Hạ Lam nhanh chóng liên hệ với bên tổ chức hiếu hỉ, cung cấp địa chỉ biệt thự Trịnh gia sau đó hạ lệnh phát tang.

Thi hài của ông Trịnh được đưa về "nhà" theo đúng nguyện ước của ông. Và cũng giống như trong di chúc, Văn Minh quyết định không đưa ông hỏa thiêu mà hạ thổ như ông mong muốn. Dù sao cũng là mong mỏi cuối cùng của ông Trịnh - người đã giành cả đời cho con cho cháu, chẳng ai nỡ lòng nào làm trái lời ông hết.

Suốt cả quãng đường trở về gia đình Văn Hóa không nói thêm một lời nào hết. Bọn họ sốc vì Văn Minh không ngốc một thì sợ hãi vì số tài sản trong tay Văn Minh mười. Ra là lâu nay họ cùng nhau vuốt râu một con hùm đang ngủ mà chẳng hề hay biết chuyện nguy hiểm đang rình rập ngay trên đầu. Cũng may đến lúc này, khi ai nấy đều đang "an toàn" thì sự thật đã được phơi bày. Xem ra nếu sau này muốn tiếp tục ám toán Văn Minh hoặc đặt bẫy kinh tế với cậu.. bọn họ sẽ phải tốn thêm nhiều tâm sức lắm đây.

Văn Minh và Hạ Lam ngồi ở ghế sau của xe bệnh viện, ngay cạnh giường đặt ông nội Trịnh. Cậu vẫn không nói năng gì, chỉ xiết chặt tay Hạ Lam sau đó kéo khăn che mặt ông Trịnh xuống, mải miết khắc ghi những đường nét già nua của người đã khuất. Cô có chút đau lòng, nhìn Văn Minh buồn không nói càng làm Hạ Lam cảm thấy khó chịu hơn nữa. Chính vì để phân tán tư tưởng này, cô tìm cách khiến cho mình bận rộn. Một bên kệ cho Văn Minh nắm tay nắm chân, một bên liên tục gọi điện thoại, hết công ti sắp xếp hiếu hỉ, lại đến cỗ bàn tiệc tùng, đăng tin lên báo có uy tín.. Dưới sự cố gắng trốn tránh của cô, rốt cuộc, con đường từ bệnh viện về đến Trịnh gia cũng đã kết thúc.

"Trước đây cũng thế.." Khi hai người cùng nhau xuống xe, đứng một bên xem nhân viên y tế đem thân xác ông Trịnh vào gian thờ Văn Minh đột ngột thì thầm "..Anh cũng không được gặp ông lần cuối!"

"Xin lỗi Văn Minh.." Hạ Lam áy náy cúi mặt, giá như cô quan tâm hơn một chút đến gia đình Văn Minh, hoặc chỉ cần là người mà cậu ấy coi là gia đình - ông nội Trịnh thôi cũng được. Đằng này cô cứ luôn vô tâm vô tính, cả ngày quấn quýt bên cạnh Văn Minh, khiến cậu vì mình lo lắng đủ thứ, thời gian đến TL thăm ông nội cũng không hề có.

Kiếp trước có thể do dòng đời xô đẩy, để lại trong lòng Văn Minh một sự tiếc nuối lớn lao. Đến kiếp này, cô lại chính là nguyên nhân khiến Văn Minh không thể sửa đổi, cứu vãn sự tiếc nuối của cậu..

"Tôi.."

"Đâu phải do em?" Văn Minh chua xót lắc đầu, tất cả đều là do cậu, cậu quá chủ quan, quá tin tưởng vào những gì kiếp trước mình đã trải qua nên không hề hay biết, tương lai vốn dĩ có thể thay đổi rất dễ dàng.

Năm đó khi câu mười tám, ông nội tuy phát hiện bệnh nhưng vẫn còn khỏe mạnh thật lâu, thật lâu.. mãi đến khi cậu đã liệt giường ông mới dần dần ngã quỵ. Còn hiện tại, chỉ mới chớm bắt đầu, mọi thứ đã đến hồi ngã ngũ..

"Mau vào thôi!"

Gian phòng lớn mọi ngày đều bày trí xa hoa đẹp đẽ, hôm nay đột ngột trở nên u tối. Công ti tang lễ bày trí khu vực thờ cúng, cũng sắp xếp dọn dẹp toàn bộ bàn ghế, đồ dùng của gia chủ vào một góc, để lại không gian rộng lớn cho khách khứa đi lại. Vì bây giờ vẫn còn đang trong đêm tối nên người đến không đông, chỉ là mấy vị họ hàng ở lân cận chạy tới chia buồn cùng gia đình và phụ giúp mấy việc lặt vặt. Hạ Lam không quen thuộc với những người này, hơn nữa thân phận của cô trước đây là "vợ thằng ngốc" nên nói thật cũng chẳng ai muốn cùng cô bắt quen đâu.

Sự việc Văn Minh đoan ngôi Văn Hóa ở Trịnh gia có vẻ vẫn chưa bị lộ ra ngoài nên đám người này đều xoay quanh hắn ta. Ai nấy đều xun xoe bên cạnh Văn Hóa, vừa cùng hắn thăm hỏi chia buồn vừa câu kéo quan hệ. Hạ Lam nhìn Văn Minh và mình trợ trụi bên này, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có kẻ thay mình làm "mật" cho ruồi bu, không thoải mái mới là lạ đó!

Văn Minh hơi cúi mặt, kéo Hạ Lam về phía dưới ban thờ. Hai người quỳ dưới chân linh cữu, không nói thêm một lời nào nữa. Tiếng kèn đám ma chậm rãi vang vọng khắp đêm khuya thanh tĩnh, khiến tâm hồn ai nấy đều vương những nỗi lòng nao nao khó tả..

*

Một đêm khó ngủ.

Sáng hôm sau nhà họ Trịnh mới thực sự bước vào guồng quay bận rộn. Hàng loạt khách hàng hoặc bạn bè lâu năm của ông Trịnh đều vượt "thác ghềnh" trở về chia buồn cùng gia khuyến và nhìn mặt người lần cuối. Bố Trịnh và Văn Hóa cùng nhau đứng ra tiếp đón từng đoàn khác dài dằng dặc, hiếm hoi lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi ăn uống.

Hai người bỏ vào phía trong nhà, gọi đầu bếp bê đồ ăn lên sau đó cúi mặt chăm chú ăn đồ ăn của mình. Con trai không muốn cùng bố nói chuyện, còn bố, không biết do hổ thẹn hay mệt mỏi cũng chẳng hề ngẩng đầu nhìn con lấy nửa lần.

Nhất thời bên linh cữu chỉ còn cậu thiếu gia ngốc và cô vợ nhỏ, hai người ngồi dựa vào nhau tạo thành một khoảng lặng giữa sự ồn ã của hàng loạt âm thanh trống kèn thê lương.

Đào Nương nhíu mày nhìn cảnh này, bà không thèm quan tâm đến vợ chồng đại thiếu gia "phản trắc" kia nữa mà quay người bỏ đi gọi điện thoại. Dung Dung không hiểu đi đâu từ đêm qua đến giờ còn chưa thấy mặt. Bà phải liên lạc bằng được cho cô nàng mới được, ông nội mất mà cháu gái không xuất hiện thì còn ra thể thống gì nữa? Đám người thế gia kia để ý rất kĩ, bây giờ có thể họ chẳng thèm nói hoặc hỏi han gì, nhưng sau lưng lại khác.. Kiểu gì cũng sẽ rèm pha, nói Dung Dung là loại không có giáo dưỡng, sau này muốn kết hôn trong giới thượng lưu cũng sẽ bị mất giá trị!

Liếc qua đồng hồ, Đào Nương tính toán thời gian một chút, bà không ngừng đưa ra suy đoán, xem xem con gái cưng của mình có thể đi đâu.

10h sáng, có lẽ đêm qua Dung Dung cùng bạn bè dự tiệc sau đó ở lại nhà cô nàng nào đó không về. Dù sao thời gian này ở nhà cũng vắng vẻ buồn bã, con gái bà ham chơi chút cũng là bình thường. Con nhóc này ngủ dậy chưa hay tin ông nội mất nên không trở về nhà mà đến thẳng trường luôn. Giờ đã vào năm học được mấy tuần, nó vốn dĩ là đứa nhóc ham học nên điều này có thể chắc chắn!

Đúng vậy!

Dung Dung có thể thay đổi, ăn nói có thể nổi loạn.. Nhưng bà biết, con gái bà vẫn luôn là đứa có bản chất tốt đẹp.

Đào Nương nghĩ về con gái tự dưng thấy được an ủi hơn nhiều, bà bấm số của Dung Dung, đưa máy lên nghe ngóng. Lạ lùng là Dung Dung lại tắt máy, thứ đón đợi bà chỉ có giọng thông báo lạnh nhạt của nhân viên tổng đài. Tự dưng trong lòng Đào Nương dấy lên dự cảm không tốt, bà di chuyển ra vườn, đến nơi vắng vẻ cuối nhà, muốn gọi cho giáo viên chủ nhiệm của con bé.

"Xinchào!" Giọng nói bên kia có chút nhiệt tình, ngọt ngào hỏi han "Chịlàphụhuynh của emDung đúng khôngạ?"

"Chào cô!" Đào Nương cười nhạt, nhớ được cả số điện thoại của phụ huynh cơ, giáo viên này cũng thật tài! Hoặc giả.. do gia đình bà quá giàu có, cao quý nên ai nấy đều muốn xun xoe nịnh nọt. Thế nên cô giáo chủ nhiệm này mới cố ý thuộc lòng số điện thoại của bà như vậy! "Tôi là phụ huynh của Dung Dung đây! Cô cho tôi hỏi, con bé dạo này học hành thế nào?"

"Haha.. Chịcứđùa!" Giáo viên chủ nhiệm cười giả lả "Điềunàytôiphảihỏichịmớiđúngấychứ!"

"Cô nói kiểu gì đấy?" Đào Nương khó hiểu vặn lại "Con gái tôi học ở chỗ cô, cô lại nói phải hỏi tôi là thế nào? Cô làm ăn thế à? Hay không thích đi dạy ở trường đó nữa?.."

"Chị bình tĩnh!" Giáo viên chủ nhiệm thấy bà nổi nóng lập tức sợ hãi chùn xuống, Đào Nương cười khẩy, thầm nghĩ con nhóc này cũng biết sợ! "Cháu Dung Dungtừđầunămđếngiờ đã khôngthấytớitrường, tôicógọiđiệnvềgiađình, cũngcóđếntậnnhàmìnhđểtìm gặp anhchịvàcháunhưngkhônglầnnàocóduyên.."

"Cái.. gì?.."

"Hôm trước tôicóvôtình gặp cháungoài trung tâm muasắm.." Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục giải thích "Cháunóilàgia đình đãchocháuchuyển trường rồi, hồsơhọcbạgìđócôcứ đóng góigửiđến tận nhàchocháu.."

"Làm.. Làm gì có chuyện đó!" Đào Nương hốt hoảng, cố gắng lục lọi trong trí nhớ. Hình như thời gian trước có một đợi bà rất bận, chuẩn bị cho Văn Hóa lên ngôi, loại trừ đám rắn rết tinh trong tập đoàn Trịnh gia.. thế nên mấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn rác từ những số lạ bà chẳng bao giờ thèm quan tâm, luôn trực tiếp ném chúng vào thùng rác! Về biệt thự lại càng ít hơn, ngoại trừ gần nửa đêm về nhà để nghỉ ngơi và lúc sáng sớm chuẩn bị ra ngoài thì hầu như không có...

"Gia đình tôi đâu có cho cháu chuyển trường?"

"Tôiđãgửihồsơhọcbạlâulắmrồichịạ.." Giáo viên chủ nhiệm vẫn cười, nhưng sự miễn cưỡng trong giọng nói đã tăng cấp thật nhiều.

Thế là thế nào? Khó chịu khi nói chuyện cùng bà?

"Chịkiểmtralại giúp tôi!"

"Tôi.." Đào Nương muốn nói cả vạn câu chữ, cũng muốn chất vấn, chửi bới giáo viên này một trận cho thỏa. Nhưng sau đó chợt nhận ra rằng bà lấy tư cách gì để nói người ta chứ?

Người ta quản lý bao nhiêu học sinh, con bà không đến trường người ta đã hết sức liên lạc với gia đình.. Chính gia đình còn không quan tâm, người dưng nước lã lấy đâu lắm hơi sức như vậy mà để ý?

Bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng cúp máy lạnh lùng. Đào Nương ngồi phịch xuống giữa vườn hoa rộng lớn, trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng và chơi vơi lạ lùng. Thời gian này bà đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng được bao nhiêu chứ, mất lại nhiều đến nhường nào?..

Hương thơm thoang thoảng trong vườn dịu dàng bao bọc thân thể nhỏ bé đang run rẩy của bà. Ánh nắng trong vườn ấm áp, tiếng chim hót véo von.. không đủ sức an ủi sự lạnh giá trong lòng Đào Nương được nữa.

"Em đến đây làm gì?" Đang ngồi bó gối giữa vườn hoa lớn, giọng nói quen thuộc đột ngột vọt vào tai, khiến Đào Nương bừng tỉnh "Anh đã nói ở nhà chờ anh, khi nào xong đám tang anh qua cơ mà?"

"Em nhớ anh!" Giọng nữ ngọt ngào vọng tới, sự nũng nịu xen lẫn chút kiên cường khiến tim người ta rung động mạnh mẽ "Hơn nữa người mất là.. bố, làm sao em không qua được chứ?"

"Em.." Người đàn ông có chút bất lực, sau đó cũng miễn cưỡng im lặng. Tiếng giày nhẹ nhàng gõ lên nền gạch đỏ, từng tiếng một rõ ràng như muốn đập vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đào Nương!

Bố Trịnh!

Và cả.. con nhãi tiểu tam của ông!

Khốn kiếp!

Vì sao con đó dám đến nơi này? Định ra oai với bà hay sao? Còn cái gì mà "nhớ anh", cái gì mà "bố mất"? Nó thật sự xem mình là con dâu của Trịnh gia rồi đấy ư? Thật sự tự coi mình là vợ của bố Trịnh rồi à? Mẹ kiếp! Mặt dày vừa vừa phai phải thôi!

"NÀY!" Đào Nương đứng phắt dậy, quát lớn một tiếng. Hai người vốn đang ôm ấp nhau bên kia hoảng hốt tách nhau ra "LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐẤY?"

"Anh.." Tiểu tam vọt vào lòng bố Trịnh, sau đó lại hốt hoảng bước ra, bối rối vặn vẹo ngón tay của mình "...Chị.. Chị là vợ của anh Trịnh?"

"Em đừng sợ!" Bố Trịnh gằn giọng, kéo tay tiểu tam về phía mình, cố công bao bọc "Lại đây, anh giới thiệu lại cho, dù sao hôm trước hai người gặp mặt cũng chưa rõ ràng!"

"Ý của anh là gì?" Đào Nương chua xót nhìn người chồng đầu ấp tay gối bao năm của mình ôm ấp người khác. Mặc dù chuyện này bà đã biết trước, nhưng khi nó đường đường chính chính hiển hiện lại một lần nữa trước mặt mình, cảm giác đau đớn vẫn là không thể tránh khỏi "Bố Trịnh, anh đừng quên ai mới là vợ chính thức của anh!"

"Hình như trước trước đây Ngô Mai Lan cũng từng nói câu này với cô, nhưng nửa cái cô cũng chẳng thèm nhìn!" Bố Trịnh ừ hữ, không nể nang vạch trần "Đấy là cô và Mai Lan còn là bạn thân đấy, nói gì đến người tình của tôi và cô bây giờ nửa điểm quan hệ cũng không có?"

"Anh thật sự bạc tình đến thế?" Đào Nương bị khơi lại quá khứ, vụn vỡ lui lại mấy bước.

Đúng vậy! Đây vốn là tim đen của bà, bà không bao giờ dám nhắc lại chuyện này trước mặt ai cả. Khi còn trẻ Đào Nương và Mai Lan là bạn thân, Mai Lan là tiểu thư nhà giàu thiện lương, còn rất hay giúp đỡ kẻ nghèo khó như bà. Thế nhưng bà lại coi đó là hành động của kẻ ngu ngốc, bà lợi dụng tiền của Mai Lan, cướp luôn đi trái tim của người đàn ông Mai Lan yêu nhất.

Cũng chính là bà.. Chính là bà khiến Mai Lan đó sinh non, chết bất đắc kì tử trên bàn đẻ..

Leo lên đến chức danh phu nhân Trịnh gia khó khăn gian khổ biết bao nhiêu. Chịu đựng đủ thứ, tâm kế mỗi ngày đều phải cố sức bày ra.. Rốt cuộc cuối cùng bà còn lại thứ gì?

"Bố Trịnh! Đừng quên ai là người giúp anh trong thời gian qua!"

"Tiền bạc của Trịnh gia chắc cô cũng dùng đủ?" Bố Trịnh ôm lấy tiểu tam, muốn xoay người "Chừng đó hẳn là đủ trả công cho cô bao năm qua rồi!"

"..."

"Dù sao cũng không thể trách tôi vô tình, ai bảo.. Kẻ cố tình đeo bám chính là cô!"

Đào Nương chôn chân nhìn hai kẻ cầm thú đi xa, tiểu tam còn cười khẩy, lườm qua bà một cái nhưng một cái động chân bà cũng không dám. Lần trước bố Trịnh đã một lần vì con đó mà đánh bà tả tơi, bây giờ, khi ở ngay giữa nhà họ Trịnh, giữa nơi đông người, giữa giới thượng lưu.. bà không dám hành động lỗ mãng vì sợ ông ta không quản mặt mũi tiếp tục động tay với bà.

Tình có thể tán, tiền có thể tan nhưng danh dự thì không thể mất được!

Đào Nương cười nhếch môi, chua xót lê chân định trở lại khu nhà chính. Thế nhưng bà đi chưa được ba bước, bên kia đã xuất hiện vài người cùng nhau đi tới. Vẻ mặt họ nghiêm trọng vô cùng, vừa thấy bà đã lạnh giọng lên tiếng: "Chào Trịnh phu nhân, mời Trịnh phu nhân cùng tôi trở về nhà chính!"

"Có vấn đề gì?"

"Việc quan trọng.." Bọn họ không đợi bà đồng ý đã quây lại, ép buộc Đào Nương bước đi "..Liên quan đến mạng người!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện