Ba người hai người rớt xuống nước trước, một người nhảy theo sau.

Nước phía dưới vang vọng lên ùm ùm, trời tối nên từ trên tàu nhìn xuống chỉ thấy một màu đen kịt.

Cả Kỷ Thiên và Hàn Phi cùng Lưu Nguyệt đều khiếp sợ, chạy tới vách tàu nhìn theo phía dưới.

Ba người rơi xuống, nước biển sâu thế kia, mặc kệ con ả Lâm Lạc Nhi thế nào, Phong Tử An và Dương Tinh Vũ chính là lành ít dữ nhiều, chưa kể có thể trời sắp mưa lớn.

Kỷ Thiên quay lại, gầm lên: “Lão già khốn kiếp kia, còn không mau cứu người?”

Lão Trạch nhìn đám người Phong Tử An gặp nạn, Phong Tử An ngu ngốc nhảy theo hai con ranh kia, hiện tại trên tàu ông ta chính là nhất, ai dám chống.

Không có Phong Tử An ở, Kỷ Thiên thì là cái thá gì? “Kỷ Thiên, mày nằm mơ à, Phong Tử An là thằng ngu, tao chính là không rảnh cứu chúng nó, mày có ngon thì nhảy xuống theo?” Lão già họ Trạch hung ác nói.

Kỷ Thiên tức giận, chửi lão ta, “Được lắm, con mịa ông không cứu, tôi cho ông chết theo họ luôn. Hôm nay, họ Kỷ tôi không cho ông uống nước no mà chết, tôi không rửa tay gác kiếm nữa!”

Dứt lời, Kỷ Thiên lao đến cái chỗ mà lão già bụng phệ họ Trạch đang đứng, đám thuộc hạ của lão ta vừa thấy Kỷ Thiên lại đánh tới, liều mình cản anh ta lại, nhưng lần này, bọn họ không biết Kỷ Thiên triệt để tức giận, anh ra chiêu nào đều chí mạng chiêu đấy. Tay đấm chân đạp, chỉ một lúc mà người của lão già họ Trạch nằm rạp hết xuống, la ôi ối.

Khoảng trống lộ ra trước mắt, Kỷ Thiên quát lớn, “Họ Trạch chết bầm, xuống dưới uống nước cho thật ngon vào.”

Dứt lời, Kỷ Thiên túm được cái lão già họ Trạch, lôi ông ta đến vách tàu, “Không cứu người hả, để tôi xem, lần này ai cứu ông?”

Lão già họ Trạch không nghĩ đến bản thân lại gần cái chết trong gang tấc. Mặt cắt không còn tí máu, vội khuỵu cả xuống cầu xin Kỷ Thiên.

Kỷ Thiên cười lạnh, thẳng tay nện một quyền trên mặt lão ta, chỉ nghe “bụp” một tiếng, đã thấy lão già họ Trạch nằm xụi lơ trên sàn, nơi con mắt bị xưng lên, tím dần.

Hàn Phi che mắt Lưu Nguyệt lại, trong lòng thầm là đánh giá Kỷ Thiên, tên bạn thân này của Phong Tử An đúng đủ ác, lão già kia coi bộ cũng có tuổi rồi, nếu mà thật sự chịu không nổi, cú đấm vừa rồi, đủ để lấy cái mạng lão ta.

Lương Định khiếp sợ, không dám tin vào mắt mình, hắn lúc này còn lại cái gì, lại được gì trong chuyện này, hoặc là nói, kết quả cuối cùng, hắn thua.

Hắn không có những người bạn thân chí cốt, giàu sinh ra tử giống như Phong Tử An.

Kỷ Thiên phủi tay, nhìn lão bụng phệ xụi lơ, khinh thường nói, “chuyến này ngồi nhà đá, ăn cơm tù cho ông mãn nguyện.”

Bên trên, Kỷ Thiên hầu như làm chủ tình hình thì bên dưới, giằng co lại xảy ra kịch liệt.

Dương Tinh Vũ và Lâm Lạc Nhi sau khi rơi xuống dưới, làn nước lạnh buốt khiến Dương Tinh Vũ rùng mình, cô buông Lâm Lạc Nhi còn đang dãy dụa ra, trồi lên mặt nước sát vách tàu, trôi nổi, Lâm Lạc Nhi lại tệ hơn vì cô ta không biết bơi, rơi xuống, tuy đã trồi lên, lại như dần chìm xuống.

Uống vào bao nhiêu là nước, cô ta mỗi lần trồi lên lại cầu cứu Dương Tinh Vũ không ngừng.



Nhưng đáp lại chỉ có tiếng nước xô vào vách tàu.

Phong Tử An nhảy xuống ngay sau đó, cũng trồi lên mặt nước, vừa trồi lên, anh lập tức gọi lớn, “Tinh Vũ, em ở đâu, Tinh Vũ!”

Vừa lúc này, Lâm Lạc Nhi trồi lên một lần nữa, cô ta mơ hồ túm lấy được thân ảnh ngay trước mặt.

Phong Tử An! Vậy mà là Phong Tử An, ông trời quả nhiên giúp cô ta.

Dương Tinh Vũ ở phía này vách tàu, nhìn thấy Phong Tử An ở phía xa, cô hoảng hồn khi thấy anh cũng ở dưới nước, cô lập tức bơi về phía anh, trong lòng lo lắng, lỡ như anh có bề gì, cô làm sao mà sống.

Khoảng cách còn lại chưa đến hai sải tay, Dương Tinh Vũ kinh hãi khi thấy Phong Tử An từ phía sau chính là bị Lâm Lạc Nhi túm được góc áo, cô ta kéo anh khiến anh khó mà bơi tiếp được.

Khốn kiếp, Dương Tinh Vũ tức giận, “Tử An, gỡ tay cô ta ra khỏi anh.”

Nước biển đục ngầu, lại chảy siết ngầm ở dưới, dường như có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì trên mặt nước đang trôi nổi.

Lâm Lạc Nhi cười lớn, cô ta không nghĩ bản thân may mắn khi Phong Tử An nhảy xuống, nhảy gần cái chỗ cô ta, vừa hay nếu như không thoát được, Phong Tử An sẽ phải chết chung với cô ta.

“Phong Tử An, chúng ta cùng chết đi.” Lâm Lạc Nhi điên cuồng cười nói, một tay cô ta túm chặt anh không buông, tay còn lại vậy mà còn có cầm theo dao, thuận tay đâm về phía cổ Phong Tử An.

Phong Tử An theo phản xạ tránh được một dao trực đâm vào cổ, vội hét lên, “Tinh Vũ, em đừng qua đây, Lâm Lạc Nhi ả ta có dao trong người, tin anh, anh có thể xử lý cô ta.”

Dương Tinh Vũ khiếp sợ, đương nhiên cô không dám bơi tiếp, ở xa khiến cô không nhìn rõ, Phong Tử An nói Lâm Lạc Nhi có dao, khốn nạn, con ả chết tiệt.

Phong Tử An mà có bề gì, cô thề sẽ khiến Lâm Lạc Nhi sống không bằng chết.

“Tử An, anh có sao không?” Dương Tinh Vũ lo lắng, lại muốn bơi đến gần hơn.

Nước biển lại trào dâng từng đợt, đập vào vách tàu lại xô ra.

Lúc này, Hàn Phi và Kỷ Thiên đã thả thang dây xuống, bọn họ phía trên hét lớn, “Phong Tử An, Dương Tinh Vũ mau trèo lên đi.”

Nhưng đáp lại họ chỉ có tiếng sóng nước ồ ạt xung quanh, phía dưới khá tối, không nhìn rõ.

Căn bản cũng không nghe được gì!

Lâm Lạc Nhi hung ác, lại như thoả mãn, “hahaha, Phong Tử An, không ngờ chúng ta lại được chết cùng nhau, tôi rất vui, ha haha.” Cô ta cầm chặt con dao lại muốn liều mạng đâm chết Phong Tử An.

Cá chết thì lưới cũng phải rách chứ, Lâm Lạc Nhi oán hận, Dương Tinh Vũ, tôi không có được, thì cô cũng đừng mơ có được!

“Phong Tử An, theo tôi xuống địa ngục đi.” Lâm Lạc Nhi hét lên điên cuồng lại vung dao đâm tới.



Phong Tử An bình tĩnh mỗi một dao đâm tới anh đều tránh được, anh cười lạnh, “vậy để xem, ai chết trước.”

Dứt lời, anh kéo cả Lâm Lạc Nhi ngụp sâu vào nước, chỉ có như vậy, cô ta mới không uy hiếp được anh, không uy hiếp được người yêu của anh nữa.

“Tử An!!!” Dương Tinh Vũ đau đớn hoảng hốt khi thấy Phong Tử An chìm xuống nước, hai mắt cô hằn lên tia máu. Lặn xuống, cô không muốn anh chết.

Làn nước thật sâu, Lâm Lạc Nhi lại bị dìm xuống nước, Phong Tử An lạnh lùng giữ chặt cô ta dưới nước, một con ả ác độc, anh còn không xử lý được.

Lâm Lạc Nhi tay cầm dao chém tới loạn xạ trong nước, chém trúng cả vào tay của Phong Tử An, anh đau đến nhăn mày, lập tức buông cô ta ra, lặn lùi về phía sau.

Tránh xa chỗ ban nãy anh kéo cô ta lặn xuống.

Mà Lâm Lạc Nhi bất ngờ bị Phong Tử An buông ra, không còn chỗ nào bám víu, cô ta lại uống nước vào.

Trồi lên, ho đến sặc sụa, nhưng lần này không có bất kỳ điểm tựa nào để cô ta nắm vào nữa, ngoài con dao thái vừa đả thương Phong Tử An.

Phong Tử An trồi lên mặt nước, lập tức được hai cánh tay nhỏ ôm lấy, “Tử An!”

Nhận ra cái ôm quen thuộc, Phong Tử An nhắm nghiền hai mắt, hít sâu, cuối cùng cũng thoát rồi.

Thoạt nghĩ nếu như anh khi nãy không nhảy theo cô, vậy thì Phong Tử An anh sẽ mất Dương Tinh Vũ, bởi vì Lâm Lạc Nhi cô ta có dao, kẻ thua sẽ là Tinh Vũ.

Nghĩ đến điều đó, khiến anh sợ mà bủn rủn tay chân. Cô mà có mệnh hệ nào, anh thật sự cũng không muốn sống!

Dương Tinh Vũ đương nhiên nhận ra sự khác thường của Phong Tử An, cô còn ngửi được mùi máu tươi hoà trong nước biển.

“Anh bị thương rồi?” Dương Tinh Vũ lo lắng hỏi.

“Ừ, bị Lâm Lạc Nhi chém phải, cô ta đúng âm hiểm, lại giấu cả dao bên người.” Phong Tử An vừa nói, vừa ôm chặt Dương Tinh Vũ.

Dương Tinh Vũ vội vàng, “bơi vào bờ đi, ở đây nguy hiểm.”

Phong Tử An gật đầu, anh cũng cảm thấy không ổn rồi, giằng co với ả điên kia, mất quá nhiều sức, trên người anh còn có vết thương chưa lành, ở thêm dưới nước chừng nào, càng nguy hiểm chừng ấy.

Dương Tinh Vũ nhìn bộ dạng chật vật của Phong Tử An, cô ứa nước mắt, cố gắng không làm cho mình khóc ra tiếng, giúp anh cùng mình bơi vào bờ.

Cũng may, vùng biển này không có cá mập, nếu không…

Dương Tinh Vũ không dám nghĩ tiếp, cuối cùng vẫn là sơ xuất rồi.

Hai người thay nhau tiếp sức bơi vào bờ, mặc kệ ở phía bên kia Lâm Lạc Nhi bắt đầu chìm xuống. Cô ta nếu may mắn, có thể sống, còn bằng không, đó là cô ta phải trả nghiệp…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện