quả trên bàn, bắt đầu gọt sạch "..Cô ấy nói mấy vị bên kia đã đến nhận việc cả rồi, chỉ còn chờ tôi sắp xếp vị trí thích hợp sẽ bắt tay vào làm ngay!"
"Vậy à?" Cuộc thi đó xong cũng lâu rồi mà, trợ lý cao cấp của cậu cũng không phải hàng để trưng cho vui mắt, thế nên chuyện này chẳng khiến Văn Minh ngạc nhiên chút nào.
Điều làm cậu thắc mắc chính là vì sao Hạ Lam lại lựa chọn đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm đó lúc này?
Từ hôm hai người gặp Văn Hóa đến giờ, toàn bộ mọi việc đều đóng băng, không ai tình nguyện làm kẻ phá vỡ rào cản. Hạ Lam tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái. Bị một kẻ cặn bạ xúc phạm như vậy, trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ dĩ nhiên không muốn nhớ tới điều làm cô ấy đau lòng. Bản thân cậu thấy Hạ Lam chưa thích nói cũng không dám khơi gợi, không dám động đến nỗi lòng cô định giấu kín. Không muốn là một, bất lực là hai.. cách an ủi người khác thế nào cậu còn không biết, nhỡ đâu nói ra câu gì khiến Hạ Lam càng mặc cảm hơn thì sao? Tốt nhất cứ im lặng, hoặc giả, có thể để mặc sự im lặng này bóp chết chuyện khúc mắc giữa hai người đi cũng được.
"Thế em tính như nào?"
"Chắc ngày mai tôi sẽ qua bên HL một chút, nếu ổn sẽ chuẩn bị hồ sơ xin mở doanh nghiệp luôn!" Hạ Lam không hề do dự nói ra ý định của bản thân. Dù sao việc cô muốn làm cũng là việc này, cứ kinh doanh nhỏ lẻ mãi sẽ chẳng bao giờ khá lên được.
Tình yêu đôi khi cũng phải công bằng, không phải sao?
"Chuyện này cậu không cần đụng tay vào nữa đâu, tôi đã từng làm qua mấy lần rồi nên rất rõ!"
"Trước đây em đã từng mở doanh nghiệp?" Văn Minh nhướn mày, ý thức được Hạ Lam đang có hàm ý muốn chia sẻ chuyện kiếp trước nên vô cùng chăm chú "Hai mốt tuổi, Hạ Lam, em còn quá trẻ để đã từng làm việc đó!"
"Cậu bây giờ bao nhiêu tuổi mà dám chê tôi trẻ?" Hạ Lam cười khẩy, ông cũng hơn tôi được mấy đâu mà đã nắm trong tay hai tập đoàn lớn của cả nước, tôi như thế này.. Vẫn còn quá kém cỏi! "Trước đây gia đình có vốn nên cũng tập tành kinh doanh vài mặt hàng, vì bố mẹ tôi là quan chức nên mối quan hệ rất rộng, làm gì cũng thuận hết, chẳng có gì khó khăn cả!"
"Em thành lập công ti từ khi nào?" Văn Minh gật đầu, cậu khó khăn đầy rẫy nên phải tự vươn lên là đúng rồi. Hơn nữa còn sống qua hai kiếp, nếu không cố gắng thì quá phí phạm cơ hội trời cho. Còn cô ấy.. sống trong nhung lụa từ nhỏ ấy vậy mà vẫn cố công gắng sức như vậy, không xa hoa, không tự cao tự đại.. "Không gặp khó khăn gì là tốt.."
Cái anh sợ nhất là Hạ Lam phải bươn chải, phải hết sức mình cống hiến mới đạt được thành tựu mình mong muốn!
"Cũng tương đối lâu, chắc phải vài năm.." Hạ Lam âm thầm nhớ lại, cô dừng làm mẫu ảnh khi nào? Chính thức nộp đơn khởi nghiệp từ bao giờ? Lại hoàn thiện bộ máy của công ti ở thời điểm nào?.. "Khoảng tầm 14 tuổi tôi bắt đầu, đến giờ cũng gần bảy năm rồi!"
"Lâu thật!" Văn Minh sùng bái nhìn cô cười "Hạ Lam thật giỏi!"
"Thôi, tôi không dám múa rìu qua mắt thợ thế đâu!" Cô bĩu môi, bắt đầu hưởng thụ thành quả của mình bày đầy trên đĩa "Công ti nhỏ có gì đáng tự hào, ít ra phải như cậu bây giờ.."
"Hạ Lam tự ti à?" Văn Minh hơi bặm môi, không để ý tay Hạ Lam vẫn còn nhựa hoa quả, vươn tay nắm chặt "Em nói xem, vì sao con người lại yêu thương nhau?"
"..."
"Trước đây anh cũng không biết.." Văn Minh thấy cô im lặng cũng không trách cứ, chỉ mỉm cười tiếp tục dịu dàng "..Nhưng hiện tại có lẽ anh hiểu một phần!"
"Cậu hiểu thế nào?"
"Bất kể giới tính, tuổi tác, xuất thân, ngôn ngữ, tính cách.. Chỉ cần em để ý có thể thấy rõ ràng, tình yêu đích thực vượt lên trên tất cả mọi điều kiệu đó." Cậu ta trầm giọng, đôi mắt đen láy nhìn thật sâu vào mắt cô, ý đồ lung lạc thấy rõ "Giống như lúc này, anh yêu em chỉ vì linh hồn của em, vì em là chính em chứ không phải vì bất kì điều gì khác nữa!"
"Nhưng không phải cứ có tình yêu liền quên sạch được thực tại!" Hạ Lam thở dài, cô biết Văn Minh muốn giúp bản thân thoải mái hơn nhưng vấn đề tâm lý này đâu phải có thể loại trừ đơn giản chỉ trong ngày một ngày hai chứ? Mặc dù cô đã cố gắng loại trừ nó nhưng quả thật chuyện này còn khó hơn lên giời. Thôi thì cứ từ từ đã vậy..
"Nghe nói bên kia cậu đang tìm Hồng Ngọc? Đã tìm thấy cô ta chưa? Bản lĩnh của người này không tồi nhỉ, trốn cũng quá kĩ!"
"Đúng đấy, anh cũng phải công nhận chuyện này!" Văn Minh ừ nhẹ, auto hùa theo cô. Hồng Ngọc sau ngày ở chỗ của X đã mất tích được mấy hôm. Cô ta không xuất đầu, người của cậu, những người xung quanh.. đều không thể tìm ra dấu tích. Giống hệt như cô ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Bốc hơi?
Kẻ sống dai như Hồng Ngọc đó có thể chết đơn giản như thế? Đừng mơ Văn Minh tin tưởng!
Hơn nữa dù cô ta có chết, cậu cũng nhất định phải tìm thấy xác đem về xả hận!
"Đã bị tung video xxx lên mạng, đi đâu cũng không được, lại còn thêm người của anh truy tìm gắt gao.. Vậy mà.."
"Video xxx?" Hạ Lam nhướn mày, chuyện mới mẻ này sao bây giờ cô mới được nghe vậy? Ai gô, ở bệnh viện nhiều thông tin đều bị phong tỏa sạch, bao nhiêu thứ hay ho đều bị bỏ sang một bên rồi!
Hồng Ngọc! Chẳng phải cô là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này sao? Cuối cùng cô cũng có lúc chật vật thế này, có lúc phải nếm trải mùi vị cay đắng của "Nguyễn Hạ Lam" thế này!
Đáng đời! Ai bảo lúc trước tính kế tung video và ảnh sếch của nguyên chủ ra ngoài cơ, báo ứng đến sớm thế này quá vui vẻ!
"Lần này không phải lại nhờ công của cậu.."
"Lại?" Văn Minh hơi giật mình, nói như thế, chuyện đó.. "Hạ Lam, em đã biết đồlà do anh để trong phòng cô ta?"
"Ừ!" Cô cũng chỉ buột miệng nói ra, không phải cố tình nhắc lại lỗi lầm của Văn Minh. Có trách, cũng chỉ nên trách cậu ta quá nhạy cảm mà thôi! "Biết lâu rồi!"
"Vì sao em không nói gì?" Văn Minh bặm môi, quả thật những điều cậu không hiểu ở Hạ Lam còn quá nhiều.. "Chẳng lẽ em không trách anh hủy hoại tương lai của em sao? Mặc dù lúc đó chúng ta chưa yêu nhau, nhưng đối xử như vậy với một cô gái vẫn là điều không thể chấp nhận.."
"Cậu biết nó không thể chấp nhận là được rồi!" Hạ Lam gật đầu, tự dưng cảm thấy không biết nên nói gì thêm. Văn Minh cũng đủ hối hận rồi, cả quãng thời gian trước cậu ta luôn thấp thỏm sợ cô biết được chuyện này do cậu ta gây ra. Hơn nữa còn phải cố gắng tạo cảm giác an toàn bằng cách đưa ra điều kiện khôngnhắclạichuyệngìtrongquákhứ, chứng tỏ sự dằn vặt cũng chẳng ít ỏi đâu.
Nếu lúc này cô vẫn còn cố trách cứ cậu ta thì không hay chút nào. Nhưng nếu không nói, tự dưng lại có cảm giác tội lỗi với thân thể và danh dự của Nguyễn HạLamnày.
"Văn Minh, cậu thấy mối quan hệ của chúng ta lúc này thế nào?"
"Anh thấy rất tốt!" Văn Minh đáp nhanh, gương mặt với nhưng thái độ day dứt không rõ ràng của Hạ Lam lọt vào mắt cậu, biến thành cái gai đâm sâu vào lòng cậu.
Cô ấy định làm gì?
Cô ấy muốn ra sao?
Không phải Hạ Lam tính buông bỏ đấy chứ? Nhưng lúc trước ở bệnh viện chính cô ấy đã nói không bao giờ có chuyện ấy cơ mà?..
"Hạ Lam, em muốn nói đến chuyện gì?"
Khốn kiếp!
Sau hôm nay nhất định Văn Minh sẽ đi tìm mấy chuyên gia về tâm lý phụ nữ. Cậu sẽ theo bọn họ học cho đến khi nào có thể hiểu tường tận về Hạ Lam mới thôi! Cứ suốt ngày day dứt đoán định thế này không vui chút nào cả!
"Cả tôi và cậu đều rất ghét mấy thứ mập mờ, vậy mà chúng ta lại đồng loạt trốn tránh chuyện này mấy ngày nay rồi.." Hạ Lam ừm một tiếng, nhanh chóng nói ra "..Cậu còn giấu tôi nhiều chuyện, bản thân tôi cũng không quá thành thật khi ở cạnh cậu.."
"..."
"Chúng ta đều biết điều này và vì một vài lí do mà không vạch trần đối phương.." Cô trầm giọng, đôi mắt đẹp không nhìn thẳng nữa "...Song hành với nó, niềm tin đặt ở người kia cũng không quá nhiều nên luôn phải lo lắng được mất thiệt hơn.."
"..."
"Cậu nói xem, nếu như vậy đây có còn là tình yêu nữa không?"
Danh sách chương