Không chỉ có vậy, lưỡi của hắn còn bá đạo xâm nhập cuốn lấy vết thương trên lưỡi cô,
Vết thương trên trời Tô Du Du vốn mẫn cảm, lúc này cảm xúc lạnh bằng truyền đến, khiến cô không khỏi giật mình.
"Ừ." Tay nhỏ bé của cô giãy giữa đánh lên ngực Trì Tư Tước muốn phản kháng, nhưng Trì Tư Tước một tay liền nhẹ nhàng nắm được hai tay của cô, làm cho cô không thể động đậy.
Trì Tư Tước cúi đầu, thật sâu cuớp đoạt hơi thở của cô.
Cơ thể Tô Du Du ấm ấp, mang đến độ ấm mà hắn không có, cũng là cái hắn quyến luyến nhất sau khi chết..
Bá đạo hôn không biết kéo dài bao lâu, Tô Du Du chỉ cảm thấy đầu ốc đều loạn cả lên, chóng mặt, cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Chẳng biết lúc nào, Trì Tư Tước mới buông cô ra.
"Em nín thở làm gì?" Nhìn cô gái nín thở đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt Trì Tư Tước bộc phát u ám, giọng nói mang theo trầm thấp khàn khàn, Curời khẽ: "Loại thời điểm này nên hô hấp như thế nào, đều cần tôi dạy cho em sao? Tô Du Du đang há miệng to hô hấp, nghe thấy lời Trì Tư Tước, chỉ cảm thấy khuôn mặt càng nóng.
"Anh... Anh người này thật là... thật là " Cô nhỏ giọng nói, nhưng thật là" nửa ngày rồi cũng chưa nói được nguyên cớ.
"Tôi thì làm sao?" Trì Tư Tược nhướng mày, cười như không cười hỏi ngược lại.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trì Tư Tước, Tô Du Du đỏ mặt tức giận nhưng lại không nói thành lời, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, dời trọng tâm câu chuyện đi: "Không có gì. Nhưng mà Trì Tư Tước, sao anh cũng có thể thấy được những quỷ hồn kia? Anh cũng có mặt âm dương hả?"
Nói đến đây, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm Trì Tư Tước, một dáng vẻ tò mo.
Ảnh mắt Trì Tư Tước u ám xuống: "Xem như là vậy đi."
"Woa, thật lợi hại nha, giống như bà bà của tôi. Bà bà tôi thường nói với tôi những chỗ nào có quỷ, tôi còn cảm thấy là bà đang cố ý dọa tôi sợ."
"Làm sao? Em rất sợ quỷ?" Âm thanh Trì Tư Tước không dễ dàng phát giác lạnh xuống.
"Đương nhiên rồi." Tô Du Du gật đầu giống như giã tỏi: "Những loại lạnh như băng còn hung ác này, đương nhiên rất đáng sợ... a!"
Lời của cô còn chưa nói hết, cằm lại bị Trì Tư Tước nắm lại.
Sức lực so với trước đó thô bạo hơn rất nhiều, cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Ừ, Tri Tư Tước anh lại phát điên cái gì..."
"Không cho phép sợ!"
"O?" Tô Du Du ngây người, hai mắt trợn tròn xoe: "Không cho phép sợ cái gi?"
"Không cho phép sợ quỷ." Đôi mắt Trì Tư Tước đen u ám.
Tô Du Du bây giờ là hoàn toàn trợn tròn mắt.
Không cho phép sợ quỷ?
Cái này là yêu cầu gì đây?
Lúc này xe dừng lại, Trì Tư Tước mới buông tô Du Du ra, ra lệnh: "Xuống xe."
Tô Du Du xoa cầm bị bóp đỏ, bất đắc dĩ xuống xe.
Nhưng Tô Du Du vừa xuống xe, cô liền ngây ngẩn cả người.
Trì Tư Tước đưa cô đến, lại là trung tâm thương mại cao quý nhất toàn thành phố S, trung tâm mua sắm Đế Lâm.
"Ngây ngốc đứng đó làm gì, còn không đi theo." Trì Tư Tước lại không để ý đến cô, chân dài bước thật lớn, đi vào trung tâm thương mại.
Tô Du Du lúc này mới phản ứng lại, đuổi theo sau, nhung chân của cô ngắn, phải chạy chậm thì mới có thể đuổi kịp Trì Tư Tước, cô thở hổn hển hỏi: "Chúng ta đến đây làm gi?"
"Đương nhiên là mua quần áo cho em, lẽ nào em muốn mặc cái váy này?" Trì Tư Tước không lộ ra vẻ gì bước chậm lại.
Tô Du Du cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa rồi ngã trên mặt đất đều dính bùn, đoán chung là làm cho Trì Tư Tước cảm thấy mất mặt!?
Nghĩ vậy, cô cũng không có cãi lại, ngoan ngoãn đi theo.
Vết thương trên trời Tô Du Du vốn mẫn cảm, lúc này cảm xúc lạnh bằng truyền đến, khiến cô không khỏi giật mình.
"Ừ." Tay nhỏ bé của cô giãy giữa đánh lên ngực Trì Tư Tước muốn phản kháng, nhưng Trì Tư Tước một tay liền nhẹ nhàng nắm được hai tay của cô, làm cho cô không thể động đậy.
Trì Tư Tước cúi đầu, thật sâu cuớp đoạt hơi thở của cô.
Cơ thể Tô Du Du ấm ấp, mang đến độ ấm mà hắn không có, cũng là cái hắn quyến luyến nhất sau khi chết..
Bá đạo hôn không biết kéo dài bao lâu, Tô Du Du chỉ cảm thấy đầu ốc đều loạn cả lên, chóng mặt, cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Chẳng biết lúc nào, Trì Tư Tước mới buông cô ra.
"Em nín thở làm gì?" Nhìn cô gái nín thở đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt Trì Tư Tước bộc phát u ám, giọng nói mang theo trầm thấp khàn khàn, Curời khẽ: "Loại thời điểm này nên hô hấp như thế nào, đều cần tôi dạy cho em sao? Tô Du Du đang há miệng to hô hấp, nghe thấy lời Trì Tư Tước, chỉ cảm thấy khuôn mặt càng nóng.
"Anh... Anh người này thật là... thật là " Cô nhỏ giọng nói, nhưng thật là" nửa ngày rồi cũng chưa nói được nguyên cớ.
"Tôi thì làm sao?" Trì Tư Tược nhướng mày, cười như không cười hỏi ngược lại.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trì Tư Tước, Tô Du Du đỏ mặt tức giận nhưng lại không nói thành lời, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, dời trọng tâm câu chuyện đi: "Không có gì. Nhưng mà Trì Tư Tước, sao anh cũng có thể thấy được những quỷ hồn kia? Anh cũng có mặt âm dương hả?"
Nói đến đây, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm Trì Tư Tước, một dáng vẻ tò mo.
Ảnh mắt Trì Tư Tước u ám xuống: "Xem như là vậy đi."
"Woa, thật lợi hại nha, giống như bà bà của tôi. Bà bà tôi thường nói với tôi những chỗ nào có quỷ, tôi còn cảm thấy là bà đang cố ý dọa tôi sợ."
"Làm sao? Em rất sợ quỷ?" Âm thanh Trì Tư Tước không dễ dàng phát giác lạnh xuống.
"Đương nhiên rồi." Tô Du Du gật đầu giống như giã tỏi: "Những loại lạnh như băng còn hung ác này, đương nhiên rất đáng sợ... a!"
Lời của cô còn chưa nói hết, cằm lại bị Trì Tư Tước nắm lại.
Sức lực so với trước đó thô bạo hơn rất nhiều, cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
"Ừ, Tri Tư Tước anh lại phát điên cái gì..."
"Không cho phép sợ!"
"O?" Tô Du Du ngây người, hai mắt trợn tròn xoe: "Không cho phép sợ cái gi?"
"Không cho phép sợ quỷ." Đôi mắt Trì Tư Tước đen u ám.
Tô Du Du bây giờ là hoàn toàn trợn tròn mắt.
Không cho phép sợ quỷ?
Cái này là yêu cầu gì đây?
Lúc này xe dừng lại, Trì Tư Tước mới buông tô Du Du ra, ra lệnh: "Xuống xe."
Tô Du Du xoa cầm bị bóp đỏ, bất đắc dĩ xuống xe.
Nhưng Tô Du Du vừa xuống xe, cô liền ngây ngẩn cả người.
Trì Tư Tước đưa cô đến, lại là trung tâm thương mại cao quý nhất toàn thành phố S, trung tâm mua sắm Đế Lâm.
"Ngây ngốc đứng đó làm gì, còn không đi theo." Trì Tư Tước lại không để ý đến cô, chân dài bước thật lớn, đi vào trung tâm thương mại.
Tô Du Du lúc này mới phản ứng lại, đuổi theo sau, nhung chân của cô ngắn, phải chạy chậm thì mới có thể đuổi kịp Trì Tư Tước, cô thở hổn hển hỏi: "Chúng ta đến đây làm gi?"
"Đương nhiên là mua quần áo cho em, lẽ nào em muốn mặc cái váy này?" Trì Tư Tước không lộ ra vẻ gì bước chậm lại.
Tô Du Du cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa rồi ngã trên mặt đất đều dính bùn, đoán chung là làm cho Trì Tư Tước cảm thấy mất mặt!?
Nghĩ vậy, cô cũng không có cãi lại, ngoan ngoãn đi theo.
Danh sách chương