Hạ Lam sốc đến mức á khẩu vì phản ứng khác lạ của Văn Minh. Cô phân vân không hiểu rốt cuộc giữa cậu ta và ông nội đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tình cảm ông cháu trở nên không thể cứu vãn như vậy. Hẳn rằng điều này không chỉ liên quan đến chuyện của kiếp này, trong kiếp trước hai ông cháu họ cũng đã có mâu thuẫn, và còn là mâu thuẫn lớn nữa kìa!
Trong khi bên này bệnh viện cô vẫn còn đang phân vân với đủ loại hình huống, thì bên kia TL, ca cấp cứu khẩn cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Ngô Ngọc Thái là bác sĩ chính, khi ca phẫu thuật thành công cũng là lúc anh có thể thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi căn phòng đầy áp lực kia.
Vốn dĩ giờ này Ngọc Thái sẽ theo lịch trình đến khu bệnh nhân đặc biệt xem qua một chút, nhưng lúc này ở đó lại có người anh không muốn gặp, nên anh quyết định trở về phòng viện trưởng của mình.
Căn phòng không còn vẻ gọn gàng ngăn nắp như lúc ban đầu, bởi từ ngày Ngọc Thái gặp Trần Duy đến nay, anh đã không còn cho phép lao công vào đây quét dọn. Căn phòng nhỏ tràn ngập giấy tờ, những ghi chép liên quan đến chuyện của Ngô Mai Lan, đến nhà họ Trần, đến Văn Minh, những kẻ ở cạnh cậu ta.. bị vứt tứ tung khắp chốn. Ngọc Thái đang muốn xâu chuỗi lại những mắt xích, để xem xem những gì Trần Duy nói với anh có phải là sự thật hay không. Con người đó quá nham hiểm, đến cả chủ của mình còn phản bội được thì việc đưa thông tin sai lệch cho anh là quá bình thường!
Máy tính trong phòng vẫn đang bật, trên màn hình hiển thị vào góc quay camera, trong đó có một góc chiếu rọi toàn bộ quang cảnh trong phòng bệnh của ông nội Trịnh. Một đôi nam nữ đang ở trong đó, cùng nhau nói chuyện với người đàn ông đang hôn mê trên giường, còn cẩn thận xoa bóp tay chân thông khí cho ông ta, thay hoa tươi..
Trịnh Văn Minh và Nguyễn Hạ Lam.
Vẻ chán ghét tràn ngập khuôn mặt điển trai hiền lành của Ngọc Thái. Anh đưa tay tắt phụt màn hình, khiến hình ảnh hòa hợp kia biến mất khỏi tầm mắt của bản thân.
Con trai của kẻ thù!
Hơn nữa còn là kẻ đã trực tiếp ra tay với Mai Lan, khiến chị ấy và con trai chị ấy chết thảm!
Anh đã điều tra lại một lần, cũng cố gắng sắp xếp lại toàn bộ trí nhớ của bản thân. Đáng ngạc nhiên chính là tất cả đều đưa đến một kết luận: Trần Duy đang nói sự thực!
Văn Minh không phải anh em sinh đôi với Văn Hóa, đó là con rơi của bố Trịnh với một người phụ nữ khác. Chính kẻ này đã chèn ép khiến Mai Lan phát bệnh sinh non, sau đó bản thân lại bị Đào Nương ép chết.
Nói trẻ con không biết liền không có tội? Trong suy nghĩ của Ngọc Thái không tồn tại ý tưởng lương thiện này đâu! Tất cả những kẻ thuộc nhà họ Trịnh đều phải đền mạng cho Mai Lan! Nhất là thằng nhóc đó! Ai bảo mẹ nó gây tội nặng để làm gì, cho con cái gánh vác lỗi lầm là quá chính xác!
Chuyển hướng đối tượng chính có thể được.. Nhưng những đối tượng phụ khác cũng đâu thể bỏ qua đúng không?
Ngọc Thái nhếch môi cười lạnh, cuối cùng vẫn cầm lấy áo vest của mình, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài. Trịnh Văn Hóa vẫn còn ở chỗ này, cậu ta đang chờ được anh "ân sủng"!
*
Văn Hóa và Hồng Ngọc giằng co một lúc lâu, cuối cùng cô lấy cớ bản thân có việc, nhanh chóng thoái lui khỏi sự truy hỏi của hắn.
Ngồi ở ghế đá nơi góc khuất phía Tây, Văn Hóa không nhịn được uất ức dâng đầy trong lòng. Mọi chuyện bắt đầu đi lệch quỹ đạo từ bao giờ? Vì lẽ gì mà mọi thứ hẳn tưởng đã nắm trong tay rồi lại tuột đi như nước chảy?
Trịnh gia bị người khác chiếm cổ phần, số lượng nhất định sẽ khiến ghế chủ tịch của hắn lung lay.
Gia đình vốn đang êm ấm bỗng dưng vì ông Trịnh bệnh mà tan đàn xẻ nghé. Mẹ hắn không còn thời gian chăm sóc, quấn quýt khiến bố Trịnh ngựa quen đường cũ. Một bên tới cạnh ông nội, một bên ra ngoài tìm gái trẻ trung. Tình cảm bao năm bị họ xé ra theo tiền tài và nhan sắc. Em gái nhỏ ngoan ngoãn cũng không còn an phận, bắt đầu sa đà vào yêu đương với những đối tượng không ra gì..
Và cả người con gái hắn thích.. Tưởng rằng cô cũng đồng lòng thương hắn, ấy vậy mà không, Hồng Ngọc luôn lấp lửng không rõ ràng khiến hắn phải đau đầu.
Bỗng dưng Văn Hóa muốn châm một điếu thuốc vô cùng, ngồi hòa mình với thiên nhiên trong góc tối của bệnh viện an tĩnh làm hắn thanh tỉnh. Mọi suy nghĩ trong đầu dường như đều được sắp xếp trở lại, rẽ đường cho những hướng giải quyết tìm về. Thế nhưng đáng tiếc, hướng giải quyết còn chưa về đến nơi, một giọng nói quen thuộc đã vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn: "Bác sĩ Thái, anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?"
Giọng nói trong mơ hắn cũng nghe thấy, và nghe thấy không biết chán cả năm nay! Hồng Ngọc! Cô ấy tới chỗ này làm gì?
"Cậu Hóa về rồi à?" Giọng nam này nhất định là lão viện trưởng già nua! Lão ta hẹn Hồng Ngọc tới đây có mục đích! Định câu cô ra chỗ này sau đó sàm sỡ chứ gì?
Hừ, có Văn Hóa ở đây, nếu Ngọc Thái kia dám manh động nhất định hắn sẽ lao đến tẩn cho lão ta một trận thừa sống thiếu chết!
Vì ý tưởng táo bạo này nên bây giờ Văn Hóa không thể xuất đầu lộ diện. Hắn im lặng, ẩn càng sâu trong bóng tối, chậm rãi chờ đợi mọi chuyện được tiến hành.
"Tôi tưởng cậu ấy đón em? Hai người không phải người yêu sao?"
"Không.. Không có!" Hồng Ngọc xua tay, thẳng thừng chối bỏ. Điều này khiến trái tim nhỏ của Văn Hóa nảy lên từng hồi, đau như bị ai bóp xiết lấy "Cậu ấy và em chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa Văn Hóa nhỏ như vậy, sao em có thể.."
"Vậy tôi lớn thế này.." Giọng Ngọc Thái trầm xuống, mang theo mấy phần mị hoặc "..Em nói xem có thể hay không?"
"Anh.. Anh nói gì kì lạ vậy chứ?"
"Hay em dối tôi? Em và Văn Hóa là một đôi đúng không? Cậu ấy và em thân thiết như vậy cơ mà!" Anh ta buồn buồn, thất vọng quay đi "Nếu đúng vậy xin em nói ra, đừng để tôi phải hi vọng thêm nữa!"
"Hi vọng?" Hồng Ngọc che tay ngang miệng, đôi mắt xinh đẹp như vỡ ra điều gì đó.
Hừ! Ý lão già dê này là lão ta thích Hồng Ngọc chứ gì? Khốn khiếp! Lão lấy cái gì ra để thích cô ấy chứ? Nguyên việc tuổi tác quá lớn đã đủ khiến lão out từ vòng gửi xe rồi!
"Anh Thái.. Anh nói gì, em không hiểu.."
"Em hiểu!" Ngô Ngọc Thái không ngần ngại gật đầu, anh ta tiếp tục tiến lại gần Hồng Ngọc, bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô lại sát cạnh mình "Hồng Ngọc, em thông minh như thế, làm sao lại không hiểu tình cảm của tôi là gì?"
"Anh Thái.." Hồng Ngọc nửa ngại ngùng, nửa miễn cưỡng quay mặt đi. Đáng ngạc nhiên là cô ấy không hề có dấu hiệu muốn né tránh hoặc chống cự.
Văn Hóa vẫn đang chờ đợi cô hội lao đến, nhưng hắn cũng đang quan sát, và càng quan sát, biểu hiện của Hồng Ngọc càng khiến hắn đau lòng muốn chết!
Bình thường nếu hắn làm vậy với cô, nhất định sẽ bị cô đẩy ra không thương tiếc! Thế thì vì sao.. Vì sao..
"Anh.."
"Suỵt!" Ngọc Thái không để Hồng Ngọc nói thêm nửa câu, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn nhè nhẹ, sau đó tăng dần, tăng dần, khiến ai nấy đều trầm mê trong cảm xúc.
Có người bất ngờ, có người đau đớn, cũng có người đang âm thầm vui mừng với những toan tính xấu xa của bản thân..
Kẻ nào được, kẻ nào mất, ai là con cờ của ai lúc này.. Đều không thể nhận định được rõ ràng.
*
Biệt thự Trịnh gia bị bóng tối mờ mờ bao phủ, những nơi có người lui tới thường xuyên mới có đèn thắp lên, còn không, tuyệt không chút ánh sáng nào chiếu tới.
Trước đây nơi này không hề như vậy, cứ đúng giờ cơm, toàn bộ đèn điện đều được bật sáng đến tận 11h. Nhưng từ khi ông Trịnh vào viện, bộ mặt của căn biệt thự này cũng bị thay đổi rõ rệt. Vẫn rộng rãi y như vậy nhưng số lượng người làm đã bị giảm đi quá 2/3. Đa phần đều bị sa thải không lí do, chỉ còn lại một lái xe, một đầu bếp và hai người phục vụ chuyên dọn dẹp. Chỉ trừ khi nơi này tổ chức tiệc tùng mới thuê thêm nhân công tạm thời. Căn bản cũng do chủ nhân nơi đây tán đi gần hết, chỉ chập choạng tối mới trở về chút ít sau đó lại vội vã ra ngoài nên mới như vậy. Giảm biên chế để thu về một khoản tiền lương không nhỏ, Đào Nương vốn là vua tính toán, tội gì bà ta không làm chuyện có lợi cho mình?
"Mẹ, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt đi được không?" Dung Dung ngồi đối diện mẹ trong bàn ăn dài dằng dặc, vừa xiên đồ ăn vừa cười lấy lòng.
Không lấy lòng sao được, lần này đã là lần thứ bốn trong tháng cô xin tiền tiêu vặt của mẹ rồi đó! Ba lần trước còn có lí do này kia chống đối, chứ hôm nay Dung Dung thật sự u mê, một chút nguyên cớ cũng không tìm ra được!
"Chút nữa con phải ra ngoài mà trong người một xu cũng không có, thật xấu hổ!"
"Con định đi đâu?" Đào Nương nghiêm khắc nhìn lại Dung Dung một lần. Cô con gái sắp mười bảy của bà dường như đã lột xác chỉ trong thời gian ngắn. Quần áo, cách trang điểm, phong thái.. đều thay đổi đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu khôn tả!
Hừ! Cũng bởi vì dạo này tập đoàn có việc nên bà mới bận tới mức bù đầu không thể quan tâm con bé, khiến con bé trở nên đổ đốn như vậy. Nhưng trách bà một thì cũng phải trách bố nó mười! Bố Trịnh luôn loanh quanh cạnh một lão già hôn mê như ông nội Trịnh làm gì chứ? Con cũng không quản cho tốt, đúng là đồ vô dụng!
Chẳng lẽ bà lại nhờ Hồng Ngọc trở về từ TL làm bảo mẫu sát cạnh Dung Dung? Có lẽ thế lại hay, Dung Dung và Hồng Ngọc vốn thân thiết, hơn nữa Hồng Ngọc ngoan hiền lương thiện.. chắc chắn con bà sẽ học hỏi được nhiều điều!
Tự gật đầu với ý tưởng của mình, Đào Nương nhủ thầm chút nữa khi Hồng Ngọc đi làm về nhất định phải đưa ra điều kiện này với cô mới được. Hồng Ngọc ở Trịnh gia lâu như vậy, còn thiếu không ít ân tình với người nhà họ Trịnh nên chắc chắn sẽ không dám từ chối. Hơn nữa bà còn trả lương cho cô nữa cơ mà, lương cao hơn TL là cái chắc!
Nhưng đó là chuyện của chút nữa, còn bây giờ, Đào Nương phải tra khảo bằng được Dung Dung, xem xem mấy ngày này cô nhóc đi đâu, làm gì mới được!
"Tối nay ở nhà với mẹ đi, bố con lại định ở TL chăm ông không về rồi!"
"Bố ở TL?" Dung Dung phì cười, bĩu dài môi khinh thường. Dạo gần đây Trịnh gia có nhiều bất ổn, Văn Hóa bận rộn không hay về nhà ăn cơm. Bố Trịnh cũng tương tự, lấy cớ chăm sóc ông nội mà tránh mặt hai mẹ con cô. Dung Dung vốn dĩ cũng chẳng hay biết gì, nhưng nhờ có đám của Quốc mà cô hay được một tin tức vô cùng thú vị "Mẹ không biết à? Bố con không ở TL đâu!"
"Cái gì?" Đào Nương nheo mày, khó tin hỏi lại, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên chút nghi hoặc lạ lùng.
Bố Trịnh là kẻ phong lưu có tiếng, bao lâu nay bà ở cạnh ông đều cố công cố sức lấy lòng, chiều chuộng hết sức khiến ông không còn sức ra ngoài, cũng không muốn ra ngoài. Thế nhưng mấy ngày nay.. Kể ra cũng có chút khác lạ..
Từ lúc Văn Hóa lên làm chủ Trịnh gia, Đào Nương liền bỏrơingười chồng vô dụng của mình, còn thường xuyên ngắt điện thoại của ông, gắt gỏng với ông một cách vô cớ..
"Thế bố con ở đâu?"
"Chuyển tiền cho con rồi con nói cho!" Dung Dung nháy mắt nghịch ngợm "Đảm bảo mẹ sốc luôn!"
"Bố con đi với người khác?" Đào Nương quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. Con gái, con có dùng não để suy nghĩ hay không? Chuyện này còn chậm trễ đến giờ không thèm nói ra, nếu bố mẹ li dị chẳng phải kẻ chịu thiệt chỉ có con à? "Chỗ nào? Nói đi chút nữa mẹ con mình đến bắt gian tại trận!"
"Không đâu! Mẹ tự đi mà đi!" Hôm nay cô có hẹn bayvới anh Quốc thân yêu rồi, đâu rảnh mà đi giành trai cho mẹ chứ?
Xí, có lão bố già cũng không giữ được, đúng là kém cỏi!
Mà kể cũng đúng thôi, cô gái đi cùng bố Trịnh trẻ trung, xinh đẹp đến thế kia mà. Người mẹ quá tuổi trung niên lại đã sinh hai lần như mẹ cô làm sao sánh được?
"Con bận lắm!"
"Cái gì? Con nói gì vậy?"
"Bây giờ nhé.. Chuyển tiền cho con, con bán thông tin cho mẹ!" Dung Dung chọc chọc đồ ăn, lật lọng tỏ ra ta là người cầm đằng chuôi "Mẹ thuê người đến đó, xé nát mặt con đ* ấy ra còn hơn gấp trăm lần con đi cùng!"
"Dung Dung! Ai dạy con ăn nói kiểu này?"
"Bố không dạy! Mẹ không dạy! Xã hội dạy!"
"..."
"Thế nào? Bố con ngoại tình.. Mẹ có muốn biết nội dung hay không đây?"
"..."
Trong khi bên này bệnh viện cô vẫn còn đang phân vân với đủ loại hình huống, thì bên kia TL, ca cấp cứu khẩn cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Ngô Ngọc Thái là bác sĩ chính, khi ca phẫu thuật thành công cũng là lúc anh có thể thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi căn phòng đầy áp lực kia.
Vốn dĩ giờ này Ngọc Thái sẽ theo lịch trình đến khu bệnh nhân đặc biệt xem qua một chút, nhưng lúc này ở đó lại có người anh không muốn gặp, nên anh quyết định trở về phòng viện trưởng của mình.
Căn phòng không còn vẻ gọn gàng ngăn nắp như lúc ban đầu, bởi từ ngày Ngọc Thái gặp Trần Duy đến nay, anh đã không còn cho phép lao công vào đây quét dọn. Căn phòng nhỏ tràn ngập giấy tờ, những ghi chép liên quan đến chuyện của Ngô Mai Lan, đến nhà họ Trần, đến Văn Minh, những kẻ ở cạnh cậu ta.. bị vứt tứ tung khắp chốn. Ngọc Thái đang muốn xâu chuỗi lại những mắt xích, để xem xem những gì Trần Duy nói với anh có phải là sự thật hay không. Con người đó quá nham hiểm, đến cả chủ của mình còn phản bội được thì việc đưa thông tin sai lệch cho anh là quá bình thường!
Máy tính trong phòng vẫn đang bật, trên màn hình hiển thị vào góc quay camera, trong đó có một góc chiếu rọi toàn bộ quang cảnh trong phòng bệnh của ông nội Trịnh. Một đôi nam nữ đang ở trong đó, cùng nhau nói chuyện với người đàn ông đang hôn mê trên giường, còn cẩn thận xoa bóp tay chân thông khí cho ông ta, thay hoa tươi..
Trịnh Văn Minh và Nguyễn Hạ Lam.
Vẻ chán ghét tràn ngập khuôn mặt điển trai hiền lành của Ngọc Thái. Anh đưa tay tắt phụt màn hình, khiến hình ảnh hòa hợp kia biến mất khỏi tầm mắt của bản thân.
Con trai của kẻ thù!
Hơn nữa còn là kẻ đã trực tiếp ra tay với Mai Lan, khiến chị ấy và con trai chị ấy chết thảm!
Anh đã điều tra lại một lần, cũng cố gắng sắp xếp lại toàn bộ trí nhớ của bản thân. Đáng ngạc nhiên chính là tất cả đều đưa đến một kết luận: Trần Duy đang nói sự thực!
Văn Minh không phải anh em sinh đôi với Văn Hóa, đó là con rơi của bố Trịnh với một người phụ nữ khác. Chính kẻ này đã chèn ép khiến Mai Lan phát bệnh sinh non, sau đó bản thân lại bị Đào Nương ép chết.
Nói trẻ con không biết liền không có tội? Trong suy nghĩ của Ngọc Thái không tồn tại ý tưởng lương thiện này đâu! Tất cả những kẻ thuộc nhà họ Trịnh đều phải đền mạng cho Mai Lan! Nhất là thằng nhóc đó! Ai bảo mẹ nó gây tội nặng để làm gì, cho con cái gánh vác lỗi lầm là quá chính xác!
Chuyển hướng đối tượng chính có thể được.. Nhưng những đối tượng phụ khác cũng đâu thể bỏ qua đúng không?
Ngọc Thái nhếch môi cười lạnh, cuối cùng vẫn cầm lấy áo vest của mình, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài. Trịnh Văn Hóa vẫn còn ở chỗ này, cậu ta đang chờ được anh "ân sủng"!
*
Văn Hóa và Hồng Ngọc giằng co một lúc lâu, cuối cùng cô lấy cớ bản thân có việc, nhanh chóng thoái lui khỏi sự truy hỏi của hắn.
Ngồi ở ghế đá nơi góc khuất phía Tây, Văn Hóa không nhịn được uất ức dâng đầy trong lòng. Mọi chuyện bắt đầu đi lệch quỹ đạo từ bao giờ? Vì lẽ gì mà mọi thứ hẳn tưởng đã nắm trong tay rồi lại tuột đi như nước chảy?
Trịnh gia bị người khác chiếm cổ phần, số lượng nhất định sẽ khiến ghế chủ tịch của hắn lung lay.
Gia đình vốn đang êm ấm bỗng dưng vì ông Trịnh bệnh mà tan đàn xẻ nghé. Mẹ hắn không còn thời gian chăm sóc, quấn quýt khiến bố Trịnh ngựa quen đường cũ. Một bên tới cạnh ông nội, một bên ra ngoài tìm gái trẻ trung. Tình cảm bao năm bị họ xé ra theo tiền tài và nhan sắc. Em gái nhỏ ngoan ngoãn cũng không còn an phận, bắt đầu sa đà vào yêu đương với những đối tượng không ra gì..
Và cả người con gái hắn thích.. Tưởng rằng cô cũng đồng lòng thương hắn, ấy vậy mà không, Hồng Ngọc luôn lấp lửng không rõ ràng khiến hắn phải đau đầu.
Bỗng dưng Văn Hóa muốn châm một điếu thuốc vô cùng, ngồi hòa mình với thiên nhiên trong góc tối của bệnh viện an tĩnh làm hắn thanh tỉnh. Mọi suy nghĩ trong đầu dường như đều được sắp xếp trở lại, rẽ đường cho những hướng giải quyết tìm về. Thế nhưng đáng tiếc, hướng giải quyết còn chưa về đến nơi, một giọng nói quen thuộc đã vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn: "Bác sĩ Thái, anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?"
Giọng nói trong mơ hắn cũng nghe thấy, và nghe thấy không biết chán cả năm nay! Hồng Ngọc! Cô ấy tới chỗ này làm gì?
"Cậu Hóa về rồi à?" Giọng nam này nhất định là lão viện trưởng già nua! Lão ta hẹn Hồng Ngọc tới đây có mục đích! Định câu cô ra chỗ này sau đó sàm sỡ chứ gì?
Hừ, có Văn Hóa ở đây, nếu Ngọc Thái kia dám manh động nhất định hắn sẽ lao đến tẩn cho lão ta một trận thừa sống thiếu chết!
Vì ý tưởng táo bạo này nên bây giờ Văn Hóa không thể xuất đầu lộ diện. Hắn im lặng, ẩn càng sâu trong bóng tối, chậm rãi chờ đợi mọi chuyện được tiến hành.
"Tôi tưởng cậu ấy đón em? Hai người không phải người yêu sao?"
"Không.. Không có!" Hồng Ngọc xua tay, thẳng thừng chối bỏ. Điều này khiến trái tim nhỏ của Văn Hóa nảy lên từng hồi, đau như bị ai bóp xiết lấy "Cậu ấy và em chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa Văn Hóa nhỏ như vậy, sao em có thể.."
"Vậy tôi lớn thế này.." Giọng Ngọc Thái trầm xuống, mang theo mấy phần mị hoặc "..Em nói xem có thể hay không?"
"Anh.. Anh nói gì kì lạ vậy chứ?"
"Hay em dối tôi? Em và Văn Hóa là một đôi đúng không? Cậu ấy và em thân thiết như vậy cơ mà!" Anh ta buồn buồn, thất vọng quay đi "Nếu đúng vậy xin em nói ra, đừng để tôi phải hi vọng thêm nữa!"
"Hi vọng?" Hồng Ngọc che tay ngang miệng, đôi mắt xinh đẹp như vỡ ra điều gì đó.
Hừ! Ý lão già dê này là lão ta thích Hồng Ngọc chứ gì? Khốn khiếp! Lão lấy cái gì ra để thích cô ấy chứ? Nguyên việc tuổi tác quá lớn đã đủ khiến lão out từ vòng gửi xe rồi!
"Anh Thái.. Anh nói gì, em không hiểu.."
"Em hiểu!" Ngô Ngọc Thái không ngần ngại gật đầu, anh ta tiếp tục tiến lại gần Hồng Ngọc, bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô lại sát cạnh mình "Hồng Ngọc, em thông minh như thế, làm sao lại không hiểu tình cảm của tôi là gì?"
"Anh Thái.." Hồng Ngọc nửa ngại ngùng, nửa miễn cưỡng quay mặt đi. Đáng ngạc nhiên là cô ấy không hề có dấu hiệu muốn né tránh hoặc chống cự.
Văn Hóa vẫn đang chờ đợi cô hội lao đến, nhưng hắn cũng đang quan sát, và càng quan sát, biểu hiện của Hồng Ngọc càng khiến hắn đau lòng muốn chết!
Bình thường nếu hắn làm vậy với cô, nhất định sẽ bị cô đẩy ra không thương tiếc! Thế thì vì sao.. Vì sao..
"Anh.."
"Suỵt!" Ngọc Thái không để Hồng Ngọc nói thêm nửa câu, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn nhè nhẹ, sau đó tăng dần, tăng dần, khiến ai nấy đều trầm mê trong cảm xúc.
Có người bất ngờ, có người đau đớn, cũng có người đang âm thầm vui mừng với những toan tính xấu xa của bản thân..
Kẻ nào được, kẻ nào mất, ai là con cờ của ai lúc này.. Đều không thể nhận định được rõ ràng.
*
Biệt thự Trịnh gia bị bóng tối mờ mờ bao phủ, những nơi có người lui tới thường xuyên mới có đèn thắp lên, còn không, tuyệt không chút ánh sáng nào chiếu tới.
Trước đây nơi này không hề như vậy, cứ đúng giờ cơm, toàn bộ đèn điện đều được bật sáng đến tận 11h. Nhưng từ khi ông Trịnh vào viện, bộ mặt của căn biệt thự này cũng bị thay đổi rõ rệt. Vẫn rộng rãi y như vậy nhưng số lượng người làm đã bị giảm đi quá 2/3. Đa phần đều bị sa thải không lí do, chỉ còn lại một lái xe, một đầu bếp và hai người phục vụ chuyên dọn dẹp. Chỉ trừ khi nơi này tổ chức tiệc tùng mới thuê thêm nhân công tạm thời. Căn bản cũng do chủ nhân nơi đây tán đi gần hết, chỉ chập choạng tối mới trở về chút ít sau đó lại vội vã ra ngoài nên mới như vậy. Giảm biên chế để thu về một khoản tiền lương không nhỏ, Đào Nương vốn là vua tính toán, tội gì bà ta không làm chuyện có lợi cho mình?
"Mẹ, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt đi được không?" Dung Dung ngồi đối diện mẹ trong bàn ăn dài dằng dặc, vừa xiên đồ ăn vừa cười lấy lòng.
Không lấy lòng sao được, lần này đã là lần thứ bốn trong tháng cô xin tiền tiêu vặt của mẹ rồi đó! Ba lần trước còn có lí do này kia chống đối, chứ hôm nay Dung Dung thật sự u mê, một chút nguyên cớ cũng không tìm ra được!
"Chút nữa con phải ra ngoài mà trong người một xu cũng không có, thật xấu hổ!"
"Con định đi đâu?" Đào Nương nghiêm khắc nhìn lại Dung Dung một lần. Cô con gái sắp mười bảy của bà dường như đã lột xác chỉ trong thời gian ngắn. Quần áo, cách trang điểm, phong thái.. đều thay đổi đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu khôn tả!
Hừ! Cũng bởi vì dạo này tập đoàn có việc nên bà mới bận tới mức bù đầu không thể quan tâm con bé, khiến con bé trở nên đổ đốn như vậy. Nhưng trách bà một thì cũng phải trách bố nó mười! Bố Trịnh luôn loanh quanh cạnh một lão già hôn mê như ông nội Trịnh làm gì chứ? Con cũng không quản cho tốt, đúng là đồ vô dụng!
Chẳng lẽ bà lại nhờ Hồng Ngọc trở về từ TL làm bảo mẫu sát cạnh Dung Dung? Có lẽ thế lại hay, Dung Dung và Hồng Ngọc vốn thân thiết, hơn nữa Hồng Ngọc ngoan hiền lương thiện.. chắc chắn con bà sẽ học hỏi được nhiều điều!
Tự gật đầu với ý tưởng của mình, Đào Nương nhủ thầm chút nữa khi Hồng Ngọc đi làm về nhất định phải đưa ra điều kiện này với cô mới được. Hồng Ngọc ở Trịnh gia lâu như vậy, còn thiếu không ít ân tình với người nhà họ Trịnh nên chắc chắn sẽ không dám từ chối. Hơn nữa bà còn trả lương cho cô nữa cơ mà, lương cao hơn TL là cái chắc!
Nhưng đó là chuyện của chút nữa, còn bây giờ, Đào Nương phải tra khảo bằng được Dung Dung, xem xem mấy ngày này cô nhóc đi đâu, làm gì mới được!
"Tối nay ở nhà với mẹ đi, bố con lại định ở TL chăm ông không về rồi!"
"Bố ở TL?" Dung Dung phì cười, bĩu dài môi khinh thường. Dạo gần đây Trịnh gia có nhiều bất ổn, Văn Hóa bận rộn không hay về nhà ăn cơm. Bố Trịnh cũng tương tự, lấy cớ chăm sóc ông nội mà tránh mặt hai mẹ con cô. Dung Dung vốn dĩ cũng chẳng hay biết gì, nhưng nhờ có đám của Quốc mà cô hay được một tin tức vô cùng thú vị "Mẹ không biết à? Bố con không ở TL đâu!"
"Cái gì?" Đào Nương nheo mày, khó tin hỏi lại, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên chút nghi hoặc lạ lùng.
Bố Trịnh là kẻ phong lưu có tiếng, bao lâu nay bà ở cạnh ông đều cố công cố sức lấy lòng, chiều chuộng hết sức khiến ông không còn sức ra ngoài, cũng không muốn ra ngoài. Thế nhưng mấy ngày nay.. Kể ra cũng có chút khác lạ..
Từ lúc Văn Hóa lên làm chủ Trịnh gia, Đào Nương liền bỏrơingười chồng vô dụng của mình, còn thường xuyên ngắt điện thoại của ông, gắt gỏng với ông một cách vô cớ..
"Thế bố con ở đâu?"
"Chuyển tiền cho con rồi con nói cho!" Dung Dung nháy mắt nghịch ngợm "Đảm bảo mẹ sốc luôn!"
"Bố con đi với người khác?" Đào Nương quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. Con gái, con có dùng não để suy nghĩ hay không? Chuyện này còn chậm trễ đến giờ không thèm nói ra, nếu bố mẹ li dị chẳng phải kẻ chịu thiệt chỉ có con à? "Chỗ nào? Nói đi chút nữa mẹ con mình đến bắt gian tại trận!"
"Không đâu! Mẹ tự đi mà đi!" Hôm nay cô có hẹn bayvới anh Quốc thân yêu rồi, đâu rảnh mà đi giành trai cho mẹ chứ?
Xí, có lão bố già cũng không giữ được, đúng là kém cỏi!
Mà kể cũng đúng thôi, cô gái đi cùng bố Trịnh trẻ trung, xinh đẹp đến thế kia mà. Người mẹ quá tuổi trung niên lại đã sinh hai lần như mẹ cô làm sao sánh được?
"Con bận lắm!"
"Cái gì? Con nói gì vậy?"
"Bây giờ nhé.. Chuyển tiền cho con, con bán thông tin cho mẹ!" Dung Dung chọc chọc đồ ăn, lật lọng tỏ ra ta là người cầm đằng chuôi "Mẹ thuê người đến đó, xé nát mặt con đ* ấy ra còn hơn gấp trăm lần con đi cùng!"
"Dung Dung! Ai dạy con ăn nói kiểu này?"
"Bố không dạy! Mẹ không dạy! Xã hội dạy!"
"..."
"Thế nào? Bố con ngoại tình.. Mẹ có muốn biết nội dung hay không đây?"
"..."
Danh sách chương