"Cháu gái, đây là vòng ngọc tổ truyền của nhà chúng ta, lúc gặp phải quỷ hồn, sẽ đổi màu. "

Giọng nói già nua hiền hòa của bà bà vang lên trong dầu Tô Du Du, thân thể của cô không ngừng được run rẩy, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

Vòng ngọc đổi màu... lẽ nào là... Trong phòng thay đồ này có quỷ? Tô Du Du sọ đến sắc mặt tái nhợt, run run mở của phòng tắm ra, vừa định xông ra ngoài, nhưng cửa vừa mở ra, một cái bóng màu đen liền vọt vào, đụng đúng người cô!

"A!"

Tô Du Du hét lên một tiếng, ngẩng đầu thấy rõ cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa trực tiếp ngất đi.

Một con quỷ mặt mũi hung dữ, lúc này đang ngồi trước mặt cô, trong miệng còn ngậm bộ đồ cô mất, đều đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Quỷ...

Đây tuyệt đối là quỷ...

Cô lại gặp quỷ rồi!

"Cứu mạng!" Cô giống như người điên thét chói tai, chỉ hy vọng có người có thể nghe thấy.

Nhưng quỷ kia chỉ là kéo khuôn miệng rộng cười nhạt: "Đừng kêu nữa, cô cho là những loài người ngu ngốc kia, có thể thấy được tôi sao?"

Giọng nói của quý khàn khàn khó nghe, Tô Du Du càng thêm run sợ kịch liệt, trong tay cầm vòi sen, đốt ngón tay trở nên trắng.



"Cuối cùng... cũng để cho tôi tìm được cô " Đầu lưỡi đỏ nhỏ dài kia liếm miệng một cái, nhìn vẻ mặt Tô Du Du, thật giống như là đang nhìn thức ăn ngon gì.

Tô Du Du tuy là sợ đến đại não trống rỗng, nhưng lại chú ý tới một việc...

Cho dù là con quỷ trước mắt này, hay là bà cụ trước kia, những quỷ này tìm tới cô giống như cũng không phải là ngẫu nhiên, mà có mục đích.

"Các người tìm tôi rốt cuộc muốn làm gì!" Tô Du Du thét chói tai: "Tôi chỉ là loài người bình thường, sao các người lại muốn quấn lấy tôi!”

"Loài người bình thường?" Quỷ kia cười lạnh: "Cô muốn biết tôi bắt cô để làm gì sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết đáp án!"

Vừa nói nó vừa mở miệng to như chậu máu, răng nhọ hung hăng hướng táp tới cổ mảnh khảnh của Tô Du Du

Tô Du Du sợ đến mức dùng vòi sen thép đập một cái vào đầu con quỷ kia. Cop!

Quỷ kia vậy mà thực sự bị đập lại mấy bước, nhe răng trợn mắt lợi hại hơn.

"Tiện nhân, lại dám đánh tôi!" Con quỷ kia nổi giận, gầm hét lên, từng trận từng trận khí lạnh uy hiếp qua đây: "Xem tôi hút khô máu của cô!" Hút khô máu?

Những con quỷ này tìm mình, là vì máu của mình?

Tô Du Du vô cùng kinh ngạc chớp mắt, đã nhìn thấy con quỷ kia nhào tới trước mặt mình, khuôn mặt dữ tợn gần trong gang tấc.

Cô sợ lại muốn dùng vòi hoa sen để đánh, nhưng con quỷ này đã rút được kinh nghiệm, đập cánh tay của cô, cạch một tiếng, vòi hoa sen rớt xuống dát.



Người Tô Du Du cũng bị quỷ kia đụng vào tường, nó giương răng nanh, nhào đến chiếc cổ mảnh khảnh của Tô Du Du mà cắn!

Tô Du Du sợ hãi nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh tuyệt vọng.

Cô sắp chết rồi...

Chết ở chỗ này...

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, ngược lại, cô cảm thấy tay bịu quỷ nắm kia buông lỏng.

Cô kinh hoàng mở mắt ra, nhìn thấy con quỷ kia lảo đảo chạy khỏi phòng tắm, hai móng vuốt vừa rồi cầm lấy tay cô đều bị chặt đứt, rơi trên mặt đất!

Chuyện này... Chuyện này là sao nữa?

Tô Du Du còn chưa kịp phản ứng, thì nhìn thấy quỷ bị chặt đứt tay đột nhiên quỳ trên mặt đất, nhìn về một hướng không ngừng dập đầu, trong miệng run run cầu xin tha thứ...

"Đại nhân... xin... xin lỗi... tôi không biết người phụ nữ này là người của ngài... Tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, ngài đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nhân Ngài... Aa a!"

Lời cầu xin của quỷ kia còn chưa nói hết, lại đột nhiên thống khổ kêu to lên, cuộn lại thành một đoàn trên mặt đất, cuối cùng hóa thành khói xanh tản ra.

Giống quý bà cụ lần trước.

Tô Du Du ngừng hô hấp, thân thể run sợ càng thêm lợi hại, rồi đột nhiên thấy của khép hờ trước mắt bị mở ra từ bên ngoài.

Một giương mặt xuất chúng làm người ta hít thở không thông xuất hiện ở cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện