Đầu óc Si Tình quay cuồng, cô không rõ lúc này là lúc nào, hôm nay là hôm nao, ngày này là ngày nào.. nữa rồi. Thuốc kích dục và hàng loạt những loại dụng cụ tra tấn khiến thần trí cô mất đi khả năng suy nghĩ và tính toán. Toàn bộ những gì còn sót lại chỉ là ham muốn hừng hực và sự mong mỏi được nhét vào, được lấp đầy, được lên đến đỉnh cao..

Mở mắt nhỏm dậy, nơi cô đang ngồi là sàn nhà lạnh băng. Nhưng cái lạnh nơi đó chẳng thể bằng cái lạnh đang tỏa đầy tâm hồn cô. Si Tình bị người ta hãm hại, đã vậy còn là hãm hại bằng cách khiến cô nhục nhã nhất. Giây phút đám người đó tiêm thứ thuốc kia vào người, cô đã biết hôm nay mình chết chắc rồi. Thế nhưng biết là một chuyện, chính thức trải nghiệm lại là chuyện khác.

Đám người dã man đó trói buộc Si Tình trên giường, chúng lột sạch cô, lần đầu tiên cũng không sử dụng "chim nhỏ" phía dưới mà đem s*x toy lạnh băng ra phá vỡ phòng tuyến quý giá nhất của cô. Sự thô ráp, cái đau đớn, nỗi nhục nhã.. dâng lên trong lòng Si Tình, nhưng lại rất nhanh bị khoái cảm do thuốc kích dục đem đến khỏa lấp. Cô bật ra những tiếng rên rỉ cầu xin đáng xấu hổ trước máy quay, tự miệng mình nói mà bản thân lại không thể quản.. Cảm giác đó khó chịu vô cùng, khó chịu tới mức lúc này - khi cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự chi phối của thuốc - Si Tình muốn lôi lưỡi của mình ra, một lần lại một lần rửa sạch!

Nhưng rửa rồi thì thân thể này, danh dự này của cô có hết nhơ nhuốc được hay không đây? Nước mắt lã chã rơi rớt, căn phòng trống trải giống hệt trái tim cô lúc này. Sau khi hành hạ cô đến hỏng, mấy người kia đã ôm theo máy quay và toàn bộ đồ đạc rời đi. Trước khi đi khỏi, còn mở tung cửa để mặc những kẻ hiếu kì bên ngoài nhìn thấy cảnh dâm loạn bên trong, triệt để khiến danh dự của cô nát bét. Bọn họ nói, nếu Si Tình còn dám làm loạn hoặc ngu ngốc nghe lời người khác làm loạn thì chuyện sẽ không dừng ở mức đơn giản thế này. Bọn họ có cách khiến cô và cả gia đình cô phải hối hận, phải nhục nhã, phải sống không bằng chết!

Liên quan đến bản thân thì có thể nói là tự làm tự chịu, nhưng nếu liên lụy đến cả gia đình của cô.. Si Tình thật sự không dám tưởng tượng đến chuyện bố mẹ cô ở quê nhà biết việc cô bị người ta ép đóng phim x nhơ bẩn như thế. Càng không dám nghĩ đến cảnh những người hàng xóm lắm điều bên cạnh phát hiện, sau đó ở sau lưng cô và gia đình chỉ chỏ, bàn tán, cười cợt..

Ngu ngốc!

Mày thật sự quá ngu ngốc Si Tình ạ!

Xem đi!

Một phút lấy oai trước mặt Ngọc Thái mà khiến bản thân bị hủy hoại nhục nhã đến mức này.. Mày không đáng sống! Sống trên đời chỉ làm ảnh hưởng đến người khác mà thôi!

Đúng vậy..

Cô sống để làm gì khi mọi chuyện đã đến nước này?

Hay là chết đi? Chỉ cần một dao, một liều thuốc.. toàn bộ mọi thứ đều sẽ kết thúc hết!

Cô mở bừng mắt, sức lực không hiểu từ đâu cuồn cuộn trở về. Si Tình đóng khóa chặt cửa, điên cuồng lao vào bếp cầm lấy con dao lớn cứa mạnh vào động mạch cổ tay. Khoảnh khắc cơn đau ập đến, Si Tình sực nhớ ra bản thân còn chưa thay đồ, chưa tắm rửa sạch sẽ.. nếu thế này khi người khác phát hiện xác của cô chẳng phải xấu hổ lắm sao?

Không được!

Chết cũng phải đẹp có biết không?

Si Tình hoa mắt chạy lại chỗ hòm cứu thương, loạn đổ toàn bộ đồ đạc có trong đó ra, nhanh chóng làm sơ cứu. Cũng may dao bếp của cô không sắc lắm nên cứa cũng không đứt quá nhiều, máu cũng chưa đến độ tuôn xối xả.. nếu không nhất định lúc này cô có muốn tự cứu cũng không được nữa.

Ngồi bệt xuống đất thở mạnh, nỗi đau bên tay hòa chung với cái đau của toàn bộ thân thể. Tự dưng trong lòng Si Tình nảy sinh một nỗi oán hận không tên.

Khốn kiếp!

Vì sao cô lại phải chết chứ?

Vì sao lại là cô?

Đáng lẽ người lúc này phải day dứt là Ngọc Thái kia mới phải! Đúng vậy, nếu anh ta không cho cô xem đoạn phim và ảnh kia, không tiêm vào đầu cô suy nghĩ vạch trần tội ác của Đào Nương đó thì Văn Hóa sẽ hướng cô trả thù sao? Hoặc giả nếu Văn Hóa kia cũng vẫn trả thù đi, tối hôm đó anh ta không vì Hồng Ngọc mà ở lại đây với cô, chấp nhận tình cảm của cô thì mọi chuyện không tệ đến vậy. Nghe con đ* đó gọi điện lập tức chạy đi, còn dám không đóng chặt cửa nữa chứ.. Tất cả là tại anh ta và con khốn ấy, sau đó mới đến lỗi của tên đầu sỏ nhị thiếu kia!

Hừ, cô không đủ sức trả thù Văn Hóa, nhưng với Ngọc Thái và Hồng Ngọc, Si Tình không tin cô không làm gì nổi bọn họ!

Xiết chặt nắm tay, tơ vương trong lòng đứt từng sợi một đầy đau đớn. Khuôn mặt đẹp đẽ của Ngọc Thái dần dần bị lu mờ, thay vào đó là hình ảnh chân thực của anh ta đêm đó. Ánh mắt đầy sự phiền chán, giọng nói thiếu kiên nhẫn, thái độ không vui vẻ.. Sao đến tận lúc này cô mới nhận ra anh ta chẳng có chút cảm tình nào với mình chứ? Không khéo chuyện Đào Nương hôm đó còn là Ngọc Thái giăng bẫy cho cô tự mình thay anh ta ra mặt ấy chứ!

Người thông minh như Ngọc Thái không thể nào không biết cô có tình cảm với anh ta. Đã không đáp lại tình cảm của cô, còn lấy nó ra để lợi dụng, phục vụ cho mục đích của bản thân.

Đồ chó!

Ngô Ngọc Thái!

Anh dám chơi đùa tôi, đợi xem.. tôi cho anh nếm mùi thế nào!

*

Hồng Ngọc phân vân tính toán thật lâu...

Khu vực điều trị đặc biệt của TL cô không dám tới gần vì đám vệ sĩ của Văn Minh vây quanh đó quá đông. Nhà của Ngọc Thái không phải nơi cô có thể đến, vì sau tối hôm đó anh ta đã triệt để xoay mặt với cô, khinh thường cô đến mức khiến cô sợ hãi. Biệt thự Trịnh gia hoặc những công trình kiến trúc có liên quan đến nhà họ Trịnh càng không phải nơi cô có thể ở lại, ai bảo cô chỉ đơn thuần là người làm, là kẻ ăn lương ở nơi đó làm chi chứ?

Đêm hôm ấy, sau khi xé mặt nạ với cô, Ngọc Thái không thèm quan tâm Hồng Ngọc, lạnh lùng ném cô ra cửa. Cũng may nơi này là khu cao cấp, an toàn tuyệt đối, lại đang trong thời gian chuyển tiếp hè thu chứ không phải mùa đông, nếu không.. Hồng Ngọc thực sự không dám nghĩ tiếp nữa. Hành động thiếu galang này của Ngọc Thái khiến cô oán hận, nhưng oán hận chưa đủ, trong lòng Hồng Ngọc còn nảy sinh không ít thắc mắc. Lẽ nào tất cả những suy nghĩ về mị lực của bản thân cô trước nay đều sai? Xem thử, lần trước là Văn Minh, sau này lại đến Ngọc Thái..

Không! Không thể nào!

Ngọc Thái kia không phải đàn ông thì có thể, nhưng Văn Minh chắc chắn chỉ bị Hạ Lam đó làm mờ mắt thôi! Chỉ cần cô ta vĩnh viễn không trở lại, kiểu gì Hồng Ngọc cũng có cơ hội khiến Văn Minh quay đầu!

Cô ôm gối ngồi trong góc hành lang nguyên một đêm, vừa gọi điện trách cứ Văn Hóa vừa tính hướng đi sau này. Không hiểu Văn Hóa ngu ngốc kia bị làm sao, bao nhiêu cuộc gọi đến, tin nhắn đi của cô không thấy hắn ta hồi âm gì hết. Bực bội hết sức, đúng là loại vô dụng, lúc cần chẳng thấy mặt đâu! Chửi bới trong lòng chán chê, Hồng Ngọc ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Mãi đến khi đầu hành lang có tiếng công nhân dọn vệ sinh ồn ào đẩy xe đi tới cô mới sực tỉnh, đứng phắt dậy chỉnh đốn trang phục giả bộ như vừa mới từ một căn phòng nào đó bước ra. Gì thì gì.. thanh danh của cô không thể vì một đêm ngủ đường ngủ chợ mà để người khác chỉ chỏ được!

Ra khỏi khu chung cư cao cấp, ban đầu Hồng Ngọc dự tính sẽ đến khu điều trị đặc biệt của TL "thăm dò" xem Hạ Lam đó thế nào. Nhưng cái dự định này của cô lập tức bị dập tắt vì xung quanh Hạ Lam có quá nhiều người phòng vệ. Cô muốn đến cạnh để động tayđộngchânvới người bệnh là điều không tưởng, đã vậy nhỡ đâu lúc này cô ta hôn mê, lúc sau cô ta đột ngột tỉnh dậy chỉ điểm cô thì sao? Người luôn nắm đằng chuôi như Hồng Ngọc biết rõ cái nào lợi cái nào hại, thế nên cô dứt khoát không tiến quá sâu vào khu vực của Hạ Lam. Chỉ ở bên ngoài nghe ngóng xem tình hình thế nào, nếu có biến sẽ lập tức cao chạy xa bay, còn không.. cô sẽ lựa lúc thích hợp mà đột nhập, thay đổi thuốc thang, khiến con khốn ngu ngốc kia chết luôn cho mát!

Hơn nữa.. Nếu ở lại đây và Hạ Lam kia cứ vĩnh viễn nằm im, kiểu gì cô cũng có thể "kiến tạo" vài ba lần chạm mặt với Văn Minh, xoát cảm giác tồn tại với cậu ấy. Lúc này Văn Minh vẫn ngồi nguyên trong phòng chăm sóc Hạ Lam kia, nhưng nói thật, dù cậu ấy yêu thích cô ta đến mức chết đi sống lại mà cô ta cứ im lìm như xác chết thì cũng có lúc tình cảm ấy phai tàn.

Cái cô cần chỉ có đợi chờ..

Sự đợi chờ này quá nhẹ nhàng, Hồng Ngọc dư sức làm tốt!

*

Hòa chung với không khí của toàn bộ các nhân vật trong truyện, Văn Hóa cũng đi đúng mốt hiện thời: bỏ công chờ đợi. Nhưng công cuộc chờ đợi của hắn vất vả hơn so với những người khác nhiều, hắn không chỉ cần bỏ tiền bỏ của, mà còn phải bỏ luôn cả danh dự và tự trọng của bản thân xuống đất, mặc người ta dẫm lên.

Dẫm đi, dẫm nát đi!

Dù sao những thứ ấy tuy quý, lại chẳng thể quý giá bằng em gái và mẹ của hắn.

"Cậu Hóa!" Một người mặc đồ đen từ bên trong chạy đến cạnh chiếc xe của hắn, gõ gõ cửa kính "Cậu X nói mời cậu vào phía trong! Thời gian của cậu X không nhiều nên có chuyện gì cậu hãy nói thật nhanh!"

"Tôi hiểu!" Văn Hóa mím môi, nhanh chóng đánh xe vào cửa biệt thự lớn. Hắn tốn thật nhiều thời gian và tiền của mới liên hệ được với X - người thuộc trường phái thực lực trong bộ máy nhà nước.

Thật ra gã X này ngày xưa chỉ là một con buôn nho nhỏ, một doanh nhân không mấy tên tuổi trong giới kinh doanh. Sau đó vì một vài lí do mà chuyển sang phần chính trị, và dường như đây mới chính là con đường hợp với số phận của gã. Mộtbướclên tiên, X từ một tay doanh nhân quèn leo dần, leo cao, leo lên tận chiếc ghế chức danh không-tiện-nhắc-đến trong bộ máy chính trị. Vụ việc của mẹ Văn Hóa, nếu X trong tối tác động chút ít kiểu gì bà cũng được nhẹ tội, hoặc có thể trắng án cũng chả sai.

Hắn liếc mắt nhìn qua hợp đồng chuyển nhượng mấy phần trăm cổ phần Trịnh gia bên kia. Nén xuống dưới đáy lòng cảm giác đau đớn. Không sao, không sao cả Trịnh Văn Hóa! Mấy phần trăm cổ phần có thể mua lại, nhưng chuyện của Đào Nương không thể chậm trễ được nữa. Chỉ cần mẹ hắn có cơ hội, hắn sẽ không tiếc bất kì thứ gì!

Bước xuống con đường mòn, biệt thự này rất lớn, rất đẹp, nhưng đẹp cũng sao so được với Trịnh gia? Hơn nữa với kẻ sống trong nhung lụa đã quen như Văn Hóa, thì không gian này cũng chẳng tính là choáng ngợp gì hết. Hắn cúi mặt hoài niệm khoảng thời gian về trước, khi mà hắn và cả Trịnh gia của hắn còn đang đứng trên đỉnh cao nhất.

Lúc đó có ai khiến hắn cúi đầu được chứ? Có ai khiến hắn phải cầu cạnh đâu chứ?

Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, vận đổi sao dời, chỉ trong chớp mắt..

Phòng khách lớn có vài ba người ngồi luận đàm, vốn dĩ hắn tính toán đến nơi đó tìm gặp X, nhưng vừa vào đến cửa chính, người làm trong nhà đã chạy ra, nửa lịch lãm, nửa chế nhạo mời hắn đi sang phòng kế bên. Một căn phòng chờ nho nhỏ, mặc dù vẫn giữ vẻ sang trọng và xa hoa nhưng không hiểu sao lại khiến lòng Văn Hóa dâng lên một nỗi trào phúng không rõ tên tuổi.

Chờ ở cổng mấy tiếng đồng hồ, đến khi được vào trong nhà rồi vẫn cứ là chờ đợi!

X, đừng có quá đáng như vậy! Nếu muốn châm chọc người nhà họ Trịnh thì ra mặt đi! Khốn kiếp! Đợi xem, đến khi hắn xoay người, đông sơn tái khởi.. lúc đó nhất định hắn sẽ khiến những kẻ đã nhân lúc hắn ngã ngựa trèo lên phải hối hận!

Ngồi trong phòng nhỏ thật lâu, một cốc nước nhỏ, một người hỏi thăm, một tiếng động bên ngoài cũng không đến lượt hắn thưởng thức. Văn Hóa có chút hối hận, biết vậy khi nãy - lúc bị chặn lại lột điện thoại - hắn nói dối là không cầm phone trong tay cho xong! Không hiểu giờ này Hồng Ngọc đang làm gì nữa, hắn đi suốt từ lúc đó, thời gian gọi điện cho cô cũng không có. Lúc có thì lại không liên lạc được, hoặc như lúc này, chiếc điện thoại bị người ta tịch thu mất!

Ngẩn người chán chê, Văn Hóa có chút khát nước, hắn chửi thầm trong bụng thật lâu, mãi tới khi cánh cửa phòng bên kia bật mở mới dừng lại.

"Cậu Hóa!" Người vừa đến còn rất trẻ, khuôn mặt đẹp ngược sáng cao ngạo vô cùng. Hắn không cần nhìn ra cũng đoán được ngay đây là X, kẻ đã bắt hắn chờ đợi suốt nãy giờ! "Thật ngại quá, bắt cậu chờ lâu!"

"Không, không.." Văn Hóa đon đả cười, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh gáy. Người trước mặt này.. Sao lại quen mắt thế nhỉ? "Anh X bớt chút thời gian cho em là tốt lắm rồi!"

"Không bớt thời gian cho cậu làm sao được chứ?" X cười ha hả, nhanh chóng bước vào giữa phòng. Người làm bên ngoài cũng theo đó chạy đến, bê theo nước và khăn lau, lịch sự đặt trước mặt gã.

Còn trước mặt Văn Hóa.. một chút bụi bẩn cũng không hề có!

Mẹ!

Khinh người vừa vừa phai phải có được không?

"Dù gì chúng ta cũng là người quen cũ.."

"Ha ha.." Văn Hóa gượng gạo cười, dù cơn tức trong lòng đã nghẹn đến cổ họng cũng phải cố nuốt xuống. Trong tay người này nắm giữ vận mệnh mẹ của hắn, hắn có thể bất chấp được ư? "Người quen cũ.. Tôi từ khi nào lại có vinh hạnh này?"

"Cậu Hóa không nhớ?" X có vẻ phật ý, nét không vui hiển hiện rõ ràng "Lý nào! Chúng ta còn cùng nhau tranh đoạt phụ nữ, đáng tiếc lúc đó tôi quá non yếu, bị cậu Hóa đánhcho không còn manh giáp!"

"..."

"Ai nha~ Tôi vẫn còn nhớ kỹ cô gái đó.." X lim dim mắt, hoài niệm "..Xinh đẹp, thanh thuần, một thân lễ phục đoan trang hiền thục. Sau này khi đã gặp qua cả ngàn người, cô gái ấy vẫn cứ khiến tôi không thể nào quên được!"

"Vậy.. Vậy sao?" Văn Hóa cố suy nghĩ, nhưng Hắn thật sự nghĩ không ra! Cùng người ta tranh đoạt phụ nữ? Người cao quý như hắn có lúc làm ra chuyện nực cười, đáng xấu hổ như vậy à? Hơn nữa ngoài Hồng Ngọc ra làm gì có cô gái nào đủ khả năng khiến hắn ra mặt cướp người chứ? Nhưng Hồng Ngọc luôn yên phận, làm gì có lần nào buộc hắn phải hành động mất mặt kiểu thế đâu.. "Anh X xin chỉ bảo, tôi thật sự không nhớ ra bản thân mình dám mạo phạm anh khi nào!"

"Ồ, không nhớ cũng đúng!" X cười khẩy, lật mặt nhanh như trở bàn tay "Dù sao ngày đó ở tiệc thường niên của SM và Trịnh gia tôi cũng chỉ là nhân vật nhỏ. Hơn nữa, chuyện xích mích ấy cũng không lớn, thấy cậu nhảy ra bảo vệ người đẹp, tôi cười khẩy bỏ đi khiến cậu điên tiết lên thôi.."

"Tiệc thường niên của SM và Trịnh gia?" Văn Hóa bừng tỉnh, nhớ ra không ít chuyện vuivẻ!

Đúng là như vậy!

Trong bữa tiệc hôm đó hắn mải theo chân ông Trịnh đi giao thiệp với người ta. Sau khi đi chán, chạy lại tìm người đã thấy Hồng Ngọc bị một tên đàn ông thối cuốn lấy nói chuyện! Hắn vì cáu giận nên đã chạy tới gây chuyện, tên này vốn thuộc phái thựclực, nhìn thấy công tử thế gia như hắn hành xử lỗ mãng cũng chỉ cười khẩy. Chính nụ cười khẩy này của tên đàn ông đó đã khiến hắn lộn ruột, Văn Hóa nín nhịn cho qua tiệc, đợi đến lúc thích hợp mới đưa tay kéo đổ doanh nghiệp của nhà gã.

Ai ngờ được.. Gã đàn ông thấp cổ bé họng, bị hắn di chết trong một nốt nhạc ngày nào lại biến cường nhanh như vậy.

Văn Hóa có chút rụng rời, tay chân bủn rủn khi nghĩ tới chuyện nhỡ đâu X biết việc kinh doanh của gã phá sản có tay hắn đụng vào..

"Anh X, là tôi trẻ dại, có gì xin phép anh bỏ quá cho.."

"Nói bỏ qua liền bỏ qua?" X nhướn mày, lạnh giọng "Thôi thế này đi, cũng không phải chuyện gì quá mức to tát, cái tôi để tâm chỉ có cô gái kia mà thôi!"

"Hồng Ngọc?"

"Hồng Ngọc? Tên cũng thật đẹp!" X vui vẻ híp mắt, khóe môi cũng nhếch lên cao "Cậu đưa cô ấy đến gặp tôi một ngày, sau đó mọi chuyện giữa chúng ta liền xí xóa!"

"Còn.." Văn Hóa cắn môi, thù cũ bỏ qua được là tốt, nhưng điều quan trọng nhất khi hắn tìm tới đây đâu phải để nhắc đến quá khứ đó chứ? "Còn.. Việc của mẹ tôi.."

"A.. Vụ mưu sát ở Trịnh gia kia ấy hả?" X lười biếng gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn xoáy qua đầy nhạo báng "Còn phải đợi nha ~"

"Đợi.." Văn Hóa ngạc nhiên hỏi gấp "Là đợi cái gì?"

X cười thâm thúy, đôi mắt sáng đầy toan tính vẫn hướng lên phía Văn Hóa không rời. Hắn vô thức lui người về sau, hi vọng tránh càng xa người này càng tốt.

Ngu ngốc..

Thật sự ngu ngốc!

Vì sao Văn Hóa ngày xưa lại có thể dại dột tự kiêu đến vậy chứ? Cậy mình con nhà thế gia mà liên tục đắc tội với những người không nên đắc tội. Lúc trước hắn không thấy nguy cơ, thế nhưng bây giờ, khi thân cô thế cô mới thấy.. tất cả những người này đều là hạng có đầu óc, có thực lực và dĩ nhiên hắn không thể so bì!

Ngay khi Văn Hóa muốn cúi mặt chịu thua, chạy trốn toàn bộ mọi sự, X ở phía bên kia đột nhiên chớp mắt, gã nhướn môi, chậm rãi phun ra từng từ: "Đợi xem phản ứng của người đẹp có đủ khiến tôi vừa lòng hay không!"

*Mùng 1 của mng ra sao? Aiđượclìxìbaonhiêumauthốngkêđểmịgatovớinào 😢😢😢😢
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện